Edit: Huyết Vũ.

Đệ tứ thập cửu chương: về nước.

Khi ngoại giới còn đang nhiệt liệt nghị luận tập tiếp theo của 《Thiên Tử 》 có thể thay đổi Đường Phong hay không, cùng với một vài tạp chí nhiệt tình thay nhà sản xuất sắp xếp mấy người được đề cử, Đường Phong đã và đang tích cực trù tính con đường diễn nghệ tương lai của cậu.

Cánh cửa tiền đồ tươi sáng trước mặt bị người đóng lại, lẽ nào cậu còn không biết tự mình mở cửa sổ nhảy qua?

Cậu muốn điện ảnh cậu tham diễn chế tác không chỉ phát hành ở quốc nội, mà còn mong muốn điện ảnh của cậu có thể được tán thành trong phạm vi toàn thế giới.

Tuy rằng đã quyết định về nước, nhưng Đường Phong cũng không lập tức sắp xếp hành lý trở lại, vốn là nghĩ có thể ở Mỹ tìm kiếm một ít người quen trước đây đến thành lập đoàn đội, nhưng suy xét lúc này là muốn về nước phát triển, tình hình trong nước và thị trường đất khách đều đã định trước Đường Phong hiện nay tốt nhất là tìm kiếm nhân tài từ quốc nội.

Trước khi về nước, Đường Phong đi gặp một vài người bạn, ví dụ như nữ minh tinh Randa và đạo diễn các diễn viên tổ kịch 《đồ ma giả 》, có thể bởi vì tất cả mọi người đã từng tiếp xúc với nhau, đối với một ít tin tức truyền thông phát tán, mọi người cũng không bởi vậy mà thay đổi ý kiến về Đường Phong.

Randa càng ra sức phê phán mấy người cao tầng nhà sản xuất ánh mắt thiển cận, biểu thị rất vui lòng hợp tác với Đường Phong, nhưng cô trái lại rất lo lắng lúc hợp tác có thể biến cô thành diễn vai mẹ của Đường Phong hay không, đây thật đúng là một chuyện đáng sợ.

Thế nhưng hiện nay đến xem Randa không cần lo lắng vấn đề này, điện ảnh mời Randa có rất nhiều, mà Đường Phong cũng muốn về nước phát triển, không biết sau đó có thể có khả năng hợp tác hay không.

“Thực sự phải đi về sao?” Bên trong những người bạn này, đương nhiên không thể thiếu Chino.

“Đúng vậy, đã xác định rồi.” Đường Phong ngồi đối diện Chino, trước khi trở về cậu mời đối phương đi ra uống tách cà phê, mặc kệ thế nào cũng nên nói lời từ biệt một chút.

“Xảy ra chuyện như vậy khiến tôi rất phẫn nộ.”

“Được rồi, tôi đã nghe rất nhiều người nói những lời này rồi, Chino, anh và phía sản xuất còn có hợp đồng tập tiếp theo, dù thế nào cũng không nên bởi vì chuyện của tôi mà gây nên mâu thuẫn gì đó với phía sản xuất.” Chino còn trẻ, có đôi khi lại có chút xung động, tuy rằng bối cảnh gia đình Chino không tệ, nhưng Hollywood không phải bất cứ người nào có thể đùa chơi trong lòng bàn tay.

Nếu không, minh tinh Hollywood hiện tại liền đều là một ít con ông cháu cha rồi.

“Được rồi, đừng tự xem trọng mình như vậy, so với tiền và tương lai, tôi khẳng định sẽ coi trọng cái sau.” Cũng không thích đem ly biệt làm cho quá mức buồn nôn, Chino thẳng thắn ha ha cười nói đùa.

Nhưng vui đùa thì vui đùa, Chino vẫn cực kỳ khẳng định nói rằng: “Tôi biết cậu sẽ trở về.”

“Tôi sẽ.”

Nhất định sẽ trở về.

Cùng Chino ăn bữa cơm chiều, hai người từ đây cáo biệt, cũng không để đối phương tiễn đi, Đường Phong đứng ở ven đường chuẩn bị lái xe trở về, lúc này lại có một chiếc xe đứng ở trước mặt cậu.

Đường Phong nghĩ là Chino quay xe trở lại, nhưng sau khi cửa sổ xe kéo xuống lại phát hiện là Harvey.

“Bác sĩ Harvey, anh đến tìm Chino sao? Anh ấy vừa về rồi.” Cậu hơi cong xuống thắt lưng nói với người đàn ông trong xe.

“Không, tôi là tới tìm cậu, nghe nói cậu muốn đi, có lưu ý đi nói chuyện chút không?” Harvey mở cửa xe, ý bảo Đường Phong tiến đến, “Sẽ không làm mất quá nhiều thời gian của cậu.”

. . .

“Chúng ta đi đâu vậy?” Xe đã đi hơn nửa tiếng đồng hồ, con đường phía trước cùng với cảnh sắc chung quanh khiến Đường Phong có một loại cảm giác quen thuộc.

“Lên núi, phong cảnh ở đó không tệ, cực kỳ thích hợp xem mặt trời lặn.” Harvey nói.

Không đi quá lâu, xe dừng ở con đường bên núi, mặt trời đã chạy tới đỉnh núi, tảng lớn tảng lớn đám mây bị nhuộm thành màu vỏ quýt đậm nhạt khác nhau, trên bầu trời bay qua một đàn chim, dường như đang giục mọi người mau mau về nhà.

Cảnh sắc quen thuộc, địa phương quen thuộc, người quen thuộc.

Chỉ khác là, cậu, còn có thời gian qua đi không thể quay trở lại.

Đường Phong ghé lên hàng rào bảo vệ nhìn mặt trời lặn xa xa, nơi này là địa phương trước đây khi cậu là Fiennes đã cùng Harvey đến xem mặt trời lặn.

Nơi này là nơi lần đầu tiên bọn họ hẹn hò, sau khi bọn họ chia tay, Fiennes đã tới nơi đây một lần, từ mặt trời mọc đến mặt trời lặn, thẳng đến ánh trăng mọc lên, mới một mình lái xe trở lại.

Một người vui sướng khi có được hạnh phúc bao nhiêu, lúc mất đi sẽ chỉ tăng thêm gấp bội thống khổ.

“Phong cảnh rất đẹp.” Đường Phong không biết vì sao Harvey muốn dẫn cậu tới nơi này, nhưng hiện tại, cậu đã không còn cảm thấy đặc biệt vui sướng hoặc là mất mát, chỉ có đơn thuần thưởng thức cảnh đẹp trước mắt.

“Trước đây tôi có một người bạn, cậu ấy cũng rất thích xem mặt trời lặn, hoặc là nói, bề ngoài cậu ấy là một người cực kỳ chín chắn và lý trí, nhưng trên thực tế lại rất thích chuyện lãng mạn.” Harvey đi tới bên cạnh Đường Phong, nhìn hình tròn đỏ rực trên trời.

“Tôi nghĩ người nhiệt tình yêu thương cuộc sống sẽ thích ý nghĩa ẩn chứa trong hai chữ ‘Lãng mạn’ này.” Đường Phong vừa cười vừa nói, “Bạn của anh cũng vậy.”

Harvey cười cười, không bàn luận thêm về “Người bạn kia” nữa, anh nhẹ giọng nói rằng: “Có một chuyện tôi muốn hỏi cậu, có thể chứ?”

“Để tôi đoán một cái, anh là chỉ tin tức giữa tôi và Charles, hay là chuyện ngày đó vì sao tôi xuất hiện trên du thuyền?” Không có chờ Harvey trả lời, Đường Phong đã nói, “Nếu anh muốn biết chính là những điều này, xin lỗi, tôi không thể nói cho anh quá nhiều.”

Bị Đường Phong trực tiếp cự tuyệt, Harvey hiển nhiên rất không giải thích được: “Vì sao?”

“Bác sĩ Harvey, tôi rất cảm ơn anh đã giữ bí mật thay tôi, nhưng rất nhiều chuyện đối với anh cùng tôi mà nói, biết đến càng ít càng tốt, tôi biết anh đang quan tâm tôi, cảm ơn anh.”

“Bọn họ nhìn qua đều rất nguy hiểm, cậu hẳn là tránh xa bọn họ, cậu còn trẻ, rất nhiều chuyện cũng không hiểu.” Harvey lắc đầu, lời nói thấm thía nói.

Đường Phong cười hỏi: “Anh nghĩ tôi là người ham tiền tài sao?”

“Đương nhiên không phải.” Harvey lập tức trả lời.

“Tôi biết mình đang làm gì, người bên cạnh là ai, theo đuổi an toàn sao? Có lẽ có thể, nhưng cả đời tôi chỉ sợ chỉ có một lần, ngắn ngủi như thế.”

Nhìn mặt trời lặn phương xa nhuộm đỏ chân trời, Đường Phong nhàn nhạt nói: “Tôi chỉ muốn sống càng thêm tự do mà thôi.”

Cũng càng thêm vui vẻ nữa.

. . .

Khi đi Mỹ vẫn là đầu mùa xuân, xuân về hoa nở, ánh nắng tươi sáng.

Lại một lần nữa về tới quốc nội, cư nhiên sắp tới mùa đông, tùy tiện đếm đếm, từ khi cậu nhận được sinh mệnh mới đến bây giờ đều đã lập tức gần tới hai năm.

Hai năm nói dài không dài, nói ngắn cũng không ngắn, cậu quay ba bộ điện ảnh, ở cậu đến xem tiết tấu như vậy không nhanh cũng không chậm.

Mặc dù hiện tại cậu xem như bị Hollywood “Vứt bỏ”, mặc dù quốc nội cũng có một ít truyền thông thích thêm phiền, không biết là vì có được ánh mắt đại chúng hay là nhận tiền người nào, cũng đem một ít tin tức giả của các tờ báo nhỏ ở Hollywood làm theo đúng như vậy.

Cũng may Lục Thiên Thần hành động cấp tốc, dưới sự trợ giúp của đoàn quan hệ xã hội công ty phần lớn tin tức giả đều được giải quyết đúng lúc.

Đối với một ít phóng viên phỏng vấn Đường Phong không đáp ứng bất cứ ai, bởi vì rất nhanh sẽ có một tin tức khác hòa tan scandal của cậu và Charles, cùng với tin tức tập tiếp theo của 《Thiên Tử 》 sẽ thay người.

Vậy nên lựa chọn hủy hợp đồng với Lục Thiên Thần vào lúc này, ngoại trừ để mình sau này công tác càng thêm thuận tiện tự do ra, Đường Phong cũng là suy xét để lực chú ý của mọi người từ trên người cậu và Charles dời đi.

Dùng một tin tức lớn hơn thay thế cho một tin tức, đây là mánh khoé tương đối thường dùng của một đoàn thể quan hệ xã hội, giống như một ít quốc gia tương đối loạn, kinh tế xuất hiện vấn đề, thường thường người thống trị sẽ dùng biện pháp chiến tranh dời đi đường nhìn của quốc nội, đem mâu thuẫn quốc nội chuyển dời đến nước ngoài.

Quả nhiên, không bao lâu sau khi Đường Phong không rên một tiếng về tới quốc nội, cùng với vấn đề giới tính của mình và bảo trì im lặng đối với sự kiện thay người của 《Thiên Tử 》, một nhà tạp chí liền tiên phong phát tán tin tức Đường Phong hủy hợp đồng với giải trí Thiên Thần, mà phóng viên của tờ báo này có một cái tên khá thú vị: Lý Đông Tây.

“Anh Đường, lần này thực sự cảm ơn anh, anh cũng không biết khi em nói cho tổng biên tập em liên lạc được với anh, còn có thể cho em phỏng vấn ra tin tức độc nhất vô nhị, ánh mắt tổng biên tập nhìn em cứ như là nhìn quái vật ấy, ha hả.” Nâng nâng kính mắt gác trên mũi, Lý Đông Tây cười đến có chút ngại ngùng.

Không phải không có phóng viên thâm niên lợi hại hơn đến liên hệ Đường Phong, nhưng Đường Phong vẫn chọn Lý Đông Tây, không vì sao, chỉ là vì cậu từng đáp ứng Lý Đông Tây, sẽ cho đối phương một lần đặc quyền lấy tin tức.

“Cậu hiện tại cũng sắp tốt nghiệp phải không, dự định cứ mãi công tác ở tòa soạn báo sao?” Lần trước phỏng vấn chỉ tiến hành một nửa, ngày hôm nay còn có thể tiếp tục phỏng vấn lần trước chưa hoàn thành, Đường Phong thẳng thắn mời Lý Đông Tây đến nhà mình.

Có thể trong lúc tiến hành phỏng vấn thuận tiện chụp một vài bức ảnh ở nhà chơi rông, cái này là lực tương tác của Đường Phong đối với khán giả.

“Đúng vậy, năm nay vừa mới tốt nghiệp, ít nhiều nhờ phúc anh Đường, lấy được phỏng vấn độc nhất vô nhị lần này, kỳ tạp chí trước bán đặc biệt tốt, hiện tại tòa tạp chí đã ngoại lệ thăng em làm nhân viên chính thức!” Lý Đông Tây vẻ mặt hưng phấn.

“Không tệ, vậy cậu có phải là nên mời tôi ăn bữa cơm hay không?” Đường Phong vừa cười vừa nói.

Lý Đông Tây một ngụm đáp ứng: “Không thành vấn đề! Đây đều là cần phải!”

Chàng trai trẻ tuối vừa cười vừa nói: “Hollywood cũng không có gì hay, anh Đường ở quốc nội phát triển cho tốt, em sau đó liền theo anh lăn lộn.”

 

Đệ ngũ thập chương: thành lập phòng làm việc.

“Ký tên ở đây, quan hệ hợp tác của em và công ty từ đây sẽ hủy bỏ.” Lục Thiên Thần đem một phần văn kiện đặt ở trước mặt Đường Phong, “Sau khi ký xong, chuyện còn lại tôi sẽ giao cho luật sư giải quyết, nếu không có chuyện bất ngờ gì xảy ra trong vòng một tuần em sẽ khôi phục thân tự do.”

“Nghe cứ như trước đây em bị cầm tù vậy, ha hả.” Ngồi trên bàn cơm ăn sáng, Đường Phong cầm lấy khăn tay xoa xoa tay và miệng, đi tới ký tên xuống chỗ Lục Thiên Thần chỉ.

“Được rồi.” Đường Phong buông bút, giống như lần đầu tiên gặp mặt vươn tay tới, “Từ nay về sau anh không phải là ông chủ của em nữa, Lục Thiên Thần.”

Vậy nên, cậu cũng sẽ không gọi người đàn ông trước mặt này là chủ tịch Lục nữa.

Có, chỉ là Lục Thiên Thần.

Không có nghi thức gì, Đường Phong chỉ là thông qua Trần Minh Húc và Lý Đông Tây hướng ra ngoại giới làm một bài phát biểu đơn giản, cậu chính thức hủy bỏ hợp đồng kinh tế với giải trí Thiên Thần, nhưng hiện tại song phương cũng không phải từ đây cả đời không qua lại với nhau, khiến ngoại giới cảm thấy nghi hoặc chính là, mặc dù Đường Phong và Lục Thiên Thần mỗi người đi một ngả, nhưng cư nhiên vẫn còn quan hệ hợp tác.

Hơn thế nữa, Đường Phong còn thành lập phòng làm việc thuộc về chính mình.

Tự làm ông chủ so với chỉ làm diễn viên thì không dễ dàng, nếu muốn thành lập phòng làm việc, ít nhất cậu phải có một địa điểm làm việc, đây cũng không xem như là chuyện quá khó khăn, suy xét đến việc đi đi về về cho tiện, Đường Phong chọn một chỗ giao thông tương đối thuận tiện, song song cũng ở gần ký túc xá sân bay, thuê mấy gian ở trong đó.

Có thù lao mấy bộ điện ảnh chống đỡ, phương diện cơ sở thiết bị cũng không tăng thêm phiền phức cho Đường Phong, lại thêm Trần Minh Húc mấy người bạn cũng đến giúp đỡ, phòng làm việc thuận thuận lợi lợi hoàn thành lắp đặt thiết bị.

Về phương diện công nhân viên, Đường Phong tuyển dụng một nửa người mới và một nửa người cũ, ví dụ như người có thâm niên giống như tiểu Vũ phụ trách đi thông báo tuyển dụng một ít sinh viên vừa mới tốt nghiệp, thanh niên có rất nhiều ý kiến hay, khi chưa bị xã hội mài giũa đến mức quá khéo đưa đẩy cũng rất có gan biểu hiện bản thân, nếu căn cứ cải cách, mục đích sáng tạo điện ảnh, liền cần có máu mới rót vào.

Chẳng qua cũng có vài người xuất hiện khiến Đường Phong bất ngờ, ví dụ như vị trước mắt này.

“Thụy Thừa?” Đường Phong có chút kinh ngạc nhìn người thanh niên mang theo ý cười sang sảng, đem lý lịch cá nhân đưa tới.

“Anh Đường, em là đến nhận lời mời.” Trương Thụy Thừa cười lộ ra hai chiếc răng nanh, có vẻ đặc biệt xán lạn đáng yêu.

Năm ngoái Lục Thiên Thần và Tô Khải Trình liên kết làm một ban huấn luyện siêu sao, lúc đó Trương Thụy Thừa cũng là một trong những thành viên của ban minh tinh, sau khi ban huấn luyện kết thúc phần lớn học viên đều ký hợp đồng với công ty, Trương Thụy Thừa cũng ký hợp đồng với giải trí Thiên Thần, người thanh niên này tuy rằng lớn lên nhẹ nhàng thoải mái, nhưng là chỉ giới hạn trong nhẹ nhàng thoải mái.

Bề ngoài và diễn xuất cũng không tính đặc biệt xuất chúng, ở trong giới diễn nghệ rất dễ bị bao phủ, hai năm nay Trương Thụy Thừa cũng chỉ loanh quanh trong một ít phim truyền hình, tốt nhất cũng chỉ là khi mới xuất đạo được giải trí Thiên Thần sắp xếp cho vai nam nhất trong một bộ phim truyền hình, nhưng bởi vì tỷ suất người xem bình thường, về sau cũng chỉ đi làm nam hai và vai phụ.

“Sao lại muốn đến chỗ tôi?” Đường Phong lật xem sơ yếu lý lịch của Trương Thụy Thừa, đối với người đã từng là đồng nghiệp này Đường Phong cũng không biết nhiều, cậu bình thường rất ít đến công ty, tiếp xúc nhiều nhất cũng chỉ là một ít nhân viên công tác, về các minh tinh khác cũng không quá hiểu rõ.

Nhận biết Trương Thụy Thừa, cũng chỉ là vì Trương Thụy Thừa trước đây là minh tinh dưới quyền tiểu Vũ.

Nói chung có thể mang sơ yếu lý lịch đi tới trước mặt Đường Phong, đều là người đã trải qua tiểu Vũ chọn lựa kỹ càng cho rằng có năng lực công tác ở phòng làm việc, Đường Phong tin tưởng ánh mắt tiểu Vũ, cậu chỉ là có chút hiếu kỳ vì sao Trương Thụy Thừa lại rời bỏ giải trí Thiên Thần.

“Em cũng là một người tự mình biết mình, luận hình dạng người có ngoại hình ưu tú hơn em có rất nhiều, diễn xuất tốt hơn em cũng có càng nhiều, hiện tại em ở giới giải trí ngay cả vị trí hạng hai cũng không ngồi nổi, so với tầm thường vô vi, không bằng chuyển hậu trường, chí ít có thu nhập bảo đảm.” Trương Thụy Thừa có chút xấu hổ cười.

“Chuyển hậu trường là một ý nghĩ không tệ.” Đường Phong gật đầu, cười nói, “Nhưng hiện tại phòng làm việc vừa mới thành lập, giống như một đứa trẻ bắt đầu học cách bước đi luôn luôn lung lay lắc lắc, có đôi khi còn có thể té ngã, phòng làm việc của bọn anh cũng cần một đoạn thời gian mới có thể chân chính bước đi thậm chí là chạy về phía trước, trong quá trình này em có thể kiên trì không?”

“Anh Đường, ý của anh là em trúng tuyển?” Người thanh niên có chút kích động, thậm chí đều nói năng lộn xộn, “Em có thể kiên trì! Có thể kiên trì!”

Đường Phong vừa cười vừa nói: “Vậy tám giờ sáng ngày mai, đúng giờ đến công ty đi làm, chúng ta phải lập tức bắt đầu công tác.”

Chờ phòng làm việc hoàn hoàn toàn toàn thành lập đó chính là bận bịu qua mấy tháng, Đường Phong chờ không được thời gian dài như vậy, công nhân viên mới vào công ty nếu như không thể lập tức tiếp xúc đến công tác mang tính thực chất cũng sẽ đả kích tính tích cực của mọi người.

Đã như vậy, còn không bằng một bên công tác một bên hoàn thiện phòng làm việc.

Công tác đầu tiên, chọn kịch bản.

Hôm sau, tiểu Vũ và Trương Thụy Thừa mấy người công nhân viên lục tục đi tới phát hiện mỗi người đều có một tách cà phê cùng với ba miếng sandwich làm bữa sáng, Đường Phong làm ông chủ sớm đã chờ bọn họ trong phòng làm việc.

“Chủ tịch Đường, tới thật là sớm.” Tiểu Vũ cố ý chọc ghẹo đối phương một câu, cố ý ngửi ngửi hương vị cà phê, nhấc một ngón tay cái về phía Đường Phong, “Thơm, còn là hạt cà phê xay nguyên chất.”

“Uống tách cà phê trước đi, thấy mấy người cứ như là chưa tỉnh ngủ vậy.” Cười nói một câu, Đường Phong kéo mở rèm cửa sổ, ánh nắng tảng sáng giống như giọt nước vẩy tới cấp tốc chiếu đầy đất.

“Ha hả, anh Đường, sau này bọn em có phải mỗi ngày đều có cà phê uống không?” Trương Thụy Thừa uống một ngụm cà phê còn nóng hầm hập, giơ giơ ngón tay cái.

“Đừng nói là cà phê, chờ phòng làm việc kiếm ra tiền còn có thể có tiền thưởng nữa.”

Trước khi bắt đầu chính thức trao đổi công việc mọi người hơi chút hàn huyên một hồi, hoàn cảnh công tác thoải mái khiến tất cả mọi người đều cảm thấy rất tự tại, thái độ thân thiết của Đường Phong cũng khiến một vài thanh niên còn có chút câu nệ dần dần trầm tĩnh lại, trong lúc thảo luận tiếp đó tự nhiên cũng thả lỏng hơn chút.

“Trước khi bắt đầu chọn kịch bản, chúng ta phải định ra một chút phương hướng, mọi người có ý kiến gì không ngại nói ra.” Đường Phong ngồi trên vị trí, từ lúc phỏng vấn mấy ngày hôm trước cậu đã hỏi qua một ít ý kiến của vài người, phòng làm việc chủ yếu là vận hành xoay quanh cậu, mỗi người ngồi ở đây ít nhiều cũng có chút hiểu cậu.

Chọn kịch bản, không đơn giản là phải suy xét Đường Phong thích hợp với loại vai diễn gì, còn phải suy nghĩ đến thị trường hiện tại cùng với điều kiện hạn chế tự thân bọn họ.

Tiểu Vũ đầu tiên nói: “Tôi nghĩ chúng ta hẳn là quay một ít điện ảnh mang hơi thở nước nhà, tuy rằng mục tiêu là nhắm vào quốc tế, nhưng đầu tiên hẳn là nắm chắc thị trường nội địa trước, đây mới là căn bản đặt chân của chúng ta.

Những người khác cũng lục tục phát biểu ý nghĩ của mình, có kiến nghị có thể nhân lúc tài chính dồi dào quay chụp phim khoa học viễn tưởng, tuy rằng trước đó quốc nội cũng có vài bộ điện ảnh khoa học viễn tưởng, huyền huyễn, thế nhưng so với Hollywood liền có vẻ có chút chẳng ra sao lừa gạt khán giả.

Mà Đường Phong vừa mới quay 《Thiên Tử 》, lại tương đối thân với đoàn đội sản xuất của Mỹ, có thể thử một bộ phim lớn Trung Quốc chân chính.

Cũng có người kiến nghị có thể quay phim kinh dị, thành phẩm thấp, hơn nữa Đường Phong còn có tác phẩm 《đồ ma giả 》 trước đó, có thể mang đến lực hấp dẫn nhất định cho điện ảnh mới.

. . .

“Vậy kết quả thảo luận cuối cùng của các em là gì?” Buổi tối lúc ăn, Lục Thiên Thần nghe xong Đường Phong nói công tác ban ngày, liền thuận tiện hỏi.

Đường Phong gắp rau cải vào trong bát Lục Thiên Thần, từ sau khi bọn họ bắt đầu ở nhà làm cơm cậu liền phát hiện kỳ thực Lục Thiên Thần rất kén ăn.

Lục Thiên Thần liếc nhìn cải xanh trong bát, biểu tình trong nháy mắt ngưng trệ, Charles bên cạnh cúi đầu ha hả nở nụ cười hai tiếng, Đường Phong tuyệt không nặng bên này nhẹ bên kia lập tức gắp một miếng ớt chuông xanh vào trong bát Charles.

Cậu tiếp tục đề tài nói: “Ngay từ đầu em đã nghĩ quay phim khoa học viễn tưởng hiện tại khá thịnh hành, thế nhưng phiêu lưu quá lớn, đề tài cũng là một vấn đề, thành bản điện ảnh quốc nội cao cấp nhất nhiều nhất là 300 triệu nhân dân tệ, một bộ phim khoa học viễn tưởng hoàn thiện có thể bảo chứng chất lượng tối thiểu cần có 140 triệu đô-la, thành bản như vậy bọn em ăn không tiêu.”

“Anh có thể bỏ vốn, 140 triệu đô với anh mà nói không tính là gì.” Charles đang đấu tranh với miếng ớt xanh nói.

“Kẻ lắm tiền, anh có bao nhiêu 140 triệu đô?” Không nhìn Charles, Đường Phong mặt hướng về Lục Thiên Thần, nói rằng, “Mà quan trọng hơn là em bây giờ còn không chống được sống núi này, vậy nên cuối cùng mọi người thảo luận một chút, quyết định vẫn chọn vài đề tài điện ảnh nước nhà có thể được khán giả các quốc gia khác tiếp thu và lý giải.”

“Có ví dụ tham khảo không?” Lục Thiên Thần buông xuống chiếc đũa trong tay, hỏi.

“Thể loại ví dụ như 《A Cam chính truyện 》, thành phẩm không cần rất cao, mang một ít tính giải trí sẽ không khiến điện ảnh quá mức nặng nề, dù sao phần lớn khán giả đi vào rạp chiếu phim là vì thả lỏng, ” Đường Phong vừa cười vừa nói, “Nhưng song song cũng phải có chiều sâu nhất định, có thể khiến khán giả sau khi rời đi rạp chiếu phim cũng có thể hiểu được một chút.”

“Nghe có vẻ không tệ, vậy bắt đầu tìm kịch bản đi.”

“Trước đó.” Đường Phong chỉ chỉ cải xanh căn bản không động tới trong bát Lục Thiên Thần, vẻ mặt mỉm cười dịu dàng nói: “Ăn rau của anh ăn đi, đây là em gắp cho anh đấy.”

Bên kia Charles còn chưa cười ra tiếng, Đường Phong đã nhìn về phía ớt xanh chỉ mất một góc cực nhỏ trong bát anh: “Anh cũng vậy.”

 

Đệ ngũ thập nhất chương: chọn kịch bản ( thượng )

Sau khi xác định đề tài điện ảnh, vấn đề tiếp theo của Đường Phong chính là kịch bản, đạo diễn quan trọng, kịch bản cũng quan trọng.

Yếu tố điện ảnh có thể biểu hiện ở nhiều mặt, hình ảnh, âm nhạc những thứ này đều là yếu tố không thể thiếu để tạo thành một bộ điện ảnh, nhưng nói đến cùng khán giả mua vé vào rạp chiếu phim xem chính là tình tiết điện ảnh, dù là phim khoa học viễn tưởng chú trọng hiệu ứng đặc biệt, vẫn sẽ có một cốt truyện hoàn chỉnh thu hút khán giả tiếp tục xem.

Nhưng một kịch bản tốt, là chỉ có thể gặp chứ không thể cầu.

Ánh sáng ấm áp thích hợp để đọc chiếu lên trang giấy, Đường Phong rất thích cảm giác tựa ở đầu giường chậm rãi đọc kịch bản, nhưng nếu là đọc tròn một ngày đêm thì đó lại là chuyện khác.

Con mắt bắt đầu mệt mỏi phát khô, sáp sáp có chút khó chịu, cậu cúi đầu cố sức nhắm mắt lại, ngón tay nhéo nhéo mi tâm.

“Cộc cộc cộc.” Có người gõ cửa phòng cậu.

Mở mắt, Đường Phong nói một tiếng: “Tiến đến.”

“Hơn 11h rồi, sao còn chưa ngủ.” Là Lục Thiên Thần.

Sau khi về nước Đường Phong một lần nữa thuê một căn biệt thự, biệt thự trước đó dù sao cũng là của công ty giải trí Thiên Thần, nếu cậu đã hủy hợp đồng với công ty, vậy cũng không thích hợp tiếp tục chiếm lấy, huống chi chỗ cũ ở ba người cũng có chút chật chội.

Lục Thiên Thần và Charles hai người đều cần phòng sách và phòng ngủ riêng, ở cùng nhau không có nghĩa phải dùng chung một phòng, Đường Phong cũng rất khó tưởng tượng hình ảnh ba tên đàn ông ngủ chung một cái giường, quá mức quái dị, cũng không có lợi cho giấc ngủ an ổn.

Sau khi thảo luận xong liền thuê biệt thự hiện tại, biệt thự ở gần biển đứng ở bên cửa sổ là có thể thấy được biển rộng xa xa, dưới lầu có một vườn hoa nhỏ và hồ bơi, không gian trống trải cũng đủ cho bọn họ có không gian tư nhân.

Tuy rằng quan hệ thân mật nhưng cũng không xâm phạm lĩnh vực tư nhân của nhau, tôn trọng lẫn nhau là bí quyết khiến cảm tình tiếp tục duy trì.

“Đang xem mấy quyển kịch bản.” Đường Phong đặt quyển sách trong tay lên tủ đầu giường, ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo trên vách tường, cư nhiên đã gần 11h30, nói như vậy từ sau bữa tối cậu đã xem kịch bản gần 5 tiếng, thảo nào con mắt khó chịu như vậy.

Cái cổ đều có chút cứng ngắc, cậu trái phải giật giật cổ.

Lục Thiên Thần đi đến tiện tay đóng cửa, ngồi ở bên giường vỗ nhẹ nhẹ vai Đường Phong: “Nằm sấp xuống, tôi mat-xa cho em.”

“Công việc làm xong rồi?” Đường Phong xoay người ghé vào trên giường, cậu có chút mệt mỏi.

Mấy ngày nay Charles trở lại Châu Âu, nghe nói là tham dự sinh nhật của thân thích nào đó, tuy Charles có hỏi Đường Phong có muốn đi cùng hay không, nhưng suy nghĩ đến bây giờ có một đống việc phải xử lý trong tay, Đường Phong vẫn là từ chối.

“Sớm đã xong rồi, chỉ là sợ đến đây sẽ quấy rối đến em, vừa vặn thấy đèn phòng em vẫn bật, lúc này mới đến xem, kịch bản tìm thế nào rồi?” Lục Thiên Thần cởi giày thẳng thắn ngồi ở trên giường, lực độ hai tay thích hợp ấn nắn xương cổ có chút cứng ngắc của người kia.

Thật là thoải mái. . .

Cảm thán một tiếng, mí mắt có chút nặng nề cậu nói: “Không hợp.”

Trong mắt có một chút kinh ngạc, Lục Thiên Thần hiếu kỳ hỏi: “Tôi nghe tiểu Vũ nói, những kịch bản này đều là thứ tốt nhất bọn họ thu thập được, trong đó cũng có tác phẩm của nhà biên kịch lớn.”

“Có mấy kịch bản không tệ, nhưng. . . Có thể là yêu cầu của em quá cao.” Đường Phong cười khổ một tiếng, nghiêng đầu nhìn Lục Thiên Thần, “Đừng xoa nữa, đến đây nằm với em đi.”

Nằm xuống, Lục Thiên Thần rất tự giác vươn cánh tay cho Đường Phong làm gối đầu, người sau ở trong khuỷu tay Lục Thiên Thần tìm một vị trí thư thích dựa vào, hơi nghiêng người một cánh tay khoát lên trên ngực Lục Thiên Thần.

“Có chỗ nào không thích hợp, nói ra tôi nghe một chút.” Tiện tay chỉnh lại tóc cho Đường Phong, ánh mắt Lục Thiên Thần dưới ánh đèn ấm áp êm dịu lộ ra dịu dàng.

Một lần nữa nhắm hai mắt lại, nửa khuôn mặt của Đường Phong dán lên cần cổ Lục Thiên Thần, tuy rằng người uể oải, nhưng thanh âm vẫn như cũ rất rõ ràng.

“Mục tiêu là tìm một vài đề tài gần gũi với cuộc sống, phương diện này mặc dù có rất nhiều đề tài như vậy, nhưng ưu điểm lại thành khuyết điểm, quá mức gần gũi, ” Đường Phong dừng lại một chút, dường như là suy nghĩ một chút mới tiếp tục nói, “Nói như thế nào nhỉ, cảm giác mấy người viết kịch bản có chút quá cố chấp, cái em muốn chính là lạc quan tích cực hướng về phía trước, nhưng phương diện này có rất nhiều chi tiết châm chọc xã hội.”

“Trong điện ảnh có một chút trào phúng gì đó cũng không sao, nhưng nếu như quá nhiều thì sẽ lấn át chủ đề chính, điện ảnh em muốn còn phải khiến tất cả mọi người đều có thể xem rõ, xem hiểu, song song mang theo ý nghĩa dốc lòng hướng về phía trước.”

Đường Phong thở dài, ôm Lục Thiên Thần nói rằng: “Mà điện ảnh là nhắm vào phát hành toàn cầu, ngoại trừ phải thỏa mãn sở thích của khán giả nội địa cũng phải để khán giả nước ngoài xem được, trong kịch bản vấn đề lớn nhất chính là một vài lời kịch quá mức bản thổ, nói thật, có mấy chỗ em còn xem không hiểu, huống chi là khán giả nước ngoài?”

Trong tất cả các kịch bản ít nhiều đều có một chút vấn đề, mặc kệ là đề tài hay phương diện khác cũng không thể hoàn toàn theo như ý mình, nhưng chọn kịch bản vốn không phải chuyện một ngày hai ngày, điểm này Đường Phong cũng biết, sốt ruột không được.

“Không vội, chúng ta chậm rãi tìm.” Lục Thiên Thần hôn trán cậu, bàn tay ấm áp che đi hai mắt Đường Phong, “Hôm nay đi ngủ trước đi.”

“Trong lòng có việc, ngủ không được.”

Tuy rằng mệt mỏi, nhưng vừa nhắm mắt đầu óc đã bắt đầu vận chuyển, dừng cũng không dừng được, nghĩ đến đều là kịch bản, đạo diễn có thể hợp tác. . .

Tình huống này y như khi cậu đi thi đại học lúc trước, tuy rằng đọc sách mệt đến chết khiếp, thế nhưng nhắm mắt lại đều là tri thức trên sách vở, thậm chí ở trong mơ cũng mơ tới mình đang đọc sách hoặc là đang thi.

“Chúng ta nói chuyện phiếm, nói nói rồi tự nhiên sẽ ngủ.” Lục Thiên Thần vươn tay vặn đèn phòng tối đi, nhẹ giọng cười nói, “Hôm nay tôi ngủ chỗ em nhé?”

“Được.” Đường Phong lên tiếng, sau đó dự định cởi quần áo, mặc quần áo ngủ rất khó chịu.

Lục Thiên Thần đè lại tay cậu, Đường Phong khó hiểu nhìn vào mắt anh.

“Hôm nay em mệt rồi, tôi cởi giúp em.” Lục Thiên Thần nói.

Đường Phong nở nụ cười: “Em chỉ là có chút uể oải, cũng không phải cả người đều xụi lơ vô lực, ngay cả sức lực cởi quần áo cũng không có.”

Nhưng Lục Thiên Thần vẫn đem Đường Phong dự định ngồi dậy đè trở lại, còn mình ở bên cạnh bắt đầu giúp cậu cởi khuy áo, ngón tay khéo léo cởi từng nút, cứ vậy khuy áo sơ-mi liền bị cởi hết.

Đường Phong nhìn, có chút kinh ngạc nói rằng: “Trước đây em chưa từng chú ý, sao anh cởi khuy áo lợi hại như vậy, có phải trước đây hay cởi giúp người không, y như tay già đời.”

“Em không phát hiện tôi cởi quần cũng rất nhanh sao?” Tuyệt không nói giỡn, động tác của Lục Thiên Thần cấp tốc kéo đi đai lưng quần của Đường Phong, kéo khóa, thoáng cái cái quần liền bị lột ra.

“Này! Ở đây không cần.” Xoay người một cái chui vào chăn, Đường Phong chỉ mặc quần tam giác, con mắt Lục Thiên Thần vừa rồi rõ ràng nhìn chòng chọc vào vật che thân duy nhất trên người cậu.

Mắt mở trừng trừng nhìn Lục Thiên Thần ở trước mặt mình cởi sạch chỉ còn cái quần nhỏ như cậu, Đường Phong nghĩ mấy chuyện liên quan đến điện ảnh gì đó đang từng chút từng chút từ trong óc mình bay đi, đổi lại là Lục Thiên Thần người này bắt đầu ngang ngược xông vào.

Lục Thiên Thần không cường tráng như Charles, nhưng mỗi một khối cơ thịt đều có vẻ cực kỳ đẹp, mặc kệ là khi mặc quần áo hay không mặc, vóc người này ở trong dòng người Á Châu đã xem như là hiếm thấy rồi.

Được rồi được rồi, Đường Phong thừa nhận cậu là một người phàm tục.

“Em đang nhìn gì vậy?” Lục Thiên Thần chú ý tới đường nhìn của người kia rơi vào trên người anh.

“Có phải tuần nào anh cũng chạy đến phòng tập thể thao không?”

“Tôi chỉ là có một bộ phương pháp huấn luyện cho riêng mình.” Cách chăn đè tới, Lục Thiên Thần cố ý kéo tay người kia chạm lên ngực mình, “Không ngủ được chúng ta có thể làm vài chuyện khác, người mệt mỏi, cũng dễ ngủ hơn.”

Đường Phong còn chưa kịp nói gì Lục Thiên Thần đã hôn xuống, nhưng cậu dùng hành động của cậu biểu lộ đáp án của mình.

Hai tay đỡ vai Lục Thiên Thần, Đường Phong vào lúc hơi thở dốc cũng cho phép đầu lưỡi đối phương xâm nhập, người đàn ông nhìn như băng lãnh vào lúc này lại giống như một ngọn lửa, cấp tốc hòa tan bề ngoài lạnh giá kia.

Khi hai tay liên tục đụng vào thân thể đối phương, nhiệt độ bốn phía bỗng nhiên bay lên, Đường Phong ngẩng đầu hít sâu một hơi, Lục Thiên Thần cắn một ngụm lên bờ vai cậu, một chút đau đớn khiến cậu khẽ hừ một tiếng.

Người này giống như một con mãnh thú, liên tục châm lên kích thích và lửa nóng trên người cậu, giống như pháo bông tích góp hồi lâu vào lúc này phun ra toàn bộ.

“Lục Thiên Thần!” Kinh hô một tiếng, Đường Phong hơi cắn răng nắm chặt vai đối phương, tên vô lại cũng quá đột nhiên rồi.

“Tôi muốn em.” Trong miệng nói lời dịu dàng, động tác lại tuyệt không nhẹ nhàng, xung động dã tính tràn ngập nguyên thủy dường như đang nói cho Đường Phong, người đàn ông này có bao nhiêu muốn có được cậu, kết hợp với cậu, ở bên cậu.

Thân mật tiếp xúc, gắt gao chặt chẽ.

Mở hai tay, Lục Thiên Thần đem Đường Phong vững vàng ôm ở trong lòng, nhẹ giọng nói bên tai người đàn ông đang ngủ: “Chỉ khi ôm em như thế này, tôi mới có thể cảm thấy an tâm.”

Fiennes?

Đường Phong?

Không quan trọng, Lục Thiên Thần yêu chỉ là người đàn ông hiện tại ghé vào bên người anh đang ngủ mà thôi.