Edit: Huyết Vũ.

Đệ nhị thập ngũ chương: bữa cơm ( thượng )

Trước khi rời khỏi phòng họp, Lục Thiên Tịch hữu nghị đưa cho Đường Phong một chiếc đồng hồ hàng hiệu, số lượng có hạn, đủ quý báu.

Đường Phong cũng không khách khí mỉm cười cầm lấy, Lục Thiên Tịch đối với cử động sảng khoái của cậu chỉ là nở nụ cười, đồng thời bảo chứng ở lại công ty sẽ không bạc đãi cậu.

Nhưng xét thấy trước đó Lục Thiên Tịch nói một vài lời rất vũ nhục người, Đường Phong trở về liền bán đồng hồ cho hiệu buôn, tiền bán đi trực tiếp quyên tặng, coi như là thay một vài thương nhân phi pháp nào đó làm chút chuyện tốt.

Lần đầu giao chiến với Lục Thiên Tịch, từ trước mắt đến xem không ai thắng cũng chẳng ai thua, hai bên đều mỉm cười thử thăm dò, Đường Phong may mắn bởi vì bản thân Lục Thiên Tịch có thái độ miệt thị đối với diễn viên, khiến đối phương cũng không đem cậu để ở trong lòng, nếu không lỡ bị lão cáo già kia nhớ thương, phỏng chừng liền khó đối phó.

“Đại khái chính là như thế.” Sau khi trở về chỗ ở với Charles, Đường Phong giản đơn đem nội dung buổi họp sáng sớm nói cho Charles và Lục Thiên Thần, đương nhiên cũng có chút ý nhắn nhủ của Lục Thiên Tịch.

“Ông ta không đem tôi để ở trong lòng.” Đường Phong nhìn về phía Lục Thiên Thần vết thương đã gần như bình phục, “Lực chú ý của bố anh hiện tại trên cơ bản đều ở trên người anh, dự định cứ như thế trốn sao?”

“Bây giờ còn không phải lúc mặt đối mặt quyết đấu, tôi sẽ không chọc phiền phức cho các cậu, sau khi bình phục tôi sẽ đi.” Lục Thiên Thần chủ động nói ra.

Charles vội vã vỗ tay: “Anh bạn yêu quý của tôi, tôi nhất định sẽ dùng thuốc trị thương tốt nhất chữa bệnh cho cậu.”

Đường Phong liếc nhìn Charles, người này không thể không thêm phiền được sao?

“Chuyện khác nói sau, anh dưỡng thương tốt lên trước đi.”

Cuộc sống dường như không có gì khác với trước kia, mặc dù người lãnh đạo trực tiếp thay đổi, thế nhưng ở trong công ty vẫn như cũ rất ít thấy thân ảnh của vị chủ tịch họ Lục nào đó, công ty sau lúc ban đầu thấp thỏm lo âu liền dần dần khôi phục bình thường.

Nên làm chuyện gì vẫn đi làm, chỉ là trong đề tài tán gẫu có thêm một cái là Lục Thiên Thần đi nơi nào các loại, thỉnh thoảng cũng sẽ nghe thấy một vài lời không dễ nghe, ví dụ như Đường Phong đơn độc nói chuyện phiếm với chủ tịch tân nhiệm trong phòng làm việc, kỳ thực là Lục Thiên Tịch đang cảnh cáo Đường Phong không thể tiếp cận Lục Thiên Thần.

Vì vậy dần dần không biết là ai lan truyền trong công ty, Lục Thiên Thần lúc này rời khỏi công ty kỳ thực là vì mối quan hệ giữa Lục Thiên Thần và Đường Phong đã bị bố của Lục Thiên Thần biết, thậm chí điển lễ đính hôn trước đó của Lục Thiên Thần đều là bị Đường Phong cố ý phá hỏng.

Trên thế giới này phương thức công kích thấp hèn nhất chính là há miệng nói bậy, không ai ác ý tung tin vịt, Đường Phong cũng không tin những tin tức giả làm người nghe kinh sợ đồng thời máu chó này sẽ tùy ý tràn ngập ra.

Nương theo một người thành danh cùng với quật khởi, sẽ có những ánh mắt khác nhau đến từ đủ loại người bên cạnh, có tán thưởng, có hâm mộ, có đố kị, còn có căm hận.

Vì sao có nhiều người trẻ tuổi thành danh sau đó lại dần dần ngã xuống như vậy, có một chút là chịu không nổi quá nhiều mê hoặc đến từ ngoài giới, có một chút là bị tin tức truyền thông tổn thương đến thương tích đầy mình chỉ muốn rời khỏi giới showbiz đa màu đa vẻ, song song lại tràn ngập nguy hiểm này.

Ở nhà phải nhớ kéo mành cửa sổ, bởi vì ngoài phòng có thể có không biết bao nhiêu phóng viên nhà báo đang ngồi xổm rình coi.

Ra ngoài phải chịu đựng đội paparazzi không ngừng theo dõi, chung quy sẽ có một chút phóng viên ác ý nói vài lời khó nghe ở trước mặt mình, muốn làm mình nổi giận hoặc là đánh người, như vậy bọn họ mới có nhiều tin tức có thể đem đi bán, một ngày trúng kế, bọn họ sẽ chỉ nói minh tinh nào nào đó nổi giận đánh người, giống như toàn bộ đều là lỗi của mình vậy.

Mà quần chúng không thể biết được chân tướng, từ nay về sau đối với minh tinh liền có một ấn tượng tệ hại.

Cái giá cho thành danh, xa xa lớn hơn rất nhiều so với tưởng tượng của người khát vọng thành danh, đặc biệt đối với minh tinh càng ngày càng nổi tiếng mà nói thì luôn luôn đều phải cảnh giác nguy hiểm ẩn núp bên người.

“Lần này cũng không biết là ai truyền bậy trong công ty, thế nhưng sau khi tầng quản lý công bố tiến hành cảnh cáo cuối cùng cũng được dẹp yên.” Tiểu Vũ ngồi trong phòng làm việc thở dài, nói với Đường Phong: “Tốc độ nổi danh của anh quá nhanh, chỉ sợ là ngay cả đồng nghiệp cũng cảm thấy không thể chịu nổi, tôi không muốn thừa nhận những tin tức này đều là một ít minh tinh của công ty cố ý rải ra, nhưng mong anh chí ít có thể biết chân tướng để chuẩn bị tâm lý.”

Chuẩn bị tâm lý à, Đường Phong nghĩ trái tim cậu cũng đã đủ mạnh mẽ rồi.

“Mặc kệ là ai, cho dù tra được cũng đừng nói với tôi, cảnh cáo lần này coi như là cho đối phương tỉnh ngộ, tuy rằng Lục Thiên Thần hiện tại không quản lý công ty, thế nhưng người quản lý khác của công ty cũng không phải người sẽ ngồi xem mặc kệ.” Đường Phong nhẹ giọng cười nói, “Ai cũng không phải thánh nhân, cho người đó một cơ hội là được.”

“Cũng là anh tâm tính thiện lương, đổi thành người khác có thành tựu như anh hiện tại, phỏng chừng đã sớm đem công ty lật tung trời, nhất định phải bắt được kẻ loạn bịa đặt, người như thế nếu như bị bắt chính là chuyện phong sát cả đời.” Tiểu Vũ nói, có lẽ cũng là vì điểm này, Đường Phong mới đồng ý cho đối phương một cơ hội.

“Công ty rất coi trọng điện ảnh lần này của anh, chủ tịch Lục đã thay anh sắp xếp hành trình, ” Dù sao cũng có quan hệ tương đối tốt với Đường Phong, tiểu Vũ lặng lẽ nói với cậu, “Anh cũng đừng lo lắng chủ tịch Lục sẽ có thành kiến gì với anh, từ mấy ngày nay nghĩ lại đến xem, ông ta vẫn rất coi trọng anh.”

Một thương nhân còn thực tế hơn cả Lục Thiên Thần, sao có thể vứt bỏ minh tinh có tiền đồ nhất của công ty được chứ?

. . .

. . .

Từ công ty trở về, Đường Phong rất nhanh lấy được bảng hành trình tiểu Vũ phát cho cậu.

“Bố anh đối với tôi còn tính là khoan dung.” Đường Phong tùy tiện lật xem, nói: “Trước khi đến Hollywood đóng phim, tôi chỉ cần quay mấy cái quảng cáo, tham gia vài chương trình TV.”

“Ông ấy vốn không hiểu giới giải trí.” Lục Thiên Thần không khách khí đánh giá.

Đường Phong ngẩng đầu vừa cười vừa nói: “Anh lúc đó chẳng phải cũng vậy, cũng chỉ biết ném tiền vào trong.”

“Tiền có thể giải quyết phần lớn vấn đề.” Lục Thiên Thần đương nhiên nói.

“Điều này tôi thừa nhận, nhưng tiền đề là phần lớn mục đích của người công ty giải trí là vì kiếm tiền, các anh lại là vì cái gì?” Đường Phong nhớ kỹ Lục Thiên Thần từng nói, là vì tẩy tiền đen.

So với thu nhập công tác bản chức của Lục gia, một chút tiền đầu tư đóng phim này thật đúng là không tính là gì, huống chi có đôi khi còn có thể đầu tư lớn, sau đó kiếm được một khoản cũng không phải chuyện sẽ không xảy ra.

“Bảo bối, để anh nói cho em người này lúc ban đầu thành lập công ty là vì cái gì, tẩy trắng đống tiền không thể đưa ra ngoài sáng của cậu ta, còn có chính là cho minh tinh trong tay đi phụng bồi vài người.” Charles không khách khí vạch trần gốc gác của Lục Thiên Thần.

Đường Phong gật đầu: “Cái này em biết, ví dụ như cho em đi phụng bồi anh.”

“Ha ha ha.” Charles cười gượng hai tiếng nỗ lực lừa dối qua cửa, Lục Thiên Thần im lặng không hé răng làm bộ không nghe thấy.

Đây cũng chỉ là tùy tiện nói một câu, Đường Phong cũng không biết hai ngày sau, Lục Thiên Tịch kêu tiểu Vũ gọi cậu đến công ty thảo luận chuyện liên quan đến điện ảnh.

Mấy ngày hôm trước yên bình cùng với Lục Thiên Tịch mất tích khiến Đường Phong thực sự cho rằng người này đã hiểu ra Lục Thiên Thần đã chia tay với cậu, mà dưới tình huống hiện tại cậu có hậu trường là Charles liền không nhắm vào cậu nữa, nhưng đối với vài người nào đó ngay từ đầu đã không quen nhìn mình, rốt cuộc cũng không nên ôm ảo tưởng gì đó.

Đường Phong là thật cho rằng Lục Thiên Tịch muốn bàn bạc về chuyện quay chụp điện ảnh 《Thiên Tử 》 hơn một tháng sau đó, kết quả vừa mới đến công ty đã bị thư ký của Lục Thiên Tịch đưa tới một gian nhà hàng của công ty, nói là vừa ăn vừa nói chuyện.

Bàn công việc là bàn công việc, ăn là ăn, hai thứ này cho tới bây giờ Đường Phong đều không thích nhập làm thành một.

Nhất là khi cậu đi vào ghế lô ngoại trừ thấy được Lục Thiên Tịch thì còn có một người đàn ông đặc biệt quen thuộc đang ngồi, Đường Phong chỉ biết bữa tiệc lần này không đơn giản.

“Hai cậu đều quen nhau, hẳn là không cần tôi giới thiệu chứ.” Lục Thiên Tịch mỉm cười vẫy vẫy tay với Đường Phong, “Vội vã chạy tới như thế, dùng bữa trưa chưa? Ngồi xuống cùng đi.”

“Chủ tịch Lục, tôi cho rằng chúng ta cần bàn chuyện công việc.” Đường Phong đứng ở cửa không nhúc nhích, đường nhìn rơi vào Albert ngồi cùng Lục Thiên Tịch, hai tay đan chéo trước ngực lẳng lặng nhìn cậu.

Cách lần bọn họ gặp mặt kia cũng không đến một tháng, không nghĩ tới cư nhiên lại gặp Albert dưới tình huống như vậy, đừng nói với cậu là cái gì ngẫu nhiên, chuyện có thể gặp phải Albert ngoại trừ lần đầu tiên là bị Charles mang tới, từ đó về sau liền không còn hai chữ “tình cờ” này.

Từ lúc nào bắt đầu, quỹ đạo cuộc đời của họ đã giao nhau và cũng không còn biện pháp tháo gỡ.

“Chúng ta hôm nay chỉ nói về công việc.” Lục Thiên Tịch mỉm cười, “Ngài Albert cậu cũng không lạ, cậu ấy gần đây vừa mới gia nhập cổ đông của tập đoàn Thiên Thần, trên đại hội cổ đông vào tháng sau tôi sẽ giới thiệu thành viên hội đồng quản trị mới này cho mọi người, ngài Albert rất thích kỹ năng diễn xuất của cậu, điện ảnh quay chụp của cậu về sau cậu ấy cũng rất vui lòng tiến hành đầu tư.”

“Làm nhân viên ưu tú nhất của công ty chúng ta, tôi rất hy vọng các cậu có thể bàn việc thật tốt.” Nhìn đồng hồ đeo tay, Lục Thiên Tịch đứng lên, vừa cười vừa nói, “Không quấy rối các cậu, tôi có việc đi trước.”

“Chủ tịch Lục. . .” Đường Phong đột nhiên có chút hối hận, cậu hẳn là nên rời khỏi công ty sớm một chút, thế nhưng hiện tại trên người lại có điện ảnh mới, rời khỏi công ty sẽ mang đến rất nhiều phiền phức và ảnh hưởng không tốt.

Bằng không, cậu cũng sẽ không tiếp tục ở lại giải trí Thiên Thần không có Lục Thiên Thần.

 

Đệ nhị thập lục chương: bữa cơm ( hạ )

“Anh cũng cảm thấy hứng thú với đầu tư điện ảnh từ bao giờ vậy?” Nên đến đều sẽ đến, Đường Phong tự nhiên bình thản ngồi xuống đối diện Albert, cửa ghế lô là mở, Albert dường như không ngại điểm này, Đường Phong liền càng không ngại.

Về phần Albert có thể đột nhiên nổi bão gì gì đó hay không, Đường Phong cũng không lo lắng, giống như là ở chung lâu dài với dã thú, biết được tập tính của bọn họ cũng sẽ không kinh hồn táng đảm giống như ngay từ đầu.

Tuy rằng trước đó không lâu Đường Phong mới mắng Albert, nhưng cậu nghĩ đối phương hẳn là sẽ không nhỏ nhen mới đúng.

“Tôi vẫn luôn cực kỳ hứng thú với đầu tư, đầu tư là chuyện tuyệt vời nhất trên thế giới này, khi những người khác đều không nhận ra tiền đồ vô hạn của sự vật nào đó, chỉ có tôi là thấy được khả năng vô hạn trong tương lai của nó.”

Albert mỉm cười: “Chỉ cần đầu tư một chút, có thể lẳng lặng ngồi chờ quả chín, đây cũng là biện pháp dễ thu lợi nhất trên thế giới này.”

“Khi người khác đều theo nếp cũ lao động trùng lặp mỗi ngày, ” Albert giơ lên ly rượu với Đường Phong, “Thì tôi ngồi đây, chiếm được mọi thứ bọn họ tha thiết mơ ước.”

“Anh nói như vậy thực sự là khiến người ta oán hận.” Đường Phong nói rằng.

“Ha hả, sự thành công của em cũng chọc cho người khác ghen ghét không phải sao?” Luôn nghĩ lời này ẩn một vị đạo khác, Đường Phong liên tưởng đến lời đồn mấy ngày hôm trước trong công ty, lẽ nào chuyện này Albert cũng biết?

Quên đi, nếu Albert có thể kéo con gái đi ra nói dối cố ý tiếp cận cậu, ai biết có thể phái người âm thầm theo dõi cậu hay không?

Người điên này, xứng với tên thực.

“Tuy rằng Lục Thiên Tịch dùng danh nghĩa bàn chuyện công việc đem em mời đến nơi đây, nhưng tôi vẫn hi vọng bữa cơm này chúng ta không cần bàn chuyện công việc, để chúng ta cùng lấy tâm tính thả lỏng sung sướng đến thưởng thức bữa trưa, có thể chứ?” Albert dáng dấp nho nhã lễ độ rất dễ làm cho người ta có thiện cảm, chỉ là rất nhiều thời gian đối mặt với những người khác trong lễ phép đều dẫn theo một ít vị đạo khiến người ta sởn tóc gáy.

“Đương nhiên.” Đường Phong đương nhiên trả lời.

Bữa cơm trưa tiến hành trong bầu không khí an tĩnh, Đường Phong không phải lần đầu tiên cùng ăn cơm trưa với Albert, cậu biết Albert người này kỳ thực rất thiếu hụt, thời gian dùng cơm không thích nói chuyện cũng sẽ không ủy khuất mình cố ý nói một ít đề tài thú vị để chọc cười, kỳ thực điểm này rất khiến cậu thích.

Giả vờ hài hước nói chuyện thường thường sẽ chỉ mang đến xấu hổ hiểu lòng không nói cho hai bên mà thôi, mà mọi người còn phải duy trì bình thản mặt ngoài mà liên tục tìm đề tài nói chuyện, ăn cơm kiểu đó cũng thật đủ mệt.

Đã quen mỗi ngày ở nhà ăn đều chịu đựng Charles đĩnh đạc nói chuyện, còn có Lục Thiên Thần thường thường toát ra vài câu châm chọc khiêu khích, hiện tại an tĩnh dĩ nhiên làm cho cậu cảm thấy có chút không dễ dàng.

Cúi đầu bay loạn trong tư tự của mình, Đường Phong lấy tốc độ thong thả ăn xong cơm trưa, thỉnh thoảng yên tĩnh chậm rãi thưởng thức thức ăn ngon, kỳ thực cũng là một loại hạnh phúc.

Như là muốn phối hợp với tốc độ ăn cơm của Đường Phong, Albert vào lúc Đường Phong buông bát đũa không lâu cũng buông đũa.

“No rồi?” Albert hỏi.

“Phi thường thỏa mãn.”

“Đi uống tách cà phê đi, tôi muốn tìm hiểu công ty một chút.” Cũng mặc kệ Đường Phong có đồng ý hay không, Albert đã nghiễm nhiên đem mình trở thành người quản lý công ty.

Nếu đã tới lúc, Đường Phong cũng sẵn lòng phụng bồi đến cùng.

Rời khỏi ghế lô nhà hàng, hai người cũng không rời khỏi công ty, dù sao trong nhà hàng của công ty cũng có phục vụ cung cấp cà phê.

Ngồi ở vị trí gần cửa sổ, Đường Phong thêm một viên sữa vào trong tách, uống một ngụm cảm thấy hơi nhạt, lại bỏ thêm một viên.

Albert ở đối diện trực tiếp uống cà phê đen đắng chát, không thêm đường cũng không thêm sữa, nói là tìm hiểu tình huống công ty, thật đúng là hỏi một ít vấn đề liên quan đến công ty.

“Trọng tâm của giải trí Thiên Thần hình như không đặt ở nghề gốc, một công ty cần đại minh tinh như em làm nền móng, thế nhưng. . .” Khóe miệng Albert nhẹ nhàng cong lên, giương mắt nhìn Đường Phong, “Không nhất định có thể giữ được người.”

Lời này là ám chỉ Đường Phong chuẩn bị rời khỏi công ty tự mình mở phòng làm việc sao?

“Anh có kiến nghị gì không?” Đường Phong hỏi.

“Tài nguyên tốt, tài chính sung túc cùng với đầy đủ coi trọng, ” Albert chỉ chỉ hai mắt của mình, “Còn có ánh mắt nhạy cảm.”

“Anh là một thương nhân rất không tệ.”

“Cảm ơn đã khen, tôi vui lòng từ trong đầu tư thu được lợi, cũng rất vui vì phát hiện một vài người có tiềm lực thật lớn, ” Nói đến đây, Albert khác thường liếc nhìn Đường Phong, “Giống như trồng cây, nhìn nó từ cây non nhỏ bé nảy mầm từ dưới đất, đến từng chút lớn lên trở thành đại thụ có thể sánh ngang với bầu trời xanh, khi đó bất cứ lợi lộc gì cũng không thể sánh bằng cảm giác thành tựu.”

“Anh đến đây chỉ là vì đầu tư?”

“Chỉ là vì. . . Đầu tư.” Albert mỉm cười, nhưng đầu tư cái gì, đó chính là chuyện của anh.

“Anh luôn luôn khiến tôi thấy bất an.” Đường Phong lắc đầu.

“Có quá nhiều người cho em an toàn, phần bất an của tôi chí ít là độc nhất vô nhị.” Con mắt Albert híp lại.

. . .

. . .

Như là không ngại càng thêm hỗn loạn, toàn bộ nhân vật đều tụ tập tới thành phố S.

Charles luôn luôn có vẻ lo lắng, nhưng anh không khuyên được Đường Phong, người đàn ông này luôn luôn có ý nghĩ của riêng mình, từ tình huống hiện nay đến xem Đường Phong là không có cách nào hủy hợp đồng với công ty, bằng không điện ảnh 《Thiên Tử 》 rất có thể sẽ ngâm nước nóng, thậm chí còn phải đối mặt với khoản bồi thường đáng kể.

Charles không ngại dùng tiền vì Đường Phong, nhưng người sau lại rất chú ý điểm này, huống hồ nói không giữ lời đối với một minh tinh vừa mới bắt đầu tiến vào Hollywood mà nói không thể nghi ngờ là một đả kích cực lớn.

Đường Phong biết Charles có phái người mỗi ngày đi theo cậu, nhưng nếu điều này có thể cho con gấu kia cảm thấy an toàn hơn một chút, Đường Phong cũng không ngại bên người có thêm mấy “Đội Paparazzi”.

Vết thương của Lục Thiên Thần đã tốt hẳn lên, mấy ngày nay hầu như mỗi ngày trở về Đường Phong đều có thể thấy Lục Thiên Thần ở trong phòng đánh chữ trên máy vi tính, có đôi khi thậm chí đến đêm khuya, đèn của gian phòng kia vẫn sáng.

“Không nghỉ ngơi một chút sao?” Buổi tối trước khi đi ngủ, Đường Phong đi tới phòng ngủ của người kia.

Lục Thiên Thần quả nhiên vẫn như mấy hôm trước ngồi trước mặt máy vi tính hết sức chuyên chú xử lý công việc, thấy Đường Phong đi vào, anh mới buông công việc trong tay.

“Chưa giải quyết xong chuyện, buổi tối cũng nghỉ ngơi không tốt.”

“Anh mệt đến suy sụp cũng chỉ có chính anh bị hại thôi.” Đường Phong đặt một cốc nước ở trước mặt Lục Thiên Thần, “Thanh niên phải quý trọng thân thể của mình, khỏe mạnh là vật báu vô giá.”

“Kiến nghị của người từng trải sao?” Lục Thiên Thần nở nụ cười.

“Anh cũng chỉ biết lấy chuyện này đến chế nhạo tôi sao?” Ở bên cạnh tìm cái ghế ngồi xuống, Đường Phong nhìn màn hình máy vi tính hết đen rồi lại trắng, hiếu kỳ hỏi: “Anh là cao thủ máy vi tính sao? Mấy thứ này tôi xem không hiểu.”

“Hiếm khi có thứ cậu không hiểu.”

“Đừng đem tôi nói thành toàn năng như vậy, có rất nhiều thứ tôi không hiểu, ví dụ như anh hiện tại vật lộn với máy tính, mấy thứ mật mã này tôi nhìn mà đau cả đầu, mặc dù ở trong điện ảnh chúng nó khiến anh nhìn qua rất anh tuấn.”

“Rất anh tuấn?” Lục Thiên Thần nhìn Đường Phong có một chút không giải thích được.

Đường Phong giải thích: “Cao thủ máy tính trong điện ảnh, bọn họ nhìn qua luôn luôn rất lợi hại, có thể phá giải đủ loại mật mã đồng thời tìm được tư liệu, tôi trước đây từng học thử, thế nhưng trời ạ, tôi nhìn một đống chữ số đã muốn ngủ, chúng nó quả thực còn tốt hơn cả thuốc ngủ.”

“Chỉ cần phát hiện ra quy luật trong đó sẽ không là chuyện rất khó.”

“Tuy rằng tôi rất vui lòng nếm thử đủ loại chuyện khác nhau trong cuộc sống mới này, nhưng học máy tính thì thôi đi, tôi nghĩ tôi không có thiên phú này đâu, ” Đường Phong hiếu kỳ hỏi, “Anh đang làm gì, phá giải mật mã sao?”

“Xem như là vậy, có một chút tư liệu có thể uy hiếp đến bố tôi, ” Khóe miệng Lục Thiên Thần cong lên, “Không có cách nào vẫn cứ trốn như vậy.”

“Chuẩn bị chủ động xuất kích rồi?”

Đây mới là tính cách chân chính của Lục Thiên Thần, nhìn qua bề ngoài lạnh lùng, nhưng trong khung vĩnh viễn đều giống như dã thú hung ác tàn nhẫn không muốn chịu thua.

“Ngồi chờ chết, không phải lựa chọn tốt.”

“Cần tôi giúp không?” Đường Phong vẫn là hỏi.

“Không.” Câu trả lời của Lục Thiên Thần cũng không tính là ngoài dự đoán, có một số việc tuy rằng hai bên không nói rõ, nhưng Đường Phong có lẽ vẫn đoán được trước đó vì sao Lục Thiên Thần đột nhiên muốn rút lui.

Hẳn là liên quan đến Lục Thiên Tịch.

Lục Thiên Thần như vậy, cậu muốn quên cũng rất khó.

Đột nhiên có chút bất đắc dĩ, Đường Phong đứng lên đi qua vỗ nhẹ nhẹ vai Lục Thiên Thần: “Đừng quá mệt mỏi, có đôi khi chia xẻ với người khác một ít tâm tình không thoải mái cũng không phải là chuyện mất mặt, hiện tại mọi người đều chung một thuyền, có khó khăn không nên một mình gánh chịu.”

Lục Thiên Thần đè lại bàn tay Đường Phong trên vai anh, như có như không nhẹ nhàng xoa.

“Tôi biết rồi.” Ba chữ vô cùng đơn giản.

“Vậy ngủ sớm một chút đi.” Đường Phong rút tay mình về.

“Đường Phong.” Lục Thiên Thần gọi tên cậu, anh ngẩng đầu nói, “Cậu cũng nghỉ ngơi sớm một chút.”

“Ừ.”

Đối thoại thường thường nhàn nhạt, nhưng luôn làm cho người ta có loại cảm giác nói không nên lời.

Đường Phong rời khỏi phòng ngủ của Lục Thiên Thần, trước khi đi đóng lại cửa phòng, đèn trong phòng rất nhanh liền tắt.