Edit: Huyết Vũ.

Đệ nhị thập thất chương: lẻn vào ( thượng )

Cắn một ngụm bánh mì, Đường Phong lại uống một ngụm sữa, một bên xem báo hôm nay một bên hỏi người đàn ông đối diện làm chuyện giống với cậu: “Tiểu ác ma đi đâu vậy, từ sau khi về từ Giang Tây tôi đã không thấy cậu ta.”

“Sao đột nhiên lại hỏi cậu ta.” Lục Thiên Thần ngẩng đầu thoáng nhìn người đàn ông cúi đầu xem báo khóe miệng dính chút vụn bánh mì, vươn tay muốn lau đi cho Đường Phong.

“Chát!” Một bàn tay duỗi tới cắt ngang cử động của Lục Thiên Thần, Charles ngồi giữa Lục Thiên Thần và Đường Phong bĩu môi: “Tôi vẫn ngồi ở đây đấy nhé, phiền cậu chú ý một chút, đừng tùy tiện động tay động chân.”

“Cậu ta trước đó một mực lắc lư ở trước mắt tôi, hiện tại đột nhiên không thấy, thiếu một người dọn dẹp nhà cửa cũng không quen.” Đường Phong sớm đã quen hai người nào đấy mỗi ngày đấu võ mồm và chém giết lẫn nhau bằng mắt, nhìn mãi thành quen, cậu hiện tại ngay cả tâm tình khuyên bảo cũng không có, cúi đầu tiếp tục xem tin tức của cậu, ăn bữa sáng của cậu.

Hai người kia thích ầm ĩ thế nào thì ầm ĩ.

“Cậu đây là nhớ cậu ta hay là nghĩ không có ai cho cậu sai vặt?” Lục Thiên Thần vừa cười vừa nói, “Cậu cũng có thể để tôi giúp cậu làm việc.”

“Này này này, đừng nói lung tung, tôi còn ở đây đấy, bảo bối thân ái của tôi muốn làm chuyện gì cũng chỉ có thể làm với tôi.” Charles vừa nói xong đã bị Đường Phong dùng sức đạp một cái ở dưới bàn.

“Vốn chính là vậy mà. . .” Còn ủy khuất rên rỉ, Charles nhẹ nhàng xoa xoa cẳng chân bị đá của mình, “Thân ái, chân anh gãy rồi.”

“Vậy ngồi xe lăn đi.”

“Thân ái, em quá nhẫn tâm, anh thật đau lòng!”

Ăn xong bữa sáng, Đường Phong buông tờ báo dự định lên lầu nghỉ ngơi một lúc rồi đi chạy bộ, không thèm quan tâm Charles nói lý.

Lục Thiên Thần cúi đầu nở nụ cười vài tiếng, Charles mắt lạnh nhìn qua: “Đừng tưởng Đường Phong thu lưu cậu là bởi vì cậu ấy dư tình chưa hết với cậu, không, ngay từ đầu giữa hai người đã không có cảm tình.”

“Charles độc tài bá đạo, cậu đang lo lắng cái gì? Người bạn tốt trong ấn tượng của tôi luôn luôn tự tin mười phần lại tràn ngập kiêu ngạo, từ lúc nào bắt đầu trở nên lo lắng không tự tin như thế?” Cầm lấy khăn tay xoa xoa tay, Lục Thiên Thần tùy ý đẩy đĩa sang một bên.

“Không có gì xấu hổ thừa nhận, ai bảo sức hấp dẫn của thân ái nhà tôi lớn như vậy, có nhiều kẻ muốn cướp giật như vậy chứ?” Charles không chút e ngại nở nụ cười, bởi vì bọn họ là thương nhân, cho nên ánh mắt bọn họ từ trước đến nay cao mà chuẩn, một ngày phát hiện vật phẩm trân quý nào đó liền đã muốn chiếm làm của riêng.

Người cũng như vậy.

Mà có vài người luôn luôn độc nhất vô nhị không thể tìm được người thứ hai thay thế.

Cũng có thể nói, bọn họ căn bản không muốn tìm thứ thay thế gì đó hay là người nào khác.

“Phản kích chiến đánh thế nào rồi?” Tựa lên lưng ghế, Charles hỏi.

Lục Thiên Thần không trả lời, đại khái qua nửa phút Đường Phong liền cộp cộp cộp từ trên lầu đi xuống, đứng ở đầu cầu thang hỏi bọn họ: “Muốn đi chạy bộ không?”

“Bảo bối em đi đi.” Chỉ có thể là hỏi Charles, Lục Thiên Thần hiện tại là một người không thể ra ngoài sáng.

“Được.” Đường Phong rất nhanh đi giày chạy bộ mang theo tai nghe chạy đi.

Người kia vừa đi, Lục Thiên Thần liền trả lời vấn đề của Charles: “Còn cần một ít tư liệu.”

“Cao thủ máy tính cũng không lấy được?” Charles khẽ cười một tiếng, từ trong ngực lấy ra một điếu thuốc châm lên, cũng chỉ có lúc Đường Phong không ở anh mới có thể hút thuốc, người đàn ông kia hình như rất không thích mùi thuốc lá.

Lục Thiên Thần chìa tay với Charles, người sau nhẹ nhàng chậc một tiếng ném một điếu thuốc khác qua đó.

“Tư liệu trong máy vi tính ở phòng làm việc của tôi, không thể thông qua internet xâm nhập.” Cho dù muốn lấy tư liệu cũng là một việc cực kỳ tốn thời gian, hơn nữa một ngày bị phát hiện còn sẽ liên lụy Đường Phong.

Lục Thiên Thần châm thuốc hút thật sâu một ngụm, hơi thở nồng đặc quanh quẩn trong mũi và khoang miệng mang đến một loại kích thích thật sâu.

“Biện pháp tốt nhất chính là cho người đi vào lấy bản gốc.”

“Nếu cậu dám kêu Đường Phong đi lấy, tôi hiện tại liền giết cậu.” Charles cười ## nói.

Phun ra một ngụm khói, Lục Thiên Thần liếc nhìn Charles, lạnh lùng nói: “Sẽ không, tôi đã phái người đi rồi.”

“Là ai không may như thế, nhỡ bị bố cậu phát hiện liền có thể không về được nha.” Charles nheo lại con mắt, “Trước kia cậu cũng chưa từng đề cập với tôi bố của cậu là một kẻ biến thái thế này.”

“Cậu cũng chưa từng nói với tôi, cậu có một bà mẹ sẽ lo liệu hôn sự cho con trai.” Lục Thiên Thần không khách khí bồi thêm một câu, “Con trai Charles bảo bối của mẹ.”

Hai người đàn ông trừng mắt lẫn nhau, một lát sau Lục Thiên Thần tiếp tục nói: “Đây cũng là chuyện không còn cách nào.”

Giống như chưa từng đấu võ mồm, Charles cũng hút một ngụm khói: “Chí ít chúng ta có chung một nhận thức.”

“Vậy Albert thì sao, cậu nghĩ anh ta hiện tại đột nhiên gia nhập cổ đông giải trí Thiên Thần hợp tác với Lục Thiên Tịch là có ý đồ gì?” Lục Thiên Thần không chút nào e ngại gọi thẳng tên bố mình.

Ngón tay Charles gõ gõ bàn, chắc chắc nói: “Còn có thể có ý đồ gì, cái tên biến thái kia khẳng định là muốn nhúng chàm Đường Phong của tôi, càng không chiếm được thì càng muốn có, Albert không phải là cái thứ như vậy sao.”

Lục Thiên Thần cúi đầu hơi nhíu mày: “Nhưng anh ta đã chiếm được.”

Đây là sự thực.

“Đó chính là lòng tham không đáy!” Charles giống như dùng bản thân làm bằng chứng chỉ vào mình, “Sẽ nghiện!”

Cái này thì Lục Thiên Thần đã không lời nào để nói, vô luận như thế nào hiện tại không thể kéo Đường Phong vào vũng nước đục.

. . .

. . .

Nhưng việc này luôn luôn không như mong muốn.

Đường Phong không có bao nhiêu lui tới với người trong giới, cho dù là đến công ty cũng là vì chuyện công việc, Lục Thiên Tịch không quá để ý tới công ty cũng rất ít quản cậu, ngược lại là Albert bắt đầu nhiều lần ra vào công ty.

Trong công ty đột nhiên xuất hiện một người đàn ông Châu Âu tóc vàng mắt xanh lạnh lùng nghiêm nghị, tuy rằng ngoại hình của Albert rất vượt trội nhưng phỏng chừng không ai sẽ nghĩ anh ta là người mẫu hoặc là cái gì khác, khí chất của người này đặt ở đâu, vừa nhìn chính là một vị cao tầng mới tới hoặc là người đầu tư nào đó, cũng có không ít người nhầm anh là phía đầu tư 《Thiên Tử 》 ở Mỹ.

Hôm nay lại là Albert kêu tiểu Vũ thông tri cho cậu phải đến công ty họp, tuy rằng người dự họp vẫn như cũ chỉ có hai người bọn họ, địa điểm cũng vẫn là nhà ăn uống cà phê ăn bánh ngọt.

Cũng may nội dung nói chuyện trên cơ bản đều có liên quan đến công việc, ví dụ như Albert thích hỏi Đường Phong về kế hoạch sự nghiệp trong tương lai, cùng với một ít phương hướng phát triển hiện tại.

Bỏ đi nhân tố bất an và nguy hiểm trên người Albert, người đàn ông thông minh nghiêm túc nói chuyện luôn luôn khiến người ta thích.

Có thể đây là đạo lý không người nào là hoàn mỹ đi.

Uống xong cà phê, Albert ngoại trừ giao lưu với Đường Phong một ít tâm đắc chuyên ngành ra thì không còn đặc biệt nói đến hai nhân vật nào đó của Nhà thờ Đức Bà Paris nữa, điều này thật sự khiến Đường Phong được sủng mà lo.

Sau khi kết thúc “Hội nghị”, Đường Phong rất không khách khí chào hỏi Albert chuẩn bị rời đi, người sau cũng không giữ cậu lại, chỉ là nhìn Đường Phong đi khỏi.

Đường nhìn kia một mực đâm ở phía sau giống như kim châm, cảm giác thật không tốt lắm.

“Loại cuộc sống cổ quái này còn phải duy trì đến khi nào.” Lẩm bẩm một câu, Đường Phong đi vào thang máy, trong thang máy có một người vóc dáng nhỏ cầm trong tay kiện hàng chuyển phát nhanh đang đứng, thấy Đường Phong đi vào cũng chỉ là lăng lăng đứng không nói chuyện.

Đường Phong ấn nút đi xuống lầu một, chú ý tới đối phương là ấn nút đến phòng làm việc của chủ tịch ở tầng trên cùng, chẳng lẽ là chuyển phát nhanh của Lục Thiên Thần hoặc là Lục Thiên Tịch?

Vừa nghĩ như thế Đường Phong liền liếc nhìn đối phương một chút, người sau vẫn như cũ thờ ơ đứng.

“Là hàng đưa đến phòng làm việc chủ tịch sao?” Đường Phong hỏi.

“Ừ, đúng vậy.” Đối phương tùy ý đáp một câu, lúc này thang máy đã nhanh đến tầng trệt phòng làm việc của chủ tịch, Đường Phong cũng không chú ý thang máy vừa rồi là đi lên, hiện tại cũng chỉ có thể từ tầng cao nhất chậm rãi đi xuống tầng 1.

“Leng keng — ”

Sau một trận an tĩnh cửa thang máy đến tầng cao nhất, nhân viên chuyển phát nhanh không quá thích nói chuyện với Đường Phong rất nhanh bước ra thang máy mau chóng rời đi, nhìn bóng lưng đối phương, Đường Phong lại có một loại cảm giác nhìn quen mắt, giống như là từng gặp ở đâu đó.

Bóng lưng nho nhỏ kia. . .

Tiểu ác ma? !

Đường Phong nhanh tay ấn thang máy, nhưng lúc này cửa thang máy đã đóng lại bắt đầu đi xuống, cậu vội vã ấn nút gần tầng trệt nhất, vào lúc cách tầng cao nhất còn có hai tầng thang máy ngừng lại sau đó chạy ra.

Tiểu ác ma mặc thành dáng dấp nhân viên chuyển phát nhanh chạy tới phòng làm việc chủ tịch chẳng lẽ là muốn lấy gì đó cho Lục Thiên Thần? Không cần nghĩ cũng biết là Lục Thiên Thần sắp xếp, thế nhưng vừa rồi lúc nói chuyện với Albert cậu rõ ràng nhớ kỹ Albert từng nói, một lát nữa tên kia sẽ đến phòng làm việc của Lục Thiên Tịch bàn việc.

Tuy rằng Lục Thiên Tịch rõ ràng hôm qua mới rời khỏi công ty.

Mặc kệ thế nào, chuyện duy nhất Đường Phong biết đến chính là nếu tiểu ác ma bị Lục Thiên Tịch phát hiện phỏng chừng kết quả sẽ rất không xong.

Để ngừa vạn nhất, Đường Phong vẫn gọi điện thoại cho tiểu Vũ.

“Tiểu Vũ, cô biết chủ tịch Lục hiện đang ở đâu không?” Điện thoại rất nhanh kết nối.

【chủ tịch Lục? Tôi vừa thấy ông ta ngồi xe đi tới công ty, Đường Phong anh có việc tìm chủ tịch Lục? 】

“À, không có việc gì, vậy trước cứ thế nhé.” Ngắt điện thoại, Đường Phong vội vàng chạy tới phòng làm việc của chủ tịch ở tầng trệt, bên ngoài phòng làm việc còn có thư ký, cũng không biết tiểu ác ma đã đi vào chưa, lấy năng lực của thằng nhóc kia cũng không phải không có khả năng lẻn vào.

Hiện tại cậu căn bản không có biện pháp từ dưới mí mắt thư ký đi vào phòng làm việc chủ tịch, cũng không thể dẫn dắt thư ký rời đi, nếu không ngay cả cửa phòng làm việc cậu cũng không mở được.

Cậu phải nghĩ ra biện pháp, chung quy vẫn không thể nhìn tiểu ác ma bị Lục Thiên Tịch tóm được.

 

Đệ nhị thập bát chương: lẻn vào ( hạ )

Dưới tình huống bình thường, Đường Phong sẽ không chủ động đi tìm số điện thoại của ai đó đã quên xóa đi trong điện thoại di động của mình, nhưng biện pháp duy nhất cậu nghĩ tới lúc này, hiện tại lập tức có thể giúp cậu cũng chỉ có Albert.

Đứng ở đầu cầu thang tầng trệt, Đường Phong thử gọi số điện thoại cho tới bây giờ cậu cũng chưa từng gọi, tuy rằng cậu rất hoài nghi số điện thoại di động của Albert đã từng thay đổi hay chưa.

Kết nối, không đợi tới 2 giây đối phương liền trực tiếp nhận điện thoại.

【Điều này thực sự khiến người ta khó tin, em cư nhiên chủ động gọi điện thoại cho tôi, em không biết tôi đã chờ ngày này bao lâu rồi 】 quả nhiên là tiếng nói trầm thấp đặc thù của Albert, thanh âm ở trong dòng điện mang theo một loại chất cảm hạt hạt.

Đường Phong không có thời gian cũng không có tâm tình đi thưởng thức thanh âm của Albert, mặc dù có chút vô lễ, nhưng cậu vẫn đi thẳng vào vấn đề nói: “Albert, có thể giúp tôi một chuyện không? Hiện tại lập tức đến tầng trệt chỗ phòng làm việc chủ tịch, tôi ở đầu cầu thang chờ anh.”

Không có lời nói dư thừa, không có câu hỏi thừa thãi, Albert thẳng thắn đáp ứng 【Chờ tôi 1 phút 】

Sau đó đối phương liền ngắt điện thoại, đủ quyết đoán cũng đủ thẳng thắn.

Đường Phong nhìn chằm chằm điện thoại di động một hồi, Albert không sợ cậu gọi anh ta tới đây, mà trong này sẽ là một cái bẫy gì đó sao? Hay là đối phương đã tự tin đến mức không tin có cái gì có thể uy hiếp đến mình.

Mặc kệ thế nào, đây coi như là một loại biểu hiện được tín nhiệm nhỉ.

Quả nhiên giống như đã nói trong điện thoại chờ anh một phút, Đường Phong ngắt điện thoại không bao lâu Albert liền xuất hiện ở đầu cầu thang, hiệu suất cao kinh người, từ lúc Đường Phong gọi điện thoại cho Albert đến khi người đàn ông này xuất hiện, toàn bộ quá trình cũng chỉ là trong 3 phút.

Đường Phong còn lo lắng Albert sẽ ở trong điện thoại hỏi, vì sao gì gì đó, nhưng đối phương thật sự quá thẳng thắn.

“Nói đi, hiếm khi nào em lại chủ động mời tôi đến hỗ trợ.” Albert trực tiếp hỏi.

Đều là người lòng ngay dạ thẳng, Đường Phong cũng không khách sáo, đi thẳng vào vấn đề nói: “Anh có thể đi vào phòng làm việc chủ tịch không? Cùng tôi đi vào.”

Vẫn như cũ không cần bất cứ lý do và nguyên nhân gì, Albert mỉm cười vươn tay với Đường Phong: “Đưa tay cho tôi.”

Hiện tại không phải lúc xấu hổ hay do dự gì đó, Đường Phong lập tức đưa tay qua, Albert cầm bàn tay người kia thật chặt bước nhanh đến phòng làm việc chủ tịch.

Thư ký sớm đã gặp qua Albert lập tức đứng lên, mắt mở trừng trừng nhìn Albert lôi kéo Đường Phong đi tới chỗ phòng làm việc chủ tịch, vội vã đuổi tới.

“Ngài Albert, ngài là tìm chủ tịch Lục sao, hôm nay ông ấy không có ở đây.” Thư ký không dám đưa tay ngăn cản Albert, cũng chỉ có thể chạy theo bên cạnh, Albert đi cũng không tính chậm.

“Mở cửa.” Khóa cửa gian phòng là khóa mật mã, Albert rất nhanh đi tới cửa nói.

“Thật xin lỗi, không được chủ tịch cho phép ngài không thể vào.” Thư ký đúng theo khuôn phép trả lời, nhưng người anh đang đối mặt lại là Albert không phải trả lời theo khuôn phép là có thể qua quít.

“Mở cửa.” Hơi quay đầu đi, thanh âm Albert lạnh vài phần, trong câu không hề thấy có thành phần uy hiếp gì đó, nhưng ngoài ý muốn khiến người ta có một loại cảm giác sởn tóc gáy.

Đường Phong chỉ cảm thấy giống như có điện lưu nhỏ chạy toán loạn qua cột sống, nhịn không được run lên một chút, Albert hơi chút cầm tay Đường Phong, điều này làm cho cậu có cảm giác Albert như là đang trấn an cậu.

Trời ạ, Đường Phong nghĩ mình có chút chịu không nổi người điên biến thái cẩn thận dịu dàng như vậy.

“Tôi. . .” Thư ký ấp úng, nhìn qua như là bị khí thế của Albert áp đến, đến mức đều có chút quên lúc này nên nói gì.

“Đừng để tôi nói đến lần thứ ba.” Albert khẳng định không phải người dịu dàng, Đường Phong mắt mở trừng trừng nhìn cái người bình thường nhìn qua còn có chút ưu nhã này vươn tay bóp lấy cổ thư ký, mặc dù trên khuôn mặt Albert vẫn như cũ mang theo lạnh nhạt ưu nhã nhưng nụ cười lại không hề có nhiệt độ.

Cử động lần này đều có chút dọa đến Đường Phong, huống chi còn là thư ký.

Đường Phong có chút áy náy nhìn thư ký, sau đó hẳn là nói một chút với Lục Thiên Thần, phải phát một ít tiền thưởng cho thư ký mới được.

Run run rẩy rẩy, thư ký run tay ấn mật mã khóa phòng làm việc của chủ tịch, “Lạch cạch” một tiếng, cửa quả nhiên liền mở.

Albert thả thư ký, giống như vừa rồi anh chỉ là nhẹ nhàng chạm vào đối phương một chút mà không phải uy hiếp sinh mệnh đối phương, anh vừa cười vừa nói: “Lục Thiên Tịch có một nhân viên tốt.”

Lập tức mở cửa lôi kéo Đường Phong tiến vào, lúc đóng cửa, Đường Phong thấy bàn tay thư ký cầm điện thoại đều là run lên. Phỏng chừng là gọi điện thoại cho Lục Thiên Tịch.

Thế nhưng cũng không sao, dù sao một lát nữa Lục Thiên Tịch cũng sẽ lên đây.

Phòng làm việc tuy rằng cách âm, nhưng thanh âm mở cửa người ở bên trong khẳng định có thể nghe thấy, Đường Phong đi vào liền quay chung quanh tìm tung tích tiểu ác ma.

Phòng làm việc của Lục Thiên Thần cậu cũng không lạ, đoán sơ qua một cái, cũng biết tiểu ác ma đại khái sẽ trốn ở đâu, dù sao phòng làm việc cũng chỉ là một chỗ lớn có một chút.

“Tiểu ác ma, cậu có ở đây không, mau ra đây, là tôi Đường Phong.” Hô một tiếng không có phản ứng.

Lẽ nào thằng nhóc kia đã đi?

Đang lúc nghi hoặc, một bóng đen nhỏ đột nhiên nhắm về phía Albert, người sau đứng tại chỗ không hề động, tiểu ác ma đặt dao lên cổ Albert: “Không được nhúc nhích.”

“Quả nhiên là cậu, mau bỏ dao xuống trước.” Đường Phong vội vàng hô lên.

“Đường Phong, sao anh đi chung với người này?” Tâm cảnh giác không giảm, tiểu ác ma tuy rằng nghe Đường Phong nói có chút dao động, nhưng dao nhỏ trong tay cũng không hề buông.

“Lục Thiên Tịch sẽ lên đây, cậu trốn trước đi.” Đường Phong trực tiếp đi qua kéo bàn tay cầm dao của tiểu ác ma, dưới tình huống đối phương ngẩn tò te đem người kéo vào trong phòng nghỉ bên cạnh phòng làm việc.

Ở đây bình thường là chỗ Lục Thiên Thần nghỉ ngơi, Đường Phong trước đây từng ngủ ở trong đó, không phải cậu sợ tiểu ác ma không tìm được chỗ trốn, chỉ là sợ tiểu ác ma không cẩn thận vừa lúc đụng phải Lục Thiên Tịch.

Cậu tin tưởng năng lực của tiểu ác ma, chỉ là trên thế giới này không hề có chuyện hoàn toàn chắc chắc, cao thủ trong cống ngầm cũng sẽ thất bại, làm một người bạn cậu không có biện pháp vờ như không thấy.

“Trốn vào đi.” Đường Phong dùng biện pháp đơn giản nhất, trực tiếp nhét người xuống gầm giường.

Quay đầu lại Đường Phong liền hỏi Albert: “Buổi chiều anh và Lục Thiên Tịch muốn bàn chuyện gì?”

“Chỉ là một ít chuyện làm ăn.” Giống như thờ ơ đứng nhìn, Albert mỉm cười, “Em muốn giúp cậu ta?”

“Đúng.” Đường Phong thừa nhận.

“Lục Thiên Tịch không dễ lừa như vậy, tôi sẽ giúp em.”

“Tôi biết anh muốn làm gì, mặc dù có chút. . .” Quên đi, Đường Phong lắc đầu, mặc dù có chút khiến người ta bất đắc dĩ, nhưng đối với Lục Thiên Tịch vốn đã không có ấn tượng gì tốt với cậu mà nói, cậu hiện tại cần làm chính là khiến đối phương tin tưởng vì sao cậu lại cùng Albert chạy đến phòng làm việc chủ tịch.

. . .

. . .

Khoảng chừng năm sáu phút sau, cửa phòng làm việc chủ tịch lại một lần nữa mở ra, Lục Thiên Tịch sau khi nhận được điện thoại nghe được thanh âm run rẩy của thư ký liền mang theo một ít nghi hoặc đi tới phòng làm việc, nhưng ông cũng nhớ kỹ, thư ký nói qua là Albert cùng vào với Đường Phong, hơn nữa nhìn qua có vẻ rất sốt ruột.

Tên đàn ông Đường Phong kia, lại muốn làm gì?

Vừa mở cửa ra, Lục Thiên Tịch liền nghe được một ít thanh âm loáng thoáng trong phòng nghỉ, thân là một người đàn ông, cho dù lạnh lùng hơn nữa cũng không có khả năng không biết.

Để thư ký trông giữ ở bên ngoài, Lục Thiên Tịch một mình đi tới cửa phòng nghỉ, đứng ở nơi đó liếc mắt liền thấy được hai người đàn ông nào đó trên giường.

Dường như trò hay vừa mới bắt đầu, trên mặt đất là áo khoác và quần, Đường Phong chỉ mặc áo trong nửa tựa ở trên giường, nửa người dưới giấu ở trong chăn cũng không biết có mặc quần hay không, nhưng trên mặt đất lại có quần, mà Albert vẫn như cũ dáng dấp áo mũ chỉnh tề, chỉ mới cởi áo khoác mà thôi.

“Mượn phòng làm việc của ông dùng một lát.” Quay đầu lại liếc mắt, Albert không ngại Lục Thiên Tịch đứng xem, cúi đầu đè vai Đường Phong hôn xuống.

Cái tên chết tiệt, muốn đến thật hả?

Làm một diễn viên mà không biết đóng kịch cũng không tốt, Đường Phong nửa chống đỡ nửa nghênh đón nghiêng đầu sang một bên, có chút muốn nhìn Lục Thiên Tịch lại không dám nhìn, thẳng thắn dúi đầu vào trong chăn.

“Các cậu cứ từ từ chơi, chúng ta hẹn vào dịp khác.” Nhìn nhìn, Lục Thiên Tịch dường như không muốn ở chỗ này đóng vai khán giả, mang theo một chút chán ghét xoay người rời đi, không có một chút do dự và nghi hoặc.

Ghét nhất cái gì liền cho lão nhìn cái đó, như vậy Lục Thiên Tịch cũng không còn tâm tư xem xét trong phòng làm việc có chỗ nào không đúng hay không.

Nghe được thanh âm đóng cửa, Đường Phong nghiêng đầu nhìn thoáng ra phía ngoài: “Ông ta đi rồi?”

“Ông ta đi hay không đi, có gì khác nhau?” Albert thẳng thắn cả người đều đặt trên người Đường Phong, cúi đầu muốn hôn người kia, đàn ông dù có ưu nhã ở một vài phương diện cũng là trực tiếp thẳng thắn, ví dụ như hiện tại, Albert vươn tay làm càn ở trong chăn vuốt ve chân Đường Phong.

Mặc dù trước khi Lục Thiên Tịch chưa bước vào đây Albert cũng đã làm như thế.

“Thao, con mẹ nó còn chưa chịu xuống!” Tiểu ác ma lập tức lăn ra từ dưới gầm giường, vươn tay muốn đánh Albert, người sau khẽ cười một tiếng lật sang bên cạnh nằm ở bên người Đường Phong.

“Đừng ầm ĩ.” Đường Phong đẩy tiểu ác ma, còn mình từ trên giường đi xuống nhặt lên quần áo trên mặt đất mặc vào, “Cẩn thận một chút, lỡ tên kia quay lại thì sao.”

Albert đi ra ngoài phòng, rất nhanh liền truyền đến thanh âm đối phương: “Tôi khóa cửa lại rồi.”

Tốt, hiện tại Lục Thiên Tịch cũng không vào được.