Edit: Huyết Vũ.

Đệ thập nhất chương: Lục Thiên Thần ( 2 )

Lục Thiên Thần và Charles câu được câu không tùy tiện trò chuyện, phạm vi trọng tâm câu chuyện rất lớn, từ chủ đề thời sự kinh tế mới nhất đến đầu tư mới nhất của công ty giải trí, Đường Phong thức thời không nói chen vào, biện pháp tốt nhất trong loại thời gian này chính là lựa chọn nghe, từ cách nói chuyện của một người cũng có thể ít nhiều cũng sẽ cảm thấy người này là loại người gì.

Từ hiện nay đến xem, Lục Thiên Thần và Charles đều là thuộc về loại hình đàn ông lý trí.

Đường Phong đột nhiên rất muốn gặp một lần Ca Trần trong truyền thuyết khiến Lục Thiên Thần mê đến chết đi sống lại kia, có thể khiến một người đàn ông nhiều tiền, lý trí, thành thục lại anh tuấn trầm mê trong ái tình, người như vậy cũng khó trách sẽ là đại minh tinh hôm nay.

“Đường, cậu nghĩ thế nào?” Không chịu để Đường Phong đành phải ẩn hình, câu nói đầu tiên của Charles đem trọng điểm rơi lên thân người kia, Lục Thiên Thần đương nhiên nhìn về phía cậu.

Đường Phong vừa rồi nhất thời xuất thần căn bản là không nghe thấy nội dung nói chuyện của hai người kia, mơ hồ chỉ nhớ rõ Charles nhắc tới một ít bồi dưỡng cho bộ phim mới và người mới, phồng má giả làm người mập không phải là ý kiến hay.

Buông xuống ly thủy tinh ghé vào bên mép, Đường Phong xin lỗi cười cười, ánh mắt hơi xin tha thứ nhìn về phía Charles, cậu biết những người đàn ông cường thế thành công dễ hấp thu nhất là bộ dáng này, cậu trước đây biết không ít nhà đầu tư và nhà sản xuất, đừng xem mấy tên này bề ngoài đều là kiểu mẫu đáng sợ xa người ngàn dặm, nhưng kỳ thực chỉ cần bạn hơi chút tỏ ra yếu kém bọn họ cũng sẽ đối đãi với bạn không tệ.

Tiền đề là, không nên nỗ lực ở trước mặt mấy kẻ thành công lộ ra dáng vẻ cao ngạo lại tự cho là đúng, không hiểu giả vờ hiểu, hoặc là lộ ra bộ dạng so với bọn hắn còn hiểu hơn.

“Ặc. . . Tôi vừa rồi có chút xuất thần, cho nên nếu anh không ngại thì có thể lặp lại một chút.” Đường Phong thả mềm giọng nói, thẳng thắn thành khẩn thừa nhận lệch lạc lại lộ vẻ xấu hổ ngược lại sẽ khiến người ta sản sinh thiện cảm.

Charles quả nhiên rất tiếp nhận, xét thấy nơi này là nơi công cộng, con sắc lang này có nghĩ sắc như thế nào đi nữa cũng sẽ không biểu hiện quá mức rõ ràng, anh vươn tay nắm lấy bàn tay người ngồi đối diện, cười đến ôn nhu: “Đường thân ái của tôi, dáng vẻ mơ hồ này của cậu thực sự là khiến tôi yêu thích.”

Đường Phong cười khẽ hai tiếng.

“Thiên Thần, dù sao cậu cũng không cần Đường Phong, đem cậu ấy cho tôi đi.” Charles nhìn về phía Lục Thiên Thần như siêu đại bóng đèn ở một bên, người sau từ đầu đến cuối là dáng dấp lạnh nhạt, lúc này nghe Charles nói cũng chỉ là thản nhiên cười.

Lục Thiên Thần liếc nhìn Đường Phong, giọng điệu có chút lạnh lùng: “Đây chính là vinh hạnh của cậu ta.”

Đường Phong biết Lục Thiên Thần ghét cậu, nhưng thật không ngờ lại ghét đến loại tình trạng này, đem cậu tặng người còn nói đây là vinh hạnh của cậu? Cậu không ngại có một bạn giường, nhưng tiền đề là không có ‘con mẹ nó’ quan hệ phụ thuộc gì gì đó, bọn họ như vậy làm trò trước mặt cậu tùy ý đàm luận cậu thuộc sở hữu không khỏi có chút tận lực tổn thương người.

“Có một ông chủ tốt như chủ tịch Lục mới là vinh hạnh của tôi.” Đường Phong mỉm cười không mặn không nhạt phản kích một câu.

Lục Thiên Thần liếc nhìn cậu, giấu diếm vài phần xem thường, cười lạnh một tiếng cũng không nói thêm với Đường Phong, Charles coi như cái gì cũng không thấy sau khi ăn xong đề nghị buổi chiều cùng đi đánh bi da.

“Được.” Lục Thiên Thần vui vẻ đáp ứng.

Đường Phong âm thầm cười nhạt, chờ xem, nếu như Lục Thiên Thần dám cùng cậu đấu trên bàn bóng, cậu thế nào cũng phải đem tên khốn không coi ai ra gì này đánh cho nằm bò xuống cầu xin tha thứ.