Edit: Huyết Vũ.

Đệ ngũ thập tam chương: Mày là Đường Phong? ( hạ )

Chết tiệt. . . Xấu béo ú?

Người đàn ông nào đó âm thầm hít một hơi, cậu hiện tại cũng đã gầy đi một chút, chỉ là mặc tương đối nhiều nhìn qua khá béo mà thôi, tuy rằng trên khuôn mặt còn cố ý trang điểm xấu đi, thế nhưng cũng không đến mức là xấu béo ú chứ.

“Bọn chúng nói nó là Đường Phong.” Thuộc hạ lại xổ ra một ngụm ngôn ngữ bản địa Đường Phong nghe không hiểu.

Anh cả đầu trọc liếc mắt nhìn người đàn ông sắc mặt bình tĩnh đứng ở một bên, hơi híp mắt lại, dùng tiếng Anh đậm đặc giọng địa phương hỏi: “Mày là Đường Phong?”

“Là tôi.” Nghe cứ như là tiếng địa phương, Đường Phong vừa nghe vừa đoán mới biết đối phương đang hỏi cậu cái gì.

“Tên này sao có thể là Đường Phong, không phải nói Đường Phong là người phương Đông tóc đen mắt đen, phong độ cực tốt cộng thêm bề ngoài không tệ sao, sao tao không biết Đường Phong là một thằng béo.” Anh cả liếc nhìn cậu, “Tuy rằng thằng này cũng tóc đen.”

“Anh cả, bên trong những người đó chỉ có nó là người phương Đông tóc đen mắt đen.” Đàn em bên cạnh vội vã nói, ban đầu bọn họ thấy Đường Phong cũng không tin người này là người anh cả bọn họ tìm, cho nên mới một lần lại một lần hỏi ai là Đường Phong, kết quả đúng thật là xấu béo tóc đen này.

Không có biện pháp, bọn họ chỉ có thể mang theo người này đến chỗ anh cả.

“Không thể nào, không phải nó!” Anh cả đầu trọc có chút tức giận lớn tiếng hô, bởi những người này là dùng ngôn ngữ của mình nói chuyện, cho nên Đường Phong cũng không biết bọn họ đang nói cái gì, chỉ là mơ hồ có thể nghe thấy trong đối thoại có tên của cậu.

Tên đàn em cũng có chút không biết làm sao: “Anh cả, hay em mang nó về? Cũng có thể là có người chạy vào trong rừng.”

Trầm ngâm một hồi, đầu trọc lắc lắc tay: “Đem thằng này nhốt lại trước đã, nó có phải Đường Phong hay không để đối phương xem một chút là biết.”

Nói, Đường Phong liền thấy đầu trọc kia gọi người đưa tới một chiếc điện thoại di động chụp ảnh cậu, sau đó cậu bị đàn em kia dẫn lên lầu.

Đàn em này có lẽ cũng hiểu một ít tiếng Anh giản đơn, lúc đi lên lầu với Đường Phong còn nói chuyện với cậu.

“Mày là minh tinh điện ảnh?”

“Tôi là một người diễn viên.” Cúi đầu nhìn còng tay trên tay mình, Đường Phong thử hỏi, “Cậu có thể giúp tôi cởi nó ra không?”

“Mày bảo tao cởi còng tay cho mày?” Sắc mặt người này thay đổi một ít, có chút cố ý làm bộ dạng hung ác độc địa nói, “Đừng nghĩ đến chuyện bịp bợm, mày vừa rồi đánh nhau rất lợi hại tao cũng đã thấy, tao cảnh cáo mày, ở đây đều là người của bọn tao, nắm đấm có cứng cũng không cứng bằng viên đạn.”

“Tôi chỉ là có chút đau tay.” Cổ tay đã bị còng tay mài chảy máu.

“Được rồi, một lúc nữa tao sẽ cởi cho mày, nếu như mày là Đường Phong thì mày là một tên may mắn, nếu như không phải, vậy mày thảm rồi.” Tới trên lầu, tên đàn em mở gian phòng cuối cùng của hành lang, bên trong phi thường giản đơn, chỉ có một cái giường và một buồng vệ sinh, cái khác gì đó cũng không có, ngay cả cửa sổ cũng đã bị hàn sắt.

Nơi này không phải bình thường dùng nhốt người đó chứ?

“Đưa tay ra đây.” Tên đàn em khoa tay múa chân một chút với Đường Phong, sau đó mở ra còng tay trên tay người kia.

“Có thể nói cho tôi biết, vì sao các người muốn tìm tôi không?” Đường Phong mong muốn chuyện này có liên quan đến hai người đàn ông kia, vậy an nguy của tiểu Vũ bọn họ cũng chí ít có một chút bảo đảm, đáng tiếc chính là tên đàn em kia chỉ nhìn cậu một cái liền xoay người rời đi.

Cửa “Ầm” một tiếng bị đóng lại, Đường Phong đi tới thử mở cửa, bị khóa trái rồi.

Từ cái cũi này đến cái cũi khác, chỉ là hoàn cảnh hơi chút thay đổi mà thôi, nhưng Đường Phong một chút cũng không cảm thấy thoải mái bao nhiêu, cậu đứng bên cửa sổ nhìn rừng rậm mênh mông vô hạn, ở một chỗ không xa có một khối đất trống, ở đó đỗ hai chiếc trực thăng.

Quay lại thử gõ gõ cửa, ngoại trừ nghe thấy bên ngoài có người rống lên vài tiếng với cậu thì không có ai mở cửa cho cậu.

Về tới trên giường ngồi xuống, Đường Phong nhìn ngoài cửa sổ không biết suy nghĩ cái gì.

Cậu nằm bò trên giường nghỉ ngơi một hồi, có lẽ đến buổi trưa mặt trời cao cao tới đỉnh bầu trời, mặc dù ánh nắng màu trắng chói mắt như vậy, nhưng băng tuyết tan ra vẫn như cũ mang đến một cỗ cảm giác mát.

Cửa vang lên một chút, sau đó có người mở cửa, một người phụ nữ tóc vàng mắt xanh đi đến, trong tay còn cầm một khay cơm, mỉm cười nói với Đường Phong: “Thưa ngài, ngài nên dùng cơm rồi, nghe nói buổi chiều ngày hôm qua các ngài cái gì cũng chưa ăn, hiện tại hẳn là đã đói bụng.”

“Cô cũng là bị bọn họ bắt đến đây sao?”

Cô gái hơi sửng sốt một chút, vừa cười vừa nói: “Không, tôi chỉ là một con điếm.”

“Không, cô không phải.” Đường Phong gặp qua vô số người từ lúc cô gái kia bước vào đã biết cô không phải, cậu nói, “Trên người cô có cảm giác gia giáo tốt đẹp.”

“Nhưng ở chỗ này, tôi chỉ là con điếm.” Trong dáng cười dường như lộ ra một ít khổ sở, cô gái đem một ít thịt nướng và nước đặt xuống sau đó nói với Đường Phong, “Cậu cần phải ăn vài thứ, không có gì quan trọng hơn sinh mạng.”

“Cảm ơn cô, nhưng tôi có thể hỏi cô một vấn đề không?” Đường Phong nhìn ngoài cửa, dường như không ai chú ý tới bọn họ.

“Cậu muốn hỏi đến nhóm bạn của cậu sao? Rất xin lỗi, tôi hiện tại cũng không biết.”

Không muốn nói quá nhiều, cô gái cúi đầu thu khay, rất nhanh có một tên vóc dáng nhỏ bé đi đến, làm trò trước mặt Đường Phong sờ soạng mông cô, cười nói gì đó, cô dường như đã quen bọn người kia động tay động chân, mỉm cười xoay người rời đi.

Sau khi cô đi, tên kia lại không đi, trái lại đi tới đóng cửa lại.

“Đề phòng mày tự sát hoặc là trộm đồ.” Liếc nhìn dao nĩa trong đĩa.

“Tôi sẽ không tự sát.” Đích xác có chút đói bụng, Đường Phong không lên tiếng cúi đầu ăn, mặc kệ thế nào cậu cũng phải bảo trì thể lực nhất định, cái tên trong phòng phụ trách trông coi cậu có vẻ là người không quen trầm mặc, bắt đầu nói nhiều.

“Đám bạn đáng thương của mày, mấy tên cùng mày ra tay đánh nhau hiện tại bị đánh rất thảm, đừng quên đây là đâu, bọn mày ngay cả chính mình cũng không tự bảo hộ được còn muốn bảo hộ đám con gái kia? Không lâu nữa, các cô gái đáng yêu kia sẽ biến thành gái điếm ở đây, bị bọn tao chơi chán rồi sau đó sẽ bán sang Thái Lan làm điếm.”

Đường Phong ăn một miếng thịt nướng, không nói chuyện.

“Nhìn mày hiện tại, cư nhiên còn có tâm tình ăn thịt nướng, đám bạn của mày thực sự là đáng thương.” Trong ngôn ngữ lộ ra châm chọc gây sự, “Xấu béo ú.”

“Hiện tại không phải lẳng lơ, mà là xấu béo ú?” Khóe miệng khẽ nhếch, Đường Phong ngẩng đầu liếc nhìn người kia hai tay khoanh trước ngực, rõ ràng thấy kinh ngạc chợt lóe mà qua trong mắt đối phương.

Dáng cười khóe miệng Đường Phong không duy trì lâu, cậu nhàn nhạt nói: “Tiểu ác ma, ở trước mặt tôi cậu thiếu kiên nhẫn như thế sao? Tôi nghĩ tôi chưa từng trêu chọc cậu, vì sao cậu luôn luôn có rất nhiều ý kiến với tôi.”

“Xem ra anh cũng không phải rất ngu.” Tiểu ác ma cải trang sau khi bị vạch trần thì hừ một tiếng, tựa lên cánh cửa, lạnh lùng nhìn chăm chú vào Đường Phong, “Béo ú ngu ngốc, anh hiện tại thật đúng là xấu xí.”

“Cậu là tới cứu tôi.” Đường Phong không có tâm tình đấu võ mồm với tiểu ác ma, cậu nghĩ tới người phụ nữ vừa đưa cơm cho cậu, trong lòng có chút lên men khó chịu.

“Đúng đúng đúng, anh ngoại trừ được người cứu còn có thể làm gì, được rồi, hiện tại đừng ăn mấy thứ kia nữa, một lát nữa đi với tôi.”

Tiểu ác ma hừ hừ, cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, “Đầu trọc chết tiệt kia nửa tiếng sau sẽ rời đi.”

“Tôi không đi.” Đường Phong nói.

Tiểu ác ma liếc nhìn Đường Phong: “Anh nghĩ tôi thích cứu anh chắc?”

“Nhưng cậu phải cứu, không phải sao?” Đường Phong cũng mặc kệ, cậu nói thẳng, “Tiểu Vũ và đạo diễn bọn họ thì sao, tôi không thể rời đi một mình.”

“Anh nghĩ tôi là thần tiên à? Có thể cứu được anh ra đã coi như không tệ rồi, một đống người như vậy anh bảo tôi mang theo thế nào?” Tiểu ác ma tức giận nói với Đường Phong, “Thật không biết chủ tịch Lục coi trọng anh ở chỗ nào, bây giờ còn xấu thành cái dạng này! Đường Phong, anh còn có tim hay không, cư nhiên có thể nói ra song song đều muốn chủ tịch Lục và tên khốn Charles kia, chưa thấy ai tham như anh!”

“Coi như tôi cầu xin cậu, đưa mấy cô gái bọn họ ra ngoài đi.” Đối với tiểu ác ma mắng chửi, Đường Phong không hề có phản ứng.

“Anh. . . Anh rốt cuộc có nghe tôi nói hay không, tôi nói anh có phải là đồ không tự trọng hay không chứ! Một người đàn ông không thỏa mãn được anh, anh còn muốn hai người, thế nào, bây giờ còn muốn đầu trọc kia tới thao anh, anh mới thoải mái sao?” Tiểu ác ma càng nói càng khó nghe.

Đường Phong liếc nhìn tiểu ác ma, trong mắt không có ôn hòa cũng không có mềm mại bình thường, chỉ có một chút vị đạo nghiêm khắc, bị Đường Phong liếc nhìn như thế, tiểu ác ma dĩ nhiên cảm thấy trái tim chấn động.

“Cậu ngoại trừ nói chuyện khiến người ta buồn nôn ra còn có thể nói gì đó hữu dụng hay không? Lục Thiên Thần cũng tốt, Charles cũng được, đó là chuyện của chúng tôi, hiện tại tôi chỉ cần cậu nói cho tôi biết, tiểu Vũ bọn họ hiện tại thế nào?” Đường Phong hít sâu một hơi, nói, “Theo như tôi biết, dù là người lợi hại đến thế nào cũng sợ bị người vây quanh, nếu như cậu mắng thêm một chữ, tôi liền lớn tiếng gọi người tới.”

“Anh. . . Tôi là tới cứu anh đấy!”

Đường Phong bình tĩnh nói: “Thái độ của cậu tuyệt không như nghiêm túc đến cứu người.”

 

Đệ ngũ thập tứ chương: chạy trốn ( thượng )

“Thái độ của tôi không giống như tới cứu người? Thế nào, chẳng lẽ còn muốn tôi cầu xin anh đi ra ngoài phải không, anh muốn chết ở chỗ này không ai ngăn anh!” Bị Đường Phong đốp lại một hồi tiểu ác ma một bộ dáng dấp tức giận, cậu mắng Đường Phong nhiều như vậy, đối phương cũng không nói lại, cậu liền cho rằng Đường Phong cũng chỉ là cái bánh bao bắt nạt kẻ yếu sợ hãi kẻ mạnh, không nghĩ tới ngày hôm nay cư nhiên chống đối cậu.

“Tôi gọi người đến chết sẽ là cậu.” Hít sâu một hơi, Đường Phong yên lặng nhắc nhở chính mình, không nên nghiêm túc với một đứa trẻ xấu xa mãi không lớn.

“Anh. . . Anh. . .” Tiểu ác ma tức giận đến mức nhất thời lời nói kẹt trong cổ họng nói không nên lời.

Người kia chậm rãi ngồi ở trên giường, thong thả nói: “Tôi tôi tôi cái gì? Những người này nếu đã đem tôi từ trong hang núi mang đi ra nhét vào chỗ này, liền có nghĩa bọn họ sẽ không đụng đến tính mạng của tôi, nhưng cậu không giống, cậu là một sát thủ.”

“Lòng tốt không được báo đáp!”

“Chỉ lấy mỗi một lần cậu gặp tôi đều lộ ra địch ý, tôi có thể tin tưởng cậu sẽ vào lúc mang tôi đi vào trong rừng giết tôi, sau đó trở lại nói cho Lục Thiên Thần là những phần tử vũ trang này giết tôi.” Đường Phong nhìn tiểu ác ma, mỗi chữ mỗi câu nói rằng, “Tôi không tin cậu.”

Đây không phải là nói chuyện đùa cũng không phải cố ý trêu cợt tiểu ác ma.

Đường Phong tin tưởng Lục Thiên Thần, nhưng cậu không tin sát thủ trước mắt này.

“Anh cho là anh chết tôi còn có thể sống sao?” Cười nhạt một tiếng, tiểu ác ma liếc nhìn Đường Phong, “Vị trí của anh trong lòng anh cả không thấp, nhưng là đừng nghĩ anh cả có thể vì anh làm bất cứ chuyện gì, tôi ghét anh, là bởi vì tôi nghĩ cái thứ như anh căn bản không xứng đứng bên anh cả!”

Giọng điệu vừa chuyển tiểu ác ma cười hì hì cong thắt lưng, kề sát vào người kia nói: “Anh không cần lo lắng tôi sẽ làm gì anh, anh không phải để cho anh cả và Charles cùng nhau suy nghĩ đề nghị của anh sao? Tôi có thể nói cho anh, bọn họ không có khả năng đồng ý song song hẹn hò với anh, vậy nên bọn họ hiện tại đã quyết định buông tha anh, rời bỏ anh.”

“Nói nhiều lời vô ích như vậy, cậu có thể nói một câu hữu dụng hay không?” Đường Phong lúc này không có tâm tư đi nghe tiểu ác ma giảng giải Lục Thiên Thần hay là Charles, cậu nói, “Tôi nghĩ cậu phỏng chừng cũng không nói được câu nào hữu dụng, cho cậu mười giây rời khỏi đây, hoặc là tôi gọi người tới.”

“Anh. . .”

“Mười, chín, tám. . .” Cư nhiên thực sự bắt đầu đếm ngược.

“Được! Anh lợi hại!” Tức giận đến cắn chặt hàm răng, vừa lúc nghe thấy đối phương đếm tới năm, tiểu ác ma thở phì phì rời khỏi gian phòng.

Đường Phong nhìn cửa phòng khẽ cười cười, có ngoại lực trợ giúp đương nhiên tốt, nhưng cậu cũng không có cách nào khiến mình toàn bộ ỷ lại Lục Thiên Thần hoặc là Charles. Về phần câu nói kia của tiểu ác ma, Đường Phong không phải chưa từng nghĩ tới Charles và Lục Thiên Thần sẽ lựa chọn buông tha, cho dù là thật, cũng không phải chuyện không thể chấp nhận.

Mặc kệ là Lục Thiên Thần hay là Charles đều không phải người đàn ông sẵn lòng chia xẻ vật sở hữu với những người khác, bọn họ đứng ở vị trí trên đỉnh kim tự tháp, đã định trước không phải là người sẽ đơn giản thỏa hiệp vứt bỏ nguyên tắc, lại càng không phải người sẽ vì cái gọi là tình yêu mà dao động đến căn cơ.

Nếu như cậu chọn lựa ở bên Charles, Lục Thiên Thần sẽ không vỗ tay nói với bọn họ “Chúc phúc các cậu”, giống vậy nếu cậu chọn Lục Thiên Thần, Charles cũng sẽ không mỉm cười nói một tiếng đáng tiếc liền rời đi.

Tràng cảnh có khả năng xuất hiện nhất chính là đối với người đã từng là bạn tốt học chung đại học, bởi vì một người đàn ông, cũng có một vài nguyên nhân phức tạp thuộc về thể diện mà hỗn chiến với nhau, trở thành đối địch, công kích lẫn nhau, tổn hại lợi ích của đối phương song song cũng thương tổn chính mình.

Tranh đấu không cần thiết giữa hai người đàn ông sẽ khiến rất nhiều người phía dưới mang đến ảnh hưởng và thương tổn, kết cục buồn chán như vậy không phải thứ Đường Phong muốn thấy, cậu không phải thánh mẫu gì đó, cậu chỉ là không muốn thấy càng nhiều người vô tội bởi vì cảm tình của bọn họ mà bị thương.

Vậy nên không bằng thẳng thắn chọn cả hai, nếu như có thể điều hòa đương nhiên là tốt nhất, còn nếu như không thể, Lục Thiên Thần và Charles song song rời đi cũng có nghĩa sẽ không có tranh đấu vô vị.

Đối mặt với một vấn đề, toàn bộ kết quả đều làm cho người ta do dự, người không có kinh nghiệm cũng sẽ bởi vậy mà mắc phải chứng khó khăn lựa chọn.

Người có kinh nghiệm, cho dù biết kết quả cậu chọn mặc kệ là ai đều sẽ không trọn vẹn, nhưng khi vấn đề này không thể không giải quyết, cậu cũng chỉ có thể lựa chọn.

Mau chóng, quả đoán.

Tiểu ác ma không nói cho Đường Phong vì sao những người này muốn đơn độc nhốt cậu lại, rất có thể là Lục Thiên Thần một bên làm bộ đàm phán với những phần tử vũ trang này, một bên len lén phái người ẩn vào trong, cũng rất có thể là Charles nhúng tay.

Mặc kệ thế nào, Đường Phong hiện tại có thể ý thức được chính là những người này tạm thời sẽ không thương tổn cậu, điều này có thể thấy được từ chuyển biến buổi sáng cậu ăn chính là thịt nướng làm ẩu và nước sôi, đến buổi chiều lại được mời đến phòng khách dùng cơm, những người này hẳn là đã xác định cậu chính là Đường Phong, chỉ là cậu còn không biết đến tột cùng là ai muốn tìm cậu.

Có thể là bạn, cũng có thể là địch.

Nhưng chỉ cần đối phương quan tâm đến cậu, cái mạng này của cậu, tất cả liền dễ xử lý.

Trong phòng không có máy quay, Đường Phong thân thể trần truồng ở trong phòng tắm xả nước lạnh lên người, thời tiết lúc nửa đêm rất lạnh, cậu cố ý đem cửa sổ hàn sắt mở ra một cái khe để gió lạnh mùa đông thổi vào.

Nước lạnh khó chịu giống như những mẩu vụn băng nhỏ xả ở trên người, làn da rất nhanh bởi vì lạnh lẽo mà nổi lên một tầng da gà, dần dần môi cũng trở nên xanh tím, Đường Phong hít sâu một hơi tắt nước lạnh, tay đã bị lạnh cóng có chút tê dại, toàn thân trên dưới run run liên tục.

“Như vậy còn không bị bệnh liền quá không xong.”

Rất nhanh cậu trở lại trên giường, hơi chút lôi chăn quấn ở trên bụng, những chỗ khác cố gắng để lộ ra trong không khí, cứ như vậy không biết từ lúc nào dĩ nhiên ngủ thiếp đi.

Sáng sớm hôm sau, Đường Phong đúng như mong muốn bị cảm phát sốt lên.

Lão đầu trọc sau khi biết Đường Phong bị bệnh rất nhanh liền kêu bác sĩ đến, Đường Phong nhân cơ hội nói cậu cần người chăm sóc, mong muốn đối phương đưa trợ lý của cậu tới đây.

Yêu cầu này cũng không tính là khó, lão đầu trọc không chỉ sảng khoái đáp ứng, thậm chí còn đồng ý đưa thêm một người đến chăm sóc Đường Phong, người sau liền chọn một cô gái.

Thứ nhất chọn con gái đối phương cảnh giác sẽ không quá mạnh mẽ, thứ hai dưới tình cảnh hiện nay, Đường Phong cũng chỉ có thể tận lực đem các cô gái rời khỏi sơn động đáng sợ kia, chỉ cần tới chỗ cậu, chí ít cũng sẽ không bị đám khốn nạn kia thương tổn.

Đường Phong sau khi uống thuốc liền nằm ở trên giường, cậu chỉ là muốn lợi dụng mình sinh bệnh gặp được tiểu Vũ, cũng không muốn thực sự tiếp tục bị bệnh, cậu phải có khí lực sung túc và ý nghĩ thanh tỉnh.

Thuốc cảm hiệu quả mạnh thường thường có chứa tác dụng phụ gây buồn ngủ, Đường Phong ngủ một giấc khoảng hai tiếng, chờ lúc cậu mở mắt tiểu Vũ và nhân viên hoá trang của tổ kịch đã ở trong phòng cậu, lúc này đang nhìn cậu, thấy cậu tỉnh lại, con mắt hai cô gái giống như là vòi nước ào ào chảy nước mắt.

“Bọn họ ức hiếp các cô?” Đường Phong vươn tay nắm chặt tiểu Vũ.

Tiểu Vũ dùng sức lắc lắc đầu, ôm lấy tay Đường Phong không buông: “Tôi thật sợ, vẫn luôn không có tin tức của anh, sau đó lúc bọn họ đem tôi và Anna bắt tới đây chúng tôi sợ cực kỳ.”

“Là tôi kêu họ đưa các cô tới đây, không sao đâu.” Đường Phong an ủi tiểu Vũ sau đó cũng nhìn về phía Anna khóc sướt mướt bên cạnh.

“Cậu bị bệnh, bọn họ hành hạ cậu sao? Đám người đáng sợ kia.” Anna sờ sờ trán Đường Phong, lo lắng nói: “Cậu phát sốt rồi, rất nóng.”

“Ngủ một giấc ra mồ hôi sẽ ổn thôi.” Đường Phong nở nụ cười một chút, sau đó nhìn gian phòng, trong phòng chỉ có ba người bọn họ, dù sao trong ba người bọn họ một người sinh bệnh, hai người là con gái, đối phương căn bản là không tin bọn họ sẽ chạy thoát.

“Lúc không có tôi các cô có tốt không, có xảy ra chuyện gì hay không?” Để biết tình huống của đạo diễn bọn họ, Đường Phong mới cố ý làm mình bị bệnh, cũng thật không ngờ lão trọc kia lại dễ nói chuyện như vậy, lúc thấy cậu bị bệnh cũng khẩn trương vô cùng.

Nhân viên hóa trang nói: “Đám khốn nạn kia sau khi cậu đi còn muốn xằng bậy, sau đó có người đi ra mắng gì đó bọn họ mới bỏ đi, nhưng là bọn họ đánh những người đàn ông khác, thực sự là ác ôn!”

Lại nói tiếp dường như lòng còn sợ hãi, nhân viên hoá trang hít sâu một hơi xoa xoa nước mắt.

“Bị thương nặng không?” Đường Phong vội hỏi.

“Cũng may chỉ là bị thương ngoài da.” Tiểu Vũ nắm tay cậu, “Anh làm tôi sợ muốn chết, tôi thật sợ bọn họ sẽ làm gì anh, bắt đầu từ bây giờ cho dù chết tôi cũng không muốn rời khỏi anh nửa bước.”

“Đừng nói những lời xui xẻo này, tôi sẽ không chết, các cô cũng sẽ không chết.” Từ chỗ tiểu Vũ biết được đạo diễn bọn họ hiện tại tạm thời an toàn, Đường Phong cũng hơi chút yên tâm.

Tiểu ác ma từ lần trước bị Đường Phong đuổi đi sau đó dường như biến mất, một cái bóng cũng không nhìn thấy, nhưng Đường Phong có thể cảm giác được thằng nhóc kia hẳn là chưa rời đi.

Mặc kệ thế nào, Đường Phong đều phải mượn dùng năng lực của tiểu ác ma để cho tiểu Vũ bọn họ đều rời đi.

Nhưng Đường Phong lại lo lắng tùy tiện hành động sẽ làm thế cục trở nên nguy hiểm, đến lúc đó đối phương thẹn quá thành giận hoặc là trong lúc hỗn chiến xảy ra ngoài ý muốn gì đó, những thứ này cũng không phải Đường Phong có thể gánh chịu.

Kết quả đến chạng vạng cậu phát sốt, tiểu ác ma lại xuất hiện.

“Tối hôm nay đi với tôi.”

Đường Phong có chút mệt rã rời vừa mở mắt liền thấy người thanh niên đang ngụy trang đứng ở trước giường cậu, cậu vội vã nhìn tiểu Vũ và nhân viên hoá trang Anna, liền thấy hai người này đang ghé vào bên giường dường như đang ngủ.

“Bọn họ trúng thuốc mê tạm thời sẽ không tỉnh lại.” Tiểu ác ma nhịn không được giải thích một câu, sau đó liền vươn tay tóm lấy Đường Phong, “Tôi mặc kệ anh tin hay không tin tôi, hiện tại đi với tôi.”