Edit: Huyết Vũ.

Đệ ngũ thập ngũ chương: Chạy trốn ( hạ )

Đường Phong có chút choáng đầu bị tiểu ác ma kiên quyết lôi ra gian phòng, lúc đi ra không có một bóng người, đến dưới lầu có thể thấy mấy người phụ nữ nằm trên sô pha dường như là đang ngủ, người ở trong phòng có lẽ đều trúng thuốc mê.

“Dừng lại, cậu muốn mag tôi đi đâu? Tiểu Vũ bọn họ còn đang ở trên!” Nếu tất cả mọi người trúng thuốc mê, hiện tại chính là cơ hội tốt để chạy trốn, Đường Phong cố sức đẩy ra tiểu ác ma, chạy lên lầu, người sau thoáng cái nhào tới đem Đường Phong đặt trên mặt đất.

Tiểu ác ma mắng: “Bọn họ không chết được! Anh có biết hay không chúng ta nếu không đi liền đi không nổi, sao anh lại đáng ghét như vậy!”

Đường Phong chỉ là có chút phát sốt cũng không phải bị bệnh nguy kịch, sức lực trên người vẫn có, hai ba cái liền đẩy tiểu ác ma, người sau vừa tức giận trực tiếp một quyền đánh vào bụng Đường Phong, Đường Phong nhất thời cảm thấy trước mắt biến thành màu đen, chỉ biết tiểu ác ma vừa ôm vừa kéo đem cậu túm ra gian phòng.

“Ngồi lên đi!” Tiểu ác ma đem Đường Phong đẩy vào trong một chiếc xe jeep, còn mình sau đó ngồi trên vị trí lái xe đem cửa sổ đều khóa lại, nhấn ga vọt đi vào trong rừng.

Xe bay nhanh trong rừng, Đường Phong nằm ở ghế sau ôm bụng, tên kia ra tay thật nặng, vừa rồi thiếu chút nữa cậu liền hôn mê bất tỉnh, may mắn cậu cũng là người có chút gốc rễ, bình thường cùng Lục Thiên Thần bọn họ coi như là từng bị đánh, nếu không phỏng chừng lúc này còn đang ngất.

Đường Phong không có kinh động tiểu ác ma, chỉ là liếc nhìn cửa xe, cửa xe đều bị khóa, dù cậu muốn kéo mở cửa xe cũng không có biện pháp, hơn nữa tốc độ xe chạy nhanh như vậy, cho dù nhảy ra ngoài phỏng chừng cũng sẽ bị thương ở chỗ nào đó.

Tiểu ác ma vội vội vàng vàng đột nhiên mang cậu đi, nhìn qua giống như là đang trốn tránh gì đó, là ai muốn tới đây, hay là ai đang đuổi theo cậu?

“Két —— “

Bánh xe đột nhiên trượt, lốp xe ma sát mặt đất phát sinh thanh âm chói tai, trong bùn đất trộn lẫn tuyết đã hòa tan cực kỳ trơn, Đường Phong vừa nghe thấy thanh âm chói tai ngay sau đó liền cảm giác thân thể chấn động, “Ầm” một tiếng, xe tông vào một thân cây trong rừng, Đường Phong cả người đều ngã xuống sàn xe.

“Chuyện gì xảy ra?” Bị đụng không phải rất đau, Đường Phong thở ra một hơi nhìn về phía vị trí lái xe.

Đầu tiểu ác ma tựa trên tay lái, một ít máu đỏ tươi một giọt một giọt rơi xuống.

“Tiểu ác ma? !” Va chạm vừa rồi thương đến người này, Đường Phong vội vã đứng lên chuẩn bị đi xem thương thế của đối phương, lúc này cửa xe đột nhiên bị người kéo mở, Đường Phong còn chưa đụng tới tiểu ác ma đã bị người từ bên ngoài kéo cánh tay.

Trong rừng mờ tối thấy không rõ dáng dấp đối phương, liếc mắt nhìn qua là một người đàn ông cao gầy toàn thân đều bọc trong bóng đêm, quần áo đi đêm khẩu trang màu đen, trên mắt cũng đeo kính mắt nhìn qua không đơn giản, người này một chữ cũng không nói, lúc tóm lấy Đường Phong liền một súng bắn tới tiểu ác ma.

“Không!” Đường Phong kinh hãi ra một thân mồ hôi, theo bản năng dùng tay đánh vào cánh tay người đàn ông cầm súng, sát thủ trải qua huấn luyện sẽ không bởi vậy mà đánh rơi súng trong tay, thế nhưng súng chuyển hướng không bắn trúng tiểu ác ma, nhưng thật ra đem thủy tinh ở đầu xe bắn vỡ.

“Pằng. . .” một tiếng, ở chung quanh trong rừng vọng lại.

Hầu như vào lúc đồng thời, tiểu ác ma thoáng cái từ tay lái ngẩng đầu lên, cũng không biết từ lúc nào cầm súng trong tay, một tay kéo vai Đường Phong, một bên nổ súng về phía người áo đen, người sau cấp tốc tránh né.

Thừa dịp lỗ hổng này, tiểu ác ma lôi kéo Đường Phong từ vị trí lái xe nhảy ra ngoài, một bên nổ súng về phía sau một bên chạy vào trong rừng.

Ban đêm đen kịt cái gì cũng nhìn không thấy, Đường Phong chỉ có thể liên tục chạy theo về phía trước, trên bầu trời ngay cả cái bóng nửa vầng trăng cũng không có, vươn tay không thấy mười ngón có lẽ chính là loại tình huống hiện tại.

Ngoại trừ thỉnh thoảng tiểu ác ma nổ vài phát súng về phía sau, phía sau bọn họ không có một chút động tĩnh, Đường Phong có thể cảm giác được dường như có một con mãnh thú đang đuổi theo bọn họ, nhưng bọn họ cái gì cũng không nhìn thấy, cái gì cũng không nghe được, chỉ thỉnh thoảng có âm thanh cành cây bị giẫm nát nhắc nhở Đường Phong phải chạy thật nhanh.

“Hắn là ai?” Ngoài chuyện chạy trốn, Đường Phong hỏi, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn, không biết có phải mắt hoa hay ảo giác không, cậu luôn luôn cảm thấy có một bóng đen thủy chung đi theo phía sau bọn họ.

Đường Phong cảm thấy đầu càng đau.

“Đừng nói chuyện!”, tiểu ác ma thấp giọng mắng một câu, “Anh không thể chạy nhanh thêm một chút sao?”

“Chân tôi sắp gãy rồi.” Đường Phong chạy không chậm, chỉ là so với sát thủ từng được huấn luyện chuyên nghiệp khẳng định không có sức bền như tiểu ác ma, chạy khoảng sáu bảy phút sau chân bắt đầu có chút mỏi nhừ.

Không phải chạy bộ, mà là chạy nhanh như chạy nước rút 100m, mặc cho một người bình thường nào dần dần đều sẽ có chút ăn không tiêu, trên người Đường Phong bắt đầu chảy ra mồ hôi, trái lại khiến cái đầu mơ màng của cậu trở nên thanh tỉnh.

“Sao anh lại phiền như vậy? !” Tiếp tục chạy cũng không phải biện pháp, tiểu ác ma quay đầu lại nhìn, sau đó kéo Đường Phong nhào vào một chỗ cỏ dại rậm rạp.

Thực sự là chết tiệt, Đường Phong làm người giữ chức đệm lưng, nếu như không phải cậu cố chịu đựng, lần này bị tiểu ác ma nhào ngã trên mặt đất đã sớm đau đến hô lên.

“Tôi nghĩ tôi sẽ bị các người lăn qua lăn lại đến chết.”

Nho nhỏ hít một hơi, Đường Phong thử đem tiểu ác ma đè ở trên người cậu đẩy xuống, người sau che miệng cậu, dán lỗ tai cậu nói: “Đừng cử động.”

Giọng điệu dị thường nghiêm túc của đối phương cũng khiến Đường Phong cảnh giác lên, lẽ nào bọn họ chạy lâu như vậy, ở trong rừng tối như thế vẫn không thể cắt đuôi cái tên áo đen kia sao?

Ban đêm đen tối, bầu không khí buộc chặt khiến thời gian trở nên dị thường chậm chạp, Đường Phong chuyên tâm cảnh giác tất cả bốn phía, mặc kệ cậu và tiểu ác ma từng có khúc mắc gì, chí ít hiện tại bọn họ đứng ở trên trận tuyến đồng nhất.

Chỉ là hiện tại lực chú ý của tiểu ác ma có chút khó có thể tập trung, Đường Phong có lẽ là buổi tối đã từng tắm, trên người còn có một chút mùi hương thơm ngát của sữa tắm, sữa tắm lão trọc kia đưa cho Đường Phong là mùi hương hoa hồng phụ nữ ở đây thích dùng, hương thơm càng thêm nồng nặc.

Vào ban đêm mùa đông giá rét, mùi thơm này giống như hoa hồng sáng sớm còn dính sương, tản ra trận trận thơm ngát.

Một thằng đàn ông thơm như vậy làm gì? Tiểu ác ma âm thầm nói một câu, nhưng lại nghĩ cũng là rất dễ ngửi.

Từ lúc nào cậu biết người đàn ông Đường Phong này? Hình như là hai năm trước, tên ngu xuẩn này luôn luôn đuổi theo phía sau anh cả muốn chết muốn sống, khiến người ta nhìn mà phiền lòng, nếu không phải anh cả nói không cho cậu hành động thiếu suy nghĩ, cậu đã sớm đem cái tên ngu đần này giết chết.

Kết quả đến năm nay, cậu đột nhiên biết Đường Phong hiện tại thay thế được vị trí của Ca Trần, thành minh tinh Lục Thiên Thần dốc sức nâng đỡ, ngay từ đầu cậu còn chưa lưu ý, dù sao đều là mấy diễn viên mà thôi, không lên được mặt bàn, kết quả sau đó Lục Thiên Thần cư nhiên yêu Đường Phong.

Chuyện này khiến tiểu ác ma bị đả kích không nhỏ, mặc kệ thế nào Đường Phong ở trong ấn tượng của cậu đều là cái tên vừa ngu vừa bốc đồng, làm gì có tư cách đứng bên anh cả, cũng không biết người trên thế giới này có phải điên rồi hay không, ngay cả Charles cũng vì người này mà lục đục với anh cả, càng đừng nói đến Albert kẻ điên kia.

Mặc dù cậu cũng biết Đường Phong cùng với ấn tượng ban đầu của cậu có chút không giống, nhưng cậu vẫn không rõ trên thân người đàn ông này rốt cuộc có cái gì tốt, cư nhiên khiến mấy người kia đều thích Đường Phong.

Tiểu ác ma bắt đầu nhìn chằm chằm Đường Phong, đáng tiếc bốn phía rất tối, cậu ngoại trừ có thể thấy đôi mắt vẫn như trước sáng sủa trong đêm của Đường Phong thì cái gì cũng thấy không rõ, cậu đột nhiên nghĩ con mắt của người này đúng là rất đẹp.

Đường Phong chớp chớp mắt đột nhiên quay đầu đụng phải ánh mắt của tiểu ác ma, người sau có chút mất tự nhiên quay đi.

“Tôi nghĩ kính mắt người kia có chuyện.” Từng trải nhiều luôn luôn có chút kinh nghiệm, Đường Phong vào lúc đầu tiên nhìn thấy người áo đen kia liền nghĩ có chút không quá thích hợp, cậu nói khẽ với tiểu ác ma, “Rất có thể là kính nhìn xuyên đêm.”

Bằng không cũng sẽ không đuổi theo bọn họ sít sao như vậy.

Bị Đường Phong nói như thế, tiểu ác ma đột nhiên nghĩ mình thực sự là sai lầm, sao có thể ngay cả loại chuyện này cũng không phát hiện.

“Anh nghĩ tôi không biết à? !” Tuy rằng giọng điệu vẫn không tốt, nhưng nghe vào hình như không có ác ý.

Tiểu ác ma vừa nói xong, trong rừng đột nhiên lại vang lên một tiếng súng, người thanh niên kinh ra một thân mồ hôi lạnh, viên đạn sượt qua sợi tóc của cậu, chỉ cần cậu ngẩng đầu thêm một chút phỏng chừng liền mất mạng, đối phương hẳn là thực sự lo lắng an nguy của Đường Phong, bằng không lấy thân thủ của đối phương, một súng vừa rồi hẳn là lấy mạng cậu.

Rõ ràng là cậu tới cứu Đường Phong, kết quả người này hiện tại ngược lại thành bùa hộ mệnh của cậu.

Đã làm thì làm cho chót, tiểu ác ma thẳng thắn kéo Đường Phong chắn trước mặt mình la lớn: “Mày không phải là muốn người đàn ông này sao?

Hắn hiện tại ở trong tay tao, mày dám lộn xộn tao sẽ giết hắn.”

Ở một chỗ nào đó trong rừng dường như có chút động tĩnh nhỏ, tiểu ác ma một súng bắn ra, nhưng song song tại một địa phương khác có người nổ súng về phía cậu.

Đạn bắn trên mặt đất cách tiểu ác ma và Đường Phong không đến nửa mét, phía sau cái cây phát sinh tiếng súng song song còn có thanh âm một người.

“Đừng!”

Đường Phong một cái giật mình, thanh âm này có chút quen tai, không phải Lục Thiên Thần, cũng không phải Charles.

Không bao lâu từ trong rừng chạy đến một người đàn ông Châu Âu trẻ tuổi: “Đi mau, hắn phỏng chừng rất nhanh sẽ đuổi tới.”

“Ivan?”

 

Đệ ngũ thập lục chương: lựa chọn.

“Không cần phải đề phòng tôi như thế, tôi tới nơi này có hai mục đích, thứ nhất là vì tôi tuân lệnh quốc tế hình cảnh tới cứu con tin bị phần tử vũ trang bắt; thứ hai, đây cũng là thành ý chúng tôi cần làm để hòa giải với Charles.” Tùy ý ngồi trên mặt đất sơn động khô ráo, Ivan châm lửa lên cành lá khô trên mặt đất.

Nương theo ánh lửa, Đường Phong quét mắt nhìn sơn động, sơn động này tương đối sâu, cho dù bên trong châm lửa bên ngoài cũng không thấy rõ, mà lúc bọn họ chạy vào Ivan và tiểu ác ma còn dùng một ít cỏ dại khô che giấu cửa động.

Trên mặt đất sơn động coi như sạch sẽ, nhìn qua giống như từng được người quét sạch qua, nhưng sau khi bọn họ tiến vào thì không có người trong động, hơn nữa Ivan rất có mục đích dẫn bọn họ tới đây, điều này có nghĩa trước đó Ivan đã từng ở đây.

“Anh làm thế nào tìm được sơn động này?” Đường Phong hỏi.

Ivan hơi thổi thổi đống lửa, xem lửa đã cháy không sai biệt lắm, nói: “Tôi tới đây từ hôm qua, thế nhưng không giống vài người sốt ruột muốn xông vào hang hổ.”

Trước khi hành động, Ivan đi thăm dò hoàn cảnh bốn phía trước, trước đó đã xác nhận lộ tuyến có thể hành tẩu trong đêm đen, bằng không cũng không thể dẫn Đường Phong và tiểu ác ma tới đây nhanh như vậy.

“Đừng nói khó nghe như vậy, anh là cảnh sát ưu tú xuất thân quý tộc được giáo dục như một quý tộc, có chuyện thì cứ nói thẳng, còn học bản lĩnh chỉ cây dâu mắng cây hòe của tôi, nói cho ai nghe vậy? Mọi người cũng không muốn để ý tới anh, nếu không phải thấy chúng tôi sắp bị tên áo đen kia giết chết, tôi nghĩ anh sẽ một mực ngầm xem kịch vui nhỉ.”

Tiểu ác ma trước sau như một phát huy bản lĩnh miệng độc của mình, hừ lạnh nói: “Trai cò tranh nhau ngư ông đắc lợi, anh nghĩ nhưng thật ra rất mỹ, đáng tiếc, anh lớn lên cũng không đẹp, muốn cũng không được đẹp như vậy.”

“Tôi không đấu võ mồm với chuột trong cống ngầm.” Ivan cũng không phải kẻ dễ chọc, hai người nhất thời ở trong sơn động anh một câu tôi một lời tranh đấu lên, chẳng qua Ivan nói đến nói đi cũng chỉ có mấy câu kia, cái gì “Loài bò sát trong cống ngầm” các loại, không giống tiểu ác ma, sống trong tầng dưới chót hắc ám của thế giới, mắng chửi người cũng là đủ kiểu, Đường Phong nghe vào cũng rất kinh ngạc.

Trước đó tiểu ác ma mắng cậu vẫn còn là văn minh, mắng Ivan mới kêu là vừa lợi hại vừa hung ác.

Tiểu ác ma biết quá khứ của Ivan và Charles, mỗi lần đều lấy cái này đến kích thích Ivan, Đường Phong ở bên cạnh đều có chút tuốt mồ hôi, luôn cảm thấy tối hậu pháo sẽ nhắm vào cậu.

“Hai người có thể đừng ấu trĩ như thế được không, đừng ầm ĩ nữa.” Ở bên cạnh nghe đến đau đầu, Đường Phong lên tiếng hô lên.

Cậu hơi chút đến gần đống lửa, một trận chạy trốn vừa rồi làm cho cậu thanh tỉnh không ít, nhưng sau khi ra mồ hôi thân thể bắt đầu rét run, cậu phải bảo trì ấm áp cho mình, nếu không ngày mai khẳng định sẽ bị cảm nặng.

“Lạnh à?” Tiểu ác ma liếc nhìn Đường Phong, đem áo khoác trên người cởi ra ném tới chỗ người kia, “Bọn người các anh đều là không chịu nổi lạnh, nhớ năm xưa khi tôi huấn luyện cũng là ngồi trong nước đá vài tiếng.”

“Vậy sau đó cậu nhất định chảy nước mũi.” Đường Phong nở nụ cười một chút, đem áo khoác tiểu ác ma vứt trên mặt đất nhặt lên, ngón tay đụng phải áo khoác màu đen, trên áo còn lưu lại nhiệt độ thuộc về cậu thanh niên.

“Ai cần anh lo!” Thoáng cái bị người nói trúng, tiểu ác ma buồn bực trừng Đường Phong, người này thế nào không khích lệ cậu hai câu, hoặc là sùng bái một chút, lại còn nói cậu chảy nước mũi, thật không có ý nghĩa.

“Trời rất lạnh, cậu tốt nhất đến đây một chút, nếu như cậu bị bệnh đến lúc đó ai mang tôi đi ra ngoài.” Vẫy vẫy tay với tiểu ác ma, Đường Phong xê dịch sang bên ý bảo người thanh niên đi qua.

“Thể chất của tôi không có suy yếu như anh, gió nhẹ nhàng thổi liền gục.” Hừ một tiếng, tiểu ác ma cuối cùng vẫn không tình nguyện ngồi sát bên cạnh Đường Phong, người sau đem áo khoác choàng lên trên người hai người.

“Khụ khụ.” Buồn bực khụ hai tiếng, Đường Phong nói với cái người giống như gấu ôm cây treo ở trên người cậu, “Đừng kề sát người tôi, cẩn thận tôi lây bệnh cảm cho cậu.”

Lông mày tiểu ác ma dựng thẳng, thẳng thắn cả người đều đem Đường Phong ôm lấy: “Người như anh sao lại phiền như thế, bảo tôi qua đây là anh, bảo tôi cách xa một chút cũng là anh, tôi thích thế nào thì làm như thế, ai cần anh lo!”

Ivan liếc nhìn hai người, một mình một người tựa trên vách tường sơn động, thỉnh thoảng dùng cành cây gảy gảy đống lửa.

“Chúng ta không thể cứ trốn ở chỗ này, bọn họ phỏng chừng rất nhanh sẽ tìm tới.”

“Cái tên đuổi giết giết chúng ta kia nhìn qua rất lợi hại.” Đường Phong có chút lo lắng khẽ nhíu mày, tối nay đã định trước sẽ không quá yên lặng, “Tôi rất lo lắng tiểu Vũ bọn họ.”

“Cậu hẳn là sửa lại chữ, là đuổi giết tôi và cậu ta”, Ivan chỉ chỉ tiểu ác ma, đường nhìn dừng lại trên người Đường Phong, “Mà không phải cậu.”

“Nghe có vẻ các anh biết người đuổi giết anh và cậu ta là ai.” Đường Phong nói, “Không bằng nói cho tôi biết?”

Tiểu ác ma từ trên người Đường Phong đứng lên, trừng mắt Ivan, trong miệng phun ra hai chữ: “Ngu ngốc!”

Dễ dàng như vậy đã bị Đường Phong phát hiện, thật không biết phải nói Đường Phong thông minh hay Ivan quá ngu ngốc, chưa thấy ai vội vàng muốn nói ra như thế.

“Nói cho cậu ấy cũng không sao, cậu cho rằng cậu thực sự có thể giấu được cậu ta?” Ivan liếc nhìn Đường Phong, thâm sâu nói một câu, “Đừng nhìn cậu ấy dường như rất vô hại, so với ai khác đều phải khôn khéo.”

“Cảm ơn đã khen ngợi.” Đường Phong trở về một câu.

“Cậu đã đoán được, không cần hỏi lại chúng tôi.” Đem cành cây bị đốt trọi ném xuống đất, Ivan mở túi tùy thân mang theo, kéo khóa mở ra chính là vài kiện vũ khí nguy hiểm, hình cảnh quốc tế cúi đầu xoa xoa súng, song song lại làm gì đó Đường Phong nhìn không hiểu.

Hai tay để sát vào đống lửa cố sức chà xát, đường nhìn của Đường Phong rơi vào đống lửa đang cháy, ngọn lửa nhỏ như đang khiêu vũ tùy ý đong đưa người, cái bóng rơi trên vách tường sơn động rất mất trật tự.

Thanh âm Ivan chỉnh lý súng ống có vẻ đặc biệt rõ ràng, đạn không có mắt, bắn lên người không phải nhẹ nhàng một chút đơn giản như vậy.

“Là Albert.” Giọng điệu một mực chắc chắn, Đường Phong giương mắt nhìn về phía Ivan, ánh mắt kia rõ ràng đến mức khiến Ivan cúi đầu chỉnh lý súng ống cũng phải ngẩng lên.

“Ca tháp” một tiếng, Ivan giắt súng bên hông, hờ hững nói: “Cậu có thể yên tâm, tôi sẽ không đem cậu giao ra.”

“Tôi cũng vậy.” Tiểu ác ma ở bên cạnh nói.

“Tôi cảm thấy các người nên giao tôi ra.” Chiếm được xác nhận Đường Phong hầu như lập tức nói, cậu cũng từng nghĩ có thể là Albert hay không, thế nhưng dù sao sau mấy tháng bọn họ phát sinh quan hệ, cậu liền không còn gặp Albert, cũng không có bất cứ tin tức gì của đối phương.

Đường Phong đoán rằng có thể là đối phương sau khi đạt được liền cảm thấy không có ý nghĩa, cũng sẽ không lưu ý thêm.

Vậy nên ngay từ đầu cậu đã không đem Albert kéo vào vấn đề này, hiện tại Ivan và tiểu ác ma trả lời trái lại khiến cậu có chút an tâm, nếu như thật là Albert, vậy rất nhiều vấn đề có thể không cần dùng vũ lực đi giải quyết.

“Anh điên rồi sao? ! Albert là một đại biến thái, đại người điên! Tên kia ở trên giường đã chơi tàn không ít người!” Tiểu ác ma thoáng cái nhảy dựng lên, không thể tin tưởng nhìn Đường Phong, “Tôi đã nói đầu óc anh có chuyện mà, anh thật đúng là có vấn đề, lần trước chúng tôi khổ cực như vậy cứu anh ra, anh hiện tại nhưng thật ra tốt, còn muốn chạy về, anh có phải là bị ngược cuồng hay không vậy? !”

“Cậu nghĩ tôi là bị ngược cuồng à?” Đường Phong thở ra một hơi.

Có lẽ cảm thấy lời mình có chút quá mức, mấy lời khó nghe sau đó tiểu ác ma cũng không nói ra được, giọng điệu rất không được tự nhiên: “Anh xem chúng tôi đều là vì anh mà tới, anh nếu như đi cùng Albert, chúng tôi trở lại cũng không thể báo cáo kết quả công tác.”

Kỳ thực cậu muốn nói cũng không phải ý này, nhưng cái miệng đã quen nói lời khó nghe, vẫn không lái đi được.

Tiểu ác ma tức giận cực kỳ, nôn nóng nói: “Dù thế nào đi nữa cũng không cho anh đi!”

“Các cậu chỉ là tới cứu tôi, vậy tiểu Vũ thì sao, còn có người khác trong tổ kịch?” Đường Phong nói, “Cho dù tôi sống đi ra ngoài, nếu như bọn họ không thể đi ra được nữa, cuộc sống sau đó của tôi sẽ thoải mái sao? Các cậu nghĩ tôi sẽ an tâm?”

“Vì sao không thể an tâm, đó là mệnh của họ.” Tiểu ác ma không hiểu nói, “Sao anh có nhiều lòng trắc ẩn đến vậy.”

“Tôi chỉ biết là, tôi đã có năng lực đều cứu bọn họ ra, tôi đây vì sao không đi giúp bọn họ?” Đường Phong từ trên mặt đất đứng lên, mỗi chữ mỗi câu nói với tiểu ác ma, “Đừng ngăn cản tôi, tôi biết cậu nghe lời Lục Thiên Thần.”

Đường Phong lại nhìn về phía Ivan: “Tôi cũng biết anh bị Charles quản chế.”

“Hai người nghĩ, nếu như tôi trở về bảo Lục Thiên Thần hay Charles đối phó với các người thì sẽ ra sao, bọn họ sẽ nghe không?” Đường Phong hơi cười cười, “Vậy nên đừng ngăn tôi.”

“Anh. . . Anh không sợ Albert sẽ đem anh. . .” Tiểu ác ma một bộ dáng dấp ủ rũ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

“Anh ta có thể làm gì tôi, cho dù anh ta làm gì tôi thì sao?” Giọng điệu khó lay chuyển, Đường Phong cười nói, “Tôi hiểu anh ta hơn hai người, dù sao anh ta sẽ không giết tôi, xảy ra một chút quan hệ với anh ta là có thể đổi lấy tính mệnh mười mấy người, cũng là được lợi đúng không.”

“Dùng tự tôn buồn cười kia của tôi so với mạng người, có vẻ rất bé nhỏ không đáng kể.”

Đường Phong nói xong, Ivan liếc nhìn cậu: “Tôi mới là cảnh sát chân chính, chuyện cứu vớt dân chúng không cần cậu đi làm, chúng ta hiện tại đi cứu con tin.”