Edit: Huyết Vũ

★★★★★★★★★★★★★★★

 

Đệ nhị chương: Xuất viện.

Trong suốt thời gian nằm viện Đường Phong vẫn không thấy có bất kỳ ai đến thăm, cũng may trong balô mang theo bên người có vật tùy thân để Đường Phong có chút lý giải thân phận hiện tại của mình, tên thật của thân thể này vốn cũng không phải là Đường Phong, lấy tên này là bởi vì công ty quản lý nghĩ hình tượng bản thân của Đường Phong có một loại ý vị nam giới Trung Quốc cổ điển, chỉ là từ nhật ký trong Ipad đến xem thì có vẻ Đường Phong kia cũng không thích cái tên này.

Nhưng dù sao đi nữa, Đường Phong hiện tại thích là được rồi.

Ngoại trừ những thứ này ra, Đường Phong còn từ trong nhật ký phát hiện một ít bí mật khác.

Đường Phong này trước kia hình như điên cuồng say đắm một người đàn ông tên là “Lục Thiên Thần”, Đường Phong đang suy đoán người tên Lục Thiên Thần kia vô cùng có khả năng chính là chủ tịch công ty quản lý của Đường Phong, hơn nữa nguyên chủ nhân của thân thể Đường Phong này hẳn là vẫn đang tương tư đơn phương, khiến Đường Phong cảm thấy không thể tin được chính là nguyên chủ thân thể này vào một ngày cách đây không lâu miêu tả trong nhật ký cậu ta thừa dịp Lục Thiên Thần uống rượu say đi dụ dỗ rồi xảy ra quan hệ, mà Lục Thiên Thần bản thân vốn đã có người thích khác — Ca Trần.

Đây là một mối quan hệ rất rắc rối phức tạp, “Đường Phong” thích Lục Thiên Thần, Lục Thiên Thần thích minh tinh Ca Trần của công ty đối địch, mà Ca Trần hình như là có quan hệ không bình thường với người quản lý công ty bên đó.

Được rồi, dù sao giới giải trí vốn có chính là một cái chảo nhuộm rối loạn.

Đường Phong xem hết nhật ký của nguyên chủ thân thể này xong cũng đã sơ sơ hiểu được tình huống của mình, cha mẹ ly dị, mẹ là một nữ minh tinh trong nước đã qua đời, cậu lúc niên thiếu xuất đạo từ đoàn thể thần tượng cũng rất nổi một thời, sau khi rời bỏ thì nhân khí xuống dốc, mê đắm chủ tịch công ty, sau khi bà mẹ qua đời thì mất đi chỗ dựa, phung phí tiền tài lại bị chủ tịch lạnh nhạt.

Nói tóm lại, chính là một ngôi sao thế hệ hai vừa mất chỗ dựa lại không có chí tiến thủ.

Sống lại sau đó dĩ nhiên là một minh tinh, tuy rằng là một tiểu minh tinh xuống dốc, nhưng dường như đây chính là số phận.

Ngày đó Đường Phong xuất viện gặp được người đại diện của mình, một người đàn ông trung niên thân thể hơi béo, Đường Phong trước kia không thích người đại diện này, Đường Phong hiện tại cũng không thích, người này thoạt nhìn có chút khôn khéo quá mức, đối với một tiểu minh tinh xuống dốc bị chủ tịch công ty ghét bỏ nhưng trên người còn có hợp đồng nhiều năm mà nói, tương lai thực sự rất xa vời, người này giải quyết thủ tục xuất viện rất nhanh, nét mặt có chút không kiên nhẫn.

Cậu cầm hành lý theo người đại diện lên xe.

“Nghe bác sĩ nói đầu cậu có chuyện, rất nhiều việc không nhớ rõ?” Người đại diện một bên lái xe, một bên lạnh nhạt hỏi.

“Ừ, mơ mơ hồ hồ nhớ không rõ ràng.” Đường Phong tựa ở bên cạnh cửa sổ xe nhìn phong cảnh thành phố S.

Nửa ngày sau, người đại diện toát ra một câu nói không rõ ý nghĩa: “Không nhớ ra cũng tốt.”

Đường Phong không có suy nghĩ nhiều, lấy hành vi Đường Phong từ trước kia đến xem đích xác có phần khiến người ta chán ghét, chỉ có điều tỉ mỉ nghĩ lại Đường Phong trước kia cũng chỉ là một đứa trẻ thiếu tình thương, dù sao vẫn mong muốn dựa vào hành vi khác người khiến cho người ta chú ý, nhưng kết quả thường thường hoàn toàn ngược lại, Đường Phong mong muốn đứa trẻ này kiếp sau có thể sinh ra trong một gia đình hoàn chỉnh mà tràn ngập tình thương.

Khoảng chừng nửa giờ sau người đại diện đem xe đỗ vào một khu dân cư cao cấp, Đường Phong có chút kỳ quái, một ngôi sao nghèo túng hẳn là không thể ở trong biệt thự giá trị mấy chục triệu như vậy được ( tính theo nhân dân tệ à nha! ).

“Căn nhà của cậu mấy ngày hôm trước vừa bị ngân hàng thu hồi, chủ tịch sẽ sắp xếp cho cậu một chỗ trong ký túc xá của công ty, mấy ngày này cậu trước hết ở chỗ này.” Người đại diện xuống xe, ánh mắt phức tạp nhìn Đường Phong kéo hành lý, “Theo tôi đi lên.”

“Nơi này là nhà của ai, tôi ở đây hình như không tốt lắm?” Đường Phong kéo hành lý đi theo phía sau người đại diện, cậu nghĩ biệt thự lớn như vậy không phải là nơi ngôi sao nghèo túng như cậu có thể ở, thế nhưng chuyện cậu từ trong nhật ký biết được quá mức ít ỏi, nói không chừng Đường Phong trước kia còn có bạn bè có tiền gì đó, dù sao bà mẹ đã qua đời của “Đường Phong” trong nước cũng coi như nổi danh, cũng có thể có một ít bạn cũ.

“Thằng nhóc cậu vận khí tốt, còn có người đồng ý thu nhận.” Người đại diện cũng không quay đầu lại nói, trong lời nói tràn ngập châm chọc và xem thường.

Cho dù Đường Phong trước kia có làm chuyện không tốt gì đó, nhưng chí ít ông cũng là người đại diện của cậu ta, hiện tại loại thái độ lạnh lùng châm chọc này thật sự là không có một chút đạo đức chức nghiệp, cậu quyết định việc đầu tiên cậu làm chính là nghĩ biện pháp thay đổi người đại diện.

Người đại diện ấn chuông cửa, không lâu sau đó có người từ bên trong mở cửa, là một nữ hầu, bọn họ nói chuyện gì đó rồi người đại diện tiến vào, Đường Phong cũng đi vào theo. Trong biệt thự lắp đặt thiết bị cực kỳ có cách điệu lại không mất xa hoa, xem ra chủ nhân tòa biệt thự này cũng là một người đàn ông có phẩm vị.

“Ngài Charles là bạn học đại học của chủ tịch Lục, phòng của cậu ở chỗ này, ngài Charles bình thường bề bộn nhiều việc, có lẽ phải đến tối muộn cậu mới có thể gặp.” Người đại diện mang theo Đường Phong lên lầu hai biệt thự, lão đẩy ra gian khách phòng cuối hàng lang, trong khách phòng có buồng vệ sinh đơn độc, TV, máy vi tính, tủ quần áo. . . Đường Phong nghĩ thật sự là thoả mãn cực kỳ.

“Nhớ kỹ, không được gây phiền phức cho ngài Charles, đây không phải lời khuyên, mà là cảnh cáo.” Người đại diện trước khi rời đi lưu lại một câu nói hung ác.

Đường Phong có chút bất đắc dĩ, cậu cũng không biết quan hệ giữa cậu và Charles là gì, hoặc là nhận thức đến mức độ nào, nhưng Đường Phong tự nhận cậu là một người đàn ông tính cách tốt cũng coi như tương đối có ích, mong rằng ngài Charles tốt bụng thu lưu cậu không nên quá có thành kiến với “Đường Phong”.

★★★★★★★★★★★★★★★