Edit: Huyết Vũ.

Đệ lục thập thất chương: Nghi thức công chiếu điện ảnh lần đầu. ( thượng )

Vì sao muốn làm bộ điện ảnh 《sống lại 》 này?

Sau khi bộ điện ảnh được công chiếu tin tưởng phần lớn mọi người có thể từ trong điện ảnh tìm được đáp án, tìm thấy hàm nghĩa Đường Phong muốn mượn điện ảnh để biểu đạt.

Điện ảnh từ đầu tới đuôi cũng không có một đối thủ theo nghĩa chân chính, mặc kệ là thủ trưởng ngay từ đầu nhìn diễn viên không vừa mắt, hay là đối thủ Ca Trần cạnh tranh trên sự nghiệp như, hoặc là người bạn Trần Minh Húc đã từng có điều không vui.

Đến cùng, cũng giống như trong hiện thực tất cả mọi người đều loại bỏ ngăn cách giữa người và người, cho dù không trở thành bạn, cũng sẽ không giống như trước đây vừa thấy mặt liền giương cung bạt kiếm, bầu không khí khẩn trương.

Chân chính đối thủ, chỉ có chính mình mà thôi.

Lát nữa chính là nghi thức thảm đỏ lần đầu công chiếu điện ảnh, Đường Phong ngồi trong phòng hoá trang nhìn mình trong gương, khóe miệng dần dần cong lên lộ ra dáng cười đối với chính mình.

Trên bàn hoá trang đặt vài tờ báo và tạp chí, mặt trên là ảnh chụp trước đó Đường Phong đưa Randa về nhà, ý tứ đại khái của tin tức cũng chính là minh tinh trẻ tuổi Đường Phong ngủ qua đêm ở nhà Randa.

Cứ như buổi tối hôm ấy, cậu thực sự xảy ra cái gì với Randa vậy, mọi người đều hăng hái bừng bừng cùng đợi nữ diễn viên ly hôn, và tình yêu với Đường Phong bị phơi bày.

Đường Phong tiện tay ném tờ báo vào trong thùng rác.

Toàn bộ lời đồn, toàn bộ suy đoán, đều sẽ bị đánh tan trên nghi thức lần đầu công chiếu của điện ảnh 《sống lại 》.

Cùng ngày trên thảm đỏ ngoại trừ nhân viên chủ chốt của điện ảnh cũng có không ít bạn bè trong giới ngoài giới đến giúp, nhưng trước đó, không có bất cứ ai biết, Randa trước đây cùng Đường Phong tuôn ra scandal truyền đến oanh oanh liệt liệt cư nhiên cũng hiện thân trên thảm đỏ.

Truyền thông trong nháy mắt sôi trào, giống như bắt được chỗ hiểm của Đường Phong và Randa, đèn flash loang loáng chợt hiện khiến mắt người phát đau, đều sắp chiếu sáng hết đêm tối.

Nhưng mọi người rất nhanh phát hiện, bên người Đường Phong ngoại trừ đại minh tinh Randa xinh đẹp hào quang bắn ra bốn phía, còn có một người đàn ông trung niên ngoại quốc cao to mạnh mẽ.

Người kia là ai?

Vì sao lại đi cùng Đường Phong và Randa?

Đáp án rất nhanh công bố, quý ngài anh tuấn này không phải ai khác, chính là ông chồng hợp pháp của Randa — George.

Khi hai bên tay trái phải của Đường Phong đều nắm tay Randa và George cùng nhau đi lên thảm đỏ, toàn bộ suy đoán và lời đồn không chân thực trong nháy mắt đều bị đánh nát, nếu như Đường Phong thực sự có quan hệ gì đó không muốn người biết với Randa, George sẽ không mặt mang mỉm cười đi cùng với bọn họ.

Giữa đàn ông và phụ nữ lẽ nào không thể có tình bạn đơn thuần sao?

“Mọi người không quan tâm cái này, bọn họ chỉ xem bát quái của minh tinh thôi.” Randa nhẹ nhàng ôm Đường Phong, sau đó liền về tới bên người chồng mình, vô cùng thân thiết ôm nhau.

Mặc dù bọn họ đều là người xem nhẹ bão tố, nhưng đối với sự kiện truyền thông suy đoán quan hệ của cậu và Randa, Đường Phong vẫn cảm thấy có chút có lỗi với George.

“Vậy để cho bọn họ thất vọng một lần đi.” Đường Phong cười nắm tay với George, “Rất xin lỗi đã chọc một ít phiền phức cho hai người.”

Kỳ thực nếu không phải 《Thiên Tử 2 》 chiếu phim quá gần với điện ảnh của cậu, cậu và Randa hẳn là sẽ không bị quan tâm lớn đến như vậy, đương nhiên, kỳ thực đám paparazzi luôn dính bên cạnh Randa từ trước đến nay cũng không thiếu tin tức.

“Không, hẳn là tôi xin lỗi cậu, cô vợ bốc đồng của tôi mang đến cho cậu không ít phiền phức.” George luôn luôn mặt mang mỉm cười, người có vẻ có chút nội liễm và an tĩnh.

Cái gọi là góc bù có lẽ chính là như thế này, Randa trời sinh tính hoạt bát mà lại rộng rãi, cũng chỉ có George an tĩnh nội liễm mới có thể quản được.

“Này, sao anh có thể nói vợ mình như vậy chứ?” Ở trước mặt chồng, Randa chính là một cô bé thích làm nũng, Đường Phong hợp thời rời đi, cậu không thích làm bóng đèn.

Rẽ qua một ngã rẽ, Đường Phong còn chưa đi được hai bước đã bị tiểu Vũ vội vã túm lấy đi về phía sân khấu.

“Trời ạ, mau nhanh chuẩn bị một chút, một lát nữa diễn viên chính các anh đều phải lên đài.” Tiểu Vũ nói rất nhanh, một bên còn cúi đầu dùng microphone liên lạc với những người khác.

Đường Phong mở hai tay cho đối phương một cái ôm, dọa tiểu Vũ giật mình.

“Đường Phong anh làm gì chứ!” Tiểu Vũ nhất thời dở khóc dở cười, người đàn ông này sao lại đột nhiên phát tính trẻ con.

“Tiểu Vũ, cứ bình tĩnh, chúng ta đâu phải lần đầu tham gia lễ công chiếu điện ảnh, nên làm thế nào chúng ta đều biết mà.” Nói liền vỗ vỗ vai cô.

Tâm thoáng cái thả lỏng xuống, quở trách đến ngay miệng bèn nuốt trở lại, tiểu Vũ chỉ có thở dài: “Đây chính là bộ điện ảnh đầu tiên anh đảm nhận chế tác, bên ngoài ngồi chính là khán giả sẵn lòng mua vé đến xem anh, trời biết tôi có bao nhiêu khẩn trương, còn hồi hộp hơn lần đầu tiên đi Mỹ tham gia lễ lần đầu công chiếu.

“Thân ái, chờ lát nữa xuống phía dưới xem phim đi, chuyện còn lại giao cho những người khác, huống chi còn có tôi.” Cầm lấy tai nghe móc trên vành tai tiểu Vũ, Đường Phong mỉm cười vỗ vỗ vai cô, “Được rồi, tôi đi xem những người khác.”

“Đường Phong!”

Nam nhân nhấc tay nhẹ nhàng lắc lắc.

Tiểu Vũ ở phía sau cố sức giậm chân, có chút bất đắc dĩ, nhưng càng còn nhiều là ấm áp.

Sau khi tách khỏi tiểu Vũ, Đường Phong rất nhanh tìm thấy mấy diễn viên chính khác và đạo diễn, đều là người trải qua trăm trận, mọi người tâm tình bình tĩnh đang nói chuyện phiếm, đợi đến lúc lên đài phát biểu.

Đột nhiên, có người từ phía sau ôm lấy Đường Phong.

“Được rồi Charles, hình thể cao to của anh cách em từ rất xa em đã thấy được, hơn nữa. . .” Một chút cũng không bị dọa tới cậu xoay người, nhẹ nhàng ngửi ngửi trên người Charles, ngẩng đầu nhìn đối phương, “Trên người anh vẫn có mùi Cologne.”

Mùi thơm đặc biệt, có người nói là Cologne điều chế riêng, độc nhất vô nhị.

“Bảo bối, chúc mừng em.” Charles nghiêng đầu lưu lại một nụ hôn trên gương mặt Đường Phong.

“Cảm ơn.” Đường Phong cũng hôn gương mặt đối phương.

“Tỷ suất ghế ngồi ngày đầu tiên phi thường không tệ.” Lục Thiên Thần tự nhiên sẽ không vắng mặt lần đầu chiếu điện ảnh.

Nếu như Lục Thiên Thần nói tỷ suất ghế ngồi phi thường không tệ vậy chắc chắn là phi thường không tệ, ưu điểm lớn nhất của người kia chính là trực tiếp, sẽ không bởi vì cậu là người yêu của anh mà đem tỷ suất ghế ngồi không tốt nói thành phi thường tốt.

Sau khi ôm Charles, Đường Phong cũng xoay người ôm lấy Lục Thiên Thần.

“Cảm ơn các anh.”

“Muốn cảm ơn bọn anh chờ buổi tối trở lại nói sau, ” Sắc sắc nói một câu, Charles thừa dịp những người khác đều không chú ý vỗ mông Đường Phong một chút, ý vị sâu xa nháy mắt mấy cái với cậu, “Bảo bối, lập tức lên sân khấu, mấy lời buồn nôn khác anh không nói nữa, chờ điện ảnh kết thúc nói sau, được không?”

Liếc xéo Charles, Đường Phong lập tức đuổi người: “Được rồi hai người, mau đi ra khán phòng đi.”

Lúc này cũng có nhân viên công tác chạy tới, không dây dưa thêm, Đường Phong rất nhanh cùng nhân viên công tác đi tới vị trí các diễn viên khác, sau đó từng người được sắp xếp đi lên sân khấu rạp chiếu phim.

Dựa theo lệ cũ, trước khi điện ảnh chân chính bắt đầu chiếu phim, bọn họ phải tiếp nhận phỏng vấn ngắn.

Người thứ nhất nói chuyện tự nhiên là đạo diễn, Đường Phong đứng ở bên người đạo diễn đột nhiên thấy được một màn khiến cậu có chút kinh ngạc, Lục Thiên Thần và Charles làm người chế tác kiêm “Gia quyến” của diễn viên Đường Phong tự nhiên được xếp ở vị trí phía trước, chút nữa chờ Đường Phong bọn họ đi xuống sẽ ngồi cùng với Charles bọn họ.

Từ vị trí này của Đường Phong, có thể thấy rất rõ ràng Charles và Lục Thiên Thần, nhưng khiến cậu kinh ngạc không phải Charles hay Lục Thiên Thần làm sao, mà là một người đàn ông tóc vàng mắt xanh cũng xuất hiện ở hàng ghế thứ nhất, hơn nữa là ngồi cùng hai người kia.

Ba người ngồi cùng nhau không biết đang nói cái gì, thỉnh thoảng cúi đầu tụ lại, tràng cảnh quỷ dị này đều khiến Đường Phong sửng sốt một hồi lâu, đến nỗi MC hô cậu hai lần cậu mới có phản ứng.

“Chúng tôi đều biết bộ điện ảnh 《sống lại 》 này kỳ thực là lấy trải nghiệm cá nhân anh làm nguyên mẫu để quay chụp, thế nhưng vì sao lại dùng cái tên sống lại, có phải là có hàm nghĩa đặc biệt gì đó không?”

MC hỏi Đường Phong một vấn đề.

Đến phiên phỏng vấn Đường Phong, ba người đàn ông phía dưới song song ngừng lại, chăm chú nghiêm túc, mang theo ánh mắt chuyên chú nhìn cậu.

Giờ khắc này, dường như đã không có tranh đấu, cũng không có gút mắt phức tạp, ba người đàn ông thân phận phức tạp song song vì Đường Phong mà lưu lại.

“Mặc kệ là Trần Phàm trong điện ảnh hay Đường Phong ở ngoài điện ảnh, ở trong cuộc đời đều từng gặp phải tình cảnh tuyệt vọng, cái tên sống lại cũng không có nghĩa là một cuộc sống khác, tôi chỉ muốn nói cho những người đã từng có trải nghiệm cùng đường như tôi, nhiều lúc tình huống của chúng ta cũng không tính là quá mức tệ hại, thường thường đều là mình tự đẩy mình vào trong vực sâu.”

“Đường Phong nói rằng: “Ích kỷ một chút cũng tốt, tùy hứng một chút cũng được, lớn mật một ít, cho mình một cơ hội, không nên quá ép buộc mình.”

Đây là thứ cậu gọi “Sống lại”.

Mặc kệ là Ca Trần, Vệ Đạo Minh, hoặc là Jonas và Mike Trần những người này, đủ loại người tương tự đều xuất hiện ở bên cạnh cậu và những người khác, nhưng những người này cũng không phải kẻ địch của cậu.

Từ đầu tới cuối, kẻ địch của cậu cũng chỉ có chính mình mà thôi.

Giống như cảm tình, sự lựa chọn khác biệt của cậu nhất định sẽ mang đến kết quả khác biệt, kết quả hiện tại không nhất định là tốt nhất, nhưng khẳng định cũng không phải là xấu nhất.

Cho mình một cơ hội sống lại, cũng là cho người khác một cơ hội yêu mình.

 

Đệ lục thập bát chương: Nghi thức công chiếu điện ảnh lần đầu . ( hạ )

Sau khi diễn viên chính của điện ảnh lên đài nói chuyện rất nhanh liền đem thời gian còn lại cho khán giả thưởng thức điện ảnh, khi Đường Phong bọn họ đều ngồi xuống, ánh đèn trong rạp chiếu phim dần dần tối đi, trên màn hình lớn rất nhanh xuất hiện một tia sáng, điện ảnh chính thức bắt đầu.

Trong lòng cậu kỳ thực có rất nhiều nghi vấn, cũng có một chút hiếu kỳ, ví dụ như vì sao Albert cũng xuất hiện ở đây, nhưng đột nhiên, dường như cậu lại biết đáp án.

Biết vì sao Albert lại xuất hiện trên lễ lần đầu công chiếu điện ảnh, biết vì sao ba người đàn ông này không có bất cứ khắc khẩu hoặc là cử động khác ảnh hưởng đến nghi thức lần này.

Cho dù tồn tại mâu thuẫn, may mắn chính là, bọn họ đều đã là người trưởng thành biết nắm chặt đúng mực.

Khi Đường Phong từ trên đài đi xuống Albert chủ động nhường chỗ, ngồi ở phía sau Đường Phong, mà Lục Thiên Thần và Charles thì phân biệt ngồi ở hai bên.

Không hỏi đến tột cùng là tình huống gì, hiện tại là thời gian thu hoạch, là thời khắc đơn thuần hưởng thụ xem điện ảnh.

Hình ảnh ngày đầu tiên bọn họ quay chụp, là hình ảnh điện ảnh ban đầu, trong biển rộng xanh thẳm mà băng lãnh đột nhiên có một người rơi xuống, trong mi mắt nửa mở là ánh mắt tuyệt vọng với cuộc đời mình, theo cậu không ngừng rơi xuống biển sâu, mặt biển cách cậu càng ngày càng xa, bầu trời cách cậu càng ngày càng xa.

Toàn bộ tất cả đều trở nên lờ mờ, tầm mắt, còn có ký ức.

“Trời ạ bảo bối, hình dạng em ở trong nước nhìn qua thật đẹp, quả thực giống như nam mỹ nhân ngư, anh nghĩ anh chính là hải tặc, ở trên biển gặp. . .”

Đường Phong vươn tay bưng kín miệng Charles: “Suỵt!”

“Ô ô.” Charles hừ hừ hai tiếng ý bảo tự mình biết.

“Nếu anh có thể bảo trì từ đầu tới đuôi trong lúc chiếu phim cũng không nói ra một chữ, sau khi trở lại em đêm nay sẽ cho anh vào phòng em.” Giống như dỗ dành trẻ con cho viên kẹo, nhưng đối với Charles ăn mềm không ăn cứng mà nói thì cực kỳ hưởng thụ.

Con gấu này quả nhiên ngậm miệng lại, ngay cả đáp ứng đều là dùng gật đầu để hoàn thành.

Đường nhìn một lần nữa trở lại màn hình lớn, xem bộ điện ảnh 《sống lại 》 này giống như đang xem cuộc sống sau khi sống lại của cậu, có rất nhiều tính hí kịch, ví dụ như ngay từ đầu cái tên cầm thú Charles lúc đó có chút khốn nạn nhưng lại thích tự xưng là quý ông, ví dụ như thủ trưởng Lục Thiên Thần nhìn cậu giống như nhìn rác rưởi, ví dụ như Albert thần bí lại nguy hiểm.

Hiện tại nhớ lại, thời điểm gian nan lúc ấy mình gặp phải mấy tên khốn này, cư nhiên đều từng bước từng bước đi tới, đến ngày hôm nay quay đầu nhìn lại quãng đường mình đi qua và dấu chân lưu lại, Đường Phong luôn luôn có một loại cảm giác rất vi diệu.

Điện ảnh xem được một nửa, Lục Thiên Thần đột nhiên nắm chặt tay Đường Phong.

“Em đừng biến mất.”

Bốn chữ ngắn ngủi, tiết lộ lo lắng vẫn lưu lại trong nội tâm Lục Thiên Thần, cho dù khoảng cách Đường Phong hiện tại xuất hiện đã qua hơn hai năm, người đàn ông biết bí mật của Đường Phong vẫn sẽ lo lắng Đường Phong có thể đột nhiên biến mất hay không.

Đường Phong có thể làm, chính là đồng dạng nắm chặt tay đối phương.

. . .

“Điện ảnh rất tốt, đối với quá khứ của em, tôi cũng có nhận thức mới.”

Sau khi điện ảnh chấm dứt, Albert cũng không lập tức rời đi.

Charles ngậm một điếu xì gà đứng ở một bên liếc xéo nhìn chằm chằm Albert, cảnh giác và không thân thiện vô cùng rõ ràng, nhưng anh cũng không ngăn cản Albert nói chuyện với Đường Phong.

“Cảm ơn.” Mặc kệ là ai, đi tới hiện trường ngày hôm nay đều là khán giả của cậu, Đường Phong mỉm cười dành cho đối phương một cái ôm.

Albert nhân cơ hội hôn một cái trên gương mặt cậu, Lục Thiên Thần ngẩng đầu liếc liếc mắt, dường như khẽ hừ một tiếng.

Tùy ý nhìn ông hầm ông hừ bên cạnh một chút, khóe miệng Albert xả ra vẻ tươi cười, lại khom lưng cúi đầu kéo mu bàn tay Đường Phong hôn lên: “Tôi mong đợi được xem càng nhiều tác phẩm của em, phi thường vui vẻ, có thể từ trong điện ảnh cảm thụ được tình cảm em muốn biểu đạt, điều này làm cho tôi cảm thấy mình càng thêm hiểu em, Đường thân ái của tôi.”

“Phiền anh thu lại một câu cuối cùng, ngài Albert tự xưng là quý ông, anh không biết là không thể nói bậy sao?” Rút một ngụm phun ra một ngụm khói trắng về phía Albert, Charles đi nhanh tới vươn tay ôm vai Đường Phong.

“Có món đồ chơi này bên cạnh em, cuộc sống hẳn là sẽ không quá buồn chán, nhưng nếu muốn có cuộc sống chất lượng, tôi tùy thời đợi em quang lâm.”

Nụ cười có ý tứ khác, Albert xoay người rời đi, mấy người vệ sĩ bên cạnh cũng theo đi ra ngoài.

Hậu trường rạp chiếu phim, chỉ còn lại Đường Phong và hai người đàn ông khác.

“Trước sau như một tự kỷ.” Lục Thiên Thần cho ra một câu bình luận, Đường Phong rất đồng ý.

“Anh ta vừa nói cái gì, đồ chơi? Ha ha, Charles này là đồ chơi?” Hừ một tiếng, người đàn ông thân hình cao lớn rất tự giác ôm lấy thắt lưng Đường Phong, thanh âm nhẹ nhàng mềm mại, “Không sai, anh chính là món đồ chơi của em thân ái, buổi tối xin hãy thoả thích chơi đùa anh đi!”

Được rồi, Đường Phong vừa đáp ứng với Charles buổi tối sẽ cho đối phương vào phòng mình.

“Lát nữa em sẽ lên máy bay đi Mỹ, nếu như anh không ngại có thể đi cùng em.”

Ý tứ chính là, buổi tối ngày hôm nay Đường Phong sẽ vượt qua trên máy bay, Charles tức khắc hiểu được mình bị lừa, anh giống như hung ác độc địa cắn răng: “Anh sẽ đem máy bay chấn đến lung lay.”

. . .

Trên đường bay đến Mỹ, Đường Phong cũng đã thu được thống kê phòng bán vé ngày đầu từ các trụ sở lớn.

“Phòng bán vé điện ảnh tại nội địa ngày đầu đã có.” Đường Phong đột nhiên nói.

Đừng hy vọng Charles hoặc Lục Thiên Thần sẽ cam nguyện chạy đến khoang phổ thông hoặc là khoang thương gia, để cho bọn họ ngồi hàng không dân dụng bình thường đều đã là chuyện rất khó.

Dựa theo lời Charles chính là, đã có máy bay của mình, vì sao còn phải ngồi hàng không dân dụng.

Nhưng Đường Phong kiên trì đi hàng không dân dụng.

Lên máy bay Charles?

Coi như hết, cái máy bay kia có phòng ngủ rộng mở, trong phòng ngủ còn có giường lớn, đối với phi hành đường dài mà nói đích xác rất thoải mái, nhưng Đường Phong cũng tin tưởng Charles thực sự sẽ chấn máy bay đến lung lay.

Mà đối với Đường Phong xuống phi cơ nghỉ ngơi hai tiếng liền chuẩn bị nghi thức lần đầu công chiếu mà nói, cậu càng cần nữa nghỉ ngơi trên máy bay, để bảo đảm an toàn, cậu vẫn chọn hàng không dân dụng.

Cõ lẽ là giọng điệu Đường Phong nhắc tới phòng bán vé rất bình thản, trên khuôn mặt cũng không vui sướng gì, Charles lập tức nghĩ thành tích phòng bán vé điện ảnh không được tốt.

“Bảo bối, không nên mày chau mặt ủ, mau nhanh cười một cái, em là ánh nắng mặt trời của anh, mặc kệ phòng bán vé tốt hay xấu, chí ít em đã được hưởng thụ lạc thú đóng phim mang đến.”

Kỳ thực có đôi khi Charles cũng có thể nói vài lời không tệ.

Lục Thiên Thần ở bên cạnh chỉ là cười khẽ một tiếng, một tiếng cười này Đường Phong nghe ra, Lục Thiên Thần khẳng định là phát hiện cậu đang cố ý giả vờ.

“Thông qua số ghế ngồi và vé mua suy tính, chúc mừng các em, làm người đầu tư điện ảnh lớn nhất, các em có thể không lời không lỗ rồi.” Trên khuôn mặt Đường Phong rất nhanh lộ ra dáng cười, lúc này Charles mới biết được mình bị lừa, liên tục nói vài câu “Bảo bối em càng ngày càng tệ.”

Đối với một bộ tiểu thành bản điện ảnh mà nói, phòng bán vé ngày đầu tiên gần 70 triệu đã tính là thành tích phi thường không tệ, thậm chí đều đã vượt qua phần lớn điện ảnh đứng đầu cùng kỳ.

Đường Phong đối với bộ điện ảnh có định vị minh xác, mặt hướng về khán giả tuổi trẻ có sức mua, mặc kệ là đề tài, lực kêu gọi diễn viên đạo diễn đều rất đúng khẩu vị với phần lớn thành phần tri thức đô thị.

Mà quan trọng hơn, bọn họ là dùng chân tình đồng thời mang theo mười phần thành ý đi chế tác bộ điện ảnh này.

“70 triệu, ôi, đích xác phi thường tốt!” Charles có chút cướp lời nói, đáng tiếc vừa nhìn chỉ biết người này căn bản không biết 70 triệu đối với một bộ điện ảnh mà nói xem như là thành tích ưu tú đến thế nào.

Không sao, trong lòng cuối cùng cũng hạ xuống một tảng đá lớn, Đường Phong an tâm đeo lên kính ngủ, hiện tại cậu phải nghỉ ngơi.

《sống lại 》 lần đầu công chiếu tại Bắc Mỹ ngay ngày thứ hai điện ảnh 《Thiên tử 2 》 chiếu phim, lần đầu chiếu 《Thiên Tử 2 》 ở Bắc Mỹ vừa vặn giống với 《sống lại 》 lần đầu chiếu ở Á Châu.

Khi Đường Phong bọn họ đi tới Mỹ, sau khi có thành tích phòng bán vé ngày đầu tại nội địa 《sống lại 》 , 《Thiên Tử 2 》 cũng bắt đầu tuyên bố về dự đoán phòng bán vé ngày đầu.

Mà trùng hợp như vậy, đối phương cũng kêu 70 triệu.

Bất đồng chính là, một cái là nhân dân tệ, một cái là đôla, khác biệt trong lúc đó phi thường rõ ràng.

Nhờ danh tiếng tốt đẹp của 《Thiên Tử 》 bộ đầu tiên cùng với sức bật sau đó, dường như khác giả Bắc Mỹ cũng tràn ngập nhiệt tình và chờ mong với tập tiếp theo của 《Thiên Tử 》, mà những chờ mong và nhiệt tình này cuối cùng biến thành sức mua mạnh mẽ.

Phòng bán vé ngày đầu 70 triệu đã vượt lên trước thành tích của bộ thứ nhất, có thể tưởng tượng mấy người cao tầng phía sản xuất đã chuẩn bị tổ chức khánh công yến.

Nhưng đây đều là chuyện người khác, không liên quan gì đến Đường Phong, cậu cũng sẽ không bởi vậy liền cảm thấy đau lòng hoặc mất mát gì đó.

Khi cậu mất đi 《Thiên Tử 2 》, cậu nhận được 《sống lại 》, phòng bán vé không phải tiêu chuẩn duy nhất so sánh điện ảnh tốt xấu, lấy một bộ tiểu thành bản điện ảnh đi so với một bộ đại chế tác điện ảnh cũng có chút không thỏa đáng.

Đời người vốn chính là có mất có được.

Xuống máy bay, bọn họ liền lập tức lên xe đi tới chỗ rạp chiếu phim lớn nhất tiến hành tuyên truyền lần đầu công chiếu.

Tại nội địa có Randa trợ uy, Đường Phong nhưng không nỡ để một quý bà bay đi khắp nơi với cậu, trước khi đến Mỹ cũng đã để nhân viên công tác chuẩn bị một phần du lịch xa hoa ở Trung Quốc nửa tháng.

Mà ở Mỹ, thân là bạn thân của Đường Phong, Chino tự nhiên sẽ không vắng mặt.

 

Đệ lục thập cửu chương: lần đầu công chiếu Bắc Mỹ.

Trừ Chino ra, 《sống lại 》 lần đầu chiếu tại Bắc Mỹ cũng có không ít bạn bè của Đường Phong tới trợ trận, tất cả mọi người của tổ kịch 《đồ ma giả 》 bao gồm cả đạo diễn hầu như đều đến.

Điều này khiến Đường Phong đã ở trong giới giải trí vài chục năm cực kỳ cảm động, giống như về tới Fiennes trước kia, mỗi lần quay một bộ điện ảnh, cậu có thể nhận được không chỉ là phóng thích tài hoa, mà mỗi một lần đều có thể từ đó kết giao bạn bè tình bạn vững chắc.

Mọi người có thể bình thường không liên hệ với nhau, đều tự bận rộn cuộc sống của mình, nhưng chỉ cần đối phương có chỗ cần giúp sẽ luôn luôn lập tức xuất hiện.

“Đại minh tinh, anh sắp đoạt hết danh tiếng của tôi rồi.” Từ lúc lên máy bay Đường Phong cũng đã ăn mặc tốt vừa nhìn thấy Chino liền rất nhanh đi ra đón, cho đối phương một cái ôm thật to.

“Coi như hết, hôm qua cậu và Randa cùng với chồng chị ấy nắm tay hầu như đã thành đầu đề toàn bộ báo chí ngày hôm nay, thật sự có lực phản kích, mấy kẻ muốn xem bát quái đồng thời nỗ lực chế tạo tin tức giả lần này thực sự là ngã đau, trợ lý của tôi nói cho tôi biết, không ít fan của Randa và cậu đều đòi truyền thông thả ra tin tức giả trước đó công khai xin lỗi, ôi, tôi xem áp lực của mấy tên kia rất lớn.”

Chino rất vui vẻ cùng Đường Phong nói về chuyện đã xảy ra hai ngày này, mặc dù Đường Phong và vợ chồng Randa nắm tay là chuyện xảy ra ở bên kia biển rộng, nhưng Bắc Mỹ bên này vẫn rất nhanh chiếm được tin tức.

Ngay ngày hôm nay, tin tức này cấp tốc tràn ra, quả thực hiệu quả còn rõ ràng hơn Randa tự mình đến lần công chiếu điện ảnh đầu tiên ở Bắc Mỹ.

Ở nội địa nắm tay vợ chồng Randa, là một lần phản kích của Đường Phong đối với báo đạo xấu xa ngoại giới, song song cũng biến tướng mang đến hiệu ứng tuyên truyền không tưởng được.

“Tên kia tới làm gì, cậu mời cậu ta?” Chino đột nhiên nói.

“Ai?”

Đường Phong theo phương hướng Chino nhìn qua, một chiếc xe thể thao Lamborghini mới đang đỗ ở bên cạnh thảm đỏ, bảo vệ phụ trách lần đầu công chiếu ngày hôm nay dường như đang nói gì đó với tài xế, lúc này cửa xe mở ra, chàng trai trẻ tuổi quần áo ngăn nắp đồng thời tết tóc đuôi sam vẻ mặt hớn hở từ trên xe đi xuống.

“Tôi nghĩ, nếu như tôi không mắc bệnh mất trí nhớ, tôi hẳn là không mời cậu ta?”

Trên thực tế cậu và Mike Trần căn bản không thân, cho dù đã từng trò chuyện, nội dung đối thoại cũng không đủ để cậu coi đối phương trở thành bạn bè.

Đường đường hoàng hoàng, Mike Trần xuất hiện trên nghi thức lần đầu công chiếu của điện ảnh 《sống lại 》, trong lúc nhất thời không ít súng trường đại pháo đều nhắm ngay nam minh tinh mới nổi này, các phóng viên nội tâm nhảy nhót không ngớt, dường như đã thấy bọn họ lại có đề tài tin tức mới, diễn viên cũ mới hai đời 《Thiên Tử 》 song song xuất hiện, đến tột cùng là vì sao?

Sau khi tập tiếp theo của 《Thiên Tử 》 đạt được thành tích phòng bán vé vượt lên trước tập một, Đường Phong bị nhà sản xuất vứt bỏ sẽ có suy nghĩ gì.

Kỳ thực cậu chẳng nghĩ cái gì, cho dù 《Thiên Tử 》 tập 2 đạt được thành tích tốt, vậy cũng chẳng liên quan nhiều đến Đường Phong.

“Thưa ngài, cậu ấy cũng là khách quý ngài mời tới sao?” Trên tay bảo vệ đều có danh sách khách quý, cho dù thấy Mike Trần lên sân đặc biệt hào nhoáng, nhưng làm một người bảo vệ chuyên nghiệp, anh vẫn là đi tới bên người Đường Phong hỏi.

“Đúng vậy.”

Đường Phong gật đầu, cũng không thể công khai đuổi Mike Trần đi, đây chính là lễ công chiếu điện ảnh lần đầu của cậu, cậu không muốn bởi vì bất cứ chuyện gì mà bị phá hỏng.

Mike Trần nghiễm nhiên đem mình trở thành diễn viên ngày hôm nay, ngồi xe thể thao kiêu ngạo đi tới hiện trường, đeo kính râm, vừa đi lên thảm đỏ còn vừa phất tay ra hiệu cho fan điện ảnh, thấy có nhà báo gọi tên cậu, liền lập tức mỉm cười quay qua bày ra tư thế cho đối phương chụp ảnh.

“Cậu ta trông như một thằng hề vậy.” Chino có chút nhịn không được nở nụ cười.

Luận danh khí và lực ảnh hưởng, Chino lớn hơn nhiều minh tinh mới nổi như Mike Trần, tuy rằng hình dạng Mike Trần nhìn qua càng như là “siêu siêu sao.”

Được rồi, Đường Phong cũng không nói gì nữa.

“Chúc mừng anh.” Mike Trần ở trên thảm đỏ chủ động kí tên cho fan điện ảnh, sau khi cho phóng viên chụp ảnh, rốt cục đi hướng về phía diễn viên chân chính ngày hôm nay.

“Đồng dạng chúc mừng cậu, điện ảnh đạt được thành tích không tệ.” Đường Phong vươn tay tới, trước cống chúng, vẫn là phải khách khách khí khí nói vài câu.

Có lẽ là thật không ngờ Đường Phong lại tùy ý tự nhiên nhận lời “Chúc phúc” của mình, Mike Trần sau khi cười lạnh một tiếng cũng nắm lại: “Cảm ơn.”

Hai chữ không lạnh không nhạt.

“Cậu là đến xem điện ảnh sao?” Chino ở bên cạnh cười, mang theo vị đạo cố ý nói một câu.

Đương nhiên không phải, cái tên có điện ảnh ngày đầu tiên thu được phòng bán vé không tệ rõ ràng là tới ra oai, nhưng biểu hiện như vậy vừa vặn tiết lộ Mike Trần không tự tin, chỉ có thông qua chèn ép Đường Phong mới có thể khiến cậu chứng minh mình lợi hại.

Hành vi không có ý nghĩa, ấu trĩ lại buồn cười.

“Tôi rất muốn thưởng thức tác phẩm của anh, nhưng đáng tiếc lát nữa tôi còn có rất nhiều công việc, tôi hiện tại phi thường phi thường bận, phải đi khắp nơi tiến hành tuyên truyền, còn phải tiếp thụ không ít truyền thông phỏng vấn, trời ạ, tôi nghĩ mình sắp bận muốn chết, ha hả.” Gỡ xuống kính râm, Mike Trần chủ động đứng ở bên người Đường Phong cho phóng viên chụp được ảnh chụp chung của bọn họ.

Đường Phong mỉm cười về phía ống kính, lúc này cũng không thể công khai đẩy Mike Trần ra.

“Vậy cậu mau đi đi.” Đường Phong nói một câu.

“Tôi sẽ.” Lại nhìn Đường Phong, người sau vẫn cứ hình dạng không mặn không nhạt, nhẹ nhàng thoải mái, trên khuôn mặt không có bất cứ một tia bị đả kích gì đó.

Điều này khiến cho Mike Trần đặc biệt đến đá quán có chút thất vọng.

Đến cũng nhanh, mà đi cũng vội, trước khi điện ảnh còn chưa công chiếu Mike Trần đã rời đi, ngồi lên xe thể thao Lamborghini của cậu.

“Tên kia quả thực là tên ngốc, nhưng phía sản xuất lại thích kẻ ngốc như vậy, bởi vì bọn họ dễ khống chế, bảo bọn họ làm gì liền sẽ làm cái đó.”

Ở trong giới giải trí coi như là nửa lão bánh quẩy, Chino khi đi vào rạp chiếu phim trò chuyện với Đường Phong, trên người còn tản ra chính trực và xung động của thanh niên, Chino không thể bình tĩnh như Đường Phong.

“Cậu hẳn là cho cậu ta một quyền!” Cố sức đấm ra một cú trong không trung, Chino nhìn qua như muốn lập tức đánh người.

“Sau đó trên trang báo ngày hôm sau sẽ xuất hiện, minh tinh Đường Phong đáng thương bị vứt bỏ, bởi vì đố kị mà đánh Mike Trần.” Đường Phong bình tĩnh trần thuật.

Thân là nhân vật công chúng, mỗi thời mỗi khắc đều phải bảo trì hình tượng công chúng của mình, chí ít vào lúc cần thiết là phải bảo trì một chút.

“Cứ bình tĩnh Chino, nếu anh đều đánh một trận với mỗi người không thân thiện với mình, trời ạ, chúng ta đây sẽ mất bao nhiêu thời gian quý giá đi lãng phí với bọn họ, ” Đối với việc này, Đường Phong giảng giải, “Bọn họ giống như vũng bùn, nếu anh chỉ vừa gặp phải vũng bùn liền dừng lại vật lộn với bọn họ, dần dần anh sẽ phát hiện tốc độ của mình càng ngày càng chậm, cách mục đích của chúng ta càng ngày càng xa.”

“Oa ôi, ví dụ thật thú vị.” Lần đầu nghe thấy người khác nói như thế, Chino lập tức giơ ngón tay cái lên, “Tôi thích cậu đem bọn họ ví dụ thành bùn lầy.”

Đây đâu phải trọng điểm Đường Phong muốn nói.

“Được rồi, dù sao anh chỉ cần biết, gặp phải người như thế cứ bước qua tiếp tục đi con đường của mình, chờ khi anh đi được càng xa, những vũng bùn kia sẽ chỉ ở tại chỗ tiếp tục cùng với người khác lãng phí thời gian của mình và của người khác.”

Có cái thời gian kia, chỗ nên đi đến đã sớm đến.

“Có đôi khi tôi nghĩ cậu không giống thanh niên, càng như là người đồng lứa với bố tôi, tôi nghĩ nếu như cậu cùng bố tôi nói chuyện phiếm khẳng định có thể trò chuyện phi thường ăn ý.”

Lời này của Chino nghe vào thế nào không giống như đang khen nhỉ?

Được rồi, Đường Phong phải chấp nhận sự thực mặc dù mình có một thân thể trẻ trung, nhưng nội tâm lại đã vào trung niên.

Không bị Mike Trần ảnh hưởng, Đường Phong phi thường cam tâm tình nguyện xem điện ảnh của mình một lần nữa, 《sống lại 》 lần này là do chính cậu lồng tiếng Mỹ cho mình, cố gắng mang đến diễn xuất tốt nhất cho khán giả Bắc Mỹ.

Fiennes trước kia cũng không quá chú trọng phòng bán vé điện ảnh, nhưng hiện tại thân là nhà sản xuất, Đường Phong luôn luôn phải để ý phòng bán vé điện ảnh.

Phòng bán vé 《sống lại 》ngày đầu phi thường không tệ, mặc dù so với thành tích của 《Thiên Tử 2 》 kém khá xa, nhưng phòng bán vé ngày đầu 10 triệu đô cũng đủ khiến cho Đường Phong phát cho mỗi người trong tổ kịch một phong bì tiền thưởng siêu lớn.

Buổi tối Đường Phong tổ chức một party khánh công, diễn viên của party là toàn bộ nhân viên công tác của 《sống lại 》, tiểu Vũ phụ trách làm MC, ở trên party còn cho mỗi một nhân viên công tác một ít phần thưởng, ví dụ như thưởng cần cù nhất, thưởng kể chuyện cười hay nhất, thuận tiện đưa lên tiền thưởng thật lớn.

Đường Phong tự giác đem party giao cho những người yên lặng nỗ lực ở sau lưng, còn cậu ngồi dưới đất nhìn những người khác vui vẻ cười cũng đã rất thỏa mãn.

“Thưa ngài, xin chào, đây là cho ngài.” Một người bồi bàn đột nhiên đi tới, đem một tấm thiệp tuyệt đẹp đưa cho Đường Phong.

“Là ai đưa tôi vậy.” Còn chưa mở ra, Đường Phong hỏi.

“Quasimodo vĩnh viễn của ngài.” Lưu lại một câu, bồi bàn rất nhanh rời đi.

Đường Phong cúi đầu mở tấm thiệp, ở giữa thiệp còn đính một mảng cánh hoa hồng, mặt trên viết một nhóm chữ nhỏ: 【một người bạn cũ chờ em ở số 00 phố XX 】 bút tích quen thuộc, đích thật là Albert.