Edit: Huyết Vũ.

Đệ cửu chương: phong cảnh trong mắt, một người trong lòng.

“Bảo bối. . . Ưm. . .” Một cái xoay người, Charles theo thói quen vươn tay ôm lấy người đàn ông ngủ ở bên cạnh mình, trong khuỷu tay không có ôm tới người đàn ông trong mộng kia của anh, chỉ có một mảnh gió lạnh vắng vẻ.

Nhào vào khoảng không, Charles thoáng cái liền tỉnh, nháy mắt mấy cái thích ứng bóng tối nửa đêm, anh sờ sờ vị trí Đường Phong ngủ, cái gì cũng không có, trống không một mảnh.

Xúc cảm hơi lạnh nói cho anh, Đường Phong có thể đã dậy một hồi lâu rồi.

Lẽ nào trời đã sáng?

Charles vươn tay từ trên tủ đầu giường mò lấy đồng hồ đeo tay của mình, thời gian là hơn 4h sáng, ngoài phòng vẫn đen kịt một mảnh.

Xốc chăn từ trên giường đứng lên, tiện tay đem áo ngủ treo trên giá áo cầm lấy phủ lên người, Charles chân trần một bên thắt lại dây lưng áo ngủ một bên mở cửa phòng ngủ.

Chỗ tủ rượu trong phòng khách có ánh sáng yếu ớt, nhưng khi Charles đi tới cũng không tìm thấy Đường Phong, chỉ nhìn thấy một chai rượu whisky bị mở, rượu có lẽ thiếu một phần năm chai.

Một trận gió đêm thổi bay rèm cửa sổ hơi mỏng, Charles theo phương hướng gió thổi đi tới, ở cách đó không xa thấy được bóng lưng một người đàn ông ngồi trên sân thượng mở rộng, gió thổi rèm cửa sổ tùy ý tung bay, tay phải người kia cầm cốc rượu tựa ngồi trên ghế nằm thỉnh thoảng nhấp một ngụm nhỏ, ngửa đầu nhìn ánh sao xán lạn trên bầu trời đêm.

Thời gian giống như ngưng trệ, dòng chảy thong thả giống như thuốc màu đậm đặc, tùy ý vẽ nên một màn đồ án màu lam sẫm trên bầu trời.

Lúc này Charles đột nhiên nhớ tới một bài thơ, anh ở chỗ này nhìn Đường Phong, Đường Phong nhìn lên bầu trời, nhìn chính là phong cảnh hay là người, ai là phong cảnh của ai, ai là bận lòng của ai?

Lục Thiên Thần ơi Lục Thiên Thần, cậu là thực sự buông tha hay là lấy lùi làm tiến?

Tay phải bưng lấy ngực trái của mình, Charles lo lắng thở dài, ít nhiều vẫn còn có chút không cam lòng, vì sao mình không có biện pháp hoàn hoàn toàn toàn đem Đường Phong lưu lại?

Nhưng anh dựa vào cái gì nghĩ mình có thể vững vàng nắm lấy đối phương?

Charles cuồng vọng tự đại, cũng sẽ một ngày thất bại vô lực.

Được lắm Lục Thiên Thần, cậu không thể đi thẳng thắn dứt khoát không để lại nửa điểm vết tích sao, đây là cố ý làm cho Đường Phong nhớ kỹ phải không?

Charles nhẹ nhàng chậc một tiếng, anh mới không tin lấy cái đầu thông minh của Lục Thiên Thần lại không có cách nào khiến Đường Phong triệt để hết hy vọng, anh cũng không tin Lục Thiên Thần sẽ dễ dàng buông tha như vậy, cái tên kia là ai, là Lục Thiên Thần đấy.

Thích nhất chính là im hơi lặng tiếng liền đem người giết chết, muốn liền nhất định phải có được, Lục Thiên Thần dã tâm và cuồng vọng không thể ít hơn anh hoặc là Albert vài phần, chỉ là cái tên kia từ trước đến nay ẩn giấu quá sâu, sâu đến mức có đôi khi ngay cả Charles cũng không thể mò tới thực chất của Lục Thiên Thần.

Bảo anh tin tưởng Lục Thiên Thần thật sự buông tha thực sự đi, anh không tin.

Nhưng nếu anh nói những lời này với Đường Phong, phỏng chừng Đường Phong cũng sẽ không tin anh.

Ai, kệ đi, chuyện sau này thì nói sau đi, hiện tại quan trọng nhất là Đường bảo bối và anh phải sống tốt.

“Bảo bối, sao lại một mình hóng gió ở đây, cẩn thận cảm lạnh.” Charles đi tới.

Người đàn ông ngồi ở trên ghế quay đầu nhìn về phía Charles, vung lên khóe miệng: “Chỉ là có chút không ngủ được, sao anh cũng dậy rồi?”

“Không có em anh không ngủ được, sáng sớm ngày mai không phải muốn đi học sao? Cũng không thể cứ như vậy uống rượu thức đêm, rất có hại cho thân thể.” Charles cong thắt lưng cúi đầu hôn lên trán người kia, dịu dàng nói, “Đi thôi, chúng ta trở lại.”

“Được.” Buông cốc rượu, Đường Phong cùng Charles đi vào phòng, thân thể bị gió đêm thổi đến lạnh lẽo được gấu Char vững vàng ôm vào trong ngực, rất ấm áp.

Đối với Charles mà nói, hiện tại cái gì cũng tốt.

Chuyện làm ăn thuận thuận lợi lợi không ai chọc anh, thân thể kiện khang khỏe mạnh sức sống bắn ra bốn phía, và quan trọng nhất anh rốt cục có thể thoát khỏi cuộc sống đáng thương một mình ôm chăn ngủ.

Trời ạ, ai có thể tưởng tượng đường đường Charles nham hiểm mỗi ngày buổi tối đều là lẻ loi đi ngủ, cho dù bên ngoài có vô số mỹ nữ mỹ nam muốn ngã vào trong lòng anh, nhưng lồng ngực rộng lớn của anh lại không thể chấp nhận bất cứ một ai khác.

Ngoại trừ một chút, vì sao trong nhà Đường Phong lại có một cái bóng đèn nhỏ chết tiệt.

“Nhìn nhìn nhìn, nhìn cái gì vậy, chưa thấy qua người đẹp trai à?” Ngồi xếp bằng trên sô pha đối diện với Charles, một tay vói vào trong gói đem khoai tây lát nhét vào trong miệng, tiểu ác ma liếc xéo người đàn ông đêm qua cùng Đường Phong trở về.

Không phải chưa từng gặp qua Charles, thế nhưng sao cậu vừa thấy con gấu này liền không vừa mắt như thế?

A a a, còn có cái tên Đường Phong đáng ghét kia, thế nào mà cả ngày trêu hoa ghẹo nguyệt, ngay cả con gấu cũng không buông tha.

“Chưa thấy ai phát dục kém như vậy.” Charles ha hả nở nụ cười hai tiếng, tay đo đo đầu tiểu ác ma, lại đo đo ngực mình. . . Còn muốn hạ vị trí xuống thêm một chút.

“Thiết, lớn lên cao ráo anh cho anh là vận động viên bóng rổ sao, chưa từng nghe qua cô đặc chính là tinh hoa sao? Còn có, tôi đây không gọi phát dục kém, cái này gọi là tuổi trẻ!” Vung cằm lên trừng mắt Charles, tiểu ác ma từng ngụm từng ngụm cắn khoai tây lát, trong miệng phát sinh tiếng vang “Rộp rộp rộp rộp” thanh thúy, nghe vào trong tai Charles thế nào lại thành tiếng ồn như vậy.

Charles vươn tay cố sức phẩy phẩy trước mặt.

“Anh làm gì? !” Tiểu ác ma hỏi.

“Đuổi ruồi.” Charles cười nhạt hai tiếng.

“Anh. . .” Tiểu ác ma thoáng cái từ trên sô pha nhảy dựng lên, thả người nhào về phía Charles, người sau chợt lóe tránh sang bên cạnh, tiểu ác ma đuổi theo không bỏ muốn tiến tới gần.

Hai người cấp tốc đánh nhau trong phòng khách, chỗ lợi hại chân chính của sát thủ là ở năng lực đánh lén cùng với sức bật trong nháy mắt của họ, còn mặt đối mặt thật sự cũng không phải sự lựa chọn tốt, nhất là đối mặt với một chiến sĩ thân kinh bách chiến như Charles.

Không được một hồi, Charles liền đem tiểu ác ma vững vàng chế trụ, lắc lắc hai tay đối phương đem người đặt trên sô pha: “Con ruồi nhỏ, tôi thật muốn vặn gãy cái cổ của cậu.”

“Lạch cạch” một tiếng, không phải cái cổ tiểu ác ma bị vặn gãy, chỉ là cửa phòng ngủ mở, Đường Phong tắm rửa xong đi ra ngoài.

Đường Phong vừa mới mở cửa, tiểu ác ma liền giống như giết lợn thảm thiết kêu lên: “A. . . Đừng mà! Tôi còn là vị thành niên, chú, chú đừng như vậy! Xin chú buông tha tôi đi!”

Quay đầu vừa nhìn đến Đường Phong, lập tức khóc hô: “Đường Phong, mau tới cứu tôi, cái tên cầm thú không bằng này muốn phi lễ tôi!”

“Kêu to thêm một chút.” Charles cười nhạt hai tiếng, gia tăng sức lực vặn cánh tay tiểu ác ma, người sau nhất thời gào khóc kêu lên, lúc này không phải là giả vờ, mà là thật sự sắp gãy.

“Mẹ nó! Tay tôi sắp gãy rồi!”

“Hai người ở chung thật tốt.” Đường Phong bình tĩnh ở bên cạnh nhìn, tự mình rót nước, thảnh thơi thảnh thơi vừa cười vừa nói.

“Này, con mắt nào của anh nhìn thấy hai người chúng tôi ở chung hòa hợp?” Tiểu ác ma không cam lòng quát, “Đường Phong anh cứ như vậy thấy chết mà không cứu sao?”

Charles đem tiểu ác ma áp vào trong sô pha, nhất thời cũng chỉ nghe được thanh âm ưm ưm ưm của người kia.

“Ai nói, hai người bọn anh rõ ràng nói chuyện với nhau thật vui.” Charles ha ha phá lên cười, cho thằng nhóc nhà ngươi cuồng vọng.

“Charles, được rồi, mau buông cậu ấy ra.” Đường Phong vội nói.

“Yên tâm đi bảo bối, anh ra tay rất nhẹ.” Charles thả tiểu ác ma, chạy tới bên người Đường Phong, cái miệng cong cong lên, “Bảo bối, đến hôn một cái.”

Đường Phong vung tay vỗ lên miệng Charles: “Đừng bắt nạt cậu ấy.”

“Anh ta cường jian tôi!” Từ trên sô pha bò lên tiểu ác ma lớn tiếng lên án, “Đường Phong, đừng bị cái tên mặt gấu tâm thú kia lừa, hắn. . . Hắn vừa rồi cư nhiên muốn. . .” Nói rồi lấy hai tay che mặt giả khóc lên.

Bậc diễn xuất này đặt ở trong mắt Đường Phong có thể nói là vụng về tới cực điểm.

Charles bĩu môi, có chút khinh thường: “Tôi không có hứng thú với cỏ non.”

“Ý của anh em là cỏ già?” Đường Phong nhướng mày.

“Không, em là đóa hoa trong lòng anh.” Charles buồn nôn nói.

Tiểu ác ma hai tay ôm trước ngực, ngồi trên sô pha chậc một tiếng: “Thiết, cũ rích.”

Charles ha hả, đột nhiên nhào tới chỗ Đường Phong, hai tay ôm lấy người kia, cố sức hôn Đường Phong vừa mới tắm xong.

Charles kinh nghiệm dày dặn cố ý ở trước mặt tiểu ác ma cùng Đường Phong trình diễn màn hôn nóng bỏng, hai người đàn ông ngực dán ngực, Đường Phong có chút bị ép đến từng bước lui về phía sau, thẳng đến phía sau lưng đặt trên vách tường không thể lùi thêm.

“Char. . . Ưm. . .” Cái miệng hé ra đã bị đối phương chặn lại, gắn bó tương giao thỉnh thoảng phát sinh tiếng nước “Sách sách” làm cho người ta mơ màng liên miên, đôi bàn tay lớn của Charles thỉnh thoảng cố sức mơn trớn thắt lưng và phía sau lưng người kia, một chân chen vào giữa hai chân đối phương.

Tiểu ác ma ở bên cạnh nhìn đến ngẩn tò te, dần dần hai má bắt đầu phát nóng đỏ lên.

“Anh. . . Các anh. . .” Nuốt nước miếng một cái, tiểu ác ma cuối cùng từ trên sô pha nhảy xuống, nắm lên gối ôm trên sô pha ném tới, “Ban ngày ban mặt cũng không thấy buồn nôn!”

Một tay tóm được gối ôm, Charles kiêu ngạo cười ha ha: “Mau cút đi thằng nhóc, nhìn nhiều sẽ bị đau mắt hột đấy.”

“Phi!”

Đường Phong khổ não xoa xoa huyệt thái dương, cậu có một loại xung động dùng cái chổi đem tiểu ác ma và Charles đều quét đi ra ngoài.

 

Đệ thập chương: du lịch.

Cuộc sống dường như trở nên bình tĩnh yên ổn xuống, Lục Thiên Thần vẫn như cũ không có xuất hiện, cả người giống như biến mất chưa từng để Đường Phong nhìn thấy, thậm chí ngay cả một cú điện thoại hoặc một cái tin nhắn cũng không có.

Đường Phong thỉnh thoảng hỏi tiểu Vũ Lục Thiên Thần đi nơi nào, tiểu Vũ nói cô cũng không biết, chỉ biết là phải đi nước ngoài làm việc, kỳ thực trước khi cô giữ chức người đại diện của Đường Phong, đám người nhân viên như bọn họ đều rất khó nhìn thấy Lục Thiên Thần trong công ty.

Là sau khi Đường Phong xuất viện một lần nữa trở lại công ty, Lục Thiên Thần mới bình thường xuất hiện trong tầm mắt nhân viên công ty.

Trừ cái này ra, từ sau sự kiện bắt cóc Nam Á lần trước, Albert lại một lần nữa biến mất không có tin tức, cái tên kia gặp phải lúc nào, xuất hiện ở nơi nào, đây đều là chuyện bọn họ không thể đoán trước.

Từ hiện nay đến xem, cuộc sống hiện tại giống như hồ nước trong vắt yên lặng kia, mặt hồ sóng sánh trong veo rơi đầy ánh dương quang, bọn họ ngồi trên một chiếc thuyền nhỏ câu cá thư giãn, bốn phía là rừng cây xanh ngát u tĩnh.

Nhưng ai biết dưới đáy hồ có quái thú, hay trời lúc nào sẽ đổ mưa hay không?

Đường Phong nghĩ mình có phải là có chút cảnh giác quá độ hay không, ngay cả một chút sinh hoạt bình tĩnh cũng vẫn mang theo tâm lý canh gác, là thời gian làm cho cậu bình tĩnh lại.

“Mẹ của huấn luyện viên bị bệnh cần về nhà một đoạn thời gian, thừa dịp trong khoảng thời gian này rảnh rỗi, tôi muốn đi ra ngoài tùy tiện dạo chơi một chút, coi như là đi du xuân.” Đường Phong vui vẻ trò chuyện việc này với Trần Minh Húc, nếu như nói với Charles, phỏng chừng cái tên đại cường hào kia sẽ dùng máy bay đón cậu tới hoàng cung ở đâu đó.

“Có chỗ nào muốn đi hay không, tôi cũng muốn đi ra ngoài giải sầu nghỉ ngơi một chút, qua tết âm lịch mấy ngày này đều đem tôi bận rộn gần chết.” Trần Minh Húc vặn vặn cái cổ, cậu cả ngày đối mặt với màn ảnh đều sắp bị viêm xương cổ rồi.

Lúc lễ mừng năm mới tết âm lịch Đường Phong đều đang bận công tác ở khắp nơi, nhưng bởi vì cậu hiện tại không có người thân gì, đời trước cũng không có thói quen ăn tết, đối với việc bỏ lỡ lễ Giáng Sinh và tết âm lịch, ngoại trừ có một chút tiếc nuối nho nhỏ thì tâm tình cũng không có đau lòng bao nhiêu.

“Bộ điện ảnh tiếp theo sẽ lấy cảnh ở quốc nội, tôi muốn thừa dịp này đi du lịch leo núi ở quốc nội một phen, thưởng thức một chút đặc sắc cổ điển của Trung Quốc chúng ta, coi như là đi lấy kinh nghiệm cho điện ảnh.” Đường Phong suy nghĩ một chút, nói: “Hoàng Sơn hoặc là Lư Sơn, tôi đều rất muốn đi.”

Trần Minh Húc lập tức đề nghị: “Hai địa phương kia đều rất tốt, không bằng chúng ta đi Lư Sơn đi, phong cảnh ở đó rất đẹp, tôi có một đồng nghiệp học đại học ở Giang Tây Nam Xương, nghe cậu ta nói phong cảnh Lư Sơn đặc biệt đẹp.”

Đường Phong và Trần Minh Húc lập tức đạt thành chung nhận thức, hẹn đến ngày kia cũng chính là ngày Đường Phong bắt đầu không cần đi học liền ngồi máy bay đi Giang Tây Lư Sơn.

Chuyện này sau khi về nhà Đường Phong mới nói cho Charles, Charles cũng không giận, lập tức sắp xếp hành lý chuẩn bị cho hành trình tuần trăng mật với Đường Phong, mặc dù trên đường cũng sẽ có những người khác, nhưng đối với Charles mà nói, chỉ cần buổi tối thuộc về anh và Đường Phong là đủ.

Chết tiệt là trong hành trình lần này có hơi nhiều bóng đèn.

Tiểu ác ma thí điên thí điên tay không đuổi kịp, chuẩn bị ăn chực uống chực, tự xưng là vệ sĩ của Đường Phong.

Trần Minh Húc là bạn tốt của Đường Phong thì không phải nói, nhưng vì sao bên cạnh Trần Minh Húc lại đứng một người đàn ông vẻ mặt dáng cười điềm đạm.

“Ông chủ Trương sao cũng tới đây?” Charles trừng mắt đối phương, ý đồ trong mắt không cần nói cũng biết, thằng nhóc này nghìn vạn lần đừng có nghĩ bậy.

Học trưởng Trương vừa cười vừa nói: “Tôi có một người bạn vừa vặn cử hành lễ đính hôn ở Lư Sơn, tôi chỉ là thuận tiện đi cùng mọi người thôi.”

“Thực sự là trùng hợp.” Charles hơi híp híp mắt.

Đường Phong lặng lẽ vỗ lưng Charles một chút, người này thật đúng là xem cậu thành Đường Tăng, mỗi người đều muốn cướp giật ăn thịt.

Charles trước sau như một ra tay hào phóng, có lẽ tên này là cố ý ra oai, sớm đã bao trọn một khoang máy bay hạng nhất, khiến mấy người đã mua vé máy bay trước đó đều phải trả lại vé.

Trần Minh Húc vui vẻ mình không cần trả tiền, học trưởng Trương cũng thân thiện nói cảm ơn, tiểu ác ma thỉnh thoảng bật ra một câu “nhà giàu mới nổi”, Đường Phong vỗ vỗ vai Charles biểu thị Charles làm tốt lắm, cậu không ngại để Charles bao trọn toàn bộ chi phí.

Cậu sẽ không bởi vì đối phương mua vé máy bay cho mình mà mang ơn, cũng không mẫn cảm đến mức bởi vậy mà cho rằng tôn nghiêm của mình bị tổn thương.

Đoàn người trùng trùng điệp điệp xuất phát, vào buổi chiều cùng ngày liền tới Giang Tây.

Khách sạn đã sớm đặt trước, người bạn của học trưởng Trương cũng vừa vặn cử hành lễ đính hôn ở khách sạn này, kết quả cuối cùng chính là ở cùng khách sạn với bọn họ, chỉ là vị trí gian phòng không quá giống nhau.

Chiếu theo thói quen dùng tiền hưởng thụ của Charles, bốn người gồm cả Trần Minh Húc và tiểu ác ma đều có phòng riêng của mình, kỳ thực không phải Charles rộng rãi, anh chỉ là không hy vọng gian phòng của anh và Đường Phong có người thứ 3 vào ở.

Hơn nữa lúc trước Đường Phong cũng đã nói với Charles, bọn họ hiện tại tuy là đang quan hệ qua lại, nhưng mong muốn có thể cho mỗi người một không gian riêng tư, không cần chuyện gì cũng dính với nhau, cũng mong muốn có thể tín nhiệm đối phương.

Sau khi vào ở khách sạn, Charles bỏ chạy đi mát xa tinh dầu lạnh, còn Đường Phong thì cùng Trần Minh Húc và học trưởng Trương đi lên nhà ăn trên tầng cao nhất của khách sạn uống chút rượu ngồi tâm sự.

Bóng đêm trùm xuống, ánh trăng sáng tỏ giống như cái mâm sứ trắng bọn họ đặt trên bàn treo cao ở nơi xa xôi, mấy ngôi sao thưa thớt rời rạc ở bên cạnh, trái lại giống như mấy người ngồi vây quanh bàn tròn.

“Tôi có một vấn đề không biết có nên hỏi hay không.” Học trưởng Trương hai tay đặt trên cốc rượu.

Trong nhà ăn diễn tấu âm nhạc du dương, nốt nhạc nhẹ nhàng nhảy lên trong không khí, bầu không khí nơi này rất tốt, thích hợp cho mấy người bạn ngồi xuống mở rộng tâm tình trò chuyện một chút.

“Cái này anh phải hỏi tôi mới biết được.” Đường Phong nói.

Trần Minh Húc hiếu kỳ hỏi: “Học trưởng Trương trở nên bát quái từ bao giờ vậy?”

“Không, tôi chỉ là thấy Đường Phong và vị Charles kia rất thân mật, bản thân tôi cũng có chút cảm động, ” Hít sâu một hơi, học trưởng Trương cúi đầu nhìn cốc rượu nói, “Trên thực tế tôi cũng có một người bạn nam. . . Người yêu, là người yêu.”

Đường Phong và Trần Minh Húc cũng không chen miệng, chọn lựa lẳng lặng nghe hết.

“Nhưng cho dù là ở nước ngoài, chúng tôi cũng không dám có hành vi quá thân mật trước công chúng, ha hả, ” Học trưởng Trương có chút hâm mộ nhìn Đường Phong, nói rằng, “Nói thật ra, thấy cử động thân thiết tự nhiên của cậu và Charles, tôi ở bên cạnh nhìn cũng rất hâm mộ, đến lúc nào tôi mới có thể buông thả đường đường chính chính làm chính mình.”

“Có thể chỉ là vì tôi và Charles đều là người da mặt dày.” Không muốn đề tài trở nên quá trầm trọng, Đường Phong cười nói một câu vui đùa.

Trần Minh Húc thấp giọng nở nụ cười, song song nói với học trưởng Trương: “Học trưởng, lúc nào thì anh cũng đem chị dâu tới cho bọn em gặp đi.”

“Ha hả, cậu ấy hiện tại đang ở nước ngoài học nghiên cứu, mấy ngày này còn phải lên lớp, chờ khi nào nghỉ nhất định sẽ tới đây.” Học trưởng Trương lập tức cam đoan.

Trần Minh Húc nghe xong chỉ là âm thầm cười, may là cậu không đem Đường Phong giới thiệu cho học trưởng Trương, nếu không trò đùa này rất có thể mở lớn.

“Học trưởng Trương muốn hỏi cái gì?” Đường Phong đem đề tài kéo lại.

“Cậu và vị Charles kia, là quan hệ người yêu sao? Xin thứ lỗi vì tôi hỏi như vậy, tôi thấy các cậu đích xác rất giống.”

Đường Phong vừa cười vừa nói: “Học trưởng Trương không phải vừa mới nói hâm mộ tôi và Charles sao? Đáp án trong lòng anh chính là đáp án của tôi, không sai, tôi và Charles hiện tại đích thật là người yêu.”

“Ồ.” Học trưởng Trương gật đầu.

“Anh hình như có chút kinh ngạc, có phải là cảm thấy tên kia quá quái gở không? Charles tuy rằng là một người có tính cách, nhưng anh ấy. . . Kỳ thực cũng không tệ lắm.” Đường Phong gật đầu, nói rằng, “Đôi khi anh ấy nói chuyện có hơi cuồng vọng, nhưng anh ấy chính là loại tính cách này, vậy nên anh không cần nghiêm túc với anh ấy.”

“Cậu rất yêu cậu ta phải không, cho nên mới nói giúp cậu ta như thế.”

“Đây là khẳng định, người ít nhiều đều sẽ có chút tư tâm.” Nếu như Charles nghe được lời Đường Phong nói lúc này phỏng chừng sẽ vui vẻ muốn chết, Đường Phong hiện tại chẳng khác nào gián tiếp thừa nhận cậu yêu Charles.

Lòng người đều là làm bằng thịt, không ai sẽ không cảm động đối với một người giống như Charles, nếu như thực sự không hề có cảm giác, Đường Phong cũng sẽ không mặc cho tên kia dính vào.

Ngầm đồng ý, có đôi khi cũng là một loại biểu đạt tình yêu.

“Ha hả, tôi còn muốn cảm ơn cậu ta đã mời tôi đi máy bay.” Vẻ u sầu nhàn nhạt một phút trước rất nhanh đã tiêu tan, học trưởng Trương giống như là buông xuống một tảng đá lớn trong lòng giơ lên cốc rượu uống một ngụm.

“Sao học trưởng Trương lại vui vẻ như vậy?” Trần Minh Húc ở bên cạnh nói.

Người đàn ông này lắc đầu, cười nói với Trần Minh Húc: “Tôi chỉ là vì người có tình mà cảm thấy vui vẻ, nói thật, thấy Đường Phong và Charles hòa thuận ở chung như vậy, tôi cũng cảm thấy con đường sau này của tôi tràn ngập ánh nắng.”

“Này này này, sao học trưởng Trương lại đột nhiên trở nên bi quan như vậy, con đường phía trước của anh vốn đã tràn ngập ánh nắng, có sự nghiệp lại có người yêu, rốt cuộc anh đang lo lắng cái gì? Có phải là trong nhà không đồng ý hay không? Các anh có thể nhận nuôi một đứa trẻ.” Trần Minh Húc nói.

Trong mắt học trưởng Trương có chút tia sáng phức tạp chợt lóe mà qua, khe khẽ thở dài: “Sự nghiệp thành công hoặc có được tiền tài là rất tốt, nhưng rất nhiều vấn đề cũng không thể đơn giản giải quyết.”

“Nếu có phiền phức không bằng nói một chút với chúng tôi, chúng tôi giúp anh ra chủ ý.” Đường Phong quan tâm nói.

Người đàn ông này lắc đầu nói: “Để các cậu lo lắng rồi, tôi không có việc gì, chẳng qua các cụ trong nhà không quá đồng ý, thế nhưng không sao, loại chuyện này không thể gấp được.”