Edit: Huyết Vũ.

Đệ nhị thập tứ chương: Đêm điên cuồng.

 

“Pháo hoa rất đẹp, cảm ơn.”

Lúc Đường Phong mở cửa Lục Thiên Thần đã đứng ở ngoài, cậu nghiêng người cho người kia đi vào, Lục Thiên Thần chủ động nhẹ nhàng đóng cửa phòng, ở dưới mí mắt của Đường Phong khóa cửa lại.

“Cậu thích là tốt rồi.” Năm chữ này có đôi khi mang đến lực độ mạnh mẽ hơn xa xa nghìn vạn lần so với một câu dỗ ngon dỗ ngọt, nhất là xuất từ người đàn ông lý trí lại trực tiếp như Lục Thiên Thần.

Bởi vì biết Charles là một người tùy tiện đối với người nào cũng có thể uốn lưỡi ba tấc tùy ý khen tặng, dỗ ngon dỗ ngọt nghe thấy từ trong miệng người đàn ông kia cũng thiếu đi một ít vị đạo, thêm một ít bình thản, làm người ta không biết câu nào là thật câu nào là giả.

Lục Thiên Thần có thể không thường nói chuyện, thỉnh thoảng nói cũng là cố gắng biểu đạt ngắn gọn ra ý chuẩn xác nhất, thường thường người như vậy trái lại càng có thể khiến cho người ta cảm thấy đáng giá để dựa vào và tín nhiệm, mà từ trong miệng bọn họ nói ra tự nhiên cũng càng làm cho người ta tín phục.

Một câu, “Cậu thích là tốt rồi” cho dù là Đường Phong cuộc đời từng trải có đủ phong phú cũng không khỏi có chút rung động.

“Sao đột nhiên lại nhớ tới bắn pháo hoa, lại còn là mười một giờ mười một phút.” Đường Phong xoay người đi đến khu cất rượu bên cạnh phòng khách, quay đầu lại nhìn Lục Thiên Thần đang cởi áo khoác tháo cà- vạt, “Muốn uống gì, rượu hay cà phê?”

“Rượu whisky, cám ơn.”

Đường Phong một lần nữa lấy ra hai cái ly, thả một ít đá lạnh rồi rót cho mỗi người một ly rượu mạnh, hơi hơi có chút phóng túng, nhưng cậu thích thỉnh thoảng phóng túng chính mình.

“Bởi vì hôm nay là một ngày đặc biệt.” Lục Thiên Thần cởi ra ba cúc áo trên của áo sơ mi, dưới ánh đèn mờ ảo mơ hồ có thể thấy bộ ngực rắn chắc của người đàn ông này, người này có vóc người tuyệt đẹp ít người châu Á có.

Nếu như không phải tính cách lạnh như băng lại luôn luôn mang theo sắc bén của Lục Thiên Thần, Đường Phong nghĩ người đàn ông giàu có lại anh tuấn này hẳn là sẽ càng được hoan nghênh một chút, chỉ là tính cách Lục Thiên Thần đã định trước người đàn ông này đối với một nửa của mình trong tương lai nhất định là yêu cầu tương đối cao, mà không phải tùy tùy tiện tiện một bình hoa xinh đẹp là có thể xua đi.

Nếu như không phải người rất ưu tú, hoặc là người có tâm lý thừa thụ năng lực mạnh, đứng ở bên người Lục Thiên Thần phỏng chừng sẽ bị áp lực lớn.

Đường Phong hơi hơi quan sát Lục Thiên Thần một chút, nâng ly rượu whisky đưa cho đối phương, lúc Lục Thiên Thần vươn tay cầm lấy ly rượu ngón tay ma sát đên mu bàn tay Đường Phong, mang theo vị đạo sâu sắc.

“Ngày đặc biệt gì?” Đường Phong ngồi đối diện Lục Thiên Thần, cậu nghiêng đầu nhìn về phía pháo hoa bên ngoài cửa sổ vẫn như cũ còn đang nổ tung, chỗ này tốn không ít tiền nha.

Lúc cậu quay đầu lại phát hiện Lục Thiên Thần đang nhìn cậu, lấy một loại ánh mắt nghiêm túc, chuyên chú, cho dù phía sau cậu là pháo hoa sáng lạn không gì sánh được cùng với bóng đêm Los Angeles xa hoa mê say, Lục Thiên Thần dường như chỉ nhìn thấy cậu, chỉ có cậu.

Ánh mắt có một không hai quan tâm quá mức này trong nháy mắt khiến Đường Phong cảm thấy đột nhiên phát bệnh tim, ngực ép chặt đau đớn, chỉ là không phải loại đau đớn khiến người ta khó chịu.

Không muốn bị Lục Thiên Thần nhận ra mình khác thường, Đường Phong nâng lên ly rượu ngửa đầu uống một ngụm lớn, cậu trước đó một mình đã uống vài ly, hiện tại đầu có chút choáng váng khuôn mặt nóng lên, đây là dấu hiệu trước khi say rượu.

“Tôi từng nghĩ vì sao cậu sau khi mất trí nhớ lại đột nhiên thay đổi thành một người, ngay từ đầu tôi thực sự cho rằng cậu muốn bắt đầu một lần nữa, nhưng tựa như một bình hoa cho dù bị đập nát rồi nung lại cũng không có cách nào trở thành đồ cổ, một Đường Phong vô tri tùy hứng lại tính tình trẻ con, cũng không thể đột nhiên trở nên chín chắn lãnh tĩnh lại thản nhiên.” Lục Thiên Thần vào lúc nói chuyện ánh mắt vẫn không rời khỏi con mắt Đường Phong, cái nhìn chuyên chú như vậy chắc chắn có thể khiến đối phương cảm thấy áp lực.

Không hổ là một thương nhân, Lục Thiên Thần ở trên bàn đàm phán khẳng định luôn luôn đem đến cho những người khác không ít cảm giác áp bách.

Mà hiện tại, Đường Phong cũng cảm nhận được cảm giác áp bách từ một người được xem như là quý ngài thành công, chỉ cần ánh mắt cậu hơi chút bất thường hoặc là tránh né Lục Thiên Thần, người sau khẳng định có thể lập tức cảm thấy được khác thường của cậu.

Đường Phong không dự định ngụy trang, ngay từ đầu cậu đã không dự định sống một cuộc sống có bất cứ điều gì dối trá.

“Ừ, những lời này tôi nghe anh nói hình như không chỉ là một lần. Tôi phải nhắc nhở anh, anh còn chưa trả lời vấn đề trước đó của tôi, vì sao hôm nay là một ngày đặc biệt, chỉ là bởi vì tôi song song đi ra ngoài với ba người đàn ông, hay là hôm nay là sinh nhật Fiennes?” Cậu lại uống một ngụm rượu, cười hỏi.

“Mười một giờ mười một phút, hai số mười một có ý nghĩa gì cậu không biết sao?” Lục Thiên Thần nói một câu Đường Phong nghe không hiểu.

Người này thật thà lắc đầu, cậu đích xác không biết hai số mười một có ý nghĩa đặc biệt gì.

“Độc thân.” Lẫy lừng phun ra hai chữ chẳng hiểu ra sao.

“A?” Đường Phong trong một chốc phản ứng không kịp.

“Hai số mười một là ngày lễ độc thân, tôi bắn pháo hoa cho cậu là để chúc mừng cậu hôm nay thoát khỏi hàng ngũ độc thân.” Lại nói một câu Đường Phong nghe không hiểu.

Cậu đúng là độc thân, nhưng từ lúc nào cậu thoát khỏi hàng ngũ độc thân?

Đường Phong dùng ánh mắt khó hiểu nhìn Lục Thiên Thần, trong ánh mắt không còn là bình tĩnh và trầm ổn tinh khiết, hình dạng có chút nghi hoặc trái lại khiến người đàn ông này lộ ra vài phần đáng yêu.

Đôi mắt sáng sủa, vô tội, nghi hoặc kia, Lục Thiên Thần không biết con mắt Đường Phong vốn đã đẹp như vậy, hay là bởi vì sau khi anh yêu Đường Phong liền nghĩ người đàn ông này mặc kệ là bộ dáng gì cũng đều đẹp mắt như vậy.

Không quan trọng, anh cảm thấy đẹp là được.

“Tôi không hiểu ý của anh, anh ngày hôm nay có chút kỳ lạ, Lục Thiên Thần.” Đường Phong đặt ly rượu xuống, giữa đôi lông mày bắt đầu nhíu lại.

Cậu vừa nói xong Lục Thiên Thần đột nhiên tiến tới, bất ngờ đặt lên môi Đường Phong một nụ hôn nhàn nhạt, lại dường như không có chuyện gì ngồi về chỗ cũ.

“Tôi nghĩ cậu cho tôi vào phòng cậu, hẳn là muốn nói cho tôi biết một sự tình.” Lục Thiên Thần nói.

“Anh vừa hôn tôi.” Kết quả người này lập tức nói đến chủ đề khác, nếu như Lục Thiên Thần muốn dùng cái này để hấp dẫn lực chú ý của Đường Phong, Đường Phong chỉ có thể nói Lục Thiên Thần làm quá thành công.

Có ai sau khi bị hôn bất ngờ lại còn có thể trò chuyện bí mật với người vừa hôn mình?

“Ừ, đúng.”

“Anh không muốn giải thích một chút sao? Này, anh hôn tôi!” Càng tiếp cận hiểu rõ Lục Thiên Thần, Đường Phong càng nghĩ tính cách chân thực của người đàn ông này có chút cổ quái lại thú vị, cũng không cũ kỹ không thú vị như lúc đầu cậu tưởng tượng.

“Tôi không quen ngủ một mình.” Trọng tâm của chuyện vì sao cảm giác càng kéo càng xa, tư duy đột nhiên của Lục Thiên Thần khiến Đường Phong có chút theo không kịp.

“Sao tôi nhớ anh trước đây bình thường ngủ một mình, trời ạ, tôi sắp bị anh xoay đến hôn mê.”

Đầu Đường Phong không biết là bị vấn đề liên tục biến hóa của Lục Thiên Thần xoay đến hôn mê hay là bị cồn gây mê, cậu cảm giác lý trí và bình tĩnh của cậu cách cậu càng ngày càng xa, chúng nó phi lên trời dùng đôi cánh nhỏ phành phạch bay cao, còn rõ ràng chào cậu nói gặp lại sau.

Hai tay ôm đầu mình, lắc đầu nói: “Được rồi Lục Thiên Thần, nói cho tôi biết rốt cuộc anh muốn cái gì, đầu tôi sắp nổ tung mất.”

“Sẽ không.”

“Cái gì sẽ không?”

“Đầu của cậu sẽ không nổ.”

Đề tài quỷ dị.

“Tôi chỉ đang ví dụ!” Đường Phong trợn mắt trừng qua, lúc này Lục Thiên Thần cũng không tiếp tục cãi lại mà chỉ là nhìn chằm chằm vào cậu như lúc đầu.

“Dù anh nhìn tôi nữa, tôi cũng sẽ không biến thành đóa hoa.” Chịu không nổi nữa, Đường Phong đứng lên cố gắng lấy tay che đi con mắt Lục Thiên Thần, cậu vừa đứng lên người sau liền ôm thắt lưng cậu.

Ngay lúc Đường Phong bịt kín con mắt Lục Thiên Thần, người sau đã kéo cậu vào trong lòng, đồng thời thuận thế ngã xuống sô pha.

Lục Thiên Thần là một thương nhân, nhưng cũng là một người đàn ông, đây chính là lời anh từng nói.

May mắn là anh đã từ nhân vật thương nhân chuyển về phía đàn ông, về phần thời gian chuyển biến, là vào phút chốc anh tỏ tình với Đường Phong.

Lục Thiên Thần lại một lần nữa hôn lên người kia, nhưng không phải chuồn chuồn lướt nước như lúc trước, nụ hôn của anh không quá thành thạo, nhưng cũng đủ sức mạnh và tràn ngập mùi vị trực tiếp xâm chiếm, phương thức hôn liên tiếp cũng mang theo bản sắc của cá nhân anh.

Đường Phong đại não chậm chạp bị Lục Thiên Thần hôn hơn mười giây sau mới phản ứng lại, ôi, cậu hiện tại đang bị một người đàn ông cường hôn.

Không, chuẩn xác mà nói là bọn hắn đang hôn môi, bởi vì Đường Phong cũng tự mình đáp lại.

Có thể là kìm nén quá lâu, có thể là lý trí bị cồn ăn sạch, cũng có thể là vì hôm nay cậu muốn phóng túng đến cùng, dưới tiền đề để chính mình cảm thấy sung sướng Đường Phong tiếp nhận nụ hôn đến từ Lục Thiên Thần.

Hơi thở của đối phương tươi mát, khẳng định là đã đánh răng trước khi đến đây.

Khi Lục Thiên Thần cởi ra áo choàng tắm của cậu hôn lên xương quai xanh và vai cậu, Đường Phong hiểu ra một việc.

Đây là một hồi hoạt động có dự tính trước, Lục Thiên Thần nói không chừng vào lúc tảo mộ cho cậu đã nghĩ đến chuyện buổi tối làm thế nào lăn lên giường với cậu.

Hai số mười một là độc thân, hôm nay là ngày cậu không còn độc thân, nhưng cho dù lên giường với Lục Thiên Thần cũng không có nghĩa cậu sẽ thoát khỏi độc thân đúng không?

Người này liên tục miên man suy nghĩ, hình dạng sững sờ rõ ràng đến mức Lục Thiên Thần cũng cảm thấy được, người sau ác ý lại chơi xấu chuẩn xác nắm lấy địa phương yếu đuối nhất của một người đàn ông, đột nhiên kích thích khiến lúc Đường Phong hoàn hồn rất muốn giẫm Lục Thiên Thần hai cước.

“Đau!” Người này quá cố sức.

“Lần đầu tiên, lỡ tay.”

Đường Phong trợn mắt trừng Lục Thiên Thần, ngay sau đó người sau trong ánh mắt kinh ngạc của Đường Phong cúi đầu ngậm lấy.

Trời ạ. . .

Đây thực sự là một đêm điên cuồng.