Edit: Huyết Vũ

Đệ cửu chương: Lần đầu diễn chung.

 

“Con hỏi hắn có người thích không, tựa như ba ba thích ma ma vậy.” Tiểu ma nữ nghịch ngợm chớp chớp mắt, hai tay khoác lên bờ vai rắn chắc của người đàn ông kia lè lưỡi.

“Hỏi như vậy rất tốt, cậu ta trả lời như thế nào?” Albert tỏ ra chẳng sao cả, anh không có vợ, cũng sẽ không có chuyện như là “Ba ba thích ma ma”, anh chỉ cần một đứa con, không hơn.

Về phần mẹ ruột của Annie, anh không muốn biết, cũng không cần để bé Annie biết.

“Hắn nói không có.”

“Sau đó con hỏi gì?” Đáp án của Annie cũng không làm Albert kinh ngạc, đây là đáp án có trong tưởng tượng của anh, mà hiện thực cũng đích xác như vậy.

“Sau đó con hỏi hắn thích dạng người gì, ba ba, hắn trả lời thật ngốc.” Bé Annie nhăn cái mũi nhỏ, bắt chước giọng điệu của Đường Phong nói, “Ừm, bề ngoài chỉ cần thuận mắt là ổn, chú hi vọng người ấy là một người thiện lương, có tâm tính như ánh mặt trời, nhiệt tình trong cuộc sống, có cái nhìn và quan điểm không quá khác chú là được.”

Cô bé một chữ cũng không sót nói lại, cái tuổi nho nhỏ phối với giọng điệu chín chắn của Đường Phong tạo nên một loại hiệu quả hài kịch.

Người thiện lương, nhiệt tình trong cuộc sống. . . Từ sâu trong cổ họng Albert phát ra một tiếng cười nhạt: “Ha hả, thật đúng là một người đàn ông ngu xuẩn, ý nghĩ có bao nhiêu tốt đẹp, khiến tôi đều nhịn không được cảm thấy lo lắng cho cậu, cậu cuối cùng liệu có giống Esméralda yêu người không nên yêu không?”

. . .

. . .

Không ai lại đoán ra một đứa bé bốn tuổi choai choai sẽ nói dối, vì vậy phần lớn người sống trên thế giới luôn luôn ôm lấy thiện ý mà sinh hoạt.

Cũng giống như trong một tòa tu viện nhỏ ở bên bờ biển xinh đẹp của Ailen cũng không có ai hoài nghi một người tu sĩ đến từ phương Đông, bởi vì trong tay cậu ôm lấy tro cốt của linh mục già rời khỏi tu viện từ vài chục năm trước, bộ dáng phong trần của cậu cùng vượt qua một đường xa xôi vất vả, cậu thậm chí chưa từng mở miệng nói một câu, điều này khiến mọi người cho rằng người tu sĩ tên Đường này là một khổ tu giả.

Đường đi tới vùng đất xa lạ hẻo lánh này trong một đêm mưa to gió lớn.

Uỳnh uỳnh uỳnh —

Trên bầu trời đen tối xẹt qua một tia sấm sét, người đàn ông giấu mình trong chiếc áo tu đạo màu đen cầm trong tay một cành cây khô, mỗi một bước đi giày của cậu lại lún vào bùn đất, có đôi khi cảm thấy hai chân đều sắp bị nước bùn ngập hẳn vào, là ai lôi kéo cậu dưới mặt đất? Là ma quỷ đến từ địa ngục sao?

Cậu không biết, cậu chỉ là có chút hoảng hốt, sau đó cảm thấy cơn đói và cái lạnh khiến cậu khó chịu.

Mưa nặng hạt từ trên không trung rơi xuống, không chút lưu tình tát lên mũ cùng bờ vai của cậu, áo tu đạo đen đã hoàn toàn bị nước mưa thấm ướt, may mà chiếc áo màu đen, nếu như là màu nhạt hơn một chút chỉ sợ giờ này khắc này đã sớm bị nước bùn nhuộm thành màu tro. Cơn mưa rơi liên tục bốn năm ngày, mà cậu ở trong mưa cũng đã liên tục chạy bốn năm ngày đường.

Cậu đã không thể trở lại, cậu có thể làm chỉ là liên tục đi về phía trước, đi về phía trước. .

Cậu kéo lại chiếc áo đơn bạc, dùng vải bố quấn bình tro cốt của linh mục già ở trên bụng, như vậy cậu có thể dễ dàng bảo hộ nó tránh khỏi đụng vào vật cứng rắn. Từ khi bước lên vùng đất xa lạ này, Đường dựa vào chữ viết để biểu đạt ý nghĩ của cậu, cậu muốn cái gì, cậu muốn đi đâu, muốn đi về phía nào.

Có mấy người tốt bụng cho cậu thức ăn nước uống, bọn họ còn khen ngợi cậu là một tu sĩ thiện lương mà kiên cường, bởi vì cậu đem một đời đều kính dâng cho thần, bọn họ cho rằng Đường không nói lời nào là bởi vì Đường quyết tâm làm một người khổ tu sĩ, hơn nữa tu sĩ này dĩ nhiên còn đến từ phương Đông xa xôi.

Trời ơi, cậu đi đường nhiều ngày như vậy, gần như là truy tìm chỉ dẫn và bước chân của thần.

Đường không có phản bác, giờ này khắc này cậu có bao nhiêu may mắn cậu không thể nói, cậu không phải đã đánh mất công năng ngôn ngữ, chỉ là cậu không thể nói chuyện. Trong tu viện cũ cậu ở, những người đó buộc cậu phải thề không nói một chữ trong năm mươi năm, mỗi ngày cậu phải sao chép lời nói của thần, đem mỗi một chữ vững vàng nhớ ở trong lòng.

Bọn họ thúc giục cậu rời khỏi vùng đất phương Đông quen thuộc, nghiêm phạt cậu phải mang theo tro cốt của linh mục già đi tới vùng đất xa lạ này.

Đường cũng không bởi vậy mà cảm thấy đau lòng và tuyệt vọng quá nhiều, cậu thậm chí là hài lòng sung sướng, bởi vì vùng đất này cách quê hương cậu quá xa, chuyện xấu cậu phạm phải ở đó khiến đồng liêu khiến thần đều chán ghét sẽ không truyền đến nơi đây. Cậu nghĩ, cậu đã không hề xa cầu quá nhiều, cũng không dám thử chuyện vi phạm ý nguyện của Chúa, cậu chỉ hy vọng có thể vượt qua cuộc sống năm mươi năm không tiếng động trong tu viện nhỏ.

Đói bụng, mệt nhọc cùng với lạnh giá khiến Đường ngã xuống bùn đất bên cạnh bờ biển, trước một chốc hôn mê cậu ngửa mặt lên bầu trời, một mảnh đen kịt cực kỳ giống áo tu đạo màu đen cậu mặc trên người, mà chúng nó cách cậu càng ngày càng gần, trở thành một tấm vải đen lạnh lẽo mà kín gió vững vàng bọc lấy cậu.

【 Cậu khiến Chúa hổ thẹn. . . 】

【 Tu sĩ, cậu phạm phải sai lầm dơ bẩn, cậu bị nghiêm phạt không được nói chuyện trong năm mươi năm, cậu sẽ vì sai lầm của mình mà trả giá trọn đời! 】

Thở mạnh một hơi, đột ngột mở mắt, Đường từ trên giường ngồi dậy, sắc mặt của cậu tái nhợt, trong đôi mắt đen chứa đựng ánh sáng như trời sao, chợt lóe chợt lóe, giống như lập tức sẽ vỡ tan, tràn ngập đau khổ và sám hối.

“Cậu tỉnh?” Một tia nắng mỏng manh từ trong cửa sổ gỗ chiếu nghiêng tiến đến, người thanh niên tóc vàng mắt xanh ngồi ở bên cạnh tu sĩ, lúc Đường quay mặt về anh, anh lộ ra dáng cười tốt đẹp như ánh mặt trời, dáng cười kia tựa như đang phát sáng đâm đau con mắt của Đường, so sánh với đối phương, cậu càng giống như vũng bùn giãy dụa trong đầm lầy ban đêm, dơ bẩn và hắc ám.

“Tôi không biết cậu có hiểu điều tôi nói không, cậu hôn mê ngã xuống cạnh biển, là cha sứ cứu cậu, thượng đế phù hộ, cậu sống, thực sự, chậm một chút nữa cậu rất có thể sẽ chết ở cạnh biển, sau đó sẽ bị thần biển nuốt gọn.” Người thanh niên xoa xoa trán, khuôn mặt chân thành khiến Đường không rõ rốt cục người này đang nói gì.

Đường quyết định không nói lời nào, chỉ là nghe đối phương nói chuyện.

“Chúng tôi phát hiện trên người cậu có một bức thư, may là nó được bọc rất kín, nếu không sẽ bị nước tấm ướt, ra cậu là tu sĩ đến từ phương Đông xa xôi, cảm ơn cậu đã đem tro cốt của cha sứ Doran trở về, cha sứ đã đồng ý cho cậu ở lại. Đường, cậu sẽ ở lại chứ?”

Đường cúi đầu, tiêu cự trong mắt có chút phát tán, cậu biết lá thư này, thượng đế ơi, bức thư vốn dĩ là những người khác viết thay cậu, bọn họ đem tội ác dơ bẩn của cậu đều viết ở trên, thế nhưng ở trên đường đi tới Châu Âu cậu đã đem bức thư đó ném vào trong biển rộng. Bức thư tu sĩ trẻ tuổi nhìn thấy kỳ thực là cậu viết.

Cậu cảm thấy hoang mang và có chút luống cuống, điều này làm cho Đường nhìn qua càng yếu đuối và đáng thương.

“Hình như cậu bị dọa sợ, không có việc gì, cậu sẽ tốt lên, chúng tôi đều biết quan hệ giữa cậu và cha sứ Daron rất tốt, ở chỗ này chúng tôi đều là bạn cậu.” Tu sĩ trẻ tuổi đột nhiên tiến gần, khoảng cách quá mức gần gũi khiến Đường lần đầu thấy rõ dáng vẻ của người thanh niên này, ngũ quan khắc sâu mà tinh tế, một đôi mắt tuyệt đẹp giống như đá quý màu biển sâu.

Cậu nghĩ, người thanh niên này ở trong người Châu Âu hẳn coi như là anh tuấn. Nhưng sau đó Đường lập tức bị ý nghĩ dơ bẩn xấu xa của mình dọa sợ, cậu không thể, cậu thực sự không thể tiếp tục phạm vào lệch lạc.

Đường nhanh chóng cúi đầu, cứng ngắc gật đầu, biểu thị cậu nghe hiểu lời đối phương nói.

Sau đó cậu chợt nghe tiếng tu sĩ trẻ ghé vào tai cậu nở nụ cười, hơi thở ấm áp liên tục phun lên mặt cậu, giống như từng cơn gió nóng khiến cho người ta phiền táo bất an.

“Tôi là Chris, tuy rằng cậu không thể nói, thế nhưng tôi hi vọng có một ngày cậu có thể chính miệng gọi tên tôi.” Chris ngừng lại, sau đó dùng tiếng nói trầm thấp nói bên tai người kia, “có phải mỗi người phương Đông đều có đôi mắt giống như cậu, chúng nó thật đẹp, là đôi mắt. . . Đẹp nhất tôi từng thấy, Đường.”

Đường, người này gọi tên cậu, một lần lại một lần.

Cậu cảm thấy trong lòng ấm lên, một loại tình tự xa lạ bắt đầu tràn ngập thân thể cậu, có thể tất cả đều sẽ tốt lên.

Đường khôi phục sức khỏe rất nhanh, cậu chính thức gia nhập tu viện nhỏ bên cạnh biển này, tất cả mọi người rất hoan nghênh cậu đến, nhưng đến khi hiếu kì đối với người phương Đông bắt đầu nguội lạnh, phần lớn thời gian đều không có ai để ý đến cậu.

Đối với Đường mà nói đây là chuyện tốt, cậu vui mừng vì không thể mở miệng, như vậy cậu có thể tránh cho mình không cẩn thận nói ra vài lời không dễ nghe.

Ngoại trừ một người, tu sĩ tên Chris kia, nghe những người khác nói Chris cực kỳ thông minh, tu viện nho nhỏ này dung không nổi Chris, rất nhanh Chris sẽ đến địa phương lớn hơn để học tập.

Ngày đó Đường tỉnh lại hồi lâu mới phát hiện mình dĩ nhiên trần truồng, cậu quẫn bách quấn chăn, hoảng loạn nhìn đông nhìn tây nỗ lực tìm kiếm áo tu đạo đen vừa bẩn vừa rách của cậu.

“Chúng nó quá rách, cha sứ bảo tôi đổi một bộ tu đạo mới cho cậu.” Chris nói như vậy, sau đó mỉm cười, “là tôi giúp cậu cởi quần áo, tôi cũng đã lau người cho cậu.”

Đường cố gắng quên đi trêu tức giấu sâu trong đáy mắt của Chris khi nói những lời này, thế nhưng mấy ngày nay cậu luôn luôn có thể phát hiện ánh mắt của Chris nhìn cậu, Chris luôn luôn đứng xa xa nhìn cậu, cũng không nói chuyện với cậu.

Thực sự là một người kỳ quái.

“Cắt! Tốt!” Đạo diễn hô to một tiếng, ý nghĩa ngày hôm nay lần đầu tiên Đường Phong diễn chung với Chino thuận lợi hoàn thành.

Đường Phong mặc áo tu đạo và Chino cách đó không xa thoáng nhìn nhau, song song mỉm cười, xem ra nghiên cứu kịch bản ngày hôm trước rất hữu dụng.