Edit: Huyết Vũ.

 

Đệ lục thập nhất chương: kết cục của đồ ma giả

Kết cục 《đồ ma giả 》

Cứ như vậy kết thúc, Reynold bọn họ cuối cùng đem hắc y phục bắt về quy án, chỉ là bọn họ tìm được chỉ có thi thể của hắc y phục, lúc bọn họ ở mái nhà building đem hắc y phục bao vây, người đàn ông kia lộ ra dáng cười xán lạn với bọn họ, giống như muốn lao tới thiên đường mở ra hai tay ngã xuống từ phía sau.

Giống như một mảnh giấy đen, bị gió phá tan thành từng mảnh.

Theo vụ án chấm dứt, Bạch Y cũng trở lại cuộc sống của cậu, chưa từng ai hoài nghi cái người béo nhìn qua có chút ngơ ngác ngây ngốc này, mà Reynold tuy rằng rất muốn đi tìm Bạch Y trò chuyện một chút, chỉ là bận xử lý vụ án vẫn không có thời gian rảnh, anh muốn chờ sự tình toàn bộ làm xong rồi mới đi tìm Bạch Y.

Lần bỏ lỡ này dĩ nhiên là hơn hai tháng, trong lúc kết án đồng sự phát hiện một ít đầu mối khác, ví dụ như từ một hộp sắt nhỏ trong cô nhi viện lấy được nhật ký thuộc về hắc y phục.

Khi Reynold mở ra nhật ký của hắc y phục, anh phát hiện một ít bí mật cho tới nay bọn họ cũng không phát giác, càng không có phát hiện.

Động cơ gây án của hắc y phục, dĩ nhiên thực sự đều là vì Bạch Y, mà tất cả đáp án, đều ở trong quyển sổ nhỏ cũ nát này.

Xem xong nhật ký hắc y phục, Reynold đầu tiên là lái xe đi tới gian nhà của Bạch Y, trong phòng trống trơn một người cũng không có, nghe hàng xóm nói tháng trước ở đây đã không còn người ở, người phương Đông luôn luôn thích mặc đồ trắng đã mang theo bà nội thu dưỡng cậu rời đi.

Đi nơi nào? Không ai biết.

Người đi nhà trống, Reynold đứng bên cửa sổ trận trận sững sờ, trong tay anh còn nắm chặt nhật ký sứt mẻ cũ nát của hắc y phục.

Trang đầu tiên:

Màu tóc và màu mắt của cậu ấy đều không giống chúng mình, là màu đen, bọn họ nói cậu ấy là người phương Đông, cậu ấy rất đẹp, giống như một con búp bê sứ, mình thích cậu ấy.

Trang thứ hai:

Đau quá, khắp nơi đều đau, rất sợ.

Bạch Y nói mình không cần sợ đau, cậu ấy sẽ bảo vệ mình, mình tin cậu ấy, cậu ấy nói chỉ cần ăn cho béo lên, trở nên xấu xí, liền không có người làm đau mình.

Trang thứ ba:

Có người muốn mang mình đi, mình không muốn đi, Bạch Y đánh mình, nói mình là ngu ngốc.

Mình sẽ nghe lời cậu ấy rời khỏi đây, ở cùng những kẻ có tiền kia, sau đó tương lai đem Bạch Y mang đi, mình muốn ở cạnh Bạch Y cả đời.

. . .

Đám người bị hại bị giết kia có liên quan đến Bạch Y hay không? Miêu tả trong nhật ký, Bạch Y không phải một người vụng về, tinh thần có chuyện, Bạch Y cũng không có bệnh, chỉ là vì tránh né thương tổn trong cô nhi viện có thể gặp phải mà bôi xấu mình.

Có rất nhiều nghi vấn, Reynold cũng rốt cuộc không tìm được Bạch Y.

Trong mấy tháng sau đó, Reynold đã từng hỏi thăm chung quanh tin tức của Bạch Y, thế nhưng người phương Đông mang theo một người già kia tựa như bốc hơi ở nhân gian từ nay về sau biến mất không thấy, để lại cho Reynold một điều tiếc nuối vĩnh viễn.

Màn ảnh điện ảnh cuối cùng, một bà lão tóc trắng xoá ngồi trên xích đu phơi nắng, bên cạnh là một thanh niên mặc quần áo trắng dùng ngón tay sạch sẽ mà thon dài khéo léo bện một ít đồ chơi nhỏ, đã không còn béo phì mập mạp, khi màn ảnh dần dần từ ngón tay kéo lên ngực người kia, khán giả trong rạp chiếu phim có thể nhìn thấy chính là một người thanh niên áo trắng có hình thể bình thường.

“Bà nôi, chúng ta vài ngày nữa đi Anh quốc đi.” Nương theo tiếng nói êm tai tràn đầy từ tính của người thanh niên, người đàn ông trong màn ảnh đem châu chấu đã bện xong đặt lên gối bà lão.

Một màn cuối cùng, màn ảnh rốt cục nhắm tới khuôn mặt cậu thanh niên, khuôn mặt rõ ràng mà tinh xảo ở trên màn hình lớn lộ ra tràn đầy cái đẹp cổ điển của phương Đông, mặt mày lưu loát cong môi cười, khiến người ta dường như từ trên người thiên sứ thấy được ma quỷ tà ác ẩn núp dưới ánh mặt trời.

Khi màn ảnh xuất hiện Đường Phong hoàn toàn giảm cân, trong rạp chiếu phim hầu như bạo phát một trận thanh âm hít khí lạnh cùng với tiếng kinh hô của mọi người, ngoại trừ mấy khán giả cá biệt sớm đã biết Đường Phong, phần lớn mọi người lần đầu tiên xem bộ điện ảnh này, lần đầu tiên nhìn thấy Đường Phong đều bị Bạch Y trong điện ảnh trước sau giống như hai người làm cho khiếp sợ.

Khi khán giả thấy Đường Phong tận lực xấu đi có lẽ cũng sẽ không nghĩ đến, phần cuối điện ảnh người đàn ông này dĩ nhiên có một mặt anh tuấn mê người như vậy, thảo nào hắc y phục trong điện ảnh sẵn lòng trở thành binh sĩ trong tay Bạch Y, cho dù cuối cùng chết đi cũng là cam tâm tình nguyện không có một chút do dự và hối hận.

Dưới bề ngoài nhìn như vô hại cất dấu nội tâm như ác ma, Đường Phong đã thành công đắp nặn một nhân vật điện ảnh khiến khán giả khắc sâu ấn tượng, Bạch Y trong điện ảnh luôn luôn nói lung tung lộn xộn, nhưng tỉ mỉ nghe sẽ phát hiện phần lớn đều lộ ra ám chỉ cùng với cảm giác về sự ưu việt của người thông minh tự cho là đúng.

Một biến thái sát nhân cuồng không giống với rất nhiều điện ảnh trong dĩ vãng, Bạch Y thông minh, giỏi ngụy trang song song lại có vẻ chọc người trìu mến, mặc dù nụ cười một màn điện ảnh cuối cùng kia mang theo vài phần tà ác sẽ làm người ta sởn gai ốc, nhưng chính bởi vì Bạch Y do Đường Phong đắp nặn lúc trước quá mức chọc người yêu thương, mới có thể khiến Bạch Y tà ác phần cuối có vẻ đặc biệt chấn động.

Không biết đây có coi là Tái ông mất ngựa; hoạ phúc khôn lường hay không, cảnh ngộ mạo hiểm trong rừng cây tại Nam Á khiến mọi người của tổ kịch kinh hồn một trận, toàn bộ tổ kịch nghỉ ngơi hơn nửa tháng sau mới bắt đầu tiếp tục quay phim.

Bởi vì thế giới trong phạm vi phần lớn truyền thông đều đăng báo sự kiện phần tử khủng bố bắt cóc lần này, đương nhiên, bộ điện ảnh chế tác thành phẩm nhỏ 《đồ ma giả 》 của bọn họ cũng chiếm được một lần tuyên truyền miễn phí quy mô lớn.

Nguyên nhân chính là vì vậy, sau khi điện ảnh quay xong nhà sản xuất liền phát cho tất cả mọi người tiền thưởng sớm hơn dự kiến, có lẽ là muốn an ủi một chút thành viên tổ kịch thiếu chút nữa toi mạng, hơn nữa cũng đem điện ảnh chiếu phim sớm hơn.

Điện ảnh chiếu lần đầu kết thúc trọn vẹn, khi bên trong rạp chiếu phim vang lên tiếng vỗ tay như sấm của khán giả, Đường Phong và các thành viên khác của tổ kịch đều đi lên sân khấu cảm ơn khán giả, tiếng vỗ tay duy trì liên tục gần 15 phút, sự khẳng định cùng với nhiệt tình của khán giả khiến mấy cô gái trong tổ kịch nhất thời khóc lên.

Nghĩ tới bản thân nỗ lực khổ cực không hề uổng phí, cũng nghĩ tới trải nghiệm đáng sợ không muốn nhớ lại, tất cả trước mắt có vẻ cực kỳ trân quý.

Viền mắt Đường Phong đã hơi ươn ướt, đã thật lâu không được khán giả nhiệt tình hoan hô như vậy, thậm chí là tiếng vỗ tay của khán giả xem điện ảnh 《ác ma đường mòn 》 lần trước cũng không có sấm dậy như hiện tại.

Tóm lại chính là thành công rồi.

Cong xuống thắt lưng, bọn họ tập thể cầm tay cảm ơn khán giả.

Thu hoạch không chỉ có tiếng vỗ tay và nhiệt tình của khán giả, còn có tình bạn đã từng trải qua hoạn nạn, bất cứ sự đặc biệt gì cũng không thể thay thế, ngày hôm nay bọn họ đứng trên sân khấu, trong cuộc sống sau này vẫn đều là bạn bè tín nhiệm nhất.

Đường Phong quay đầu lại mỉm cười ngầm hiểu với nam diễn viên sắm vai Reynold, giống như hai anh em tốt cố sức vỗ vỗ phía sau lưng hai bên.

Điện ảnh 《đồ ma giả 》 chính thức phát hành, mặc dù nội dung có chút bạo lực, nhưng trải qua bộ phận cắt cảnh nào đó vẫn là thông qua xét duyệt có thể chiếu phim, cũng bởi vì Đường Phong là người thứ nhất đứng dậy anh dũng chiến đấu khi đối mặt với phần tử khủng bố, khiến đám truyền thông có thể trắng trợn tuyên truyền chuyện này, coi Đường Phong như một anh hùng thế giới.

Cậu không phải anh hùng, chỉ là một người bình thường dưới tình huống cấp bách sẽ làm ra phản ứng bình thường.

Người chân chính cứu con tin, kỳ thực cũng không phải cậu.

Chân chính tính ra cũng có thể là Charles và Lục Thiên Thần, đương nhiên Albert coi như là một người đi.

Ngày đó sau khi trở về Đường Phong nghỉ ngơi một đoạn thời gian trong thành phố S, chậm rãi đem tâm tình và thân thể đều điều chỉnh lại, bởi vì phần lớn cảnh quay đã quay xong, cậu thuận tiện cũng bắt đầu mỗi ngày đến phòng tập thể thao giảm cân, nghỉ ngơi hơn nửa tháng cho cậu càng nhiều thời gian giảm cân.

Trong lúc đó Charles và Lục Thiên Thần cũng từng đến xem cậu, thỉnh thoảng uống tách cà phê tâm sự, Đường Phong tôn trọng sự lựa chọn của hai người kia, nếu như không có cách nào cùng ở chung vậy thẳng thắn xa nhau là được, miễn cho cuối cùng sẽ có người bị tổn thương.

Cuộc sống dần dần khôi phục bình thường, nghe nói Charles một lần nữa hợp tác với hình cảnh quốc tế Anh quốc, Ivan cũng bởi vì có biểu hiện kiệt xuất trong hành động giải cứu con tin mà thăng chức.

Lục Thiên Thần hiện tại chỉ là thủ trưởng công ty quản lý của cậu, bình thường gặp mặt phần lớn thời gian cũng là nói chuyện công tác, thỉnh thoảng quan tâm cuộc sống của nhau, thế nhưng Đường Phong lại phát hiện số lần tiểu ác ma xuất hiện ở trước mặt cậu thế nào càng ngày càng nhiều.

Giống như hiện tại, cậu vừa chạy ra nước ngoài tuyên truyền trở về, vừa mở cửa gian nhà liền thấy một người vóc dáng nhỏ nhắn ngồi trên sô pha của cậu vừa ăn khoai tây chiên vừa xem phim Hàn phiến tình, thỉnh thoảng còn xoa xoa đôi mắt nhỏ lệ.

“Sao cậu lại ở chỗ này?” Ánh mắt Đường Phong không có cách nào rời khỏi đống vỏ đồ ăn vặt vứt đầy dưới đất, trời ạ, cậu thật muốn vung tay lên đem toàn bộ đống rác thổi bay, nhưng cậu ngay cả đầu sỏ gây nên cũng đánh không bay, đệ tam sát thủ cũng không phải kẻ ngồi không.

“Tôi bị người đuổi giết, chỉ có thể trốn ở chỗ anh, này, đồ ăn trong tủ lạnh của anh tôi đều ăn sạch rồi, đi siêu thị mua một chút đi.” Người này còn đương nhiên nói.

Hành lý vứt trên mặt đất, Đường Phong mỉm cười xắn tay áo đi về phía tiểu ác ma, một tay xách cái tên kia lên: “Cậu bị người đuổi giết còn chạy tới chỗ tôi, cậu là muốn hại chết tôi sao? !”

“Là người của Albert, dù sao tôi trốn ở chỗ anh bọn họ sẽ không ra tay, nếu không phải do anh bọn họ cũng sẽ không đuổi giết tôi, tôi mặc kệ, dù thế nào đi nữa anh nuôi tôi!” Còn ồn ào lên.

Đường Phong dừng lại một giây, thả tiểu ác ma, chỉ vào đống rác đầy đất nói: “Hạn cho cậu trong vòng nửa giờ dọn sạch gian nhà, nếu không tôi hô một tiếng ở ngay cửa, cho sát thủ của Albert tiến đến làm thịt cậu.”

“Anh dám? !”

“Tôi dám.”

“. . . Tôi, tôi quét còn không được sao? !”

 

Đệ lục thập nhị chương: điện ảnh lần đầu bán vé.

“Có lầm hay không, thực sự coi mình là nô lệ à?” Tiểu ác ma lui vào trong sô pha gặm khoai tây chiên một bên ngâm nga bài hát một bên ngắm nghía điện thoại di động trong tay, thỉnh thoảng liếc nhìn phòng ngủ đóng chặt, từ lúc Đường Phong đi vào tắm đến bây giờ đã qua một giờ.

Chuyện này đối với tiểu ác ma mọi việc đều phải tốc chiến tốc thắng mà nói là một chuyện không thể tin nổi cũng không thể hiểu nổi, sao lại có đàn ông thích tắm như vậy, mỗi ngày không có việc gì liền chạy vào phòng tắm, không ngồi ở phòng khách xem TV lớn, cứ muốn ngâm mình trong phòng tắm xem TV nhỏ.

Quả nhiên là khác nhau, không có cách nào hiểu được.

Soạn tin nhắn xong, tiểu ác ma ấn gửi đi, người nhận — anh cả.

Anh cả là ai, tự nhiên không cần phải nói ai cũng biết.

“Đều là mấy tên muộn tao.” Cảm khái một câu tiểu ác ma nhận mệnh đi dọn bàn.

Cái gì họ Đường kia, hiện ở bên ngoài được khen tựa như anh hùng thế giới vì nước làm vẻ vang, Đường cái gì Phong, bề ngoài nhìn qua còn rất dễ ở chung, tính cách cũng hoà nhã điềm đạm, trên thực tế căn bản là một ác ma!

Mỗi ngày Đường Phong đều bắt cậu quét dọn trong nhà, phải quét rác, phải lau bàn, ở nhà ăn cơm phải phụ trách nấu cơm, nếu không nấu thì phụ trách gọi đồ ăn ngoài, đi siêu thị mua. . .

Nói chung việc có thể bắt cậu làm toàn bộ đều ném cho cậu, còn mình thì tựa như đại lão gia cái gì cũng không muốn động, thật sự là khiến tiểu ác ma tức chết.

Tựa như hiện tại, cậu còn phải rửa sạch nho trước khi người nào đó tắm xong, bởi vì người nào đó một lát nữa đi ra muốn ăn nho!

“Rửa rửa rửa, rửa chết anh!” Mở vòi nước ào ào chảy, trong miệng tuy rằng cằn nhằn lải nhải, nhưng tiểu ác ma vẫn ngoan ngoãn rửa nho.

Chờ cậu rửa nho xong đặt lên khay, Đường Phong vừa vặn dùng khăn khô lau tóc từ trong phòng ngủ đi ra, bây giờ vẫn là mùa đông, cậu mặc trên dưới hai chiếc áo ngủ màu trắng, dép cũng là màu trắng, cả người nhìn qua giống như món quà lông xù được đóng gói kỹ chỉ đợi tặng đi.

Rõ ràng là một thằng đàn ông còn mặc đang yêu như thế, khó coi! Tiểu ác ma âm thầm hèn mọn Đường Phong một phen, đường nhìn nhưng vẫn rơi trên thân người kia, ừm, làm sao bây giờ, nhìn qua giống gấu bắc cực lông xù, gấu bắc cực loại hình thon thả.

“Anh hẳn là xuất bản sách, dạy đám đàn bà thích chưng diện kia làm thế nào giảm béo, tôi thấy trên mạng có rất nhiều người đang hỏi anh làm thế nào giảm béo, sao có thể giống như bóng hơi thoáng cái béo lên, thoáng cái gầy xuống.” Tiểu ác ma rầm rầm ở trong lòng đánh tính toán, nếu như Đường Phong thực sự xuất bản một quyển sách như vậy, khẳng định sẽ dễ bán, đến lúc đó cậu làm người đề nghị dù thế nào cũng phải được phân cho một chén canh mới đúng.

“Ăn ít vận động nhiều.” Đường Phong lời ít ý nhiều trả lời, đi tới sô pha ngồi xuống, ngắt một quả nho ném vào trong miệng, “Ngày mai tôi phải đi Mỹ, ngày kia là ngày điện ảnh chính thức công chiếu tại Mỹ, có thể sẽ một tuần không ở nhà, cậu là dự định vẫn ở chỗ này trông nhà hay đi cùng tôi?”

“Thiết! Tôi đi với anh làm gì?”

“Có thể làm vệ sĩ của tôi.” Đường Phong nhìn tiểu ác ma một chút, tiểu vóc dáng đừng nhìn không thu hút, tốt xấu cũng là một sát thủ nổi danh, xen lẫn vào trong đám người Âu Mỹ cao to có thể làm tốt tác dụng che giấu thân hình.

“Làm vệ sĩ của anh?” Khoa trương nhìn Đường Phong, tiểu ác ma bĩu môi, có chút khinh thường nói, “Hừ, tôi thế nhưng rất đắt tiền, anh mời nổi không?”

Chậm rì rì ăn nho, Đường Phong vừa cười vừa nói: “Xem như tiền thuê nhà của cậu.”

“Tôi mỗi ngày đều làm việc cực nhọc cho anh! Vừa quét tước sàn nhà vừa lau bàn!” Thế nào còn phải trả tiền thuê nhà! Tiểu ác ma tức giận chỉ vào Đường Phong: “Tôi nói cho anh, anh cũng đừng quá đáng? !”

Nếu bị tiểu ác ma dọa tới liền kỳ lạ, Đường Phong tuyệt đối là đang trả thù tiểu ác ma trước đây mắng cậu, liếc nhìn tiểu ác ma, nhàn nhạt nói: “Tiền thuê nhà của tôi cũng rất đắt, không muốn đi chứ gì? Vậy mời dọn ra ngoài.”

“Không có nhân tính.”

“Cảm ơn khen ngợi.”

“Anh. . . Anh da mặt dày!”

“Tiếp tục, tiền thuê nhà gấp đôi.”

Tiểu ác ma trái lại ngậm miệng, quên đi, cậu nhận mệnh, ai bảo cậu đang bị sát thủ của Albert đuổi giết, ai bảo anh cả nhà bọn họ đột nhiên cố chấp yêu phải người đàn ông này.

Nói là chia tay, nhưng mỗi lần cậu trở lại đều có thể thấy bộ dạng Lục Thiên Thần không có tâm tình gì, anh cả nhà cậu bình thường đã đủ lạnh lùng, hiện tại cả người cứ như một cái tủ lạnh di động, đi tới chỗ nào đông lạnh chỗ đó, gió lạnh vù vù thổi, người bị thổi trúng mỗi thời mỗi khắc đều cảm thấy như tới tận thế.

Không biết còn tưởng phân bộ nào đó xảy ra vấn đề, chọc anh cả mất hứng, chỉ có cậu biết, nguyên nhân anh cả nhà cậu gần đây tâm tình không tốt là vì cái gì.

Tiểu ác ma một lần nữa đem đường nhìn chuyển đến trên người Đường Phong, người đàn ông này đang mở TV xem, thỉnh thoảng thấy tin tức thú vị liền nói một câu, cười một cái với cậu.

Ở cùng một chỗ với người như vậy đích xác rất nhẹ nhàng thoải mái, giống như nước ấm nấu ếch, vào lúc mình nhận ra cái mạng nhỏ của mình đã không còn.

Có phim là công chiếu trước rồi mới tham gia các liên hoan phim lớn, có phim là tham gia liên hoan phim trước rồi mới bán cuộn phim trên liên hoan phim.

Giống như bộ điện ảnh 《ác ma đường mòn 》 của Đường Phong là tham gia liên hoan phim trước rồi mới bán cho quốc gia khác, điều này có lợi ở chỗ nếu như bộ phim của mình được giải thưởng, như vậy dưới sự gia tăng hiệu ứng tại liên hoan phim sẽ có rất nhiều người mua phim, chỗ hỏng là nếu như danh tiếng không tốt cuộn phim thường thường rất khó bán ra.

Người có tự tin đương nhiên sẽ bằng lòng tham gia liên hoan phim trước, thế nhưng bộ 《đồ ma giả 》 hiện tại của Đường Phong dưới sự ảnh hưởng của đông đảo nhân tố phức tạp, cũng từ tham gia liên hoan phim trước biến thành hiện tại công chiếu trước rồi mới tham gia liên hoan phim bình thẩm so sánh.

Trừ bỏ lễ lần đầu thăm dò danh tiếng lúc trước, hiện nay nước Mỹ xem như là trạm thứ nhất công khai chiếu phim, bởi vì đạo diễn và phần lớn nhân viên công tác đều đến từ Mỹ, 《đồ ma giả 》 coi như là một bộ điện ảnh Hollywood.

Thị trường buôn bán điện ảnh lớn một có Mỹ, còn có một là hải ngoại, ví dụ như Anh, Pháp và Nga các quốc gia khác.

Trung Quốc hiện nay cũng là một thị trường lớn, nhưng bởi vì tỉ lệ tham gia phân phối của Trung Quốc tương đối tốt, vậy nên trên thực tế một bộ phim nước ngoài không bán đứt bản quyền chỉ có thể được phân đến khoảng 30% ở phòng bán vé Trung Quốc, giống như phòng bán vé một trăm triệu nhân dân tệ, thực tế nhận được về tay chỉ có ba mươi triệu, còn phải khấu trừ các hạng phí dụng tuyên truyền vân vân.

Thế nhưng giống như ở Nga phân thành càng được nhiều, đây là lý do vì sao rất nhiều diễn viên chính phim Hollywood sẽ đi Nga tuyên truyền mà không đến Trung Quốc, thành phẩm rất cao, mà tiền lời không đủ.

Một bộ phim Hollywood, vào lúc bắt đầu quay chụp sẽ cùng toàn bộ diễn viên ký kết một hợp đồng tuyên truyền, trong hợp đồng sẽ quy định thời gian một diễn viên nỗ lực tuyên truyền cho phim dài đến bao lâu, trong thời gian hữu hạn, công ty điện ảnh phần lớn sẽ chọn khu vực có phân thành phòng bán vé cao.

Hiện tại đến xem, thu nhập phòng bán vé một bộ điện ảnh phần lớn bắt nguồn từ Bắc Mỹ.

Trước một ngày lần đầu công chiếu, Đường Phong liền lên máy bay đi Mỹ, một tuần sau Trung Quốc cũng sẽ bắt đầu chiếu phim, trong lúc này cậu cơ bản vẫn ở lại Mỹ.

Toàn bộ nhân viên công tác tổ kịch đều chạy tới nhà đạo diễn, kiềm chế nội tâm hưng phấn và kích động, mọi người tụ tập uống bia và ăn cơm, sau khi nói chuyện phiếm thì cùng đợi kết quả phòng bán vé lần đầu vào nửa đêm.

“Tôi thực sự rất khẩn trương.” Hít sâu một hơi, nam diễn viên sắm vai Reynold cười ngửa đầu uống một hớp bia lớn, “Dư luận lần đầu khiến tôi có sự mong đợi phi thường lớn đối với phòng bán vé điện ảnh, không bằng chúng ta đoán một chút, phòng bán vé cuối cùng sẽ là bao nhiêu, thế nào? !”

Đề nghị này lập tức được mọi người hưởng ứng.

Nam diễn viên hít sâu một hơi, do dự một lát nói rằng: “Tôi đoán là ba triệu.”

Không phải nhân dân tệ, đương nhiên là đôla.

Làm một bộ điện ảnh thành phẩm chế tác nhỏ không đến năm triệu đô, dự đoán của diễn viên xem như là khá lớn mật, phòng bán vé điện ảnh chỉ cần vượt lên trước mười triệu chính là kiếm được. ( Vũ: Có lẽ sẽ có người k hiểu vì sao làm phim bỏ ra 5 triệu mà trên kia lại đoán thu về chỉ dc có 3 triệu, xin nói rõ là đám người Đường Đường đang đoán tiền thu về chỉ của ngày đầu tiên công chiếu chứ k phải tổng cộng toàn bộ số tiền thu về sau đó!!)

Ở đây lần đầu là 0 giờ ghi lại cùng ngày, bình thường chỉ có fan trung thành mới có thể sẵn lòng vào hừng đông 12h đi vào rạp chiếu phim, ba triệu đã là một con số không tệ.

“Tôi phải thêm chút động lực cho mình, ba triệu năm trăm nghìn!” Đạo diễn sau đó nói.

Ngay sau đó những người khác cũng lục tục dự đoán, có hai triệu năm trăm nghìn, cũng có lớn mật dự đoán bốn triệu, cuối cùng đến phiên Đường Phong.

“Cậu nghĩ sẽ là bao nhiêu, Đường?” Trải qua một hồi mạo hiểm trong rừng, Đường Phong nghiễm nhiên trở thành nhân vật trung tâm trong cảm nhận của mọi người.

“Tôi nghĩ sẽ là tám triệu.” Đây không phải Đường Phong tùy tiện nói một chút, dù sao cậu cũng là diễn viên có kinh nghiệm, có thể đại khái đoán ra một bộ điện ảnh sẽ là lời hay lỗ, theo tin tức báo đạo oanh tạc mấy ngày nay, giống hệt như siêu vi trùng sinh sản khiến không ít người đều biết đến sự tồn tại của bộ điện ảnh 《đồ ma giả 》 này.

Có rất nhiều người sẽ bởi vậy mà đi vào rạp chiếu phim, số liệu lần đầu của 《đồ ma giả 》 sẽ không quá xấu, tám triệu đối với một bộ tiểu chế tác thành phẩm điện ảnh mà nói quả thực là một kỳ tích không thể chạm đến, bởi vậy Đường Phong lời vừa ra khỏi miệng rất nhiều người đều kinh ngạc một trận.

Hừng đông 12h, từ tiền tuyến không ngừng truyền đến tin tức tốt.

Số liệu phòng bán vé không ngừng thay đổi:

Ba trăm nghìn

Đột phá một triệu. . .

Bắt đầu có người hò hét: “Hai triệu! Sắp đột phá hai triệu!”

Sau khi số liệu đột phá ba triệu tất cả mọi người đều an tâm, đối mặt với chữ số phòng bán vé vẫn như cũ không ngừng kéo lên, cả trai lẫn gái trong phòng đều hưng phấn nhảy dựng lên.

Đến 0h trận đầu qua đi bọn họ cũng đã có một con số, một con số khiến người ta phấn chấn: tám triệu ba trăm nghìn.

 

Đệ lục thập tam chương: kết thúc hoàn mỹ – đệ tam quyển hoàn

“Đầu. . . Đau. . .” Một hơi thở dường như nghẹn ở ngực, Đường Phong nửa ngày mới như trút được gánh nặng hít sâu, cái đầu giống như bị xe tăng nghiền qua từng đợt đau nhức, huyệt Thái Dương giống như nổi giận nhảy liên tục.

Con mắt còn nhắm, Đường Phong khó chịu cuộn mình ở trên giường, đêm qua hình như bởi vì quá hưng phấn uống không ít với tổ công tác đạo diễn bọn họ, sau đó tiểu Vũ và tiểu ác ma khiêng cậu trở về, chút chút ấn tượng này cậu vẫn có, về phần cái khác, đều quên sạch.

“Uống nhiều như vậy đương nhiên là đau đầu, dậy uống nước đi.” Một người đàn ông dùng tiếng Mỹ thuần âm nói chuyện.

Còn chưa thấy rõ đối phương, Đường Phong liền vô ý thức nói: “Charles, đến đỡ tôi lên.”

Người đàn ông kia đã đi tới vươn tay đỡ Đường Phong, thở dài nói: “Tôi xin cậu mở mắt nhìn cho rõ tôi là ai, tuy rằng tôi hiện tại không ôm ước muốn gì với cậu, thế nhưng cậu làm trò ở trước mặt tôi coi tôi thành người đàn ông khác, tôi cũng sẽ rất thụ thương có được hay không?”

Không xong, đầu hỗn loạn còn chưa suy nghĩ đã nói ra, Đường Phong lắc lắc đầu, nhẹ nhàng xoa xoa con mắt nhìn rõ người đàn ông cầm cốc nước đứng bên giường cậu, cậu lộ ra một nụ cười áy náy: “Chino, sao anh hiện tại mới xuất hiện, tôi cứ tưởng sau khi tôi chạy thoát từ trong tay phần tử khủng bố anh sẽ là người đầu tiên đến thăm tôi chứ, tôi đau lòng rồi.”

“Đúng vậy, cậu đau lòng, vậy nên hiện tại làm tôi đau lòng.” Ngồi ở bên giường thuận thế đưa cốc nước cho Đường Phong, Chino bình tĩnh nhìn Đường Phong, giống như nhìn một con quái vật: “Cậu thực sự thật đáng sợ Đường Phong, ngay từ đầu nghe chuyện các cậu bị bắt cóc tôi thực sự là lo lắng gần chết, chết tiệt cậu còn dám ra vẻ anh hùng.”

“Cảm ơn đã khen.” Uống một ngụm nước, Đường Phong đặt cốc ở đầu giường, “Kỳ thực tôi hiện tại rất muốn uống chút nước trái cây, tốt nhất là sô-đa hương chanh.”

“Cậu trở nên càng ngày càng thích sai bảo người.” Tuy rằng cằn nhằn chút, nhưng Chino vẫn lập tức gọi điện thoại kêu sô-đa cho Đường Phong, ở khách sạn có chỗ tốt như thế, phần lớn mọi chuyện đều có thể một cú điện thoại liền giải quyết.

“Tôi là người bệnh.” Đường Phong ôm đầu làm bộ rất khó chịu, cũng không tính là giả vờ, cậu thực sự đau đầu.

“Ai, trước đó vài ngày tôi còn đang quay chụp ở tổ kịch, thực sự không có cách nào bứt ra đi xem cậu.” Trong mắt Chino toát ra áy náy, song song cười nói, “Xem, tôi biết cậu sẽ đến Mỹ, đây không phải là vừa có thời gian liền lập tức đến xem cậu sao?”

Kỳ thực trước đó bọn họ đã gọi điện thoại, Đường Phong không thích nói chuyện quá mức buồn nôn, dăm ba câu biểu thị mình không có chuyện gì liền ngắt điện thoại, có đôi khi cậu đích xác không thích để ý tới người, nhất là lúc cậu đóng phim.

Mọi người đều bận việc của mình, đây là lần đầu tiên bọn họ gặp nhau sau sự kiện khủng bố kia.

Hai người đàn ông trò chuyện trong phòng đều là chuyện điện ảnh của mình, mà không biết đối diện khách sạn còn có một người trốn phía sau cửa sổ dùng kính viễn vọng nhìn chăm chú tất cả.

Mặc áo ngủ đi dép lê, người đàn ông tướng mạo con lai anh tuấn ghé vào phía sau kính viễn vọng nhìn chằm chằm gian phòng đối diện nào đó, thỉnh thoảng mắng ra hai câu.

“Chết tiệt Michael Chino! Cậu dám chạm vào một ngón tay Đại Đường Đường của tôi tôi liền băm cậu!”

“A a a. . . Tôi đau lòng rồi, Đường Đường của tôi cư nhiên cười với Chino, xong đời, Đường Đường lúc này là suy yếu nhất cần người khác quan tâm chăm sóc nhất, lỡ như không cẩn thận bị Chino nhân cơ hội mà vào làm sao bây giờ?”

“Đường Đường, tâm can nhi của tôi, mỗi ngày chỉ có thể đứng xa xa nhìn thật là khó chịu. . .” Giống như bà vợ bị chồng ruồng bỏ lẩm bẩm hai tiếng, Charles rời khỏi kính viễn vọng lớn tiếng mắng, “Tôi nghĩ tôi sắp chết!”

“Anh cả, vì sao không dứt khoát sang đó?” Đàn em một bên rốt cục nhịn không được hỏi.

Mấy ngày nay bọn họ giống như phần tử biến thái, cả ngày loanh quanh sau mông Đường Phong, không có việc gì liền lấy kính viễn vọng rình coi, ngày hôm qua điện ảnh 《đồ ma giả 》 của Đường Phong lần đầu công chiếu, Charles bàn tay vung lên bao nguyên một phòng chiếu phim, bắt tất cả mọi người bọn họ mang theo gia quyến đến rạp chiếu phim xem điện ảnh.

Giờ là giữa mùa đông nha, còn là hừng đông, may là điện ảnh diễn rất không tệ, coi như là đáng giá.

Nhất là một màn cuối Đường Phong ngoái đầu nhìn lại cười, thực sự làm cho người ta khắc sâu ấn tượng, ngay cả đàn ông có vợ là hắn cũng bị chấn động một chút, thảo nào anh cả lại yêu Đường Phong.

“Ai. . .”

Thật sâu thở dài, Charles chán chường ngồi xuống sô pha, chọc chọc quai hàm.

Anh cũng muốn lắm, thế nhưng anh không thể, nếu không liền kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

Đề nghị lúc trước của Đường Phong quả thực khiến anh hận đến nghiến răng, bình thường thấy Đường Phong rất an phận, cư nhiên còn muốn hưởng thụ tề nhân chi phúc, đem anh và Lục Thiên Thần đều thu.

Bọn họ thẳng thắn đều buông tha, làm cho Đường Phong hối hận một chút, nói không chừng trong khoảng thời gian bọn họ rời bỏ Đường Phong người đàn ông kia sẽ nghĩ thông, trong lòng Charles vẫn kiên định cho rằng người Đường Phong lựa chọn cuối cùng nhất định là anh, không sai, bọn họ mới là xứng đôi nhất.

Thế nhưng cũng có một loại khả năng, nhỡ đâu vào lúc này Đường Phong bị người nhân cơ hội nhảy vào thì sao đây?

Vậy nên Charles chỉ có thể không có việc gì liền chăm chú trông coi, có việc liền đem nhiệm vụ gian khổ mà quan trọng này ném cho đàn em của mình.

Phòng bán vé cực tốt của ngày đầu tiên có thể nói là kết quả dưới lực trùng kích của tin tức, thế nhưng sau đó liên tục vài ngày, phòng bán vé vốn hẳn là chậm rãi giảm xuống nhưng vẫn duy trì liên tục tăng trưởng, cũng chỉ có thể quy công cho danh tiếng cực tốt của điện ảnh, cùng với sự dốc sức đề cử đến từ người bình luận điện ảnh.

Điện ảnh thành công có nguyên nhân từ nhiều phương diện, diễn xuất của Đường Phong tức thì được mọi người đem ra tán thưởng, được danh dự trở thành phái mạnh thế hệ trẻ có sức hấp dẫn chỉ thuộc về mình.

Phòng bán vé Bắc Mỹ thành công cũng kéo theo tăng trưởng phòng bán vé toàn cầu, một tuần sau Đường Phong bay trở về quốc nội, tuy nói phòng bán vé quốc nội không được tốt như ở Bắc Mỹ, nhưng thành tích cũng đủ sáng mắt, dù sao 《đồ ma giả 》 chiếu phim ở quốc nội là bị cắt một ít đoạn ngắn.

Không ai mong muốn điện ảnh của mình bị người cắt đoạn, nhưng may là sau khi cắt đoạn chỉnh thể nội dung phim coi như là nối liền, cũng không quá mức ảnh hưởng.

“Phòng bán vé Bắc Mỹ ngày thứ tư tuần đầu là bốn mươi triệu, đã đánh vỡ kỷ lục sáng lập phim tiểu thành bản, phòng bán vé cuối cùng có khả năng sẽ tập trung một trăm triệu, có hi vọng vượt qua một trăm ba mươi triệu, xem ra năm nay nam minh tinh có tỉ suất hồi báo cao nhất Bắc Mỹ không phải cậu thì chẳng còn ai.” Lục Thiên Thần cũng không đi Mỹ với Đường Phong, thế nhưng lúc người này trở về, Lục Thiên Thần làm ông chủ tự mình đến đón.

“Cảm ơn anh.” Đường Phong đột nhiên nghiêm túc nói.

“Vì sao cảm ơn tôi?” Lục Thiên Thần liếc nhìn người kia, lộ ra vài phần không giải thích được.

“Tôi nghe tiểu Vũ nói nam minh tinh nhất tuyến nào đó gần đây an phận không ít, hình như là chỗ dựa vững chắc của anh ta xảy ra chuyện đang bị điều tra, rất có thể sẽ bị xét xử mất chức.” Đường Phong vừa cười vừa nói: “Kỳ thực lúc trước tôi bị Vệ Đạo Minh phong sát tôi còn không rõ, vì sao công ty bên này không có cử động gì quá lớn, hóa ra cho tới nay các anh vẫn đang ngầm hoạt động.”

Lục Thiên Thần vung lên khóe miệng: “Sao cậu nghĩ là tôi làm?”

“Bởi vì anh là Lục Thiên Thần.”

Thích biểu hiện ra vẻ người thường, nhưng trên thực tế là nhân vật thần bí thân thủ còn lợi hại hơn tiểu ác ma, cũng có nhiều tâm tư hơn so với người bình thường.

Cảm giác Lục Thiên Thần đưa cho Đường Phong, giống như một ít kiêu hùng miêu tả trong tiểu thuyết, có thủ đoạn có năng lực, nhưng đều thích ngầm hành sự, im hơi lặng tiếng diệt trừ người khác.

Phỏng chừng lúc này chỗ dựa vững chắc của Vệ Đạo Minh xảy ra chuyện, người nọ cũng không biết là Lục Thiên Thần đâm đao sau lưng.

Lục Thiên Thần cười cười không trả lời, liền có nghĩa người này cam chịu.

Không có phương pháp nào hiệu quả hơn nhổ cỏ tận gốc, đây đích thật là tác phong hành sự của Lục Thiên Thần.

Quốc nội nước ngoài nở hoa khắp nơi, tin chiến thắng của điện ảnh không ngừng truyền đến, 《đồ ma giả 》 không chỉ đạt được á quân của tuần phòng bán vé ở Bắc Mỹ, cũng thuận lợi ở mùa ế ẩm điện ảnh tại quốc nội thu được thành tích tuần đầu siêu cấp tốt – năm mươi triệu.

Cho đến một tháng sau, Bắc Mỹ vẫn như trước duy trì liên tục chiếu phim, phòng bán vé đã thuận lợi đột phá một trăm triệu đôla, mà quốc nội cũng đã lấy thành tích cực tốt hai trăm triệu nhân dân tệ khiến Đường Phong thuận lợi leo lên vị trí vai nam trẻ nhất tuyến.

Tại đây một mùa đông giá rét, Đường Phong thu hoạch được thành quả tốt nhất vào năm đầu tiên cậu sống lại, làm một tân binh, Đường Phong trở thành kỷ lục mới ở quốc nội, trở thành nam diễn viên thượng vị nhanh nhất.

Gần một năm thời gian, từ một nam minh tinh thần tượng xuống dốc trở thành người có địa vị ngang với tứ đại vai nam trẻ nhất tuyến, có thể không lâu sau đó, cậu sẽ vượt qua tứ đại vai nam trẻ trở thành siêu minh tinh nhất tuyến của quốc nội.

Mà lúc này từ Mỹ truyền đến tin tức tốt Chino mang đến, bởi vì biểu hiện anh dũng lúc đối mặt với phần tử khủng bố của Đường Phong, cùng với thực lực biểu diễn tại điện ảnh 《ác ma đường mòn 》 cùng với 《đồ ma giả 》 khiến người ta trước mắt sáng ngời, chủ tịch cố vấn công ty lớn Robert từng gặp mặt Đường Phong một lần đã nhờ Chino mời Đường Phong hợp tác.

Mong muốn Đường Phong có thể bay đến Mỹ bàn chuyện đặc biệt hợp tác điện ảnh.

Điện ảnh anh hùng diễn viên chính Chino sẽ công chiếu vào tháng tư sang năm tại Bắc Mỹ, mà serie điện ảnh anh hùng nhà sản xuất vạch kế hoạch rất nhiều năm cũng chính thức mở màn, vào ngày hôm nay điện ảnh toàn cầu hóa, trong những anh hùng này của Robert cũng có thể có một người phương Đông, mà không phải vĩnh viễn chỉ có người Mỹ cứu vớt thế giới.

Mặc kệ từ diễn xuất hay tiếng tăm đến xem, Đường Phong đều là người tốt nhất được chọn.

Đường Phong bảng tiền thù lao:

《ác ma đường mòn 》: năm trăm nghìn đô la.

《đồ ma giả 》: một triệu đô la.

Chờ ký hợp đồng phim anh hùng phương Đông: năm triệu đô la.

—–Đệ tam quyển hoàn—–