Edit: Huyết Vũ.

Đệ tứ thập nhất chương: liên hoan phim ( thượng )

Ở trên party vui đùa coi như vui vẻ, tuy rằng ngay từ đầu xuất hiện một tên Jonas không quá thân thiện, nhưng Đường Phong coi như là thở ra một hơi, lúc nên nhịn vẫn có thể nhịn, lúc không nên nhịn liền không cần nhịn thêm.

Số lần nhẫn nhịn quá nhiều, sẽ thành cổ vũ ngọn lửa của đối phương, hủy diệt uy phong của mình, cuối cùng thậm chí sẽ quen nhẫn nhịn, đến nỗi ngay cả mình cũng không tin chính mình nữa.

Chino gần đây cũng bận, sau party mọi người liền tách ra.

Trạng thái như bây giờ rất tốt, đều tự bận chuyện của mình, có thời gian liền đi ra tụ họp nói chuyện một chút, Chino cũng không phải người không bỏ xuống không buông tay được, cho dù không thể trở thành người yêu, cũng có thể làm những người bạn tốt.

“Bảo bối, anh vừa thấy cái tên chiếm tiện nghi của em trong phim.”

Khi Đường Phong trở lại trên xe, phát hiện Charles đã ngồi ở bên trong, không biết là vẫn ở trong xe, hay là vừa rồi từng đi ra ngoài.

“Anh nhìn anh ta là cảm thấy anh ta đẹp hơn em?” Đường Phong một chưởng vỗ lên vai Charles.

Charles hắc hắc cười cười, vỗ vỗ ngực: “Đương nhiên là em đẹp hơn rồi, đây chính là chân lý bất cứ kẻ nào trên toàn thế giới đều không thể nghi vấn!”

Ngụy biện khá lắm.

Sau khi lên xe bọn họ trực tiếp về tới khách sạn, Albert phỏng chừng đã đi, trong phòng không tìm thấy mảy may vết tích có liên quan đến Albert, không để lại một chiếc áo, cũng không lưu lại một sợi tóc.

Đi đến sạch sẽ, khiến Đường Phong đều có chút ngạc nhiên không ngớt.

“Điều này làm em cảm thấy giống như hiện trường phạm tội, tội phạm quét dọn sạch sẽ trước khi rời đi, không có vân tay, không có vết tích, cái gì cũng không có.” Đi vào gian phòng, Đường Phong đầu tiên là đi vào phòng ngủ nhìn một chút, giật lại tủ quần áo nhìn xem, chỉ còn lại quần áo của cậu.

Sau đó cậu lại đến chỗ Albert thích thư giãn, vẫn không có gì, sách vở bút ký Albert từng xem qua đều đã biến mất toàn bộ.

“Với loại tính nết ghê tởm như anh ta có thể sống đến bây giờ, em phải tin tưởng, ngoại trừ tạo uy vọng và danh hiệu nguy hiểm làm cho người ta kính trọng nhưng không gần gũi ra, còn có tính cách cẩn thận từng li từng tí không để lại bất cứ vết tích và nhược điểm nào.” Charles đi theo bên người Đường Phong từ trên xuống dưới vòng một vòng.

“Ha ha ha, biến thái chết tiệt kia rốt cục đi rồi, anh thật hy vọng anh ta mau mau coi trọng người nào khác, vĩnh viễn cũng không đến quấy rối thế giới hai người của chúng ta.” Đáng tiếc Charles còn chưa vui vẻ được bao lâu, Đường Phong liền hắt cho anh một chậu nước lạnh.

“Buổi tối không được vào phòng em, nếu không em lập tức đuổi anh ra ngoài.” Đường Phong lạnh nghiêm mặt nói.

“Bảo bối. . .”

“Cũng không thể làm nũng, anh nhìn qua y như một tên ẻo lả, sẽ làm em cảm thấy rất khó chịu.” Thuận tiện đả kích Charles một chút, “Hình tượng uy vũ anh tuấn của anh trong mắt em càng ngày càng yếu, Charles.”

Đường Phong lắc đầu, nói đến chuyện lạ.

“Đêm nay anh sẽ ngủ ở phòng khác, thân ái.” Lập tức thu hồi biểu tình tủi thân làm nũng, Charles uy vũ tái xuất giang hồ.

Đường Phong còn có một chuyện muốn nói một chút với Charles.

“Anh hiện tại ở lại chỗ em không sao chứ? Lục Thiên Tịch không phải vẫn luôn nhìn chằm chằm chúng ta sao?” Đường Phong hỏi.

“Yên tâm đi bảo bối, anh đoán chắc Lục Thiên Tịch hiện tại không có tâm tư đi quản người khác.” Charles vừa cười vừa nói.

Lục Thiên Thần và bố mình đấu nhau phỏng chừng cực kỳ gay cấn, Đường Phong nghĩ tới Lục Thiên Thần, đối với người đàn ông hiểu cậu nhất kia không thể nói là không có cảm giác.

Cậu kỳ thực có chút lo lắng Lục Thiên Thần, cũng chỉ một chút như vậy mà thôi, nhưng hiện tại cậu có thể làm, cũng chỉ là không trở thành nhược điểm của đối phương.

Không ai sẽ thích mình trở thành nhược điểm và liên lụy đối phương, giữa bọn họ cũng không tồn tại chuyện ai nợ ai.

Có thể vào một đêm nào đó một năm trước, cử động lãng mạn hiếm thấy của Lục Thiên Thần, pháo hoa tỏa khắp bầu trời kia vẫn chiếu sáng trái tim Đường Phong.

Dù sao, vẫn là Lục Thiên Thần hiểu cậu nhất.

. . .

. . .

Sau khi Albert rời đi thì y như trước kia không có bất cứ tin tức gì, giống như thực sự vứt bỏ cậu không cần cậu, gần đây Đường Phong lại nghe nói Jonas mua một đống biệt thự.

Phỏng chừng là tác phẩm của Albert, cái tên kia kỳ thực khi thương người cũng có thể dùng hai chữ “Cưng chiều” để hình dung, nhưng Đường Phong cũng không quên lời Charles nói, Charles nói nếu như Jonas kia quá ngu quá tham lam, cuối cùng phỏng chừng sẽ bị Albert chơi chết.

“Albert chính là một người theo đuổi lợi ích, anh ta có thể cho em bao nhiêu chỗ tốt liền có thể từ trên người em lấy được càng nhiều hồi báo.” Charles nói như vậy.

Đường Phong khó tránh khỏi sẽ liên tưởng đến mình, cậu chưa từng đòi lấy bất cứ vật gì với Albert, lẽ nào đây là nguyên nhân Albert không thi triển thần công biến thái với cậu?

Mặc kệ là nguyên nhân gì, Albert rời đi, Lục Thiên Tịch cũng đột nhiên không có hành động, điện ảnh của cậu quay chụp dị thường thuận lợi cũng dị thường yên ổn.

Phảng phất, Đường Phong có đôi khi cảm thấy có phải cậu đã trở lại thời gian trước đây khi mình là Fiennes, mỗi ngày đúng giờ đi trường quay khởi công, sau đó đến giờ về nhà đọc sách, đun một tách cà phê nóng hoặc là trà sữa, ăn chút bánh ngọt, xem điện ảnh đi tản bộ, cực kỳ thoải mái.

Cũng may, mỗi lần cậu về đến nhà hầu như đều thấy Charles, còn gấu kia tồn tại không lúc nào không nhắc nhở Đường Phong, ôi, cuộc sống sau khi cậu sống lại luôn luôn tràn ngập kích thích và nguy hiểm.

Thời gian nói trôi qua liền trôi qua, danh sách đề danh liên hoan phim giải Oscar sớm đã thuận lợi ra lò, làm cho người ta vui vẻ chính là Đường Phong đích xác dựa vào diễn xuất ưu tú trong 《đồ ma giả 》 nhận được đề danh nam diễn viên xuất sắc nhất, cũng trở thành một minh tinh người Hoa thu được đề danh giải Oscar nối tiếp Fiennes.

Nói không vui là giả, nhưng Đường Phong lại không dám ôm lấy quá nhiều chờ mong.

Chờ mong quá cao, có đôi khi mất mát cũng càng nhiều, nhưng diễn viên không có chí tiến thủ không phải diễn viên tốt.

Đối với mỗi diễn viên mà nói, đoạt giải có thể không phải là quan trọng nhất, nhưng xác thực cũng khá quan trọng, chí ít chiếm được khẳng định.

Với Đường Phong mà nói, giải Oscar xem như là một lần tiếc nuối của cậu, tuy rằng cậu cũng từng được nhận giải Oscar nam diễn viên xuất sắc nhất, nhưng lần đó là lúc cậu đang trong thời kì phát bệnh nhiều lần.

Lúc đó điện ảnh dự thi không tính là hay nhất, nhưng ngoài ý muốn đánh bại đối thủ có khả năng thu được giải thưởng nhất, không cần nói cũng biết là do phần đồng cảm và ấn tượng của bình ủy chiếm tỉ lệ cao.

Đến lúc này, cậu càng mong dùng thực lực tốt nhất của cậu, thực lực chân chính giành được sự khẳng định từ quần chúng và bình ủy.

. . .

. . .

Liên hoan phim khai mạc đúng kỳ hạn, Đường Phong làm một minh tinh đột nhiên xông vào tầm nhìn quần chúng cũng chưa nhận được sự khẳng định của mọi người, nhưng ít ra mọi người còn nhớ rõ diễn viên trẻ tuổi có gan ra mặt này trên tin tức đăng báo lúc trước.

Lúc đó tổ kịch đã cùng nhau trải qua sống chết đau khổ lại một lần nữa tụ họp, khi mọi người đi lên thảm đỏ đều là tay nắm tay nhau, giống như người một nhà đoàn kết mỉm cười bước trên con đường giải Oscar của bọn họ.

Còn hơn thảm đỏ không mặn không nhạt ở Venice lần kia, lúc này đây Đường Phong rõ ràng cảm giác được tiếng hô rất lớn từ khán giả, khi đi tới bên cạnh khán giả đều có không ít người cầm ảnh chụp và áp-phích của cậu xin cậu kí tên.

Có thể được người khẳng định, nhiều người khẳng định như vậy, đây cũng là một loại đối xử ưu đãi khi làm minh tinh.

Đi qua thảm đỏ, Đường Phong theo người dẫn đường tiến nhập hội trường, còn chưa đi lên hai bước liền có một người đàn ông đuổi theo, phi thường ác ý vỗ một chút trên lưng Đường Phong.

“Đại minh tinh, anh cũng muốn có chữ ký.” Charles Âu phục phẳng phiu xuất hiện bên người Đường Phong.

Trước đó Charles cũng không nói sẽ đến lễ khai mạc liên hoan phim, nhưng Đường Phong cũng không cảm thấy có cái gì ngoài ý muốn, còn nhớ khi cậu mới tới Hollywood, chính Charles dẫn cậu đi dự một ít party cậu căn bản không vào được đi giao tiếp bạn bè.

“Anh muốn ký ở đâu?” Đường Phong nhìn bốn phía một chút, phóng viên lúc này cơ bản đều ở bên ngoài, cậu kéo Charles sang một bên.

“Đương nhiên là. . . E hèm, em biết đấy.” Gấu Char híp mắt nở nụ cười, Đường Phong một cái nắm tay đánh lên lưng đối phương, “Đứng đắn chút.”

“Dịu dàng với anh một chút, xin em đấy.”

Charles luôn luôn có đặc dị công năng khiến người ta không tức giận được, đoạn thời gian này dường như về tới thời gian hòa thuận ở chung trước đây cũng dần dần mài mòn oán hận của Đường Phong đối với Charles.

Hết hạn tới đêm qua, Charles rốt cục dưới tình huống một lần mặt dày mày dạn lại có chút cậy mạnh đẩy ngã Đường Phong, vậy nên người này ngày hôm nay mặt mày hồng hào, sáng sớm còn cố ý thức dậy đeo tạp dề giả vờ làm một bữa sáng ngon lành, nhưng kỳ thực đều là gọi điện thoại mời đầu bếp nổi tiếng làm bữa sáng cho.

Những cử động tận tâm lại dẫn theo một chút cân nhắc này, có đôi khi thật khiến Đường Phong dở khóc dở cười.

Liên hoan phim tiến hành, quay chụp điện ảnh 《Thiên Tử 》cũng sắp hoàn thành một nửa, đã lâu không có tin tức của Lục Thiên Thần.

Charles cũng không dự định đề cập tới, Đường Phong cũng không biết nên hỏi thế nào, thỉnh thoảng hỏi tiểu Vũ về chuyện công ty, cũng chỉ nghe nói gần đây Lục Thiên Tịch cơ bản không ở công ty, sự vụ công ty cũng là do người quản lý cao tầng khác xử lý.

May là người trong công ty giải trí Thiên Thần vốn có không nhiều, nếu không bố con Lục Thiên Thần tranh đấu như vậy, phỏng chừng tranh đấu còn chưa có kết quả, công ty đã ngã xuống trước.

 

Đệ tứ thập nhị chương: Liên hoan phim ( hạ )

Dùng “Tinh quang rạng rỡ” bốn chữ để hình dung tiệc tối liên hoan phim tuyệt không khoa trương, còn hơn liên hoan phim Venice và Berlin, Đường Phong dường như càng quen thuộc với nơi này, liên hoan phim nơi đây, cùng với mọi người đến nơi đây.

Từng khuôn mặt quen thuộc ở ngay bên cạnh mình hoặc là cách đó không xa, bọn họ nói cười trò chuyện với nhau, ôm nhau, tụ cùng với nhau chụp ảnh.

Có thể chỉ có lúc này Đường Phong mới cảm thấy có chút mất mát, mọi người lúc trước quen thuộc hiện tại đã thành người lạ, lập tức nói chuyện với nhau cũng là mang theo khách khí, chỉ là như thế.

Liên hoan phim khác nhau thường thường cũng có gu khác nhau, cũng chính là cái gọi giá trị hướng phát triển, mặc dù 《đồ ma giả 》thu được nhiều hạng đề danh, nhưng cuối cùng cũng chỉ có một giải hời hợt biên tập xuất sắc nhất, giải thưởng còn lại toàn bộ không có, bao gồm cả giải thưởng đề danh nam diễn viên xuất sắc nhất của Đường Phong trước đây.

Một bộ phim khủng bố tiểu thành bản đơn thuần có thể trở thành ngựa đen thu được thành công trên phòng bán vé, nhưng khuyết thiếu hơi thở nhân văn cũng thành nhược điểm của nó, dù có diễn xuất xuất sắc của Đường Phong, cũng có sự kiện kinh khủng khiến thế giới khiếp sợ xảy ra trong lúc quay chụp, nhưng liên hoan phim chính là liên hoan phim, sẽ không bởi vì bất cứ ai thu được rất nhiều danh lợi mà mở một mắt lưới.

Đường Phong cũng không dự định dựa vào 《đồ ma giả 》 thu được quang vinh ảnh đế, bộ điện ảnh này xem như là một loại khiêu chiến đối với chính cậu, cũng là một nước cờ đầu chân chính tiến nhập Hollywood.

Cho dù nhận được quang vinh ảnh đế Venice, cho dù cậu vừa có một bộ điện ảnh đắt khách, thế nhưng ở chỗ này, cậu vẫn như cũ là một tân binh trong ngành điện ảnh.

Khi cậu được sống lại, song song cũng mất đi tất cả khi làm Fiennes.

“Phấn chấn một chút thân ái, em hình như không quá thoải mái, chỉ là một liên hoan phim nho nhỏ, bọn họ không cho em làm ảnh đế đó là mắt bọn họ bị mù!” Charles lấy thân phận người đầu tư điện ảnh quang minh chính đại dự họp liên hoan phim, quang minh chính đại ngồi ở bên người Đường Phong.

Thấy Đường Phong dường như có chút suy nghĩ, thân là một người tri kỷ, Charles đương nhiên phải đi đảm nhận vai người an ủi.

Tuy rằng, Đường Phong cũng không cần an ủi bao nhiêu.

Mong muốn đoạt giải tất nhiên là chuyện tốt, nhưng đối mặt với sự thực cũng là trái tim bình thường làm một người diễn viên cần phải có.

“Em còn trẻ, còn có rất nhiều cơ hội, kỳ thực nhận được ưu ái giải Oscar quá sớm cũng không phải một chuyện quá tốt.” Đây cũng không phải Đường Phong đang an ủi mình hoặc là giải sầu.

“Lời nguyền giải Oscar, ha ha, cái này anh biết.” Charles ở bên cạnh nói rằng.

“Đối với một người diễn viên tuổi trẻ mà nói, sau khi nhận được ảnh đế thường thường sẽ trở nên tự cho mình là rất cao, cũng mất đi một ít động lực khiến chính mình không ngừng tiến về phía trước.” Đường Phong thở dài, “Sau khi nhận thưởng giá trị con người khó tránh khỏi sẽ thăng cao, song song cũng mất đi rất nhiều cơ hội hợp tác.”

Nếu như bên người không có một người đại diện tốt hoặc là đoàn cố vấn nhiều mưu trí, thường thường sẽ rơi vào cái gọi là “Lời nguyền giải Oscar, ” nhận thưởng xong liền xuống dốc.

Ngồi ở dưới đài, Đường Phong nhìn khuôn mặt quen thuộc lên đài nhận thưởng hoặc là trao giải, thẳng đến cuối cùng, người đi ra trao giải là người bạn cũ Đường Phong không thể quen thuộc hơn, nữ minh tinh Randa trứ danh.

Mặc lễ phục dạ hội màu đen Randa mặt mang mỉm cười bước lên đài, làm người trao giải thưởng cuối cùng, Randa giành được tiếng vỗ tay nhiệt tình như sấm của khán giả bên dưới.

Tiếng vỗ tay dần dần hạ xuống, Randa dường như cũng không chuẩn bị quá nhiều từ trao giải, cô đứng trước microphone, chậm rãi nói: “Giải thưởng cuối cùng này, là trao cho một nhà làm phim kiệt xuất, cậu ấy dùng trọn đời ngắn ngủi của mình để lại vô số hình tượng vĩnh hằng trên màn ảnh lớn, người bạn cũ của tôi, Fiennes Đường.”

Trong giây lát, tiếng vỗ tay lại một lần nữa hiện lên như thủy triều, các fan điện ảnh nhiệt tình, các minh tinh điện ảnh, nhà làm phim kỳ cựu thậm chí bình ủy cũng đều không ngoại lệ tự mình đứng lên.

Khi trên màn hình lớn xuất hiện Fiennes mặt mang mỉm cười, Đường Phong có một chút sửng sốt.

“Thân ái, anh nghĩ chúng ta có phải cũng là nên đứng lên hay không?” Charles nhẹ nhàng lôi kéo cậu.

Đường Phong phản ứng lại cũng lập tức đứng lên, đường nhìn có chút không thể dời khỏi những bức ảnh không ngừng xuất hiện trên màn hình lớn.

Giống như đèn kéo quân, từng bức từng bức từ khi Fiennes lần đầu nhập vai áo rồng nho nhỏ không có một câu lời kịch, sau đó là mỗi một hình tượng kinh điển Fiennes đắp nặn trên màn ảnh, cho đến cuối cùng, hình ảnh dừng lại với khuôn mặt anh tuấn tràn ngập dáng cười kia.

“Tôi và Fiennes. . .” Người phụ nữ cởi mở và tự tin trứ danh ở trên đài không nói được một câu hoàn chỉnh lại đột nhiên nghẹn ngào, viền mắt không ngừng phiếm hồng.

“Ha hả, nếu cậu ấy thấy hình dạng ngày hôm nay của tôi khẳng định sẽ cười tôi, nói ‘Này, Randa, chị như vậy thực sự là quá khó xem’, tôi thích người kia, cậu ấy luôn luôn rất thiện lương, giỏi hiểu ý người, ” Randa cố gắng duy trì nụ cười, “Mặc dù cậu ấy không có gia đình hoàn mỹ, thậm chí cũng không có thân thể khỏe mạnh, nhưng cậu ấy khi còn sống. . . Khiến tôi hâm mộ.”

Viền mắt không biết đã ươn ướt từ bao giờ, Đường Phong thấp giọng bật cười, cùng với những người khác đứng ở khán đài nhìn lên bức họa Fiennes đã trở thành truyền kỳ trên màn ảnh lớn.

“Ba ba ba —— ”

Một trận lại một trận tiếng vỗ tay vang lên bên tai Đường Phong, vinh dự này, là của cậu, mà cũng không phải của cậu.

Trên màn hình bắt đầu xuất hiện mấy người như thầy Larry và gia đình bác sĩ Harvey, hoặc là đôi câu vài lời, hoặc là chỉ có hình ảnh yên lặng rơi lệ, dưới sự điều khiển của nhân viên cắt nối biên tập, mọi người dường như nhìn thấy một Fiennes trông rất sống động.

Từ trên hình ảnh, trong video, cùng với trong lời nói và biểu tình của những người bạn.

Nhìn từng người bạn quen thuộc lại xa lạ trên đài, Đường Phong rất khó nói rõ cậu hiện tại có cảm giác gì.

Thiếu đi một phần cùng phấn đấu và hợp tác năm xưa, cho dù quen thuộc tính cách và yêu thích của đối phương, nhưng một ít khoảng cách không thể bù đắp đều đã định trước khiến cho bọn họ không có biện pháp quay đầu lại như trước.

Cuộc sống mới, cũng sẽ có bạn mới, nhưng song song bề ngoài trẻ trung cùng nội tâm trưởng thành, lại đã định trước giữa Đường Phong và bạn cùng lứa tuổi thủy chung rất khó đột phá một ít quan điểm giá trị, quan điểm cuộc sống khác nhau để trở thành bạn bè tri tâm.

Sống lại tất nhiên là may mắn không gì sánh được, nhưng sẽ có vài người và sự việc tùy theo đó biến mất.

“Bảo bối, anh cảm thấy Fiennes kia cười rộ lên có chút giống với em, thế nhưng không thu hút như em.” Charles ghé vào bên tai Đường Phong nhỏ giọng nói một câu, một bên còn nói thầm, “Oa a, đúng là rất giống.”

“Em xác định anh ta không phải bố của em gì gì đó chứ. . .” Charles đứng ở tại chỗ lẩm bẩm phát biểu diễn thuyết.

Đường Phong vừa cười vừa nói: “Em cũng nghĩ như thế.”

. . .

. . .

Tiệc tối sau khi trao giải thành tựu cả đời cũng dần dần kết thúc, các minh tinh tinh quang lấp lánh hoặc là cùng đi tụ họp với mấy người bạn, hoặc là tham gia một ít party tư nhân.

Bên trong cuộc sống tràn ngập một chút mất mát lại gián tiếp thấy được mình đoạt giải, Đường Phong cũng không quá muốn đi tham gia party, cậu muốn về nhà.

“Sau đó còn có cơ hội, đừng uể oải như vậy.” Charles còn tưởng rằng Đường Phong là vì không đoạt giải mới có chút mất mát, đáng tiếc anh an ủi không đúng chỗ.

“Xin lỗi Charles, có thể cho em một mình yên lặng một chút không?”

Không phải chữa thương cũng không phải đau khổ hoặc là đau lòng, chỉ là muốn đơn thuần yên lặng một chút.

Cũng không phải người ngang ngược không nói lý, Charles rất phối hợp không đi quấy rối Đường Phong.

Tuy rằng muốn trở lại, nhưng cậu cũng không lựa chọn nhốt mình trong căn phòng có chút bí, mà tự mình lái xe đi tới một chỗ bên hồ gần đó, tìm một chiếc ghế lẳng lặng ngồi xuống, lẳng lặng nhìn hồ nước trong suốt và ngọn đèn thành thị phản chiếu trong mặt nước.

Nhắm mắt lại, hít thật sâu một ngụm gió đêm mát lạnh.

Cái gì cũng không nghĩ tới, không có phiền não cũng không có sầu lo, làm cho cả người đều rơi vào một mảnh trống không trầm tĩnh, hưởng thụ thời gian ngắn ngủi không cần suy xét bất cứ điều gì này.

Tiếng bước chân nhẹ nhàng hạ xuống ở phía sau không xa, người đàn ông trẻ tuổi hòa làm một với bóng đêm từng bước từng bước đi tới chỗ Đường Phong đang ngồi trên ghế.

Một trận gió mát từ trên mặt hồ thổi tới, mang theo mùi cá tanh nhàn nhạt, thổi bay vài lọn tóc đen nhuộm qua đêm tối.

Tóc đen nhẹ nhàng hạ xuống, hình thành vài bóng ma rơi vào trong con ngươi đen tuyền của người đàn ông trầm tĩnh, ánh sáng duy nhất, cũng chỉ có cái bóng đưa lưng về phía anh dưới đèn đường kia mà thôi.

Cuối cùng đi tới bên cạnh người kia ngồi xuống, nhẹ giọng nói rằng: “Chúc mừng em, giải thưởng thành tựu cả đời.”

Mở mắt kinh ngạc nhìn người đàn ông trẻ tuổi đã lâu không gặp ở bên cạnh, Đường Phong nhẹ nhàng cười: “Đáng tiếc lúc này chỉ có một đề danh.”

“Em còn trẻ.” Lục Thiên Thần nhìn cậu, dùng một loại ánh mắt chuyên chú giống như đang xem kỹ từng thốn da thịt của Đường Phong, cuối cùng, lại bổ sung một câu, “Còn có tương lai, tôi cũng vậy.”

“Gia đình tranh cãi giải quyết rồi?” Đường Phong trêu ghẹo mà hỏi thăm.

“Hiện nay đến xem đúng vậy.” Lục Thiên Thần hơi buông xuống mí mắt, vươn tay cầm bàn tay có chút lạnh lẽo của Đường Phong, không có giải thích, không có nguyên nhân, chỉ là gắt gao nắm chặt.

Xúc cảm ấm áp kia bao vây mu bàn tay Đường Phong, cậu nghiêng đầu dựa vào trên vai đối phương, trước đó có thể còn một chút tức giận hành vi của Lục Thiên Thần.

Nhưng hiện tại, cậu bỗng nhiên nghĩ những thứ kia đều không quan trọng.

“Ngồi cùng tôi một chút.”

“Ừ.”

Yên lặng không nói gì, từ vòng sáng ánh trăng rơi vào đỉnh đầu bọn họ, mãi cho đến bên người xuất hiện tiếng vui cười của trẻ nhỏ chạy bộ sáng sớm, từ nơi xa mọc lên ánh mặt trời giật mình tỉnh giấc vô tình đã ngủ một giấc ở bên ngoài với người kia.

Không biết từ lúc nào liền ghé vào trên đùi Lục Thiên Thần ngủ say, Đường Phong híp mắt ngồi dậy, bên tai nghe được thanh âm Lục Thiên Thần.

“Một ngày mới.” Người đàn ông trẻ tuổi vào lúc Đường Phong còn chưa hoàn toàn mở mi mắt liền nhẹ nhàng hạ xuống một nụ hôn.