Edit: Huyết Vũ.

Đệ tam thập tam chương: chúc ngủ ngon.

Albert nói không sai, ở cùng với anh đích xác không có áp lực hoặc là không được tự nhiên gì đó, bởi vì Albert căn bản sẽ không quản cậu đang làm cái gì.

Đường Phong muốn đọc sách thì đọc sách, muốn ngâm mình ở trong phòng tắm xem điện ảnh Albert cũng sẽ không giữa chừng chạy ào vào nói chúng ta đi bơi đi, cậu muốn đi dạo bên ngoài Albert phần lớn cũng sẽ đi theo, nhưng sẽ không khoa tay múa chân nói cậu muốn đi đâu, hoặc là oán giận sao cậu lại ở một cửa hàng xem lâu như vậy.

Vừa nhìn như thế, người đàn ông này thực sự rất thích hợp lôi ra cùng nhau đi dạo phố, tuy rằng hình thức bọn họ ở chung luôn luôn khiến Đường Phong có chút cảm giác là lạ.

“Anh có cần phải ngủ cùng tôi không?” Từ phòng tắm đi ra, Đường Phong lại thấy Albert ngồi trên chiếc giường thuộc về cậu yên lặng đọc sách.

Đây là ngày thứ ba bọn họ ở chung, ngày đầu tiên là bị nửa đêm đánh lén, ngày thứ hai là Đường Phong ngủ trước, tiếp đó hôm sau tỉnh dậy phát hiện bên cạnh mình có thêm một người.

“Tôi không phải người tính dục tràn đầy, em không cần lo lắng tôi sẽ làm gì với em.” Albert trực tiếp trả lời khiến Đường Phong thoáng cái như là cắn miếng táo rồi bị kẹt ở trong cổ họng, nửa vời nói không ra lời.

Tay vỗ vỗ trán, Đường Phong đi tới bên giường: “Cái đó và việc này đâu có liên quan, anh có phòng của anh, tôi có phòng của tôi, tôi không quen ngủ cùng người khác, anh không cảm thấy như vậy có một chút quá phận quấy nhiễu không gian tư nhân của tôi sao?”

“Nhưng đêm qua em vẫn luôn ôm tôi ngủ.” Tiếp tục đọc sách, Albert khóe miệng giơ giơ lên, hơi nghiêng đầu nhìn về phía cậu, “Ngủ rất an ổn, theo thói quen thích dựa vào người bên cạnh, một chân gác lên eo tôi, những điều này đều cho thấy kỳ thực em vẫn quen ngủ cùng người khác, thậm chí là thích có người ở cùng em.”

“Vì sao phải nói dối, bởi vì trong lòng em đang chống cự tôi?” Albert giống như một nhà thôi miên dùng lời nói đầu độc lòng người, “Dục vọng không đáng thẹn, tuân theo suy nghĩ ở sâu trong nội tâm của em cũng không phải một chuyện làm cho người ta cảm thấy nhục nhã, em cũng đâu có ghét tôi.”

Nói xong một câu cuối cùng, trong con mắt xanh biếc của Albert toát ra một chút dáng cười, càng như là một loại cười sau trăm phương ngàn kế hồi lâu rốt cục đạt được.

Điều này làm cho Đường Phong nghĩ thực sự là hỏng bét, giống như ngay từ đầu cậu đã lâm vào một cái hang không đáy, có đôi khi cho rằng đi ra, nhưng trên thực tế chỉ là rơi xuống càng sâu mà thôi.

“Em có thể tiếp thu Charles, có thể tiếp thu Lục Thiên Thần.” Albert buông sách từ trên giường đi xuống, cũng không đi tới bên người Đường Phong, mà là đi tới tủ rượu gần đó mở một chai rượu vang đỏ, màu rượu giống như ru-bi tinh khiết và thơm thuần từ từ chảy vào trong ly thủy tinh trong suốt, ở dưới ánh đèn màu vàng nhạt lộ ra một cỗ mờ ám.

“Vì sao lại kháng cự tôi?” Cũng không phải giọng điệu chất vấn, càng như là Albert đang hỏi chính mình, lấy một loại tâm tính tìm tòi nghiên cứu.

“Tôi từng thương tổn em sao?” Albert bắt đầu hỏi.

Tỉ mỉ suy nghĩ một chút, kỳ thực cũng chưa từng làm chuyện thương tổn quá lớn gì đó, Đường Phong lắc đầu: “Anh đã cứu tôi.”

“Lục Thiên Thần và Charles từng có chưa?” Albert đưa một ly rượu vang cho cậu, “Trước khi đi ngủ uống một chút, sẽ ngủ càng thêm thoải mái.”

“Tôi không cần uống rượu cũng có thể ngủ rất ngon.” Đường Phong có chút không biết nên trả lời Albert thế nào, lúc đầu Charles và Lục Thiên Thần đích xác từng có cử động thương tổn cậu, cố ý vô ý, còn nhiều lúc thiếu chút nữa đã đẩy cậu vào trong hố lửa.

Nếu như không phải có kinh nghiệm và phương pháp đối nhân xử thế đời trước, cùng với tâm tính trống trải không gì sánh được, Đường Phong nghĩ cậu phỏng chừng sẽ không đứng được đến bây giờ, càng không có thành tích hiện tại.

Đúng vậy, vì sao cậu có thể tiếp thu Charles, có thể tiếp thu Lục Thiên Thần, nhưng chỉ riêng đối với Albert thì luôn luôn có một loại cảm giác chống cự? Nhưng thay lời khác mà nói, nếu như cậu không ghét một người liền có thể tiếp thu người ta, vậy chẳng phải là thành siêu cấp đại củ cải trăng hoa.

Đề tài này y như là biện luận với quỷ khó có thể tìm được đáp án, không cẩn thận một chút liền rơi vào cạm bẫy tư duy đối phương đã sắp đặt sẵn.

“Anh ngủ không ổn sao?” Đường Phong thẳng thắn nói sang chuyện khác, ở trong trí nhớ của cậu cho tới bây giờ cũng không có ấn tượng Albert ngủ trước cậu, thậm chí ngày thứ hai tỉnh lại đều là người kia dậy trước một bước.

Chuyện này xảy ra khi đêm qua cậu ngủ một mình, kết quả ngày thứ hai tỉnh lại phát hiện bên cạnh còn có thêm một người.

Biết rõ Đường Phong đang nói sang chuyện khác, nhưng Albert cũng chỉ là nhẹ nhàng cười cười, theo đề tài của cậu trò chuyện: “Nhiều lúc ý nghĩ thanh tỉnh quá mức, lúc thanh tỉnh cũng không dễ đi vào giấc ngủ.”

Cho nên mới thích uống một ly rượu vang trước khi đi ngủ, để cồn giúp anh đi vào giấc ngủ.

Theo bọn họ ở chung và tiếp cận, Đường Phong hình như càng ngày càng hiểu Albert, người đàn ông trong miệng người khác được xưng là biến thái và người điên này, kỳ thực về bản chất cũng là một con người.

Sẽ mất ngủ, cũng sẽ có nhu cầu rất nhiều người đều có.

Người sợ hãi những người và sự vật khác, ngoại trừ đối phương lớn mạnh ra, càng còn nhiều chính là từ một loại không hiểu và không biết.

Uống hai ngụm rượu, Đường Phong nhìn Albert không hề có ý rời đi liền biết bảo người này đi ra phỏng chừng là chuyện không có khả năng, khi học cấp 3 và đại học cũng không phải chưa từng ngủ với bạn cùng giới, nhưng người trước là bạn bè bình thường thỉnh thoảng chen chúc, còn Albert xác thực là người đàn ông đã từng xảy ra quan hệ với cậu.

Đúng, còn là người nửa đêm đột nhiên xuất hiện dọa cậu nhảy dựng.

Quên đi, Đường Phong cũng mặc kệ Albert, cậu đi tới trước giường vặn tối ánh đèn, toàn bộ gian phòng liền trở nên ấm áp, ban đêm yên tĩnh tùy ý bao phủ, trong không khí pha lẫn với mùi rượu vang, Albert mở to một đôi mắt tràn ngập sáng trong ngồi ở bên giường lẳng lặng nhìn cậu.

Đặt gối về chỗ, Đường Phong nằm ở một bên khác.

“Vì sao không cởi áo ngủ, mặc quần áo ngủ khó chịu.”

Xoay người, Đường Phong kéo chăn, đưa lưng về phía Albert nhắm hai mắt lại: “Ngủ.”

“Không nên phớt lờ tôi.”

Trời ạ, Albert vừa nói cái gì, lời nói rõ ràng mang theo một ít làm nũng còn có ý tủi thân cư nhiên là từ trong miệng Albert nói ra, Đường Phong thực sự hoài nghi là cậu nằm mơ.

Phải thừa nhận, một người đàn ông có cuộc sống buồn chán lại thiếu thốn tình cảm như Albert lại nói ra năm chữ này, đối với cái người lòng dạ không phải quá cứng như Đường Phong mà nói thoáng cái liền nhẹ dạ.

Chung quy cảm thấy người này có chút đáng thương, trời ạ, cậu cư nhiên nghĩ Albert có chút đáng thương.

“Tôi muốn đi ngủ.” Vẫn là không đành lòng, Đường Phong xoay người một lần nữa mặt hướng với Albert, quên đi, dù sao Albert đã cứu cậu.

“Em ngủ đi.” Albert nằm xuống, mặt đối mặt nhìn cậu, nếu không Albert đâu dễ dàng thực hiện được như vậy.

Cứ nhăn nhăn nhó nhó cũng không ổn, vốn cậu cũng là quen ngủ khỏa, Đường Phong thẳng thắn ở trong chăn cởi áo ngủ ném sang một bên, cho dù là ngủ cùng người khác cậu vẫn thích một mình một chăn, trước đây là vậy hiện tại cũng là vậy.

Về phần trong quá trình ngủ có đạp chăn hay không thì không phải chuyện cậu sẽ đi lo lắng.

“Dựa vào đây.” Chủ động tiến gần Đường Phong, Albert vươn vai của mình qua, trên khuôn mặt không có bất cứ biểu tình ý đồ bất lương nào, vẫn như cũ là dáng dấp chuyên chú lộ ra chút thâm trầm.

Giống như là đang lễ phép nói: Hi, xin chào.

“Em đang nghĩ gì. . .” Albert quả nhiên là thanh tỉnh không gì sánh được, nhìn qua căn bản không có một chút buồn ngủ, Đường Phong tin tưởng nếu như cậu không làm theo yêu cầu của đối phương, phỏng chừng cậu sẽ bị quấy rầy một trận.

Nhích lại gần vị trí vai Albert, Đường Phong chọn lấy một vị trí thoải mái, cậu có chút mệt nhọc.

“Không thích cuộc sống hiện tại, vì sao không chọn chạy trốn?” Thanh âm Albert nghe vào rất nhẹ rất nhẹ, giống như lông chim nhẹ nhàng xuống tới.

“Kỳ thực anh muốn nói chính là, nếu tôi không thích anh vì sao không rời khỏi đây đúng không? Thế nhưng anh sẽ bỏ cuộc sao, hay là sẽ buông tha tôi, tôi có thể chạy đến đâu, cuộc sống của tôi ở đây, sự nghiệp ở đây, muốn chạy cũng không chạy được.” Đường Phong cảm thấy mí mắt càng ngày càng nặng, cậu thì thào nói, “Nếu kết quả đều là như nhau, vì sao không để mình dễ chịu một chút. . .”

Là rượu vang tinh khiết thơm nồng, hay là ánh đèn ấm áp hoặc là nhân tố nào khác, nói nói, Đường Phong cũng chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Cậu đang suy nghĩ hiện tại Lục Thiên Thần đang làm cái gì, mâu thuẫn và tranh đấu với Lục Thiên Tịch đã có một kết quả sáng tỏ hay chưa.

Charles lại đang làm cái gì, đột nhiên liền biến mất, bỏ mặc không hỏi, mặc dù hai bên đều là người trưởng thành, nhưng Đường Phong mơ hồ còn có chút mất hứng, con gấu chết tiệt.

“Thực sự là. . . Tâm tính kỳ quái.” Albert nhìn Đường Phong nghiêng đầu dựa vào vai anh liền ngủ, anh vươn tay điều chỉnh ánh đèn về tối nhất, nhưng là không đến mức khiến cho trong phòng tối như mực một mảnh.

“Ngủ ngon.” Hạ xuống một nụ hôn trên trán cậu, Albert ngay sau đó cũng nhắm hai mắt lại, có lẽ là bên người luôn luôn truyền đến cảm giác ấm áp, khiến anh càng thêm dễ đi vào giấc ngủ hơn trước kia.

Từ trên người đàn ông này hiểu ra cái gì là xung động, cũng dần dần có dục vọng muốn nắm trong tay tất cả, cùng với cảm giác thỏa mãn nhàn nhạt lúc này đây.

. . .

 

Đệ tam thập tứ chương: đi chết đi, Charles.

Ánh nắng màu vàng nhạt giống như bị cái sàng sàng lọc xuyên thấu qua rèm cửa sổ nhỏ vụn rơi vào giường lớn màu thuần trắng, một người đàn ông ngủ no giấc mơ mơ màng màng bị ánh nắng đánh thức, hơi híp mắt còn chưa thế nào nhớ tới.

Tự nhiên mà vậy muốn cọ cọ vào gối, nhưng ngoài ý muốn phát hiện cái gối sao lại có chút mất thăng bằng.

Sau khi mở mắt, Đường Phong nhất thời thấy xấu hổ không gì sánh được, vậy nên mới nói đêm qua không nên nhẹ dạ.

Đêm qua là mỗi người một chăn, đến sáng một cái chăn bị rơi xuống đất, một cái chăn khác chỉ là đắp ở bên hông, mà cậu giống như bạch tuộc hầu như cả người đều ghé vào trên người Albert.

Đàn ông vào buổi sáng khó tránh khỏi sẽ có chút phản ứng sinh lý, cậu là như thế này, Albert cũng như vậy, tuy rằng Đường Phong không biết Albert ánh mắt một mảnh trong sáng đã tỉnh lại bao lâu, nhưng cảm giác hai người bọn họ chọc vào lẫn nhau hoàn toàn là chân thật.

Được rồi, bọn họ còn không mặc quần áo.

“Tôi đi tắm.” Hai tay chống lên giường, Đường Phong chuẩn bị đứng lên.

Albert không nói một lời thẳng thắn tập kích chỗ yếu hại của cậu, đàn ông bị người nắm lấy yếu hại mà nói đều là chuyện cực kỳ không xong, Đường Phong mau chóng nằm sấp xuống, may là lúc cậu dùng sức đứng dậy không phải rất lớn, nếu không sẽ bị Albert nắm cậu đến đau.

“Buông ra, anh làm gì? !” Đường Phong hô to một tiếng, phi thường không khách khí một chưởng đánh lên vai Albert.

“Không nên nghẹn.” Dĩ nhiên ác liệt giúp Đường Phong giải quyết.

“Ưm. . . Loại chuyện này không nên tùy tiện. . . Ặc. . . Giúp người làm!” Cắn răng, kích thích rõ ràng từ bụng hưu một chút lủi lên lưng thẳng tiến vào não tủy, Đường Phong hừ nhẹ một tiếng một lần nữa nằm ở trên người Albert.

Người này. . . Còn rất có kỹ xảo.

Một ngày mới tốt đẹp này lấy một buổi sáng quá mức làm cho người ta quấn quýt lại trộn lẫn kích thích và mâu thuẫn mà bắt đầu, trong tầm nhìn là bờ vai trắng bóng của Albert, miệng Đường Phong hé ra liền cắn xuống, bảo cậu giúp Albert làm chuyện người này đang làm cho cậu đó là không có khả năng.

Tốt xấu cũng phải làm ra chút đáp lại mới đúng, đáp lại của Đường Phong chính là cắn chết anh.

Kết quả Đường Phong vừa cắn Albert, người sau thẳng thắn liền xoay người đè cậu xuống dưới, tuy rằng không có động tác càng tiến thêm một bước khác, nhưng anh cũng dùng môi cọ xát cổ và vai người kia.

Hai người trầm mặc, nhưng lại như đang so tài muốn làm cho đối phương phát điên liên tục nỗ lực làm tan rã ý chí lực của đối phương, Albert áp đảo Đường Phong, người sau liền giờ chân dùng đầu gối chen vào chỗ kia của Albert.

Gay go nhất chính là, điện thoại di động đặt ở đầu giường Đường Phong lúc này vang lên.

“Đủ rồi đủ rồi, Albert, đừng làm nữa.” Đường Phong nỗ lực dùng tay nạy mở ngón tay thon dài hữu lực lại lộ ra chút tái nhợt của Albert, nhưng người sau dường như muốn dây dưa với cậu gắt gao nắm không buông, ngược lại là khiến Đường Phong có chút phát đau.

“Nhẹ một chút. . .” Hít sâu một hơi, Đường Phong cảm thấy tràng cảnh này thật sự là buồn cười đến cực điểm, khi Albert thay cậu làm loại chuyện này, cậu giống như con thú giãy dụa trong vũng bùn chậm rãi di về phía bên giường, vươn tay lấy qua điện thoại di động.

Trên màn hình điện thoại là một dãy số quen thuộc, do dự một chút, Đường Phong vẫn nhận điện thoại.

“Alo.”

【Thân ái, là tôi, cậu không nhớ tôi sao? Cư nhiên đến Mỹ cũng không nói cho tôi biết 】giọng điệu cố ý làm bộ uốn éo nũng nịu, nhưng vừa nghe liền biết là một người đàn ông.

“Đại minh tinh Chino của chúng ta đổi giới từ bao giờ thế?” Đường Phong nở nụ cười, cậu vốn muốn liên hệ với Chino và mấy người bạn, thế nhưng nhìn hiện tại, bên người cậu có một nhân vật cực độ nguy hiểm, cậu cũng sẽ không vào lúc này đi tìm Chino hoặc là người nào khác.

Ngay sau khi Đường Phong nói ra “Chino” hai chữ, Albert đột nhiên nhanh hơn tốc độ trong tay, kích thích bất thình lình thiếu chút nữa khiến Đường Phong nhịn không được kêu một tiếng.

Nắm chặt bên giường, Đường Phong cũng mặc kệ hiện tại đè lên cậu là Albert hay là ai, trực tiếp một cước đá tới.

Ngay sau đó xảy ra chuyện không thể tin nổi nhất cũng buồn cười nhất từ trước tới nay, Albert danh tiếng vang dội bên ngoài cư nhiên bị Đường Phong cho một cước đá xuống giường.

【Tiếng gì vậy, có phải cậu ngã xuống không? 】người ở đầu điện thoại khác lập tức thân thiết hỏi.

“Không, chỉ là món đồ chơi lớn rơi trên mặt đất thôi, hôm qua đi khu vui chơi lấy được.” Là “đồ chơi” cực kỳ cực kỳ to lớn, Đường Phong ghé vào trên giường tiếp tục gọi điện thoại, cậu đột nhiên cảm thấy có chút sởn tóc gáy, Albert hiện tại đang nhìn chằm chằm lưng cậu, cho dù không cần quay đầu lại nhìn cậu cũng có thể cảm giác được.

Không phải Charles cũng không phải Lục Thiên Thần, đối mặt với Albert hay thay đổi, Đường Phong luôn luôn không có cách nào nắm trong tay tất cả, có thể đây cũng là một trong những nhân tố đối phương khiến cho cậu bất an.

Cử động vừa rồi hoàn toàn là dựa vào ý muốn, hiện tại đem người đá xuống giường xong cậu mới có chút nghĩ mà sợ, cậu đâu biết Albert lại đơn giản như vậy đã bị cậu đá xuống.

【Oa ôi, cậu người này còn đi khu vui chơi, cậu hiện tại đang ở Los Angeles hay New York, đi ra ngoài cùng nhau uống một ly đi】 Chino chủ động mời.

“Anh gần đây đang bận cái gì?” Đường Phong trong lòng tính toán lý do cự tuyệt, chí ít cũng phải chờ đống chuyện phiền toái bên người cậu lặng xuống một ít, cậu mới có thể đi tìm Chino.

【điện ảnh sắp kết thúc, tôi phải bắt đầu chạy một ít quảng cáo tuyên truyền, cậu người này thực sự quá hạnh phúc, trước khi quay phim còn thuận tiện được đi du lịch, sao tôi không gặp được chuyện tốt vậy chứ 】

“Công tác cho tốt đi, tôi cũng không muốn đi quấy rối anh công tác, hoặc là nói tôi không muốn vì đến xem anh mà quấy rầy hành trình của tôi, ha ha.”

【Này! Sao cậu có thể như vậy chứ, chúng ta là bạn tốt mà! 】

Một tia lạnh lẽo đột nhiên xoa lưng cậu, Albert một lần nữa ngồi lên trên giường, ngón tay nhẹ vỗ về lưng cậu, từ trên xuống dưới, chui thẳng vào bộ vị dưới hơn ở trong chăn.

Giống như bị dòng điện lủi qua tê dại nói không nên lời, Đường Phong cắn răng, thẳng thắn quay đầu lại trừng Albert.

Khóe miệng nhẹ nhàng giương lên, Albert dường như không thèm để ý chuyện mất mặt vừa rồi bị Đường Phong đá xuống giường, cũng có lẽ người này căn bản là không cảm thấy có cái gì để mất mặt.

Bộ não của Albert vốn đã không giống với người thường.

Không đi quấy rối người kia thêm, Albert chỉ là cong xuống thắt lưng hôn một cái lên gương mặt Đường Phong, tiếng nói trầm thấp vang lên bên tai cậu: “Tôi đi tắm trước.”

Lời Albert vừa nói, phỏng chừng Chino ở đầu khác của điện thoại cũng nghe được.

【Oa ôi oa ôi ôi ôi! Tôi biết rồi, cậu người này. . . Tôi sẽ không phá hoại hành trình tuần trăng mật của cậu đâu, chàng thanh niên, kiềm chế chút 】 nói xong cũng không cho Đường Phong có cơ hội cãi lại, Chino rất nhanh liền cắt đứt điện thoại.

Hoàn hoàn toàn toàn bị hiểu lầm, mà cái người nào đó tạo ra hiểu lầm đã ở trong phòng tắm.

. . .

. . .

Đang lúc ngâm mình trong phòng tắm, Đường Phong lúc vào cũng thuận tiện cầm di động đi vào, dù sao Albert sẽ không vào lúc cậu tắm mà xông tới, chí ít hiện nay chưa từng có chuyện như vậy xảy ra.

Cậu nghĩ, cậu cần phải gọi một cú điện thoại cho Charles.

Ngâm mình trong bồn tắm lớn, Đường Phong rất nhanh ấn số điện thoại của Charles, thế nhưng điện thoại gọi đi hồi lâu cũng không có người nhận, ngay lúc Đường Phong cho rằng đối phương sẽ không nhận điện thoại của cậu chuẩn bị dập máy, điện thoại kết nối.

Điện thoại tuy rằng kết nối, thế nhưng Đường Phong không lên tiếng.

Đối phương ngay từ đầu cũng không nói gì, nhưng sau một lúc im lặng, trong ống nói rất nhanh truyền đến thanh âm của Charles.

【Bảo bối. . . 】

“Anh đang gọi ai?” Giọng nói của Đường Phong cấp tốc lạnh xuống, “Em cứ nghĩ anh sẽ không nhận điện thoại của em.”

【Bảo bối, anh biết chuyện này có chút đột nhiên, cũng có chút khiến người ta khó có thể chấp nhận, nhưng anh cũng là sau đó mới biết được xảy ra chuyện gì 】 Charles nói có chút khiến Đường Phong sờ không được ý nghĩ.

“Anh đây là biểu hiện rất vô trách nhiệm, Charles.” Đường Phong hít sâu một hơi, trầm giọng nói rằng, “Đừng giống như một đứa trẻ, em không có cách nào tin được anh cư nhiên trốn tránh em, vì sao không dám gọi điện thoại cho em, vì sao không dám nhận điện thoại của em, hay là anh đã chuẩn bị sẵn sàng không muốn gặp lại em nữa?”

【Không, đừng như vậy thân ái, anh sai rồi, anh không nên không gọi điện thoại cho em, ôi, chết tiệt, anh hẳn là nên nói gì đó! Nghìn vạn lần đừng vứt bỏ anh! 】 Giọng nói của Charles tràn ngập lo lắng.

“Giải thích.” Đường Phong chỉ muốn nghe lý do.

【Thân ái, chúng ta gặp mặt nói sau thì thế nào, được rồi, biến thái chết tiệt kia có ức hiếp em hay không? ! 】

Đường Phong cười nhạt hai tiếng, cố ý nói: “Anh nói xem?”

【 Anh nghĩ anh sắp điên rồi 】 khí tức phẫn nộ của Charles dày đặc đến mức ngay cả qua điện thoại Đường Phong cũng cảm giác được, nhưng hiện tại Charles cư nhiên vẫn không chịu nói cho cậu nguyên nhân.

“Vậy anh cứ phát điên luôn đi, em hiện tại ở cùng Albert hưởng tuần trăng mật, đi chết đi Charles, em không cần anh nữa, đừng xuất hiện thêm ở trước mặt em!” Nói xong liền ngắt điện thoại, vừa ngắt điện thoại Charles lập tức gọi tới, Đường Phong trực tiếp tắt nguồn.

Hít sâu một hơi, ném di động sang một bên, ngửa đầu nhìn trần nhà màu trắng.

Nếu Charles muốn gặp mặt mới có thể nói cho cậu lý do, vậy trước đó không cần phải liên hệ nữa.