Edit: Huyết Vũ.

Đệ ngũ thập nhị chương: chọn kịch bản ( hạ )

“Ngày hôm nay kết thúc ở đây, có ý kiến gì mới thì gửi mail cho tôi.”

Kết thúc hội nghị buổi sáng, Đường Phong trở lại phòng làm việc lật xem mấy kịch bản tiểu Vũ vừa đưa cho cậu, trong đó có một chút là kịch bản gốc, có một chút chỉ có mấy chữ ngắn, phương diện này cũng bao gồm mọi người tiếp thu ý kiến quần chúng, cho dù hiện nay còn chưa tìm được kịch bản thích hợp, Đường Phong cũng sẽ không cảm thấy mệt mỏi hay buồn phiền.

Cảm giác cùng nhau nỗ lực công tác như vậy, luôn luôn khiến người ta tràn ngập ý chí chiến đấu.

“Đường Phong?” Tiểu Vũ ở bên ngoài gõ gõ cửa.

“Tiến đến.”

“Có một việc.” Biểu tình của Tiểu Vũ không tính là tốt.

“Cô ngồi xuống trước.” Đường Phong vừa cười vừa nói, “Được rồi, cười một cái, gian phòng này tuy rằng là cách âm, nhưng thủy tinh đều là trong suốt, cô chính là nguyên lão của phòng làm việc, cô còn mặt ủ mày chau, người ở dưới sao có thể cười được.”

Khóe miệng Tiểu Vũ thoáng cái liền cong lên, ngồi trên ghế đối diện với Đường Phong, thở dài nói: “Chưa thấy ai lạc quan hướng về phía trước như anh.”

“Không lạc quan hướng về phía trước một chút, vậy còn không giống nước chảy liên tục đổ xuống, đến lúc đó đều trực tiếp chảy vào trong mương, ha hả.”

Lời cậu nói khiến tiểu Vũ cười đến vui hơn, cô trừng mắt Đường Phong, nói rằng: “Ai, nói giỡn thì nói giỡn, công việc vẫn phải nói, tôi vừa nhận một cú điện thoại, xem như là một tin tức xấu.”

“Tin tức tốt hay tin tức xấu, nói ra mới biết được.” Đường Phong ngừng công tác trong tay, tựa trên lưng ghế phía sau, cho dù nghe xong tiểu Vũ nói cũng không có vẻ căng thẳng bao nhiêu.

“Vừa rồi bên quảng cáo gọi điện thoại cho tôi, nói là hết kỳ hạn hợp đồng quảng cáo sẽ không ký kết với chúng ta nữa, tin tức ở Hollywood và tập tiếp theo của 《Thiên Tử 》 đổi người trước đó bắt đầu xuất hiện ảnh hưởng, phỏng chừng tiếp đó mấy nhà quảng cáo hợp tác với chúng ta trước kia đều sẽ tạm thời ngừng hợp tác với chúng ta.”

Nguyên nhân phương diện này tương đối phức tạp, có chỉ là đơn thuần bởi vì tập tiếp theo của 《Thiên Tử 》 không còn là do Đường Phong nhận vai diễn viên chính nữa, có còn lại là scandal đồng tính giữa Đường Phong và Charles tuôn ra lúc trước, sợ những tin tức này ảnh hưởng đến hình tượng nhãn hiệu của nhà quảng cáo.

“Đều là người làm ăn, tôi hiện tại không có điện ảnh cũng không có hợp đồng, bọn họ tạm ngừng hợp tác với chúng ta cũng là chuyện bình thường, hiện tại phòng làm việc không thiếu tài chính, đây trái lại cũng không là vấn đề.” Đường Phong rất bình tĩnh tiếp nhận tin tức tiểu Vũ mang đến.

Thở dài, tiểu Vũ vừa cười vừa nói: “Thương nhân đều là đám nịnh bợ, bọn họ cũng đích xác không cần phải vào lúc chúng ta cúi đầu còn kiên trì hợp tác với chúng ta, biết là biết, nhưng trong lòng luôn luôn có chút khó chịu.”

“Đường Phong anh cũng đừng quá mệt mỏi, phía quảng cáo bên kia tôi sẽ bàn bạc với những người khác, có thể bàn được thì tốt, không bàn được cũng không ép buộc, nhưng ít ra sẽ không ầm ĩ với họ.” Tiểu Vũ nói.

“Khổ cực cho cô, chờ định ra được kịch bản rồi sẽ cho tất cả mọi người nghỉ ngơi một hồi.” Đường Phong vừa cười vừa nói, “Nếu không các cô đều mệt ngã, đến lúc đó ai tới làm công cho tôi?”

“Ông chủ lớn, nghỉ có lương không?” Tiểu Vũ cười hỏi.

“Tôi còn bạc đãi các cô sao?” Đường Phong giả vờ tức giận nói.

“Được, tôi sẽ đem tin tức tốt này nói cho mọi người, đúng rồi, 3h30 chiều hôm nay phóng viên Lý Đông Tây của tòa tạp chí XXOO sẽ tới đây.”

. . .

“Sao anh nhìn chằm chằm vào em như vậy?” Đẩy đẩy kính mắt gác trên mũi, Lý Đông Tây mặt ngoài là đến phỏng vấn Đường Phong, nhưng trên thực tế chưa tới 3h30 cậu đã tới, ngồi trong gian nghỉ ngơi của phòng làm việc Đường Phong ăn uống thả cửa đến vui vẻ.

“Anh Đường, có phải em ăn quá nhiều thứ của các anh không?” Lý Đông Tây có chút xấu hổ sờ sờ đầu, cười hắc hắc, “Phúc lợi chỗ anh thật tốt, đi làm còn có thể ăn uống.”

Đường Phong thích môi trường công tác thoải mái, nhân viên có thể mang một ít bồn hoa đến phòng làm việc, tự do trang trí bàn công tác của mình, song song cậu còn chuẩn bị một phòng nghỉ.

Trong phòng nghỉ có một chút cà phê, sữa và đồ uống khác, cùng với bánh ngọt bánh quy và TV, công tác mệt mỏi, có thể ngồi trên sô pha xem TV hoặc là nghe nhạc một chút, đều là phương thức nghỉ ngơi không tệ, Lý Đông Tây lần đầu tiên đến đây liền cực thích phòng làm việc của Đường Phong.

“Không, tôi chỉ là nghĩ cậu kỳ thực rất đẹp trai, sao luôn đeo cái kính một bộ ngơ ngác ngây ngốc.” Làm một người diễn viên, Đường Phong nhìn người tương đối chuẩn, ai tương đối ăn ảnh, ai đẹp ở ngoài đời, chỉ có người đứng trước màn ảnh nhiều năm mới có thể đơn giản nhận ra.

Ví dụ như Lý Đông Tây, nhìn qua hình dạng luôn luôn ngơ ngác ngây ngốc, nhưng người này kỳ thực lớn lên không tệ, chỉ cần trang hoàng một chút tuyệt sẽ không kém thần tượng Nhật Hàn nổi tiếng hiện tại.

“Ha hả, em cũng nghĩ như thế.” Người nào đó cười ngây ngô một chút, lập tức hỏi: “Đúng rồi anh Đường, các anh chọn kịch bản thế nào rồi, nếu như không hợp vì sao không tự mình viết?”

“Có thể tìm được thích hợp đương nhiên là hay nhất, tìm không được cũng chỉ có thể tự viết, nhưng đề tài cụ thể hiện tại còn chưa được xác định.”

Đối với bạn cũ Lý Đông Tây này, Đường Phong cũng không giấu diếm gì, trực tiếp đem ý nghĩ của mình nói ra, tuy rằng Lý Đông Tây nhìn qua ngây ngốc, nhưng có đôi khi Đường Phong nghĩ người này căn bản là đại trí giả ngu, người rất thông minh, nói không chừng sẽ có một chút ý kiến hay cũng không nhất định.

“Anh Đường, em nghĩ, kỳ thực nhân khí của anh hiện tại trong quốc nội cũng rất cao, sau khi tin tức tập tiếp theo của 《Thiên Tử 》 đổi người rất nhiều fan mê điện ảnh đều biểu thị sẽ không xem tập tiếp theo nữa, trừ anh ra không có người thứ hai thích hợp làm Đường phương Đông trong điện ảnh.” Lý Đông Tây một bên nhét bánh quy vào trong miệng, một bên nói.

“Uống nước đi, đừng để bị nghẹn.” Đường Phong đứng lên đi đến bên cạnh rót một cốc nước đưa cho Lý Đông Tây.

Lý Đông Tây cười ha hả nhận lấy: “Cảm ơn anh Đường, kỳ thực, em nghĩ anh hiện tại nhân khí cao như thế, tính chất đề tài cũng cao, vì sao không làm bộ điện ảnh đầu tiên của phòng làm việc liên hệ đến chính anh.”

Đường Phong tuy rằng thái độ làm người rất khiêm tốn, nhưng mấy tin tức gần đây liên tiếp gây sự chú ý cho cậu, cũng chẳng khác nào đẩy đề tài về cậu lên vị trí đầu bảng.

Ngoại trừ fan mê điện ảnh 《Thiên Tử 》 ra, một ít khán giả quốc nội cũng rất bất mãn với cử động qua sông đoạn cầu của nhà sản xuất 《Thiên Tử 》, nhất là khi bọn họ biết phía sản xuất cư nhiên muốn dùng người quốc gia Á Châu khác đến đóng vai anh hùng phương Đông tập tiếp theo phim 《Thiên Tử 》 thì lại càng bất mãn.

Dựa vào cái gì Đường thân là người Trung Quốc lại do người ngoại quốc đến diễn?

Nhưng phía sản xuất lại cho rằng diễn viên đến từ Hàn Quốc kia ở quốc tế cũng có lực ảnh hưởng nhất định, có thể nhận vai anh hùng Châu Á.

Mặc dù cậu cũng không hiểu cách làm của phía sản xuất, bất luận trong công ty nào đều khó tránh khỏi gặp phải đảng phái, rõ ràng bộ đầu tiên của 《Thiên Tử 》 là do Robert trù hoạch chiến thắng đối thủ, nhưng lại mất đi sức khống chế đối với series 《Thiên Tử 》.

Chẳng qua hiện tại tập tiếp của 《Thiên Tử 》 rốt cuộc là do ai diễn đã không phải chuyện Đường Phong có thể hỏi đến, “Liên hệ đến tôi?” Đường Phong mím môi tự hỏi hàm nghĩa những lời này của Lý Đông Tây.

Cậu nói: “Cậu là chỉ điện ảnh liên hệ đến cuộc sống của tôi, mang đi vào một ít trải nghiệm trong cuộc sống của tôi?”

“Đúng vậy!” Lý Đông Tây kích động thiếu chút nữa đứng lên, nói rằng, “Em là đứng ở góc độ khán giả đến xem, loại điện ảnh gì sẽ hấp dẫn em bước vào rạp chiếu phim, kỳ thực em đặc biệt muốn xem điện ảnh tự truyện của anh Đường, ngẫm lại mấy năm trước có mấy khán giả biết đến anh? Thế nhưng hiện tại, không có bao nhiêu người lại không nhận ra anh.”

“Không chỉ cảm thấy hứng thú với quá trình đứng dậy của anh, bọn em cũng hiếu kỳ. . . Hắc hắc, cuộc sống tình cảm của anh nữa.” Lý Đông Tây nhỏ giọng nói nửa câu sau.

Cùng loại với tự truyện, cũng không phải thực sự tự truyện, chỉ là đem trải nghiệm của mình làm bản mẫu đưa vào trong điện ảnh, ngẫm lại cuộc sống “Đa màu đa vẻ” của mình, nếu thực sự đưa vào trong điện ảnh phỏng chừng cũng là đặc sắc tuyệt luân.

Đề nghị của Lý Đông Tây đích xác rất hấp dẫn, Đường Phong suy nghĩ một chút, nhất thời cảm thấy đề tài điện ảnh đầu tiên đã có rồi, nửa thân cậu coi như là một câu chuyện miệt mài, mà điện ảnh liên quan đến giới giải trí, phỏng chừng cũng có thể hấp dẫn không ít người.

“Đông Tây, lần này cảm ơn cậu, tự cậu chậm rãi chơi, tôi đi thương lượng với tiểu Vũ bọn họ một chút.” Thoáng cái có ý tưởng, Đường Phong bỏ rơi Lý Đông Tây còn mình bỏ chạy đi ra ngoài triệu tập hội nghị khẩn cấp.

Nhìn cánh cửa đóng lại, Lý Đông Tây cười cười: “Người anh nên cảm ơn không phải tôi đâu.”

Từ trong túi lấy ra điện thoại di động, Lý Đông Tây ấn một dãy số.

“Ông chủ, Đường Phong hẳn là đã tiếp nhận ý kiến của ngài, hiện tại đã đi ra ngoài họp.”

【Rất tốt 】

“Không dự định nói cho Đường Phong sao?” Lý Đông Tây nhỏ giọng hỏi.

【Không cần, cậu tiếp tục đi theo cậu ấy 】

Nói hết lời, điện thoại đối phương liền ngắt.

Lý Đông Tây cất di động, ngồi một hồi sau liền thở dài: “Đường Phong ơi Đường Phong, ông chủ là thật thích anh.”

Vì sao không trực tiếp giúp Đường Phong?

Vì sao không nói cho Đường Phong chủ ý này kỳ thực là Albert nghĩ ra?

Lý Đông Tây không rõ, nhưng ông chủ đã yêu cầu như thế, cậu cũng sẽ không vi phạm ý muốn của ông chủ.

So với những người khác, Albert có thể không phải là người hiểu Đường Phong nhất, nhưng anh nhất định là người thưởng thức tài hoa của Đường Phong nhất, lại biết tài hoa của người đàn ông này là ở chỗ nào.

 

Đệ ngũ thập tam chương: chủ động xuất kích.

Đường Phong đem đề nghị của Lý Đông Tây chỉnh lý sơ qua sau đó đưa ra ngay trong hội nghị, đề tài điện ảnh lấy bản mẫu Đường Phong chiếm được sự ủng hộ và tán thành của mọi người, sau khi xác định đề tài kịch bản ban biên tập liền bắt đầu tiến hành sáng tác, công tác cụ thể liền do người của phòng làm việc phụ trách.

Tài chính có, kịch bản cũng không lo, hiện tại phải xem có thể mời được đạo diễn hay không.

Hiện tại phần lớn đạo diễn đều là tự chọn đề tài tiến hành quay chụp, nhưng nếu gặp được kịch bản và đề tài hay, tin tưởng cũng sẽ không ai cự tuyệt.

Đường Phong đầu tiên đem mục tiêu nhắm ngay đạo diễn từng hợp tác với cậu, không nhất định phải mời người ta đến chỉ đạo, nhưng liên quan đến hợp tác trước đó, chí ít cũng sẽ được hỗ trợ đề cử.

Đạo diễn này tự nhiên không phải đạo diễn Lý Nguy, đối phương đang thu xếp cho điện ảnh mới không có biện pháp đến hỗ trợ, nhưng đạo diễn Lý Nguy rất nhiệt tình đề cử cho Đường Phong.

Nếu muốn đặt chân tại thị trường quốc nội, tốt nhất chính là hợp tác với đạo diễn quốc nội, thế nhưng đạo diễn quốc nội hiện tại có kinh nghiệm có năng lực chân chính cũng chỉ có vài người, ví dụ như đạo diễn Vương An trước đó rất có thành kiến với Đường Phong chính là một trong số đó.

May là, đạo diễn Lý Nguy đề cử cho Đường Phong không phải đạo diễn Vương An, mà là một đạo diễn họ Trần quốc nội từng nhận rất nhiều giải thưởng đạo diễn xuất sắc nhất của các liên hoan phim.

“Kịch bản đã đưa cho đạo diễn, không biết đạo diễn Trần có thể nhận công việc này không, hiện tại chỉ có thể từ từ đợi.”

Đường Phong nói rằng, “Không thể quá bị động, em dự định nếu qua một tuần đạo diễn Trần cũng không có câu trả lời thuyết phục, em sẽ tự mình đi tới bàn chuyện với ông ta.”

Lục Thiên Thần không nói, chỉ là giữa đôi lông mày đều sắp nhíu thành dãy núi, nhìn qua đích thực là lo lắng hiếm thấy.

“Em nói anh sao vậy?” Đường Phong thoáng cái nở nụ cười, nửa người trên ló ra vươn tay vuốt lên ấn đường của người kia, “Đừng luôn nhíu mày, nhìn mà yêu thương.”

Lục Thiên Thần ánh mắt sáng lên, đè lại bàn tay cậu dán lên mặt mình: “Tôi nghĩ mình hình như không giúp gì được em.”

Trong lòng, không quá thoải mái.

“Anh có thể ở bên em là đủ rồi, em nói, anh cũng có thể học tập em, xem em bình thường chẳng phải cũng không giúp được gì cho anh sao? Em vẫn cứ yên tâm thoải mái, ha hả.”

Lục Thiên Thần nhịn không được vung lên khóe miệng.

Không để Đường Phong chờ một tuần, ngay ngày thứ tư cậu đưa dàn ý kịch bản cho đạo diễn, phòng làm việc liền nhận được cú điện thoại do trợ lý đạo diễn Trần gọi tới, câu trả lời rất đơn giản.

Đạo diễn Trần hiện nay đang muốn chuẩn bị cho một bộ điện ảnh, tuy rằng rất thích kịch bản kia, nhưng mong muốn có thể hoãn lại về sau.

“Tôi vừa tra qua, điện ảnh mới của đạo diễn Trần kỳ thực bây giờ còn chưa xác định xuống, có kịch bản, nhưng diễn viên đều còn đang huấn luyện, phỏng chừng chờ ông ta quay xong điện ảnh thì cũng là chuyện hai năm sau.” Tiểu Vũ đem tình hình thực tế nói cho Đường Phong, “Đường Phong, nếu thực sự không được chúng ta có thể hợp tác với đạo diễn khác, kịch bản của chúng ta không kéo dài được hai năm đâu.”

Dù sao kịch bản là có liên hệ với bản thân Đường Phong, hai năm sau sẽ xảy ra chuyện gì ai cũng không biết, quá nhiều thứ chưa biết khiến phòng làm việc không có biện pháp chờ đạo diễn Trần hai năm.

Hơn nữa điện ảnh của đạo diễn Trần chính thức quay phỏng chừng còn một năm nữa, một năm này cũng đủ để Đường Phong bọn họ quay xong kịch bản hiện tại, nói đến nói đi, vẫn là đối phương không quá muốn nhận điện ảnh của họ.

“Hiện tại đương nhiên có thể tùy tiện tìm một đạo diễn, chỉ là tôi không muốn tùy tiện liền làm ra một bộ điện ảnh.”

Đường Phong trầm ngâm chốc lát, hỏi tiểu Vũ số điện thoại và địa chỉ của trợ lý đạo diễn Trần, sau khi nghe được gần đây đạo diễn Trần đang huấn luyện tân binh điện ảnh ở thành phố B, liền lập tức đặt vé máy bay, cậu muốn đích thân đi tìm đạo diễn.

Có cần vất vả như vậy không? Cậu chỉ là không muốn sự nỗ lực của mọi người đến thời khắc mấu chốt lại hóa thành hư ảo mà thôi.

“Tôi đi với em.” Lục Thiên Thần mở hành lý giúp Đường Phong thu dọn đồ đạc, thấy cục diện Đường Phong đang nhét mấy bộ quần áo vào va li, hiển nhiên là dự định trường kỳ kháng chiến, không thành công khuyên được đạo diễn Trần là sẽ không dự định về nhà.

“Anh không phải muốn đi công tác ở Anh sao, chuyện của mình không xử lý tốt cả ngày đi theo em, em sẽ áy náy, hơn nữa, nếu anh kinh doanh thua lỗ, đến lúc đó ai đầu tư điện ảnh cho em?” Đường Phong cười gấp lại mấy bộ quần áo thường mặc, “Anh không cần lo cho em, Thụy Thừa và Đông Tây sẽ đi cùng em.”

Trương Thụy Thừa là nhân viên phòng làm việc của Đường Phong, đi theo cũng không có gì, dù sao tiểu Vũ còn phải ở lại thành phố S trông coi chuyện phòng làm việc và xử lý kịch bản, nhưng vì sao Lý Đông Tây cũng đi theo?

Lục Thiên Thần hơi mím môi, không hỏi Đường Phong vì sao, chỉ là nói rằng: “Vậy để tiểu ác ma cũng theo em đi, dù không thể bảo vệ em, cũng có thể làm cu li cho em.”

Đường Phong nghe xong thoáng cái nở nụ cười: “Tốt xấu tiểu ác ma cũng là sát thủ tiếng tăm lừng lẫy, anh bảo cậu ta làm cu li cho em?”

“Không cho cậu ta theo, anh sẽ lo.”

“Được rồi, nhưng em không đặt vé máy bay cho cậu ấy.” Đường Phong kiểm tra hành lý một chút, hẳn là đều đủ hết rồi, từ sau lần kia bắt gặp tiểu ác ma trong phòng làm việc của Lục Thiên Tịch bọn họ cũng không gặp mặt.

Đừng nói, cậu đúng là có chút nhớ thằng nhóc nguy hiểm kia.

“Khách sạn đã đặt cho em rồi, đến lúc đó anh sẽ bảo cậu ta tới tìm em.” Lục Thiên Thần giúp Đường Phong kéo khóa va li, dựng thẳng lên đặt sang một bên.

“Phải cẩn thận chăm sóc cho mình, sắp tới mùa đông rồi, trời cũng khá lạnh, đừng để bị cảm.” Lôi kéo tay cậu, Lục Thiên Thần lải nhải cằn nhằn căn dặn.

Bình thường Charles còn nói Đường Phong hay lải nhải càm ràm thích đạo lý lớn, kỳ thực Lục Thiên Thần nói dông dài cũng không kém hơn cậu.

“Đã biết.” Mở hai tay, Đường Phong ôm lấy cái tên lúc đầu khiến cậu chán ghét trước mặt này, khi ấy nào biết hiện tại cư nhiên lại trở thành người yêu?

Sáng sớm hôm sau, Đường Phong cùng Trương Thụy Thừa bọn họ cùng nhau ngồi máy bay đi tới thành phố B.

. . .

Sau khi xuống máy bay bọn họ đi tới khách sạn đã đặt trước, Đường Phong quyết định ngày hôm nay nghỉ ngơi một chút trước, sau khi nghe được vị trí chắc chắn của đạo diễn Trần ngày mai trực tiếp giết tới.

Nhân viên phục vụ khách sạn giúp Đường Phong mở cửa phòng, sau khi cầm thẻ phòng cậu liền đem hành lý đặt sang một bên, vừa mở hành lý chuẩn bị đem máy vi tính với mấy thứ đồ dùng lấy ra, đột nhiên liền có người thoáng cái xuất hiện phía sau cậu, vươn tay bưng kín miệng cậu.

Căn cứ vào bản năng, Đường Phong trực tiếp nhắm mắt lại cố sức húc ra sau, thế nhưng còn chưa chờ cậu thi triển tài nghệ vật lộn, phía sau liền truyền đến thanh âm quen thuộc của người nào đó.

“Ôi, mũi của tôi!” Một tiếng kêu thảm, tiểu ác ma bưng mũi hô lên, “Muốn chết sao, làm gì có ai hiếp người như vậy.”

Đường Phong quay đầu thấy được thằng nhóc quen thuộc kia, nhìn từ khe hở bàn tay của người nào đó chảy ra chất lỏng màu đỏ, cậu liền không nhịn xuống bật cười: “Ha ha ha!”

Đường đường đại sát thủ, bị cậu húc đầu chảy máu mũi.

“Anh còn cười, mũi của tôi!” Tiểu ác ma ngửa đầu bưng mũi, vội vã nhảy dựng lên chạy về phía phòng tắm, còn không quên mắng, “Đầu của anh làm bằng thép à, cứng muốn chết!”

Kỳ thực va chạm vừa rồi, đầu của cậu cũng rất đau.

Thế nhưng so với xương sụn của mũi, cái đầu vẫn cứng hơn.

Ba người ba phòng, gian phòng đều là cạnh nhau, vừa rồi mấy tiếng gào khóc thảm thiết trong phòng Đường Phong rất nhanh liền hấp dẫn Lý Đông Tây và Trương Thụy Thừa bên cạnh tới, còn tưởng rằng xảy ra chuyện gì, sau khi Đường Phong giải thích, nói là một người bạn cũ cố ý đến dọa cậu.

Mà người bạn cũ này, hiện tại hai lỗ mũi đang nhét bông y tế, từ trong phòng tắm đi ra.

“Đường Phong, có phải anh luyện thiết đầu công hay không, đầu vừa quay đi đã cứng như vậy.” Nhàn tản đi ra tiểu ác ma cũng chú ý tới hai người bên cạnh Đường Phong.

Một người có chút hiếu kỳ nhìn nhìn cậu, người nọ lớn lên coi như tạm được, mà cũng chỉ tạm được mà thôi, bình bình thường thường không có gì đặc sắc, tiểu ác ma tùy tiện nhìn hai mắt liền dời đi đường nhìn.

Nhưng thật ra cái tên bên cạnh Đường Phong đeo cái kính gọng đen ngốc hề hề đang ở chỗ này nở nụ cười thân thiện, thấy thế nào cũng rất quen mắt.

Trong nháy mắt ánh mắt hai người tiếp xúc, cực kỳ hữu hiệu truyền đi tin tức với nhau:

Tôi không vạch trần anh.

Tôi không truy sát cậu.

Tiểu ác ma cười hắc hắc với Lý Đông Tây, trong lòng nghĩ, Albert kia thực sự là một tên biến thái, dám tìm người trông coi bên cạnh Đường Phong.

Tuy rằng không thích có kẻ cướp người với anh cả nhà mình, nhưng ít ra cái người Albert phái tới kia năng lực không tệ, có thể bảo vệ được Đường Phong.

Sờ sờ cái mũi bị thương của mình, tuy rằng tiểu ác ma không nghĩ Đường Phong có bao nhiêu cần bọn họ bảo vệ.

“Giới thiệu một chút, đây là Trương Thụy Thừa, hiện tại là đồng nghiệp phòng làm việc của tôi.”

Đường Phong nhiệt tình giới thiệu.

“Đây là Lý Đông Tây, nhà báo lớn trong tương lai, lần này theo tôi đi phỏng vấn.”

Yêu cầu phỏng vấn là Lý Đông Tây đề nghị, nói là muốn ghi lại quá trình ra đời bộ phim đầu tiên của phòng làm việc Đường Phong, Đường Phong không chút suy nghĩ liền đồng ý.

“Đây là tiểu ác ma, ” Con mắt Đường Phong đều cười đến cong lên, “Trợ lý tư nhân và. . . Bảo mẫu của tôi.”

Chuyên đi giặt quần áo lau bàn và làm tất cả việc vặt.

Lý Đông Tây cười đến càng xán lạn, Trương Thụy Thừa hiếu kỳ nhìn tiểu ác ma, người sau khóe miệng co rút, hừ một tiếng không phản bác.

 

Đệ ngũ thập tứ chương: hậu sinh khả uý.

“Lát nữa đi gặp đạo diễn, tôi không yêu cầu cậu làm đứa trẻ lễ phép văn minh, mặc kệ xảy ra chuyện gì cũng không được nổi lên xung đột, càng không thể mắng chửi ra tay đánh người, có thể chứ?”

“Thiết —— ”

“Tiểu ác ma.”

“Biết rồi biết rồi, sao anh lại phiền như thế, tốt xấu tôi cũng là một nhân vật tiếng tăm lừng lẫy, lẽ nào ngay cả một chút đạo lý cũng không biết?”

Trước khi xuống xe, Đường Phong căn dặn tiểu ác ma một phen, cậu đương nhiên biết tiểu ác ma là sát thủ tiếng tăm lừng lẫy bản lĩnh rất lớn, nhưng từ cậu đến xem, người làm phần công tác nguy hiểm này bản thân chính là rời xa biên giới xã hội, cả đám đều là nhân vật cực kỳ có tính cách, không thể ấn theo lẽ thường để lý giải.

Hôm qua nghe được đạo diễn Trần ngày hôm nay sẽ đi kiểm tra thành quả huấn luyện của các diễn viên, Đường Phong lập tức liền lên đường.

Mang theo ba trợ lý, tuy rằng chỉ có Trương Thụy Thừa là trợ lý hàng thật giá thật, hai vị khác một người là sát thủ, một người là nhà báo, vẫn là trước khi đi gặp đạo diễn Trần nói một chút với mấy người này, miễn cho đến lúc đó thanh niên không hiểu chuyện xông tới chỗ đối phương liền không ổn.

Đến chỗ dưới lầu, Đường Phong gọi điện thoại cho trợ lý của đạo diễn Trần, điện thoại kêu hai ba tiếng rồi kết nối, Đường Phong nói rõ ý đồ đến đây của mình, muốn gặp đạo diễn Trần một lần.

Trợ lý của đạo diễn Trần từ chối nói đạo diễn Trần hiện tại không tiện, Đường Phong liền thẳng thắn nói cậu hiện tại đã ở dưới lầu, đối phương dường như có chút kinh ngạc, nói là sẽ đi nói một tiếng cho đạo diễn Trần.

Sau khi nói chuyện điện thoại xong bọn họ chờ ở ngay dưới lầu, Trương Thụy Thừa có chút lo lắng hỏi thăm: “Anh Đường, nếu bọn họ không cho chúng ta vào thì sao?”

“Sẽ không, bọn họ khẳng định sẽ cho chúng ta vào.” Đường Phong trả lời chắc chắc không gì sánh được.

Quả nhiên, không để Đường Phong bọn họ chờ quá lâu, qua khoảng hai ba phút sau đối phương liền gọi điện thoại mời bọn họ đi vào.

Dù sao người đã tới dưới lầu, đạo diễn Trần cũng không phải người khó ở chung, sẽ không để Đường Phong bọn họ một mực chờ dưới lầu.

Đường Phong sở dĩ dám tự mình giết tới, cũng là từ chỗ đạo diễn Lý Nguy biết được đạo diễn Trần là một người tương đối dễ tính, về phần cậu làm như vậy có phải là da mặt dày hoặc là cảm thấy xấu hổ hay không, Đường Phong sớm đã nói qua, cậu đã qua cái tuổi dễ xấu hổ.

“Anh Đường, anh thật là lợi hại.” Trương Thụy Thừa đột nhiên tràn đầy kính nể nói.

Một bên đi vào bên trong, Đường Phong một bên vừa cười vừa nói: “Tôi có gì mà lợi hại?”

“Không phải sao, anh xem anh hiện tại là đại minh tinh rất nổi danh ở quốc nội, trước đó cũng có không ít đạo diễn muốn hợp tác với chúng ta, trước đây em cũng tiếp xúc với một ít đại minh tinh, nhưng mấy đại minh tinh kia cho dù bị đạo diễn danh tiếng từ chối cũng sẽ không hé răng, cho dù muốn đi tìm đạo diễn cũng là sai những người khác đi, em chưa thấy ai tự mình đi tới như anh.”

Trương Thụy Thừa không gì sánh được cảm thán nói, cậu tốt xấu cũng lăn lộn trong giới giải trí hai năm, tiếp xúc với một ít đại minh tinh đại MC, khi người được nâng lên một vị trí thì cũng rất ít ai sẽ tiếp tục khom lưng, sợ mất mặt mất thể diện.

Nhưng Đường Phong, cư nhiên trực tiếp giết tới.

“Tích cực tranh thủ cơ hội cũng không phải chuyện mất mặt, cho dù thất bại cũng tốt hơn ngồi một chỗ chờ chết.” Đường Phong vừa cười vừa nói, “Cậu biết Fiennes không? Cho dù là Fiennes năm xưa, trước khi chưa nổi tiếng cũng đã từng bôn ba chung quanh tìm kiếm cơ hội đóng phim, chẳng có ai là một bước lên trời.”

Nhìn người khác thành công vinh quang chói sáng, cũng phải biết phần lớn những người đó cũng từng có quá khứ chua xót.

Hiện tại đối với Đường Phong mà nói, những thứ này cũng không là chuyện khiến cậu cảm thấy khó chịu.

Một người làm thế nào biết mình đã nổi danh? Khi Đường Phong đi tới gian phòng tầng trệt theo như lời trợ lý của đạo diễn Trần, còn chưa tiến lên nói rõ mình là ai, đối phương đã mỉm cười đi tới.

“Tôi còn tưởng là cậu nói đùa, không nghĩ tới thực sự ở dưới lầu, lúc này mới vài phút đã đi lên, các cậu chờ một chút, đạo diễn đang xem thành quả huấn luyện của mấy diễn viên.” Trợ lý của đạo diễn Trần cũng rất hiền lành, trò chuyện với Đường Phong liền mang bọn họ đi vào.

Ở đây giống như một phòng học vũ đạo lớn, rất trống trải, có hai mặt tường đều phủ kín gương, có lẽ có hơn mười thanh niên lần lượt đứng thành một loạt dựa vào tường, ở giữa phòng có một cô gái ăn mặc hoa phục cổ đại, tuy rằng trong tay không có bất cứ vật phẩm gì, nhưng từ động tác đến xem dường như là đang rót rượu.

Đường Phong lần đầu biết, hóa ra rót rượu cũng có thể biểu diễn đẹp mắt như vậy.

Bởi vì gian phòng rất trống trải mà người cũng không nhiều, lại có nhiều mặt gương, mặc dù Đường Phong bọn họ đi vào cũng không rêu rao gì đó, nhưng vẫn có mấy diễn viên trẻ tuổi thấy được cậu, mấy người xếp sau tụ lại với nhau thấp giọng nói vài câu, tràn đầy hiếu kỳ nhìn Đường Phong, nhưng là chỉ có thế.

Một người đàn ông tuổi chừng sáu mươi khẽ cau mày đứng ở một bên cùng với một quý bà hơn bốn mươi tuổi nhìn qua đặc biệt ưu nhã, khi cô gái biểu diễn bọn họ không có nói chuyện với nhau một câu, chỉ là chăm chú nhìn.

Thẳng đến khi cô gái kia biểu diễn xong trở về đội ngũ, bọn họ mới ghé vào với nhau nói vài câu.

Sau đó các diễn viên trẻ tuổi lần lượt tiến lên biểu diễn, có múa kiếm, có đánh đàn, Đường Phong dù sao cũng từng học khoa chân múa tay một đoạn thời gian, nhìn ra được trên mỗi động tác của mấy diễn viên kia đều là rất cố gắng đi học, tuy đều đã từng luyện tập, nhưng lúc biểu diễn phần lớn đều có hương vị mây bay nước chảy lưu loát sinh động, hàm súc mười phần lại không vết tích dáng vẻ kệch cỡm.

“Đều nghỉ ngơi trước đi, để cô Lý nói cho các em một chút về phần biểu diễn vừa rồi, tổng thể mà nói, tất cả mọi người biểu diễn không tệ.” Thẳng đến tất cả mọi người biểu diễn xong, đạo diễn Trần mới lộ ra một tia mỉm cười.

Các diễn viên trẻ tuổi dường như đều thở dài một hơi, biểu tình buộc chặt vừa rồi cũng dần dần thả lỏng xuống, líu ríu tụ với nhau không biết là đang thảo luận biểu diễn trước đó hay là thảo luận sao hôm nay Đường Phong lại chạy tới đây, không ít người đều nhìn về phía Đường Phong bên này.

Đến lúc này đạo diễn Trần còn không phát hiện trong phòng có thêm một người, vậy cũng không có khả năng.

“Xem các cô bé kia hưng phấn kìa, cậu vừa đến bọn họ liền vui vẻ.” Đạo diễn Trần rất tự nhiên cười cười đi tới, “Qua bên kia ngồi nói đi.”

Trong phòng có vài chiếc ghế, Đường Phong cũng không ghét bỏ, cùng đạo diễn qua đó ngồi xuống, rất nhanh trợ lý liền đưa lên hai chén trà.

Trương Thụy Thừa giữ đúng khuôn phép đứng ở bên người Đường Phong, tiểu ác ma có chút buồn chán nhìn đến nhìn đi, thỉnh thoảng cùng Lý Đông Tây bên cạnh liếc mắt nhìn nhau, một cỗ khói thuốc súng không lời nổi lên.

Không muốn kéo dài thời gian của đạo diễn, Đường Phong sau khi ngồi xuống liền đi thẳng vào vấn đề nói: “Đạo diễn Trần, kịch bản ngài đã nhận được rồi phải không?”

“Nhận được rồi, cũng đã xem, rất tốt, ” Cúi đầu nhấp một ngụm trà, đạo diễn Trần đột nhiên ánh mắt sáng lên, hiếu kỳ ngẩng đầu hỏi, “Nghe nói là căn cứ vào chuyện của cậu cải biên?”

“Cũng không xem như là cải biên, chỉ là bên trong có rất nhiều bóng người.” Thấy đối phương hiếu kỳ, Đường Phong lập tức nói, “Có thể nói rất nhiều diễn viên đều có trải nghiệm của mình trong kịch bản, đi tới một chỗ đột nhiên nhìn không thấy tương lai, vốn cho rằng tình trạng lúc này đã đủ thảm, kết quả cư nhiên còn gặp phải chuyện tệ hơn.”

Đường Phong thái độ thành khẩn nói rằng: “Đạo diễn Trần, tôi cũng không nói lời đường hoàng nào khác, lúc này tôi đến tìm ngài chỉ hy vọng ngài có thể suy nghĩ kỹ một chút, tôi là thật tâm muốn hợp tác với ngài, cũng hi vọng kịch bản này, bộ điện ảnh này có thể do ngài đạo diễn.”

“Cậu người này, ha hả.” Đạo diễn Trần đột nhiên nở nụ cười, có chút bất đắc dĩ, lại có chút buồn cười.

“Phim của cậu tôi đều xem qua, trong minh tinh điện ảnh người Hoa hiện tại diễn xuất và sức quyến rũ cá nhân của cậu đều xem như là hiếm thấy, trước đó đạo diễn Lý Nguy cũng luôn nói về cậu, nói cậu tuy rằng còn trẻ nhưng đã chín chắn chững chạc y như người tuổi bốn mươi, rất thú vị, hiện theo ý tôi, còn có cái tính bướng bỉnh, rất quật.”

Tiểu ác ma hơi chút hoàn hồn, ghé vào bên tai Lý Đông Tây nhỏ giọng hỏi: “Đạo diễn này cười đến cười đi, còn nói Đường Phong là cái gì bướng bỉnh, rốt cuộc là đáp ứng hay không đáp ứng?”

“Đáp ứng rồi.” một câu nói trực tiếp quả đoán.

Tiểu ác ma khinh bỉ Lý Đông Tây: “Thiết, thật hay giả, đừng có khoác lác, trước đó không phải vẫn không đáp ứng sao, sao hiện tại chỉ nói hai câu liền đáp ứng?”

Lý Đông Tây thẳng thắn không để ý tới tiểu ác ma, cái miệng người sau khẽ động khẽ động im lặng mắng vài câu, nhưng vẫn ngoan ngoãn không gây sự, đạo diễn và Đường Phong bên kia dường như trò chuyện khá vui vẻ, đề tài câu chuyện rất nhanh lại đi tới hiện trạng điện ảnh Trung Quốc hiện tại.

“Điện ảnh bây giờ bước vào thời đại thương nghiệp, liền có mấy người không thật tâm đóng phim chỉ muốn kiếm tiền, cả đám người giả vờ giả vịt đóng phim đi lừa khán giả, một bộ phim dù lớn tới đâu mà không có chất lượng vậy cũng chỉ là điện ảnh nhỏ, lừa đảo khán giả.” Đạo diễn Trần có chút cảm khái thở dài, đối với hiện trạng điện ảnh hiện tại cũng là bất lực.

“Khán giả cũng không phải kẻ ngu, bị lừa vài lần sẽ không bị lừa nữa, chờ sau đó thị trường điện ảnh mở rộng, điện ảnh nước ngoài đều tràn vào thị trường nội địa, điện ảnh quốc nội sẽ rất khó sinh tồn, danh tiếng không cao, ai còn đến ủng hộ chúng ta nữa?”

Đạo diễn Trần nói với Đường Phong: “Cậu là người từng đóng phim ở Hollywood, hẳn là biết thị trường điện ảnh trong và ngoài nước khác nhau như thế nào, cũng biết chênh lệch giữa chế tác điện ảnh trong nước và ngoài nước là rất lớn, chúng ta nếu muốn bảo vệ mảnh trận địa này, đầu tiên là làm đạo diễn và diễn viên đều phải có giác ngộ nghiêm túc đóng phim.”

“Đạo diễn Trần, tôi biết ngài không có thời gian, nhưng có thể cho tôi cũng là cho ngài một cơ hội hay không, để chúng ta hợp tác một lần?” Đường Phong nói chuyện cuối cùng vẫn không quên mục đích cậu tới ngày hôm nay.

Nhìn diễn viên thành khẩn từ nơi xa xôi tìm đến mình trước mặt, đạo diễn đột nhiên có chút dao động.

Trầm mặc hai ba phút, ngay lúc Đường Phong đều sắp mắc bệnh tim lần nữa, đạo diễn Trần rốt cục cười ra tiếng gật đầu, chỉ nói bốn chữ: “Hậu sinh khả uý!”