Edit: Huyết Vũ

★★★★★★★★★★★★★★★

 

Đệ tam chương: Giấc mộng hoang đường.

Gian phòng thư thích luôn luôn khiến người ta cảm giác phi thường thoải mái, Đường Phong ở bệnh viện nằm vài ngày phải thừa nhận, gian phòng không có mùi thuốc sát trùng, giường đệm ấm áp, phòng tắm có bồn tắm lớn, những thứ này đều khiến cậu cực kỳ thoả mãn.

Cậu thay ra quần áo rồi ngồi ngâm mình tắm rửa trong bồn tắm lớn, nếu người hầu biệt thự đã nói cậu có thể tùy tiện sử dụng tất cả mọi thứ trong biệt thự, Đường Phong đương nhiên cũng sẽ không khách khí, đồ đạc nơi khác của biệt thự cậu sẽ không đụng vào, chỉ có phòng tắm trong phòng mình là cậu sẽ đi lợi dụng một chút.

Tắm nước nóng đến khoan khoái, thay áo ngủ mềm mại người hầu chuẩn bị tốt cho cậu, kéo dép về tới gian phòng, đầu giường trong gian phòng đặt một ít đồ ăn thoạt nhìn cực kỳ ngon miệng.

Chủ nhân tòa biệt thự này nhất định là một người không tệ, phục vụ nhỏ nhặt khiến Đường Phong rất có thiện cảm với Charles chưa từng gặp mặt.

Cậu cũng không phải quá đói, ăn một ít là no, không quá lâu sau người hầu gõ cửa tiến đến thu dọn bàn ăn, còn bưng cho cậu một ly sữa nóng, căn dặn Đường Phong uống xong rồi có thể nghỉ ngơi trước một chút, ngài Charles ngày hôm nay có chút việc bận đến khuya mới về.

“Cảm ơn.” Đường Phong lễ phép cảm ơn.

Trên mặt nữ hầu không có bất cứ biểu tình gì nhìn Đường Phong, chờ Đường Phong uống sữa xong rồi thu dọn đi ra ngoài.

Tuy rằng thái độ người hầu có chút quá lạnh lùng, nhưng vẫn như cũ không ảnh hưởng đến Đường Phong hưng phấn nghênh đón sinh mệnh mới và cuộc sống mới, không có gì tốt hơn được sống, cũng không có gì may mắn hơn thân thể khỏe mạnh kiện toàn.

Uống sữa xong đột nhiên cảm thấy có chút mệt mỏi, cậu nhẹ nhàng nhéo nhéo mi tâm nỗ lực khiến mình thanh tỉnh một ít, nhưng cuối cùng vẫn không ngăn được cơn buồn ngủ trầm trọng mà mơ màng nhắm mắt.

Đường Phong ngủ đặc biệt sâu, cậu cảm thấy chính mình đã rất lâu không ngủ sâu như thế, nhưng có đôi khi cậu lại nghĩ cậu hình như cũng không ngủ, ý thức có chút mơ hồ không rõ, lại có chút hỗn loạn.

Trong lúc mơ mơ màng màng cậu dường như nghe thấy tiếng cửa phòng bị người mở ra, có người đi đến, cửa phòng lần thứ hai đóng lại, người kia từng bước một đi tới bên giường cậu, hình như có nói cái gì đó, Đường Phong nghe không rõ ràng, cậu thậm chí cũng không biết mình là tỉnh hay mê.

Loại cảm giác này quá quái dị, cậu nghĩ mình giống như là đang trong mộng, người đàn ông kia xốc lên chăn trên người cậu, bàn tay có chút lạnh lẽo theo áo ngủ trượt vào, tiếp xúc đụng chạm khi thì nhẹ khi thì nặng khiến cậu cảm giác cực kỳ khó chịu, thân thể giống như bị châm lửa khô nóng khó nhịn.

Đường Phong muốn giãy dụa ngồi dậy, nhưng thân thể giống như bị rút hết khí lực không có cách nào nhúc nhích, cậu từng ngụm từng ngụm thở gấp chỉ muốn thư hoãn khô nóng trên thân thể, nhưng kết quả căn bản là không được.

Cậu mơ thấy người đàn ông kia hôn cậu, lấy một loại tiến công triền miên mà kịch liệt cướp đoạt khoang miệng của cậu, sắp hít thở không thông.

Đây là mơ? Nếu như là mơ, vì sao lại khiến cậu cảm thấy chân thực như vậy?

Mà nếu đây là hiện thực, vậy vì sao cậu vẫn chưa tỉnh lại dù chỉ một chút, giống như là nửa ngủ nửa tỉnh lâm vào trong một mảnh bóng đè, mặc kệ giãy dụa thế nào cũng không được.

“A — ”

Nơi nào đó trên thân thể đột nhiên bị một trận đau nhức chậm rãi khiến Đường Phong kìm lòng không đậu mà kêu lên, mộng sẽ không chân thực như vậy, trong mộng sẽ không cảm thấy đau đớn kịch liệt như vậy.

Cậu giãy dụa nghĩ muốn tỉnh lại, nhưng trước mặt thủy chung cách một cánh cửa trong suốt ngăn cản, cự ly cậu thanh tỉnh chỉ là một bước mà thôi, nhưng chỉ có một bước ngắn như vậy lại không thể đi qua.

Thực sự là quỷ dị, trong mộng có một người đàn ông cường bạo cậu, hơn nữa ngoại trừ ban đầu có chút thô bạo ra thì kỹ thuật lúc sau cũng không tệ lắm. ( Vũ: hãn, cái câu cuối. . . !!! )

★★★★★★★★★★★★★★★

Vũ: ăn tươi, ăn tươi rồi , tên công đầu tiên đã xuất hiện. Tuy H k cao cho lắm nhưng đọc vẫn thấy háo hức nhỉ? ! !