Edit: Huyết Vũ.

Đệ thập nhất chương: Trùng hợp như vậy.

Sáng sớm ngày hôm sau, xe đi Lư Sơn đúng giờ chờ ở cửa khách sạn, đoàn người quần áo nhẹ nhàng ra trận chờ xuất phát đi xuống lầu, Charles hiếm khi không mặc Âu phục phẳng phiu mà là thay đổi một thân quần áo giản dị thoải mái, mũ lưỡi trai phối với kính râm đen, ném vào chỗ nào cũng là một người mẫu quảng cáo Âu Mỹ tiêu chuẩn.

“Bày ra tư thế gì vậy.” Đường Phong đeo một cái ba lô bên mình, mũ kéo xuống thấp, tốt xấu cậu hiện tại coi như là người có chút danh tiếng, vẫn là khiêm tốn một chút thì hơn.

Một bộ trang phục này chính là một du khách tiêu chuẩn.

“Ai nha, tôi quên di động ở trên rồi.” Trước khi lên xe, Trần Minh Húc lục lọi trong túi quần và ba lô.

“Vậy cậu đi lấy đi, chúng tôi chờ cậu ở trong xe.” Đường Phong nói.

“Chờ tôi một chút, lập tức sẽ xuống.” Trần Minh Húc nói liền vội vã chạy lên lầu lấy điện thoại di động.

Tiểu ác ma đội mũ lưỡi trai nhai kẹo cao su tựa ở cạnh cửa xe, thò tay gỡ tai nghe xuống: “Sao lại phiền toái nhiều chuyện như vậy.”

“Vào xe ngồi đi.” Đường Phong chỉ chỉ tiểu ác ma.

“Hừ.” Vẫn là ngoan ngoãn mở cửa xe ngồi vào trong.

“Charles, cùng em đến cửa hàng tiện lợi bên cạnh mua chút đồ đi.” Thừa dịp thời gian bỏ không này, Đường Phong muốn đến cửa hàng tiện lợi gần đây mua một hộp kẹo cao su cùng với mấy cái túi đựng rác, để khỏi phải lên núi lại không có chỗ vứt rác, có thể cho rác vào túi rồi mang về.

“Vinh hạnh của anh, nữ vương bệ hạ.” Giống như một người kỵ sĩ, Charles cười ha hả khom lưng đáp.

Đường Phong thuần túy coi Charles đang bị động kinh.

Đi vào trong cửa hàng tiện lợi đứng ở bên kệ đồ chọn mấy chai nước cùng với đồ muốn mua, Charles còn ở bên kia xếp hàng trả tiền, Đường Phong đứng ở một bên tùy ý nhìn người đến người đi trên phố ngoài cửa, một bóng người có chút quen thuộc đột nhiên từ bên cửa sổ cửa hàng tiện lợi đi qua, một bên mặt lạnh lùng nghiêm nghị quá mức kia khiến Đường Phong thoáng cái sửng sốt.

Lục Thiên Thần?

Đường Phong bước tới cửa cửa hàng tiện lợi, không phải muốn đi tới, chỉ là muốn xác nhận mình có phải nhìn lầm hay không thôi.

Thật là anh ta?

Đứng ở cửa, Đường Phong thấy Lục Thiên Thần mở chiếc xe đỗ ở bên kia đường ngồi vào trong, người đàn ông kia rất nhanh khởi động xe từ chỗ đối diện với cậu nghênh ngang chạy qua, chỉ để lại một trận gió nhẹ nhàng.

Có lẽ là không thấy cậu, cũng có thể là thấy được, chỉ là không có dừng lại bước chân mà thôi.

Nhẹ nhàng thở một hơi, đối với cảm giác thoáng có chút nặng nề trong lòng mình, Đường Phong chỉ có thể cười khổ, có lẽ thời gian có thể xóa đi hết thảy.

Nếu như Lục Thiên Thần có thể buông tay, cậu cũng có thể.

Từ nay về sau hai người là hai đường thẳng song song, đã không còn cơ hội đan xen gì nữa.

“Bảo bối, anh mua xong rồi, đi thôi.” Charles mang theo túi mua sắm đi ra, không chút nào cố kỵ ôm lấy thắt lưng Đường Phong đưa đến một nụ hôn.

Một bàn tay to của Đường Phong đưa tới không chút khách khí đẩy ra khuôn mặt đối phương, nơi đây không phải nước ngoài, vẫn là chú ý một chút.

“Đừng động tay chân.” Lôi kéo tay áo Charles, Đường Phong rất nhanh tập hợp với Trần Minh Húc bọn họ, cùng nhau ngồi xe đi Lư Sơn.

Phong cảnh thiên nhiên tráng lệ thường thường làm cho người ta lưu luyến không rời, đoàn người ở trên Lư Sơn dạo chơi đến vui vẻ, nhất là tiểu ác ma và Trần Minh Húc, cầm cameras chụp đến chụp đi khắp nơi, chỉ mong sao đi được hai bước liền bày ra một cái tư thế.

Ngồi ở trong đình nghỉ ngơi uống miếng nước, Đường Phong hít sâu một hơi nhìn biển cả cuồn cuộn cách đó không xa: “Em cảm thấy lồng ngực của em vào giờ khắc này đột nhiên trở nên rộng lớn.”

“Có bao nhiêu rộng, anh đến xem.” Charles lập tức ghé tới, cúi đầu định kéo quần áo người kia.

“Tới địa ngục đi, nghiêm chỉnh một chút.” Đường Phong cười vỗ vỗ vai Charles, song song lại chỉ chỉ bên cạnh mình ý bảo đối phương ngồi xuống.

Charles ngoan ngoãn ngồi xuống, thử thăm dò ôm lấy thắt lưng Đường Phong, thấy đối phương không cự tuyệt, Charles thẳng thắn ôm chặt.

“Anh nói rất nghiêm túc, anh nghĩ anh hiện tại là người đàn ông hạnh phúc thứ hai trên toàn thế giới.” Charles giống như ngâm thơ nói, chỉ là vì sao là thứ hai thế giới?

“Vậy ai là người đàn ông hạnh phúc nhất thế giới?”

Leo núi có chút mệt mỏi, Đường Phong đem mũ và kính râm bỏ xuống thuận thế tựa ở trên vai Charles, chủ động và thân mật hiếm có khiến Charles đột nhiên cảm thấy cả người mình run lên, có một cỗ nhiệt lưu từ tim cấp tốc tràn ra tứ chi thân thể.

Charles từ nhỏ đã sống cuộc sống khiến người ta hâm mộ, ăn mặc không lo, có một người mẹ cực có tính cách và thông minh, hai người giống như bạn thân luôn luôn cổ vũ đối phương đi làm một ít việc mình muốn làm.

Điều này làm cho cuộc sống của Charles không có hai chữ “U ám”, anh thích kiếm tiền thích mở rộng sự nghiệp của mình, thích hưởng thụ cuộc sống, rượu ngon, xì gà và người đẹp, cùng với một vài chiếc xe thể thao, du thuyền và máy bay, anh hẳn là thỏa mãn, những thứ cả đời người khác đều không thể có anh hầu như đều có tất cả.

Gia đình tràn ngập vui sướng, bà mẹ đáng yêu xinh đẹp cùng với gia nhân, tài phú, quyền lợi và khỏe mạnh.

Nhưng những thứ này đều không đủ để so sánh với hiện tại, cứ như vậy ôm một người, đối phương tựa ở trên vai anh, cảm thụ được nhiệt độ cơ thể và hơi thở của đối phương, cùng với lời nói nhẹ nhàng của Đường Phong khiến anh cảm thấy đặc biệt tuyệt vời.

Anh thích nghe Đường Phong nói chuyện, tiếng nói làm cho người ta mê muội kia, giống như tiếng hát của người cá nơi biển xa, trêu chọc tâm thần anh.

“Là một người đàn ông tên Đường Phong.” Charles cười ha hả trả lời, song song cúi đầu hạ xuống một nụ hôn lên trán người kia, “Bởi vì anh sẽ rất yêu rất thương cậu ta, khiến cậu ta trở thành người đàn ông hạnh phúc nhất trên toàn thế giới.”

“Lời nói thật buồn nôn.” Đường Phong thấp giọng nở nụ cười vài tiếng.

“Anh thế nhưng nói thật, anh thề với trời!”

“Được rồi, được rồi, em tin.” Nếu không nói gì đó, phỏng chừng Charles lại muốn quỳ một gối xuống đất luôn.

Charles nhếch miệng cười: “Em thực sự tin anh?”

“Ừ, tin.”

“Vậy hôn một cái đi.” Ghé tới đòi hôn.

Đường Phong quay đầu lại lấy chai nước chuyển qua chặn lại cái miệng của đối phương: “Nói nhiều như vậy có khát hay không, uống miếng nước đi.”

Trước khi trời tối đoàn người về tới khách sạn, ban ngày dạo chơi Lư Sơn đến mệt mỏi, buổi tối cũng không ai đi ra ngoài tản bộ, tiểu ác ma chạy về phòng mình xem phim hoạt hình và chơi trò chơi.

Trần Minh Húc và Đường Phong bọn họ thì cùng đi hưởng thụ mát xa một chút, trong thời gian dài không vận động mạnh, đột nhiên lại đi leo núi, phỏng chừng ngày mai xương sống thắt lưng sẽ đau đi đứng khó chịu.

Cũng may Đường Phong trước đó mỗi ngày đều có rèn đúc, vận động một chút đối với cậu mà nói không tính là cái gì, đối với Charles cũng không là gì, chỉ là đối với MC mỗi ngày ngồi trong trường quay như Trần Minh Húc mà nói thì là có chút mệt mỏi.

Xoa bóp xong Trần Minh Húc không muốn làm bóng đèn, nói là đi tìm học trưởng Trương, lưu lại Đường Phong và Charles hai người.

Trần Minh Húc vừa đi, Charles liền dính tới: “Anh đói bụng, bảo bối.”

“Anh không thể bình thường một chút sao?” Cho rằng Charles nói chính là cái kia, Đường Phong một cái khuỷu tay đâm tới, “Mặt trăng vừa mới lên cao thôi.”

Charles nhìn Đường Phong trầm mặc vài giây, sau đó đột nhiên cười ha ha, ôm bụng một bộ biểu tình sắp cười ra nước mắt.

“Charles, anh điên à? Bình thường chút đi.” Người này đang cười cái gì?

“Ha ha ha, bảo bối, Đường đại bảo bối của anh, em. . . Em thật đúng là tuyệt không thuần khiết.” Vỗ vỗ bụng mình, Charles tà tà cười nói, “Anh là thực sự đói bụng, thế nhưng em yên tâm, chờ anh ăn một chút gì đó bổ sung thể lực, một lát nữa trở về phòng liền đút cho em ăn thật no.”

Đường Phong vừa nghe chỉ biết mình hiểu sai, ai bảo Charles bình thường không đứng đắn như vậy, lúc này đột nhiên nghiêm chỉnh lại, cậu đâu phản ứng lại được.

“Tới địa ngục đi, đừng cười nữa.” Có chút lúng túng, Đường Phong vỗ lưng Charles một chút, “Đói bụng thì đi nhà ăn.”

Charles nhanh chóng dừng lại, không thể đắc tội Đại Đường nhà anh, nếu không buổi tối rất có thể sẽ phải ngủ sàn nhà.

Trở về phòng thay quần áo, Đường Phong và Charles cùng nhau đi tới nhà ăn khách sạn, thế nhưng đến lúc tới cửa lại ngoài ý muốn được báo cho biết nhà ăn hôm nay đã bị người bao hết.

“Là ai bao?” Hiếm khi nào cùng Đại Đường thân ái nhà mình đi ra ăn một bữa cơm, cư nhiên đụng phải loại chuyện mất hứng này, Charles có chút không quá vui vẻ.

“Thật xin lỗi thưa ngài, khách sạn chúng tôi còn có nhà ăn khác, hai vị có thể tới đó dùng cơm, nếu như hai vị quý khách có nhu cầu, tôi có thể giúp hai vị đặt chỗ trước đồng thời đưa lên quà xin lỗi của chúng tôi.” Nhân viên phục vụ ở cửa nhà ăn liên tục cúi đầu, trái lại khiến cho Đường Phong có chút xấu hổ.

Charles ném vào đâu cũng là khí thế mười phần, khó tránh khỏi dọa tới nhân viên phục vụ.

Đường Phong đem Charles mặt thối cả người sát khí kéo sang một bên, nói với nhân viên phục vụ: “Không sao, khách sạn các anh có thể đưa cơm không?”

Vừa nghe đến đưa cơm, sắc mặt Charles liền không còn xấu xí.

Dùng cơm ở trong phòng cũng tốt, ăn xong rồi có thể trực tiếp. . . Hắc hắc hắc. . .

“Không thành vấn đề, vậy đưa cơm đi.” Charles lập tức nói.

Đường Phong liếc Charles, chỉ biết con gấu này đang suy nghĩ cái gì, cậu là người luyện thú tự nhiên cũng biết làm thế nào để đè xuống cơn tức của Charles, miễn cho tổn thương người vô tội.

Nếu như Charles tức giận, trời biết người bao trọn nhà ăn có thể bị đe dọa gì đó hay không.

Chỉ là không biết trên thế giới này có chuyện trùng hợp như thế hay không, lúc Charles và Đường Phong đang chuẩn bị rời đi, có mấy người đang hướng về phía nhà ăn đi tới.

 

Đệ thập nhị chương: Thử.

Đối diện với mấy người đi tới có một chút là Đường Phong quen biết, ví dụ như học trưởng Trương từ rất xa đã mỉm cười chào hỏi với cậu, cùng với Lục Thiên Thần đi tuốt ở đằng trước thủy chung mặt không biểu cảm, rồi lại trong nháy mắt đối diện với cậu lộ ra một chút kinh ngạc.

Rất nhiều thứ cấp tốc ở trong đầu Đường Phong cực nhanh mà qua, ví dụ như sáng sớm hôm nay cậu ở trong cửa hàng tiện lợi bên cạnh khách sạn nhìn thấy Lục Thiên Thần, hóa ra Lục Thiên Thần cũng là ở khách sạn này; lại ví dụ như học trưởng Trương và Lục Thiên Thần đi cùng nhau, lẽ nào Lục Thiên Thần cũng là tới tham gia lễ đính hôn của người khác?

Vô luận Đường Phong nghĩ cái gì, rất nhanh cậu liền thấy một cô gái cấp tốc ôm cánh tay Lục Thiên Thần, thẳng đến lúc này Đường Phong mới chú ý tới người khác.

Chen ở trung gian học trưởng Trương và Lục Thiên Thần là một cô gái xinh đẹp nhìn qua khoảng 20 tuổi, tuổi còn trẻ bề ngoài đẹp, vóc người mảnh khảnh cao gầy, lúc này đang là vẻ mặt hạnh phúc nhìn Lục Thiên Thần.

Được rồi, một màn này có phải có chút quá mức máu chó không?

Đường Phong nhìn về phía học trưởng Trương, mỉm cười mở miệng đầu tiên: “Học trưởng Trương, thật trùng hợp.”

Trong mắt học trưởng Trương hiện lên một tia kinh ngạc, sau đó cười đi nhanh tới: “Đường Phong, các cậu là tới đây ăn sao?”

“Đúng vậy, đáng tiếc nhà ăn hôm nay bị người bao rồi.” Lúc này Đường Phong mới nhìn về phía Lục Thiên Thần đang dần dần đến gần, cậu và Lục Thiên Thần chỉ là chia tay cũng không phải cắt đứt quan hệ, bỏ qua quan hệ người yêu đã từng tồn tại, bọn họ hiện tại chí ít vẫn là thân phận ông chủ và nhân viên.

Làm một nhân viên, Đường Phong vẫn là thân thiện bắt chuyện với ông chủ.

“Chủ tịch Lục, về nước từ lúc nào vậy?” Đường Phong nhìn sang Lục Thiên Thần, chuyện trong nhà huấn luyện viên có việc phải rời đi một tuần Lục Thiên Thần hẳn là biết, vậy nên Đường Phong nghĩ cậu không cần phải giải thích vì sao cậu lại ở chỗ này.

“Tôi tưởng ai ra tay hào phóng bao trọn cả nhà ăn như vậy, hóa ra là chủ tịch Lục.” Charles cười ha hả bước lên, hai tay cắm trong túi quần hơi nâng cằm, dáng dấp tiêu chuẩn bố già xã hội đen từ trong điện ảnh bước ra.

Người đàn ông có chút ngỗ ngược lại mang theo tính nguy hiểm như vậy đối với người khác giới mà nói luôn luôn tràn ngập lực hút, khi cô gái ở bên cạnh Lục Thiên Thần nhịn không được nhìn nhiều Charles hai mắt, hai mắt cứ như thế vừa lúc bị Charles bắt được.

Charles cố ý cười với cô ta, đi lên phía trước nói: “Thực sự là quý cô xinh đẹp, chủ tịch Lục, đây là bạn gái của cậu sao?”

Bị Charles ý vị thâm trường nhìn chằm chằm như thế, cô bé mới bước ra ngoài xã hội khó tránh khỏi da mặt đỏ lên, có chút ngượng ngùng ôm chặt cánh tay Lục Thiên Thần.

“Vị này chính là hôn thê của chủ tịch Lục.” Lục Thiên Thần không trả lời, trái lại học trưởng Trương chủ động tiến lên nói, “Tiểu An là đàn em cùng trường với tôi, lần này tôi chính là tới tham gia lễ đính hôn của họ, hóa ra Đường Phong và chủ tịch Lục quen nhau sao?”

“Đâu chỉ là quen, chủ tịch Lục là ông chủ của tôi.” Đường Phong mỉm cười giải thích với học trưởng Trương, “Học trưởng Trương anh vừa từ nước ngoài trở về có thể không biết, công ty quản lý của tôi chính là giải trí Thiên Thần của chủ tịch Lục.”

“Vậy sao? Vậy thật đúng là trùng hợp.” Học trưởng Trương nhìn Lục Thiên Thần bên cạnh một chút, “Chủ tịch Lục đính hôn sao không gọi Đường Phong, tốt xấu Đường Phong cũng là nhân viên đắc lực của quý công ty, gần đây rất nổi tiếng.”

“A, tôi biết, anh là Đường Phong diễn điện ảnh kia.” Cô gái bên cạnh hiển nhiên là nhận ra Đường Phong, có chút vui vẻ nói, “Anh biết hát không? Đến hôm đính hôn của tôi và Thiên Thần anh liền hát cho chúng tôi một bài đi, có một minh tinh điện ảnh đến cũng rất tốt.”

Giọng điệu này có chút khiến người ta khó chịu.

“Ha hả, Lục Thiên Thần, đàn bà cậu tìm thực sự là tiêu chuẩn cao.” Nói nói mát, Charles cười nhạt hai tiếng, lạnh giọng cười nói với cô ta, “Các cô không mời nổi cậu ấy đâu, mau nhanh cút đi, đừng ở chỗ này chướng mắt.”

Dám bắt nạt Đại Đường của anh ngay trước mặt anh, thực sự là không muốn sống sao?

“Anh. . . Anh người này sao lại nói như vậy chứ?” Cô gái sống trong an nhàn sung sướng lúc nào bị người nói như vậy, tức giận liên tục giậm chân.

“Nể cô là con gái, nếu không tôi đã sớm cho cô một quyền rồi.” Charles thể chất lưu manh sẽ không cùng người nói cái gì phong độ quý ông, lời ra khỏi miệng chính là mang dao nhỏ, “Giống hệt con chim ngu ngốc.”

“Thiên Thần. . .” Tức giận hô tên người đàn ông ở bên, cô gái này liên tục cong môi lay động cánh tay Lục Thiên Thần.

Lục Thiên Thần tiện tay đem cái người ôm lấy cánh tay anh đẩy ra, lạnh nhạt nói: “Cô bây giờ còn không phải vị hôn thê của tôi, đừng tùy tùy tiện tiện nhào lên một người đàn ông, hiện tại lập tức quay về.”

“Thiên Thần. . . Anh đừng giận.” Có chút sợ hãi rụt rè buông tay, cô bé uất ức giống như sắp khóc, “Không phải nói muốn cùng đi ăn sao. . .”

“Đúng vậy, vừa mới nói muốn đi ăn cùng nhau, sao đột nhiên lại tức giận.” Học trưởng Trương ở bên cạnh vội vàng dỗ cô, “Tiểu An em cũng vậy, mau xin lỗi Đường Phong.”

“Em nói sai cái gì, sao em phải xin lỗi một con hát?” Thốt ra lời nói không dễ nghe, người này còn không biết mình nói sai ở đâu, có chút ngây thơ tự cho là đúng.

Lần này ngay cả học trưởng Trương cũng không biết nên nói cái gì, không thể làm gì hơn là nói với Đường Phong: “Đường Phong cậu đừng giận, tiểu An chính là tính cách này, cô ấy không có ác ý gì đâu, cô ấy còn nhỏ, cậu đừng chấp nhặt với cô bé.”

“Anh cũng cút đi.” Lục Thiên Thần lạnh lùng nói với học trưởng Trương, “Mang theo người đàn bà này cùng đi.”

“Thực sự là ghê tởm, ăn một bữa cơm cũng có thể gặp phải cái tên làm cho người ta chướng mắt cộng thêm một đống con ruồi dơ bẩn.” Charles hơi mang sát khí trừng mắt cô gái kia, cười ha hả nói với Lục Thiên Thần, “Chủ tịch Lục thực sự là nhẫn tâm, đặc biệt mang theo bạn gái đương nhiệm đến mắng tiền nhiệm sao? Chậc chậc chậc, thật không có phong độ.”

Học trưởng Trương bị người kêu cút nét mặt có chút xấu hổ, dường như là thở dài một hơi sau đó vội vàng kéo cái người sắp khóc kia đi tới một bên.

Không để ý tới Charles châm chọc khiêu khích, Lục Thiên Thần nhìn về phía Đường Phong vẫn không lên tiếng: “Thật xin lỗi.”

“Là xin lỗi anh đính hôn cũng không nói cho chúng tôi biết một tiếng sao?” Đường Phong cười cười, đi tới trước mặt Lục Thiên Thần, nói rằng, “Tôi không phải người keo kiệt gì đó, nếu như anh kết hôn tôi sẽ chúc phúc cho anh, đồng dạng, tôi cũng mong muốn chúng ta đều có thể tìm được hạnh phúc cho riêng mình.”

Nhẹ nhàng thở một hơi, Đường Phong tiếp tục nói: “Lục Thiên Thần, anh giấu tôi chuyện đính hôn như vậy sẽ làm tôi cảm thấy quá khứ của chúng ta rất buồn cười, quên đi, dù sao đều đã như vậy.”

Trong mắt hiện lên một tia dị dạng, Lục Thiên Thần cuối cùng không nói gì thêm.

Nhìn người phụ nữ khóc sướt mướt ở bên cạnh, Đường Phong nói với Lục Thiên Thần: “Tôi không có ý gì khác, chỉ là cô ta không thích hợp với anh, nếu như không thương cô ta vậy đừng kết hôn với cô ta, đối với chính mình rất bất đắc dĩ, đối với người khác cũng không công bằng.”

“Bảo bối, nói với bọn họ cái này làm gì, đi thôi, anh đói bụng lắm rồi, tuy rằng thấy thứ dơ bẩn không muốn thấy, nhưng vì buổi tối phấn đấu, anh. . . Ưm ưm ưm. . .” Đường Phong che lại cái miệng Charles, người này không thể thỉnh thoảng đứng đắn một chút sao?

“Chúng tôi đi.” Đường Phong lôi kéo Charles đi vào thang máy.

Lúc cửa thang máy chậm rãi đóng lại, Đường Phong đứng ở bên trong thấy Lục Thiên Thần quay đầu lại nhìn cậu một cái, tên kia cư nhiên đang mỉm cười.

Thật không biết đang cười cái gì. . .

“Lục Thiên Thần thực sự là một tên ngốc.” Đứng trong thang máy, Charles không khách khí nói rằng, “Bày đặt bảo bối tốt như vậy không cần, hết lần này tới lần khác tìm một con bé ấu trĩ buồn cười như vậy, anh thực sự cảm thấy đáng tiếc vì thẩm mỹ của cậu ta.”

“Câu này của anh ý là muốn anh ta một lần nữa coi trọng em?” Tựa ở trên tường kính thang máy, Đường Phong hai tay ôm ngực vừa cười vừa nói.

“Bảo bối, châu báu xinh đẹp giống như em người người đều yêu, một người tốt đẹp như em đương nhiên cũng sẽ có rất nhiều người yêu thích, thế nhưng đáng tiếc, em đã là của anh.” Mở hai tay tiến lên ôm lấy Đường Phong, Charles hôn một cái lên gương mặt người kia, “Không biết vì sao, anh rất muốn đi quấy rối lễ đính hôn của Lục Thiên Thần.”

“Này, anh cũng đừng xằng bậy.”

“Đúng như em nói, con bé ấu trĩ kia không thích hợp với Lục Thiên Thần, anh chỉ là đứng ở lập trường bạn bè suy nghĩ cho cậu ta thôi.” Lời nói của Charles khiến người ta rất khó tin.

Đường Phong đẩy Charles, cúi đầu suy nghĩ một hồi, nói rằng: “Anh có cảm thấy biểu hiện của học trưởng Trương có chút quái không, ý em là, lời nói và biểu tình của anh ta đều có chút không quá tự nhiên.”

“Rất rõ ràng, tên kia có lẽ là biết em và Lục Thiên Thần trước đó có một chân, vậy nên cố ý đem chuyện Lục Thiên Thần đính hôn nói ra, chính là vì muốn kích thích em. Sau đó bảo vệ đàn em của anh ta, anh thấy hắn ta và con bé kia mới là một đôi.” Charles lập tức phát biểu ngôn luận của mình.

“Không, học trưởng Trương từng nói với em anh ta có một người yêu đồng tính.” Đường Phong lắc đầu, khẽ nhíu mày nói, “Em luôn cảm thấy vị hôn thê tiểu An của Lục Thiên Thần và học trưởng Trương vừa rồi có thành phần cố ý biểu diễn, nhưng bọn họ vì sao phải biểu diễn, là vì kích thích em? Nhưng bọn họ hẳn là biết em hiện tại là ở cùng anh.”

“Nếu không phải vì kích thích, vậy cũng chỉ có một loại khả năng.” Charles lạnh lùng cười.

Cậu hỏi: “Là cái gì?”

“Thử.” Charles nói rằng, “Thử Lục Thiên Thần có thực sự hết hy vọng với em hay không, từ biểu hiện vừa rồi đến xem, Lục Thiên Thần hẳn là miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn.

Nhưng rốt cuộc là ai muốn thử Lục Thiên Thần?

Đường Phong nhìn về phía Charles, cậu không có đáp án, nhưng lấy năng lực của Charles khẳng định có thể tra ra.

“Chí ít em biết được nguyên nhân mình bị mắng.” Đường Phong cười cười.