Edit: Huyết Vũ

Đệ thập nhất chương: tai nạn vô cớ.

 

Ở trong ấn tượng của Đường Phong, phàm là phạm nhân nhìn thấy cảnh sát thì đều là muốn chạy, trước đó nghe Charles nói có một người đẹp Anh quốc theo đuổi anh, cậu cũng tưởng Charles đang tránh né Ivan đuổi bắt khắp nơi, thế nhưng hiện tại đến xem hình như cũng không phải là chuyện như vậy.

Ngày hôm qua đứng trên sân thượng Charles còn đặc biệt hữu nghị vẫy tay hỏi thăm Ivan, không biết xấu hổ hô to với người ta: “Bảo bối Ivan thân ái của tôi, cậu đừng theo đuổi tôi nữa, lòng của tôi đã có nơi thuộc về, tôi và cậu đã định trước là không có duyên phận, chúc chúng ta vĩnh viễn đừng gặp lại.”

Những lời này Đường Phong ở trong phòng đều nghe được, nếu như cậu là Ivan khẳng định sẽ bị tức chết.

“Anh hiện tại bảo tôi làm sao đây, Charles, ngoại trừ chọc vào phiền phức cho tôi anh còn có thể làm gì, anh xem, tôi chỉ muốn làm một người bình thường, diễn điện ảnh thật tốt, sống cuộc sống của người bình thường. Thế nhưng hiện tại anh đem tôi quấn vào một cái vòng xoáy lớn, tôi nghĩ cuộc sống hiện tại của tôi còn đặc sắc kích thích hơn cả điện ảnh.”

Đây là ngày thứ hai cậu lên thuyền, ngày mai thuyền sẽ cập bờ đến đảo Phuket của Thái Lan, nếu như có thể cậu rất muốn từ Thái Lan ngồi máy bay đi về, nhưng vấn đề là cậu hiện tại không có hộ chiếu, hộ chiếu đều ở chỗ Lục Thiên Thần, cậu muốn liên hệ một chút với Lục Thiên Thần trước.

“Cậu không phải là người thường gì đó thân ái, cậu đáng yêu hơn bất cứ ai tôi đã từng gặp, đại minh tinh của tôi, chúng ta thật vất vả mới gặp được nhau, cậu đây là muốn ruồng bỏ tôi sao?” Charles tiến đến, giống hệt một con gấu bông cực lớn ôm lấy cánh tay Đường Phong, còn dùng gương mặt cọ cọ trái phép.

“Đừng làm nũng với tôi. . .” Đường Phong cười khổ.

“Tôi yêu cậu bảo bối, tuy rằng tôi bình thường cũng nói thích với người khác, thế nhưng duy độc một chữ này cho tới bây giờ tôi vẫn rất thận trọng, tôi dám thề cậu tuyệt đối là người đầu tiên tôi nói yêu, cũng tuyệt đối là người cuối cùng.” Charles lời thề son sắt.

“Được rồi, tôi chấp nhận tình yêu của anh. Hiện tại, ngài Charles thân ái của tôi, anh chuẩn bị lúc nào đưa tôi trở lại?” Đường Phong cũng không để ý bộ dạng như vậy của Charles, nói thế nào cũng vẫn phải quay chung quanh trung tâm trọng điểm không chút nào lệch khỏi quỹ đạo.

Tay Charles ôm ngực một bộ đáng thương vì bị vứt bỏ: “Cậu tổn thương tôi rồi, thân ái.”

“Thật không? Vậy thật là vinh hạnh của tôi.” Đường Phong cong lên dáng cười, tuyệt đối là đang trả đũa một tháng kia bị Charles ức hiếp trước đó.

Charles một mắt gấu trúc nhìn chằm chằm vào Đường Phong hồi lâu, cuối cùng cũng chỉ có thở dài rồi thở dài.

“Tôi tạm thời không thể để cậu trở lại, thân ái.” Lời này nghe ra có vài phần nghiêm túc.

“Có thể nói cho tôi biết nguyên nhân không?” Đường Phong hỏi.

Nếu như Charles dám nói là bởi vì “Tôi quá nhớ cậu” các loại lý do, cậu tuyệt đối sẽ tìm cơ hội cho Charles một đôi mắt gấu trúc cho đủ bộ, cho dù bị ném xuống biển rộng cậu cũng muốn làm như vậy.

“Xin hãy tin tôi, tôi là vì sự an toàn của cậu mà suy nghĩ.” Charles trở nên chân thành hiếm có, tuy rằng Đường Phong không quá hiểu ý nghĩa bên trong lời nói của Charles.

Đường Phong cười khổ, cực kỳ khó hiểu hỏi: “Sự an toàn của tôi? Lẽ nào có ai muốn mạng của tôi sao?”

Từ trước đến nay cậu là một người hòa thuận làm đầu, không nhớ đã từng trêu chọc người nào, cho dù có, vậy cũng nhất định là Charles và Lục Thiên Thần hoặc là Albert mấy tên mang đến phiền phức.

“Anh sẽ không nói với tôi chính là sĩ quan Ivan đó chứ?” Đường Phong hoài nghi nhíu lại lông mày, cậu nhớ ánh mắt ngày hôm qua Ivan nhìn cậu, so với lần đầu tiên bọn họ gặp mặt thì lạnh lùng hơn nhiều, cho dù Ivan đã từng có quá khứ không muốn người biết với Charles, thế nhưng đây cũng không đủ trở thành lý do đối phương uy hiếp tính mệnh của cậu chứ.

Ivan là sĩ quan cảnh sát mà, là hình cảnh quốc tế.

“Cậu ta tạm thời xem như là một ngòi nổ.” Charles có chút hổ thẹn vươn tay ôm lấy cậu, đầu chôn trên lưng Đường Phong thanh âm nghe ra có chút rầu rĩ, rồi lại mang theo kiên định và vài phần tàn nhẫn, “Tôi sẽ không để bất cứ kẻ nào thương tổn đến cậu.”

Đường Phong nhè nhẹ vỗ vai Charles, người này luôn luôn khiến cậu chẳng biết làm sao.

“Nghe vậy dường như anh không cảm thấy Lục Thiên Thần có thể bảo vệ tốt tôi?”

“Có rất nhiều chuyện, cậu ấy không biết.” Charles hôn một cái trên cổ người kia, “Chuyện không biết, liền không có cách nào đi phòng bị, mà tôi càng thích đem người tôi quý trọng đặt ở bên mình.”

“Được rồi, tôi không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, thế nhưng nếu có liên quan đến sĩ quan Ivan, không bằng anh nói cho tôi biết đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?” Trời ạ! Đường Phong vừa ngẫm lại liền nhịn không được mắng to, “Nửa tháng nữa tôi còn phải đến Venice tham gia liên hoan phim, Charles, nếu đến lúc đó tôi không có biện pháp đi tới tôi sẽ giết anh, tôi thề đấy!”

Charles vội vàng ôm chặt người kia trấn an: “Tôi thề, cậu nhất định sẽ bình yên vô sự đúng ngày đến Venice.”

Sau lần này Charles liền thẳng thắn chiều theo ý Đường Phong.

Ivan sinh ra ở gia đình quý tộc Anh, cha anh chính là người đứng đầu tổ chức hình cảnh quốc tế chi nhánh Anh quốc, con kế nghiệp cha, sau khi Ivan tốt nghiệp đại học liền tiến nhập tổ chức hình cảnh quốc tế phân bộ Anh quốc công tác, đồng thời chỉ trong hai năm ngắn ngủi trở thành tiểu tổ trưởng, được xem như là người đứng đầu tổ chức phân bộ Anh quốc trong tương lai.

Rắc rối giữa Charles và Ivan là chuyện từ ba năm trước.

Ba năm trước Charles làm ăn ở Châu Âu cực kỳ thuận buồm xuôi gió, trắng đen hai đường đều dính tạp, Ivan tuổi trẻ khí thịnh thề rằng phải tìm được chứng cứ Charles buôn lậu đồng thời phải bắt được anh, đáng tiếc sau đó cảnh sát trẻ tuổi đã không chống được lão bánh quẩy Charles dụ hoặc, một người mèo trắng một tên gấu chó cứ như thế liền lăn lên giường.

Charles người này ngay từ đầu đã không dự định nghiêm túc thực sự với tình cảm, nhưng Ivan hình như là thực sự quá hăng hái, kết quả tự nhiên chính là Charles không muốn chơi tiếp, mà Ivan tuy rằng không nói cái gì thế nhưng từ nay về sau mỗi ngày liền chung quanh tìm chứng cứ của Charles, tận sức đem cái tên ngang ngược có dã tâm này đưa vào ngục giam.

“Anh thật đúng là một tên khốn.” Đường Phong nghe xong sau đó đánh giá người này.

Charles buồn bực phản đối: “Loại chuyện cảm tình này có thể miễn cưỡng được sao? Ngay từ đầu cậu ta đã phải hiểu, ở bên một người trắng đen lẫn lộn là chuyện không có khả năng, người có xuất thân quý tộc nên tìm một tiểu thư quý tộc kết hôn sinh con.”

“Vậy anh làm gì đi trêu chọc người ta?”

“Tôi chỉ là tùy tiện hẹn cậu ta uống rượu, ai biết cậu ta lại thực sự tới.” Charles nói đến đây còn cố ra vẻ căm phẫn, “Người Anh không phải đều đặc biệt cởi mở sao? Trời ạ, tôi cũng không phải chỉ từng uống rượu với một sĩ quan cảnh sát là cậu ta.”

Kết quả chỉ có Ivan một người gắt gao đuổi theo Charles không tha.

“Anh ta thực sự yêu anh.” Đường Phong nghĩ như vậy.

Charles hừ nhẹ một tiếng: “Không, đối với một tên cao ngạo trong khung mà nói, cậu ta chỉ là không thể chấp nhận sự thực mình bị vứt bỏ mà thôi.”

“Anh luôn luôn có lý do của anh.”

Charles nở nụ cười, vươn tay ôm lấy vai Đường Phong: “Cho nên khi cậu ta biết tôi yêu một người xuất thân minh tinh tầm thường, Ivan liền càng thêm không chấp nhận được, giao thiệp nhiều với quý ngài thượng lưu này, cậu sẽ hiểu bọn họ có bao nhiêu tự ngạo và tự phụ, mặt ngoài quý ông nhưng bên trong lại dối trá và buồn cười đến cỡ nào.”

Đối với ngôn luận của Charles, Đường Phong đã từng sống trong vòng xoáy xã giao cũng có chút đồng ý như vậy.

“Vậy hiện tại đã biết tất cả, anh có biện pháp giải quyết nào không?” Đường Phong hỏi. Charles nâng cằm mỉm cười, có rất nhiều chuyện trước khi anh đi Mỹ cùng với Đường Phong anh cũng đã lập sẵn kế hoạch.

Cái gì mà cùng Lục Thiên Thần giả bộ cùng thích Đường Phong đến đối kháng Albert, loại biện pháp buồn cười này không duy trì được cả đời, không, đừng nói là cả đời, dù là mấy tháng cũng có vẻ cực kỳ khó khăn.

Trước đó anh từng nói với Đường Phong, anh biết anh muốn cái gì.

Hiện tại, anh vẫn như cũ kiên trì điểm này.

Có vài thứ có thể dùng chung, nhưng cũng có thứ bọn họ không thể cùng hưởng.

Buổi tối hôm đó, Charles quang minh chính đại mời đoàn người Ivan tham gia tiệc rượu do anh tổ chức ở trên du thuyền, hiện tại Đường Phong đã hiểu vì sao Charles dám kiêu ngạo như thế.

Cũng chính là thời gian trước đó không lâu, tổ chức hình cảnh quốc tế không biết vì sao đột nhiên huỷ bỏ bí mật truy nã Charles, mà Ivan tìm được Charles, kỳ thực là vì Ivan trước đó vẫn luôn phái người giám thị theo dõi Đường Phong.

Lục Thiên Thần tuy rằng đánh mất Đường Phong, nhưng người của Ivan vẫn luôn đi theo Đường Phong thẳng đến đi tới du thuyền tìm được Charles.

Ngay lúc đó người chứng kiến cũng không chỉ có một mình Ivan, từ góc độ nào đó mà nói, hiện tại Đường Phong ở cùng Charles cũng có thể tính là người bị hại, mặc kệ thế nào cũng sẽ không bị dính vào hàng ngũ nghi phạm, huống chi hiện tại Charles hoàn hoàn toàn toàn là một người tự do.

Tuy rằng Ivan trải qua theo dõi tìm được Charles, nhưng người sau lại một chút cũng không kinh ngạc.

Dựa theo cách nói của Charles thì chính là: “Tôi biết cậu ta một mực giám thị theo dõi cậu, nếu cậu ta muốn thông qua cậu tìm được tôi, tôi đây liền thành toàn cho cậu ta.” Được rồi, Charles tự có quyết định của Charles.

Rất nhanh Đường Phong liền phát hiện cậu dường như đã quên một chuyện, đó chính là hai người hẳn là cũng bị Charles mang đến đây, Tô Khải Trình một người, cùng với thực tập sinh nho nhỏ, cũng bị cuốn vào tai nạn vô cớ với cậu đồng chí Lý Đông Tây đáng thương.

 

 

Đệ thập nhị chương: Thế lực tội ác đại tụ hội ( thượng )

 

Charles dù sao cũng không phải người tội ác tày trời gì, cũng không làm gì Tô Khải Trình và Lý Đông Tây, chỉ là hai người kia đều bị Charles tạm thời nhốt lại trong phòng để vệ sĩ giám sát, khôi hài là bọn họ cư nhiên bị nhốt cùng với nhau.

Charles đồng ý để Đường Phong đi xem Lý Đông Tây và Tô Khải Trình, khi Đường Phong mở ra gian phòng liền thấy một màn thế này.

Tô Khải Trình một bộ nữ vương hai chân đặt trên chiếc bàn thấp trong gian phòng, có chút buồn chán cầm điều khiển từ xa liên tục đổi kênh truyền hình, nhìn qua hoàn toàn là đang giết thời gian.

Mà Lý Đông Tây đeo một cái kính khung đen to thì giống như một tên hầu bên người nữ vương khổ ha ha cong thắt lưng, đứng ở bên cạnh Tô Khải Trình bóp vai đấm lưng cho anh ta, thường thường lấy tay lau mồ hôi, xem ra là bị ngược đãi đã lâu.

Đường Phong thực sự không phải cố ý cười ra, nhưng cậu thực sự không nhịn được mới phì cười.

Sau khi biết Tô Khải Trình và Lý Đông Tây đều bị nhốt trong cùng một gian phòng cậu còn lo lắng hai người kia có thể đánh nhau hay không, có thể ầm ĩ long trời lở đất hay không, thế nhưng hiện tại nhìn qua. . .

Ừm, hình như ở chung rất không tệ.

“Anh Đường!” Vừa nghe thấy tiếng cười của Đường Phong, Lý Đông Tây lập tức quay đầu nhìn sang, thấy được người quen, thằng nhóc này còn thiếu nước quỳ xuống hô to một tiếng “Mau tới cứu em.”

Hai ngày này Tô Khải Trình giày vò Lý Đông Tây không nhẹ.

Nghe thấy tiếng cười người kia Tô Khải Trình liền ném đi điều khiển từ xa, cũng không quản bình thường ngụy trang, lộ ra nụ cười xán lạn về phía Đường Phong, song song vươn một tay túm lấy Lý Đông Tây đang muốn chạy về phía Đường Phong kéo về phía sau, còn mình thì bước lên trước: “Ngày đó tôi thấy cậu ngủ rất say sưa vậy nên không đi quấy rối cậu, ở cùng Charles khổ cực chứ?”

“Cũng được.” Đường Phong nhìn về phía Lý Đông Tây bị Tô Khải Trình túm ngã trên mặt đất, “Chủ tịch Tô thực sự biết cách sai bảo người.”

“Đâu có.” Tô Khải Trình nhẹ giọng cười liếc mắt nhìn thằng nhóc trẻ tuôi đứng lên từ trên mặt đất, “Lý Đông Tây, tôi có sai khiến cậu không?”

“Không có! Không có!” Đầu thằng nhóc này lắc y hệt cái trống bỏi.

“Tôi có sai cậu đổ nước bóp vai cho tôi không?” Nâng cằm dáng dấp cao ngạo.

“Không có! Không có!! Đều. . . Đều là tôi tự nguyện!” Lý Đông Tây đỡ lấy kính khung đen gác ở trên mũi, rất giống một tiểu người vợ oan ức cong lưng cúi đầu.

Xét thấy Tô Khải Trình đã từng bắt cóc qua lại với cậu, Đường Phong một chút cũng không tin Tô Khải Trình sẽ không uy hiếp hoặc là bắt nạt Lý Đông Tây, thằng bé này vừa ra trường chưa có kinh nghiệm trong xã hội, đâu so được với Tô Khải Trình loại cáo già lăn lộn trong xã hội nhiều năm này.

Đường Phong vẫy tay ý bảo Lý Đông Tây đến đây, cậu có vài lời muốn nói cho nhóc này.

Lý Đông Tây ngay từ đầu còn không dám đi tới, liên tiếp nhìn về phía Tô Khải Trình, ngượng nghịu đi được hai ba bước liền quay đầu lại nhìn người đàn ông khoanh tay đứng một bên, lại đi hai ba bước len lén nhìn Đường Phong.

“Đến đó đi.” Tô Khải Trình liếc nhìn Lý Đông Tây, lời nói vừa thốt ra thiếu chút nữa liền đem Lý Đông Tây dọa sợ quỳ xuống đất. Đường Phong đỡ trán, Tô Khải Trình rốt cuộc đã là gì mà dọa Lý Đông Tây thành bộ dạng này, cậu nhìn không được, thẳng thắn tiến lên đem Lý Đông Tây lôi ra gian phòng.

Vừa ra ngoài, Đường Phong liền hỏi: “Tô Khải Trình đã làm gì cậu, cậu nói cho tôi biết.”

“Không, không có.” Cúi đầu, Lý Đông Tây liên tục lắc đầu.

“Sợ cái gì, anh ta nhiều tiền thế lực có lớn hơn nữa cũng là con người, hiện tại không phải cùng bị nhốt giống với cậu sao, người nhốt các cậu tôi có quen, cậu thành thật nói cho tôi biết, anh ta có bắt nạt cậu không?” Căn cứ vào tâm tính “Đồng bệnh tương liên”, Đường Phong chuẩn bị làm chủ cho Lý Đông Tây.

“Anh Đường, thực sự không có gì, anh ta chỉ là kêu em hầu hạ anh ta, như vậy sẽ không truy cứu chuyện em chụp ảnh anh ta và Ca Trần.” Xoa xoa mũi, Lý Đông Tây thành thật ăn nói.

“Hầu hạ. . . Các cậu lẽ nào?” Đường Phong nhíu mày, một thực tập sinh tốt đẹp không phải bị hủy rồi chứ? Nếu Tô Khải Trình thực sự làm gì đó với Lý Đông Tây, cậu hiện tại sẽ chạy ào vào cho tên kia hai đấm.

“Không có! Không có!” Lý Đông Tây phản ứng kịch liệt, nhanh chóng lắc đầu xua tay, “anh Đường anh đừng suy nghĩ nhiều, anh ta chỉ là kêu em bóp vai rót nước mà thôi, nhìn bộ dáng em thế này chủ tịch Tô đâu để vào mắt.”

Sờ sờ đầu, Lý Đông Tây hắc hắc cười nhẹ hai tiếng.

Đường Phong nhìn chằm chằm Lý Đông Tây một hồi, cười nói: “Tôi thấy cũng không hẳn, nếu cậu tháo kính xuống trang phục một phen thì cũng là một tên điển trai đấy.”

Không nói đùa với Lý Đông Tây nữa, thằng nhóc này phỏng chừng hai ngày nay bị dọa sợ rồi. Đường Phong mang theo Lý Đông Tây đến nhà hàng bên cạnh ăn chút đồ, vừa ăn cơm vừa ở một bên nói chuyện với cậu thanh niên.

“Hai ngày này có bị bắt nạt gì không?” Đường Phong rót một cốc nước trái cây cho Lý Đông Tây.

“Không có, ngay từ đầu cũng có chút sợ, thế nhưng sau lại có chủ tịch Tô ở cùng nên kỳ thực cũng không đánh sợ như vậy.” Lý Đông Tây nhận cốc từng ngụm từng ngụm uống.

Đường Phong cười cười, cũng đúng, ở hai người yên tâm hơn ở một mình, Tô Khải Trình người này tuy rằng có xấu một chút, nhưng chí ít cũng là một người.

“Ngày mai tới đảo Phuket cậu liền xuống thuyền đi, chuyện trở lại tôi sẽ tận lực sắp xếp cho cậu, Đông Tây, sau khi trở lại không nên đem việc này nói lung tung khắp nơi, cậu hiểu chưa?” Tuy rằng Đường Phong không cảm thấy Lý Đông Tây nói lung tung khắp nơi có thể tạo ra ảnh hưởng gì, nhưng loại chuyện này mặc kệ là cậu, Tô Khải Trình hay là Charles, cũng không mong muốn bị người nói bậy khắp nơi.

Lý Đông Tây một người bình thường đích xác sẽ không tạo thành bất luận tổn thất gì cho kẻ nào, nhưng chính bản thân cậu ta sẽ là một người dễ gặp chuyện không may.

“Em sẽ không nói, nếu nói ra ngoài em liền cả đời cũng không có vợ.” Cậu thanh niên liên tục thề.

Đường Phong có thể làm cũng chỉ là thế này, dù sao Lý Đông Tây có thể xem như là bị cậu liên lụy, cũng may Charles cũng không phải kẻ xấu động một chút liền giết người như ở trong phim.

“Anh Đường, vậy còn anh?” Lý Đông Tây lo lắng hỏi.

“Tôi sẽ tự mình trở lại.”

Cậu sao, cậu chỉ có thể đi một bước nhìn một bước thôi.

. . .

. . .

Vũ hội buổi tối Đường Phong một chút cũng không muốn tham gia, nhưng Charles vẫn như cũ ngoan cố đưa tới lễ phục và mặt nạ cho cậu.

Không sai, chính là mặt nạ.

Chủ đề vũ hội là mặt nạ, những vị khách tụ họp đêm đó đều được yêu cầu đeo mặt nạ của mình, của Charles là mặt nạ nửa mặt màu vàng kim khảm lên đá quý, có chút xa hoa quá mức, đeo ở trên mặt người bình thường phỏng chừng chỉ có một chữ tục, thế nhưng loại xa hoa đường hoàng này lại cực kỳ xứng với Charles.

Người này đứng ra chính là dáng dấp muốn hô to một tiếng “Ta là quốc vương”

Về phần Đường Phong, là một chiếc mặt nạ màu bạc cực kỳ giản đơn, mặt trên khảm vài viên ru-bi, sạch sẽ lại không thiếu phần đặc sắc, về phương diện thẩm mỹ Charles thưởng thức luôn luôn khiến Đường Phong thoả mãn.

“Tự anh đi là được, không cần phải lôi kéo tôi chứ?” Mặc lên lễ phục đeo mặt nạ, Đường Phong thoáng nhìn về phía gương, trang phục như vậy trừ phi là người phi thường quen thuộc, bằng không căn bản là không nhận ra cậu. Đường Phong lại nhìn về phía Charles, hình thể và phong độ của người này đặt ở nơi nào, cho dù là đeo mặt nạ ai cũng biết anh ta là Charles.

“Bảo bối, người ta luyến tiếc cậu mà!” Mới nói liền ôm tới, Charles nhẹ nhàng cọ cọ lên người Đường Phong, thuận thế ôm lấy thắt lưng người kia, “Đêm nay cậu là bạn nhảy của tôi, duy nhất.”

Đường Phong đột nhiên có một loại dự cảm tệ hại.

Cậu nhướng mày hỏi: “Chờ một chút, anh sẽ không muốn cứ như vậy ôm tôi đi ra ngoài chứ?”

“Kỳ thực tôi càng muốn cùng cậu khiêu vũ đi vào, nhưng tôi nghĩ như vậy có chút quá màu mè.”

May là Charles không dự định lôi kéo cậu khiêu vũ đi vào, nếu không Đường Phong tuyệt đối tuyệt đối sẽ phát điên, chuyện này cũng quá khôi hài rồi.

Không để Đường Phong có thời gian từ chối, Charles cái tên cậy mạnh này bắt lấy cậu trực tiếp kêu vệ sĩ mở cửa, lấy tư thái như đế vương của anh mang theo Đường Phong đi vào hội trường.

Bọn họ vừa rồi là ở trong phòng nghỉ khách VIP của vũ hội, Đường Phong cứ nghĩ bọn họ sẽ lấy tư thái bình thường đi vào hội trường, thế nhưng khi cửa mở ra cậu mới phát hiện căn bản không phải một chuyện như thế.

Chẳng biết tại sao một đám người sau khi bọn họ mở cửa liền tự động nhường đường, phân biệt đứng ở hai bên vỗ tay hoan nghênh, nếu như dưới chân có cái thảm đỏ, lại đem con gấu bên người này trang điểm thành mỹ nữ mặc áo cưới, Đường Phong liền nghĩ hiện tại là đang đi vào nhà thờ kết hôn.

“Đây là chuyện gì? !” Đường Phong trực tiếp nhéo một cái trên thắt lưng Charles.

“Bảo bối nhi, có chút đau, dưới ánh mắt công chúng cậu cứ liếc mắt đưa tình với tôi, tôi sẽ không nhịn được mất.” Charles siết chặt cậu, còn thường thường vẫy tay chào hỏi với các vị khách hai bên.

“Bọn họ là ai?”

“Không sao, tôi sẽ chậm rãi giới thiệu cho cậu, thấy người béo ở bên kia không? Ông ta là đồng bọn hợp tác tại vùng Trung Đông với tôi, buôn lậu dầu mỏ đều nhờ ông ta, kỳ thực ông ta chính là một hoàng tộc Trung Đông, cậu hẳn là biết đạn pháo người Mỹ bán ra rất đắt, cho nên thỉnh thoảng ông ta cũng sẽ lặng lẽ mua một ít vũ khí từ chỗ tôi.”

“Ôi, còn có nữ siêu mẫu ở bên kia, cô ta là tình nhân của một kim cương vương ở Nam Phi, song song cũng đảm nhiệm thay người đàn ông đó đi bàn chuyện làm ăn, tôi là khách hàng chính buôn lậu kim cương của bọn họ ở Châu Âu, thế nhưng gần đây bọn họ không quá an phận, đem tôi chọc tức liền giảm xuống vài phần lợi tức của bọn họ.”

Nghe cứ như là một vũ hội tập thể của các thế lực tội ác lớn, nhiều nhân vật trọng yếu như vậy đều ở chỗ này, thảo nào Charles hai ngày nay có chút hưng phấn nhảy nhót quay quanh Đường Phong, đây không phải là điện ảnh mafia gì đó, mà là hàng thật giá thật thế lực tội ác đại tụ hội, có khi tùy tiện tóm tới một người đều có thể xảy ra một hồi gió bão.

 

 

Đệ thập tam chương: Thế lực tội ác đại tụ hội ( hạ )

 

Cuộc sống khác nhau sẽ tiếp xúc đến những người khác nhau, hoặc là nói tiếp xúc với cùng một người nhưng mỗi người sẽ có nhận thức khác nhau.

Nhất là khi Đường Phong phát hiện trên bữa tiệc có mấy vị khách mặt nạ đều che không được khuôn mặt cực kỳ nhìn quen mắt, loại cảm giác này ngày càng rõ ràng, có vài người đều là người cậu từng gặp lúc còn là Fiennes, mặc dù khi đó cũng không quá thân thuộc, nhưng cậu thế nào không nhớ những người này cũng là đang làm ăn buôn bán.

Hiện tại đến xem, hẳn là có thêm một từ —— biểu hiện mặt ngoài.

“Người quả nhiên không thể chỉ nhìn mặt ngoài.”

Đường Phong từ chỗ bồi bàn cầm lấy một ly rượu cốc-tai, đây tuy là một tụ hội lớn của thế lực tội ác, thế nhưng nhìn những người này, cả đám áo mũ chỉnh tề, ăn nói khôi hài, cử chỉ ưu nhã khéo léo, người khác rất khó đem những người này liên hệ với hai chữ “Bại hoại”.

“Tôi nghĩ mặt ngoài và nội tại của tôi đều thập phần ưu tú?” Charles ở bên cạnh cậu dõng dạc.

Đường Phong đột nhiên nghĩ, Charles mở ra vũ hội hoá trang như vậy, còn đeo mặt nạ, liệu có phải là để che giấu mắt gấu trúc trên khuôn mặt bị cậu đánh không.

Kỳ thực đã qua hai ngày, mắt gấu trúc của Charles cũng không phải quá rõ ràng, nhiều lắm nhìn qua chỉ giống như ngủ không đủ thôi.

Charles mang theo Đường Phong dạo một vòng quanh vũ hội, tâm sự với hoàng tộc Trung Đông, trò chuyện cùng Nam Phi kim cương vương, nếu như bỏ đi nhân tố khiến người ta bất an, những cuộc trò chuyện trên vũ hội này đích xác khiến người ta được lợi không nhỏ, mặc kệ bạch đạo hắc đạo hay là hắc bạch trộn lẫn, phàm là người có thể thành công đều có một bộ nguyên tắc và cách làm của mình.

Mà thường thường thông qua cuộc trò chuyện với đối phương mình cũng có thể rõ ràng cảm giác được lý niệm và thái độ của họ.

Những người này lá gan rất lớn, có can đảm khiêu chiến quyền uy, tuy rằng nguy cơ tầng tầng lại tràn ngập tính chất không xác định, nhưng phiêu lưu càng lớn cũng mang đến cho họ lợi ích càng nhiều.

Âm nhạc trong yến hội đột nhiên trở nên du dương nhu tình, các quý ông đều vươn tay mời các quý cô cùng nhảy, chỗ tốt của việc đeo mặt nạ chính là có thể ở trong ngụy trang và ẩn dấu tìm kiếm một loại lạc thú thăm dò thần bí kích thích, so với bình thường càng nhiều thêm một chút tò mò và lớn mật.

Chỉ cần là đối tượng ngưỡng mộ trong lòng, đều có thể dưới sự che chở của mặt nạ mà dũng cảm đi mời.

“Liệu tôi có vinh hạnh được nhảy với cậu không?” Charles cũng thế, tuy rằng người này dù không đeo mặt nạ cũng sẽ như trước làm theo ý mình.

Không có gì là không thể.

Đường Phong ôm lấy thắt lưng Charles: “Tôi nhảy bước của nam.”

Tiền đề là anh nhảy bước của nữ.

“Cực kỳ vinh hạnh.” Charles chẳng chút nào e ngại, chỉ có đàn ông quá mức không tự tin mới đi quan tâm mặt ngoài trống rỗng kia, nhưng loại chuyện này ngoại trừ bản thân mình sẽ để ý, người khác căn bản đều không quan tâm.

Charles gác tay trên vai Đường Phong, vào lúc hai người bước lên bước nhảy đầu tiên anh nhẹ giọng cười nói: “Thân ái, tôi từng xem tiết mục khiêu vũ các cậu học, cậu nhảy thật tốt, từ lúc ấy trở đi tôi đã muốn mời cậu khiêu vũ, cảm giác này nhất định rất mỹ diệu.”

“Vậy hiện tại tuyệt vời không?”

“Tuyệt vời ngoài sức tưởng tượng.” Charles thấp giọng nở nụ cười, không chút nào che giấu tâm tình cực tốt của mình.

Đường Phong ôm eo cũng không tính là nhỏ của Charles vỗ nhẹ nhẹ thắt lưng của đối phương, lúc hai người tiến gần đến nhau thấp giọng hỏi nói: “Anh không phải cũng mời Ivan sao? Ngày hôm nay ở đây thế lực tội ác nhiều như vậy, anh ta có thể không đến hay không, nói thật, tôi thật không hiểu mối quan hệ phức tạp của mấy người.”

Rõ ràng là hắc đạo và bạch đạo, nhưng có đôi khi lại khiến người ta không thể phân rõ.

Giống như hiện tại, thế lực tội ác đại tụ hội cũng không có ai đến quản, thế nhưng cũng đúng, Trung Quốc có một câu châm ngôn “Nước quá trong ắt không có cá”. Trong cái hồ cá nho nhỏ dù sao cũng phải có nhiều mặt cộng đồng sinh tồn mới có thể lâu dài tồn tại.

Chỉ là Đường Phong không quá hiểu về phương diện này, cũng không phải rất muốn đi hiểu, biết quá nhiều chuyện, có đôi khi chính là tự tìm phiền não, nếu không cũng đã chẳng có cậu “Người ngốc có phúc của người ngốc”.

“Thế lực tội ác? Ha ha ha!” Charles nở nụ cười, nháy mắt với người kia, dán lên vành tai Đường Phong nói rằng, “Bảo bối thân ái của tôi, chỉ là cậu chưa từng tiếp xúc với vòng xoáy này thôi, nếu đem toàn bộ người trên thuyền này bắt lại, vậy hiệu ứng có thể so với chiến tranh thế giới lần thứ ba.”

“Mỗi người ở đây, nếu như xảy ra chuyện gì sẽ khiến kim tự tháp mất đi sự cân bằng, cậu đừng xem bọn họ cả đám đều đi buôn lậu súng ống đạn dược hoặc là làm ăn buôn bán cái gì pháp luật không cho phép, rất nhiều người đều là phía sau có chính phủ các quốc gia chống đỡ, rất nhiều chuyện không tiện để người bạch đạo chính diện xuất hiện, thường thường sẽ đi hợp tác với đám người xen lẫn vào trong bóng tối như chúng tôi.”

“Nghe có vẻ có chút cảm giác một nhà làm quan đánh cướp nhân dân.” Di động trong sân nhảy, Đường Phong thỉnh thoảng cũng quan sát mọi người ở bốn phía, cho tới bây giờ cậu vẫn chưa thấy cái bóng của Ivan.

Charles bổ sung nói: “Cũng không thể hoàn toàn nói như vậy, người hợp tác với chính phủ dù sao cũng là số ít, cậu cũng biết, đám người thống trị quốc gia này luôn luôn tự cho mình là đúng, luôn luôn mong muốn tất cả mọi người nghe theo lệnh mình, nhưng đây là chuyện không thể. Lực lượng tự do nằm ngoài chính phủ, cùng với lực lượng tự thân của chính phủ, hai bên song song chống lại lẫn nhau cũng tìm kiếm một sự cân bằng.

Vậy cân bằng này tìm thế nào?

Đường Phong đang hiếu kỳ, đột nhiên cảm thấy có người chằm chằm nhìn vào lưng cậu, ánh mắt kia giống như là kim châm đâm vào khiến cậu khó mà không phát hiện.

Vừa lúc âm nhạc ngừng lại, Charles và Đường Phong cũng đang rời khỏi sân nhảy, cậu quay đầu nhìn về phía đầu nguồn của đường nhìn kia, người đàn ông trẻ tuổi trên vũ hội hoá trang không mang mặt nạ duy nhất đang đứng ở bên cạnh sân nhảy, sắc mặt lạnh lùng nghiêm nghị.

Trên vũ hội có lẽ có vài người cũng quen biết Ivan, đều nhìn về phía Ivan với ánh mắt hoặc là địch ý hoặc là hoài nghi hoặc là hiếu kỳ.

“Người này thật thích chơi trội.” Charles chậc một tiếng, sau đó liền đi về phía người đàn ông trẻ tuổi, một bên còn mở hai tay hoan nghênh, “Xem xem ai này, oa oa, đây chẳng phải là tổ trưởng tổ chức hình cảnh quốc tế Ivan phục vụ nhân dân của chúng ta hay sao? Hoan nghênh quang lâm, tổ trưởng Ivan.”

“Tôi có việc muốn bàn với anh.” Ivan cũng không nhìn Đường Phong bên cạnh Charles, trực tiếp thẳng tiến đến chỗ Charles.

“Ngoại trừ nói chuyện yêu đương, tất cả đều được.” Charles vẫn là hình dạng bất cần đời, ngửa đầu ha ha phá lên cười, người này luôn luôn muốn cười là cười, muốn nói cái gì thì nói cái đó, không chút nào thèm để ý ánh mắt người khác.

Người như vậy đôi khi cũng khiến Đường Phong thưởng thức ước ao, người thường rất khó rộng rãi được như thế, loại minh tinh sống dưới ánh đèn như bọn họ càng là vì bảo trì hình tượng của mình mà không thể không chú ý tới lời nói và việc làm của mình.

Charles nhìn về phía Đường Phong, người sau vội vã quay đầu: “Hai người từ từ nói chuyện.”

Loại chuyện này Đường Phong còn không ngốc đến mức chủ động đi can thiệp.

Charles cũng không phải ngu ngốc, biết chuyện gì Đường Phong có thể biết, chuyện gì người đàn ông này cách càng xa càng tốt.

“Chờ tôi một hồi bảo bối, tôi rất nhanh sẽ trở về.” Charles lại bổ sung một câu, “Tối đa năm phút.”

Năm phút đồng hồ có thể bàn ra chuyện gì?

Charles và Ivan, cùng với mấy người vệ sĩ tiến vào gian phòng cậu và Charles vừa thay quần áo ở trong đó, Đường Phong một mình cầm ly rượu đi tới sân thượng của du thuyền uống chút rượu hóng chút gió biển, thỉnh thoảng cũng có một hai người cố gắng đến gần cậu, nhưng phần lớn đều là chưa đến gần được nửa bước đã bị vệ sĩ Charles an bài mời đi.

Lại là loại đường nhìn này?

Đường Phong đột nhiên nghĩ có người đang nhìn cậu, thế nhưng không phải là Ivan, Ivan vừa rồi mới cùng Charles đi vào bàn chuyện, vậy là ai?

Đường nhìn dường như đến từ vũ hội, cậu quay đầu nhìn lại trong phòng yến hội, ánh mắt kia chợt lóe rồi biến mất khiến cậu khó có thể bắt được, giống như một cây kim nhẹ nhàng đâm vào lưng cậu, không đau, nhưng quái dị khó chịu.

Nếu như không phải Ivan, chẳng lẽ là đồng nghiệp Ivan mang đến?

Thế nhưng một người bình thường không cần phải nhìn cậu như vậy, vừa rồi trong nháy mắt cậu bỗng nhiên có một loại ảo giác bị người xem như là con mồi nhìn chằm chằm, trên lưng đều có chút đổ mồ hôi lạnh.

Mỗi người trên vũ hội đều mang mặt nạ, mọi người ăn uống linh đình, khiêu vũ vui vẻ, mặc quần áo xa xỉ đeo mặt nạ tinh mỹ, vậy nên như thế vừa nhìn, cậu căn bản không biết là ai đang nhìn cậu.

Đường Phong ở trong đám người tìm kiếm, đối phương dường như muốn chơi trò chơi với cậu, thỉnh thoảng đột nhiên nhìn chằm chằm vào cậu, mà khi Đường Phong theo cảm giác quái dị kia nhìn qua thì nơi đó có vẻ chỉ là một vài vị khác đang nói chuyện phiếm, căn bản không ai chú ý tới cậu.

“Big Mike, Little Mike, hai anh có cảm giác được có người nào đang nhìn chằm chằm hai anh không?” Canh giữ ở bên cạnh Đường Phong chính là hai trợ thủ đắc lực của Charles.

“Không có, ngài Đường, có cái gì không thích hợp sao?” Big Mike cẩn thận hỏi, song song ánh mắt xem xét bên trong đám người.

“Tôi. . . Luôn luôn nghĩ vừa rồi có người đang nhìn chằm chằm vào tôi, cũng có thể là ảo giác.” Đường Phong thở dài, có phải là hai ngày này quá nhạy cảm không?

Little Mike hì hì nở nụ cười: “Ngài Đường, tôi thấy khẳng định là vì cậu và anh cả một bước kinh diễm toàn trường, vừa rồi còn có vài người muốn tiến đến đây mà.”

“Hừ, một đám không biết sống chết, cho rằng anh cả tạm thời rời đi là có thể xằng bậy đến gần.” Big Little Mike nghiễm nhiên đem “Có người nhìn chằm chằm tôi” trong miệng Đường Phong lý giải thành có người con cóc mà đòi ăn thịt thiên nga.

Cái máy hát này vừa mở ra liền dừng không được, Big Little Mike bắt đầu liên tục nói tốt cho Charles, mặc dù có vài lời Đường Phong nghe vào hình như cũng không tốt như mấy lời này.

“Kỳ thực anh cả người này đặc biệt chung thủy, toàn bộ đàn ông trăng hoa chỉ cần gặp được người hợp ý thì sẽ trở nên chung thủy, tuy rằng trước đây anh cả tình nhân có nhiều một chút, nhưng đó cũng là bất khả kháng, anh cả đẹp trai lại quyến rũ, không biết có bao nhiêu tuấn nam mỹ nữ muốn ngã vào lòng.” Big Mike nói.

Little Mike tiếp tục: “Không sai, tôi nghĩ ngài Đường khẳng định là người anh cả thích nhất, ông trời tác hợp nha!”

Đường Phong đỡ trán, đây đều là với cái gì chứ.

 

 

Đệ thập tứ chương: cạm bẫy ( thượng )

 

Nghe Big Little Mike hai người điên cuồng thổi phồng Charles là người đàn ông tốt đến thế nào, mỗi ngày nhớ nhung tán dương yêu thương cậu ra sao, Đường Phong cũng liền đem ánh mắt quỷ dị vừa rồi ném ra sau đầu.

Lúc này chưa tới năm phút đồng hồ, Charles liền thực sự đi ra.

“Thật đúng là năm phút đồng hồ?” Đường Phong không khỏi cảm thán nhìn gấu bảo bối bước tới chỗ cậu, rượu của cậu còn chưa uống được nửa ly, Ivan và Charles liền bàn xong?

“Bảo bối, tôi nào dám nán lại thêm một giây, chỉ sợ cậu hiểu lầm tôi và Ivan có gì đó đặc biệt, thời đại này đàn ông tri kỷ hiểu chuyện như tôi đã không còn nhiều, cậu cần phải nắm lấy thật chặt.” Charles đi tới cho Đường Phong một cái ôm của gấu, sức mạnh quá lớn, đều làm cho Đường Phong cũng cao xấp xỉ Charles liên tục lui về phía sau hai ba bước mới ổn định lại được.

“Anh là gấu à? !” Nhịn không được mắng.

“Tôi chính là gấu bảo bối của cậu.” Charles dùng sức cọ cọ lên người Đường Phong, một bộ rời đi ba giây tựa như ba năm.

Thật là buồn nôn, cũng không nhìn hiện tại là ở đâu.

“Năm phút đồng hồ có thể làm gì, trừ phi tốc độ của anh quá nhanh.” Đường Phong nhịn không được chọc Charles một chút.

Charles cười hắc hắc, ôm thắt lưng người kia, ẩn ý sâu xa nói: “Tôi có phải không được năm phút đồng hồ, chuyện này cậu không phải là hiểu nhất sao?” Đường Phong cười cười, không nói lời nào, một cái khuỷu tay đánh thẳng lên ngực Charles, người sau kêu lên một tiếng đau đớn bưng ngực hừ hừ: “Tim của tôi vỡ nát hết rồi.”

“Vỡ rồi thì dán nó lại.”

“Thật tàn nhẫn, thật ác độc.”

“Anh hiện tại mới phát hiện tôi là người như thế sao?” Bắt đầu đấu võ mồm với Charles.

“Tôi yêu sự tàn nhẫn và ác độc của cậu chết mất.” Lời này triệt để khiến Đường Phong không còn gì để nói.

Rõ ràng đều đã là người trưởng thành nhiều lần trải qua mưa bão, thế nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ bị Charles làm cho nhịn không được đấu võ mồm với đối phương, Đường Phong nghĩ cậu kỳ thực cũng không phải bình tĩnh như vậy.

Thế nhưng lúc này không phải lúc bọn họ hai người đấu võ mồm đùa vui, Ivan bên cạnh còn đang nhìn họ.

“Làm một người bị bắt cóc, ngài Đường hình như sống rất vui vẻ.” Ivan ôn hoà chen vào một câu.

“Bắt cóc là sự thực, để mình sống dễ chịu một chút tôi nghĩ là sự lựa chọn rất tốt.” Đường Phong nở nụ cười, “Sĩ quan cảnh sát Ivan là tới giải cứu tôi sao?”

Charles vừa nghe liền dán chặt thắt lưng cậu: “Không! Thân ái! Ivan là tới bàn chuyện hợp tác với tôi, cho nên rất xin lỗi cậu hiện tại chỉ có thể ở lại chỗ tôi, hơn nữa tôi đây không gọi là bắt cóc, là tình thú.”

“Tình thú của anh thật đúng là đặc biệt.”

Người bình thường thật đúng là chịu không nổi.

“Tôi nghĩ ngài Đường không cần cảnh sát như chúng tôi đến giải cứu đâu, cho dù ở đây mọi người chết hết, ngài Đường cũng sẽ là người sống sót cuối cùng.” Câu này của Ivan Đường Phong nghe không phải quá hiểu, thế nào nghe ra có chút đáng sợ.

Charles hợp thời đứng dậy, trước sau như một sang sảng cười nói: “Ivan, cậu đây là đang đố kị Đường Phong sao? Đừng như vậy, điều này sẽ làm cho cậu có vẻ rất khó coi.”

Nói người kia liền đón lấy Đường Phong đi lên trên lầu của yến hội.

“Hiện tại lại muốn đi đâu?” Đường Phong hỏi.

“Bàn xong chuyện làm ăn, đương nhiên là muốn tùy tiện đánh bạc vui chơi một chút, thân ái cũng đến thử một lần.” Charles nháy nháy mắt với cậu, “Tôi biết cậu từ trước đến nay không thích trừ nợ, tôi cho cậu mượn thế nào?”

“Tôi thua trả không nổi.”

“Không sao, không trả nổi tiền cũng có thể lấy thân trả nợ.” Nheo lại con mắt mộ bộ mê đắm.

“Để tôi thượng anh nhưng thật ra có thể suy nghĩ một chút.”

Đường Phong nói đùa thôi, cậu đối với Charles loại này cao lớn thô kệch thật đúng là không có động lực muốn thượng gì đó, cho dù Charles cởi sạch nằm ở trước mặt cậu, cậu có khi còn cần suy xét một chút.

Trong lúc cười đùa Charles cũng đã mang theo Đường Phong đi tới phòng VIP, ở đây hóa ra còn có một sòng bạc nhỏ đơn độc, ngoại trừ bọn họ cùng với Ivan theo ở phía sau, chỗ cuối của bàn dài còn có một người đang ngồi.

Nhìn qua giống như người Đức, trên mặt râu mép cắt tỉa gọn gàng, bề ngoài có chút nghiêm túc, tuổi tác vào khoảng bốn năm mươi, thế nhưng cũng không có bụng bia và vóc người mập mạp của người trung niên, toàn thân nhìn qua vẫn rất tháo vát.

Sau khi thấy bọn họ tiến đến, người Đức kia mỉm cười về phía họ, không biết có phải Đường Phong tưởng tượng ra không, cậu cảm giác người Đức này nhìn cậu nhiều hơn một chút, không có địch ý, hình như là có chút hiếu kỳ và tìm hiểu.

Đường Phong chỉ là nghĩ bởi vì cậu đi theo bên người Charles.

Toàn bộ trong phòng chỉ có vài người, Ivan rất tự giác ngồi ở bên cạnh bàn đánh bạc, Charles sau đó cũng tiến đến, tiện thể sắp xếp một chỗ cho Đường Phong, vừa lúc ngồi đối diện Ivan.

Vệ sĩ trông giữ cửa ở bên cạnh, mấy người chia bài hình như đã chuẩn bị xong.

“Tôi chỉ xem thôi có được không?” Đường Phong không muốn tham dự, trước khi bắt đầu liền tỏ rõ lập trường của mình.

Charles hình như vẫn muốn giật dây Đường Phong đánh hai ván, ý đồ thỏa mãn tiểu tà ác tâm tư “không có tiền liền lấy thân trả nợ” của mình, thế nhưng lúc này đã có người đứng ở trận doanh của Đường Phong mở miệng trước anh.

Người Đức dùng tiếng Anh cứng ngắc nói: “Nếu cậu có thể chia bài cho chúng tôi, chúng tôi sẽ cảm thấy phi thường vinh hạnh.”

Ivan trầm mặc không lên tiếng, Charles thu được ánh mắt cảnh cáo của Đường Phong cũng chỉ có thể đồng ý, anh có chút ủ rũ, đêm nay xem ra lại chỉ có thể nhìn mà không thể ăn.

“Muốn chơi gì?” Người Đức hỏi.

“Giản đơn một chút, blackjack là được.” Ngón tay Ivan nhẹ nhàng gõ gõ bàn.

“Tôi không có ý kiến.” Charles biểu thị.

Đường Phong càng không có ý kiến, chia bài blackjack không cần kỹ xảo hơn nữa cũng không khó.

Nếu đã tính chơi gì xong, kế tiếp chính là đặt cược, thế nhưng đặt cược này lại không giống như trong tưởng tượng của Đường Phong.

“Hai mươi phần trăm.” Ivan dẫn đầu, thế nhưng Đường Phong nghe không rõ đây là có ý gì.

“Hai mươi phần trăm buôn lậu? Chậc chậc, nữ hoàng nước Anh bệ hạ của tôi sẽ không đồng ý, bốn mươi phần trăm.” Charles liên tục dùng đầu ngón tay gõ lên mặt bàn.

À, ra là hắc đạo và bạch đạo đang bàn chuyện làm ăn, còn có thể bàn như thế sao?

Trên bàn đánh bạc?

“Tôi đây điều hoà là được, ba mươi phần trăm.” Người Đức cũng là một phần tử trong đó.

Sau khi đặt cược xong Đường Phong bắt đầu chia bài, ván đầu Charles lấy vận khí tốt thắng, vừa mở bài chính là blackjack tuyệt sát, người này mừng rỡ vẻ mặt đầy dáng cười.

Bọn họ chơi có chút khác với blackjack thông thường, mỗi một ván hình như chỉ có một người thắng.

Ván đầu tiên là Charles thắng, ván thứ hai là người Đức, Ivan vận khí không tốt lắm, đến ván thứ ba cuối cùng cư nhiên là Đường Phong thân là nhà cái chia bài thông sát.

Thực tế người chơi chỉ có ba người ngồi kia mà thôi, Đường Phong chỉ là tiến tới làm người chia bài, ngay từ đầu cũng đã nói rõ, cho nên dù cậu có thắng thì cũng chỉ là một ván không có giá trị.

“Ba ván định thắng bại, Ivan, hôm nay vận khí của cậu không phải tốt.” Charles thấp giọng nở nụ cười, bộ dạng nhìn thế nào cũng thấy kiêu ngạo.

“Anh và tôi, đơn độc thêm một ván thế nào?” Hình cảnh trẻ tuổi trực diện đưa ra yêu cầu với Charles.

Charles thắng cực kỳ vui lòng đồng ý, không chút suy nghĩ đã nói: “Đương nhiên không vấn đề, cậu muốn cược cái gì, không bằng chúng ta cược bằng vài phần kim cương?”

“Không, tiền đặt cược phải là thứ đặc biệt khác.” Ivan trở nên nghiêm túc, toàn thân trên người đều bắt đầu tỏa ra khí lạnh, nhất là khi nhìn về phía Charles, Đường Phong rõ ràng cảm giác được tình cảm phức tạp của người đàn ông này đối với con gấu kia.

Hỏi thế gian tình ái là chi. . .

Đường Phong âm thầm thở dài trong lòng, lúc này lại đột nhiên từ trong miệng Ivan nghe được tên cậu. “Chúng ta cược Đường Phong, người đàn ông ngồi đối diện tôi.”

“Tôi không phải tiền đặt cược của bất cứ ai trong mấy người.” Điều này làm cho Đường Phong có chút không vui, cậu không phải hàng hóa.

Đối với điểm này Charles hiển nhiên cũng đồng ý, ánh mắt anh có chút lạnh lẽo bắn về phía Ivan, tuy rằng vẫn là cười, nhưng lại không khiến người ta cảm giác được một tia ấm áp.

“Ivan, người cậu muốn cược tôi không thể đưa ra, Đường Phong bảo bối của tôi không phải vật phẩm gì đó có thể tùy tùy tiện tiện đem ra đánh cược, chúng ta vừa mới đạt thành hợp tác, đừng khiến tôi tức giận, Ivan.”

Sĩ quan cảnh sát trẻ tuổi đột nhiên nở nụ cười, trong lời nói có chút chanh chua: “Anh coi trọng tiểu minh tinh này như thế sao? Người đàn ông kêu Đường Phong này, sức hấp hẫn của cậu ta đối với anh lớn đến như vậy? Tôi có thể bảo chứng chi nhánh Anh quốc sẽ không can thiệp vào hoạt động của anh tại Anh, chỉ cần anh đem cậu ta tặng cho tôi một đêm, điều kiện như vậy cũng không hấp dẫn được anh sao?”

Ivan đứng lên, một tay chỉ vào Đường Phong, lớn tiếng nói với Charles: “Hiện tại nói cho tôi biết Charles, sự lựa chọn của anh.”

Giữa lợi ích và xác thịt?

Đường Phong nghĩ mình thật đúng là ung dung, loại thời gian này còn toát ra ra được ý niệm kỳ quái trong đầu.

Khẩn trương sao?

Có sợ Charles thực sự bán mình đi không?

Kỳ quái chính là tuyệt không khẩn trương.

Câu trả lời của Charles nằm ngoài dự liệu của Ivan, người này không đồng ý cũng không từ chối, lời nói nói ra lại có một ẩn ý khác: “Thực sự là buồn cười Ivan, Đường Phong là Đường Phong, cho dù cậu ấy ở bên tôi, tôi cũng không có quyền lợi mệnh lệnh cậu ấy làm cái gì, nếu như trong điều kiện của cậu dính dáng tới cậu ấy, vậy cậu hẳn là nên bàn với cậu ấy, mà không phải tôi.”

Câu trả lời này rất hợp ý Đường Phong, bởi vì cậu chỉ thuộc về chính cậu.

“Sĩ quan Ivan, loại lời nói này từ trong miệng của anh nói ra thật khiến tôi thất vọng.” Đường Phong không muốn một mực an tĩnh ở bên cạnh nghe người khác thảo luận về cậu, cậu có chút nghiêm túc nói với người đàn ông trẻ tuổi, “Tôi hy vọng anh có thể hiểu, tôi không thuộc về bất cứ kẻ nào, lại càng không phải tiền đặt cược hoặc là lợi thế của anh.”

“Rất nhiều chuyện, không phải do cậu.” Ivan nhàn nhạt nói một câu.