Edit: Huyết Vũ.

Đệ thập ngũ chương: biến cố hôn lễ.

Giai điệu âm nhạc quanh quẩn bên tai, ở trong thế giới liên tục xoay tròn đột nhiên trở nên cách bọn họ rất xa.

“Điều này có chút điên cuồng, Charles.” Cười đến hai má có chút mỏi nhừ, Đường Phong thở dài hai tay ôm lấy cánh tay mạnh mẽ của người kia, đầu nhẹ nhàng đặt ở trên vai Charles, “Ôm em đi.”

“Em thích điên cuồng như vậy không?” Charles ôm lấy Đường Phong, ở trong âm nhạc nhẹ nhàng chậm rãi thu lại bước nhảy, cho đến cuối cùng bọn họ dán lên với nhau.

Gắt gao, ôm.

“Từ ngày đầu tiên thấy anh em đã biết, cuộc đời của em đã định trước là điên cuồng, không an phận, đồng thời tràn ngập kích thích và vui vẻ.” Mà cậu hiện tại cũng đích xác có cuộc sống như vậy, cuộc sống mà cậu đời trước cho tới bây giờ cũng không dám nghĩ tới.

“Em thích cuộc sống hiện tại, mặc dù có chút điên cuồng, nhưng có lẽ em đã chán cuộc sống không thay đổi lại theo khuôn phép cũ, em đã yêu sự điên cuồng hiện tại, cảm giác chính mình đột nhiên trở nên trẻ lại.” Nhẹ nhàng dùng gương mặt cọ cọ cổ Charles, Đường Phong khẽ nỉ non.

Cử động nhỏ bé này khiến cho Charles cả người đều hòa tan.

“Bảo bối, em vốn còn rất trẻ.” Charles hận không thể lúc nào cũng khắc khắc đem Đường Phong ôm vào lòng mình cả ngày hôn đến hôn đi.

Đường Phong im lặng cười cười, cậu kỳ thực cũng không còn trẻ, nhưng hiện tại, cậu xác thực là trẻ tuổi.

Ngày hôm nay vốn là sân nhà của Lục Thiên Thần, Đường Phong cũng không có ý muốn chiếm lấy sân nhà người ta cướp đi sự chú ý của người khác, cùng Charles rời khỏi khu trung ương chạy đến một bên uống rượu.

Trong đám khách Lục Thiên Thần mời cũng có vài người Charles nhận ra, người quen gặp mặt khó tránh khỏi sẽ tụ lại bắt chuyện với nhau, Đường Phong vui vẻ đứng ở một bên nghe người khác nói chuyện phiếm.

Mấy người trò chuyện trò chuyện cũng rất dễ đem đề tài kéo đến trên người Lục Thiên Thần, mọi người tùy tiện tán gẫu, phát hiện hầu như đều là hai ngày trước mới được mời đến đây tham gia lễ đính hôn, bởi vì thời gian quá mức gấp gáp, tất cả mọi người đều là vội vội vàng vàng ngồi máy bay tới.

Thế nhưng vài người ở khá xa liền không có biện pháp chạy đến, chỉ đành nhờ người đem quà tặng tới.

Thời điểm được mời vừa khớp với ngày Đường Phong bọn họ quyết định đi Giang Tây Lư Sơn, cho dù là đúng dịp thì cũng không thể đúng dịp như thế, nhưng Lục Thiên Thần đâu phải người như vậy, kế hoạch trăm ngàn chỗ hở, làm cho người ta nhìn vào không biết nên khóc hay cười.

“Em nghĩ thế nào?” Tùy tiện hàn huyên một hồi, Đường Phong liền cùng Charles đơn độc đi tới một bên, hai người nhìn qua vô cùng thân thiết nói chuyện với nhau cũng vô hình trung hình thành một bức tường, người thông minh sẽ không tới quấy rối bọn họ vào lúc này.

Trong lúc không ý thức tới, theo hai bên ở chung, ngay cả không khí đứng chung với nhau cũng dần dần thay đổi.

Lúc ban đầu không hợp nhau, sau lại nét mặt và tâm lý, cho tới bây giờ rốt cục đứng ở cùng nhau.

“Hoặc là người ra phương pháp này có chút ngu ngốc, hoặc là. . . Đối phương căn bản không đem em để vào mắt.” Đường Phong nhún nhún vai, “Nhìn qua có vẻ khả năng thứ hai lớn hơn một chút.”

Tựa như lời vị hôn thê tiểu An của Lục Thiên Thần nói, ở trong mắt vài người Đường Phong dù nổi danh thế nào cũng chỉ là một con hát, mà một vài người cao ngạo nào đó thường thường không thèm để ý đến những người như cậu cũng sẽ không lãng phí quá nhiều tâm tư.

“Chuyện này thật đúng là làm cho người ta tức giận.” Đường Phong lắc đầu, cậu không tin những chuyện buồn cười lại nhàm chán này là Lục Thiên Thần làm, nhưng hiển nhiên không thoát được quan hệ với Lục Thiên Thần, hơn nữa người ở sau màn có khả năng nhất là người gần gũi với Lục Thiên Thần, nếu không cũng sẽ không có quyền đem lễ đính hôn sắp đặt ở đây.

Có quyền sắp đặt địa điểm điển lễ đính hôn đồng thời đưa ra lời mời, Đường Phong không cần nghĩ tiếp cũng biết là ai.

“Anh đã từng gặp bố mẹ Lục Thiên Thần chưa?” Đường Phong hỏi.

Cậu và Lục Thiên Thần dù sao cũng vô cùng thân thiết một đoạn thời gian, cho dù việc này truyền tới trong tai người nhà Lục Thiên Thần cũng không tính là kỳ quái, nếu như thật là người thân của Lục Thiên Thần thiết kế trò khôi hài lần này, không thể nghi ngờ đối phương chỉ là muốn ra oai với cậu.

Nhưng cái này tính là cái gì, cậu và Lục Thiên Thần rõ ràng đã chia tay.

Đối phương có lẽ là muốn thử Lục Thiên Thần hoặc là cậu một chút, hoặc là cho dù chia tay cũng muốn dùng lễ đính hôn nói cho cậu, Lục Thiên Thần và cậu là không có khả năng.

“Trên thực tế anh và Lục Thiên Thần làm bạn học đại học nhiều năm như vậy, nhưng cho tới bây giờ anh cũng chưa từng nghe cậu ấy đề cập tới bố hoặc mẹ mình, thế nhưng em xem tính cách lạnh như băng của cậu ta, anh nghĩ tất cả đều đã có lời giải thích hợp lý.” Charles nhún nhún vai, nói rằng, “Quan hệ giữa cậu ta và bố mẹ khẳng định rất không tốt.”

Đường Phong và Charles đứng một hồi, không quá bao lâu một người đàn ông trung niên nhìn qua giống như là MC của buổi lễ đi lên sân khấu phòng tiệc, lấy tay vỗ nhẹ nhẹ microphone, âm nhạc trong phòng tiệc cũng tùy theo ngừng lại.

Mọi người đang lúc uống rượu nói chuyện phiếm rất nhanh đem ánh mắt hướng về phía sân khấu.

“Rất cảm ơn mọi người đã đến. . .” Đơn giản là lời dạo đầu bình thường của MC, Đường Phong nghe không quá chú ý, nhưng thật ra phát hiện vị trí Lục Thiên Thần bọn họ đứng có một người trung niên kiên nghị, hai bên tóc mai đã có chút bạc, thế nhưng người này nhìn qua cũng không lộ vẻ già cỗi, vào cái tuổi này vẫn xem như là người đàn ông cực kỳ anh tuấn.

Để cho Đường Phong ấn tượng khắc sâu có lẽ là khí chất trên người đối phương giống hệt Lục Thiên Thần, lạnh lùng mà tràn ngập kiên nghị, nếu như nói Lục Thiên Thần là nội liễm, người trung niên kiên nghị anh tuấn kia chính là khí phách lộ ra ngoài.

Người đàn ông này nhất định là bố của Lục Thiên Thần.

Đường Phong có một loại trực giác như vậy, nhất là khi Lục Thiên Thần và người đàn ông trung niên kia đứng cạnh nhau cảm giác này lại càng khắc sâu, cậu dường như thấy được Lục Thiên Thần ba mươi năm sau đó —— từ khối băng thăng cấp đến tảng đá điêu khắc.

“Đó nhất định là bố cậu ta, khuôn mặt bố con hai người thối như nhau.” Charles và Đường Phong có cùng một ý nghĩ, “Ha ha, bọn họ là gia tộc mặt thối sao?”

Khuỷu tay Đường Phong đâm đâm Charles một chút: “Này, đừng nói lung tung.”

Charles nhún nhún vai có vẻ không cho là đúng, nhưng song song cũng nói rằng: “Thân ái, có ông bố như vậy nhất định rất đáng sợ, so với bà mẹ đáng yêu Lynda của anh, có phải em cũng cảm thấy hạnh phúc hơn không?”

“Lại nói tiếp, là anh kêu mẹ anh tới tìm em?” Đường Phong nghĩ tới.

Charles ha ha cười: “Bà chỉ là muốn nhìn con dâu của bà một chút.”

“Sai rồi, hẳn là con rể.” Đường Phong sửa cho đúng.

“Được được được, là con rể.” Charles ha ha cười liền mở hai tay ôm lấy người kia, “Ông chồng thân ái của anh, em đều đã đem anh ăn sạch sẽ, vậy nên sau đó em phải phụ trách, cả đời anh đều sẽ không buông tha em.”

Người này còn không biết xấu hổ nói chuyện đêm qua, rốt cuộc là ai ăn ai, không có tiết chế.

Đường Phong không khách khí lại tặng cho Charles một cái khuỷu tay.

Sau khi MC nói xong, lúc này Lục Thiên Thần trực tiếp tiến lên hai bước lôi kéo vị hôn thê tiểu An đi lên trên đài, trên khuôn mặt người sau rõ ràng có một chút biểu tình sợ hãi rụt rè, tuyệt không hạnh phúc mỹ mãn giống như ngày hôm qua Đường Phong bọn họ thấy.

Đây rốt cuộc là điển lễ đính hôn hay là cái gì? Toàn bộ bầu không khí phòng tiệc đông cứng không bình thường.

“Tiểu An có chuyện muốn nói với các vị.” Trực tiếp nói một câu, Lục Thiên Thần liền cầm micro từ trong tay MC đưa cho cô ta, “Nói cho bọn họ.”

Người đàn ông trung niên lãnh ngạnh phía dưới hơi nhíu nhíu mày, nhưng cũng không nói gì thêm hoặc là làm gì đó, chỉ là lẳng lặng ở một bên nhìn.

Tiểu An rõ ràng có chút bị dọa tới, cả người giống như đà điểu cúi đầu không dám nhận lấy micro trong tay Lục Thiên Thần.

“Nói cho bọn họ.” Lập lại lần nữa, không có tăng thêm giọng điệu hoặc là thanh âm lớn hơn, nhưng làm cho bầu không khí cả phòng tiệc giống như bị gió lạnh thổi qua cấp tốc đóng băng.

Giống như sắp khóc ra, tiểu An run run nhận lấy microphone, nói cũng nói không rõ một bên nghẹn ngào một bên nói: “Tôi. . . Tôi. . .”

Len lén nhìn Lục Thiên Thần lạnh như băng bên cạnh, cô gái trong nháy mắt tan vỡ khóc lên, la lớn: “Tôi không đính hôn với anh ta, tôi không kết hôn! Không kết! Hu hu hu. . .”

Microphone đánh rơi trên mặt đất lăn vài vòng rơi ra ngoài sân khấu, MC có chút chân tay luống cuống nhìn tiểu An vốn nên là hạnh phúc, người sau lớn tiếng khóc lên ngồi bệt xuống dưới đất.

“Đừng ép tôi, đừng ép tôi, tôi muốn về nhà, về nhà!”

Đây thật đúng là trò khôi hài, Đường Phong ở dưới nhìn mà chẳng hiểu gì cả.

“Chậc chậc, nhìn những tên ác ma này, ép một cô bé thành ra như vậy, ” Charles ôm vai Đường Phong, trên khuôn mặt cũng không có một chút vẻ thương xót đối phương, trái lại rất vô lại nói rằng, “Bảo bối, nhớ cách đám người nhà này xa một chút, bọn họ thấy thế nào cũng đều là một đám rất buồn chán.”

Rất nhanh có người đem tiểu An nâng xuống, Lục Thiên Thần rất điềm tĩnh đối mặt với tất cả, mặt hướng mọi người nói rằng: “Cảm ơn mọi người đã đến đây, mong rằng các vị vui vẻ, tiền biếu xin mời các vị thu hồi đi.”

“Thật tốt quá, tôi có thể tiết kiệm không ít tiền.” Charles lớn giọng như thế khiến Lục Thiên Thần nhìn sang chỗ bọn họ bên này, giống như cố ý ra oai, Charles nghiêng đầu mỉm cười hôn hôn gương mặt Đường Phong, ôm người kia không kiêng nể gì cười với Lục Thiên Thần.

Đường Phong rất muốn lật một ánh mắt xem thường, một đám đàn ông ấu trĩ.

Lục Thiên Thần chỉ là nhìn thoáng qua, giống như căn bản không quan tâm liền xoay người xuống đài, lúc đi qua bố mình thì nói một câu gì đó, không qua bao lâu Lục Thiên Thần rời đi, người đàn ông kia cũng lập tức rời khỏi.

“Chúng ta trở về đi.” Tiếp tục ở lại chỗ này cũng không thú vị, Đường Phong nói rằng.

 

Đệ thập lục chương: Bố con nói chuyện.

Chuông cửa vang lên, Đường Phong đi qua mở cửa, tiểu ác ma liền đứng ở bên ngoài.

“Làm sao vậy?” Đường Phong hỏi.

“Con gấu nhà anh đâu?” Tiểu ác ma bĩu môi, mỗi lần cậu tìm đến Đường Phong Charles đều sẽ ở một bên nhìn, cứ như là cậu sẽ cướp đi Đường Phong vậy.

Cậu hướng vào bên trong cánh cửa thăm dò nhìn một chút, không thấy Charles.

“Anh ấy đang trong phòng tắm, cậu tìm anh ấy?” Đường Phong nói đùa một câu.

“Thiết, tôi tìm anh ta làm gì.” Một bộ dáng dấp khinh thường, tiểu ác ma chỉ chỉ áo ngủ trên người Đường Phong, “Đi đi đi, mặc quần áo vào.”

“Có chuyện gì à?” Từ phòng tiệc trở về cậu tắm rửa xong mới đổi áo ngủ, sao lại muốn thay quần áo nữa.

“Cậu bạn Trần Minh Húc của anh uống say, họ Trương kia đang bận chăm sóc con bé đàn em đáng thương của anh ta, hiện tại Trần Minh Húc không ai chăm sóc, anh qua đó xem một chút đi, ” Tiểu ác ma nhảy sang bên cạnh, vội vàng giơ tay nói, “Tôi không biết cách chăm sóc người khác, phòng của Trần Minh Húc anh biết rồi đó, tự mình qua đi, tôi đi về ngủ.”

Nói xong liền nhanh như chớp chạy biến, cứ như là sợ bị Đường Phong kéo qua hỗ trợ vậy.

“Chạy nhanh như quỷ ấy.” Lắc đầu, rất sợ Trần Minh Húc xảy ra chuyện gì, Đường Phong cũng không kịp thay quần áo, tùy tiện viết một tờ giấy dán ở đầu giường, cứ mặc quần áo ngủ chạy tới phòng Trần Minh Húc.

Lúc trước để phòng ngừa thế giới hai người của Đường Phong và mình bị phá hỏng, Charles cố ý đem phòng của Trần Minh Húc và tiểu ác ma sắp xếp ở trên một tầng, mà không phải ngay bên phòng bọn họ.

Từ thang lầu đi lên, Đường Phong trực tiếp đi tới gian phòng Trần Minh Húc —— số 035, không sai, chính là ở đây.

Cửa không khóa, cậu không nghĩ nhiều liền tiến vào, ngay sau khi cậu bước vào trong, tiểu ác ma liền từ sát vách nhảy ra, nhìn bốn bề vắng lặng liền đem biển số 035 của gian phòng nào đó lấy xuống, sau đó đổi lại tấm biển trên tay mình.

Gian phòng Đường Phong vừa đi vào trên thực tế là số 037.

Cười hắc hắc, tiểu ác ma thực hiện được âm mưu quay đầu lại khóa cửa gian phòng.

“Cậu ở đó cười cái gì vậy, này, tôi nói cậu tới phòng tôi làm gì?” Trần Minh Húc kỳ quái nhìn đối phương, chẳng biết tại sao đột nhiên chạy đến phòng cậu, lại chẳng hiểu vì sao đi ra ngoài rồi trở về, hoàn toàn không biết muốn làm cái gì.

Đối với cái người đột nhiên xuất hiện bên người Đường Phong này, Trần Minh Húc trong một đoạn thời gian rất dài đều cho rằng đối phương là người hầu Đường Phong mời tới, tuy rằng rất ít có người hầu có bề ngoài đẹp mắt như vậy.

“Làm gì làm gì, chỗ này của anh là phòng tổng thống sao, chẳng lẽ tôi không thể tới?” Tiểu ác ma mặt dày mày dạn thẳng thắn lăn lên giường của Trần Minh Húc, hai tay ôm đầu gối cười ha hả nói với người kia, “Tôi hết lần này tới lần khác không đi.”

“Tùy cậu.” Trần Minh Húc liếc nhìn tiểu ác ma, trấn định tự nhiên vào phòng tắm đi tắm.

Một quyền này giống như là đánh vào đống cát không có lực, tiểu ác ma mất mát hừ hừ, thực sự là một người không thú vị.

Dựa nằm lên giường, tiểu ác ma nhìn phòng tắm truyền ra tiếng nước ào ào, đột nhiên cảm thấy có chút mệt, nghe tiếng nước giống như bài hát ru liền chầm chậm nhắm lại hai mắt.

Đường Phong đi vào gian phòng sát vách cũng không cảm thấy có cái gì không đúng, bố trí gian phòng cùng đẳng cấp của khách sạn trên cơ bản đều là như nhau, liếc mắt nhìn qua căn bản không thấy có chỗ nào khác biệt.

“Minh Húc?” Chỉ là Đường Phong đi vào phòng ngủ cũng không thấy thân ảnh Trần Minh Húc, hơn nữa gian phòng sạch sẽ đến rối tinh rối mù, không có hành lý và ba lô bị ném lên sô pha như lần trước cậu vào phòng Trần Minh Húc.

“Kỳ quái, người đâu?” Dạo qua một vòng trong phòng ngủ, Đường Phong nghe thấy từng đợt tiếng nước truyền đến từ phòng tắm, lẽ nào chạy vào phòng tắm? Một người uống say rất có thể đang ôm bồn cầu nôn mửa.

Nhanh chân đi tới mở cửa phòng tắm, người ở bên trong cũng đang muốn đi ra, hai người thiếu chút nữa đụng nhau, thế nhưng người đi ra không phải Trần Minh Húc uống đến say khướt, mà là Lục Thiên Thần trước đó mới hủy bỏ lễ đính hôn.

“Sao anh lại ở đây, Trần Minh Húc đâu?” Đường Phong bị dọa nhảy dựng, cậu thăm dò thoáng nhìn vào trong phòng tắm, trống không cái gì cũng không có, ở đâu ra thân ảnh Trần Minh Húc.

“Trần Minh Húc?” Lục Thiên Thần hình như là đang nhớ lại người này là ai, con mắt nháy mắt, anh nghĩ ra rồi, là vị MC có quan hệ không tệ với Đường Phong.

“Tôi không ở đây, thì còn ai ở đây.” Lục Thiên Thần bình tĩnh nhìn cậu.

Đường Phong thoáng cái hiểu được, tiểu ác ma vốn là người của Lục Thiên Thần, vật nhỏ đáng ghét kia, cả ngày ăn của cậu uống của cậu, bây giờ còn tới gài cậu một trận, trở lại cần phải kêu tiểu ác ma đi lau sàn nhà mười lần tám lần mới cam lòng.

“Xin lỗi, tôi đi nhầm phòng.” Nói xong, Đường Phong liền muốn xoay người rời đi.

Nếu đã chia tay, liền không nên có quá nhiều liên hệ và liên quan.

“Đừng nói xin lỗi gì đó với tôi, Đường Phong.” Tóm lấy cánh tay người kia, Lục Thiên Thần dường như không muốn buông ra, lông mày hơi hơi cau lại.

“Vậy được rồi, tôi muốn đi, bạn tôi uống say, tôi đi nhầm phòng.” Đường Phong không muốn cùng dây dưa với đối phương.

“Không có một chút lưu luyến sao?” Lục Thiên Thần tiến lên hai bước ngăn cản đối phương.

“Lục Thiên Thần, lẽ nào anh đã quên lời anh nói một tháng trước đây? Nếu đã buông tha, liền buông đến triệt để một chút.” Đường Phong hỏi lại, lúc này lại bàn luận cái gì lưu luyến không lưu luyến, liền có vẻ quá mức buồn chán.

Khi Lục Thiên Thần hơi hé miệng muốn nói gì đó, đột nhiên vang lên tiếng đập cửa.

“Trốn đi, đừng nói chuyện.” Một tay đã đem Đường Phong túm vào phòng tắm, Lục Thiên Thần đóng cửa lại, Đường Phong bị nhốt ở trong.

“Này. . .” Tay thiếu chút nữa liền gõ cửa phòng tắm, nhưng nghĩ đến dáng dấp nghiêm túc lúc nãy của Lục Thiên Thần, Đường Phong chỉ đành thở dài tiếp tục đứng ở trong phòng tắm.

Ngồi xuống nắp bồn cầu, Đường Phong có chút hiếu kỳ là ai tới dĩ nhiên khiến cho Lục Thiên Thần căng thẳng như thế, chẳng lẽ là. . . Bố của Lục Thiên Thần? ? ?

Thật chết tiệt! Tiểu ác ma đáng giận quả thực là hại chết cậu.

Trốn trong phòng tắm, Đường Phong rất nhanh nghe thấy thanh âm cửa phòng đóng lại, ngay sau đó là thanh âm một người đàn ông trầm thấp thuần hậu.

“Biểu hiện hôm nay của con không tệ.” Câu nói mở màn đầu tiên khiến Đường Phong ngây ngẩn cả người, cậu còn tưởng rằng bố Lục Thiên Thần tới đây là để trách mắng Lục Thiên Thần, sao ngược lại biến thành khen ngợi, những người này quả nhiên rất quái đản.

Sau đó Đường Phong nghe được thanh âm Lục Thiên Thần, ôn hoà, cũng không bởi vì đối phương là bố mình mà thân thiết một chút.

“Biểu hiện của con thế nào không cần bố tới đánh giá, tương phản, con nghĩ biểu hiện của bố thực sự là không xong.” Lục Thiên Thần cư nhiên dám nói với bố mình như thế.

“Ồ, nói tới nghe một chút?” Dường như cười nhạt một tiếng, người đàn ông trung niên hỏi.

“Bố cố ý để Đường Phong biết con và cô gái kia đính hôn là có ý gì, đừng ấu trĩ như một đứa trẻ như thế.” Lục Thiên Thần chỉ trích đối phương, “Sai người cố ý tiếp cận Đường Phong, biết được hành trình của Đường Phong, sau đó vội vội vàng vàng tùy tiện tìm một cô gái tới đính hôn với con, đem địa điểm sắp đặt đúng với khách sạn Đường Phong bọn họ vào ở, vì cái gì?”

“Chỉ để thỏa mãn niềm vui tệ hại nho nhỏ của bố?” Lục Thiên Thần cũng cười nhạt.

Hai bố con nhà này không thể nói chuyện bình thường một chút sao? Đường Phong nghe trộm xong trái lại chiếm được đáp án cậu muốn, quả nhiên là bố của Lục Thiên Thần, chỉ là không nghĩ tới ngay cả vị hôn thê của Lục Thiên Thần cũng là tùy tiện tìm.

“Ta là muốn nhìn một cái, đại minh tinh ở trên màn ảnh sức hấp dẫn bắn ra bốn phía ở phía sau ống kính có phải cũng là hấp dẫn như thế, hay là giống như các minh tinh khác đều là một lũ ngu ngốc.” Người đàn ông trung niên vừa cười vừa nói, “Người đàn ông có thể khiến Albert và Charles đều coi trọng, ta rất muốn biết sức hấp dẫn của cậu ta ở đâu, đến mức khiến cả con cũng động lòng.”

“Cậu ta quá tham lam, con không thể cho thứ cậu ta muốn.”

“Tham lam là một chuyện tốt, dù sao vẫn tốt hơn nhiều không biết đòi lấy chỉ biết trả giá,” Người đàn ông trung niên tiếp tục nói rằng, “Thiên Thần, con là đứa con một tay ta bồi dưỡng, đừng làm cho ta thất vọng, chơi đàn ông cũng được, thế nhưng phải nhớ kỹ, cảm tình chỉ là của mình con, không thể dành cho bất luận kẻ nào.”

Dừng lại một chút, đối phương tiếp tục nói: “Sát thủ không thể có cảm tình, cảm tình. . . Chỉ có thể làm vũ khí cho chúng ta.”

“Những trần từ luận điệu cũ rích này của bố đã nói với con vô số lần rồi, hiện tại mời đi đi.” Lục Thiên Thần không khách khí bắt đầu đuổi người.

“Ta biết con hiện tại đã càng ngày càng lợi hại, thế nhưng đừng quên, đứng đầu Lục gia hiện tại là ai, người xem xét quyết định đích thực của tổ chức là ai.” Trước khi rời đi, người này còn không quên lưu lại một câu cảnh cáo, “Cho dù là người Albert và Charles coi trọng, ta cũng không ngại đem Đường Phong viết tên lên sổ mục tiêu, không cần đến sáng sớm ngày mai, người đàn ông kia sẽ triệt để biến mất trên thế giới này.”

Lục Thiên Thần không thèm để ý nói: “Tùy bố.”

“Mạng của cậu ta còn không đáng để ta ra tay.”

Tiếng bước chân rất nhỏ, cuối cùng là thanh âm cửa phòng đóng lại.

Nghe được toàn bộ cuộc nói chuyện của hai bố con này, Đường Phong ngồi trên nắp bồn cầu có chút sững sờ, thẳng đến Lục Thiên Thần một lần nữa mở cửa phòng tắm cậu còn đang ngồi ở chỗ kia vẫn không nhúc nhích.

“Anh chưa từng nói với tôi, anh cũng là một sát thủ.” Đường Phong biết thân thủ nhanh nhẹn của Lục Thiên Thần, nhưng cậu lại chưa từng đem Lục Thiên Thần liên hệ với sát thủ.

“Hai bàn tay này của tôi dính quá nhiều máu người.” Nửa ngồi chồm hổm xuống, Lục Thiên Thần mở ra hai tay sạch sẽ trước mặt Đường Phong, “Vậy nên nhiều lúc tôi không dám chạm vào cậu, sợ làm bẩn cậu.”