Edit: Huyết Vũ.

Đệ nhị thập nhất chương: thu lưu.

“Chúng tôi đều biết anh ở trong điện ảnh 《đồ ma giả 》 và 《ác ma đường mòn 》 sắm một vai không có bất cứ tiếp xúc nào với vai nữ giới, mặc dù trong 《đồ ma giả 》 là thực hiện song nam chủ, nhưng rất nhiều khán giả của chúng ta lại nghĩ Reynold trong điện ảnh đối với Bạch Y có một loại cảm tình vượt qua giới tính, anh có nghĩ trong phương diện cảm tình này có tồn tại tình yêu đồng tính không?”

Phóng viên giơ microphone hỏi một vấn đề làm cho người ta suy nghĩ miên man.

Đường Phong cúi đầu mỉm cười, trong ánh mắt chờ đợi của phóng viên cho ra một câu trả lời đồng dạng làm cho người ta suy nghĩ miên man.

“Cảm tình của Reynold đối với Bạch Y rất phức tạp, có một chút thương xót cho thân thế của người kia, cũng có càng nhiều hiếu kỳ, những cảm tình này đều thúc đẩy anh ta đem ánh mắt đặt ở trên người đàn ông nhìn như vô hại kia, có thể trong lòng mỗi người chúng ta đều có một tình yêu vượt qua giới tính với một ai đó.”

Mặc dù lúc này điện ảnh 《đồ ma giả 》 chỉ thu được một đề danh đạo diễn điện ảnh xuất sắc nhất, nhưng vẫn có không hề ít truyền thông đem ánh mắt nhắm ngay bọn họ, cùng với Đường Phong.

Bộ phim Hollywood 《Thiên Tử 》 được đầu tư lớn sắp bắt đầu bấm máy, lần đầu do người Hoa bản thổ Trung Quốc làm nam chính số 1, trước đó cũng chỉ có Fiennes Đường sống ở Mỹ từng có đãi ngộ như vậy.

Một ít tạp chí còn bầu Đường Phong thành tân binh xuất sắc nhất, minh tinh thượng vị nhanh nhất năm nay.

Đầu năm ngoái, Đường Phong còn chỉ là một thần tượng minh tinh xuống dốc, vào thời gian ấy phỏng chừng không ai lại tưởng tượng được Đường Phong sẽ vào một năm sau ngày hôm nay trở thành khách quen của các liên hoan phim lớn, bản thân có tác phẩm tiêu biểu thuộc về mình, tuổi còn trẻ cũng đã là ảnh đế liên hoan phim Venice.

Hiện tại, cậu nghiễm nhiên trở thành người Hoa đầu tiên tiến công Hollywood.

Thù lao điện ảnh không ngừng tăng lên, liên tiếp phát hành phim mới, lục tục bàn bạc hợp đồng quảng cáo.

Người ở bên ngoài đến xem diễn viên Trung Quốc trẻ tuổi này thật may mắn, trong thời gian một năm ngắn ngủi liền có được tất cả những thứ minh tinh khát vọng thành danh tha thiết ước mơ.

Nhưng hiện tại Đường Phong còn chưa kịp hưởng thụ quả ngọt điện ảnh thành công tạo cho cậu, minh tinh điện ảnh trong màn ảnh lớn sau khi tiếp thu xong phỏng vấn, quay đầu lại liền rời khỏi cameras đi đối mặt với vấn đề quấn bên người.

Ví dụ như, cậu hiện tại hẳn là đem Lục Thiên Thần ném sang một bên mặc kệ, hoặc là đem người kia mang theo trên mình trông coi.

Liên hoan phim còn chưa kết thúc Đường Phong đã trở lại, có tâm sự cũng không có biện pháp hạ quyết tâm.

Khi Đường Phong trở lại nhà trọ Charles và Lục Thiên Thần đang ngồi cùng nhau xem TV phát sóng trực tiếp liên hoan phim, hai người kia vừa thấy Đường Phong đã về, đều không hẹn mà cùng nhìn về phía cậu.

“Sao lại về rồi, anh còn chờ xem thân ái lên đài nhận thưởng mà.” Charles khỏe khỏe mạnh mạnh lên tiếng mở hai tay cho Đường Phong một cái ôm, Lục Thiên Thần cánh tay bị thương ở một bên nhìn không lên tiếng.

“Chỉ có một đề danh đạo diễn, hơn nữa. . .” Đường Phong cười khổ một chút, hơn nữa dựa theo kinh nghiệm của cậu đến xem bọn họ hẳn là sẽ không đoạt giải.

“Cái gì? Chỉ có một đề danh đạo diễn, đám bình ủy chết tiệt kia là mắt mù sao? Bảo bối thân ái của anh vì bộ phim chết tiệt kia mà vừa tăng cân vừa trải qua nguy hiểm, cư nhiên ngay cả một cái đề danh cũng không có.” Charles căm giận bất bình nắm chặt tay, giống như là muốn lập tức đem bình ủy đánh bẹp vậy.

Đường Phong cầm lấy nắm tay Charles: “Anh người này ngay cả em có đề danh hay không cũng không biết, còn không biết xấu hổ nói cái gì bình ủy không cho em đề danh.”

“Huấn luyện thế nào rồi, tiểu Vũ nói cho tôi, cậu đã sớm hoàn thành chương trình học.” Câu nói đầu tiên của Lục Thiên Thần đem đề tài kéo qua, còn hơn nói chuyện phiếm, Đường Phong càng thích nói chuyện liên quan đến công việc.

Charles mắt mở trừng trừng nhìn Đường Phong đi qua trước mặt mình, ngồi xuống đối diện Lục Thiên Thần.

Gấu Char len lén cười, may là không phải ngồi vào bên cạnh Lục Thiên Thần. (Vũ: =..= vậy mà cũng vui dc??? )

“Đối phó với điện ảnh hẳn là không thành vấn đề, anh hiện tại dự định thế nào, cứ như vậy trốn bố anh?” Đường Phong nhìn cánh tay bị thương của Lục Thiên Thần, “Anh là chủ tịch của công ty, tuy rằng trong thời gian ngắn không ra mặt cũng không có vấn đề gì, thế nhưng thời gian dài thì phải làm sao, công ty cần một người lãnh đạo.”

“Có một tin tức xấu.” Lục Thiên Thần vẫn như cũ bình thản nói, nhưng Đường Phong lại  không nghĩ rằng giọng nói bình thản đại biểu cho tin tức xấu này không phải xấu.

Có thể khiến Lục Thiên Thần nghĩ là tin tức xấu, vậy nhất định là không xong cực độ.

“Chuyện xấu hơn nữa tôi cũng đã trải qua, nói đi.” Chết cũng đã chết một lần, cậu còn sợ gì.

“Bố tôi mở hội đồng quản trị tiến hành luận tội, tôi hiện tại chỉ là người của công ty trên danh nghĩa, người quản lý tạm thời đổi thành người khác.” Lục Thiên Thần nhìn biểu tình của Đường Phong, sau khi anh nói xong người kia quả đoán nhíu mày.

“Đừng nói với tôi là bố anh.” Trời ạ, kết quả này so với chết còn khó chịu hơn.

Cho Đường Phong đi đối phó với mấy tên Lục Thiên Thần và Charles còn chưa thành tinh này đều đã khiến cậu sức cùng lực kiệt, hiện tại còn là bố của Lục Thiên Thần?

Mặc dù Đường Phong chưa từng chính diện tiếp xúc với bố Lục Thiên Thần, nhưng cậu cũng có thể tưởng tượng được người kia sẽ là một kẻ khó đối phó đến cỡ nào, nhất là đối phương còn biết Lục Thiên Thần và cậu từng có một chân.

Sớm biết bối cảnh Lục Thiên Thần người này phức tạp lại phiền phức, cậu lúc trước sẽ kiên quyết khóa cửa phòng không phát sinh nửa điểm quan hệ với người này.

Quên đi, hiện tại có chút quan hệ với cậu đều không có một người bình thường, có thể cậu sống lại đã định trước chính là oanh oanh liệt liệt.

Tự thoải mái một phen, Đường Phong rất nhanh chiếm được đáp án khẳng định của Lục Thiên Thần.

“Đúng vậy.” Hai chữ này vừa rơi xuống đất, Đường Phong chỉ có thể thở dài.

“Tôi có thể hủy hợp đồng với công ty không?” Đường Phong nhẹ nhàng đỡ lấy trán.

“Bảo bối, hiện nay không thịnh hành ký hợp đồng công ty, đều là tự mở phòng làm việc, chúng ta cũng đi mở một phòng làm việc, tự làm ông chủ.” Charles lập tức vỗ tay, “Khỏi sợ bị ông chủ quấy rối.”

Lục Thiên Thần lạnh giọng nói: “Sau đó bị cậu quấy rối sao?”

“Vẫn tốt hơn là bị cậu quấy rối.” Giống như khiêu khích cố ý giương cằm lên, Charles mở hai tay ôm lấy Đường Phong, bẹp một tiếng hôn một cái trên khuôn mặt người kia, “Chúng tôi hiện tại đang hưởng tuần trăng mật ân ái, vị tiền nhiệm nào đó đừng tới phá hoại nhân gian tình lữ, mau đi tìm cô dâu địa ngục của cậu đi.”

“Tôi bị thương.” Lục Thiên Thần mặt không chút thay đổi nói rằng.

“Vậy cậu ngoan ngoãn ở chỗ này dưỡng thương đi!” Charles ôm chặt Đường Phong, một bộ cậu dám xằng bậy tôi liền cho cậu một biểu tình hung ác.

Lục Thiên Thần đem ánh mắt hướng về phía Đường Phong, không nói chuyện, mà chỉ là nhìn, nhìn rồi nhìn, dù người kia da mặt có dày thêm  nữa cũng có chút không chịu nổi.

“Đừng nhìn tôi, tôi biết anh khẳng định có biện pháp, anh lợi hại như vậy không phải sao, Lục đại chủ tịch.” Đường Phong thuận lợi cầm lấy tờ báo hôm nay ngăn trở mặt mình.

Lục Thiên Thần thản nhiên nói: “Biện pháp của tôi chính là tạm thời trốn ở chỗ các cậu.”

“Tôi không đồng ý, mau cút đi!” Charles là người thứ nhất phản đối, “Tôi cứu cậu, cậu cư nhiên muốn cướp người với tôi, thằng cha chết tiệt, lúc trước hẳn là nên ném cậu xuống đường cái cho xe chèn chết.”

Đường Phong suy nghĩ một chút, nói rằng: “Anh là nghĩ như thế nào?”

“Cậu hiện tại ở chung với Charles, không ai sẽ nghĩ tới các cậu sẽ thu lưu tôi.” Lục Thiên Thần cố ý nhìn Charles, chí ít người biết đồng thời hiểu Charles đều rõ ràng, không ai sẽ đồng ý để một tình địch siêu cấp đặt ở bên người mình và người yêu, Charles cũng không khoan dung đến vậy.

Bọn họ có thể nghĩ đến, những người khác cũng sẽ nghĩ đến.

“Mau cút, lập tức cút!” Phản ứng của Charles cũng nghiệm chứng lời Lục Thiên Thần.

Khóe miệng Lục Thiên Thần nhẹ nhàng câu lên, thật giống như đang nói, cậu xem, Charles chính là cái dạng này.

Làm bạn bè Charles có thể cứu Lục Thiên Thần, nhưng để một con rắn độc ở trong nhà mình?

Coi như hết, Charles thà rằng trả tiền vé máy bay đem Lục Thiên Thần đưa đến Nam Cực làm bạn với chim cánh cụt còn hơn.

“Anh nghĩ thế nào?” Đường Phong hỏi Charles.

Charles vung tay lên: “Không có gì để nói, mau để người này cút đi, không, cậu ta không cút chúng ta đi, thân ái, người này căn bản là ôm tâm tư tà ác tới gần chúng ta, chúng ta không nên để ý đến cậu ta.”

Nói Charles liền lôi kéo Đường Phong chuẩn bị rời đi, người sau vững vàng đứng lại không hề động.

“Thân ái, em không nên trúng gian kế của cậu ta!” Charles lập tức cảm thấy sắp xảy ra chuyện không tốt.

“Biện pháp này đích xác khả thi.” Đường Phong cuối cùng cho ra một cái kết luận.

Cậu thử trấn an Charles, nói rằng: “Được rồi, anh cứ như vậy không tin em sao?”

“Đương nhiên không phải, chỉ là. . .” Thanh âm Charles mềm xuống một chút, anh chỉ là không tin Lục Thiên Thần mà thôi.

“Anh không tin anh ta cũng không sao, chỉ cần tin em là được.” Mở hai tay cho con gấu nào đó một cái ôm, Đường Phong nhẹ giọng nói rằng, “Tin em được không, Charles.”

“Trời ạ, em biết anh không có cách nào cự tuyệt lời cầu xin của em.” Thở dài, Charles vẫn là chọn lui bước, anh tin tưởng Đường Phong, mà ai bảo Lục Thiên Thần còn là bạn của anh chứ.

Ôi, có bạn như Lục Thiên Thần thật đúng là ngã tám đời vận xui.

Lẳng lặng ở một bên nhìn hai người ôm nhau trước mặt, Lục Thiên Thần cúi đầu cầm lấy cốc nước uống một ngụm, chỉ là vị đắng chát ngưng tụ trong ngực một chút cũng không bởi vậy mà tan đi.

 

Đệ nhị thập nhị chương: ngụy trang.

Đúng như Đường Phong nghĩ, liên hoan phim Berlin tại Đức bọn họ không hề có thu hoạch, trạm thứ nhất cấp bậc giải thưởng điện ảnh 《đồ ma giả 》 tuy rằng không như ý, nhưng điều này cũng không tiêu diệt được cảm tình của nhân viên công tác tổ kịch cùng với cấp trên của công ty, kỳ thực Đường Phong nghĩ điện ảnh có phòng bán vé tốt cũng đã đủ khiến cho rất nhiều người vui vẻ.

Đóng phim là vì cái gì, nói trắng ra một ít, ngoại trừ một phần là chuyên môn để lấy giải thưởng, phần lớn người đầu tư điện ảnh đều mong muốn thứ mình đầu tư có thể có được hồi báo.

Muốn có được phòng bán vé và giải thưởng hai tầng thu hoạch cũng không phải dễ, tất cả điều này đều nên dùng trái tim bình thường đi đối đãi.

Dựa theo kế hoạch tại chỗ Đường Phong hẳn là sau khi kết thúc liên hoan phim lập tức đi thăm bé Annie, nhưng lo lắng Lục Thiên Thần còn phải nghỉ ngơi vài ngày mới có thể ngụy trang tốt hơn, Đường Phong thẳng thắn dắt tay Charles cùng hưởng tuần trăng mật tại Đức.

Một phần là vì chờ Lục Thiên Thần nghỉ ngơi tốt lên, một phần cũng là chế tạo một loại ảo giác cho mấy người nhìn bọn họ chằm chằm, đó chính là Đường Phong hiện tại và Charles đang yêu nhau tha thiết, không có nửa mao tiền quan hệ với Lục Thiên Thần.

Charles đương nhiên là vui vẻ đồng ý, mỗi ngày việc làm thích nhất chính là vừa nhìn thấy Lục Thiên Thần liền lập tức hôn nhẹ với Đường Phong, tuy rằng phần lớn thời gian đều bị một nắm đấm của Đường Phong đánh nát.

“Ừ, tôi biết rồi, vài ngày nữa tôi sẽ về, sẽ không muộn.” Ngắt điện thoại, Đường Phong quay đầu lại nói với Lục Thiên Thần ngồi đối diện ở bên cạnh: ” Hiện tại tin tức xấu đã được chứng thực, tiểu Vũ vừa gọi điện thoại nói nửa tháng sau công ty sẽ triệu tập cuộc họp nội bộ hội đồng một lần, phỏng chừng đến lúc đó chính là thời khắc bố anh tỏa sáng lên đài, còn anh buồn bã xuống đài, chờ mong không?”

“Cậu đây là đang xát muối lên vết thương của tôi sao?” Khóe miệng nhẹ nhàng cong lên, vẻ mặt Lục Thiên Thần dần dần trở nên nghiêm túc, “Như vậy cũng tốt.”

Việc nhà của Lục Thiên Thần Đường Phong không tiện hỏi nhiều, cũng không có thân phận gì có thể đi nhúng tay, cậu có thể làm kỳ thực rất ưu tiên, ví dụ như tận lực bảo vệ tốt Lục Thiên Thần trước khi vết thương của người kia tốt lên.

“Giữa hai bố con không có khả năng giải hòa sao? Dù sao cũng là người một nhà.”

“Cảm ơn cậu quan tâm.” Lục Thiên Thần nhìn người kia nói, “Tôi sẽ không chọc tới phiền phức cho cậu.”

“Anh đã chọc không ít phiền phức cho tôi rồi, được rồi, hiện tại không nói mấy chuyện không có ý nghĩa gì này, tôi chỉ là không thích thấy xảy ra chuyện thương tổn lẫn nhau giữa những người thân mà thôi.” Đường Phong đứng lên đi tới sắp xếp hành lý đem phụ cận kiểm tra có quên cái gì hay không.

“Xin lỗi.” Lời nói đột nhiên khiến Đường Phong có chút buồn cười.

“Anh xin lỗi tôi cái gì?”

“Tôi rất ích kỷ, không có cách nào giảng hòa, không thích cuộc sống bị nắm trong tay, không có cách nào dùng nhẫn nại để đổi lấy quan hệ hòa hoãn giữa hai bố con.” Lục Thiên Thần mỗi chữ mỗi câu nói với cậu, “Tính cách như vậy song song cũng rất nguy hiểm.”

“Mỗi người đều có thứ mình theo đuổi, cũng có ý kiến của riêng mình.” Đường Phong sẽ không miễn cưỡng người khác, giống như nếu là cậu cậu sẽ tận lực bảo trì sự hòa thuận của gia đình, bởi vì đây là thứ cậu coi trọng nhất.

Nhưng đặt ở trên thân người đàn ông có tính cách như Lục Thiên Thần, có thể sẽ là chuyện không dễ chấp nhận.

Bởi vì Đường Phong chưa từng trải qua tất cả Lục Thiên Thần đã trải qua, cậu cũng không có tư cách giống như một vị thánh yêu cầu đối phương cần phải làm cái gì.

“Làm chuyện mình cho rằng là đúng, muốn làm, vậy là đủ rồi.” Đường Phong mỉm cười bổ sung một câu, “Chuyện mà không hối hận ấy.”

Lục Thiên Thần mỉm cười.

. . .

. . .

Ở lại Đức vài ngày, Đường Phong gọi điện thoại cho bé Annie hẹn trước thời gian gặp mặt, mặc kệ hiện tại bên người cậu có phải có một nhân vật đại phiền toái hay không, Đường Phong không thể bởi vậy liền không đi thăm Annie.

Hành trình giữ nguyên kế hoạch đã định trước, nhìn qua càng chân thật hơn.

Lục Thiên Thần ngụy trang thành vệ sĩ của cậu và Charles, cũng may Charles bình thường mang mấy người vệ sĩ cũng không tính là quá khỏe mạnh. Lục Thiên Thần đeo mặt nạ mô phỏng công nghệ cao xen vào bên trong cũng nhìn không ra có chỗ nào không giống, dù sao cũng là người từng trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, cho dù thực sự trở thành vệ sĩ của người khác cũng không có gì để nghi vấn.

Để ông chủ trở thành vệ sĩ của mình, kỳ thực cảm giác cũng không tệ lắm.

Mang theo Charles cùng với hai người vệ sĩ, Đường Phong mua một ít kẹo và quần áo đẹp các cô bé thích trên đường đi tới nhà Annie, còn chưa vào cửa, Đường Phong bọn họ vừa xuống xe liền thấy bé Annie vui vẻ chạy tới chỗ bọn họ.

“Chú Đường, chú thật là xấu, chú đáp ứng sẽ tới thăm Annie, cư nhiên hiện tại mới đến, con ghét chú, ghét chú!” Nắm tay nhỏ giống như mưa rơi đánh lên người Đường Phong.

“Đau quá, chú sắp bị Annie đánh chết rồi.” Người đàn ông mỉm cười bế Annie lên.

Charles khoanh tay ở bên cạnh nhìn, lặng lẽ nói chuyện với Lục Thiên Thần ngụy trang thành vệ sĩ: “Vì sao tôi tuyệt không thích trẻ con nhỉ?”

Lục Thiên Thần không để ý tới Charles, thấy Đường Phong và bé Annie bọn họ vào nhà, sau đó cũng theo đi vào.

“Diễn vệ sĩ diễn nghiện?” Charles thấp giọng hừ nhẹ một câu.

Vừa vào gian nhà, Annie liền lôi kéo Đường Phong muốn đối phương lên phòng bé chơi.

Charles vừa mới tiến vào cười ha hả đi tới: “Cô bé đáng yêu, chú cũng chơi cùng các con được không?”

“Không được! Con chỉ muốn chú Đường!” Trừng mắt Charles, bé Annie lôi kéo tay Đường Phong lắc đến lắc đi, giống như làm nũng nói, “Chú Đường, chúng ta đi trên lầu chơi, Annie có rất nhiều chuyện muốn nói với chú, không cần những người khác, nhất là ông chú cười rộ lên rất khó xem này.”

Bé Annie vươn tay chỉ về phía Charles, người sau ha hả cười khẽ hai tiếng, giả vờ rộng lượng nói: “Đi đi, anh ở dưới lầu chờ em.”

“Xin lỗi, Annie bị chúng tôi nuông chiều đến hư, mong anh sẽ không tức giận với con bé.” Bố của Annie đứng ra nói.

“Không sao, ha hả, trẻ con mà.” Đều là một đám vật nhỏ rất đáng ghét.

Nhìn dáng dấp Charles nghẹn khuất lại dối trá, Đường Phong thấp giọng nở nụ cười, sau khi chào hỏi với bố Annie liền một mình ôm Annie lên lầu.

“Annie, mẹ đâu?” Ngày hôm nay trong phòng chỉ thấy được bố Annie.

“Mẹ. . .” Hơi chút dừng lại, bé Annie hừ một tiếng, “Annie không cần mẹ, Annie chỉ cần ba ba.”

“Annie rất thích ba ba sao?” Đường Phong vừa đi vừa hỏi.

“Annie chỉ có ba ba.” Thanh âm dường như nhỏ đi, bé Annie liền ôm chặt Đường Phong, “Thế nhưng hiện tại Annie có chú Đường, chú Đường có thể ở lại với con không?”

Thanh âm mang theo vài phần cầu xin, nghe xong thực sự là làm cho người ta yêu thương.

“Vật nhỏ, chú Đường phải đi làm, nhưng chỉ cần có thời gian chú nhất định sẽ tới thăm con.” Gian phòng hẳn là ở đây, Đường Phong một tay ôm bé, một tay nhẹ nhàng mở cửa đẩy ra.

Gian phòng của trẻ con luôn luôn bố trí đặc biệt đẹp, hồng nhạt mộng ảo giống như phòng công chúa, phòng của Annie liếc mắt nhìn qua không có gì khác với gian phòng của phần lớn các cô bé.

Nhưng không biết có phải Đường Phong ảo giác hay không, cậu cảm thấy gian phòng này không giống như bình thường có người ở lại.

Phòng người hay ở luôn luôn có một loại cảm giác ấm áp, thế nhưng ở đây không có mùi người, càng giống như một căn phòng hàng mẫu.

“Annie, con bình thường ở chỗ sao?” Đường Phong thả bé Annie xuống.

Sau khi xuống đất bé Annie liền khóa phòng lại, cười kéo tay Đường Phong: “Ba ba nói kỳ thực chú không ngu ngốc, hơn nữa cực kỳ thông minh, chú đúng là rất thông minh.”

“Annie rất ít ở chỗ này.” Đem Đường Phong kéo đến bên giường ngồi xuống, Annie đi tới trước tủ quần áo gian phòng nhẹ nhàng gõ, nói, “Ba ba, chú Đường tới nga.”

Ba ba?

Dưới ánh mắt của Đường Phong cửa tủ quần áo bị người đẩy ra, sau khi cửa mở ở bên trong không phải là ngăn tủ có một đống quần áo, mà là một gian phòng khác, mà người Annie kêu “Ba ba” cũng không phải người đàn ông trung niên nhìn qua rất hòa nhã ở dưới lầu, mà là một người Đường Phong không thể quen thuộc hơn —— Albert.

Dắt bé Annie, Albert trấn định tự nhiên đi tới, khóe miệng là dáng cười nhàn nhạt: “Chúng ta đã mấy tháng không gặp mặt rồi.”

“Con gái anh là bé Annie.” Đường Phong nhớ kỹ Albert từng nói anh ta có một cô con gái, nhưng cậu thật không ngờ sẽ là bé Annie.

Rất nhiều chuyện thoáng cái liền liên hệ với nhau, Đường Phong từ bên giường đứng lên đi về phía Albert: “Chuyện của người lớn không nên liên lụy đến trẻ nhỏ.”

Albert cư nhiên kêu con gái nói dối cố ý tiếp cận cậu, đây không phải chuyện một người bố nên làm.

“Annie, qua đó đi.” Albert chỉ chỉ gian phòng bên kia cửa tủ quần áo.

Nhìn một chút Đường Phong lại nhìn một chút Albert, Annie có chút không quá tình nguyện cong môi.

“Annie.” Thanh âm Albert lạnh vài phần.

“Không nên nói như thế với trẻ.” Đường Phong nhíu mày, “Cô bé là con gái anh.”

“Đúng vậy, con bé là con gái tôi.” Albert dường như cười nhạt một tiếng, tựa như đang nói, con bé là con gái tôi, cậu không có quyền hỏi đến.

Bé Annie vẫn là ngoan ngoãn từ cửa tủ quần áo đi tới gian phòng bên kia, bên kia rất nhanh liền có người đóng cửa khóa lại.

“Sao anh có thể cho con gái mình nói dối, tôi cứ nghĩ anh rất yêu con gái anh.”

Albert đi đến bên cửa sổ nhìn thoáng qua phía ngoài, đưa lưng về phía cậu nói: “Làm con gái tôi, từ khi sinh ra con bé đã định trước sẽ khác với những đứa trẻ khác, kẻ hèn yếu không thể sinh tồn trong thế giới cá lớn nuốt cá bé này được.”

Xoay người nhìn về phía Đường Phong, Albert mỉm cười: “Vì sao cậu luôn luôn đi không từ biệt?”