Edit: Huyết Vũ.

Đệ ngũ thập bát chương: cuộc sống điện ảnh.

Mặc dù điện ảnh có rất nhiều chỗ tham khảo từ cuộc đời Đường Phong, nhưng cũng có rất nhiều chi tiết không thể viết ra, ví dụ như Đường Phong từ ngày đầu tiên rời khỏi bệnh viện đã bị đưa đến chỗ Charles, ở trong điện ảnh liền đổi thành chủ tịch Lục ông chủ công ty sắp xếp cho cậu một gian nhà trọ nhỏ hẹp.

Không sai, trong điện ảnh cũng vẫn gọi chủ tịch Lục.

Khi quay đến màn này rất nhiều người đều suy đoán, chủ tịch Lục trong 《sống lại 》 có phải chính là Lục Thiên Thần rất ít lộ diện trong giải trí Thiên Thần hay không, có người hỏi qua Đường Phong chuyện này, nhưng người sau thủy chung không cho mọi người một câu trả lời chuẩn xác.

Cảnh đầu tiên người đàn ông rơi vào trong biển rộng trong lúc giãy dụa giữa sống và chết đột nhiên suy nghĩ cẩn thận rất nhiều chuyện, trong đó đạo diễn Trần quay chụp bốn năm phút độc thoại nội tâm, độc thoại thuộc về Trần Phàm trong điện ảnh.

Chết có thể giải quyết tất cả sao? Ngoại trừ trốn tránh, ngoại trừ khiến cho mình biến mất trên thế giới này, cũng không có mấy người sẽ rơi nước mắt vì cậu, chờ năm tháng trôi đi, sẽ chẳng lưu lại gì cả.

Biển cả mùa đông, nước biển lạnh giá đến xương, nằm trong bệnh viện nghe mấy người y tá nghị luận về mình.

“Thật đáng thương, đã thành cái dạng này cũng không ai đến xem một chút.”

“Anh ta trước đây hình như là một người trong đoàn thể thần tượng rất có tiếng kia, tuy rằng đẹp trai, thế nhưng so với một người khác đã thành đại minh tinh trong đoàn thể thì hình như không có tiếng tăm gì.”

Mùi thuốc sát trùng gay mũi, bức tường trắng bi thảm, khiến người bên cạnh thương mình thất vọng, người như vậy vốn đã có kết thúc như thế, thực sự làm cho người ta không cam lòng.

Điện ảnh 《sống lại 》.

Cảnh thứ ba, ban ngày, công ty giải trí.

Trải nghiệm thay đổi quá nhanh, thậm chí trải qua khảo nghiệm sống chết, Trần Phàm sau khi sống lại giống như thay đổi một người khác, không còn đi đánh bạc, không còn say rượu.

Rất nhiều người đều không rõ vì sao Đường Phong trong hiện thực lại đột nhiên thay đổi thành người khác, ở trong điện ảnh có thể tìm được một ít đáp án, người đàn ông sau khi tỉnh lại mất đi một phần ký ức, đối với người bên người lạnh lùng và phiền chán với mình, luôn luôn sẽ không cảm thấy thoải mái, càng còn nhiều chính là tràn ngập nghi hoặc.

Cảnh quay thứ ba, công ty sắp xếp cho cậu một gian ký túc xá nho nhỏ, cậu cũng có thể vui vẻ cuộn tay áo dùng thời gian một ngày chỉnh lý gian phòng sạch sẽ.

Không có việc làm, liền chủ động đi tìm chủ tịch công ty, không có cách nào gặp mặt, tìm cơ hội đi tiếp cận.

Đường Phong muốn chính là điện ảnh nhẹ nhõm có một ít chi tiết khiến người xem có thể ngầm hiểu buồn cười lại có chút cảm xúc, ở trong một màn này, Đường Phong và đạo diễn Trần sau khi thương lượng đã khiến tiết tấu thay đổi nhanh hơn một ít.

Trần Phàm vốn không ngốc lại dùng một phương pháp ngốc nghếch tiếp cận chủ tịch Lục, ở trong nhà ăn công ty, không phải mỗi ngày đều có thể gặp được chủ tịch Lục, nhưng chủ tịch Lục một tháng khẳng định sẽ đến đây vài lần.

Trần Phàm mỗi ngày đều sớm đến nhà ăn chờ, hình ảnh một màn một màn cắt nối, có đôi khi cậu ngồi trong góc uống nước chanh, có đôi khi nghe nhạc đầu cậu lắc đến lắc đi, có đôi khi lại giả vờ xem báo nhưng kỳ thực là đang quan sát chủ tịch Lục có xuất hiện hay không.

Chờ đợi luôn luôn đáng giá, sau một màn lại một màn hình ảnh qua đi, chủ tịch Lục rốt cục xuất hiện trong công ty.

Khi những người khác ở công ty đều xa xa nhìn người đàn ông nắm giữ quyền hành sinh tử của họ, Trần Phàm lại liều lĩnh xông tới, giả làm nhân viên phục vụ bưng trà bưng thức ăn cho chủ tịch Lục và khách, nhưng cậu mất đi một phần ký ức lại không biết chủ tịch Lục liếc mắt liền nhìn ra cậu là ai.

Trình diễn khiến người ta cười, phối với bối cảnh âm nhạc tiết tấu rộn rã, Đường Phong đem một màn này diễn có chút phong cách Chaplin(*).

(*) Charlie Chaplin: Vua hề Sác lô.

“Cắt! Tốt!” Đạo diễn Trần cười vỗ vỗ tay, cũng không keo kiệt lời ca ngợi và tiếng vỗ tay của mình.

May là lần này đạo diễn Trần không kêu một câu “Làm lại lẫn nữa.”

Biểu diễn bốn năm lần tình tiết sắm vai nhân viên phục vụ cấp tốc chạy chân, Đường Phong thật ra có chút choáng đầu, phân cảnh liên quan đến cậu buổi sáng đã quay xong, buổi chiều quay là cảnh của những người khác, ví dụ như Trần Minh Húc, chủ tịch Lục trong điện ảnh và đại minh tinh Ca Trần lên sân khấu.

“Mệt phải không, nhìn cậu chạy tới chạy lui.” Diễn viên đóng vai chủ tịch Lục cầm một chai nước đi tới, cười mở nắp chai rồi đưa cho Đường Phong.

“Cảm ơn.” Cậu đúng là có chút khát.

Ngửa đầu uống một ngụm nước, Đường Phong phát hiện đối phương một mực nhìn cậu.

Diễn viên diễn vai chủ tịch Lục là đạo diễn Trần đề cử, hiện tại cũng là một trong tứ đại vai nam trẻ, mấy năm gần đây có xu thế vượt qua Vệ Đạo Minh, lúc đầu lập nghiệp từ phim truyền hình, bởi vậy bản thân cũng có cơ sở quần chúng không tệ.

Sau đó thành công chuyển hình lên màn ảnh lớn, hai năm nay phóng tầm mắt chọn phim của giới giải trí nội địa cũng coi như là số một số hai, điện ảnh không phải danh tiếng tốt thì chính là phòng bán vé tốt, cũng kết thân với không ít đạo diễn lớn, lần này đóng phim 《sống lại 》 của Đường Phong, nghe nói cũng là tự mình tiến cử nhờ đạo diễn Trần giới thiệu.

Từ góc độ diễn viên đến xem, Đường Phong và người này kỳ thực hẳn là đối thủ cạnh tranh, có thể chủ động tìm tới cửa, không sợ phải diễn chung với Đường Phong từng nhận giải ảnh đế Venice, từ điểm này đến xem, người đàn ông gần 30 này đích xác có tư cách vượt qua Vệ Đạo Minh.

“Hình như anh có chuyện muốn hỏi tôi.” Đường Phong tiện tay đặt chai nước sang một bên, lấy mu bàn tay xoa xoa giọt nước ở khóe miệng.

Phân cảnh ngày hôm nay là mượn quay ở nhà ăn nhân viên của giải trí Thiên Thần, nhờ phúc của Lục Thiên Thần, thức ăn hôm nay của tổ kịch là do giải trí Thiên Thần bao, thỉnh thoảng cũng có nhân viên khác của công ty Thiên Thần nhìn bọn họ quay phim ở cách đó không xa, Đường Phong nhớ kỹ lúc nghỉ ngơi vừa rồi, nam diễn viên đóng vai chủ tịch Lục còn ở bên cạnh nói chuyện phiếm với nhân viên giải trí Thiên Thần.

Kỳ thực nam diễn viên này cũng có vài phần khá giống với Lục Thiên Thần, khí chất thiên lạnh, dáng người cũng giống, khác biệt chính là Lục Thiên Thần đã quen lạnh như băng, mà nam diễn viên thì càng thích nói giỡn nói chuyện phiếm với bọn họ, tính cách cũng cởi mở hơn chút.

“Không, chỉ là vừa rồi cậu đóng phim tôi đột nhiên nghĩ, lúc trước cậu sẽ không thực sự giả làm nhân viên phục vụ đi tiếp cận chủ tịch Lục chứ?”

Nam diễn viên hiếu kỳ hỏi.

“Anh nghĩ sao?” Đường Phong chưa nói đáp án.

Nam diễn viên nở nụ cười: “Cậu người này sao lại thích ra vẻ thần bí như thế, kỳ thực trước đó tôi dự định nhận bộ điện ảnh này, trong đó cũng có một phần là hiếu kỳ.”

“Hiếu kỳ?”

Gật đầu, ánh mắt nam diễn viên rơi vào khuôn mặt ôn hòa của Đường Phong, chậm rãi nói rằng: “Một người làm thế nào từ đáy cốc đời người trèo lên đỉnh cao, hơn nữa còn trong thời gian ngắn như thế đã đạt được thành tựu chúng tôi cả đời cũng muốn, không chỉ tôi hiếu kỳ, tôi nghĩ tất cả mọi người đều hiếu kỳ.”

“Vậy hiện tại anh tìm được đáp án chưa?” Dáng cười trên khuôn mặt Đường Phong dần dần sâu thêm, ánh nắng mùa đông từ ngoài cửa sổ chiếu vào rơi trên khuôn mặt cậu, cả người đều mạ lên một tầng màu ấm hơi mỏng.

Diễn viên lặng lẽ nói bên tai Đường Phong, “Kỳ thực chủ tịch Lục thích cậu, đúng không?”

Tuy rằng là nghi vấn, nhưng trên thực tế nghe vào càng như là câu khẳng định.

“Sao anh lại nghĩ như thế.” Đường Phong tràn ngập khó hiểu, đôi lông mày nhíu lại, cậu hiện tại rất chú ý bảo vệ mối quan hệ của cậu và Lục Thiên Thần bọn họ, ở giải trí Thiên Thần cũng ít xảy ra động tác gì đó với Lục Thiên Thần, chỉ sợ mấy tờ báo viết bậy.

Cậu có thể không quan tâm, nhưng Lục Thiên Thần và Charles cũng không phải tù nhân, làm người yêu của họ, cậu cũng có nghĩa vụ bảo vệ họ.

Tuy rằng Đường Phong không cảm thấy những bức ảnh kia sau khi tới tay tòa soạn báo lại sẽ thuận thuận lợi lợi phát hành.

Cười đến mờ ám, nam diễn viên dán bên tai Đường Phong cảm thán một câu: “May là tôi đã có bạn gái, nếu không tôi sợ chính tôi cũng sẽ yêu cậu.”

“Lời này tôi thích nghe, tôi tuyệt không chú ý các anh đều yêu tôi, ha ha ha.” Không hề bị lời nói của nam diễn viên dọa tới, Đường Phong dùng vui đùa trả lời.

“Nhìn bên kia, có thể cậu sẽ chú ý, được rồi, tôi về đây, sắp đến Giáng Sinh rồi, tôi phải đi chọn một món quà cho bạn gái.” Vỗ vỗ vai Đường Phong, nam diễn viên nghẹn cười, dẫn theo vài phần xấu xa rời đi.

Đường Phong xuôi theo phương hướng nam diễn viên nói nhìn qua, dưới một cây cột cách đó không xa thấy được Lục Thiên Thần chủ tịch Lục đang uống cà phê, ở trong ấn tượng của cậu, Lục Thiên Thần rất ít xuất hiện ở công ty, hầu như là không hề uống cà phê trong công ty.

“Anh không cảm thấy như vậy quá cố ý sao, rõ ràng em ở bên kia, anh lại ngồi ở đây uống cà phê.” Đi tới đối diện Lục Thiên Thần, Đường Phong nhìn thoáng qua bốn phía, lúc này vẫn là thời gian làm việc, trong nhà hàng ngoại trừ nhân viên công tác điện ảnh xa xa thì hầu như không có những người khác.

Cậu vươn tay cầm lấy tách cà phê Lục Thiên Thần uống qua, nâng lên uống.

“Anh uống rồi.”

“Em không ngại.” Hàm hồ nói một câu, hai tay Đường Phong bưng lấy tách cà phê nóng hầm hập, mùi hương thơm nồng tràn ngập giữa răng môi, cậu cười cảm thán một câu, “Thật ấm áp.”

Trong mắt toát ra vài phần cưng chiều, tuy rằng biết người đàn ông trước mặt trên thực tế cũng không còn nhỏ, nhưng không biết vì sao, chỉ nhìn Đường Phong anh cũng đã rất muốn ôm người này vào lòng yêu thương che chở.

“Vài ngày nữa tôi phải đi Mỹ, có lẽ qua mấy ngày sẽ trở về.” Lục Thiên Thần lẳng lặng nhìn cậu.

“Nhớ chăm sóc mình cho tốt.” Đường Phong buông tách, ở dưới bàn dùng chân đá Lục Thiên Thần.

Khóe miệng cong lên, Lục Thiên Thần gật đầu: “Buổi tối tôi sẽ gọi điện thoại cho em.”

Dù sao cũng không thể nắm tay ngay trước mặt cống chúng, Lục Thiên Thần thẳng thắn học Đường Phong đem chân cọ cọ tới, động tác có chút trẻ con này khiến hai người đàn ông trưởng thành không hẹn mà cùng nở nụ cười.

Tiếng cười sang sảng hấp dẫn không ít người xa xa chú ý, phần lớn đều đang suy nghĩ, Đường Phong và giải trí Thiên Thần hủy hợp đồng, không nghĩ tới quan hệ với Lục Thiên Thần còn tốt như vậy.

 

Đệ ngũ thập cửu chương: Tình yêu của họ.

Tới gần lễ Giáng Sinh, phố lớn ngõ nhỏ nước Mỹ đều đầy rẫy một vẻ ngày lễ đến gần.

Trên mặt đất phủ đầy tuyết trắng, đôi giầy màu nâu sậm giẫm lên mặt đất tuyết để lại một vết rồi một vết chân, như là kí lên quyển vở mùa đông cái tên của mình, nói cho thế giới này, tôi đã từng trải qua mùa đông.

Trước cửa cửa hàng đặt cây thông Nô-en, trong tủ kính tràn đầy ông già Nô-en và một ít đồ trang trí xinh đẹp, ngồi trong nhà hàng nhỏ ven đường, cách thủy tinh, luôn có thể thấy không ít người đội mũ khiêng cây thông Nô-en, vẻ mặt mang cười đi về phía trước, cuối đường này, hẳn là nhà.

Bàn tay lau đi một tầng sương trắng phủ trên mặt kính, trong mùa đông lạnh lẽo tại đây, Lục Thiên Thần lại ngoài ý muốn mặt mang vài phần ấm áp, lẳng lặng nhìn đường phố náo nhiệt ngoài cửa sổ.

“Ngài Lục, tôi rất kỳ quái vì sao cậu muốn tìm tôi hỏi về chuyện liên quan đến Fiennes.” Ngồi ở đối diện Lục Thiên Thần, là Harvey đã từng làm bác sĩ gia đình của Fiennes, cũng là người yêu cũ.

“Anh và Fiennes cùng nhau vượt qua bao nhiêu lễ Giáng Sinh?” Ánh mắt Lục Thiên Thần từ trên người đứa trẻ cầm bóng tuyết ngoài cửa sổ dời đi, rơi xuống trên thân người đàn ông tao nhã lễ độ đối diện, “Người kia, nhất định luôn luôn thân thiết nói với anh, không cần theo em cũng được, người nhà của anh quan trọng nhất.”

“Cạch —— ”

Thanh thúy một tiếng, chiếc muôi sứ trắng trong tay Harvey thoáng cái không cầm chắc đánh rơi trên bàn, bị Lục Thiên Thần nói trúng.

“Vậy nên tôi nghĩ, nhiều nhất cũng chỉ có một lần, lễ Giáng Sinh.” Cười nhạt hai tiếng, Lục Thiên Thần biết mình không nên căm hận người đàn ông đối diện, dù sao Fiennes đã là quá khứ, quá khứ liên quan đến Fiennes, cũng đều là quá khứ, sẽ không thể trở về.

Nhưng anh vẫn nhịn không được cảm thấy yêu thương người đàn ông luôn luôn tràn ngập cảm xúc thỏa mãn kia.

Đường Phong có lẽ không biết chính cậu luôn luôn lộ ra ánh mắt thỏa mãn: sáng sớm khi hôn Đường Phong, trong mắt đối phương là tràn đầy ấm áp và hạnh phúc, khi thân thiết đưa lên một cốc nước, Đường Phong sẽ luôn luôn mỉm cười nói một tiếng cảm ơn.

Tình huống như vậy nhiều lắm, người đàn ông kia luôn luôn dễ dàng thỏa mãn mà lại không tự biết như vậy, nhìn tình huống như thế anh rất muốn cho đối phương càng nhiều quan tâm và thương yêu, đem toàn bộ đau xót trước kia đều che phủ.

Anh là như vậy, có thể Charles cũng như vậy.

“Giọng nói của cậu rất kỳ quái, tôi không biết Fiennes quen cậu.” Lắc đầu, có lẽ là chạm đến nơi thương cảm trong nội tâm, sắc mặt Harvey nhìn qua không phải tốt.

“Lúc người kia uống thuốc. . . Có phải sẽ nôn mửa hay không?” Lục Thiên Thần không để ý tới vấn đề Harvey nghi hoặc anh có liên quan đến Fiennes, cúi đầu uống hai ngụm cà phê, lại tiện tay lau đi sương trắng trên thủy tinh.

Trong lòng nghĩ, không biết Đường Phong thích món quà gì, lễ Giáng Sinh này, chí ít sẽ không là Đường Phong trải qua một mình.

“Sao cậu biết?” Ngày hôm nay Harvey có quá nhiều kinh ngạc, không rõ vì sao Lục Thiên Thần lại đột nhiên tìm tới mình, không rõ vì sao cái người căn bản không có giao tình gì với mình lại nói về chuyện Fiennes.

Mặc dù nghi hoặc, nhưng đối với câu hỏi của Lục Thiên Thần, Harvey vẫn nói: “Vào giai đoạn cuối, bệnh của cậu ấy bắt đầu phát tác nhiều lần, thời gian trị liệu cũng nhiều thêm, mỗi ngày đều phải uống thuốc khống chế bệnh tình.”

Cúi đầu nhìn chất lỏng lẳng lặng bất động trong tách cà phê, Harvey giống như lâm vào hồi ức, thanh âm trở nên mềm nhẹ.

“Cậu ấy không thích uống thuốc, thế nhưng không có biện pháp, cậu biết đấy. . . Bệnh của cậu ấy rất nghiêm trọng, trên thực tế Fiennes có thể sống đến gần 40 tuổi cũng đã vượt qua dự tính ban đầu của tôi, cậu ấy là một người nhiệt tình yêu thương cuộc sống lại kiên cường.” Viền mắt đột nhiên nóng lên, Harvey nhất thời không nhịn xuống lấy tay bưng kín miệng mình.

Thanh âm đều nghẹn ngào lên: “Cậu ấy yêu cuộc sống, yêu đóng phim, kiên cường mỗi ngày đấu tranh với bệnh tật, không ai biết cậu ấy uống thuốc đều đã tạo thành nôn mửa theo phản xạ, sao đó chúng tôi chỉ có thể mài nhỏ viên thuốc pha vào trong nước cho cậu ấy uống, nó rất đắng, ha hả.”

Một giọt nước mắt ấm áp rơi vào trong tách cà phê, tạo nên một vòng vằn nước nhỏ bé.

Cố sức nhắm hai mắt lại, Harvey tiếp tục nói rằng: “Cậu ấy luôn luôn một hơi uống hết thuốc, sau đó cười nói với chúng tôi, cậu cần một cốc nước mật ngọt chết người.”

“Chúa ơi. . .” Hai tay bưng kín mặt, Harvey dường như không muốn tiếp tục nhớ lại, có quá nhiều thương tiếc, cũng có đau khổ bởi vì sự thực mình đã mất đi người đàn ông kia.

Cùng với tiếc nuối vào giây phút cuối cùng của sinh mệnh Fiennes không thể ở bên người đàn ông kia, tiếc nuối một đời.

Lục Thiên Thần đã từ chỗ Harvey biết được tất cả anh muốn, vậy là đủ rồi.

Khi đi, Harvey đột nhiên hỏi Lục Thiên Thần: “Vì sao cậu lại muốn hỏi đến chuyện Fiennes, vì sao, có thể nói cho tôi biết vì sao không, có phải liên quan đến Đường Phong hay không? Bọn họ. . . Bọn họ hai người quá giống. . .”

Giọng nói mang theo nghi hoặc và nồng đậm mâu thuẫn, Harvey không dám vạch trần chuyện anh tưởng tượng trong nội tâm, Fiennes và Đường Phong là cùng một người sao?

Thế nhưng, sao có thể chứ?

“Mặc kệ là Fiennes hay Đường Phong, cậu ấy hiện tại sống rất tốt.” Cầm lấy áo khoác phủ thêm, Lục Thiên Thần nhìn đường phố náo nhiệt ngoài cửa sổ lộ ra dáng cười, “Ngài Harvey, anh cũng nên về nhà chăm sóc vợ con anh đi.”

Đáp án Harvey muốn, lại thủy chung không có được.

Nhưng cho dù có được, lại có thể thế nào?

【Mặc kệ là Fiennes hay Đường Phong, cậu ấy hiện tại sống rất tốt 】 yên lặng suy nghĩ những lời này của Lục Thiên Thần, Harvey lộ ra một tia cười khổ.

Khi Lục Thiên Thần sắp đi xa, Harvey đột nhiên đứng lên la lớn: “Xin chờ một chút.”

Bước nhanh chạy tới bên người Lục Thiên Thần, Harvey đem một hộp quà đưa cho Lục Thiên Thần, thấy nhàn nhạt khó hiểu trong mắt đối phương, anh giải thích nói: “Đây là bố Chino nhờ tôi đưa cho Đường Phong.”

“Lần trước ở party sinh nhật Chino, là Đường Phong xử lý miệng vết thương cho bà nội Chino, bố Chino đối với việc này biểu thị cảm ơn, song song. . . Cũng biểu thị xin lỗi đã từng hiểu sai về Đường Phong.”

“Vì sao ông ta không tự tới?” Lục Thiên Thần không phải người dễ nói chuyện như Đường Phong, đối với hộp quà Harvey đưa qua căn bản không có ý muốn nhận lấy.

“Cái này. . .” Harvey không nghĩ tới Lục Thiên Thần lại nói như thế, nhất thời có chút xấu hổ.

“Lời cảm ơn và xin lỗi này, tới quá muộn rồi.” Nói tới nói lui, Lục Thiên Thần vẫn nhận lấy hộp quà, “Tôi sẽ giao cho Đường Phong.”

Người đàn ông kia, khẳng định sẽ lại lộ ra hình dạng thỏa mãn và vui vẻ, Lục Thiên Thần có thể tưởng tượng đến.

. . .

Mỗi một công việc đều có một phương diện không dễ dàng, có lẽ là trước đây tiến nhập Hollywood Đường Phong cũng từng làm công việc khác, biết chỗ khổ cực của nghề khác, cậu đối với việc khổ cực đóng phim cần nỗ lực không có bất cứ một câu oán hận.

Làm diễn viên nhận thù lao có đôi khi là thù lao cả đời của một viên chức bình thường, cậu tự nhiên cũng muốn nỗ lực càng nhiều, lấy thái độ càng thêm chuyên nghiệp đến đối đãi công tác.

Hôm nay tuy không có phân cảnh của cậu, nhưng Đường Phong làm nhà sản xuất bình thường cũng sẽ tới phim trường giám sát.

Vừa vặn, ngày hôm nay có một cảnh của Ca Trần.

Đường Phong sẽ không bởi vì trước đây cậu bất hòa với Ca Trần liền cố ý cắt giảm phân cảnh của Ca Trần, vừa vặn tương phản, Đường Phong còn tăng thêm phân cảnh cho đối phương, mục đích làm như vậy chỉ có một, đó chính là vai Ca Trần kỳ thực vừa vặn phù hợp với hiện trạng giới giải trí nhất, quấn quýt lại mâu thuẫn.

Phân cảnh ngày hôm nay nói về Ca Trần làm đại minh tinh có một mặt vinh quang chói lọi nhưng song song, sẽ ở chỗ tối nơi khán giả và fan mê điện ảnh không nhìn thấy, bởi vì theo đuổi lợi ích và thu được đầu tư, mà phải đi uống rượu ca hát với một vài người được gọi là ông chủ lớn.

Phân cảnh này thậm chí là do Ca Trần tự đề xuất.

Ngay từ đầu còn tốt, nhưng khi diễn cảnh cuối uống rượu, cần ở trong phòng vệ sinh nôn mửa lại trộm khóc, cũng không biết có phải diễn quá thật hay không, đều đem mấy người nhân viên công tác bên cạnh dọa sợ.

“Cậu không sao chứ?” Sau khi đạo diễn hô kết thúc, Đường Phong cũng đi tới xem.

“Không sao.” Cầm lấy khăn mặt xoa xoa nước mắt và mồ hôi trên mặt, Ca Trần quay đầu lại lộ ra dáng cười xán lạn, “Thế nào, diễn xuất của tôi cũng có tiến bộ chứ? Cảnh này đêm qua tôi đã suy xét rất lâu, có phải là rất chấn động lòng người không?”

“Cậu dọa luôn những người khác rồi.”

Không hề gì nhún nhún vai, Ca Trần lau mặt xong ngồi xuống bên cạnh Đường Phong, mỉm cười chào hỏi với nhân viên công tác khác ý bảo mình không sao.

Còn hơn Ca Trần năm ngoái, người thanh niên này năm nay trưởng thành không ít.

Mỗi một lần té ngã đều sẽ làm người ta nhanh chóng trưởng thành, huống chi là từ đỉnh cao rơi xuống đáy cốc, không bò dậy được, cũng chỉ có thể cả đời nằm dưới đáy cốc.

“Có cảm thấy đau lòng và khó chịu không?” Đường Phong hỏi.

“Anh là chỉ lên giường uống rượu với những người khác?” Ca Trần cười cười, không thèm để ý nói, “Những người đó chẳng coi tôi là gì, tôi cũng không ngu đến mức vì họ rơi một giọt nước mắt.”

Nói nói đến đây ngừng một chút, Ca Trần nhìn chằm chằm mặt đất đột nhiên nghiêm túc nói rằng: “Tôi yêu chỉ có một người, nhưng cho dù dựa vào người kia rất gần cũng chỉ có thể giả vờ tôi đang giao dịch với anh ấy mà thôi, sợ anh ấy biết sẽ cảm thấy tôi rất buồn cười, vậy nên. . . Khi đó tôi rất đố kị một người dám to gan thổ lộ như anh.”

Ngẩng đầu nhìn Đường Phong, Ca Trần nở nụ cười: “Nhưng kỳ thực tôi mới là người chân chính buồn cười kia.”

“Yêu một người không hề sai, cũng chẳng có gì buồn cười cả.”

“Được rồi, đừng nói những lời này với tôi, muốn cho tôi đố kị anh chết sao?” Từ trên ghế nhảy xuống, Ca Trần cong môi cười, cằm khẽ nhếch tràn đầy tự tin, “Tôi hiện tại chỉ yêu chính mình.”

 

Đệ lục thập chương: đóng phim không đơn giản.

Nếu như là fan của Đường Phong, hoặc là người gần đây quan tâm tới người đàn ông này, chỉ cần từng thăm hỏi sưu tập tư liệu video của Đường Phong, sẽ phát hiện Đường Phong hầu như chỉ tham gia chương trình của Trần Minh Húc.

Chuyện Đường Phong và Trần Minh Húc là bạn tốt ở trong giới ngoài giới đã là chuyện không có gì mới mẻ, nhưng nếu là người có chút bát quái một ít, chỉ cần tỉ mỉ xem Đường Phong tham gia chương trình của Trần Minh Húc và một ít tư liệu hình ảnh, sẽ phát hiện hai năm trước quan hệ của Trần Minh Húc và Đường Phong dường như cũng không phải tốt như vậy.

Bạn tốt chân chính, cũng sẽ không cố ý làm khó dễ trên chương trình.

Kết bạn với Trần Minh Húc, chuyện này ở Đường Phong xem ra vẫn luôn là một chyện cực kỳ có ý nghĩa, từ lúc đầu không rõ vì sao Trần Minh Húc muốn cố ý làm khó dễ cậu trên chương trình, đến sau đó dần dần biết chân tướng, dần dần hóa giải mâu thuẫn trở thành bạn bè trỉ kỷ hiện tại.

Một đoạn trải nghiệm như vậy, đáng giá viết vào trong kịch bản.

Điện ảnh 《sống lại 》

Cảnh thứ tám, bên trong quay chụp.

Trần Phàm ngồi ở bên giường, đem một chiếc khăn mặt sạch sẽ bỏ vào trong nước rồi vắt khô, gấp lại nhẹ nhàng đặt ở trên trán MC Trần Minh Húc.

Chàng trai trẻ tuổi lúc đầu cố ý làm khó dễ Trần Phàm trên chương trình có vẻ bị bệnh nằm ở trên giường, nhìn Trần Phàm đến thăm mình, trong mắt toát ra vài phần tình cảm phức tạp.

Trước đó Trần Minh Húc chưa từng đóng bất cứ bộ phim nào, nhiều nhất cũng chỉ là thỉnh thoảng làm khách mời một chút, nhưng đều là ở trong một ít phim truyền hình hài kịch.

Đây xem như là lần đầu Trần Minh Húc đóng phim, từ máy giám sát của đạo diễn xem qua, luôn cảm thấy diễn xuất của Trần Minh Húc có chút là lạ.

“Cắt.” Đạo diễn quả quyết hô dừng, tiếp tục cũng chỉ kéo dài thời gian của mọi người.

Đây là lần thứ tư hô ngừng của phân cảnh này hôm nay, Trần Minh Húc cả người đều uể oải, nằm ở trên giường thẳng thắn nhắm hai mắt lại, đau khổ rên rỉ lên.

“Trời ạ, hóa ra đóng phim lại khó như vậy, cứu cứu tôi đi.” Hiện tại một bộ muốn chết muốn sống, không cần diễn nhìn qua cũng là một người sinh bệnh.

“Đại MC, biết đóng phim không dễ rồi chứ, được rồi, các cậu nghỉ ngơi trước một chút, Đường Phong, cậu giảng giải một chút cho Trần Minh Húc, nửa giờ sau chúng ta tiếp tục.”

Vỗ vỗ vai người kia, đạo diễn rất yên tâm đem Trần Minh Húc giao cho Đường Phong, còn mình thì cùng những người khác đi đến một bên xem cảnh ngắn mới quay lúc trước, dường như là thảo luận kế tiếp phải làm thế nào.

Đạo diễn vừa đi, Trần Minh Húc thoáng cái liền ôm lấy cánh tay Đường Phong ngồi ở bên cạnh lắc đến lắc đi, lo lắng nói: “Làm sao bây giờ làm sao bây giờ, Đường Phong, phải làm sao bây giờ!”

“Cái gì cái gì làm sao bây giờ?” Học giọng điệu của Trần Minh Húc, Đường Phong cố ý cười hỏi.

Cố sức túm tay áo người kia hai cái, Trần Minh Húc trừng mắt người đàn ông biết rõ còn hỏi này: “Còn có thể là gì, đây chính là phim của anh, tôi diễn không tốt anh một chút cũng không vội sao?”

“Vội chứ, thế nhưng vội cũng vô dụng, cậu cũng không thể trong nháy mắt từ không biết đóng phim biến thành biết đóng phim.” Vươn ngón tay nhẹ nhàng búng lên trán bạn tốt, Đường Phong cười rất nhẹ nhàng, đối với bốn lần liên tục hô dừng trước đó cũng không có bất cứ dáng vẻ lo lắng gì.

Vốn một cảnh quay lại sáu bảy lần đều là bình thường, huống chi Trần Minh Húc trước đó còn không có kinh nghiệm đóng phim.

“Này, anh nói như vậy bảo tôi phải làm sao đây, đến lúc đó nếu vẫn không quay tốt, làm lỡ điện ảnh của anh không nói, áp lực của tôi sẽ rất lớn đấy.” Lật một con mắt xem thường, Trần Minh Húc tiếp tục rên lên ngã xuống, một bộ hình dạng nửa chết nửa sống.

“Ai nha, đóng phim sao lại phiền hà khó khăn như vậy, tôi hiện tại vừa nghe đạo diễn hô cắt liền buồn bực khó chịu, tim đập gia tốc, cả người cứ như sắp chết.” Nói rồi mạnh mẽ xoa ngực, cứ như là ngực rất đau vậy.

“Chỉ như vậy đã không chịu nổi, vậy sau đó cậu làm thế nào?” Đường Phong cười cố sức xoa xoa Trần Minh Húc nhìn qua thảm hề hề, “Mấy ngày trước không phải rất tốt sao, hôm nay đột nhiên liền áp lực lớn lên.”

Mở mắt mạnh trừng Đường Phong, ánh mắt sắc bén kia tuyệt không giống của người “Sắp chết”, Trần Minh Húc uất ức nói: “Mấy hôm trước chính là giống như MC ngồi một chỗ trò chuyện, tôi xem như là làm công tác ngày thường, thế nhưng hôm nay phải đóng vai một người sinh bệnh, còn phải có tình cảm phức tạp, vừa khó hiểu chuyện anh thay đổi vừa tỏ ra thân thể khó chịu, lại có một chút cảm động gì gì đó.”

Nghĩ mà bắt đầu đau đầu, Trần Minh Húc thảm liệt hô lên: “A, trời ơi, tôi không biết đâu.”

Đem đầu vùi vào trong gối, Trần Minh Húc một bộ muốn trốn tránh hiện thực, y như đà điểu chỉ lộ ra thân thể.

“Minh Húc, còn nhớ chuyện khi đó cậu bị bệnh tôi đến thăm cậu không?” Cũng không ép Trần Minh Húc. Đường Phong nói về chuyện ngày hôm ấy.

“Nhớ. . .” Thanh âm rầu rĩ từ dưới gối truyền đến.

Đường Phong mở ra cái gối che trên đầu Trần Minh Húc, nhìn đối phương lộ ra dáng cười: “Vậy để chúng ta đem tất cả chuyện ngày đó xảy ra một lần nữa diễn lại là được, không, phải nói là nhớ lại.”

. . .

Điện ảnh 《sống lại 》

Cảnh thứ tám, bên trong quay chụp, lần thứ năm.

Kỳ thực Trần Minh Húc cũng không biết, vì sao ngày đó lại mềm lòng đi gặp Đường Phong ở đài truyền hình, vì sao sau khi đối phương nói mấy lời khiến mình vừa tức vừa cười, còn sẽ để đối phương đưa mình về nhà.

“Nhiệt độ đã hạ một chút, chúc mừng cậu không cần đi bệnh viện.” Lấy ra nhiệt kế nhìn thoáng qua, Trần Phàm đưa một cốc nước ấm cho Trần Minh Húc, giống như Đường Phong trước kia đã từng làm, “Uống nhiều nước một chút, ngủ một giấc thật say, đắp chăn ra mồ hôi sẽ không sao nữa.”

Trần Minh Húc hai tay nhận lấy cốc nước cúi đầu từng ngụm từng ngụm uống, cậu nhớ lúc trước không biết mình đã uống nhầm thuốc gì, cư nhiên lại nghe lời Đường Phong nói cho đối phương địa chỉ nhà cậu, ngoan ngoãn bị Đường Phong ấn lên giường dùng chăn đắp lên, uống thuốc, uống nước, nghỉ ngơi.

Hiện tại hình như lại nhớ tới trước đây khi được Đường Phong chăm sóc, có một loại cảm giác vi diệu, được người chăm sóc, cảm giác rất ấm áp.

Trước đó cậu đã quen cô đơn, đã quen cuối tuần ở nhà ăn cơm một mình, đã quen một mình bị bệnh.

May là, hiện tại cậu không phải một mình, có một người bạn có thể ở cạnh cậu.

“Rất tự nhiên.” Phía sau máy giám sát, đạo diễn cười gật đầu.

Cuối cùng phân cảnh này, Trần Minh Húc sắm vai MC sẽ dưới sự chăm sóc của Đường Phong tiến vào mộng đẹp, mà trong hiện thực, người này thật đúng là đang ngủ.

“Bảo cậu nhớ lại, cậu thật đúng là nhớ đến ngủ luôn.” Phất phất tay với nhân viên công tác bên cạnh, Đường Phong ý bảo mọi người không cần đánh thức Trần Minh Húc.

Cho dù là một giấc mộng, vậy cũng là mộng đẹp.

. . .

“Chủ tịch Tô, phóng viên Lý Đông Tây tòa soạn báo XX tới.”

“Ừ, cho cậu ta vào đi.”

Bàn tay cầm bút hơi dừng lại, Tô Khải Trình mặt không thay đổi tiếp tục cúi đầu xử lý công việc, vài phút sau, cửa phòng làm việc đã bị người im lặng đẩy ra.

“Cậu không biết trước khi tiến đến phải gõ cửa sao?” Tô Khải Trình ngẩng đầu lạnh lùng liếc nhìn phóng viên đeo một cái cặp đen, mang một chiếc kính khuông đen y như là vừa từ trường học đi tới.

Phía sau mắt kính không số kia, là hai mắt mang theo ý cười của Lý Đông Tây.

“Chủ tịch Tô, tôi cứ nghĩ giữa chúng ta không cần khách khí như vậy.” Tiện tay đóng cửa lại, Lý Đông Tây cười trực tiếp đi tới trước mặt Tô Khải Trình ngồi xuống, trong nháy mắt cúi đầu lấy xuống kính đen, lộ ra khuôn mặt anh tuấn có vẻ cực kỳ gọn gàng sạch sẽ.

Sạch sẽ gọn gàng, đây là ấn tượng đầu tiên Lý Đông Tây đưa cho những người khác, nhìn qua không có gì nguy hại, nhưng phía sau một chút vừa vặn có rất nhiều điểm giống với sát thủ.

Nhìn vào không nguy hại, nhưng trên thực tế so với thuốc độc còn nguy hiểm hơn.

“Ha hả, tôi không biết tôi và cậu có quan hệ gì, hay là cậu nghĩ chúng ta từng lên giường vài lần là có thể có quan hệ gì đó sao?” Hơi giương cằm lên, Tô Khải Trình ở trước mặt Lý Đông Tây không có gì cần phải ẩn núp và che giấu.

Đồng dạng, đối với Lý Đông Tây mà nói, cậu cũng không cần ở trước mặt Tô Khải Trình sắm vai phóng viên nhỏ mới ra xã hội.

“Anh bình thường hay lên giường với người sao?” Nửa người trên nghiêng về phía trước hơi híp mắt, Lý Đông Tây dẫn theo một bộ tìm tòi nghiên cứu.

“Tôi chính là Tô Khải Trình, cả trai lẫn gái trong công ty, còn có đám minh tinh kia, mỗi người đều muốn đi tới bên người tôi, cởi quần áo cho tôi chơi.”

Hơi chút kiêu ngạo, Tô Khải Trình xoay xoay bút máy trong tay, thế nhưng rất đáng tiếc chính là khi Lý Đông Tây đột nhiên cười với anh, bút máy trong tay Tô Khải Trình rất không nể tình đánh rơi trên bàn.

“Ừ, cái này tôi biết.” Lý Đông Tây xoay người từ trong cặp lấy ra một chiếc cameras, đem cameras đưa cho Tô Khải Trình, vừa cười vừa nói, “Kỳ thực tôi không ngại anh thượng người khác, dù sao anh cũng là đàn ông, tôi nghĩ anh cũng không ngại tôi chụp một vài bức ảnh nhỉ?”

“Cậu –” đường nhìn chạm đến ảnh chụp trong cameras, Tô Khải Trình giật lấy liên tục xem mấy tấm, sắc mặt càng ngày càng khó coi, thẳng đến cuối cùng là tái mét.

“Khốn nạn!”

“Cảm ơn đã khen.” Khóe miệng Lý Đông Tây cong lên một tia cười nhạt.

“Cậu sẽ không cho rằng chụp những bức ảnh này là có thể uy hiếp đến tôi chứ?” Tô Khải Trình đồng dạng cũng cười nhạt lại.

Trên khuôn mặt một bộ biểu tình ngây thơ lãng mạn, Lý Đông Tây vừa cười vừa nói: “Đương nhiên sẽ không, tôi sẽ chỉ đem từng người trong ảnh đều ném xuống biển, anh nói cảnh sát có thể hoài nghi tới anh không?”

“Rốt cuộc cậu muốn làm gì? !” Bàn tay cầm lấy cameras bất tự giác dùng sức.