Edit: Huyết Vũ

Phiên ngoại 1: mạt chược ( thượng )

Đường Phong biết mạt chược thứ này, cũng chỉ là biết, trong cuộc sống sau khi cậu vừa sống lại thường thường vẫn nghe người bên cạnh vào lúc tan tầm sẽ nói một câu “Buổi tối đi nhà XX chơi mạt chược đi”.

Đây là lần đầu cậu tiếp xúc với mạt chược, khi đó bởi vì bận bịu công tác, vậy nên tuy rằng hiếu kỳ vì sao rất nhiều người đều thích chơi mạt chược, nhưng vẫn không có thời gian và cơ hội tự mình tiếp xúc một chút.

Thẳng đến một lần chụp ảnh trang bìa và trang trong cho một toà tạp chí, bởi vì nội dung là cậu chơi mạt chược cùng với hai chuyên viên thiết kế nổi danh quốc tế, vậy nên vào lúc nghỉ giữa giờ Đường Phong và hai chuyên viên thiết kế kia hiếu kỳ và không hiểu mạt chược liền đến chỗ nhân viên công tác xin chỉ bảo.

Đây là lần đầu Đường Phong tự mình tiếp xúc mạt chược, cũng là lần đầu cậu học chơi mạt chược, không vì sao, cậu chỉ là hiếu kỳ một hoạt động sao lại được truyền lưu nhiều năm như vậy, hơn nữa cho tới bây giờ vẫn là người người đều thích.

Học được một hoạt động thú vị, Đường Phong đã muốn thử xem tài nghệ của mình, dưới sự dìu dắt của cao thủ Trần Minh Húc Đường Phong đã từ con gà sơ cấp bắt đầu tiến nhập cảnh giới, người này một ngày nắm giữ được kỹ năng lúc trước không quen nào đó liền luôn muốn động động hai tay, đối tượng chơi mạt chược với Đường Phong tự nhiên là “ba anh bạn tốt” của cậu rồi.

. . .

. . .

Bốn người ngồi vây quanh một bàn, toàn bộ bàn mạt chược là Trần Minh Húc lúc trước lấy danh nghĩa “Xuất sư” đưa cho Đường Phong, lúc đó Trần Minh Húc còn đặc biệt vui vẻ vỗ vai Đường Phong nói “Thật không dễ nha, rốt cục tôi cũng được làm sư phụ của anh một lần, bàn mạt chược này coi như là vi sư làm lễ xuất sư tặng cho anh đi”.

Dựa theo cách nói của Trần Minh Húc, trình độ đánh mạt chược hiện tại của Đường Phong không nói là lợi hại bao nhiêu, xem như là trình độ bậc trung, nếu gặp được gà con mới bắt đầu học, tuyệt đối là dễ dàng thắng lợi.

Đường Phong hôm nay liền muốn nhìn một chút, Trần Minh Húc nói rốt cuộc có thật hay không.

Ngồi xuống cạnh bàn, Charles liền nhìn nhìn con bài trước mặt lắc đầu: “Thân ái, anh không giỏi cái này.”

Cư nhiên tỏ ra yếu kém ngay từ đầu.

“Em cũng vừa mới học, dù sao đều là mấy người không thể thân quen hơn, thua cũng sẽ không cười anh.” Đường Phong vừa cười vừa nói, song song cũng nhìn hai người đàn ông ngồi ở hai bên trái phải cậu một chút.

Lục Thiên Thần khẽ cau mày nhìn chằm chằm mặt bài, nhìn qua cũng không quá thuận lợi, Albert cũng là nhìn chằm chằm mặt bài, càng như đang tự hỏi thứ này chơi thế nào.

Vừa rồi Đường Phong cũng chỉ là đem quy tắc cơ bản nói cho Albert mà thôi, trên thực tế cậu cũng chỉ là trình độ gà mờ.

Tuy chỉ là gà mờ, nhưng mấy ván đầu Đường Phong có thể nói là đại khai sát giới ăn sạch.

Mà ba người khác, tối đa cũng chỉ hồ (hay ù) bài nhỏ nhất, ngay cả tự bốc cũng không có.

“Nghe thì có vẻ giản đơn, thế nhưng thao tác thực tế khiến tôi nghĩ cũng có không ít chỗ cần chậm rãi học.” Albert một bài cũng chưa từng hồ, ngược lại là toàn thả mấy pháo, mặc dù liên tục thua, nhưng trên khuôn mặt anh cũng không có bất cứ cái gì lo lắng, trong đôi mắt xanh biếc trái lại tràn ngập một ít hứng thú.

Lục Thiên Thần hồ mấy bài nhỏ, vô thưởng vô phạt, cũng không thả pháo, không thua không thắng.

Charles trái lại liên tục thả pháo, Đường Phong thắng mấy trận một nửa đều là nhờ Charles dốc sức cống hiến, lúc này nham hiểm một bộ đăm chiêu ủ dột, thuận tiện còn than thở.

“Trời ạ, tôi nghĩ tôi hôm nay phải đem ** đều thua đi ra.” Vừa mới nói hết lời, Charles đã đánh một quân tứ đồng ra, Đường Phong lập tức liền hồ.

“Ôi, tôi **!” Charles bụm mặt hét thảm một tiếng, giống như chơi xấu hét lên, “Không được không được, còn tiếp tục như vậy tôi nhất định không thể thấy bình minh.”

Bởi vì từ đầu chỉ là chơi thử một chút, vậy nên tiền bọn họ cầm trong tay vốn cũng không nhiều, kết quả hiện tại Đường Phong cơ bản đều thắng sạch tiền mặt của Charles, chỗ Charles hình như chỉ còn lại tờ tiền mặt 100 đô.

Một lần thả pháo vừa rồi, hiện tại liền thật sự một mao tiền cũng không có.

“Anh không có tiền thân ái, nếu như cứ tiếp tục thua nữa anh có thể dùng cái khác gán nợ không?” Charles hai tay xòe ra, một bộ không có biện pháp.

Albert cúi đầu nhìn số dư còn lại một chút, bình tĩnh nói rằng: “Tôi cũng không còn nhiều.”

Lục Thiên Thần không thua không thắng lúc này đưa ra một kiến nghị: “Tôi nghĩ chúng ta có thể dùng vật phẩm để gán nợ, hoặc là tiền bạc và séc phiếu thay tiền, tiền tài đơn thuần cũng không thú vị, Đường Phong, em nghĩ thế nào?”

Anh đem vấn đề ném cho Đường Phong, người sau suy nghĩ một chút, nghĩ cũng được.

Đều là người quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, thắng nhiều thắng ít cũng không thú vị, chi bằng dùng một ít cách chơi kích thích đến giúp vui.

Cậu suy nghĩ một chút, nhìn mấy người bên cạnh áo mũ chỉnh tề ăn mặc giống như quý ông quý tộc, rất nhanh liền đưa ra cái nhìn của mình: “Nếu không như vậy đi, nếu có người thua hết vậy cứ dùng quần áo gán nợ, thua một lần liền cởi một lần, mọi người nghĩ thế nào?”

Charles thấp giọng cười, ý xấu liếc nhìn Đường Phong, hắc hắc cười nói: “Thân ái, hóa ra em muốn nhìn anh không mặc quần áo, sớm nói một chút, anh tùy thời đều có thể vì em phô bày thân thể hoàn mỹ của anh.”

“Nghe có vẻ là một chuyện rất đáng sợ.” Khóe môi Albert hơi cong, nhẹ nhàng liếc Charles bên cạnh, anh tuyệt không muốn nhìn hình dạng người nào đó không mặc quần áo, thật sự là có chút thương tổn con mắt anh.

“Anh có thể nhắm con mắt của anh lại, Albert.” Charles hừ một tiếng.

Lục Thiên Thần trái lại gật đầu, phụ họa nói: “Tôi nghĩ chủ ý này có vẻ không tệ, hay là mấy người không dám?”

Charles lập tức vung cằm lạnh lùng cười: “Tôi sợ cái gì?”

“Nếu đây là đề nghị của em, tôi không có dị nghị.” Albert nhìn Đường Phong, cũng tán thành ý kiến của cậu.

Cứ như vậy không có ai phản đối, mà Đường Phong trước đó thắng quá mức thuận lợi cũng không lưu ý quá nhiều, cậu lúc này muốn nhìn đến nhất chính là bộ dạng chật vật không chịu nổi của đám đàn ông áo mũ chỉnh tề bên người này.

Chỉ cảm thấy cực kỳ thú vị, không phải sao?

Mà trò chơi hiện tại mới chính thức bắt đầu.

Sau khi quy tắc mới được đặt ra, Đường Phong ban đầu coi như không tệ, tùy tiện sau hai đợt mà bắt đầu đình bài, hai quân, tứ vạn và thất vạn.

Cậu mặt không dị sắc cùng đợi ai ném ra bài cho cậu, nhưng những người khác hình như cũng không dự định đem chữ vạn ném xuống, ném ra toàn là đồng tử và điều tử.

Một ván này không để Đường Phong đợi được cơ hội tự bốc, ngược lại là cậu vừa ném ra nhất đồng lại khiến Albert hồ bài.

“Rốt cục, không phải sao?” Cong môi cười, Albert rốt cục hồ ván bài đầu tiên buổi tối ngày hôm nay của anh, còn là Đường Phong thả pháo cho.

Này cũng không có gì, dù sao Đường Phong vẫn còn tiền mặt của những người khác.

Nhưng rất nhanh tình thế đã bắt đầu thay đổi đột ngột, Albert giống như cái sau vượt cái trước, hồ vài ván bài, tuy rằng đều là bài nhỏ, nhưng là cắt đứt xu thế Đường Phong nhất thống thiên hạ.

Ngay sau đó Charles không còn một đồng cũng bắt đầu có thu nhập, một bài tự bốc cùng một màu thua trận trước đó thu về được một nửa.

“Anh nghĩ anh bắt đầu gặp may mắn rồi, thân ái.” Charles một bên đếm tiền một bên nháy nháy mắt với Đường Phong.

“Vậy phải nhìn xem vận của anh còn được bao lâu.” Đường Phong cũng không muốn từ thắng biến thành thua, lúc này ra tay cũng cẩn thận lên, tận lực không thả pháo.

Bài trong tay coi như không tệ, nếu hồ là có thể đem ván thua vừa rồi bù trở về, Đường Phong liền trông cậy vào một ván này đến xoay người.

Lúc này, Albert đột nhiên ném ra một quân cửu vạn, Đường Phong vừa muốn hô một tiếng hồ, nào biết Albert liền đem bài đẩy xuống, ôn hoà nhã nhặn tới một câu: “Cái này hẳn là tự bốc nhỉ.”

Đường Phong âm thầm thở dài, vì sao bắt được cửu vạn không phải cậu?

Thần may mắn hình như không còn quan tâm cậu nữa, mấy ván phía sau không phải Charles tự bốc thì chính là Đường Phong thả pháo, hoặc là Albert đến một giang bài, mà Lục Thiên Thần vẫn như cũ duy trì hình dạng không thua không thắng.

Ngược lại là Đường Phong ngay từ đầu thắng được tràn ngập không khí phấn khởi bắt đầu không ngừng thua tiền, Lục Thiên Thần vẫn không hé răng tới một bộ giang thượng hoa cùng một màu, mà Đường Phong chính là người đáng thương thả pháo kia.

Tiền mặt trong ngăn kéo nhỏ tất cả đều bị Lục Thiên Thần cướp đoạt hết, kết quả vẫn còn thiếu.

“Trước cởi đâu thì tốt nhỉ. . .” Ngón tay Charles xoa xoa cằm, nhìn chằm chằm Đường Phong trên dưới quan sát.

“Đây là chuyện người thắng bài mới có thể quyết định.” Albert nói một câu.

“Sao em không biết cởi thứ nào còn cần các anh đồng ý?” Đường Phong đột nhiên có một loại cảm giác bị tính kế, rõ ràng ba tên này trước đó đều là một bộ không biết chơi, kết quả hiện tại cả đám đều y như lang sói.

Lục Thiên Thần lúc này cũng không đứng ở phía Đường Phong, anh nói: “Như vậy càng thú vị không phải sao?”

Được rồi được rồi, để không phá hỏng lần tụ họp hiếm có này, Đường Phong rất rộng lượng nói: “Được rồi, vậy ngài Lục Thiên Thần, anh muốn cởi thứ gì của em?”

“Một cái giày.” Ngoài ý muốn giản đơn.

Dường như nhìn ra ý nghĩ trong lòng Đường Phong, Lục Thiên Thần lại bổ sung một câu: “Chúng ta từ từ sẽ đến.”

Vũ: Ai, cái zụ mạt chược này ta cũng không hiểu lắm, đã cố đi tìm hiểu nhưng có vẻ cách nói ở Việt Nam khác với Trung Quốc nên ta chỉ có thể làm hết khả năng cho các nàng đọc dễ hiểu nhất. Có ai mún biết thêm về mạt chược thì qua link này thử xem nha!!! *gãi gãi đầu*

http://vi.wikipedia.org/wiki/M%E1%BA%A1t_ch%C6%B0%E1%BB%A3c#C.C3.A1ch_ch.C6.A1i

hoặc http://www.ninh-hoa.com/dacsan-2010/DS2010_D-bb-DHKH-TD-CachChoiMatChuoc.htm

 

Phiên ngoại 2: mạt chược ( hạ )

Lúc cởi một chiếc giày Đường Phong đã bắt đầu tự hỏi trên người cậu có bao nhiêu vật phẩm có thể cởi, không phải cậu từ đây đã chịu thua, cậu chỉ là thuận tiện tự hỏi một chút.

Dựa theo phép tính thua một ván cởi một thứ đến xem, tất giày là bốn lần, ngoài ra còn có áo khoác, áo trong và quần, trong trong ngoài ngoài kỳ thực cũng không vượt quá mười lần.

Cậu hẳn là không có xui xẻo như vậy, liên tục thua mười lần chứ?

Nhưng đôi khi cũng có thể trùng hợp như thế, khi cậu nghĩ mình có thể liên tục thua bài hay không, cậu liền thực sự bắt đầu liên tục thua.

Lục Thiên Thần sau một ván thắng đó, rất nhanh ném ra một pháo, đáng tiếc người thắng không phải Đường Phong mà là Charles, bởi vì trong tay hai vị này vẫn còn tiền mặt, Đường Phong không có cơ hội thấy một người nào trong bọn họ cởi quần áo trên người.

Vừa cách một ván trên, Albert lại hồ, vẫn như cũ là tự bốc.

Đường Phong trong tay không có tiền mặt chỉ có thể tiếp tục dùng quần áo trên người để gán nợ, Albert cũng không có yêu cầu kỳ lạ gì, chỉ là muốn Đường Phong bởi một chiếc giày khác.

Nhưng ngay lúc Đường Phong dự định tự mình giầy, Albert đột nhiên đứng lên, vừa cười vừa nói: “Để tôi tới đi.”

Lục Thiên Thần liếc nhìn Albert, Charles “Chậc” một tiếng, bài gõ trong tay có chút phiền táo.

Đường Phong nhẹ nhàng nở nụ cười một chút, khó có được lúc này Albert còn có vài phần tình thú, cậu gật đầu xem như là đồng ý. Albert lập tức rời chỗ đi tới bên người Đường Phong, người sau không có dự định đứng lên, Albert cũng không dự định để Đường Phong đứng lên, anh quỳ xuống một gối, một tay nắm cẳng chân Đường Phong hơi chút nâng lên, lúc một tay khác cầm giầy cậu thì ngẩng đầu nhìn Đường Phong.

Trong ánh mắt kia dẫn theo một ít ý tứ tà ác, tia sáng xanh biếc quay vòng lại có một chút vị đạo gợi tình.

Động tác của Albert rất chậm, nhẹ nhàng đem giầy từ trên chân cậu lấy xuống đặt sang một bên, cũng không lập tức kết thúc, anh thuận tiện hơi chút lôi kéo bít tất sạch sẽ của Đường Phong, ngón tay tự nhiên không thể tránh bị đụng vào.

Gan bàn chân là nơi vô cùng mẫn cảm, Đường Phong nhẹ nhàng run lên một chút, cậu vừa khẽ run, mấy người bên cạnh cũng run lên theo, chỉ khác Đường Phong run là thân thể, còn mấy người run lên chính là tim.

“Tiếp tục đi.” Rụt chân về, Đường Phong nói rằng.

“Được.” Mỉm cười lên tiếng, Albert rất nhanh trở về vị trí của mình.

Mạt chược còn đang tiếp tục, nhưng cũng không có gió êm sóng lặng quá lâu, Charles như sói như hổ đánh được hai ba vòng liền ăn bài của Đường Phong, sau khi hồ liền lộ ra bộ dạng “Tiểu nhân đắc chí”, như vậy nhìn qua không giống như là bởi vì thắng mà vui vẻ, mà là sau khi thắng anh có thể tùy ý lột quần áo trên người nào đó vậy.

Thấy thế nào cũng là tà ác.

“Được rồi, em biết anh nóng lòng muốn thử, nói mau đi.” Ngó Charles luôn luôn dùng ánh mắt tà ác nhìn chằm chằm mình lại không nói lời nào, Đường Phong rất rộng lượng mở miệng.

Chiếm được một bậc thang, Charles liền khẩn cấp nhảy xuống, một bên xoa xoa tay một bên cười giống kẻ trộm hì hì: “Thân ái, anh hẳn là cởi thứ nào của em đây?”

“Charles, xin cậu đấy, lưu lại một chút hình tượng cho chính cậu.” Lục Thiên Thần ấn chốt bàn mạt chược, một trận thanh thúy tiếng trộn bài, rất nhanh một bộ bài mới xuất hiện ở trước mặt mọi người.

“Hình tượng của tôi chỉ có thân ái mới có thể hiểu, về phần cậu, ha hả.” Cười nhạt hai tiếng, Charles cũng không kéo dài thời gian, anh an vị ở bên tay trái Đường Phong, không cần đứng lên, chỉ cần nửa ngồi xổm xuống là được.

Tư thế này vừa nhìn liền đại khái biết Charles muốn cởi ở đâu, Đường Phong vừa cười vừa nói: “May là trong phòng rất ấm áp.”

“Anh không ngại dùng vòng tay của mình sưởi ấm cho em.” Charles cực kỳ nhu tình nói một câu, sau đó liền cởi một chiếc tất trắng của Đường Phong, thuận lợi còn sờ soạng bàn chân người này, “Thật trơn.”

“Thật buồn nôn, nhanh lên một chút, em còn chuẩn bị xoay người.” Để tránh cho gan bàn chân của mình lại bị người gãi lên, Đường Phong cấp tốc rụt chân về.

Trong phòng tuy rằng không lạnh, thế nhưng sàn nhà là đá cẩm thạch lạnh băng băng, không có bít tất, cứ như thế đặt ở trên mặt đất vẫn có một ít cảm giác mát lạnh.

Cũng không biết là do sàn nhà đá cẩm thạch trơn sáng lạnh lẽo khiến cậu phân tâm, hay là thần may mắn không còn quan tâm tới Đường Phong nữa, vài ván kế tiếp Đường Phong chưa từng thắng qua, mà ba người đàn ông bên cạnh còn lại là một người tiếp một người hồ bài.

Sau đó Charles lại vui vẻ cởi một chiếc tất khác của Đường Phong, Lục Thiên Thần rất quý ông thay Đường Phong cởi áo khoác, thẳng đến sau đó Albert thắng bài, hiện tại Đường Phong lại phải cởi một thứ nữa.

Là quần, hay là áo sơ mi?

Mặc kệ là cởi cái nào, chung quy vẫn sẽ lộ ra một ít.

“Không biết vì sao, em cư nhiên có một loại cảm giác mình bị các anh hãm hại.” Thở dài, Đường Phong liên tục thua bài bắt đầu nghĩ có chút đau đầu, là ngay từ đầu cậu quá mức tự tin, hay là căn bản xem thường năng lực học tập của mấy tên khốn này.

“Thân ái, cho tới bây giờ anh vẫn chẳng thèm làm bạn với hai người kia.” Charles luôn thích làm người thứ nhất đứng ra cho thấy sự thuần khiết của mình, lại không biết cái này ở trong mắt Đường Phong xem ra càng giả lợi hại.

Lục Thiên Thần chỉ là cười cười, vô thưởng vô phạt nói câu: “Nguyện đổ chịu thua.”

Hiểu rồi hiểu rồi, dù sao hố là cậu tự đào, hiện tại cũng chỉ có thể tự mình nhảy xuống.

Đường nhìn của Đường Phong rơi vào trên người Albert mặt mang mỉm cười nhìn cậu, đột nhiên có một tia cảm giác sởn gai ốc, cảm thấy người này không có ý tốt.

“Có thể nhanh một chút không, ngài Albert?” Dù sao hai bên đều là “Chồng già vợ già” nhìn đối phương không mặc quần áo rất nhiều lần, ngoại trừ cảm thấy mình bị hãm hại mà có chút không vui ra, cũng đừng hy vọng Đường Phong sẽ cảm thấy xấu hổ.

“Quần.” Albert bình tĩnh phun ra một chữ.

Lục Thiên Thần dường như co quắp con mắt một chút, Charles “Chậc” một tiếng vẻ mặt quả thế.

Quần thì quần, chẳng qua Albert lần này không dự định tự mình ra tay, rất lễ phép nói rằng: “Mời chính em tự đến đi.”

Tự cởi thì tự cởi, Đường Phong lập tức đứng lên bắt đầu cởi đai lưng, khi đai lưng bằng da từ bên hông rút ra phát sinh một ít tiếng vang “Hưu –“, trong không khí yên tĩnh bỗng tăng lên một ít vị đạo nói không rõ.

Lúc này, mặc kệ là Albert hay Lục Thiên Thần, đều là từng người rất chăm chú rất tập trung tinh thần nhìn cậu, nhất cử nhất động của cậu.

Điều này làm cho Đường Phong đột nhiên có một loại cảm giác mình đang nhảy thoát y vũ.

Nếu trò chơi đã tiến hành tới loại tình trạng này, cùng với trong sự thực liên tục thua bài oán giận tự mình tìm khó chịu, còn không bằng từ đó có được một ít lạc thú, ví dụ như thỉnh thoảng cũng có thể buông thả một chút.

Sau khi cởi đai lưng Đường Phong cũng không lập tức tiến hành động tác tiếp theo, cậu đem đai lưng đặt vào trong tay lắc lắc, bởi vì người thắng ván này là Albert, vậy nên cậu đem dây lưng ném cho Albert.

Albert vươn tay bắt lấy, khóe miệng cong lên một tia cười yếu ớt, thuận tay lôi kéo đai lưng, trong không khí phát sinh tiếng vang “Chát” thanh thúy lại kích thích người ta.

Giống như đang hưởng ứng âm hưởng thanh thúy kia, Đường Phong rất nhanh liền kéo khóa quần xuống, “Rẹt” một tiếng, mơ hồ có thể quần nhỏ màu đen như ẩn như hiện ở trong khe quần.

Charles duỗi tay cầm lấy ly rượu bên cạnh nhấp một ngụm chất lỏng vàng kim trong ly, hầu kết trên dưới cuộn lại, con mắt vô cùng thành thật nhìn chăm chú vào từng động tác của người đàn ông kia.

Không quá kì kèo, Đường Phong rất nhanh liền cởi quần xuống, ở góc áo sơ mi trắng lộ ra vị trí phía trên đùi, quần nhỏ màu đen bên trong liền có vẻ có chút như ẩn như hiện.

Đường Phong đi tới sô pha bên cạnh gấp quần đặt xuống, ở trong mắt ba người khác, cũng chỉ thấy một đôi chân thon dài thẳng tắp đi tới đi lui, bàn chân trắng nõn, mắt cá chân cùng với đá cẩm thạch bề ngoài màu đen hình thành một loại đối lập rõ ràng khó có thể nói rõ, người kia chậm rãi ngồi về chỗ của mình, hai chân rất tùy ý vắt chéo lên nhau.

Đường cong xinh đẹp, chân trần buông xuống tự nhiên, đường nhìn của Lục Thiên Thần hơi chút dừng lại một hồi trên mắt cá chân người kia, anh chỉ cần hơi chút hướng sang chỗ Đường Phong bên kia hoặc là duỗi chân tới là có thể chạm vào đối phương.

“Tiếp tục.” Hai chữ của Đường Phong cắt đứt tâm tư của Lục Thiên Thần, người sau cầm lên ly rượu nhấp một ngụm, cưỡng chế đè xuống một ít ý niệm không nên có trong đầu.

Hết lần này tới lần khác lúc này, Đường Phong cũng không biết là cố ý hay vô ý cọ lên ống quần Lục Thiên Thần một chút.

“Tam đồng.” Đường Phong ném bài xuống.

“Hồ.” Lục Thiên Thần rất bình tĩnh đem bài trước mặt đẩy xuống.

Charles ngó nhìn bài Lục Thiên Thần, rất là hèn mọn chậc một tiếng: “Bài nhỏ như vậy cậu cũng hồ, muốn lột đồ người thì cứ nói rõ, lúc trước tôi cũng đánh tam đồng, sao không thấy cậu hồ?”

Khóe môi Lục Thiên Thần khẽ nhếch: “Bởi vì tôi không muốn lột quần áo của cậu.”

Charles lập tức làm ra một bộ hình dạng buồn nôn, anh cũng không muốn bị Lục Thiên Thần **, thế nhưng tới hiện tại, trên người Đường Phong chỉ còn lại hai thứ. . .

Đường Phong còn chưa hỏi Lục Thiên Thần muốn cởi thứ nào trên người cậu, Lục Thiên Thần cũng đã khom lưng vươn tay nắm lấy bàn chân trần có chút lạnh lẽo của cậu, bàn tay toả ra nhiệt độ cuồn cuộn nắm chặt mắt cá chân cậu, chậm rãi di đến đầu gối, phía ngoài bắp đùi, cuối cùng vói vào trong áo sơ mi móc lấy quần nhỏ màu đen của cậu.

Albert hơi nheo lại con mắt, một quân bài trong tay dần dần nắm chặt.

Lục Thiên Thần không có bất cứ dừng lại gì đó liền cầm chắc sát biên giới ** của cậu cố sức kéo xuống, rất thuận lợi đem quần nhỏ từ trên người người nào đó lột xuống, quả quyết lại cực nhanh, trái lại khiến Đường Phong nho nhỏ giật mình một chút.

“Khụ khụ khụ!” Charles một trận ho mãnh liệt, ra là uống rượu bị sặc.

Ôi con mắt nha, cũng không biết hẳn là nhìn vào đâu.

Chỉ còn một chiếc áo sơ mi trắng, Đường Phong thở ra một hơi, trong phòng không lạnh, nhưng cậu hiện tại cảm thấy có chút lạnh, nhất là ánh mắt ba người kia nhìn chăm chú vào cậu khiến cậu cảm thấy cứ tiếp tục chơi tiếp phỏng chừng sẽ là việc lớn không ổn.

“Một ván cuối cùng.” Trước khi Đường Phong muốn chuồn Albert đã quả quyết ném ra một câu.

“Được.”

“Tôi đồng ý.”

Ngay sau đó chính là hai tên nào đó phụ họa, Đường Phong đối mặt với loại cục diện này cũng không thể tránh được, được rồi, dù sao cũng là ván cuối, cùng lắm thì cởi hết trực tiếp đi vào phòng tắm tắm, còn đỡ phải phiền phức cởi quần áo trước.

Kết quả Đường Phong lúc này vừa mới sắp xếp bài xong, còn chưa đánh ra quân nào, Albert đối diện liền đẩy ra một bộ thiên hồ.

“Thật là ác.” Đường Phong cảm thán một câu, đột nhiên cảm thấy có vài người rõ ràng là giấu nghề.

Dù sao chỉ còn lại một thứ cuối cùng, Đường Phong đang chuẩn bị tự cởi rồi đi vào phòng tắm, Albert liền đứng lên: “Tôi nghĩ vẫn là để tôi cởi giúp em.”

“Tùy ý.” Đường Phong tay đã đặt trên cúc áo nhún vai.

Nếu như trông cậy vào Albert rất dịu dàng thay Đường Phong cởi từng khuy áo thì sai rồi, cái tên nhìn qua có chút vị đạo quý ông quý tộc này vừa lên chính là cố sức xé mở áo sơ mi của cậu, cúc áo chế từ vỏ sò lạch cạch rơi xuống đầy đất.

“Thực sự là tuyệt không dịu dàng.” Da dẻ của cậu bởi vì không khí hơi lạnh, cũng có một chút xấu hổ như vậy mà nhuộm lên nhàn nhạt phấn hồng, nhìn qua giống như sữa dâu, hương vị ngọt ngào ngon miệng.

“Tôi đột nhiên có chút đói bụng.” Charles liếm liếm môi dưới.

Lục Thiên Thần tiếp tục cúi đầu uống rượu, hầu kết chuyển động trên dưới.

“Các anh chậm rãi chơi, em. . . Đi tắm.” Nhẹ nhàng đẩy Albert trước mặt ra, người đàn ông không mảnh vải che thân nào đó rất nhanh chân trần chạy vào phòng ngủ.

“Tôi thích nhìn cậu ấy không mặc quần áo chạy khắp nơi.” Charles nhìn theo Đường Phong rời đi.

Lục Thiên Thần trừng mắt Charles, ngón tay nhẹ nhàng chà xát, mặt trên dường như còn lưu lại cảm giác trơn tuột khi anh đụng vào người kia.

Albert chỉ cười không nói, anh thích mạt chược thứ này, nếu như mỗi lần đều có thể cho anh xé mở quần áo trong của Đường Phong.