Đệ lục thập cửu chương: 2 người trong phòng học vũ đạo ( nhị )

 

Người và người nên qua lại thế nào? Trong từ điển của Đường Phong có mấy chữ — không tự ti cũng không kiêu ngạo.

Tiểu minh tinh không bối cảnh đối mặt với ông chủ lớn thì luôn luôn đem tư thái của mình kéo xuống cực thấp, minh tinh có bối cảnh đối mặt với người khác thì lại dễ kiêu ngạo giống như con chim công, mặc kệ là loại nào cũng đều rất khó thu được thiện cảm và thừa nhận từ người khác, nếu hai người muốn giao lưu thật sự, vậy cần phải trầm tĩnh thả lỏng.

Kỳ thực, là chính mình là được.

“Tạch –” Mở lon bia ướp lạnh, Đường Phong đưa cho Lục Thiên Thần ở một bên, bản thật tự mở 1 lon liền ngửa đầu trút 1 ngụm, chất lỏng lạnh lẽo hơi kích thích rất nhanh tràn ngập trong miệng, mùi bia lưu chuyển trong không khí giao hòa cùng mùi mồ hôi nhàn nhạt, âm nhạc còn đang vang lên, đó là nhu tình lãng mạn thuộc về duy nhất điệu Tăng-gô Ác-hen-ti-na.

“Đường Phong, tôi hỏi cậu một vấn đề.” Lục Thiên dựa vào bên cạnh người kia, uống một ngụm bia, “Lúc trước tuy rằng chính cậu đồng ý giao dịch với Charles một tháng, thế nhưng cậu hận tôi không?”

“Ha hả.” Đường Phong chỉ là cười cười, hơi híp mắt nhìn bóng đêm mông lung bên ngoài, gió mát từ ngoài cửa sổ thổi đến, cậu dường như say, say trong một mảnh ánh trăng, nổi lên từng mảng rung động.

Cậu nhún vai, lon bia trong tay truyền đến vị đạo lạnh lẽo, tùy ý nói: “Không có hận hay không hận, đều đã là chuyện quá khứ, tôi trái lại rất hiếu kỳ vì sao anh lại hỏi vấn đề này.”

Đường Phong ngiêng đầu đánh giá người bên cạnh, hai mắt theo dáng tươi cười trên mặt mở rộng càng lúc càng sáng sủa: “Tôi có thể gọi tên anh không?”

Cả ngày chủ tịch Lục chủ tịch Lục, Đường Phong nghĩ có đôi khi rất không được tự nhiên.

Lục Thiên Thần liếc mắt nhìn Đường Phong, gật đầu: “Có thể.”

“Lục Thiên Thần, sau khi rời bệnh viện tôi có rất nhiều chuyện không nhớ rõ, khi đó tôi và Ca Trần song song rơi xuống biển, anh có thể nói cho tôi biết vì sao lựa chọn cứu Ca Trần không?” Có một số việc, cuối cùng vẫn muốn hỏi một câu.

“Thứ nhất, mặc kệ lúc đó Ca Trần nói gì, là cậu động thủ trước; thứ 2, trong điện ảnh vốn có cảnh cậu rơi xuống biển, cậu biết bơi; thứ 3, có một số việc tôi sẽ không nói cho cậu.” Đáp án như vậy không biết có tính là thành khẩn không, nhưng dù sao cũng là một đáp án đúng không, vẫn tốt hơn là cái gì cũng chẳng có.

Mặc kệ lúc đó là lỗi của ai, mặc kệ lúc ấy Đường Phong làm chuyện gì khiến Lục Thiên Thần ghét đến vậy, thuận tiện khiến cho một người tuổi trẻ mất đi sinh mệnh, cậu chiếm được thân thể người này, Đường Phong hiện tại quyết định trong tương lai sẽ nghiêm phạt nho nhỏ Lục Thiên Thần, không có gì là tuyệt đối đúng hay sai, mỗi người đứng ở chính góc độ của mình đều có lý do của bản thân.

Cho nên, Đường Phong sẽ chỉ đứng ở góc độ “Đường Phong”, mà không phải đứng ở góc độ là Lục Thiên Thần thay Lục Thiên Thần đi suy nghĩ.

“Cậu lúc ấy là tự sát.” Lục Thiên Thần buông xuống con mắt, ánh đèn chiếu xạ không được đôi mắt anh, Đường Phong không rõ lúc này trong mắt người kia là tâm tình gì, và vì sao lại nói những lời này.

“Lục Thiên Thần, tôi thừa nhận anh là một người rất quả đoán, có chủ kiến, biết làm sao thu được lợi ích lớn nhất, đây chính là thương nhân thành công, thế nhưng ở phương diện đối nhân xử thế lại như 1 đứa trẻ, đứa trẻ vô tri thường thường là tàn nhẫn nhất, bọn chúng luôn cho rằng mình là đúng.” Đường Phong cười cười, quay người tựa lưng lên lan can, than thở, “Anh biết rõ tôi tự sát, biết tôi sau khi xuất viện mất rất nhiều ký ức, nhưng vẫn ném tôi đến chỗ Charles.”

Cũng may Đường Phong lúc ấy là cậu, nếu như là Đường Phong nguyên bản, cậu thực sự không thể tưởng tượng thanh niên xung động kia sẽ bị kích thích đến mức nào, mà tên khốn Charles cũng không phải là thứ gì tốt.

Lục Thiên Thần giống như bị lời nói sắc bén của Đường Phong trực tiếp đâm tới, anh nhíu nhíu mày, hơi mở miệng nhưng cũng không nói ra 1 chữ.

Đường Phong cũng không dự định dừng lại, cậu tiếp tục nói: “Anh có nghĩ tới hay không, rằng tôi sẽ vì 1 quyết định của anh mà chết, thậm chí là sống không bằng chết?”

“Cậu đang oán trách tôi?” Lục Thiên Thần đột nhiên đưa tay đỡ vai Đường Phong, trên mặt anh cũng không có thêm biểu tình, “Cậu bây giờ còn sống, hơn nữa còn sống tốt hơn trước đây, nếu như nhảy xuống biển bị chìm dưới nước một lần, lại nằm trong bệnh viện một tháng là có thể hoàn toàn thay đổi tính tình, từ nói không nổi 1 câu tiếng Anh đến một ngụm tiếng Anh lưu loát như nước chảy, biến thành. . . Cậu như bây giờ, như vậy, tôi không hối hận chút nào với quyết định lúc trước.”

Lục Thiên Thần một hơi nói 1 đoạn, Đường Phong nghe xong sau đó quả thực là sửng sốt trong nháy mắt.

“Có chút chuyện tôi có thể cam đoan với cậu, cho dù là chính cậu đồng ý, tôi cũng sẽ không đem cậu tặng cho người khác.” Lục Thiên Thần câu lên khóe môi, lắc lắc lon bia trong tay, “Nhớ kỹ, cậu là người của Lục Thiên Thần tôi, là siêu sao tương lai tập đoàn Thiên Thần coi trọng.”

Nói xong câu đó, Lục Thiên Thần liền cầm lon bia đi.

Đường Phong một người tựa bên cạnh cửa sổ, thẳng đến lúc Lục Thiên Thần rời đi mới cười ra tiếng, cậu bất đắc dĩ lắc đầu: “Lục Thiên Thần quả nhiên là Lục Thiên Thần.”

 

Đệ thất thập chương: Đề thi của khóa biểu diễn.

 

Ca Trần sẽ gia nhập ban huấn luyện siêu sao từ tập 2, cũng có nghĩa vòng 1 sẽ không gặp phải Ca Trần.

Không phụ sự mong đợi của mọi người, nhờ chiêu bài “lần cuối Đường Phong tham gia tiết mục” “Đường Phong và Chino kết nối điện thoại”, tiết mục Trần Minh Húc chủ trì thuận lợi giành được quán quân đoạn thu thị suất truyền hình trực tiếp, nhất là đoạn thời gian Đường Phong điện thoại liên hệ với Chino đã phá kỷ lục thị suất của phần truyền hình trực tiếp.

Đường Phong thật đúng là không nghĩ đến, chút chút danh tiếng của cậu lại bắt đầu từ Chino.

Hôm ấy cậu gọi điện thoại cho người đại diện của Chino, đáng tiếc đối phương cũng không đưa số điện thoại của Chino cho cậu, chỉ nói là Chino rất mong đợi lần thứ hai gặp mặt với cậu, sau đó từ chỗ tiểu Vũ mới biết, tiết mục điện thoại lần trước không ngờ là do Lục Thiên Thần liên hệ với Chino, mà Chino cũng đáp ứng.

Được rồi, cậu hẳn là cảm thấy vui vẻ, Lục Thiên Thần đích thực là dự định bắt đầu nâng đỡ cậu.

Vì ngày cuối cùng của tuần huấn luyện sẽ có khóa biểu diễn, vậy nên tất cả mọi người đều tràn đầy kích động, dù sao đối với một người diễn viên mà nói đề cao diễn kỹ mới là mục đích lớn nhất của bọn hắn.

Mà lúc này đây, bọn họ lại có cơ hội tiếp xúc với người có ơn của diễn viên đã từng nhận giải ảnh đế toàn cầu cấp thế giới, người thầy của siêu sao đã qua đời Fiennes Đường – Larry.

Khó có thể hình dung tâm tình giờ này khắc này của Đường Phong, có chút khẩn trương, lại có một ít kích động, cậu cùng các học viên khác đứng chung một chỗ cùng đợi Larry đến, bọn họ thoạt nhìn không hề khác biệt, giống như một đám fan hâm mộ nhỏ.

Nhưng đối với Đường Phong mà nói, cậu không chỉ là một người hâm mộ.

Cửa phòng học mở, đi vào là một cụ già tóc trắng xoá, trên mặt ông có không ít nếp nhăn, thế nhưng khi ông cười rộ lên lại khiến người ta nghĩ nếp nhăn này thực sự là đáng yêu cực kỳ, Larry cực kỳ bình thản, đối đáp với một đám học viên nhiệt tình có vẻ rất bình dị gần gũi.

Đường Phong không tiến đến, cậu ở phía sau lẳng lặng nhìn, nhìn lão già chết tiệt này, hít một hơi thật sâu, nét mặt lộ ra dáng tươi cười nhàn nhạt.

Dường như cảm giác thấy Đường Phong nhìn chăm chú, Larry bị đàn người vây quanh bỗng chốc đối mắt với Đường Phong, trong ánh mắt màu nâu vẫn trong suốt như trước thấm ra một tia kinh ngạc, còn có một chút và tiếu ý.

Larry dạy khóa biểu diễn cho các học viên rất không giống người thường, không có ràng buộc lý thuyết bởi quy định cứng nhắc trong nước, Larry lại càng muốn học viên dùng tâm của mình đi cảm thụ, đi học tập, đi biểu diễn.

“Biểu diễn quan trọng nhất là cái gì? Ờ, nếu em là tài xế taxi, vậy em phải có hình dạng của tài xế taxi, có chút buồn chán, có chút lải nhải, còn có gì? Những thứ này đều là cơ bản nhất, quan trọng nhất là phải đem sức hấp dẫn của bản thân cùng với tính chất đặc biệt của biểu diễn thêm vào, như vậy em không chỉ là một người tài xế taxi, mà là tài xế taxi có một không hai.” Larry gần bảy mươi tuổi giảng bài vẫn như cũ tràn ngập sức sống.

So với giáo dục các học viên diễn kịch là thế nào, nắm giữ kỹ xảo ra sao, ông càng mong muốn truyền thụ một loại lý niệm biểu diễn mới, không giống người thường.

Đến lúc giảng đến cuối, Larry nhìn toàn bộ các học viên vừa cười vừa nói: “Tôi đã từng có một người bạn, cậu ấy được xưng là một trong những diễn viên tài hoa nhất của thế kỷ, khi một người diễn viên có thể chinh phục sự phân biệt màu da, phân biệt chủng tộc, vậy mới chính là thành công lớn nhất.”

“Biểu diễn là một môn nghệ thuật, nghệ thuật vĩnh viễn không có giới hạn.” Larry nói rằng, “Tôi hy vọng các em có thể xem phim của Fiennes một lần, cậu ấy rời đi là tổn thất của thế giới, nhưng tôi nghĩ cậu ấy sẽ không là diễn viên thiên tài cuối cùng, tôi cũng tin tưởng trong các em sẽ có người lợi hại hơn cậu ấy.”

Lúc nói đến câu cuối, Larry như có như không đối mặt với đường nhìn của Đường Phong.

Tưởng như vậy là xong sao?

Hiển nhiên là không.

“Đây là tiết học đầu tiên của các em, song song cũng là tiết học cuối cùng, đến khóa biểu diễn tiếp theo các em sẽ phải chuẩn bị cho cuộc sát hạch, một gian phòng vắng vẻ, không được sử dụng ngôn ngữ cơ thể cùng với lời kịch, các em chỉ được phép đi qua đi lại, vận dụng hành động, ánh mắt của các em diễn tả một bài hát, chúc các em may mắn.”

Quả nhiên là tác phong của Larry nói đường hoàng như vậy, trên thực tế lão già này lười muốn chết!

Ban đầu bởi vì bi thương nhàn nhạt do thân là bằng hữu lại không có cách nào nhận thức, rất nhanh đã bị tiếu ý thay thế, trong lòng Đường Phong âm thầm khinh bỉ lão già làm bộ nghiêm trang này một phen, cậu thực sự không muốn thừa nhận khi Larry nhắc tới tên cậu cậu đã có một chút xúc động.

Bọn họ trước đây là bạn, sau đó vẫn vậy.

Buổi biểu diễn cuối cùng của ban huấn luyện, cậu sẽ dùng toàn lực.