Edit: Huyết Vũ.

Đệ lục thập nhất chương: lời hứa.

“Muốn biết sao?” Lý Đông Tây hai tay ghé vào trên bàn, ngoắc ngoắc ngón tay với Tô Khải Trình, “Đến đây, tôi nói cho anh.”

Do dự vài giây, Tô Khải Trình nhìn ảnh chụp trong cameras, cuối cùng chịu đựng xung động vung nắm đấm ghé sát tới.

Ở bên tai anh, Lý Đông Tây nhẹ giọng nói bốn chữ: “Tôi muốn thượng anh.”

“Tự thượng cậu đi, cậu nghĩ rằng tôi sẽ sợ cậu?” Trong mắt chợt lóe sắc bén, Tô Khải Trình tiện tay đem cameras Lý Đông Tây mang đến ném xuống mặt đất, không chút e ngại nhìn thẳng đối phương.

“Chủ tịch Tô đương nhiên sẽ không sợ tôi.” Không nhìn cameras trên mặt đất, Lý Đông Tây đột nhiên dời đề tài đi.

“Gần đây có vài phóng viên chụp được ảnh Đường Phong ra nước ngoài với Charles, tuy rằng là nặc danh gửi mail đến các tòa soạn báo lớn, thế nhưng trên thế giới này có một loại người kêu hacker, Trung Quốc có một câu châm ngôn, là ‘Không có bức tường không lọt gió’ đấy chủ tịch Tô. . .” Sắc mặt Lý Đông Tây thản nhiên vươn tay nhẹ nhàng tóm được tay đối phương.

Tô Khải Trình cũng không tránh đi, chỉ là hình dạng có chút suy nghĩ.

“Chuyện này tôi tạm thời sẽ che giấu, ngài Albert sẽ không biết là anh ở phía sau động tay chân, thương nhân coi trọng hợp tác và lợi ích, nhưng có vài điều kiện nhìn qua cực kỳ mê hoặc, ở phía sau lại cất dấu nguy hiểm cực lớn.” Lý Đông Tây chậm rãi thả tay đối phương.

“Vì sao?” Tô Khải Trình nhìn cậu, vì sao muốn nói cho anh những điều này.

“Vừa rồi không phải đã nói cho anh sao, tôi muốn thượng anh.”

Khuỷu tay chống ở trên bàn, Lý Đông Tây mười ngón giao nhau mặt mang mỉm cười.

“Tôi sẽ không bởi vậy mà cảm ơn cậu.”

“Tôi không cần anh cảm ơn.”

“Vậy thế này thì sao?” Tô Khải Trình hai tay chống tay vịn ghế đứng lên, dưới ánh mắt chăm chú của Lý Đông Tây cởi áo khoác Âu, người sau đột nhiên nhoài lên, hai tay ôm lấy thắt lưng Tô Khải Trình.

Cách bàn, hai người đàn ông có chút kịch liệt hôn nhau.

Nụ hôn này mãnh liệt và kích thích quá mức, không giống như là đang hôn môi, càng như là đang gặm cắn đối phương, chỉ mong đem đối phương cắn xé thành mảnh nhỏ.

Mùi máu nhàn nhạt tràn ngập giữa răng môi, Lý Đông Tây đã đem người đặt trên bàn làm việc, hai bên thở hồng hộc nhìn đối phương.

“Tô Khải Trình, anh thích tôi thượng anh.”

“Mẹ nó cậu nhiều lời vô ích như vậy làm gì?”

Xoay người một cái, Tô Khải Trình lật ngược thế cờ đè lại Lý Đông Tây, lôi kéo tay đối phương ấn tới bên hông mình, ám chỉ không lời.

. . .

Kỳ thực sau khi trở lại quốc nội, Đường Phong nghĩ tới mấy người trước đó từng có cừu oán với cậu có thể là đang trả thù cậu hay không, ví dụ như Tô Khải Trình chủ tịch Tô.

Nhưng kỳ quái chính là, Tô Khải Trình bên kia đặc biệt yên tĩnh, không tiếp tục hợp tác với bọn họ, cũng không cố ý thả tin tức giả đến tóm chân sau của cậu, Đường Phong chỉ có thể cho rằng, Tô Khải Trình là đã nghĩ thông, hoặc là vì nguyên nhân nào khác.

Mặc kệ nó, Đường Phong hiện tại bận bịu đóng phim, thân là nhà sản xuất lại phải khống chế chi phí điện ảnh, bận muốn chết muốn sống.

Nhưng mặc dù bận việc điện ảnh, trường hợp nên dự họp giao tiếp cũng sẽ không ít, không nhất định mỗi party tiệc tối đều phải tham gia, nhưng ít ra không thể vắng mặt toàn bộ.

Giới điện ảnh kỳ thực rất nhỏ, cơ bản trên một party đều sẽ gặp phải không ít người quen.

Party hôm nay là một nhà công ty điện ảnh tổ chức, chúc mừng công ty thành công mở rạp chiếu phim 3D tại nội địa, tương lai phim của bọn họ quay xong sẽ phải tiến hành đưa tin ở các rạp chiếu phim lớn, lo lót quan hệ với công ty điện ảnh cũng không phải chuyện gì xấu, chí ít lúc điện ảnh công chiếu, cửa rạp chiếu phim có thể dán thêm nhiều quảng cáo.

Không thích xã giao không có nghĩa là không am hiểu xã giao, tốt xấu cũng lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm, Đường Phong cũng có thể nói chuyện vui vẻ với mấy ông chủ rạp chiếu phim.

Lại nói tiếp cũng nhờ Charles và Lục Thiên Thần, hai vị này thấy Đường Phong luôn luôn thích ở nhà đọc sách, hoặc là đi ra ngoài bơi chơi bóng, cuộc sống thực sự không phong phú.

Chỉ cần có thời gian sẽ mang Đường Phong đi chơi một ít cái gì đó khác, ví dụ như đi lặn trước đó, còn có chèo xuồng các loại vận động.

Những vận động bình dân không hay chơi này ở trong mắt người giàu không thể nghi ngờ là đề tài đáng để nói chuyện, đối với người khác đàm luận đề tài khác, đây cũng không vi phạm nguyên tắc của mình.

“Tôi nghĩ lặn là một hoạt động thể thao rất không tệ, cảm giác kia phi thường tốt, cái đó và ở trên thuyền nhìn biển rộng khác biệt rõ ràng, thế giới ở trong nước biển phi thường đẹp, thường xuyên khiến tôi sợ hãi than thiên nhiên thần kỳ.”

Đường Phong còn ở bên này thảo luận vấn đề lặn xuống biển với những người khác, chợt nghe đến bên cạnh có người nói tới điện ảnh của cậu.

“Chỉ là đi Hollywood liền nghĩ mình rất giỏi, trở về quay một bộ phim còn dùng sự tích của mình, thật đúng là coi mình thành siêu sao, chỉ là một tên ca sĩ nhỏ thôi, trước đây ở trong điện ảnh của ông còn không bằng một gã vai phụ.”

Kỳ thực người nói chuyện cách Đường Phong không gần, nhưng đối phương dường như uống hơi nhiều rượu, thanh âm đặc biệt lớn, không chỉ là cậu, phỏng chừng không ít người bên cạnh cũng nghe thấy.

“Xin lỗi, thật xin lỗi, đạo diễn Vương An uống say.”

Đạo diễn Vương An, chính là đạo diễn trước đó từng từ chối Đường Phong?

“Đừng để ý đến ông ta, người này gần đây tâm tình không tốt, cãi nhau với vợ, không có việc gì thì lên mạng online mắng chửi bạn trên mạng.” Một người bên cạnh nói với Đường Phong, “Đạo diễn lớn tính tình lớn, ai, có đôi khi thật hầu hạ không nổi.”

“Chủ tịch Hướng rất thân với đạo diễn Vương An sao?” Đường Phong nhìn đạo diễn Vương An cách đó không xa đang bị người tha đi, bên cạnh còn có một nữ minh tinh hơn hai mươi tuổi nhìn qua rất quen mắt đi cùng.

Đạo diễn tiềm quy tắc nữ minh tinh, chuyện này mặc kệ ở chỗ nào cũng không mới mẻ, Đường Phong chỉ có thể thở dài.

Đừng nói cậu không muốn quản, dù có đi quản thì có thể thế nào.

“Trước đây từng đầu tư một bộ điện ảnh của đạo diễn Vương An, đạo diễn lớn kia tính tình rất lớn, ai.” Lắc đầu, người đầu tư này trò chuyện với Đường Phong, trong lúc lơ đãng giải đáp nguyên nhân vì sao lúc trước Vương An ghét Đường Phong như vậy.

“Ông ta có thành kiến với cậu, cũng chẳng thèm hợp tác với cậu, trước đó cậu ở trong giới nói ông ta ức hiếp mẹ cậu cũng đã khiến ông ta rất mất hứng, hiện tại lại hợp tác với đối thủ lớn nhất của ông ta là đạo diễn Trần, ông ta khẳng định là rất ghét cậu.”

Tiểu Vũ bên kia nghe được một chút động tĩnh rất nhanh liền chạy tới, trải qua hai năm mài dũa, con chim non lúc trước hôm nay cũng đã là một tay cừ khôi một mình phụ trách một mặt công tác.

“Làm sao vậy Đường Phong?” Một thân váy đen, trang phục đặc biệt gọn gàng lại không mất nữ tính, trong tay còn cầm champagne, tiểu Vũ liền chạy tới.

“Không có chuyện gì, ” Vươn tay nhẹ nhàng ôm cô, Đường Phong vừa cười vừa nói, “Chỉ là đã biết một ít chuyện không quá quan trọng thôi.”

. . .

Cần vất vả cố gắng đóng phim như vậy không?

Mặc dù Lục Thiên Thần và Charles không nói rõ, nhưng Đường Phong vẫn cảm giác được hai người yêu nghi hoặc.

Cần, thực sự rất cần.

Không chỉ vì nhiệt tình yêu thích phần công việc này, càng bởi vì không muốn khiến người quan tâm mình thất vọng.

Theo mùa đông tuyết càng lúc càng lớn, lễ Giáng Sinh cũng dần dần đến gần.

Đứng ở bên ngoài tủ kính, Đường Phong nhìn vật phẩm trang sức tinh xảo ở bên trong còn đang suy nghĩ rốt cuộc hẳn là mua cái gì cho Charles và Lục Thiên Thần, đối với hai vị này mà nói, hẳn là vật gì cũng không thiếu.

Vật phẩm đắt tiền? Cà- vạt dây lưng quần áo hàng hiệu?

Coi như hết, Charles và Lục Thiên Thần hầu như đều là mặc hàng hiệu.

Tự mình ra tay làm thủ công?

Đường Phong cúi đầu nhìn tay mình, lập tức buông tha ý niệm này trong đầu, không có thời gian, hơn nữa cũng không biết làm.

“Hẳn là mua cái gì đây, Lục Thiên Thần và Charles muốn nhất và thích nhất. . .” Người đàn ông thì thào tự nói.

Điện thoại di động đột nhiên rung lên, đường nhìn của Đường Phong còn dính trên tủ kính vội vàng từ trong tầng tầng quần áo lấy ra di động, là số điện thoại lạ bản địa, cậu nhận điện.

“Alo, xin chào.”

【Tuyết mùa đông ở dưới chân em đều có vẻ ảm đạm đi rồi 】 lời dạo đầu thật. . . Văn nghệ.

“Tôi đâu phải bóng đèn.” Lòe lòe phát sáng đến mức tuyết trắng đều u ám.

【Tôi rất chờ mong điện ảnh của em 】

Cuối cùng cũng nói được một câu cậu có thể nghe hiểu.

“Cảm ơn.” Đường Phong buông xuống mi mắt, mím môi, nhịn không được hỏi, “Số điện thoại này. . . Anh hiện tại đang ở thành phố S?”

Đường Phong không biết hẳn là hình dung quan hệ của cậu và Albert như thế nào, đối với người kia cậu cũng không phải hoàn toàn không có cảm giác, nhưng lại không giống với Charles và Lục Thiên Thần có an tâm và ý nghĩ yêu thương nồng đậm như vậy.

Mà Albert, cũng luôn luôn rất lơ lửng.

Lần trước khi rời đi không nói một câu đã đi, hiện tại, đột nhiên gọi một cú điện thoại tới.

Cậu đã buông tha đấu tranh với Albert.

“Cùng nhau xem tuyết đi, Đường.”

Thanh âm đột nhiên vang lên ở sau người, Đường Phong quay người liền thấy người đàn ông cách đó không xa trong tay còn cầm điện thoại di động, mặc một thân áo khoác dài màu ka-ki, đứng ở bên cạnh lộ ra hơi thở còn lạnh hơn băng tuyết.

Albert, vẫn như trước kia khiến người ta cảm thấy thần bí.

Chỉ là lúc này khác ở chỗ, bên người người đàn ông tóc vàng mắt xanh này còn dẫn theo một cô bé có mái tóc màu sậm.

“Annie!” Thực sự là một kinh hỉ.

“Chú Đường.” Bé Annie dường như rất muốn đến bên người Đường Phong, nhưng lại cố gắng nhịn xuống, không dám cãi lời baba.

Albert nhẹ giọng nói: “Đi đi.”

Được baba cho phép, cô bé lúc này mới chạy vội tới, hờn dỗi nhẹ nhàng dùng nắm tay bé nhỏ đánh lên ngực Đường Phong: “Chú cũng không đến xem con!”

“Chú xin lỗi.” Đường Phong mỉm cười đem cô bé 5 tuổi bế lên.

Người đàn ông chạm đến ánh mắt Albert, người sau chỉ nói một câu: “Tôi đáp ứng em, sẽ mang Annie đến xem em.”

Đây là lời hứa của anh.

 

Đệ lục thập nhị chương: món quà lễ Giáng Sinh.

Con mắt sáng ngời giống như ngâm qua hai ba lần trong nước suối trong suốt, ngập nước lộ ra tha thiết chờ đợi khiến người ta buồn cười, mặc dù trong mắt lộ vẻ tung tăng giống như sắp nhảy ra, nhưng bé Annie vẫn lẳng lặng đứng, không giống những đứa trẻ khác vừa nhìn thấy đồ chơi đẹp ở khắp gian nhà liền mặc kệ tất cả chạy vào.

Một đứa bé 5 tuổi cũng đã có tự giác như vậy, ngẫm lại bình thường Albert giáo dục Annie như thế nào, Đường Phong liền có chút yêu thương.

Mặc dù biết làm con gái Albert, Annie trời sinh chiếm được tài phú và hưởng thụ mà đứa trẻ khác không thể có, nhưng song song cũng sẽ tiếp thu đến giáo dục nghiêm ngặt những đứa trẻ khác không cần học.

Đối với điểm này Đường Phong không thể can thiệp, có đôi khi ở trong mắt cậu giáo dục có chút quá mức đối với trẻ nhỏ mà nói, cũng là bảo đảm để Annie sau đó có thể tự bảo vệ mình.

Albert người này tuy rằng cổ quái một ít, nhưng về phương diện phân tích lí lẽ thì hiểu hơn cậu nhiều, một người có thể thành công cũng không phải không có lý do.

“Đi đi, muốn cái gì thì chọn, coi như là quà xin lỗi của chú Đường.” Nửa ngồi xổm bên người bé Annie, thanh âm Đường Phong giống như ánh đèn trong phòng mang theo cảm giác ấm áp.

Bé Annie len lén nhìn baba bên cạnh không nói gì, sau khi người kia nhẹ nhàng gật đầu, cô bé mới lộ ra dáng cười xán lạn của một đứa trẻ, nhảy nhót chạy tới một loạt kệ bày vật phẩm trang sức tinh xảo.

“Đến đây từ bao giờ?” Nhìn bé Annie cùng với nhân viên cửa hàng đi tới chọn quà, Đường Phong cũng đứng lên.

Ngoài phòng đột nhiên lại bắt đầu rơi tuyết, trắng trắng từng bông giống như lông chim thiên nga bay qua từ bầu trời trong lúc lơ đãng bị chấn động mà rơi xuống, nhẹ lơ lửng rơi xuống mặt đất thành phố lạnh giá, mang đến cho mùa đông lạnh lẽo này một phần mềm mại.

Trên kính thủy tinh phủ một tầng sương trắng hơi mỏng, hai người đàn ông ngồi trong cửa hàng nhỏ trang trí rất khác biệt này, nhân viên cửa hàng nhiệt tình đưa lên cà phê nóng hổi, Đường Phong cũng không quên nhờ nhân viên cửa hàng đưa cho Annie một cốc cacao nóng.

Cửa hàng nhỏ mang phong cách cổ điển này hấp dẫn không ít ánh mắt người qua đường, nhưng đáng tiếc bọn họ chỉ có thể ở bên ngoài nhìn một cái, thỉnh thoảng có người muốn tiến đến, lại bị nhân viên cửa hàng khách sáo ngăn ở bên ngoài, từ phút chốc Albert bước vào, trên cửa đã treo biển ngừng bán.

Không thích náo nhiệt, không thích chia xẻ, phong cách trước sau như một của Albert.

“Hôm trước.” Tay trái nâng lên tách cà phê nhấp một ngụm, cho dù trên người mặc quần áo màu sậm, dưới sự phụ trợ của mái tóc vàng cực đẹp, người này vẫn như cũ ưu nhã giống như một vị quý tộc quần áo gọn gàng.

Không, Albert vốn đã là một quý tộc rồi.

“Là vì công tác hay là. . .”

Đường Phong còn chưa nói xong, Albert đã nói: “Không, là vì em.”

Khóe môi nhếch lên ý cười nhàn nhạt, ánh mắt Albert rất nhanh bị tiếng cười cách đó không xa của bé Annie hấp dẫn tới, bé Annie hình như bị một con búp bê gỗ thu hút, cầm ở trong tay không muốn buông ra, song song đường nhìn lại rơi vào một con búp bê vải khác: “Cũng là vì con bé.”

Trong cửa hàng đốt đàn hương nhàn nhạt, mùi thơm chậm rãi tràn ra trong không khí, trộn với một ít hơi lạnh của mùa đông, lại lẫn một ít hơi nóng của người thở ra, dưới ngọn đèn màu ấm mọi thứ đều trở nên yên bình và tường hòa.

Ngón tay xẹt qua mép tách cà phê sứ trắng, Albert nhẹ nhàng nói một câu: “Hai người đều là người rất quan trọng của tôi.”

Có một ít kinh ngạc.

Cư nhiên từ trong miệng Albert nghe được một câu nói như vậy.

“Cùng tôi nhìn Annie lớn lên đi.” Ngón tay từ mép tách sứ trắng hạ xuống, theo khăn trải bàn thêu hoa văn phục cổ di tới, không nắm lại cũng không đặt lên, chỉ là dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng đụng vào.

Nhẹ nhàng đụng vào xong, lại chậm rãi thu tay về.

“Tôi. . .”

“Không cần gấp gáp cho tôi đáp án.”

“Albert. . .”

“Tôi biết em không có cách nào buông ra hai người kia, biết kết cục người đánh chuông muốn nhất là gì không? Không phải thấy Esméralda chết đi, chỉ là muốn nhìn cái người đã từng cho anh ta uống nước kia hạnh phúc, mà anh ta cũng có thể từ đó trộm được một muôi hạnh phúc.”

Ánh mắt khi nhắm và mở, dường như đang ám chỉ một hàm nghĩa nào đó.

Ở bên kia, bé Annie đã một tay cầm búp bê gỗ, một tay cầm búp bê vải hô với Đường Phong: “Chú Đường.”

Vẻ mặt cô bé khó hiểu và do dự, nhìn bên trái lại nhìn bên phải, dường như là không biết nên chọn món quà nào để Đường Phong tặng cho bé, lời cô bé nói giống như là lập lại một lần khía cạnh Albert vừa nói.

“Con có thể đều muốn hay không, con đều thích chúng nó, con không muốn chọn một trong hai.” Nói liền ôm chặt hai con búp bê vào trong ngực không muốn buông ra.

Albert thay Đường Phong trả lời: “Đương nhiên có thể, chú Đường của con rất vui lòng tặng cho con hai con búp bê, đúng không?” Câu hỏi cuối cùng, là nhìn về phía Đường Phong.

Không ai có thể cự tuyệt ánh mắt chờ đợi của một cô bé đáng yêu.

“Đương nhiên.” Đường Phong vừa cười vừa nói.

Lúc rời khỏi cửa hàng, chủ cửa hàng còn đang đứng ở cửa nhiệt tình nói lời tạm biệt với bọn họ, cửa hàng nhỏ ấm áp lại đặc biệt như vậy thật đúng là khiến người ta thích.

“Hình như chủ cửa hàng quen anh?” Đường Phong và Albert sóng vai đi cùng nhau, nếu cậu nhớ không lầm thì khi bọn họ vừa đi vào, Albert không nói một câu, chủ cửa hàng đã mỉm cười treo biển “Ngừng bán”.

“Cậu có ấn tượng gì với anh ta không?” Albert vừa nói chuyện, hơi nóng từ trong miệng chạy ra biến thành một đoàn sương trắng nhàn nhạt.

Bé Annie đang ngủ, Albert sai người đưa cô bé về, buổi tối 10h đối với một đứa trẻ mà nói thì xem như là đã khuya.

“Nhìn qua rất ôn hoà, rất có lễ phép, là một người từng trải.” Tuy rằng không nói chuyện nhiều lắm với chủ cửa hàng, nhưng có thể từ trong mắt đối phương thấy được chủ cửa hàng cũng có một quá khứ phong phú.

“Anh ta từng là thủ hạ của tôi, ba năm trước ở lại đây mở một cửa hàng.” Albert nói đến một nửa, đột nhiên như là nhớ tới cái gì bàn tay luồn vào túi áo của Đường Phong, cầm bàn tay có chút lạnh của cậu, mặc dù chính tay anh cũng không ấm áp.

Đường Phong hỏi: “Anh ta cũng là một sát thủ?”

“Đúng.”

“Anh đồng ý thả anh ta đi?” Tuy rằng Đường Phong không hiểu chuyện trong giới mafia, nhưng nếu là thuộc hạ của mình, hẳn là sẽ không đơn giản để đối phương rời đi như vậy.

“Tôi không đáng sợ như trong tưởng tượng của em.”

Bước chân ngừng lại, bọn họ vừa vặn đứng dưới ánh đèn ven đường, ngọn đèn dịu dàng chiếu xuống, trên mặt đất là hai bóng người gần như kề sát vào nhau.

Người đàn ông vừa nói chuyện ở trong mắt người ngoài là nhân vật nguy hiểm đáng sợ không thể đến gần, nhưng nhân vật nguy hiểm này hiện tại đang đứng trước mặt Đường Phong, rất gần, còn nắm tay cậu.

Sẽ thở, sẽ cười, thỉnh thoảng cũng sẽ lộ ra vẻ mặt tức giận.

“Tôi biết.” Đường Phong gật đầu, phía sau bị người dùng sức ôm lấy, bước chân lảo đảo liền ngực dán ngực với Albert.

“Giáng Sinh vui vẻ.” Ở bên tai Đường Phong, Albert nhẹ nhàng nói.

Khóe miệng hơi cong lên, cậu ôm lại cái tên kỳ thực rất cô đơn này: “Giáng Sinh vui vẻ.”

“Tặng cho tôi một món quà đi.”

“Anh muốn cái gì?”

“Mười năm sau, nói em yêu tôi.”

. . .

Không biết là trùng hợp hay cố ý, tập tiếp của 《Thiên Tử 》cư nhiên là cùng lúc tiến hành quay chụp với 《sống lại 》 Đường Phong làm nhà sản xuất, mặc dù 《Thiên Tử 》 là chủ yếu hướng về Hollywood, 《sống lại 》 càng thiên về thị trường nội địa, nhưng từ ngày công bố chiếu phim đến xem, trước mắt thời gian hai bộ điện ảnh chiếu phim cũng không khác là bao.

Dù sao cũng là siêu sao không có đầu tư lớn không có lực ảnh hưởng siêu phàm, càng không có kỹ xảo điện ảnh tuyệt đẹp, Đường Phong chỉ hy vọng điện ảnh có thể thu được danh tiếng không tệ, về phần phòng bán vé trái lại chỉ là thứ phụ.

Có thể có phòng bán vé đương nhiên là tốt, dù sao điện ảnh là thành quả mọi người nỗ lực khổ cực, có thành tích không tệ cũng có thể cho mỗi nhân viên công tác phát thêm một ít tiền thưởng.

Phòng bán vé không tốt lắm cũng không sao, dù sao kết quả kém cỏi nhất không để bọn họ lỗ vốn là được, Đường Phong đảm nhiệm người sản xuất chỉ phụ trách đầu tư, bản thân cậu không hề muốn một phần thù lao, mà là cùng các nhà đầu tư khác tham dự chia phần phòng bán vé cuối cùng.

Làm như vậy đối với trù bị điện ảnh giai đoạn trước, có thể giảm thiểu một phần áp lực chi phí rất lớn, bằng không cứ dựa theo thù lao gần tới 10 triệu đô hiện tại của cậu, thì chỉ riêng thù lao của cậu cũng đã vượt qua chi phí điện ảnh.

Lễ Giáng Sinh, ngày lễ không thuộc về phương Đông dần dần lan tỏa trên khắp mảnh đất phương Đông này.

Tỉ mỉ tính tính, rất nhiều ngày lễ phương Tây dần dần được người phương Đông biết rõ, ngoại trừ lễ Giáng Sinh ra quen thuộc nhất chính là lễ tình nhân.

“Mọi người vì sao thích ăn tết, kỳ thực chính là vì tìm một lý do để thả lỏng một chút, ăn một ít món ăn ngon bình thường không được ăn, hoặc là mượn cơ hội cùng những người bạn ít khi gặp mặt đi ra tụ họp, còn có hẹn hò đủ loại nữa.” Charles mặc áo lông cừu trắng một bên bưng đĩa một bên phát biểu ngôn luận của mình.

Một ngày đêm không cho anh nói chuyện, anh phỏng chừng sẽ bị nghẹn chết.

“Vậy vì sao anh muốn làm lễ Giáng Sinh?” Đường Phong bưng thức ăn ngon lành từ phòng bếp đi ra, tuy rằng tay nghề nấu bếp của Lục Thiên Thần cũng tàm tạm, nhưng Đường Phong vẫn quyết định gọi thức ăn ngoài, nếu không chờ Lục Thiên Thần chuẩn bị thức ăn xong, cậu và Charles phỏng chừng sẽ chết đói.

“Bởi vì có thể nhận được quà thân ái tặng anh.” Vui tươi hớn hở cười, Charles cọ cọ bên người Đường Phong, “Bảo bối thân ái, quà của anh ở đâu?”

Lục Thiên Thần đi theo phía sau Đường Phong đem thức ăn nóng trong phòng bếp bày ra cũng hiếu kỳ nhìn tới.

“Ngày mai và ngày kia em đều nghỉ.” Đường Phong ngồi xuống, cười đến ý vị sâu xa.

 

Đệ lục thập tam chương: tuyên truyền điện ảnh.

Trong hiện thực Đường Phong đã từng tham gia ban huấn luyện siêu sao do Tô Khải Trình và Lục Thiên Thần cùng nhau tổ chức, đồng dạng, ở trong điện ảnh Trần Phàm cũng tham dự chương trình ban huấn luyện khiến quỹ đạo đời người bắt đầu thay đổi.

Phim trong phim, câu chuyện không giống nhau, nhưng giống nhau chính là bọn họ đều là diễn viên trong cuộc đời mỗi người.

Khi quay cảnh này Đường Phong cũng đã trao đổi với mấy người biên tập, dự định tận lực tả lại một ít tình cảnh đúng như khi ấy cậu tham gia ban huấn luyện siêu sao, dựa theo kịch bản, người lên sân khấu tương đối nhiều, ví dụ như mấy vị huấn luyện viên của ban huấn luyện lúc đó.

Khiến Đường Phong cảm thấy vui vẻ chính là, cậu chỉ thử liên hệ với mấy người thầy Larry dạy khóa biểu diễn lúc ấy, không ngờ toàn bộ mọi người đều đáp ứng.

Còn nhớ cuộc thi cuối cùng của khóa biểu diễn khi ấy, bọn họ đều phải tự chọn một bài hát từ đầu tới đuôi diễn dịch không tiếng động, ở trong 《sống lại 》, một màn này có thể tái hiện.

Quần đen và áo T-shirt xám sậm không đổi, Đường Phong một người đưa lưng về phía màn ảnh đứng ở trong căn phòng lớn vắng vẻ, sắc trời ngoài cửa sổ một mảnh u ám, cành cây rậm rạp nhưng lộ ra màu xám đen.

Ở trong căn phòng lớn như vậy, cậu càng có vẻ cô độc mà nhỏ bé, bóng lưng dưới màn ảnh đã là bức tranh mở đầu tiết lộ ca khúc, vẽ nên một lần lại một lần đau xót và bi thương.

Mà ca từ khi đó, tin tưởng rất nhiều người cũng không quên:

I want love, but it’ impossible

Tôi muốn yêu, nhưng điều này là không thể.

Man like I already tired of the feelings of failure

Đàn ông như tôi từ lâu đã chán ghét tình cảm thất bại. . .

Người đàn ông trong màn ảnh nhẹ nhàng mấp máy cánh môi có chút tái nhợt, đôi mắt dưới lông mày rậm ẩn chứa thế giới cậu nhìn thấy, cành cây biến thành màu đen, bầu trời tối tăm không nhìn thấy ánh nắng, khu nhà cấp cao phồn hoa nhưng trống rỗng, cùng với một người đàn ông hát lên “Tôi muốn yêu”.

. . .

I can ‘t love, I have covered all over with cuts and bruise

Tôi không thể yêu, toàn thân tôi đã tràn đầy thương tích.

Apart from the cold and old wounds, I have no feeling

Ngoại trừ lạnh giá và vết sẹo cũ, tôi đã không còn cảm giác.

My heart have been dead

Tim của tôi đã như tro nguội.

. . .

Trần Phàm trong điện ảnh khát vọng tình yêu, Đường Phong ở ngoài điện ảnh đã chiếm được ái tình, trong thời gian hai năm, trong phim và ngoài phim, đột nhiên nối liền với nhau.

Có thể là ông trời nghe thấy thanh âm phát sinh từ nội tâm Đường Phong, trong mỗi một biểu tình rất nhỏ kia đều lộ ra cảm tình, cuối cùng cho cậu có được tất cả đời trước mình không có: tình yêu và sức khỏe.

Mỗi bộ điện ảnh đều có một kết cục, 《sống lại 》 đương nhiên cũng không ngoại lệ, nhưng Đường Phong lại không muốn Trần Phàm trong điện ảnh có một kết thúc khẳng định quá sớm.

Nhân vật chính trong điện ảnh giống với Đường Phong trong hiện thực, từ ngay từ đầu khốn cảnh hai bàn tay trắng từng bước từng bước bước tới, chiếm được thủ trưởng Lục Thiên Thần tán thành, chiếm được đồng nghiệp bên người tán thành, không ngừng mài dũa diễn xuất cũng khiến cậu nhận được ưu ái của đạo diễn lớn quốc tế.

Kết cục như vậy đối với điện ảnh mà nói đã là ổn.

Trần Phàm đứng trên thang lầu đăng ký quay đầu nhìn thành phố đã từng gây cho cậu vô số đau xót và thất vọng, lại cuối cùng khiến cậu một lần nữa đứng lên lộ ra nụ cười.

Màn ảnh rơi vào khuôn mặt tràn ngập tự tin của cậu, người đàn ông ngồi trên máy bay đi đến Hollywood, ánh nắng tươi sáng, biển xanh trời xanh, tương lai dường như một mảnh sáng lạn.

Ở cuối phim không cần cố gắng nói cho mọi người Trần Phàm cuối cùng có thành công tiến vào Hollywood hay thất bại mà về hay không, máy bay bay đến Hollywood càng như là hi vọng của mọi người, vĩnh viễn đều là rực rỡ và xán lạn.

Mặc kệ kết cục của Trần Phàm thế nào, quá trình cậu từ thất bại đến đứng lên, cũng đã khiến cậu trở thành một người thành công.

Với điện ảnh mà nói, Đường Phong trong hiện thực còn đang tiếp tục sự nghiệp cuộc đời cậu, giống như cậu lúc trước bước lên máy bay đi tới Hollywood cũng là tràn ngập lòng tin, có thể sẽ quay được vài bộ điện ảnh làm cho danh tiếng tăng cao, cũng có thể sẽ gặp phải một vài chuyện trong giới giải trí dẫn đến sự nghiệp của cậu ngã xuống đáy cốc.

Điện ảnh đã kết thúc, mà cuộc sống vẫn như cũ đang tiếp tục.

Vào mùa xuân năm thứ ba Đường Phong sống lại, điện ảnh 《sống lại 》 do cậu lần đầu đảm nhận chế tác thuận lợi quay chụp hoàn tất.

Cùng lúc đó, tập tiếp theo của 《Thiên Tử 》 cũng thuận lợi kết thúc công việc vào tháng thứ 2 《sống lại 》 hoàn tất quay chụp.

Điện ảnh quay chụp xong cũng không có nghĩa công tác kết thúc, chí ít đối với nhà sản xuất kiêm diễn viên Đường Phong mà nói, công tác sau đó mới là quan trọng nhất, đó chính là tuyên truyền khắp nơi trên thế giới.

Nội địa đầu tiên là do nhân viên công tác phòng làm việc và nhà phát hành tiến hành công tác tuyên truyền, chủ yếu là đưa lên một ít quảng cáo và tuyên truyền truyền thông giản đơn, còn thị trường nước ngoài, lại phải nhờ Đường Phong tự mình đi một chuyến.

Đối với khán giả quốc nội mà nói, điểm khác biệt duy nhất giữa 《Thiên Tử 》 và các phim Hollywood khác chính là diễn viên chính là người Trung Quốc chính gốc, trong điện ảnh cũng giống với bộ phim hoạt hình nào đó có xen kẽ không ít yếu tố Trung Quốc, nhưng đối với trình độ được hoan nghênh và trình độ ảnh hưởng của Đường Phong làm diễn viên chính ở Mỹ này, nếu như không phải khán giả ở Mỹ có lẽ đều không đoán được.

Nếu như nói hai bộ điện ảnh cấp bậc diễn xuất ảnh đế trước đó khiến Đường Phong thu được tán thành từ người trong giới, như vậy phim thương nghiệp 《Thiên Tử 》 đã khiến cậu thu được sự tán thành của khán giả, phòng bán vé có thể không thể nói rõ tất cả, nhưng ít ra có thể nói rõ có rất nhiều người mua vé vào rạp chiếu phim, đều đã biết có một người Đường Phong như thế.

Bởi đã có cơ sở nhân khí, Đường Phong trước đó cũng rất thuận lợi trò chuyện về vấn đề tham gia mấy chương trình ở Mỹ.

Hôm nay Đường Phong có một chương trình nói chuyện giản đơn, chương trình nói chuyện này rất ngắn, bình thường chỉ 15 phút là hết, nhưng song song chương trình nói chuyện cùng với MC này đều phi thường được khán giả bản thổ Mỹ hoan nghênh.

MC là một phụ nữ, nhưng song song cô cũng là một người công khai đồng tính luyến ái, cô có người yêu, quan hệ hiện tại ổn định, ở trong giới có nhân duyên không tệ, là một nữ MC có sức hấp dẫn rất riêng.

Có lẽ trước đó Đường Phong bởi vì scandal đồng tính với Charles mà bị vu khống, mọi người thân là quan hệ quần thể nhược thế, nữ MC đối với Đường Phong còn tương đối thân thiện.

“Tôi biết là cậu sẽ trở lại! Tôi biết mà! Mọi người nói có đúng không? !” Vừa mở màn, nữ MC trang phục trung tính liền sang sảng cười, tiến lên cho Đường Phong một cái ôm.

Khán giả ở trường quay một trận vỗ tay và hoan hô nhiệt liệt.

“Đương nhiên, tôi đương nhiên sẽ trở lại.” Phối hợp với nữ MC, Đường Phong mỉm cười nhấc tay chào hỏi về phía khán giả.

Lại thêm một trận vỗ tay làm cho lỗ tai tê dại, nữ MC chỉ là cười ở bên cạnh nhìn, thường thường làm ra mấy biểu tình bất đắc dĩ.

“Được rồi được rồi, mọi người dự định vỗ tay 15 phút luôn sao? Nói thật tôi tuyệt không chú ý, như vậy tôi có thể ngẩn người 15 phút, sau đó lấy tiền lương miễn phí.”

Ý bảo khán giả an tĩnh lại, nữ MC lôi kéo Đường Phong ngồi xuống sô pha: “Đã lâu tôi không nghe thấy tiếng vỗ tay nhiệt liệt như thế, tôi thề là bọn họ yêu cậu chết mất, trời ạ, trong khoảng thời gian này cậu đã đi đâu, nghe nói cậu vừa quay một bộ điện ảnh, còn là lấy cậu làm nguyên mẫu?”

Nữ MC làm hết phận sự ở trong thời gian hữu hạn ngay từ đầu liền nói tới phim mới của Đường Phong.

“Đúng là thế.”

“Ôi, trời ạ! Nghe có vẻ rất thú vị, tôi chính là fan sắt thép của cậu đấy biết không? Hơn hai năm trước cậu vẫn là một kẻ chạy cờ, ha ha, tha thứ cho tôi nói như vậy.”

“Không sai, đích thật là vậy, tôi không có danh tiếng gì, nhà ở còn là đi thuê, ” Dừng lại một chút, Đường Phong đột nhiên ngồi ngay ngắn cười nói với khán giả, “Nhưng tôi hiện tại nổi danh, còn dự định mua biệt thự cho mình, muốn biết tôi làm thế nào sao, đến lúc điện ảnh chiếu phim đi rạp chiếu phim mọi người sẽ biết!”

Ở trên chương trình Đường Phong rất thích chế tạo một ít trò đùa, cá nhân cậu không có gánh nặng gì, mong muốn mình vui vẻ song song cũng muốn khán giả phía dưới và trước TV cũng cảm thấy vui vẻ.

“Tôi nhất định phải đi xem, tôi nhất định phải đi xem hình dạng đáng thương của cậu trước khi nổi danh.” MC và khán giả cùng nhau phá lên cười.

15 phút ngắn ngủi, Đường Phong tận lực lợi dụng thời gian tuyên truyền điện ảnh của mình, song song cũng phối hợp với MC cùng nhau nói giỡn, có thể đây là nguyên nhân vì sao chương trình nói chuyện này tuy ngắn nhưng rất được hoan nghênh, 15 phút làm cho MC và khách mời đều không thể không khiến mình biểu hiện tốt nhất, kết quả chính là khán giả chỉ mong 15 phút biến thành một giờ, luôn luôn ý do chưa hết.

Giống như Trần Minh Húc làm MC phải thu xong chương trình của một tuần trong hai ngày, chương trình của nữ MC cũng sẽ liên tục ghi hình mấy tiếng trong vòng một ngày, điều này là để cho bọn họ có thể thoả thích chọn ra chương trình phát sóng, cũng có thể có tài nguyên đi ứng phó một ít tình huống đột phát, ví dụ như MC bị bệnh không thể ghi hình và đủ loại ngoài ý muốn.

Bởi vậy ở hậu trường tiết mục, rất có thể sẽ thường xuyên gặp phải một ít người quen.

Không biết có phải là trùng hợp không, sau khi Đường Phong thu xong tiết mục xuống đài, ở phía sau đài liền thấy được diễn viên cũng là đến tiến hành tuyên truyền điện ảnh 《Thiên Tử 2 》.