Edit: Huyết Vũ.

Đệ nhị thập cửu chương: thẳng thắn tòng khoan.

Albert tự mình ngồi trên ghế chủ tịch đùa nghịch bút máy trong tay, một cái bút máy liên tục xoay tròn giữa hai ngón tay anh, người nhìn hoa cả mắt.

Khép hờ cửa phòng nghỉ, Đường Phong dựa lưng vào cửa nhìn về phía tiểu ác ma giả vờ thoải mái ở trước mặt.

“Là Lục Thiên Thần sai cậu tới.”

Đây không phải giọng điệu để hỏi, tiểu ác ma ở nhà Đường Phong ăn chực uống chực một đoạn thời gian cũng đại khái hiểu được tính cách người này, đây là giọng điệu khẳng định, hoặc là thẳng thắn tòng khoan, hoặc là chờ bị người này giống như kéo tơ lột kén cạy mở, nhưng kết quả cuối cùng kỳ thực đều như nhau, bởi vì Đường Phong luôn luôn có biện pháp lấy được đáp án mình muốn.

Không hỏi chính là, thẳng thắn có thể tòng khoan, chống cự đó là tòng nghiêm.

“Trừ anh ấy ra thì ai có thể ra lệnh cho tôi.” Tiểu ác ma vẫn chọn thẳng thắn tòng khoan, dù sao vị trước mặt này đến cùng vẫn là người anh cả nhà cậu yêu đến chết đi sống lại.

Không có chất vấn như trong tưởng tượng, cũng không có trực tiếp mắng chửi hoặc là chỉ trích gì khác, Đường Phong chỉ là bình tĩnh gật đầu, đồng thời hỏi: “Dù sao cũng sẽ không vô duyên vô cớ chạy tới đây, là tới tìm đồ?”

“Ừ.” Tiểu ác ma gật đầu.

“Vậy lấy được chưa?”

“Sắp giải mã xong rồi, nghe thấy thanh âm các anh mở cửa liền trốn đi.” Đó chính là chưa lấy được.

Đường Phong hỏi: “Ở đâu?”

Nghĩ nghĩ Lục Thiên Tịch một chốc cũng sẽ không đột nhiên đi lên, nếu không đó chính là một loại miệt thị đối với Albert thân là đàn ông.

Tiểu ác ma chỉ chỉ phía sau Đường Phong: “Trong máy vi tính.”

Vậy không còn gì để nói nữa, Đường Phong mở cửa đi ra, Albert vẫn ngồi trên vị trí chủ tịch, thấy bọn họ đi ra, người đàn ông kia cũng chỉ là cười cười, rất phối hợp từ trên vị trí đứng lên, giống như là anh biết thứ tiểu ác ma muốn.

“Cậu ta làm việc của cậu ta, chúng ta làm việc của chúng ta.” Từ sau bàn công tác đi ra, Albert vươn tay kéo lại Đường Phong, “Bàn chuyện.”

“Mau làm việc của cậu đi.” Nói một câu với tiểu ác ma vẫn cứ nhìn theo bọn họ, Đường Phong xoay người một lần nữa đi vào phòng nghỉ với Albert.

“Cảm ơn.” Vô luận như thế nào, lúc này đây vẫn là dựa vào Albert giúp đỡ mới lừa dối qua cửa, nếu không Lục Thiên Tịch cũng không phải là kẻ dễ đối phó như vậy.

Có lẽ đây chính là cái gọi “Cướp nhà khó phòng”.

Đường Phong nhìn người đàn ông tóc vàng mắt xanh trước mặt lén lút oán thầm, dưới tiền đề Albert đã từng lừa dối hình cảnh quốc tế Anh quốc, thế nào còn có người tin tưởng thằng cha chỉ biết đến lợi ích này.

“Cảm ơn ngoài miệng bình thường không có ý nghĩa gì cả, nhưng từ trong miệng em nói ra, tôi vẫn như cũ cảm thấy vô cùng vinh hạnh.” Mỉm cười vươn tay chỉnh lại cổ áo của mình, Albert vẫy vẫy tay với Đường Phong, “Đến đây.”

“Sao vậy?” Kêu tới liền tới vậy không phải là Đường Phong, cậu vẫn đứng ở tại chỗ.

“Trở nên cảnh giác rồi, ha hả, chỉ là muốn hôn em một chút thôi.” Albert mỉm cười, “Báo đáp ngày hôm nay tôi giúp em.”

“Tôi cho rằng vừa rồi anh đã hôn quá nhiều.” Vì sao cậu phải thảo luận loại vấn đề này với Albert?

Dưới ánh mắt nhìn chăm chú của đối phương, Đường Phong bất đắc dĩ thở dài, thỏa hiệp nói rằng: “Không, để tôi tự đến đi.”

Nói xong liền thẳng thắn quả đoán tiến lên nhàn nhạt hôn lên gương mặt Albert một ngụm, Đường Phong nở nụ cười một chút: “Được rồi, cảm ơn.”

Nhẹ nhàng chạm vào nơi Đường Phong hôn lên, Albert buông xuống mi mắt vài giây, dường như nghĩ đến cái gì: “Đây là lần đầu tiên em chủ động hôn tôi, tôi sẽ nhớ kỹ.”

Mở cửa, Albert nhìn thoáng qua tiểu ác ma, quay đầu lại nói với Đường Phong: “Sắp đến lúc rồi, tôi đi ra ngoài đuổi thư ký ngoài cửa đi trước.”

“Cảm ơn.” Đường Phong thuận miệng nói.

“Không, đừng nói cảm ơn với tôi.” Đặt tay lên vai Đường Phong một chút, người kia hơi cong lên khóe miệng, nhẹ giọng cười nói, “Em chỉ cần biết, đây đều là tôi tự nguyện làm vì em.”

Nói xong Albert cũng mặc kệ Đường Phong có thể nói gì thêm hay không, anh đi tới cửa dùng tay ra hiệu, tiểu ác ma rất nhanh ngồi sụp xuống phía sau bàn công tác, Đường Phong vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, cậu không cần trốn.

Mở cửa, Albert đã đi ra ngoài, Đường Phong trực tiếp nghe thấy Albert nói với thư ký kia hai chữ “Rời đi”, không quá vài giây Albert liền quay lại.

“Đi thôi, cậu đi thang lầu, ” Albert tùy ý liếc nhìn tiểu ác ma, cuối cùng quay đầu sang chỗ Đường Phong, “Em cùng tôi đi thang máy xuống.”

Tiểu ác ma ngụy trang sơ qua một chút liền chuẩn bị rời đi, Đường Phong đi tới kéo lại đối phương, ở bên tai cậu thanh niên nói nhỏ: “Đừng nói chuyện hôm nay cho Lục Thiên Thần, anh ta đã không muốn để tôi biết, tôi đây liền cái gì cũng không biết.”

“Thế nhưng. . .” Tiểu ác ma liếc nhìn Albert ở cửa, có chút do dự không biết có nên đồng ý yêu cầu của Đường Phong hay không.

“Tin tưởng tôi.”

Chỉ ba chữ này, tiểu ác ma chỉ có thể âm thầm thở dài, không có biện pháp, một bên là anh cả nhà mình, một bên là Đường Phong, dĩ vãng mặc kệ người khác nói cái gì cậu đều sẽ là trăm phần trăm thuần phục anh cả.

Thế nhưng hiện tại, ba chữ “Tin tưởng tôi” của Đường Phong lại khiến cậu dao động lợi hại.

Coi như là trả ân tình hôm nay cho Đường Phong, tiểu ác ma cố sức gật đầu, đồng ý với Đường Phong: “Được.”

Chuyện tình cảm này cậu không hiểu, nhưng cậu luôn nghĩ ý kiến của Đường Phong nhiều lúc đều rất chính xác, cậu nguyện ý tin tưởng Đường Phong.

. . .

. . .

Diễn kịch phải diễn hết, sau khi rời khỏi phòng làm việc chủ tịch Đường Phong cũng không lập tức trở lại, mà là gọi điện thoại cho Charles nói bữa tối muốn đi ra ngoài với đồng nghiệp trong công ty, liền không quay về.

Nhưng trên thực tế, cậu và Albert lại ở trong nhà ăn cùng nhau ăn cơm chiều, không biết Lục Thiên Tịch có phải là biết hay thấy hay không, nhưng người khống chế công ty hiện nay là Lục Thiên Tịch, ai biết ông ta có xếp người vào chỗ đối phương hay không.

Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.

“Vài ngày nữa sẽ đi Mỹ.” Cơm nước xong, Albert dùng khăn tay xoa xoa khóe miệng.

“Ừ.” Đường Phong uống ngụm nước, nhìn sắc trời bên ngoài, còn may, hiện tại mới hơn 6h mà thôi, chờ về đến nhà tối đa trời cũng vừa tối, không tính là muộn.

“Em.”

“Tôi?” Đường Phong quay đầu, “Đi Mỹ?”

“Hành trình đã sắp xếp xong rồi, lý do đi Mỹ trước là làm quen hoàn cảnh và du lịch thả lỏng, hiện tại là tháng ba, liên hoan phim Oscar cũng không xa nữa.” Dùng khăn lông ướt xoa xoa tay, Albert nói với Đường Phong, “Đây là công ty sắp xếp.”

Nghiễm nhiên đã trở thành một trong những người quản lý công ty.

Hành trình không có vấn đề gì, có chuyện chính là người thu xếp hành trình cư nhiên là Albert, Albert chưa bao giờ làm chuyện không có ý nghĩa.

“Là để tôi rời khỏi đây sao?” Trực giác của Đường Phong cho rằng, Albert xuất hiện ở đây có liên quan tới cậu.

“Không có chuyện gì có thể lừa em.” Nhàn nhạt cười, Albert cầm lấy khăn tay sạch sẽ đưa cho Đường Phong, “Gọi Charles tới đón em đi, chúng ta rất nhanh sẽ gặp lại.”

Kéo ghế, Albert nở nụ cười với Đường Phong một chút rồi xoay người bước đi.

Ngồi ở trên ghế nhìn bóng lưng người đàn ông kia dần dần rời xa, Đường Phong nhìn khăn tay trong tay lắc đầu: “Haizz. . .”

Chung quy vẫn nghĩ nợ tình người càng ngày càng nhiều.

Sau bữa cơm tối Đường Phong gọi điện thoại cho Charles, không qua bao lâu con gấu kia liền đón cậu về, cũng không biết Charles có phải biết chuyện cậu ăn cơm với Albert hay không, nhưng gấu lớn Char cười hì hì cái gì cũng không hỏi.

Sau khi về nhà thấy Lục Thiên Thần khí sắc không tệ hoàn toàn khang phục, người sau cũng không có chỗ nào bất thường.

Qua hai ba ngày, Đường Phong liền nhận được điện thoại của tiểu Vũ, quả nhiên đúng như Albert nói, bọn họ hiện tại phải khởi hành đi Mỹ.

Công ty thực sự là ưu đãi, phí dụng đi Mỹ lần này công ty bao toàn bộ, điều này có nghĩa Đường Phong cư nhiên có thể có hai tuần ngày nghỉ trước khi quay chụp điện ảnh.

Sau khi trao đổi một chút hành trình đi Mỹ với tiểu Vũ, Đường Phong liền được thông báo đi phòng làm việc chủ tịch một chuyến, Lục Thiên Tịch có chuyện muốn tìm cậu.

Hơn phân nửa không phải chuyện gì tốt.

Người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, Đường Phong rất nhanh bước vào thang máy đi lên phòng làm việc chủ tịch, lúc thư ký mở cửa cho cậu còn nhìn cậu hai mắt, ánh mắt kia rất phức tạp, Đường Phong biết thanh danh của mình rốt cuộc bị hủy.

Quên đi, dù sao cậu cũng chẳng có thanh danh gì.

“Chủ tịch Lục.” Đường Phong đi vào.

“Đóng cửa lại.” Lục Thiên Tịch cúi đầu xử lý công tác, ở phương diện công tác hai bố con nhà này trái lại rất giống nhau, nghiêm túc không bình thường.

Đường Phong nghe lời khép cửa lại, nghe thấy Lục Thiên Tịch nói một chữ với cậu: “Ngồi.”

Được rồi, không ai thích đứng cả.

“Vài ngày nữa đi Mỹ.” Từ sau khi Đường Phong đi vào, Lục Thiên Tịch cũng không ngẩng đầu liếc nhìn người kia.

Đường Phong không nói lời nào, lời này không dễ đáp lại, không bằng chờ đối phương nói hết trước.

Trầm mặc vài phút, không đợi Đường Phong nói ra, Lục Thiên Tịch đã nhẹ giọng cười ngẩng đầu lên, ý tứ sâu xa nói một câu: “Là Albert sắp xếp.”

“Tôi nghe theo sự sắp xếp của công ty.” Về phần là ai đặt ra cũng chẳng liên quan đến tôi.

“Tôi trái lại đã xem thường cậu.” Lục Thiên Tịch hết sức cảm khái một câu.

Vậy xin cứ tiếp tục như vậy đi, nghìn vạn lần đừng coi trọng tôi.

 

Đệ tam thập chương: Tập kích ban đêm.

Đường Phong không lên tiếng, im lặng là vàng.

“Có thể trèo lên vị trí như bây giờ, sự thành công của cậu đích xác không phải ngẫu nhiên, còn hơn đa số diễn viên nhỏ yên phận mong ngóng đóng phim mà nói, cậu chính là tấm gương cấp tốc thành danh của bọn họ.” Lục Thiên Tịch tiếp tục nói.

Lời này sao nghe vào lại có chút không đúng nhỉ, người này không thể vừa thấy cậu liền không châm chọc khiêu khích một phen sao?

Đúng như Lục Thiên Tịch nghĩ, cậu như vậy từng có quan hệ với Lục Thiên Thần chẳng khác nào khiến Lục Thiên Thần nhìn như hoàn mỹ bị nhiễm bẩn, mặc kệ là nguyên nhân gì, từ lần đầu tiên bọn họ gặp mặt hình như vẫn luôn không hợp.

Phỏng chừng sau đó cũng sẽ không thể yêu thích lẫn nhau, may là Đường Phong cũng không cần Lục Thiên Tịch thưởng thức hoặc là thích cậu.

“Chí ít tôi thành công, không còn là tiểu minh tinh không có tiếng tăm gì trước đây, còn bị người tùy tiện ức hiếp.” Đường Phong vừa cười vừa nói, “Thành công chính là thành công, mặc kệ là nguyên nhân gì, tôi chiếm được thứ hầu hết mọi người tha thiết ước mơ lại không chiếm được.”

Cậu rất muốn an phận đóng phim, yên yên phận phận đóng phim, nhưng thế giới này không hề xoay chuyển xung quanh cậu, hiện tại cảm tình loạn một đoàn cuộc sống hỏng bét, cũng không phải là cậu nguyện ý hoặc là có thể khống chế.

Khi tất cả không thể thay đổi, duy nhất cậu có thể làm chính là thích ứng cuộc sống, mà không phải oán giận không có chí tiến thủ.

Đường Phong “Thẳng thắn thành khẩn” khiến Lục Thiên Tịch nở nụ cười, sau đó không mặn không nhạt nói một câu: “Thật nên để Thiên Thần rõ ràng nghe được lời cậu nói hiện tại.”

“Bắt cá hai tay, không sợ Charles làm khó dễ sao? Biệt hiệu nham hiểm không phải tự nhiên mà có, cậu ta có thể đối tốt với cậu, và cũng có thể trở mặt.” Cúi đầu tiếp tục xử lý công tác, Lục Thiên Tịch ngược lại trò chuyện với Đường Phong.

“Thế nhưng lúc tôi gặp phải thời điểm khó khăn, ví dụ như khi bị đám phần tử khủng bố ở Nam Á bắt cóc, là Albert đã cứu tôi.” Đường Phong lắc đầu, cố ý nói rằng, “Tôi hiện tại còn trẻ có tư cách, bọn họ có thể yêu tôi chiều tôi, cho tôi cơ hội cho tôi tài chính đi đóng phim, thế nhưng sau khi tôi già đi hoặc là chán tôi rồi thì sao?”

Đường Phong nhẹ giọng cười, giả vờ thông minh nói rằng: “Cảm tình của đàn ông đều là thứ giá rẻ, tôi chỉ là chọn lấy kết quả có lợi nhất với tôi mà thôi.”

“Albert là một người đàn ông nguy hiểm, chẳng lẽ Charles không thể thỏa mãn cậu?”

“Đầu tư thường thường đều đi đôi với phiêu lưu, đầu tư không có phiêu lưu cũng không chiếm được hồi báo chúng ta muốn, Albert có lực lượng bảo vệ tôi lớn hơn Lục Thiên Thần hoặc là Charles, vì sao tôi không chọn anh ta, mà muốn làm mất lòng anh ta chứ?” Đường Phong tiếp tục loạn trò chuyện với Lục Thiên Tịch, dù sao trong lòng đối phương cậu là bộ dáng gì, cậu liền thỏa mãn ảo tưởng của Lục Thiên Tịch.

“Không sợ Charles biết?” Lục Thiên Tịch lạnh giọng cười.

“Tôi sẽ đi Mỹ.”

Lục Thiên Tịch ngẩng đầu nhìn cậu: “Tham lam là chuyện tốt, nhưng tham lam quá độ có đôi khi cũng sẽ phá hủy một người.”

“Cảm ơn chủ tịch Lục.” Nghe vào chẳng có thành ý gì cả, làm một người trẻ tuổi, Đường Phong hiện tại nên là một người đàn ông không đè được tính tình xuống, cho dù có thông minh thì cũng không thể so với một người từng trải kinh nghiệm lõi đời.

Lục Thiên Tịch nghe ra trong lời nói của Đường Phong đã không nhịn được, ông cũng chỉ là lạnh lùng cười cười, tùy tay vung lên: “Đi ra ngoài đi.”

“Vậy chủ tịch Lục tôi đi.” Đường Phong rất nhanh rời khỏi phòng làm việc chủ tịch, sau khi đóng cửa cậu nhìn cánh cửa đóng lại mà thở dài, người một nhà cần gì phải cãi nhau thành ra như vậy.

Lục Thiên Tịch luôn luôn có việc hay không có việc đều tìm cậu nói chuyện, vì cái gì? Muốn biết vì sao con trai mình từ trước đến nay vô tình vô ái lại đột nhiên yêu một người đàn ông?

Lục Thiên Tịch có lẽ là thất vọng rồi, bởi vì Lục Thiên Thần coi trọng cư nhiên là một người đàn ông luôn đi nịnh bợ như cậu, song song cũng là giáo dục thất bại của người làm bố như ông.

Tuy rằng Đường Phong không biết Lục Thiên Tịch giáo dục Lục Thiên Thần như thế nào, nhưng ngẫm lại Lục Thiên Thần lạnh lùng lại tâm cơ thâm trầm cậu tiếp xúc lúc đầu, cậu nghĩ cách giáo dục của nhà này coi như là cực phẩm.

Charles tốt xấu có một tuổi thơ muôn màu muôn vẻ, về phần Lục Thiên Thần, phỏng chừng chính là u ám áp lực.

Duy nhất tưởng tượng không ra chính là, Albert lúc nhỏ sẽ là bộ dáng gì, phỏng chừng tên kia không đem bố mẹ uy hiếp đến chết cũng đã là may rồi.

Vốn Đường Phong còn đang suy nghĩ, sau khi trở lại phải nói với Charles thế nào, để người kia tạm thời đừng đi theo cậu, nhưng ngoài ý muốn đối phương đã biết chuyện cậu đi Mỹ, liền chủ động đề xuất muốn rời đi một đoạn thời gian.

“Thân ái bảo bối, anh thật không nỡ xa em, thế nhưng không có cách nào, anh phải đi để ý một ít công tác, bà mẹ thân ái của anh luôn luôn chỉ biết hẹn hò.” Charles vô cùng đau đớn ôm Đường Phong cọ đến cọ đi, lời nói và cử động này rất giống một diễn viên kịch nói đang biểu diễn.

Đường Phong chọc chọc thắt lưng Charles: “Anh là đang tiếp cận đến Albert sao? Một diễn viên kịch một bối cảnh cộng thêm lời bộc bạch, đều có thể ghép thành một đôi.”

“Trời ạ, nghĩ đến liền buồn nôn.” Charles lập tức lộ ra biểu tình chán ghét.

“Tự mình đi Mỹ phải cẩn thận một chút.” Lục Thiên Thần ở bên cạnh giúp gấp quần áo, chỉnh tề ngoài ý muốn.

Không có người nào hoàn mỹ, muốn nói Đường Phong có khuyết điểm gì có lẽ là không thích làm việc nhà, như là quét rác lau nhà, như là rửa bát và gấp quần áo.

Vậy nên cậu rất vui vẻ có người có thể giúp cậu hoàn thành tất cả. (Vũ: Thiên Thần đang dần dần trung khuyển hóa, bắt đầu giúp làm việc vặt ùi ~~~)

“Chuẩn bị đi đâu vậy?” Đường Phong ngồi vào một bên nhìn Lục Thiên Thần gấp quần áo, mà gấp cũng không tệ.

“Sắp tới lúc rồi.” Hàm hồ nói một câu, Lục Thiên Thần rất nhanh giúp Đường Phong xếp xong hành lý, anh không thể cứ trốn mãi trong nhà Charles.

Lúc này đi Mỹ sớm, cũng không biết có phải Albert cố ý muốn cho cậu rời khỏi đây hay không, rời khỏi chiến trường của hai bố con.

“Tôi không biết nói cái gì cho phải, dù sao anh vẫn luôn là một người rất có chủ kiến, ” Đường Phong suy nghĩ một chút, duỗi tay vỗ nhẹ nhẹ vai Lục Thiên Thần, “Tôi hy vọng anh có thể có thời gian tham gia buổi họp báo.”

Rất nhiều chuyện, không cần nói cũng biết.

Bình tĩnh nhìn Đường Phong, Lục Thiên Thần cười gật đầu: “Nhất định, em chính là nhân viên của tôi.”

. . .

. . .

Không để Charles tiễn cậu, Đường Phong chỉ là lên máy bay cùng với tiểu Vũ bọn họ đi Mỹ, cậu thật sự không thích tràng cảnh lưu luyến không rời lúc tiễn biệt.

Charles không đến, tên kia nói phải rời đi một đoạn thời gian, Đường Phong cuối cùng cũng có chút tâm lý thoải mái, cậu thực sự là hâm mộ muốn chết cả đám người cả ngày nhàn rỗi vẫn có thu nhập kia.

Lục Thiên Thần cũng không đến, đó là việc nhà của đối phương, Đường Phong có thể giúp đỡ rất ít, chỉ sợ chen bậy vào liền hỏng chuyện, có lẽ hiện tại rời khỏi cái nơi thị phi này cũng là một sự lựa chọn không tệ.

Thế nhưng nguyên bản náo nhiệt tưng bừng, hiện tại bên người đột nhiên không có ai, cậu cư nhiên có chút cô đơn.

Người đã quen cô đơn một ngày nếm đến cảm giác được người quan tâm che chở, sẽ giống như trúng độc không bao giờ muốn trở lại cuộc sống chỉ có một mình trước đây nữa, quá cô đơn, quá lạnh lẽo, cũng quá áp lực.

Mong muốn toàn bộ phiền phức đều có thể giải quyết.

13 tiếng bay trên không cùng với chênh lệch giờ giấc điên đảo khiến cho người ta uể oải không chịu nổi, sau khi xuống máy bay bọn họ trực tiếp ngồi xe đi tới khách sạn, Đường Phong ở trên máy bay tùy tiện ăn một vài thứ cũng không đi ăn nữa, sau khi vào phòng mình liền ném hành lý, tùy tiện tắm nước lạnh rồi ngã xuống giường.

May là cậu có hai tuần ngày nghỉ, nếu không vừa xuống máy bay đã phải đi công tác, cậu thật là muốn chết luôn.

Đầu dính vào gối Đường Phong liền ôm chăn ngủ, cũng không biết ngủ bao lâu, nửa mơ nửa tỉnh còn có chút mơ mơ màng màng cậu theo thói quen dựa vào bên cạnh, muốn có được cái đệm thịt người thư thích.

Còn ở trong mơ, Đường Phong cũng không nhớ cậu hiện tại là ngủ một mình mà không phải hai người, đến nỗi đụng phải vật thể hơi lạnh bên người cậu liền không hề do dự theo bản năng ghé sát lại gần, đối phương vươn tay ôm thắt lưng cậu, bắt đầu hôn trán và vai cậu.

Tê ngứa quá phận khiến Đường Phong nhẹ nhàng nhíu mày, không quá thoải mái hừ nhẹ hai tiếng, yếu ớt ỉu xìu.

“Ưm. . . Đừng náo loạn.” Thử đẩy đẩy đối phương, nhưng người đàn ông không có hơi sức cũng không thể đẩy được đối phương.

Người nọ vuốt ve Đường Phong, như là đang khai phá lãnh thổ liên tục xâm chiếm mỗi một chỗ, mỗi một miếng da thịt của cậu.

Thân là một người đàn ông bình thường, bị người trêu chọc như thế ở trong mộng không có cảm giác chính là có bệnh, Đường Phong rất nhanh đã bị dục vọng kích thích làm cho tỉnh ngủ, ý niệm đầu tiên trong đầu khi mở mắt chính là, lẽ nào mình mơ mộng xuân?

Nhưng lập tức cảm giác đau đớn đột nhiên mà đến lại tràn ngập ý xâm lược nói cho cậu, mẹ nó đây đâu phải mộng gì, làm gì có mộng nào chân thực như thế.

Thuận tay tóm lấy điện thoại di động đặt ở bên cạnh tủ đầu giường, Đường Phong trực tiếp đánh về phía thằng cha đang đặt ở trên người cậu làm chuyện xấu.

“Em muốn giết tôi sao?” Người sau có chút vội vã bắt được tay Đường Phong, thanh âm trầm thấp và khuôn mặt quen thuộc dưới ánh đèn mờ tối, Đường Phong trong nháy mắt có chút sững sờ.

Chỉ trong nháy mắt sững sờ ấy, người sau đã đoạt đi di động của cậu, đồng thời rất ác liệt thoáng cái đỉnh tới đáy.

“Ha a ——” Kích thích đột nhiên làm cho người ta khó lòng phòng bị, trong cổ họng Đường Phong phát sinh một tiếng hét có chút bén nhọn, sau đó nắm chặt vai đối phương trong lay động giống như gió táp mưa rào.

Cậu rất muốn mắng chửi người, nhưng hiện tại phỏng chừng mở miệng ngay cả nói cũng nói không rõ.

Để trả thù, cậu hung hăng cào lên vai và phía sau lưng đối phương, móng tay mặc dù được cắt sửa đúng hạn, nhưng cào chảy máu cũng không phải là chuyện khó khăn.

Giống như bị mùi máu nhàn nhạt kích thích, người nọ điên cuồng khiến Đường Phong có chút chịu không nổi, chết tiệt, có phải sau này ra ngoài đều phải nhớ khóa cửa hay không?