Edit: Huyết Vũ.

 

Đệ tam thập cửu chương: Trần Minh Húc

 

“Vừa rồi là Ca Trần đó, cậu ấy gần đây rất nổi nha! Năm ngoái vừa bước vào giới điện ảnh lập tức nhận được giải nghệ sĩ mới có triển vọng nhất, năm nay còn nhận được giải thưởng vai nam phụ xuất sắc nhất, chậc chậc, người mới trong giới giải trí thực sự là càng ngày càng nhiều. Càng ngày càng lợi hại.” Lật lại tờ báo, nhân viên công tác đài truyền hình tán gẫu với nhau.

“Mình rất thích Ca Trần nha!” Một nữ trợ lý nghe thấy nhân viên công tác đàm luận rất nhanh hứng thú bừng bừng gia nhập vòng thảo luận.

“Tuổi còn trẻ lại đẹp trai, hơn nữa trên người có một sức hấp dẫn đặc biệt, sạch sẽ khiến người ta nhìn cũng rất thích, đã được khán giả và người trong nghề yêu thích, lại còn được công ty quản lý ưu ái, cậu ấy sau đó nhất định sẽ rất nổi tiếng, mặc kệ nói như thế nào, tuy rằng trong giới điện ảnh mỗi năm đều có rất nhiều người mới, nhưng có thể ưu tú như cậu ấy thì đúng là hiếm có.” Nữ trợ lý không chút nào keo kiệt ca ngợi.

“Đúng vậy, ngay cả con gái tôi cũng rất thích cậu ta, đương nhiên sẽ có chút người đố kị, nhưng nếu muốn đứng vững trong giới thì không phải là chuyện dễ dàng, nam diễn viên ưu tú như Ca Trần trước đây cũng không phải không có, thế nhưng cũng có rất nhiều người bởi vì không thích ứng được mà yên lặng tiêu thất, hoặc là vì đủ loại nguyên nhân mà trở thành minh tinh xuống dốc.” Nhân viên công tác cười cười, lời nói vô tâm nhưng chân thực.

Giới giải trí, chính là một vòng tròn hiện thực như thế, mặc kệ là ai đã từng đứng ở đỉnh núi rất cao, chỉ là không cẩn thận một chút. . . Cũng rất dễ trượt chân rơi vào vực sâu.

Sau đó muốn tiếp tục bò lên trên, sẽ rất khó.

Nơi này có quá nhiều người mới, mỗi giờ mỗi phút đều đang gian nan bò lên cao, khán giả ở trước màn ảnh chỉ biết được một ít về minh tinh như vậy mà thôi, mà ở phía sau đại minh tinh, còn có trăm trăm nghìn nghìn tiểu minh tinh, tiểu tiểu minh tinh, minh tinh xuống dốc đang bị bao phủ dưới bóng ma mà yên lặng phấn đấu.

Đường Phong đã kết thúc ghi hình và đang thu dọn đồ đạc của mình, nghe các nhân viên công tác nói chuyện, Đường Phong chỉ là nhàn nhạt cười cười, vòng tròn này rất hiện thực.

“Đinh linh linh –” ra khỏi nơi chụp ảnh, điện thoại di động vang lên.

Cậu ấn phím tiếp nhận: “A lô?”

【Hi, thân ái, ghi hình kết thúc? 】 nam trung âm thuần hậu vang lên trong điện thoại, Charles gần đây rất thích dùng giọng Luân Đôn nói chuyện với cậu.

“Ừ, vừa kết thúc.” Dừng lại bước chân, Đường Phong dùng giọng Luân Đôn trả lời, thế này liệu có tính là một phần tình yêu cuộc sống?

【 Tôi ở dưới lầu chờ cậu, cậu biết xe tôi là chiếc nào rồi đấy. 】

“Đã biết.” Đường Phong cắt đứt điện thoại, còn chưa đầy hai tuần là có thể chia tay với con gấu ngốc Charles này, thật tốt.

Charles tuy là một tay lão luyện trên giường, nhưng ở cùng với con gấu này vĩnh viễn cũng đừng nghĩ được ở phía trên, Đường Phong không ngại ở phía dưới, nhưng thỉnh thoảng cũng muốn ở trên.

“Đường Phong.” Có người ở phía sau hô tên của cậu.

Đường Phong quay đầu lại, thanh niên đi về phía cậu không tính là quá đẹp trai hay xinh đẹp, nhưng hình dạng thanh tú sạch sẽ, coi như là một loại hợp mắt.

“Nghe nói trước đó không lâu anh vừa xuất viện, tôi đã sớm nói với loại tính cách kia nếu anh không thay đổi thì sẽ không thể đứng được trong giới.” Biểu tình trên mặt Trần Minh Húc không tính là thân mật.

Tiểu Vũ nói qua Đường Phong là khách quý cố định của một tiết mục giải trí nào đó, ngày hôm nay cậu đã đến sáu tiết mục, tuy nói là khách quý cố định, nhưng nhiều lúc người chủ trì cũng không điểm Đường Phong, cho dù điểm cậu cũng chỉ là trêu chọc cậu.

Nhưng loại tình huống xấu mặt này chỉ là trước đây, ngày hôm nay Đường Phong ở tiết mục hài hước nói lại mấy câu, còn không đến mức khiến người ta nhìn với cặp mắt khác xưa nhưng cũng sẽ không tiếp tục bị lấy ra trêu đùa giả thằng hề.

Một người diễn viên phải yêu quý danh dự của mình, đôi lúc có thể thật tình, nhưng đôi lúc cũng cần phải duy trì hình tượng.

“Tôi nghĩ cậu nói đúng, cảm ơn.” Đường Phong cười cười.

Trần Minh Húc nhìn chằm chằm vào cậu một hồi, một lát sau mới nói: “Tốt nhất là anh thực sự suy nghĩ cẩn thận.”

Đường Phong đi qua hữu nghị vỗ nhẹ nhẹ vai người thanh niên, nhớ lại tiểu Vũ nói qua người chủ trì nhìn cậu không vừa mắt, Trần Minh Húc là có một chút nhằm vào cậu, nhưng cậu nghĩ chàng thanh niên này không phải người xấu.

Nhiều bạn dù sao vẫn tốt hơn nhiều kẻ thù.

Trần Minh Húc có chút nghi hoặc nhìn người đã đi xa, không thể nói rõ có chỗ nào không đúng.

 

Đệ tứ thập chương: Tâm động.

 

Trời vừa tảng sáng Đường Phong đã dậy, bình thường lúc không công tác thì có thể ngủ thêm một chút, nhưng lúc có công tác Đường Phong so với ai khác cũng phải chuyên nghiệp hơn.

Đem cánh tay vắt ngang trên thắt lưng dời đi, Đường Phong vừa ngồi dậy đã bị con gấu Charles bên cạnh kéo ôm lên trên giường gắt gao đè nặng.

“Sớm như vậy muốn đi đâu?” Còn có chút mơ mơ màng màng, Charles miễn cưỡng vừa nói chuyện, con mắt còn nhắm mà bắt đầu ở trên người Đường Phong hôn đến hôn đi, bàn tay cũng không an phận sờ soạng khắp nơi.

“Công tác, hai ngày này tôi phải vào tổ kịch, có thể sẽ về muộn.” Kỳ thực việc này Đường Phong đã sớm nói cho Charles, nhưng con gấu này xem ra là không nghe vào, cậu vội vàng đem bàn tay Charles sờ mông cậu kéo ra. ( Vũ: Úi chà, buổi sáng tốt lành =..= ).

“Ôi, phim truyền hình chết tiệt, tôi muốn tìm người tạc nó.” Mới bị Đường Phong kéo tay ra, Charles lại kiên trì không ngừng thăm dò người trần như nhộng dưới thân, ra sức âu yếm, “Thân ái, Đường thân ái của tôi, cậu đi tôi làm sao bây giờ, tâm linh trống rỗng tịch mịch không ai có thể an ủi.”

Không để cho người kia phản bác, Charles hôn lên môi Đường Phong, đem lời nói của đối phương lấp lại trong miệng, con gấu này hiện tại đã hoàn toàn thanh tỉnh, chen vào giữa hai chân cậu làm chuyện không an phận.

“Tôi sẽ muộn –” hít lấy một hơi khí lạnh, Đường Phong buồn bực kêu lên, hai tay gắt gao bám lấy cánh tay rắn chắc của Charles, ngoài miệng mắng, “Mùa xuân đã sớm qua rồi, con gấu Charles động dục vào sáng sớm này!”

“Tôi thích cái tên này, gấu động dục, ý là tôi mạnh mẽ hữu lực giống gấu đúng không?” Charles cười rồi ra sức lao động.

Trời vừa tảng sáng, bên trong gắn đầy vết tích sắc hồng kiều diễm.

Bị một trận như vậy, mặc kệ là ai cũng sẽ rất thanh tỉnh, chờ tắm rửa mặc quần áo xong Đường Phong quả thực là muốn mắng người, nửa tiếng đồng hồ nữa là cậu bị muộn rồi.

“Nói cho tôi biết địa chỉ, tôi đưa cậu đi.” Người khởi xướng cũng bò lên theo, Charles ăn uống no đủ cười với Đường Phong sắc mặt có chút xấu xí đứng trên lầu, kéo người cùng tới ga ra.

Lúc này oán giận cũng chẳng để làm gì, Đường Phong ngồi trên xe trừng mắt Charles: “Tốt nhất là anh nhanh lên một chút.”

“Tôi không ngại vì cậu mà ăn hóa đơn phạt, thân ái.”Nháy nháy mắt phải, Charles ấn chốt mở cửa ga ra, xe thể thao phát sinh thanh âm ong ong, giống như là vội vã chạy trốn.

“Thắt dây an toàn chưa?”

“Được rồi.” Đường Phong đáp.

“Vậy chúng ta đi.” Người nào đó nhấn mạnh chân ga, một cái động cơ khỏe cộng thêm phần đuôi thon, chiếc xe thể thao màu đỏ phi thẳng lên đường cái trước biệt thự, tốc độ cực nhanh thiếu chút nữa khiến người ta đụng lên cửa sổ xe thủy tinh, may là đã thắt chặt dây an toàn.

Một người bệnh tim có rất nhiều chuyện không thể làm, như là không thể chơi nhảy dù, không thể chạy quá nhanh và vận động kịch liệt, càng không thể đua xe.

Trước đây cậu mở TV nhìn đua xe trong TV thì không chỉ một lần nghĩ tới, liệu tương lai có một ngày cậu cũng có thể ngồi trên chiếc xe đua hưởng thụ tốc độ và kích thích như đang bay hay không.

Từng chiếc xe từ bên ngoài bay nhanh xẹt qua, bọn họ giống như u linh sáng sớm trong thành thị xuyên toa trên đường cái, Đường Phong nhịn không được nở nụ cười: “Oa, anh vẫn có thể tăng tốc độ.”

“Tôi hình như chưa nói cho cậu, tôi có tư cách chức nghiệp đua xe.” Tâm tình Charles không tệ, anh mở âm thanh, có nhiều giọng hát tiết tấu ở trong xe “Thẳng thắn” rung động, một chút lại một chút đánh vào trái tim người ta.

Đây mới là cảm giác sống.

Tay Đường Phong chậm rãi đặt lên cửa sổ xe cảm thụ được rung động của xe, diễn phim tuy rất sảng khoái, nhưng cuộc sống chân thực hiện tại so với điện ảnh lại thêm một chút màu sắc càn rỡ.

Cậu thích cảm giác được sống.

Dưới tốc độ sống chết của Charles, Đường Phong thuận lợi chạy tới phim trường, xe thể thao màu đỏ kiêu ngạo phát sinh âm thanh ong ong trầm thấp, đuôi xe hất lên bụi bặm tùy ý tràn ngập trong không khí.

Xe ngừng lại, trái tim Đường Phong vẫn đang duy trì tần suất nảy lên rất nhanh, cậu quay đầu nhìn về phía Charles ngồi ở trên vị trí lái xe, tháo dây an toàn rồi nghiêng người hôn mạnh lên mặt người kia một cái, không chút nào keo kiệt ca ngợi: “Lúc anh lái xe rất quyến rũ.” Sau đó cậu xuống xe rời đi.

Charles sờ sờ nơi vừa được Đường Phong hôn lên, đây có lẽ là buổi sáng tốt đẹp nhất của anh.

“Mình có phải bị bệnh tim rồi không?” Charles cười rút ra điếu thuốc châm lên, đã lên giường với nhau nhiều lần như vậy, một nụ hôn của đối phương lại khiến anh nghĩ còn đặc biệt hơn cả lúc trên giường, một loại cảm giác nói không rõ.