Edit: Huyết Vũ.

Phiên ngoại 1.3 bao tử thiên chi có tiểu bao tử.

Ngày thứ hai Vân Khuynh không thể dậy được là chuyện hoàn toàn trong dự kiến.

Vân Khuynh còn mơ mơ màng màng làm ổ ở trên giường, ôm chăn trong ngực, còn Tần Vô Phong đã hoàn toàn thanh tỉnh.

Tần Vô Phong thần thanh khí sảng, tâm tình rất tốt, Vân Khuynh còn lại là mệt muốn chết, ngay cả con mắt cũng không mở ra được.

Tần Vô Phong nhẹ nhàng ấn một nụ hôn lên má Vân Khuynh, mở miệng phân phó Long Liễm chuẩn bị nước nóng cho hai người.

Nước nóng chuẩn bị xong hắn liền ôm Vân Khuynh đang mê man lẫn chăn đơn đi tắm rửa.

Khớp xương toàn thân Vân Khuynh giống như bị người hủy đi một lần rồi ráp lại, không dùng được nửa phần khí lực, cũng bủn rủn lợi hại.

Sau khi bốn người thành thân, Tần gia huynh đệ đều tương đương ôn nhu, trạng huống như vậy trong hai năm nay cũng chỉ có lúc bốn người cùng nhau mới gặp phải, hiện tại Tần Vô Phong một người đem khí lực Vân Khuynh tháo nước, khiến y uể oải thành như vậy, xem ra tối hôm qua Tần Vô Phong đích thật là rất kích động.

Vân Khuynh không có nửa phần khí lực, tùy ý Tần Vô Phong thanh lý thân thể cho y, Tần Vô Phong tự nhiên là mở rộng tầm mắt cộng thêm có lộc ăn.

Thế nhưng hình dạng Vân Khuynh uể oải tái nhợt cũng khiến hắn yêu thương, hắn cũng không có bính thêm Vân Khuynh, chỉ là ăn một ít đậu hũ mà thôi.

Lúc thanh lý xong trở về phòng, ra giường đệm chăn đều đã thay mới.

Tần Vô Phong đem Vân Khuynh đặt ở trên giường an bài thỏa đáng xong mới bằng lòng rời đi.

Trước khi đi còn cố ý dặn dò Long Liễm chăm sóc Vân Khuynh cho tốt, dặn khi nào y tỉnh không nên quên chuẩn bị đồ ăn.

Ăn nói xong tất cả, Tần Vô Phong mới đi thư phòng bắt đầu công tác.

Đối với việc hắn tới muộn, Tần Vô Song và Tần Vô Hạ tự nhiên là biết rõ nguyên nhân, hai người hiểu lòng không nói, nhìn thoáng qua lẫn nhau, liền tiếp tục công tác.

Thời gian như trước trôi qua, ngày cứ theo lẽ thường qua đi.

Giữa Vân Khuynh và Tần Vô Phong có tiểu bí mật, lúc Vân Khuynh ở cùng Tần Vô Song, Tần Vô Hạ, vẫn không có mở miệng cho phép bọn họ bính phía trước của y, lúc bốn người cùng nhau, Tần Vô Phong cũng không có đãi ngộ đặc thù, cũng không có bính phía trước, thế nhưng, mỗi tuần hai ngày đến phiên Tần Vô Phong, Vân Khuynh và Tần Vô Phong sẽ nỗ lực tạo người.

Cũng không phải Vân Khuynh không muốn sinh thêm hài tử cho Tần Vô Song và Tần Vô Hạ, chỉ là quan hệ giữa bọn hắn có chút phức tạp, hài tử trước đều rõ ràng biết là của Tần Vô Song hoặc là Tần Vô Hạ, nếu là Tần Vô Song Tần Vô Hạ cũng bính phía trước, y sợ y còn chưa sinh được hài tử cho Tần Vô Phong đã hoài hài tử của Tần Vô Song hoặc Tần Vô Hạ.

Vậy nên thẳng thắn như trước giả câm vờ điếc không nói cho Tần Vô Song Tần Vô Hạ bọn họ.

Trời không phụ người có lòng, sau một tháng Tần Vô Phong và Vân Khuynh nỗ lực tạo người, tiểu bao tử bọn họ chờ mong đã lâu rốt cục tới.

Ngày ấy, trời trong nắng ấm, Vân Khuynh cùng Liên Duyệt và Hương Hương tĩnh tọa trong hoa viên, sau đó Liên Duyệt ôm Hương Hương đi nghỉ trưa, chỉ chừa Vân Khuynh một người.

Vân Khuynh nhất thời mệt nhọc, dĩ nhiên ngủ quên trên ghế quý phi tại hoa viên.

Buổi chiều, lúc Tần Vô Hạ đến không tìm thấy y, mãi cho đến hoa viên mới nhìn đến y đang ngủ.

Có cơn gió nhẹ đang khe khẽ thổi, Vân Khuynh tựa lưng trên ghế quý phi rộng thùng thình, hai mắt nhắm, sợi tóc màu mực bị gió thổi hơi phập phồng, trên hai gò má tuyệt mỹ của y mang theo màu đỏ ửng.

Tần Vô Hạ vốn chỉ là đứng tại chỗ, bên môi mang cười ngóng nhìn y, chỉ muốn ở một bên với y, để y nghỉ ngơi.

Sau lại nghĩ như vậy rất dễ bị cảm lạnh, Tần Vô Hạ dưới tình huống tận lực không kinh động đến Vân Khuynh ôm lấy Vân Khuynh, chuẩn bị ôm y quay về phòng nghỉ ngơi, lúc tay tiếp xúc đến thân thể y, xúc giác lại tương đương nóng hổi.

Trong lòng hắn căng thẳng, lúc này liền sợ Vân Khuynh đã bị một chút cảm lạnh.

Tần gia tam huynh đệ, đối với y thuật đều có chút hiểu biết, Tần Vô Hạ sau một khắc nghi ngờ Vân Khuynh bị cảm lạnh liền lập tức bắt mạch cho y.

Lần xem mạch này, ngoài bị phong hàn nhẹ ra, còn bắt ra hỉ mạch.

Tần Vô Hạ thoáng chốc sắc mặt tái nhợt, thân thể bị dọa run lên, thiếu chút nữa đánh rơi Vân Khuynh bị hắn nửa ôm vào trong ngực.

Tần Vô Hạ biết thân thể Vân Khuynh không giống người thường, hỉ mạch này, rất có thể là thật.

Nghĩ tới hắn và hai người ca ca vẫn không có chạm qua phía trước của Vân Khuynh, sắc mặt hắn càng thêm trắng.

Tự nhiên nghĩ tới chuyện tình năm xưa của mình và Vân Khuynh.

Trong lòng hắn mơ hồ hiện lên một ý nghĩ không thể tin nổi, hài tử lớn gần một tháng trong bụng Vân Khuynh này, sẽ không là của người khác chứ? ? ?

Ý niệm này vừa toát ra trong đầu, Tần Vô Hạ đã bắt đầu quấn quýt.

Tâm quấn quýt vặn vẹo thành một đoàn, khó chịu ngay cả hô hấp cũng sắp dừng lại.

Hiện tại cùng chung Vân Khuynh với hai người ca ca đã thành thói quen, đã là chuyện bình thường như hô hấp, nếu là lại thêm tới một người đoạt Vân Khuynh với hắn, hắn khẳng định không tiếp thụ được.

Vào lúc này, hắn rốt cuộc cũng cảm nhận được cảm thụ năm xưa của hai người ca ca khi biết Vân Khuynh có mang hài tử của hắn.

Hôm nay nhớ tới hai người ca ca, ngoại trừ khi đó đối với hắn lạnh lùng vài phần ra thì không hề làm khó hắn nửa phần, đối với hắn quả nhiên là nhân từ đến cực điểm.

Trong lòng ôm ấp cảm kích đối với hai người ca ca, Tần Vô Hạ cấp tốc tỉnh táo lại.

Hắn vừa rồi chỉ là bị chuyện Vân Khuynh đột nhiên có thai làm cho đầu óc hồ đồ, Vân Khuynh ngoại trừ ở cùng hắn, thời gian khác còn có hai người ca ca, hài tử trong bụng Vân Khuynh, cũng vô cùng có khả năng là của hai người ca ca.

Tần Vô Hạ hít một hơi thật sâu, ổn định tâm tư, ôm lấy Vân Khuynh, đem y ôm vào trong phòng, sau khi phân phó Hồng Châu tiên dược cho Vân Khuynh, liền kêu Long Khiêm đi mời Tần Vô Phong và Tần Vô Song tới.

Tần Vô Phong và Tần Vô Song tự nhiên đều biết hiện tại là lúc Tần Vô Hạ bồi Vân Khuynh, Tần Vô Hạ lúc này gọi hai người bọn hắn, nhất định là vì Vân Khuynh, lại còn là vì Vân Khuynh xảy ra chuyện lớn.

Bằng không Tần Vô Hạ sẽ không thoáng cái đều kêu hai người bọn họ trở lại.

Tần Vô Phong và Tần Vô Song vừa nhận được lời nhắn của Long Khiêm, liền lập tức trở về.

Lúc trở lại, Vân Khuynh đã được Tần Vô Hạ đặt ở trên giường ngủ, Tần Vô Hạ ngồi ở bên giường trông coi Vân Khuynh.

Thấy hai người ca ca tiến đến, hắn lập tức đứng dậy, sau khi liếc nhìn Vân Khuynh, ra hiệu cho hai người ca ca đi ra ngoài, sau đó ba người liền đi ra cửa.

Tới cửa, Tần Vô Hạ hạ thấp thanh âm nói: “Đại ca, nhị ca, Khuynh Khuynh bị phong hàn rồi.”

“Ách, đã phân phó tiên dược cho Vân nhi chưa? ? ?”

“A. . . Tối hôm qua còn đang tốt, sao hôm nay lại bị phong hàn, có nghiêm trọng không? ? ?”

Tần Vô Phong và Tần Vô Song vừa nghe Tần Vô Hạ nói xong, đều mặt mang lo lắng nhíu mày.

Tần Vô Hạ gật đầu: “Đã kêu Hồng Châu đi tiên dược, vừa rồi Khuynh Khuynh ngủ trong hoa viên, phỏng chừng là cảm lạnh. . . Lúc ta bắt mạch cho y, phát hiện, Khuynh Khuynh hình như, mang thai.”

“Cái gì? ? ? Không có khả năng! ! !”

Tần Vô Phong còn chưa phản ứng tới, Tần Vô Song liền phủ định, hai năm nay, Vân Khuynh vẫn không cho bọn họ bính phía trước, Vân Khuynh sao có thể mang thai.

Thẳng đến Tần Vô Song nói hết lời, Tần Vô Phong mới phản ứng tới, trên khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị của hắn bộc phát ra vui sướng ngập trời.

Hắn lập tức vươn tay nắm lấy cánh tay Tần Vô Hạ, thân thể hắn thậm chí có chút run run, thanh âm cũng có chút bất ổn: “Vô Hạ. . . Vô Hạ, ngươi nói cái gì, ngươi nói Vân nhi có thai? ? ?”

Ông trời thương xót, nỗ lực hơn một tháng, hắn và Vân Khuynh rốt cục có hài tử thuộc về bọn họ.

“Đại ca? ? ?”

Tần Vô Song và Tần Vô Hạ đều nhìn về phía Tần Vô Phong rõ ràng thất thố.

Tần Vô Phong ho nhẹ một tiếng, nét mặt khôi phục lạnh lùng nghiêm nghị ngày xưa, nhưng khóe mắt chân mày của hắn, lại có vui mừng khó có thể nói rõ.

“Đại ca? ? ?”

Tần Vô Song hơi nhăn lại hai hàng lông mày, có chút kỳ quái nhìn về phía Tần Vô Phong.

Tần Vô Phong chưa kịp để ý tới Tần Vô Song, chỉ là lo lắng hỏi Tần Vô Hạ: “Vô Hạ, hài tử trong bụng Vân nhi có bao nhiêu lớn? ? ?”

Ngoài miệng không nói, nét mặt không lộ ra, không có nghĩa là hắn không hâm mộ.

Hắn vẫn hâm mộ Tần Vô Song thậm chí là Tần Vô Hạ đều có hài tử với Vân Khuynh, mà hắn thì không.

Hiện tại, hắn rốt cục cũng có hài tử với Vân Khuynh, lúc này bảo hắn sao có thể không vui không sợ hãi.

“Gần tới một tháng. . . Lẽ nào. . . Hài tử này là của đại ca? ? ?”

Tần Vô Phong gật đầu: “Đúng, gần một tháng trước, lúc đến phiên ta bồi Vân nhi, tâm tình của ta có chút kích động, huých phía trước của Vân nhi. . . Khụ khụ khụ, không nghĩ tới, Vân nhi trùng hợp như vậy liền có hài tử.”

Tần Vô Phong mặt không đỏ thở không gấp nói dối.

Hiện tại hắn có thể dễ dàng từ trong biểu tình của Tần Vô Song và Tần Vô Hạ biết, Vân Khuynh cũng không cho bọn họ ngoại lệ, mà chỉ cho phép hắn bính phía trước, để không sản sinh hiểu lầm giữa Vân Khuynh và bọn họ, Tần Vô Phong liền giấu diếm sự thực.

Tần Vô Hạ hiểu rõ thở dài: “Như vậy cũng tốt, Khuynh Khuynh đã vì ta và nhị ca sinh hài tử, duy độc không có hài tử của đại ca, cái này giai đại vui mừng.”

Tần Vô Song trầm mặc một chút, mỉm cười gật đầu: “Đúng, giai đại vui mừng.”

Không ai so với hắn rõ ràng hơn Tần Vô Phong có bao nhiêu yêu thương Vân Khuynh, Tần Vô Phong nhất định sẽ không gạt bỏ ý nguyện của Vân Khuynh cường thế bính phía trước, có lẽ là Vân Khuynh tự nguyện đi. . .

Thế nhưng Tần Vô Hạ nói rất đúng, Vân Khuynh đã vì hắn và Vô Hạ sinh hài tử, duy độc chưa từng sinh hài tử cho đại ca, có lẽ Vân Khuynh cảm thấy bất công với đại ca, cho nên mới cho phép đại ca hắn bính phía trước của y.

Mặc kệ chân tướng là thế nào, mọi người vui vẻ là được, hắn cũng không cần phải truy cứu, bốn người bọn họ là cùng nhau thành thân, như vậy, liền nhất định phải là bốn người cùng nhau hạnh phúc.

 

Phiên ngoại 1.4 bao tử thiên chi đại ca làm bảo phu ( bảo phu = bảo mẫu )

Lúc Vân Khuynh tỉnh lại phát hiện chẳng biết từ bao giờ mình dĩ nhiên về tới trong phòng, còn ngủ ở trên giường.

Đầu có một chút đau nhức, y nhẹ nhàng rên rỉ một tiếng, vươn tay che trán, muốn mình dễ chịu hơn một chút.

Y vừa có động tác, liền lập tức kinh động Tần Vô Phong đang trông coi y.

“Vân nhi, ngươi tỉnh? Thế nào? Có cảm thấy khó chịu ở đâu không? ? ?”

Vân Khuynh bị vấn đề liên tiếp của Tần Vô Phong hỏi đến đầu càng choáng váng: “Đại ca. . . Ta không sao, chỉ là hơi chút ngủ một hồi mà thôi. . . Được rồi, là đại ca đem ta từ trong hoa viên mang về đây sao? ? ?”

Tần Vô Phong lắc đầu: “Không phải ta, là Vô Hạ, Vân nhi, ngươi thực sự không có việc gì chứ? ? ?”

Vân Khuynh có chút nghi hoặc nhìn hắn: “Đương nhiên không có, làm sao vậy? ? ? Xảy ra chuyện gì sao? ? ?”

Tần Vô Phong ho nhẹ một tiếng, khắc chế tâm tình mừng như điên, mở miệng nói: “Ngươi vừa rồi ở hoa viên có chút cảm lạnh, còn có. . . . Vân nhi, ngươi có thai rồi.”

“. . .”

Bởi vì quá chấn kinh, Vân Khuynh thoáng cái ngẩn ngơ nhất thời không thể phản ứng.

Tần Vô Phong nói, trong con ngươi như sao lạnh có một chút vui sướng nhộn nhạo: “Vân nhi, chúng ta có hài tử rồi.”

“Hài. . . Hài tử? ? ?”

Sau khi Tần Vô Phong lặp lại lần nữa, Vân Khuynh rốt cục phản ứng tới.

Trong ánh mắt trong suốt của y thoáng cái cũng tràn đầy kinh hỉ.

Y vươn tay cầm lấy tay Tần Vô Phong: “Đại ca. Ngươi nói thật sao. . .”

Tần Vô Phong một tay nắm tay Vân Khuynh, một tay cách chăn bông vỗ về bụng Vân Khuynh: “Đương nhiên là sự thật. . . Vân nhi ở đây, có hài tử của chúng ta.”

“Hài tử. . . Ha hả, đại ca, cuối cùng cũng như nguyện rồi.”

Tần Vô Phong gật đầu, sau đó gọi Hồng Châu bưng dược tới.

Từ nhất khắc biết Vân Khuynh bị cảm lạnh bọn họ liền tiên dược, đồng thời vẫn giữ ấm, để Vân Khuynh tùy thời tỉnh lại có thể uống được.

Hồng Châu thường ngày đi theo bên người Liên Duyệt chăm sóc Hương Hương, thỉnh thoảng sẽ đến chỗ Vân Khuynh giúp Vân Khuynh làm một vài việc.

Tần Vô Phong phân phó không bao lâu, Hồng Châu liền bưng bát dược nóng hổi đến.

Tần Vô Phong nhận lấy dược trong tay nàng gật đầu nói: “Ngươi đi chỗ nương giúp chăm sóc Hương Hương đi, Vân nhi ở đây có ta là được rồi.”

Lúc này Vân Khuynh đã từ trên giường ngồi dậy, tựa ở đầu giường, nghe xong Tần Vô Phong nói y bất đắc dĩ cười cười: “Ta cũng không phải phế nhân, đâu cần các ngươi lúc nào cũng khắc khắc chăm sóc, chính ta cũng có thể chăm sóc mình mà.”

Nói, y vươn tay muốn nhận lấy bát dược trong tay Tần Vô Phong.

Thân thể Tần Vô Phong lung lay một chút, tránh thoát tay của Vân Khuynh: “Đúng, Vân nhi không phải phế nhân, thế nhưng Vân nhi là người có thai, vậy nên Vân nhi phải nghỉ ngơi cho tốt.

Dược này, ta đến là tốt rồi, Vân nhi cứ nằm đi.”

Vân Khuynh ho nhẹ một tiếng: “Hài tử hiện tại mới lớn bao nhiêu, căn bản là không có việc gì, hơn nữa, ta là trong bụng có hài tử, tay lại không sao, sao không cho ta tự làm.”

“Được rồi, đừng cãi cọ.”

Tần Vô Phong múc một thìa dược, đặt ở bên môi thổi thổi đưa tới bên môi Vân Khuynh: “Vân nhi có thể tự làm những việc này, thế nhưng đại ca càng thích giúp Vân nhi làm.”

Đôi mắt Tần Vô Phong đã mềm xuống hóa thành một bãi xuân thủy, mang theo ấm áp nhè nhẹ từng sợi chăm chú nhìn Vân Khuynh.

Chăm sóc Vân Khuynh mang thai, Tần Vô Phong là lành nghề nhất.

Lúc trước Vân Khuynh hoài Đại Bảo tiểu Bảo, Tần Vô Phong vẫn luôn ở bên cạnh chăm sóc y, có thể nói là cưỡi xe nhẹ đi đường quen.

Vậy nên Vân Khuynh lần này mang thai, Tần Vô Phong đem toàn bộ chuyện đều giao cho Tần Vô Song và Tần Vô Hạ, chuyên tâm làm bạn chăm sóc Vân Khuynh.

Tuy rằng Vân Khuynh cũng không cần chăm sóc khoa trương như vậy, nhưng là bọn hắn vẫn sợ Vân Khuynh xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Tần Vô Song và Tần Vô Hạ mặc dù có chút bất mãn Tần Vô Phong có thể luôn luôn được gặp Vân Khuynh, thế nhưng ngẫm lại hài tử trong bụng Vân Khuynh là của Tần Vô Phong, liền thôi.

Lúc Liên Duyệt biết Vân Khuynh có thai, nàng vui vẻ vạn phần ôm Hương Hương đặng đặng đặng chạy đến chỗ Vân Khuynh, đắc ý dào dạt nói: “Ta đã nói mà, sao có thể chỉ có ba hài tử, này xem, bàn mạt chược đã gom đủ, tiểu Khuynh, ta hiện tại bắt đầu chờ mong đội bóng đá trong tương lai. . . Ha hả ha hả a, tiểu Khuynh ngươi phải nỗ lực nga.”

Nói xong một phen này, Liên Duyệt tâm tình rất tốt rời đi.

Lưu lại Vân Khuynh đen mặt ngồi ở chỗ kia, Tần Vô Phong ngồi ở bên cạnh Vân Khuynh nghe vậy có chút hiếu kỳ: “Vân nhi, bàn mạt chược là cái gì? ? ? Đội bóng đá lại là cái gì? ? ?”

Năm xưa sau khi Vân Khuynh và Tần gia tam huynh đệ thành thân, Liên Duyệt nói với Tần Du Hàn sự thực nàng là người xuyên qua, Tần Du Hàn vốn là yêu thảm nàng, tuy rằng cảm thấy ngạc nhiên, thế nhưng cũng có thể tiếp thu.

Thế nhưng, khi hắn biết Vân Khuynh kiếp trước là đệ đệ của nương tử hắn, đúng là kêu một cái phiền muộn.

Lúc nhìn thấy Vân Khuynh, Vân Khuynh theo Tần Vô Phong bọn họ gọi hắn là đa, hắn không được tự nhiên muốn chết, vì sao Vân Khuynh gọi nương tử hắn là tỷ, nhưng lại gọi hắn là đa? ? ?

Lẽ nào trong lòng Vân Khuynh, cho rằng hắn không xứng làm tỷ phu của y sao? ? ?

Sau đó cảm tình của Tần Du Hàn đối với Vân Khuynh liền có chút phức tạp, hắn vừa muốn Vân Khuynh thừa nhận hắn là tỷ phu của y, lại không cam lòng ‘Con dâu’ của mình không cùng nhi tử của hắn gọi hắn là đa. . .

Phi thường phức tạp, thế nhưng sau khi quan hệ của Vân Khuynh và Liên Duyệt được công khai, Vân Khuynh liền kiên trì gọi Liên Duyệt là tỷ.

Tần Du Hàn giãy dụa hồi lâu, luôn mãi nhiều lần, cuối cùng hắn tình nguyện không làm đa đa của Tần Vô Phong ba người cũng không muốn không có nương tử.

Vậy nên hắn dứt khoát bỏ qua thân phận đa đa của Tần Vô Phong bọn họ, không hề coi Vân Khuynh là ‘Con dâu’, mà là đệ đệ, muốn Vân Khuynh đổi lại gọi hắn tỷ phu.

Lúc này không được tự nhiên chính là Tần gia tam huynh đệ, thế nhưng, qua thời gian dài cũng liền quen.

“Bàn mạt chược và đội bóng đá sao. . .”

Trên trán Vân Khuynh đổ mồ hôi lạnh, không biết phải giải thích cho Tần Vô Phong như thế nào.

Tần Vô Phong lấy tay chống cằm:

“Lại là thứ ở thế giới kia của ngươi và nương sao. . .

Thành thật mà nói Vân nhi, ta có chút đố kị tiểu bí mật giữa ngươi và nương, có chuyện cũ chỉ có các ngươi biết. . . Cũng thật đáng tiếc ta không thể tham gia vào kiếp trước của ngươi. . .”

Vân Khuynh giật mình mỉm cười: “Thực sự không có gì, mạt chược, là một loại trò chơi, gần giống với quân bài ta và nương dạy các ngươi, bình thường cần bốn người chơi, hiện tại chúng ta có Đại Bảo tiểu Bảo Hương Hương ba hài tử, cộng thêm hài tử trong bụng này, vừa lúc bốn người, vậy nên nương mới nói tụ thành bàn mạt chược.”

“Là như vậy sao, vậy đội bóng đá thì sao? ? ?”

Tần Vô Phong hầu như biến thân thành bảo bảo hiếu kỳ, vẫn truy vấn Vân Khuynh.

Vân Khuynh thở dài: “Bóng đá giống với xúc cúc của Huỳnh Quang chúng ta, chỉ là càng nghiêm mật một ít, quy tắc về cơ bản thì na ná như nhau.”

“Nga. . . Như vậy, Vân nhi, đội bóng đá bình thường có bao nhiêu người? ? ?”

“. . . Mười một người.”

Vân Khuynh nói có chút nghiến răng nghiến lợi.

“Ách. . . Ha ha ha ha.”

Tần Vô Phong dĩ nhiên nở nụ cười, còn là cười to, nhìn biểu tình vừa rồi của Vân Khuynh, hắn chỉ biết nương hắn nói không phải cái gì đứng đắn, lúc này nghe Vân Khuynh vừa giải thích, hắn lập tức vui vẻ.

“Hóa ra. . . Hóa ra nương là muốn Vân nhi sinh mười một hài tử. . . Ta nhất định sẽ nói cho Vô Song và Vô Hạ. Xem ra, chúng ta phải cùng nhau nỗ lực mới được. . .”

Vân Khuynh 囧 đầy mặt đỏ bừng, đáy lòng có chút phiền muộn mình vì sao lại thành thật nói cho Tần Vô Phong như vậy chứ.

Từ lúc y hoài hài tử của Tần Vô Phong, tâm tình Tần Vô Phong mỗi ngày đều như đèn lồng đỏ treo ở cao cao, cực kỳ vui vẻ, trước đây cái người cho tới bây giờ chưa từng cười, đã thành một câu chuyện xưa.

Bởi vì Tần Vô Phong hiện tại, rất dễ cười, không bao giờ là người chưa từng cười kia nữa.

Chuyện Vân Khuynh có thai, khiến cho toàn bộ Tần phủ kích động vui vẻ dị thường, mọi người có liên quan với Vân Khuynh càng là hài lòng.

Thượng Quan Nhược Vũ vừa lúc ngồi không yên trong Bách Hiểu Lâu ở Xích Yên quốc, biết được tin tức Vân Khuynh có thai, cũng lập tức lôi kéo ca ca chạy tới.

Đương nhiên, lúc tới, nàng sẽ không quên mời nhị ca Vân Hoán của Vân Khuynh, cùng với tảng băng của Yên Chi phường Xích Yên quốc.

Mà Hiên Viên Bất Kinh đang ở trong hoàng cung cũng có tâm tư bãi công đến Tần gia xem xét, thế nhưng quốc sự làm trọng, hắn chỉ có thể dùng bồ câu đưa tin cộng thêm ban cho vật phẩm vô số để biểu đạt chúc mừng và hắn vui sướng.

Hiên Viên Ly Thiên hai năm nay vẫn đuổi theo Vân Phàm, đáng tiếc Vân Phàm vẫn không muốn gặp hắn, hôm nay Vân Khuynh lần thứ hai mang thai, Vân Phàm nói vậy nhất định sẽ xuất hiện, Hiên Viên Ly Thiên liền sớm chạy tới Tần gia đi tìm Vân Khuynh nhờ nói giúp.

Mà Vân Khuynh, tuy rằng vẫn không có gặp qua chân diện mục của Vân Phàm, thế nhưng Vân Phàm vẫn gửi thư và lễ vật cho y, giữa hai người vẫn luôn duy trì liên hệ.

Ngoại trừ bọn họ, không thiếu được nhất, chính là Liên Cừ phải giữ thai đỡ đẻ cho Vân Khuynh, hơn nữa đám trẻ trong cô nhi viện và trường học thường thường cũng đến thăm Vân Khuynh một chút. . .

Vì vậy, toàn bộ Tần phủ, lại náo nhiệt lên.