Edit: Huyết Vũ

Đệ bát thập ngũ chương: Ba người bốn người.

Con chim non?

Tiền Trữ không thích xưng hô như vậy, cậu đường đường là hình cảnh quốc tế, tuy rằng bây giờ vẫn chỉ là con gà mới.

“Xin hỏi anh tìm ai?” Tiền Trữ đứng chắn ở cửa, tuy ở đây không phải nhà cậu, nhưng xét thấy hiện tại là cậu mở cửa, cậu liền phải có trách nhiệm trấn giữ cánh cửa này.

Cũng không thể để người tùy tùy tiện tiện, tùy tùy tiện tiện tiến đến.

“Vấn đề này, trời ạ. . . Chẳng lẽ là tôi đến nhầm chỗ?” Cảm thán một câu, Charles nhìn chằm chằm Tiền Trữ một hồi, dường như đang tự hỏi thằng nhóc đang chắn trước mặt mình là ai.

Charles lui về phía sau hai bước nhìn biển số nhà một chút, lúc này Tiền Trữ đang chuẩn bị đóng cửa, nhưng không đợi cậu đóng cửa lại, Charles liền một tay chắn trên cửa, còn dùng sức mạnh đẩy cửa ra.

“Anh làm gì vậy?” Tiền Trữ cảnh giác nhìn chằm chằm đối phương.

“Bảo bối thân ái của tôi đâu, đừng nói với tôi, bảo bối thân ái của tôi lại yêu con chim non như cậu, nếu không tôi sẽ rất đau lòng rất tức giận!” Xác định biển số nhà không sai, Charles thò chân vào trong cánh cửa muốn đi vào.

“Tôi không thích anh gọi tôi là con chim non, anh cái tên không có lễ phép này, hiện tại mau nhanh từ nơi này cút đi!” Cho rằng đối phương cũng là kẻ vô lại dây dưa Đường Phong, Tiền Trữ trực tiếp chống lại Charles, muốn đánh nhau sao? Cậu tuyệt không sợ.

Đồng dạng, Charles lại càng không sợ.

Một lời không hợp liền động quyền cước, ở chỗ cửa Charles liền cùng Tiền Trữ đánh lên, thế nhưng khiến Tiền Trữ cảm thấy vô cùng khiếp sợ lại tức giận chính là, sau khi tiếp nhận huấn luyện tròn bốn năm, cậu cư nhiên mới đánh cùng đối phương hai ba quyền liền rơi xuống thế yếu.

“Thằng nhóc khoa chân múa tay.” Người từng trải Charles đánh giá một câu, thấp giọng nở nụ cười vặn cánh tay Tiền Trữ đem người đẩy xuống đất.

Tiền Trữ lảo đảo vài bước về phía trước thiếu chút nữa đụng ngã, cậu chợt nghe thấy thanh âm Charles đóng cửa lại, song song còn nói: “Hóa ra là con chim non hình cảnh quốc tế, mấy kẻ như các người lại tới quấy rối thân ái của tôi sao? Ivan thật hẳn là sớm một chút đi kết hôn, tìm một tên đàn ông đi trông coi cậu ta.”

“Anh là ai? !” Đối phương thoáng cái nói toạc ra thân phận của mình, Tiền Trữ nhất thời khẩn trương lên, thân thể buộc chặt nhìn đối phương, hai tay hơi nắm lại.

“Cứ thoải mái, cứ thoải mái, đừng giương cung bạt kiếm như thế, tôi thế nhưng rất yêu hòa bình, Chúa ơi, huấn luyện viên của tổ chức hình cảnh quốc tế các cậu có phải là cùng một người hay không, thủ pháp đánh nhau của mỗi lính mới đều giống nhau như vậy, chỉ được cái đẹp mắt.” Cười bình luận hai câu, Charles chậm rì rì đi tới sô pha ngồi xuống, dưới ánh mắt chăm chăm nhìn của Tiền Trữ chậm rãi từ trong túi lấy ra một điếu thuốc.

“Anh là ai?” Tiền Trữ lại một lần nữa hỏi.

Người kia nhìn qua không giống với người nước ngoài quấy rối Đường Phong bọn họ gặp phải lúc trước, vô luận là phong độ hay khí tràng.

Chẳng lẽ là người quen của Đường Phong?

“Ôi ôi ôi, ông trời của tôi, cậu thật là hình cảnh quốc tế sao? Cư nhiên ngay cả đại nhân vật như tôi cũng không biết, chậc chậc chậc, huấn luyện viên của các cậu hẳn là thôi việc về trồng cây mới đúng!” Charles có chút không hiểu cảm thán vài câu.

Nhưng rốt cuộc vẫn không trả lời vấn đề của Tiền Trữ.

“Đại nhân vật? Thật xin lỗi, trong đại nhân vật tôi biết không có anh.” Tiền Trữ đáp lại một câu, song song ngẩng đầu nhìn về phía thang lầu, thanh âm bọn họ nói chuyện lớn như vậy, lẽ nào Đường Phong còn không có nghe thấy?

Sao một chút động tĩnh cũng không có nhỉ.

Charles nghe xong liền ngửa đầu nở nụ cười, trời ạ, hình cảnh quốc tế có phải là sắp phá sản hay không, cư nhiên phái một con gà như vậy tới.

Chẳng muốn để ý tới Tiền Trữ, Charles hỏi: “Đường Phong đâu rồi, nhóc.”

Quả nhiên là người quen của Đường Phong, Tiền Trữ hừ hừ: “Anh là ai, vì sao tôi phải nói cho anh.”

“Tôi và cậu ấy **, lý do như vậy đủ chưa?” Charles liếm liếm môi, phun ra một ngụm khói về phía Tiền Trữ, cười đến trực tiếp lại thẳng thắn.

Đủ trực tiếp, trực tiếp đến mức khiến Tiền Trữ nhất thời sửng sốt.

Cậu vừa, cậu vừa nghe được cái gì?

Người kia nói cùng Đường Phong. . . **? !

“Hơn nữa là rất nhiều rất nhiều lần.” Có chút tự hào, Charles hút một ngụm thuốc lá, có chút vô lại vắt chân, “Hương vị bảo bối của tôi tuyệt lắm.”

Vì sao bọn họ phải bàn luận vấn đề này?

Tiền Trữ có chút xấu hổ, cậu không muốn biết việc tư của người khác.

Mà nếu quả thực người kia và Đường Phong là loại quan hệ này, như vậy Albert thì sao?

Tiền Trữ càng ngày càng hỗn loạn, cậu cứng rắn hừ một tiếng làm cho mình nổi giận, nói rằng: “Nói bậy, Đường Phong rõ ràng là cùng Albert lên lầu.”

Cậu cố ý nhắc tới “Albert”, chỉ là muốn nghiệm chứng ý nghĩ của mình có phải chính xác hay không, người kia nhìn qua cũng phi thường giống nhân vật xã hội đen.

“Albert?” Charles phun ra một ngụm khói, lập tức dập điếu thuốc hút được một nửa vào trong gạt tàn.

“Anh biết anh ta? Anh ta là một kẻ rất khó đối phó đấy.” Tiền Trữ thử nói khách sáo.

Mánh khoé nho nhỏ như thế Charles còn không nhận ra, anh liền sống phí nhiều năm như vậy, ôi, thực sự là một việc khiến người ta tức giận, nhóc kia biết Albert cư nhiên không biết Charles anh.

Càng làm cho người ta phiền muộn chính là, anh cư nhiên không phải người đầu tiên đến đây.

Albert tên khốn kia, sao đột nhiên lại chạy tới đây, anh ta hẳn là nên ở nhà trông con!

“Tôi lên đi xem, nhóc ở phía dưới trông giữ, đừng cho ai lên trên!” Càng nghĩ càng không cam lòng, Charles thẳng thắn từ trên sô pha nhảy dựng lên, xoay người chạy lên trên lầu.

Tiền Trữ nhìn bóng lưng Charles một trận không nói gì, sao lại chạy lên lầu rồi.

“Thật phức tạp. . .” Cậu chỉ có thể cảm thán một câu.

Trên lầu có thể xảy ra đánh nhau hay không? Tiền Trữ ngồi xổm ở đầu cầu thang lẳng lặng nghe một hồi, ngoại trừ nghe thấy tiếng bước chân Charles ngay từ đầu đặng đặng đặng chạy lên, cùng với thanh âm cửa bị mở rồi đóng lại, cậu liền không nghe thấy một tia âm hưởng.

Thẳng thắn ngồi ở trên cầu thang, Tiền Trữ chống cằm thở dài, hiện tại nên làm cái gì bây giờ?

Ngẩng đầu lại nhìn trên lầu vô cùng bình tĩnh một chút, Tiền Trữ tiếp tục cúi đầu thở dài, giữa lúc cậu có chút suy sụp, trên lầu rốt cục có chút động tĩnh, là thanh âm Đường Phong mắng người.

“Charles!”

Ngay sau đó là thanh âm của tên rất kiêu ngạo kia.

“Ha ha ha, bảo bối thân ái của anh, nhớ anh không, đến hôn một cái.”

Sau đó là tiếng Albert lạnh như băng: “Thấy cậu còn sống thực sự là một chuyện khiến người ta cảm thấy đau lòng.”

Nghe có vẻ rất hỗn loạn, cậu có cần đi lên xem không?

Charles. . . Charles. . . Tên này sao nghe vào có chút quen nhỉ, hình như có một lần lên lớp giáo viên thỉnh thoảng nhắc tới một ông trùm súng ống đạn dược, tên cũng giống với người nước ngoài kia, tuy rằng ôm trùm súng ống đạn dược kia là con lai, mà cái tên trên lầu nhìn qua rất vô lại kia cũng là con lai.

Hử, có thể trùng hợp như vậy sao?

Thực sự trùng hợp như vậy?

Tiền Trữ tim đập lại bắt đầu gia tốc nhảy lên, cậu hiện tại nhất định là đang nằm mơ đúng không?

Lúc này cửa gian nhà đột nhiên bị người từ bên ngoài đẩy ra, lại một người tới.

Mặc áo khoác ngoài màu nhạt, bề ngoài người châu Á tóc đen khiến Tiền Trữ cảm thấy thân thiết, tuy rằng biểu tình người kia có chút bình thản đến cảm giác lạnh như băng.

Tiền Trữ mắt mở trừng trừng nhìn đối phương đi đến, người sau chỉ là nhìn cậu một cái cũng không nói bất cứ cái gì, trực tiếp lướt qua bên người Tiền Trữ đi lên lầu.

“Chờ một chút!” Thẳng đến người đàn ông này đi qua người mình, Tiền Trữ mới nhanh chóng đứng lên nói, “Anh không thể đi lên.”

“Vì sao?” Lục Thiên Thần ngừng bước.

Vì sao? Tiền Trữ ấp úng trả lời: “Bọn họ bảo tôi đừng để ai đi lên.”

Lục Thiên Thần trực tiếp không để ý tới Tiền Trữ, bước nhanh lên lầu, Tiền Trữ vỗ vỗ mông cũng đi theo, đúng vậy, sao cậu phải nghe lời tên Charles kia, không bằng thẳng thắn đi lên xem cùng.

Thế nhưng không đợi cậu đi theo bao lâu, Lục Thiên Thần lại đột nhiên xoay người nhìn cậu: “Đừng theo.”

“Này!” Tiền Trữ vươn tay cái gì cũng không tóm được, đối phương đã bước lớn đi mất.

Nghĩ nghĩ hình như đã gặp qua người này ở đâu, cảm giác nhìn rất quen mắt, rốt cuộc là ai?

Ngồi ở đầu cầu thang tầng 2, Tiền Trữ cúi đầu suy nghĩ một hồi, đột nhiên linh quang chợt lóe, nghĩ ra rồi!

“Lục Thiên Thần!”

Trước cậu từng tra tư liệu về Đường Phong, cũng hơi chút lý giải vài người tương đối thân cận bên người Đường Phong, ngoại trừ MC Trần Minh Húc còn có một ông chủ cũ của Đường Phong, đối tượng hợp tác hiện tại —— chủ tịch giải trí Thiên Thần, Lục Thiên Thần!

Thảo nào nhìn người kia quen mắt như vậy, hóa ra là Lục Thiên Thần.

Nhìn gian phòng ngủ đóng chặt cửa kia, Tiền Trữ lâm vào trong trầm tư thật sâu, bọn họ hiện tại đang làm cái gì nhỉ?

Không có gây chiến như trong tưởng tượng của Tiền Trữ, cũng không có nghiêm túc thương thảo với nhau, trong phòng ngủ đều rất tường hòa.

Đường Phong ngồi ở trên giường dùng chăn bọc lại mình, trong phòng không có lò sưởi, ngày hôm nay trời mưa thời tiết đột nhiên lạnh xuống, vẫn là trong phòng ấm áp, đương nhiên trong chăn càng ấm áp.

Albert làm người thứ nhất đến đây an vị ở bên cạnh Đường Phong tựa ở trên gối, Đường Phong thuận thế tựa ở trên người Albert nhìn qua có chút lười biếng, cậu vốn bị cái tên Trần Minh Húc kia gọi dậy sớm, vừa vặn có chút mệt mỏi đột nhiên cũng rất muốn ngủ một giấc.

Chỉ là Charles và Lục Thiên Thần đến khiến cậu không có biện pháp lập tức nghỉ ngơi.

“Các anh đến đây không thể nói một tiếng trước với em sao?” Vò vò tóc, Đường Phong nói.

Ngồi ở trên sô pha gần cửa sổ bên giường, Charles trừng mắt Albert đang cùng Đường Phong dựa vào nhau, cười ha hả nói rằng: “Bảo bối, anh đây không phải vì cho em một cái kinh hỉ sao?”

Thế nhưng em tuyệt không thích kinh hỉ như vậy.

Đường Phong oán thầm, hết lần này tới lần khác ba người này đều thích đột nhiên xuất hiện ở trước mặt cậu, mỗi lần đều dọa cậu nhảy dựng.

“Con gà hình cảnh dưới lầu là chuyện gì xảy ra?” Lục Thiên Thần đến sau tựa ở trên vách tường, trên người còn có chứa khí lạnh bên ngoài.

Đường Phong giật lại chăn từ trên giường đi xuống, vừa mở tủ quần áo vừa nói: “Không biết là ai nói cho một vị quan viên nào đó em có thể giúp đỡ bọn họ, Tiền Trữ là cái bia đỡ đạn bị phái tới làm thuyết khách, cậu ấy hình như không biết rất nhiều chuyện.”

Cầm trong tay một bộ áo ngủ mềm mại ấm áp, Đường Phong đem quần áo đưa cho Lục Thiên Thần: “Đi tắm nước nóng đi, đừng để bị cảm.”

Trong mắt chảy qua một tia mềm mại, Lục Thiên Thần mỉm cười tiến lên hôn gương mặt Đường Phong một chút, cầm quần áo của cậu đi vào phòng tắm.

“Tháng trước có một thanh niên quốc tịch Trung Quốc đánh bạc tại một sòng bạc ở Pa-ri, thua không ít tiền, bởi vì không có biện pháp trả nợ lại còn chọc không ít chuyện ở sòng bạc, vậy nên có người ném cậu ta cho tôi.” Albert ngồi ở trên giường vỗ vỗ vị trí bên người ý bảo Đường Phong tới đây, vừa nói, “Là một đứa con riêng của một viên chức với một người phụ nữ không phải vợ ông ta ở nước ngoài.”

“Thua bao nhiêu tiền?” Đường Phong đại khái hiểu được một ít.

“Khoảng vài chục triệu.” Đường Phong vừa đến, Albert liền vươn tay ôm lấy cậu, nỗ lực bảo trì ấm áp cho đối phương.

“Hình cảnh quốc tế, ôi ôi ôi, tôi biết Ivan lại đang cố ý làm việc nghĩa, trừ cậu ta ra tôi không biết còn có ai biết quan hệ của anh và Đường Phong, cùng với đứa con riêng không biết tên kia sẽ ở chỗ anh.” Charles hỏi, “Đứa con riêng kia hiện tại ở nơi nào, tôi không muốn để quá nhiều người biết mối quan hệ của chúng ta.”

“Bị một người bạn đấu giá đi rồi.” Khóe miệng Albert câu lên một tia mỉm cười, “Tôi có thể đem cậu ta về.”

“Vẫn hoàn chỉnh chứ?” Charles thấp giọng cười, hỏi một vấn đề rất sâu xa.

“Tôi sẽ khiến cậu ta trở nên hoàn chỉnh.” Albert cũng không cần nói quá nhiều, bọn họ những người này luôn luôn sẽ không lưu lại nhược điểm cho mình.

Đường Phong hít sâu một hơi rồi nằm xuống, cậu cần một giấc ngủ bù, gần đây cậu càng ngày càng lười, chờ thời tiết tốt hơn sẽ đi vận động, nếu không mỗi ngày sống lười biếng như vậy sẽ bị béo lên mất.

“Em có thể đem chuyện này giao cho các anh không?” Đường Phong tựa ở trên gối hỏi.

“Anh đến làm ấm giường cho em thân ái.” Charles cười hì hì chạy tới, cởi giày chen lên.

Albert trừng mắt Charles, nói với Đường Phong: “Tôi sẽ xử lý.”

 

Đệ bát thập lục chương: chẳng qua là một người.

Gần tới 11h Đường Phong mới tỉnh lại, ngủ bù gần hai tiếng, nhưng ý thức lại đặc biệt tỉnh táo, hơi thở ấm áp phun trên gương mặt khiến cậu có cảm giác nóng hầm hập, tuy rằng bên tai có thể nghe thấy tiếng mưa rơi tí tách tí tách  không ngừng.

Thế nhưng trong phòng, phi thường ấm áp.

Mấy ngày hôm trước thời tiết vẫn rất tốt, ánh nắng tươi sáng lại xán lạn, hiện tại đột nhiên mưa, phỏng chừng phải duy trì liên tục vài ngày mưa phùn âm u lạnh lẽo.

“Em ngủ bao lâu rồi?” Mở mắt, cậu lập tức thấy được Lục Thiên Thần gần như là mặt kề mặt với mình.

Kỳ thực Charles cũng là một người không thể yên lặng, tuy thỉnh thoảng cũng sẽ cùng cậu ngủ đến giữa trưa, nhưng đối với Charles hiếu động mà nói, ở trên giường chỉ có thể lẳng lặng nhìn người đàn ông mình yêu thực sự là một chuyện phi thường thống khổ, lại không muốn đánh thức Đường Phong, còn không bằng chạy ra ngoài xem TV hoặc là làm ít bánh ngọt, điều chế chút rượu các loại, sau đó nửa đường chạy về xem Đường Phong ngủ thế nào.

Đường Phong càng thích Lục Thiên Thần và Albert cùng cậu ngủ trưa, Lục Thiên Thần là một người có thể yên lặng, mà Albert còn lại là một người yên lặng.

“Chưa được mấy tiếng.” Trên người mặc áo ngủ Đường Phong đưa, Lục Thiên Thần tiến lên nhẹ nhàng hôn trán cậu, kỳ thực ở trên máy bay anh cũng không ngủ ngon, tắm rửa xong đi ra phát hiện Đường Phong đang ngủ, cũng liền thẳng thắn cùng cậu ngủ một hồi.

“Hai người bọn họ đâu?” Đường Phong giơ lên nửa người trên tựa ở trên ngực Lục Thiên Thần, quét mắt gian phòng, cũng không thấy Charles và Albert.

Tuy những năm gần đây bọn họ vẫn duy trì mối quan hệ coi như ổn định hòa bình, nhưng có vài thứ cơ bản sẽ không thay đổi, chỉ cần có một người ở lại phòng cậu, trên cơ bản mấy người khác cho dù ở trong nhà cũng sẽ không tiến đến.

Đương nhiên, ngẫu nhiên Lục Thiên Thần và Charles cũng sẽ cùng cậu ngủ trưa, nhưng đối với Albert mà nói, đây có lẽ là chuyện không thể xảy ra.

Kỳ thực có đôi khi Đường Phong cũng sẽ suy nghĩ, trong lòng Albert rốt cuộc tại sao lại tiếp nhận loại quan hệ hiện tại, Charles và Lục Thiên Thần vào lúc bắt đầu còn có thể lục đục với nhau một phen, nhưng Albert từ ngay từ đầu đã không hề can thiệp bên người cậu còn có những người khác hay không.

Tính cách của tên kia luôn luôn rất đặc biệt, có đôi chỗ rất ngạc nhiên cổ quái, nhưng có đôi chỗ lại bởi vì thoát khỏi thế tục mà trở nên cực kỳ dễ ở chung.

“Dưới lầu.” Lục Thiên Thần từ trên giường ngồi dậy, có chút cưng chiều xoa xoa tóc Đường Phong, “Đi rửa mặt trước, một lát nữa có thể ăn cơm trưa.”

Nhìn khí trời lạnh tanh bên ngoài, Đường Phong vừa cười vừa nói: “Em muốn ăn lẩu.”

. . .

Tiền Trữ thề, tuy cậu ôm lấy một trái tim chính nghĩa, nhưng làm một người hình cảnh quốc tế, lý tưởng và mục tiêu của cậu kỳ thực đều rất đơn giản.

Ví dụ như chỉ muốn có một công việc ổn định cầm một khoản tiền lương kha khá, nỗ lực kiếm tiền mua nhà cưới vợ, đấu trí so dũng khí với phần tử phạm tội, nhưng “phần tử phạm tội” trong tưởng tượng của cậu hẳn là đám binh tôm tướng tép chỉ biết nhảy múa làm bậy, mà không phải cả đám trùm sò hiện tại ngồi ở bên cạnh cậu.

Bình tĩnh, phải bình tĩnh!

Chẳng qua chỉ là cùng một siêu sao quốc tế, ba người thân phận phức tạp ăn lẩu mà thôi, cũng không phải chưa từng ăn lẩu!

“Lạnh lắm sao, nhìn tay cậu cầm đũa đều là run rẩy, quần áo của tôi hẳn là cậu mặc hợp.” Đường nhìn của Đường Phong rơi vào trên tay cầm đũa của Tiền Trữ, cậu thanh niên này gắp một miếng ngó sen nửa ngày cũng gắp không nổi, tay run lợi hại.

“A, được.” Tiền Trữ yên lặng thu hồi đũa, bên trái cậu là Albert hoàn toàn không để ý tới cậu, bên phải là Lục Thiên Thần lạnh nhạt, hai người kia giống như siêu điều hòa liên tục thổi ra gió lạnh, thổi trúng cậu lạnh run.

“Anh đi lấy.” Charles ngồi ở bên người Đường Phong rất nhanh nhảy dựng lên chạy lên lầu, trong đầu Tiền Trữ hoàn toàn chỉ quanh quẩn một câu: Charles nham hiểm lấy quần áo cho cậu. . . Charles nham hiểm lấy quần áo cho cậu. . .

Đường Phong gắp một miếng thịt bò, hỏi: “Các cậu vừa rồi trò chuyện chuyện gì, nói tới nghe một chút.”

Hiện trường chỉ còn lại đương sự Albert và Tiền Trữ, Tiền Trữ giãi gãi đầu: “Chỉ là nghe ngài Charles nói một ít chuyện tương đối thú vị.”

Ví dụ như lần nào đó Charles và hình cảnh quốc tế Anh quốc giao chiến, không chỉ lấy được hàng hóa còn đùa giỡn đối phương một trận, Ivan thiếu chút nữa tức chết tại chỗ các loại.

Tiếng tăm Ivan Tiền Trữ thế nhưng nghe qua, cậu vẫn luôn coi đối phương là mục tiêu lý tưởng, tuy rằng không nghĩ mình có thể vượt qua đối phương, nhưng ít nhất coi như là một mục tiêu.

Kết quả, cậu vừa rồi hình như nghe thấy Charles nói đã từng có một chân với Ivan, nhưng bởi vì tính tình tính cách Ivan đều rất không khiến người ta thích, vậy nên đến bây giờ Ivan vẫn là một tên độc thân các loại.

Trời ạ, cậu đều nghe được chuyện đáng sợ gì đây.

Nhìn hình dạng Tiền Trữ rất bối rối, Đường Phong cũng không tiếp tục truy vấn, cậu vỗ vỗ vị trí bên người Charles vừa ngồi ý bảo đối phương tới đây, thật sự là thấy Tiền Trữ bị Albert và Lục Thiên Thần kẹp ở chính giữa rất khó chịu.

Tiền Trữ vội vã lắc đầu, đùa cái gì chứ, tuy rằng cậu không phải thông minh tuyệt đỉnh nhưng là không ngu ngốc, tuy không rõ Charles và Đường Phong là quan hệ gì, nhưng vừa rồi Charles là người thứ nhất chạy tới bên cạnh Đường Phong ngồi xuống, một bộ ai dám cướp chỗ của tôi tôi liền bắn chết kẻ đó, cậu hiện tại nếu như chiếm chỗ của Charles, chờ lát nữa còn không bị đối phương dùng mắt trừng chết.

Thấy Tiền Trữ lắc đầu lợi hại, Đường Phong cũng không miễn cưỡng đối phương.

Ăn xong cơm trưa, Tiền Trữ lập tức rút lui có trật tự, cậu nghĩ hôm khác cậu tới vẫn tốt hơn, hoặc là thẳng thắn trở về luôn, báo cáo cấp trên nhiệm vụ không thể hoàn thành, độ khó thực sự là quá lớn.

Tuy rằng cậu biết Albert ở ngay bên cạnh, nhưng cậu cũng không cho rằng mình mở miệng cầu tình là có thể khiến đối phương thả con trai của vị quan trên nào đó, huống chi ngay cả đối phương vì sao muốn bắt đứa con kia cậu cũng không biết.

Hiện tại nhớ tới chẳng biết tại sao lại nhận nhiệm vụ này, rất nhiều chuyện cũng không hiểu rõ, nhưng cấp trên lại rõ ràng không muốn nói cho cậu.

“Chuyện cậu nói tôi không có cách nào giúp cậu.” Sau khi ăn xong, Đường Phong đột nhiên nói.

“Vâng.” Tiền Trữ gật đầu, cảm thấy Đường Phong người này không tệ, cậu cũng không muốn làm khó đối phương.

“Nhưng em nghĩ sau đó có thể còn sẽ có người tới tìm anh.” Tiền Trữ suy nghĩ một chút nói thêm, việc này sẽ không đơn giản liền kết thúc như vậy.

Đường Phong chỉ là cười cười, nói rằng: “Không sao, cậu về đi, nói cho thủ trưởng của cậu tôi đối với việc này bất lực, nhưng cậu có thể cho ông ta một tin tức, người kia rất nhanh sẽ trở lại, tuy rằng đây không phải công lao của tôi.”

Nghe thế nào có vẻ có chút phức tạp, Tiền Trữ nhìn Đường Phong: “Cảm thấy hình như đã chọc vào phiền phức cho anh. . .”

Người chọc phiền phức cũng không phải Tiền Trữ cậu, Đường Phong cười cười: “Cảm ơn cậu quan tâm.”

Bên người cậu có nhiều người quan tâm cậu như vậy, vậy nên cậu cũng không cần phải đi lo lắng cái gì.

“Cứ để cậu ta đi như thế?” Lục Thiên Thần cầm một cốc nước dừa nóng đưa cho Đường Phong, thấy Đường Phong còn mặc áo ngủ, phỏng chừng trời mưa như vậy người này cũng không muốn ra ngoài.

Như vậy cũng tốt, anh có thể ở bên Đường Phong cả ngày, chỉ là hết lần này tới lần khác ba người bọn họ đồng loạt đến cùng một ngày, không thể tránh bốn người cùng ở dưới một mái hiên.

“Cậu ta chỉ là một học sinh mới tốt nghiệp, rất nhiều chuyện không rõ, ôm lấy chính nghĩa và ý thức trách nhiệm, lại bị người ù ù cạc cạc đẩy ra ngoài.”

Đường Phong nhận nước dừa thuận tiện nói một tiếng cảm ơn, cũng may Tiền Trữ gặp phải là cậu, nếu là những người khác, ví dụ như Charles hoặc là Albert, phỏng chừng lúc này cũng không biết Tiền Trữ lại ở chỗ nào.

“Đây vốn không phải là một việc lớn.” Đường Phong vừa cười vừa nói.

7 năm rồi, luôn luôn có người biết bọn họ quan hệ tốt, ví dụ như vị tổ trưởng tổ chức hình cảnh quốc tế phân bộ Anh quốc nào đó, tuy rằng rất ít gặp phải Ivan, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ tới làm phiền cậu, mỗi khi một người trong ba người bạn của cậu chọc vào chuyện không tính là nhỏ gì đó, Ivan sẽ chạy tới đây thuyết giáo với cậu.

Thuyết giáo, cậu thực sự không cần nghe người khác thuyết giáo, nghe người thuyết giáo là một chuyện rất khó chịu, vậy nên hiện tại Đường Phong cũng rất ít thuyết giáo người khác.

Trong lòng không muốn, đừng đẩy cho người.

Từ lúc ở cùng với Lục Thiên Thần mấy người, Đường Phong cũng đã đoán được trong cuộc sống sau này của cậu sẽ không quá mức thái bình.

Chuyện này nếu Albert nói sẽ đi xử lý, Đường Phong liền tin tưởng Albert sẽ xử lý tốt, có thể sẽ có một chút thủ đoạn nhỏ, nhưng Đường Phong cũng biết, rất nhiều lúc thủ đoạn của Albert là cần thiết, để bảo hộ chính Albert, cũng để bảo hộ bọn họ những người này, để cho quan hệ của bọn họ có thể ổn định duy trì liên tục.

Rời khỏi Châu Âu về tới tổ chức, Tiền Trữ cho rằng đợi mình chính là xử phạt đến từ thủ trưởng, dù sao nhiệm vụ của cậu cũng thất bại.

Trên thực tế cậu cũng bị thủ trưởng gọi vào phòng làm việc, lúc cậu báo cáo cấp trên nhiệm vụ thất bại, sắc mặt thủ trưởng lập tức xấu xí lên, trước khi cấp trên phát hỏa, Tiền Trữ nhanh chóng lập lại một lần lời Đường Phong bảo cậu nói.

Sau đó cậu cúi đầu, chuẩn bị ăn mắng.

Thủ trưởng vừa rồi nhìn qua còn rất tức giận thật lâu không nói gì, trầm mặc tràn ngập bốn phía, Tiền Trữ cũng không dám ngẩng đầu nhìn thủ trưởng hiện tại là bộ dáng gì.

Qua một hồi lâu, cậu mới nghe được thủ trưởng thở dài.

“Ai, cậu đi xuống đi, nhiệm vụ này cần phải bảo mật, không thể nói cho bất cứ ai, nếu để tôi phát hiện cậu tiết lộ với những người khác, tổ chức hình cảnh quốc tế sẽ không lưu lại cậu.” Thủ trưởng ngoài ý muốn buông tha Tiền Trữ.

“Rõ!” Chuyện phải giữ bí mật này Tiền Trữ cũng tự biết, dù sao đối tượng nhiệm vụ lần này đều là nhân vật khó lường.

“Còn có, nếu có người hỏi mấy ngày nay cậu đi đâu, cậu cứ nói là vì cậu có biểu hiện ưu tú nên được đưa đến Châu Âu du lịch, cho dù gặp Đường Phong, cũng là ngẫu nhiên gặp.” Thủ trưởng đã nghĩ ra lý do cho Tiền Trữ, “Chuyện này chúng tôi sẽ công bố cho những người khác.”

“Vâng!” Tiền Trữ đứng nghiêm, trong lòng nghĩ như vậy cũng không tệ, chí ít nhiệm vụ thất bại cậu còn có được khen thưởng trên danh nghĩa, tuy rằng hành trình Châu Âu lần này thật sự là khiến người ta kinh hồn táng đảm.

Trở lại bộ đội, bạn bè quả nhiên cả đám đều truy vấn Tiền Trữ mấy ngày nay đi đâu, Tiền Trữ lập tức đem lý do thủ trưởng nói đưa ra, mọi người vừa nghe Tiền Trữ cư nhiên có thể đi Châu Âu di lịch thì cả đám đều cực kỳ hâm mộ.

Tới buổi chiều, thủ trưởng quả nhiên tuyên bố bộ đội sẽ có một chút phúc lợi, chỉ cần đủ ưu tú là có thể nhận được cơ hội đi du lịch nước ngoài.

Không ai hoài nghi Tiền Trữ đi Châu Âu là vì chuyện khác, mà Tiền Trữ cũng chỉ có thể đem bí mật của mình đè dưới đáy lòng, cậu đi Châu Âu, cùng ăn cơm với đại minh tinh, cùng ngồi trên sô pha với mấy đại nhân vật Châu Âu, còn gặp được phú hào châu Á Lục Thiên Thần.

Đi Châu Âu chỉ có vài ngày như vậy, nhưng đối với Tiền Trữ mà nói hẳn là ký ức là phi thường trân quý.

Có đôi khi cậu nhớ lại người và việc thấy mấy ngày ấy đều sẽ tràn ngập nghi hoặc, cậu nghe người ta nói bình thường có minh tinh bị người bao dưỡng, nhưng đây cũng chỉ là quan hệ giao dịch giản đơn.

Như vậy Đường Phong thì sao?

Tiền Trữ không thể đem người đàn ông có phong độ đặc biệt kia liên hệ với hai chữ “giao dịch”, không giống với siêu sao sức quyến rũ bắn ra bốn phía như trên màn ảnh lớn, Đường Phong trong hiện thực khiến người ta cảm giác rất thoải mái, không có dáng vẻ kiêu ngạo, tính tình cũng tốt, nhưng là có nguyên tắc và kiên trì của riêng mình.

Cậu không biết Đường Phong và Albert mấy người bọn họ là quan hệ gì, nhưng cậu cũng không phải bị mù, cậu nhìn ra được cho dù Albert có danh hiệu “Người điên” vào lúc nhìn đến Đường Phong ánh mắt đều là an tĩnh, giống như con sông nhỏ trong rừng lá phong trời thu, từ từ chảy xuôi, trong suốt ấm áp.

Ngoại trừ Albert, còn có Charles và Lục Thiên Thần, ánh mắt bọn họ nhìn Đường Phong đều rất dịu dàng.

Trước đó ấn tượng của Tiền Trữ đối với Đường Phong và mấy đại nhân vật kia đều là một chiều, dừng lại ở những từ ngữ mặt ngoài “Siêu sao” “Nhân vật đáng sợ” này, tuy thời gian cậu ở chung với bọn họ không nhiều lắm, thế nhưng cậu đột nhiên nghĩ, dù là người lợi hại đến đâu cuối cùng vẫn chỉ là một người.

Đều có cảm tình thuộc về mình.

Đây là một đoạn trải nghiệm khiến Tiền Trữ đối với người và việc đều có cái nhìn đặc thù khác biệt.

 

Đệ bát thập thất chương: hoàn kết.

Từ Châu Âu trở về qua gần một tháng, Tiền Trữ từ trên báo thấy được một ít tin tức có liên quan đến Đường Phong, 《Thiên Tử 3 》 thành công bán lớn, siêu sao Đường Phong lại một lần nữa dùng tác phẩm của mình chứng minh anh là diễn viên ưu tú có lực hiệu triệu phòng bán vé số một số hai trên thế giới, nhưng mặc dù phía sản xuất dùng điều kiện đãi ngộ đi dụ dỗ Đường Phong, người sau vẫn uyển chuyển từ chối diễn phim 《Thiên Tử 4 》.

Lúc đó Tiền Trữ nhìn thù lao đóng phim trên báo gần tới 70 triệu đô thiếu chút nữa chảy nước miếng, 70 triệu đô nha, người đàn ông kia lại còn nói từ chối là từ chối, đây chính là số tiền cậu kiếm mười đời cũng không có được.

Ai, đại minh tinh chính là đại minh tinh, làm việc có đủ nguyên tắc.

Kỳ thực sau sự kiện kia Tiền Trữ đã bắt đầu quan tâm tin tức về Đường Phong, bạn trong ký túc xá còn trêu ghẹo Tiền Trữ đến tuổi này rồi còn chạy theo ngôi sao, Tiền Trữ lập tức đem ảnh chụp chung của cậu và Đường Phong ở Châu Âu lấy ra cho bọn họ xem, tuy rằng người bạn kia cười Tiền Trữ, nhưng vừa nhìn đến tấm ảnh Tiền Trữ chụp chung với Đường Phong, cả đám hâm mộ muốn chết, đuổi theo Tiền Trữ hỏi là thế nào gặp phải Đường Phong, Đường Phong người thật thế nào đủ loại vấn đề.

Tiền Trữ giống như đại gia vung cằm lên: “Đường Phong người tốt lắm, còn mời tôi ăn cơm nữa!”

Dựa vào chụp ảnh chung với Đường Phong, Tiền Trữ rất nhanh nổi tiếng trong tổ chức, nhất là các nữ đồng nghiệp trước đây không quen thân nghe nói Tiền Trữ gặp qua Đường Phong người thật xong đều chạy tới, bát quái hỏi Đường Phong ở Châu Âu có phải là một mình hay không, hay là có người khác đi cùng.

Đường Phong đã hơn 30 còn chưa kết hôn, cộng thêm lời đồn đồng tính luyến mấy năm trước, không ít người đều cho rằng Đường Phong kỳ thực vẫn luôn có người yêu đồng tính thần bí.

Đối với việc này Tiền Trữ trả lời là: mấy người bát quái nhiều như vậy làm gì, dù sao Đường Phong khẳng định là có người yêu.

Sau đó có một lần cậu đánh bạo hỏi thủ trưởng, con tin kia hiện tại thế nào, đã trở về chưa, thủ trưởng hung hăng trừng mắt cậu, nhưng là vẫn tiết lộ một ít, người nọ đã trở về.

Sau đó thì sao?

Sau đó là không có câu tiếp.

Từ nay về sau Tiền Trữ không còn cơ hội đụng tới Đường Phong nữa, nhìn thấy Đường Phong cũng chỉ là từ trên màn hình điện ảnh, cậu đã từng lo lắng Đường Phong có thể bởi vì quen mấy nhân vật đặc biệt mà chọc phiền phức hay không, nhưng khiến cậu cảm thấy an tâm chính là, rất nhiều năm sau khi cậu đưa con đến rạp chiếu phim xem phim, Đường Phong vẫn như cũ là diễn viên khiến người ta tôn kính.

Trên bầu trời còn có tuyết rơi, từng bông từng bông trắng trắng lớn bằng đầu móng tay út, nhẹ nhàng theo gió rơi xuống, phủ đầy trên mái tóc đen, người đàn ông đeo bao tay ấm áp tiện tay phủi đi hoa tuyết trên đầu, kéo vành nón áo khoác lên, một bên còn nhìn câu đối trên sạp hàng nhỏ đang buôn bán.

Tuy nơi này là Châu Âu, nhưng theo người Hoa ở tại Châu Âu càng ngày càng nhiều, tết âm lịch mỗi năm, trên mảnh đất không thuộc về phương Đông này cũng bắt đầu náo nhiệt lên.

Mọi người luôn luôn thích ăn tết, mặc kệ là người Trung Quốc hay người ngoại quốc, dường như đều có thể từ trong ngày lễ thu được một ít vui sướng cùng với những người khác.

Thanh toán tiền chọn mấy món đồ trang trí cho ngày lễ, người đàn ông bọc kín mình xoay người đem đồ mua được tiện tay đưa cho người cũng có mái tóc đen bên cạnh cậu.

“Ngần này đủ chưa?” Đường Phong hỏi.

“Tàm tạm rồi.” Lục Thiên Thần một tay cầm đồ, một tay khác nắm lấy Đường Phong.

Phố người Hoa mấy ngày nay đặc biệt náo nhiệt, người đến người đi, Lục Thiên Thần phải nắm chặt người kia mới không để cho bọn họ bị tách ra trong đám người, cho dù chỉ là một hồi như thế, anh cũng không muốn xa nhau.

Mọi người nói cái ngưỡng 7 năm, nhưng anh lại càng ngày càng không muốn rời xa người này.

Cuộc sống tuy rằng bình thản, nhưng đối với bọn họ bình thường đều phải đối mặt với kích thích và khiêu chiến mà nói, một phần bình thản này liền có vẻ trân quý, bởi vì đều là người trải qua sóng to gió lớn, cho nên mới càng thêm quý trọng người bên thân.

”Chúng ta trở về đi.” Nắm lại tay đối phương, Đường Phong và Lục Thiên Thần xuyên qua đám người chen chúc đi về nhà.

Trong cuộc sống bận rộn, không có mấy ai sẽ đi chú ý một người bọc kín, đi mua đồ ở sạp hàng nhỏ như bọn họ, càng sẽ không biết người này là đại minh tinh bình thường căn bản nhìn không thấy người thật.

“Lạnh không?” Lục Thiên Thần lại gần Đường Phong, hai người đàn ông hầu như là kề sát với nhau.

Nhẹ nhàng lắc đầu, Đường Phong cười đem tay Lục Thiên Thần đang kéo tay mình cùng nhau nhét vào trong túi áo khoác, nói rằng: “Năm nay thật náo nhiệt, hình như ngày kia còn có biểu diễn pháo hoa, ở nhà có thể xem tới không?”

“Có thể.” Lục Thiên Thần nở nụ cười, thời tiết lạnh lẽo Đường Phong giống như gấu trú đông chỉ muốn chui trong ở nhà không muốn ra ngoài, nếu không phải hôm nay anh cố ý kéo Đường Phong đi ra hít thở không khí, phỏng chừng người này vẫn còn ở trong cái tổ ấm áp xem TV.

Cầm đồ, Lục Thiên Thần lái xe về tới căn nhà của bọn họ ở London, tuy Đường Phong bởi vì công tác mà càng thích đi thuê nhà, nhưng Lục Thiên Thần nghĩ, nếu bọn họ đều đã ở bên nhau, tự mua mấy chỗ bất động sản cũng tốt, như vậy rất có cảm giác gia đình.

Mặc kệ là nhà ở quốc nội hay ở nước ngoài, vậy cũng là nhà.

“Bọn em về rồi.” Đẩy ra cửa phòng, Đường Phong hô một tiếng vào trong gian nhà sáng trưng.

“Trở về thật đúng lúc, thân ái, mau xem, anh vừa chuẩn bị tốt món lẩu em yêu nhất.” Charles mặc áo lông cừu màu nhạt rất nhanh đã đi tới cho Đường Phong một cái ôm thật to.

Nắm hai tay Đường Phong cố sức chà xát, Charles tiến lên hôn gương mặt có chút lạnh lẽo của cậu: “Đều đem Đường bảo bối của anh lạnh hỏng rồi, mau tới ôm một cái.”

Cười, Đường Phong mở hai tay ôm Charles, thuận tiện nói rằng: “Mùi này rất giống món lẩu tháng trước em ăn ở Tứ Xuyên.”

Thoáng cái đã bị vạch trần, Charles cười ha ha hai tiếng không hề e ngại nói rằng: “Bảo bối vẫn thông minh như thế.”

Là kẽ hở của anh quá lớn, nhiều năm như vậy, Đường Phong vẫn không thấy tay nghề nấu ăn của Charles có tiến bộ, suy nghĩ cho thân thể khỏe mạnh của bọn họ, cậu cũng không kiến nghị Charles xuống bếp.

“Lần trước không phải em nói rất thích ăn lẩu ở nhà sao, anh cố ý sai người đem tới, tuyệt đối vẫn còn tươi, có thể yên tâm ăn.” Thả Đường Phong, Charles nhìn đồ trang trí Đường Phong và Lục Thiên Thần mua về một chút, cầm lấy một cái đèn lồng giấy màu đỏ nói: “Ôi, chúng nó nhìn qua thật đáng yêu, anh sẽ treo chúng nó lên, đột nhiên liền có cảm giác ăn tết.”

Charles mặc dù có huyết thống Trung Quốc, nhưng bởi vì vẫn luôn sống cùng mẹ, ngoại trừ biết một ngụm tiếng Trung ra thì chẳng có chỗ nào có bản sắc Trung Quốc.

Tuy bản thân Đường Phong cũng không quá hiểu tổ quốc địa phương, nhưng những năm gần đây bởi vì bình thường đều ở quốc nội, cậu dần dần yêu tết âm lịch, đồng thời có chút tiếc nuối trong vài năm đầu sống lại bởi vì vội vàng làm việc cũng không có trải qua tết âm lịch.

Thế nhưng lúc ấy, quan hệ của cậu và Lục Thiên Thần bọn họ cũng tương đối căng thẳng, tết âm lịch không có ai làm bạn cũng sẽ không có bao nhiêu ấm áp.

Ba người cùng nhau đem đèn lồng, câu đối và giấy dán đủ loại đồ trang trí đều treo trong nhà, khi những vật này đều được treo lên, trong nhà đột nhiên liền có bầu không khí ăn tết.

“Thân ái, đói bụng chưa?” Charles rửa tay xong từ phòng bếp đi ra, trong tay còn cầm bát đũa cùng với rau dưa đã cắt rửa sẵn.

Dán giấy cắt hoa cuối cùng lên cửa sổ, Đường Phong nhìn đồng hồ treo trên vách tường, thời gian đã sắp tới buổi tối chín giờ, vào một ngày còn chưa ăn cơm chiều đối với bọn họ mà nói xem như là tương đối muộn.

Trong phòng chỉ có ba người: cậu, Lục Thiên Thần và Charles.

Lục Thiên Thần đã dọn xong bát đũa, cũng chỉ có ba bộ bát đũa.

“Albert hôm nay không đến sao?” Đường Phong một bên hỏi, một bên vào bếp rửa tay.

“Tên kia sao, không biết, anh đã lâu không thấy anh ta.” Thanh âm Charles từ bên ngoài truyền vào, có vẻ chẳng thèm để ý.

Mấy năm nay Albert vẫn đều là cái dạng này, thỉnh thoảng xuất hiện, cũng sẽ không ở lại chỗ cậu trong thời gian dài, tuy rằng Đường Phong cũng không ghét loại phương thức ở chung này, nhưng cậu luôn luôn nghĩ, mấy ngày giống như ngày hôm nay có nhiều người sẽ càng thêm náo nhiệt.

Thế nhưng đã hơn 9h, Albert có thể sẽ không tới, mặc dù mấy ngày trước Đường Phong gọi điện thoại tới, Albert đã nói sẽ tận lực tới đây.

Nếu như có thể tới, đối phương khẳng định sẽ nói có thể tới, mà không phải tận lực.

Nhìn qua mấy ngày nay Albert là thật bề bộn nhiều việc, bằng không dựa theo tính cách của người kia cũng sẽ không cho Đường Phong một câu trả lời ba phải cái nào cũng được.

“Nếu không chúng ta chờ một chút.” Lục Thiên Thần cầm hai bình rượu tới.

Đường Phong lại nhìn đồng hồ, suy nghĩ một chút vẫn là lắc đầu: “Ăn cơm trước đi.”

“Anh đồng ý, anh sắp chết đói rồi.” Charles lập tức nhấc tay hô một tiếng.

Lục Thiên Thần một bên mở bình rót rượu, một bên nói với Đường Phong: “Bình thường lúc này đều là thời gian Albert cử hành hội nghị nội bộ hàng năm, thời gian năm nay vừa vặn trùng với tết âm lịch, Albert bên kia cũng không có chuyện quá lớn gì.”

Biết Đường Phong tuy sẽ không hỏi quá nhiều về chuyện của bọn họ, nhưng người đàn ông này vẫn sẽ lo lắng cho họ, Lục Thiên Thần nói ra như vậy cũng khiến Đường Phong an tâm một ít.

“Thật đáng tiếc, em còn muốn buổi tối cơm nước xong chơi mạt chược.” Đường Phong nở nụ cười, tuy rằng Lục Thiên Thần không chơi bài nhưng xem như là người lớn lên ở quốc nội, mạt chược không chơi nhưng cũng biết chơi.

Charles và Albert thì lại là xác xác thực thực không biết chơi, lúc trước Đường Phong rất lâu mới dạy được hai người kia, nhất là Albert.

Albert không thích đánh bạc, cũng không rõ chơi mạt chược có cái gì vui, thế nhưng dưới sự cưỡng bức dụ dỗ của Đường Phong anh vẫn nghiêm túc học tập.

Cho tới bây giờ Đường Phong còn rất hối hận lúc trước vì sao muốn chơi cái gì thua một ván liền cởi một món quần áo, bình thường rõ ràng là cậu đánh bài lợi hại nhất, kết quả buổi tối ngày đó căn bản là một thua ba, thật khó tưởng tượng một người cởi sạch đến cùng, mà ba người khác cơ bản đều là áo mũ chỉnh tề.

Quần áo đều cởi hết, vậy nếu như thua tiếp thì sao?

Chuyện cũ nghĩ lại mà kinh, hiện tại Đường Phong chuẩn bị muốn đánh một hồi lật người, mặc kệ thế nào cũng phải thắng được ba người này.

Ngay lúc bọn họ ngồi ở bên bàn bắt đầu cho đồ tươi vào trong nồi lẩu, cửa đột nhiên vang lên thanh âm, một người đàn ông tóc vàng đẩy cửa đi đến, trên người còn lưu lại khí lạnh nồng đậm.

“Nhìn qua thời gian vừa lúc.” Khóe miệng thoáng cong lên, đường nhìn của Albert vừa vặn chạm tới Đường Phong xoay người lại, nhịn không được tăng thêm dáng cười khóe miệng.

Giống như là im lặng nói với Đường Phong: chuyện đã đáp ứng em, liền nhất định làm được.

Hiểu ý cười, Đường Phong đi tới giúp Albert cởi áo khoác dính hoa tuyết treo ở một bên: “Trước còn sợ ba thiếu một, hiện tại anh đã đến, người đông đủ rồi.”

“Là dự định cho hoạt động đặc thù sao?” Tại Albert xem ra, chơi mạt chược chính là một hạng hoạt động đặc thù.

Trước đó anh đối với chơi mạt chược không biết cũng không có hứng thú, thế nhưng Đường Phong thích, anh cũng coi như ra vẻ học tập sự vật mới cùng đối phương học.

Đương nhiên, từ một lần cởi quần áo nào đó khiến anh từ nay về sau cũng có chút thích hoạt động này.

Có lẽ có chút tà ác, nhưng anh thích thấy Đường Phong có chút quẫn bách lại vội muốn thắng một ván, da thịt trần trụ trong không khí bởi vì tâm tình vội vàng xao động mà hơi nhuộm lên một tầng đỏ ửng nhàn nhạt, nhìn qua giống như sữa dâu, tràn ngập hương vị ngọt ngào.

Một đoạn thời gian gần đây, Albert nghĩ mình càng ngày càng không giống chính mình, nhất là lúc ở bên Đường Phong, nhưng anh cũng không ghét thay đổi như vậy.

“Tới thật là đúng giờ.” Charles châm chọc khiêu khích một câu, nhưng vẫn đi vào bếp cầm một bộ bát đũa đi ra, dù sao anh không lấy Đường Phong cũng sẽ tự đi lấy.

Albert chỉ là nhàn nhạt cười cười không để ý tới Charles, có thể là vì ánh mắt anh luôn dừng lại trên người Đường Phong, đến nỗi đều quên hai người khác bên cạnh Đường Phong.

Anh chỉ quan tâm tới người đàn ông này, về phần Đường Phong có những người khác hay không, chỉ cần quan hệ của bọn họ không bị phá hỏng, kỳ thực anh cũng không để ý nhiều.

“Annie đâu?” Đường Phong cùng Albert ngồi ở bên bàn ăn.

“Con bé đang du học ở Mỹ.” Albert thích Đường Phong ở cạnh Annie, nhưng ngày sẽ có hoạt động đặc thù như hôm nay vẫn là thôi đi.

Khóe miệng Lục Thiên Thần cong lên một tia cười nhạt, ai chẳng biết Albert suy nghĩ cái gì.

Bốn người ngồi vây quanh với nhau giống như người một nhà bình thường, một bên trò chuyện, một bên trong tiếng cười hưởng dụng bữa cơm ấm áp.

Lúc gần tới 10h, ngoài cửa sổ đột nhiên một mảnh tia sáng, hóa ra là có người đang bắn pháo hoa, tuy rằng ngày hôm nay không phải tiệc tối pháo hoa, nhưng pháo hoa ngoài cửa sổ vẫn như cũ rất đẹp.

Pháo hoa xán lạn chiếu sáng buổi tối, Đường Phong buông đũa nhìn pháo hoa không ngừng nổ tung ngoài cửa sổ, cậu không nghĩ tới quan hệ của bọn họ vẫn duy trì đến bây giờ.

Cậu vốn tưởng rằng theo tuổi của bọn họ, có thể sẽ có một hai người rời đi, tuy rằng cậu tin tưởng tình yêu, nhưng đối với chuyện tương lai có thể sẽ xảy ra cậu cũng không có nhiều nắm chặt.

Giống như pháo hoa ngoài cửa sổ, tuy rằng nổ tung lộ ra tia sáng kỳ dị, nhưng luôn luôn có một ngày sẽ tắt.

Đường Phong cảm thấy ý nghĩ của mình thật ngốc, cậu nở nụ cười: “Chúng ta đến tiến hành hoạt động đặc thù đi.”

Pháo hoa có thể sẽ có một ngày tắt ngấm, nhưng ánh sao trên bầu trời vĩnh viễn sẽ tồn tại, chí ít ở trong sinh thời của bọn họ.

Không muốn do dự, không muốn hoài nghi, ở trong cuộc sống, thoả thích đi hưởng thụ mỗi một ngày ở bên người yêu.

Có thể, đây là ý nghĩa cậu sống lại.

Rốt cục trong cuộc đời mình, làm một hồi siêu sao chân chính.

—— Hoàn chính văn —–