Edit: Huyết Vũ.

Sr mn, vì sáng hôm trc ta đi thi Tiếng Anh nên tối không dịch truyện dc ( quên hỏng thông báo trc =..= ), đến tối hôm sau lại lăn ra ốm  một trận ( nản lun!!! ), mn thông cảm nhé!!

Đệ lục chương: Diễn chung.

《 Ác ma đường mòn 》 quay chụp đã qua đi tròn một tuần, Đường Phong ngoại trừ ngày đầu bị đạo diễn hung hăng đe dọa một phen bắt buộc phải đẩy mình đi vào đường cùng sau đó cũng đã đột phá diễn xuất rất tốt. Bộ điện ảnh tuy rằng có hai nam chính, nhưng thực tế cảnh quay của Đường Phong nhiều hơn Michael Chino một chút, nhưng do yêu cầu tuyên truyền bộ phim, công bố đối ngoại vẫn là lấy tên tuổi cá nhân của đạo diễn Lý Nguy và Chino là chính.

Một tuần này trên cơ bản đều là phân cảnh của Đường Phong, đến ngày cuối cùng mới là Đường Phong và Chino lần đầu mặt đối mặt hợp tác diễn diễn.

Phong cách điện ảnh của Hollywood được xưng là hoàn thiện nhất trên thế giới hiện nay, trong quá trình đang không ngừng tìm tòi và cải biến thì cũng có một vài người tuân theo nguyên tắc chuẩn mực, điểm này là điểm Đường Phong thích nhất, đó chính là bọn họ mỗi tuần đều có hai ngày nghỉ ngơi, chuyện này đều đã viết rõ trong hợp đồng ký kết lúc trước, song song cũng bao gồm thù lao quay phim của cậu.

Làm một siêu cấp tân binh, Đường Phong chỉ có thể nhận được 500.000 đô la Mỹ ít ỏi, ngay cả số lẻ của Chino cũng không bằng, người kia làm siêu sao Hollywood một hơi cầm đi 12,5 triệu đô, lại còn là giá hữu nghị.

Hôm nay là ngày nghỉ ngơi, ngày hôm qua Đường Phong khổ cực công tác một ngày đêm còn đang tham lam xuống lầu với chu công, sáng sớm lại không biết là ai cứ như đòi mạng điên cuồng ấn chuông cửa, điên cuồng gọi điện thoại cho cậu.

“Charles. . .” Tiện tay kéo qua cái gối che lên đầu mình, Đường Phong mơ mơ màng màng gọi một tiếng, đáng tiếc không ai đáp lại cậu.

Ặc, đúng rồi, hôm qua Charles nói anh ta đi New York hai ngày bàn chuyện làm ăn.

“Lục Thiên Thần, đi mở cửa. . .” Chuông cửa còn đang kêu, Đường Phong dùng sức đem chăn kéo lên đầu, kết quả chính là lộ ra cặp chân thon dài, sau đó cũng không ai đáp lại cậu.

Lục Thiên Thần đi đâu rồi, tối hôm qua cậu nhớ hình như là có người nửa đêm chạy đến nằm trên giường cậu, Charles vắng mặt đương nhiên chỉ có thể là chủ tịch Lục. Không có biện pháp, Đường Phong chỉ có thể từ trong chăn gian nan bò lên, mắt buồn ngủ nửa mộng du đi mở cửa, liền nhìn thấy một cái đầu đen thò vào.

“Đường Phong, tôi mang đồ ăn sáng tới!” Một người đàn ông tóc vàng kim xách một cái túi màu trắng nhảy ra, giọng điệu giả vờ đáng yêu.

“Ừ. . .” Mơ mơ màng màng đóng cửa lại, Đường Phong chân trần trở về phòng, cậu thực sự là quá mệt, “Anh ngồi trước đi, tùy ý, tôi nằm thêm một lúc nữa.” So với nụ cười xán lạn của đối phương, biểu hiện của Đường Phong thực sự giống như một chậu nước lạnh, không có kinh ngạc cũng không có hoảng sợ, bình tĩnh khiến cho người ta phát điên.

Đường Phong nói xong cũng mặc kệ Chino, trực tiếp nằm về giường, đắp chăn, chính thức bắt đầu ngủ bù.

Hôm qua Đường Phong đã hẹn Chino ngày hôm nay ở nhà cùng nhau nghiên cứu kịch bản, chỉ là Đường Phong không nghĩ tới Chino sẽ đến sớm như vậy, cậu vừa nhìn đồng hồ treo trên tường, dĩ nhiên là sáng sớm bảy giờ rưỡi, kính nhờ, cho cậu ngủ thêm một giờ.

. . .

. . .

Đường Phong là bị một trận mùi thơm dụ tỉnh, cậu mặc áo ngủ bước ra khỏi phòng, trong phòng bếp là một bóng lưng trẻ tuổi đang bận rộn, người nọ đột nhiên quay người lại, cái miệng kéo ra, lông mi nhấc lên, lộ ra hàm răng trắng đều như vỏ sò.

Đường Phong lần đầu tiên nhìn thấy Chino không phải nghĩ chàng thanh niên này rất tuấn tú, mà là vô ý thức nhớ tới Chino vài năm trước hình như có quay quảng cáo kem đánh răng, hàm răng đích xác rất chỉnh tề trắng noãn.

“Tỉnh? Đi tắm trước, tắm xong là có thể ăn sáng.” Sau khi cười với Đường Phong, Chino liền xoay người tiếp tục bận rộn.

Đường Phong xoay người đi vào phòng tắm, cởi quần áo, mở vòi hoa sen, dòng nước từ trên đỉnh đầu trượt xuống cọ rửa thân thể, nghĩ đến hình dạng Chino bận rộn trong phòng bếp, chẳng biết thế nào lại nở nụ cười, Chino còn có thể làm cơm? Trước kia trên cơ bản cậu ở một mình, thời gian cố định sẽ có nhà dinh dưỡng sắp xếp cơm nước thay cậu, thực đơn một tháng rập theo khuôn khổ, cho dù ăn ngon nhưng liên tục vài năm cũng sẽ khiến người ăn thấy nhạt nhẽo.

Từ trong phòng tắm đi ra vừa dùng khăn khô lau tóc, Đường Phong mặc áo choàng tắm đi đến phòng khách, vừa nhìn liền thấy đồ ăn đặt trên bàn ăn, có chay có mặn, màu sắc tươi sáng, nhìn qua khá đẹp, ngửi lên cũng rất thơm, không biết ăn vào mùi vị sẽ thế nào.

“Những thứ này đều là anh làm? Anh biết làm cơm Trung?” Đường Phong đã sớm đói bụng, đi tới bên bàn ăn tiện tay kẹp lấy một con tôm chiên giòn không khách khí bỏ vào miệng, hơn nữa hương vị còn rất chuẩn.

Chino cần hai cốc sữa đậu nành đi ra vừa lúc thấy một màn Đường Phong ăn vụng, Đường Phong đã giải quyết xong một con tôm, ngón tay còn dính bột mì, Đường Phong nhìn nhìn bàn ăn muốn lấy một tờ giấy ăn, không thấy, liền thẳng thắn dùng lưỡi liếm liếm, cái lưỡi mềm mại hồng phấn xẹt qua đầu ngón tay xanh nhạt.

Chino đột nhiên cảm thấy rất đói bụng, yết hầu cuộn lên.

“Sữa đậu nành?” Đường Phong xoay người, đường nhìn rơi vào hai cốc sữa đậu nành trên tay Chino, cậu không nhớ trong nhà có sữa đậu nành.

“Sáng sớm mua một chút, cậu vẫn ngủ chưa ăn, sữa đậu nành tôi hâm nóng, cậu không ngại chứ? Tôi nghĩ cậu nhất định không ngại.” Chino cười đem sữa đậu nành đặt lên trên bàn, còn tự hỏi tự đáp.

“Tôi thích uống sữa đậu nành.” Đường Phong hai tay ôm lên cái cốc, ấm áp trong dạ dày cực kỳ thoải mái, “Tôi thực sự rất kinh ngạc anh cư nhiên biết làm cơm, lại còn là cơm Trung chính thống.”

Chino cũng cười ngồi xuống một bên bàn ăn: “Ưu điểm của tôi rất nhiều, nghe những lời này của cậu hình như nghĩ tôi là một tên rất không xong.”

Đường Phong vươn lưỡi liếm liếm sữa đậu nành trên môi: “Đó là bởi vì đôi khi tính tình của anh quá trẻ con, rất thích chọc phiền phức cho người khác.” Không cẩn thận liền nói ra đánh giá của cậu đời trước về Chino.

Chino chỉ là coi Đường Phong đang nói chuyện cười cũng không quá mức để ở trong lòng, giống như Đường Phong ngoại trừ ban đầu kinh ngạc cũng không đem chuyện Chino biết là cơm Trung nhớ ở trong đầu.

Hai người đàn ông ngồi trước bàn ăn bắt đầu dùng cơm, Chino làm một bàn cơm ngon, Đường Phong ăn nhiều hơn bình thường một bát cơm, Chino cười hì hì chạy vào phòng bếp lấy thêm cơm cho người kia, lúc ăn hai người hình như cũng không quá thích nói, tùy tiện hàn huyên trò chuyện cũng là chuyện công tác.

Cơm nước xong, Đường Phong và Chino cùng nhau thu dọn bát đũa, xét thấy bữa cơm là Chino làm, Đường Phong kiên trì tự mình rửa bát, Chino cũng không tranh, khoanh tay trước ngực tựa ở cửa phòng bếp nhìn Đường Phong rửa bát, ánh mắt ẩn ý trêu tức rơi lên sau gáy Đường Phong, bờ vai không hẹp hơn vai anh, đường nét tấm lưng duyên dáng, dưới lưng, còn có đi xuống. . .

Đường Phong quay đầu nghiêm khắc trừng Chino: “Không có việc gì làm thì đi phòng khách dọn dẹp một chút.”

“Nhìn không ra vóc người của cậu rất tốt.” Huýt một tiếng sáo, Chino cười bỏ chạy ra khỏi nhà bếp trước khi Đường Phong ném một cái dĩa lên mặt anh.

. . .

. . .

Kịch bản phim hai người trước đó sớm đã xem qua vô số lần, cảnh quay của ngày kia chính là tu sĩ Đường lần đầu gặp mặt tu sĩ Chris, Đường mang theo bí mật của mình và tro cốt của linh mục già lần đầu tiên rời khỏi quê nhà đi tới đất khách, sau đó gặp một người đàn ông ảnh hưởng đến cả cuộc đời cậu.

Lúc trước Chino nhận được kịch bản xong liền suốt đêm đọc một lần, càng xem càng nghĩ câu chuyện tình cảm trong điện ảnh giữa tu sĩ Đường và Chris hai người cực kỳ hấp dẫn, trong hoàn cảnh bọn họ không thể thay đổi tôn giáo đương thời của mọi người cùng với mâu thuẫn tự mình giải phóng, cộng thêm đông tây phương va chạm, các loại vấn đề về đồng tính luyến ái đều được sâu sắc phác họa đi ra.

Điện ảnh là tàn nhẫn, nhưng hiện thực, lại tốt đẹp.

Trong lúc Chino và Đường Phong đang bàn luận về kịch bản, Đường Phong ngay trước mặt cực kỳ khích lệ Chris, trọn đời một người có thể yêu được mấy ai? Có lẽ chỉ có một người như thế, tín ngưỡng cũng tốt, cái khác cũng được, trong một cuộc sống như vậy, trong bối cảnh xã hội ngay lúc đó Chris không thể nghi ngờ là một người dũng cảm, cho dù là trong hiện tại cũng vẫn như cũ khiến cho người ta phải ao ước.

“Có thể ở bên người yêu, cho dù là sống ở quê cày ruộng nuôi bò cũng sẽ rất hạnh phúc.” Chino cảm khái một phen.

Đường Phong ngây người trong chốc lát, sau đó liền nở nụ cười: “Ý kiến hay đấy.”

“Cậu không tin tôi?” Chino lập tức kéo cao lông mày nhìn về phía người kia, hình dạng khoa trương khiến người ta buồn cười.

“Tin, đương nhiên tin.” Đường Phong buông kịch bản, chế nhạo nói: “Vậy anh tìm được người yêu chưa, tranh thủ thời gian đi mua một nông trại trước đi.”

“A!”Chino giảo hoạt cười, “Người yêu của tôi không phải là cậu sao? Đến lúc đó tôi nuôi bò sữa, còn cậu phải đi vắt sữa.”

“Qua một đoạn thời gian nữa chúng ta sẽ có vài cảnh tương đối thân mật, nghe ý của đạo diễn là sẽ quay cảnh chúng ta ở trên giường trước, cậu chuẩn bị tốt chưa?” Chino một lần nữa kéo về đề tài điện ảnh, quay chụp một bộ điện ảnh cũng không phải dựa theo kịch bản từng bước phát triển nội dung vở kịch, phần lớn thời gian là đến mỗi một tràng cảnh liền quay toàn bộ phân cảnh trong tràng cảnh đó, cứ như vậy một cái tràng cảnh rồi một cái tràng cảnh có thể tiết kiệm không ít thời gian quay phim và chế tác thành phẩm.

“Tôi nghĩ hẳn là không có vấn đề, dù sao quay cảnh thân thiết với anh người có hại không phải là tôi.” Tư tưởng của người nào đó còn dừng lại ở khoảng thời gian làm một người đàn ông bốn mươi tuổi trưởng thành nói như thế.

“Hắc, nghe có vẻ như cậu chiếm được tiện nghi, đừng nghĩ mình trong sạch như vậy, được rồi, tuy rằng danh tiếng của tôi rất lớn cộng thêm có rất nhiều fan hâm mộ, thế nhưng tôi rất vui lòng hôn môi với cậu.” Chino cười chớp chớp mắt, “Tự tin như thế, lẽ nào trước đây cậu từng hôn đàn ông rồi sao?”