Edit+Beta: Huyết Vũ

Chương 3: chưa ăn no?

Bạch Hiểu Hi kích động thì kích động, nhưng còn chưa đến mức cái gì cũng không nghe vào tai,

“Thế có khác gì là chê tôi bẩn!”

Tóc bị kéo xuống một dúm lớn, Ngu Tư Ngôn chịu đau nhíu nhíu mày, tiếp tục giải thích:

“Không phải, ai cũng như nhau, anh là nghĩ bảo anh đem cái thứ kia của mình đâm vào trong thân thể người khác, còn là loại dính nhớp nhớp, anh liền thấy buồn nôn, không cứng lên được, hôn một cái, sờ một chút không phải được rồi sao.” (Vũ: bệnh gì vừa nghe đã thấy đậm chất “thụ” rồi ~~)

Bạch Hiểu Hi ngây ngốc, kinh ngạc hỏi:

“Cái gì là ai cũng như nhau? Bà đây cũng giống với đông hoàn(*), đúng không? !”

(*) đông hoàn: ừm, từ này Vũ tìm nhưng khá mông lung, đại khái là các cô gái đi bán rẻ tiếng cười.

Ngu Tư Ngôn ruột thẳng, đầu óc càng thẳng, lời này của Bạch Hiểu Hi cậu đã nghe chán ngấy, trong bụng lại không nín được, một đao cứ thế đâm ra ngoài,

“Em đừng cứ đông hoàn, đông hoàn mãi như thế, bao nhiêu người làm đông hoàn còn tinh khiết hơn em, em đây không phải là một chậu phân ụp lên đầu tất cả mọi người sao.”

Một đao giết lợn này chém vào tim Bạch Hiểu Hi đau đến chảy máu, cô cứng cổ cố sức gật đầu nói:

“Đúng, bọn họ sạch sẽ, là tôi không sạch sẽ, tôi khiến ngài thấy buồn nôn, tôi chính là con sâu thịt dính nhớp nháp, đều là tôi sai, tôi khiến ngài không cứng lên được, tôi sai rồi, được chưa!”

Thản nhiên một câu tự phúng, hai chữ cuối cùng là bão mạnh đến cấp cao nhất.

Bạch Hiểu Hi không nói hai lời, cầm túi xoay người muốn đi.

Ngu Tư Ngôn túm lấy cánh tay Bạch Hiểu Hi, sốt ruột luống cuống muốn giải thích, nhưng Ngu Tư Ngôn đời này lao lực nhất chính là cái miệng, rõ ràng trong bụng đầy lời nói, lại cứ thế cứng họng, một câu hữu ích cũng không lấy ra được,

“Em. . . Cái kia. . . Anh không có ý đó. . . Anh chính là. . .”

Bạch Hiểu Hi nhìn Ngu Tư Ngôn vất vả tìm lí do thoái thác, tức giận mắng:

“Anh là cái gì? ! Tôi nói cho anh, anh chính là có bệnh!”

Ngu Tư Ngôn mặt lạnh, bàn tay Bạch Hiểu Hi hất nửa ngày không ra lại tự động buông,

“Em lập lại lần nữa.”

Bạch Hiểu Hi lửa giận đốt lòng, lập lại lần nữa thì lập lại lần nữa,

“Tôi nói anh có! Bệnh!”

Ngu Tư Ngôn sắc mặt trầm xuống, nắm tay siết chặt lại thả lỏng, không nhìn Bạch Hiểu Hi nữa, ngồi về chỗ, lãnh đạm nói một câu:

“Được, em đi đi.”

Bạch Hiểu Hi thấy thái độ này của Ngu Tư Ngôn, càng là giận không thể át, cô cầm lên bát nước chấm dầu mè trực tiếp hắt lên mặt Ngu Tư Ngôn,

“Ngu Tư Ngôn, anh là thằng tồi! Anh thấy chọc người là buồn nôn đúng không, tôi rủa anh đời này không cần đâm người, cả đời đều bị người đâm!”

Ngu Tư Ngôn cắn cắn quai hàm, nếu là một thằng đàn ông dám hắt cậu như vậy, cậu hôm nay chắc chắn sẽ đánh cho tàn phế. Nhưng Ngu Tư Ngôn cậu tuyệt không đánh con gái, hơn nữa Bạch Hiểu Hi không chỉ là con gái, còn là con gái theo cậu đã hơn một năm, dù thế nào vẫn là có cảm tình.

Cậu vuốt mặt, lãnh đạm nhìn Bạch Hiểu Hi nói:

“Xả giận xong rồi thì đi đi.”

Bạch Hiểu Hi giận đỏ mặt tía tai, một lần nữa ngồi về chỗ, đem túi “Bịch” một tiếng đập lên bàn, cái mông ngồi ổn định vững vàng.

“Bà đây hôm nay không đi, sao hả!”

Ngu Tư Ngôn nhìn Bạch Hiểu Hi vài lần, rút ra vài tờ khăn giấy xoa xoa nước chấm trên khuôn mặt,

“Được, em ngồi đi, anh đi.”

Nói xong, Ngu Tư Ngôn đứng dậy đi đến chỗ quầy thanh toán, dọc theo đường đi các vị khách vùi đầu ăn tự động dịch ra một con đường.

“Tính tiền.”

Ngu Tư Ngôn sắc mặt xanh đen, thân cao 1m83 vừa đứng trước quầy, nữ nhân viên phục vụ chỉ cảm thấy một đoàn khí đen bao phủ xuống, ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Ông chủ quán lẩu tự thân xuất mã, đuổi nữ nhân viên đi, mặt cười óng ánh đứng trước mặt Ngu Tư Ngôn,

“Anh Ngôn, bữa ăn nhỏ như vậy, em mời.”

Ngu Tư Ngôn không có hứng thú với ý tốt của ông chủ, từ trong túi cầm ra một nắm tiền hỏi:

“Bao nhiêu?”

Ông chủ ít nhiều vẫn có chút xấu hổ,

“Anh Ngôn, anh đây là không cho thằng em mặt mũi sao?”

Ngu Tư Ngôn nói:

“Ý tốt của cậu lòng tôi lĩnh, đều là người làm ăn, tiền ai cũng không phải từ nhặt được, mau nói.”

Ông chủ thuận miệng:

“100.”

Ngu Tư Ngôn hôm nay đã phí không ít lời, lười vô ích với ông chủ thêm, lông mày nhăn lại, thanh âm trầm xuống,

“Đưa tôi hóa đơn.”

Ông chủ thấy Ngu Tư Ngôn quyết tâm, không thể làm gì khác hơn là lấy ra hóa đơn nhìn thoáng qua,

“142, lấy 140 đi, ở chỗ em trong vòng 5 khối đều là bỏ đi số lẻ.”

Ngu Tư Ngôn hỏi:

“Kể cả 145 sao?”

Ông chủ sửng sốt một chút,

“A? A! Kể cả, kể cả.”

Ngu Tư Ngôn giơ giơ cằm về phía tủ thủy tinh đằng sau ông chủ.

“Lấy cho tôi một chai nước ngọt.”

Ông chủ lập tức quay người lấy cho Ngu Tư Ngôn một chai Pepsi.

Ngu Tư Ngôn đem 140 khối đặt lên quầy tính tiền,

“145, 140, đúng không.”

Ông chủ khóe miệng giật giật, thu tiền lại, cười lấy lòng nói:

“Đúng, vừa đủ.”

Ngu Tư Ngôn cầm chai nước đi ra quán lẩu, trực tiếp rẽ vào hẻm nhỏ bên cạnh, đi thẳng vào sâu trong ngõ, chui vào một quán mì nhỏ,

“Chú Lưu, cho 3 bát mì thịt bò.”

 

Chương 4: thằng nhóc ngốc.

Nói là quán mì, kỳ thực cũng là một góc dùng vải bạt che mưa dựng lên thành một cái lều nhỏ, không lùa gió không dột mưa mà thôi.

Ngu Tư Ngôn giống như về nhà mình, vào trong lều liền cởi áo ngắn tay bị nước chấm thấm ướt, lộ ra một thân bắp thịt khiến kẻ khác cực kỳ hâm mộ, bộ ngực bóng loáng vết dầu lơ đãng hiện ra gợi cảm.

Cậu đem áo đặt sang một bên trên ghế dài, trước mặt liền có thêm một bát mì lớn.

“Từ xa đã thấy chú mày, mì đã sớm nấu lên, chỉ chờ chú mày vào thôi.” Chú Lưu hàm hậu cười, lộ ra hàm răng vàng, trên khuôn mặt đen sì cười ra một tầng một tầng nếp nhăn.

Ngu Tư Ngôn lộ ra dáng cười sạch sẽ, vui vẻ y như đứa nhỏ nhìn thấy cha,

“Vẫn là chú tốt với cháu.”

Chú Lưu ngậm nghiêng một điếu thuốc, chiếc đũa mộc thật dài quấy quấy trong nồi nóng, tròng mắt thường thường liếc Ngu Tư Ngôn,

“Ăn từ từ, bếp lửa của chú cũng không kịp cái miệng lớn của mày!”

Ngu Tư Ngôn “Hồng hộc” một chút đem sợi mì cuối cùng hút vào trong miệng, hướng về phía chú Lưu ha hả cười ngốc một tiếng, bưng cái bát còn lớn hơn gương mặt uống một ngụm canh lớn, sau cùng mới bắt đầu động đũa ăn thịt bò và trứng muối.

Chú Lưu hút một ngụm thuốc đến đầu lọc, ngón trỏ bắn ra, chuẩn xác không lầm ném ra rãnh nước ngoài lều,

“Sao vậy? Có chuyện gì?”

Ngu Tư Ngôn cắn thịt bò lắc đầu, duỗi cổ nhìn chằm chằm vào sợi mì sôi trong nồi của chú Lưu.

Khóe miệng chú Lưu nhếch lên ý cười không đổi, ông dùng đũa gõ lên cạnh nồi,

“Không nói cẩn thận chú đổ hết đống mì này xuống mương!”

Cái người bình thường ngay cả đao đặt trên cổ cũng không uy hiếp nổi, cứ như vậy bị mấy sợi mì dọa sợ.

Ngu Tư Ngôn cắn trứng muối hàm hồ nói:

“Không có gì, chia tay bạn gái thôi.”

Chiếc đũa dài từ trong nồi nóng mạnh rút ra, khói bốc lên bị chú Lưu giơ lên đỉnh đầu, tròng mắt hỗn độn của chú Lưu trừng to, vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Nhưng chiếc đũa run lên một lát, khói cũng bay hết, lại không đánh xuống.

Ngu Tư Ngôn đem thịt bò dính trên kẽ răng liếm vào trong miệng, cong môi về phía nồi mì,

“Chú, mì trương hết rồi.”

Chú Lưu giận không có chỗ xả, trừng Ngu Tư Ngôn, buông tay, một bên vớt mì một bên quở trách,

“Ăn ăn ăn, chỉ có ăn là chú mày không quên, chú mày nói cô gái tốt như thế, sao lại không biết quý trọng như vậy, lúc đầu chỉ có một mình thì thôi, nhưng con gái người ta tốt, không chê bẩn không chê mệt theo chú mày, đối với mày còn *@*%&. . .”

Ngu Tư Ngôn ngồi một chữ không rên, cũng không phản bác, tròng mắt chỉ dính vào mặt bát.

Chú Lưu bưng mì đi tới trước mặt Ngu Tư Ngôn,

“Chú đang nói với mày đấy, có nghe không vậy.”

Ngu Tư Ngôn giật giật môi nhưng không nói chuyện, chỉ là gật đầu.

Chú Lưu thất bại thở dài một hơi, đặt bát mì trước mặt Ngu Tư Ngôn, lôi một cái ghế dài gần đó ngồi xuống bên cạnh Ngu Tư Ngôn, nhìn chằm chằm Ngu Tư Ngôn ngụm lớn ngụm nhỏ húp mì.

Nhìn dáng dấp ăn như hổ đói của Ngu Tư Ngôn, chú Lưu chép miệng vài cái đứng lên,

“Chú nấu thêm một bát cho mày.”

Ngu Tư Ngôn túm lại cánh tay chú Lưu, nhẹ nhàng kéo người ngồi xuống ghế.

“Đừng làm, cháu phải đi ngay rồi, còn có khách hàng cần gặp.”

Chú Lưu đã sớm quen tính chất công việc của Ngu Tư Ngôn, cũng không hỏi nhiều, vươn tay thu dọn 2 cái bát trống bên cạnh Ngu Tư Ngôn, dặn nói:

“Đừng thức đêm biết chưa, đừng tưởng rằng thức đêm đối với đàn ông là không sao, thức đêm sẽ hỏng eo với thận.”

Ngu Tư Ngôn một bên gật đầu một bên từ trong túi quần lấy điện thoại ra gọi.

“Quải Tử, tới đầu ngõ chỗ chú Lưu đón tôi.”

“Đúng rồi, vào phòng làm việc của tôi lấy một cái áo sạch tới đây, nhanh lên một chút.”

Tắt điện thoại, Ngu Tư Ngôn ba năm miếng ăn hết mì.

Cậu cầm cái áo ngắn tay bị bẩn đi ra ngoài, chạy y như có lửa đốt trên mông.

“Chú Lưu, cháu đi đây, chú đừng hút Đại Tiền Môn kia nữa, sáng mai cháu tặng chú cái khác.”

Trong khoảng thời gian cắn hết một gói hạt dưa, người vừa ăn mì xong chỉ chớp mắt đã đi ra đầu ngõ.

Chú Lưu quay đầu lại, lúc này mới phản ứng đến Ngu Tư Ngôn đã hấp tấp chạy đi, ông sờ vào túi áo, bao thuốc lá “Đại Tiền Môn” còn mấy điếu thuốc của ông đã biến mất, trái lại có thêm một bao Ngọc Khê mới rút ra mấy điếu.

“Thằng nhóc thối này, ” chú Lưu cười mắng một câu, quay đầu dọn cái bát trống Ngu Tư Ngôn lưu lại.

Bát vừa nhấc lên, lộ ra ba tờ RMB (nhân dân tệ) đỏ chót bị gấp nhỏ.

Chú Lưu đứng ở trước lều mở tiền ra, vuốt phẳng nếp gấp bốn phía, khóe miệng cong lên lúng túng nói:

“Thằng nhóc ngốc, ba bát mì thịt bò cộng thêm trứng muối mà trả 300 đồng tiền, còn nói bản thân là người làm ăn, cái đầu bị lừa đá rồi.”

Bác gái bán thuốc lá cách lều không xa cười lớn tiếng bắt chuyện chú Lưu nói:

“Ô, lão Lưu, vui vẻ như vậy, nhóc ngốc kia lại tới tặng đồ rồi phải không?”

Chú Lưu cười không khép được miệng,

“Thằng nhóc ngốc kia, thông minh lắm, kiếm được nhiều tiền rồi!”