Edit: Huyết Vũ

Đệ bát thập nhị chương: Giúp giúp đi.

Về Đường Phong, kỳ thực ấn tượng của Tiền Trữ đối với người này chỉ có hai chữ —— siêu sao.

Hình như vào lúc cấp 3 người đàn ông này đột nhiên nổi danh, nữ sinh trong lớp luôn luôn há miệng ngậm miệng chính là Đường Phong tốt thế nào giỏi thế nào, sau đó tìm chồng cũng phải tìm đàn ông như vậy.

Lúc đó Tiền Trữ cũng không rõ, không phải là một tiểu minh tinh sao, sao có nhiều người thích như vậy.

Lúc ấy Đường Phong vừa mới hiển lộ tài năng, rồi sau đó chờ Tiền Trữ vào học viện quân sự, người đàn ông này liền càng ngày càng nổi danh, mỗi năm ở trên các lễ trao giải lớn đều có thân ảnh của Đường Phong, điện ảnh cơ bản đều là phòng bán vé đắt khách danh tiếng lại tốt, hai chữ “Đường Phong” dần dần hình thành một biển chữ vàng, thành tượng trưng của điện ảnh hay.

Tới hiện tại, cơ bản chỉ cần là điện ảnh Đường Phong biểu diễn, phần lớn mọi người bởi trước đây đã có ấn tượng tốt với diễn viên, đều nguyện ý mua vé trước thời hạn đợi vào rạp chiếu phim, mà không cần phải chờ đợi, xem chừng dư luận về điện ảnh xuất hiện rồi mới lựa chọn có đi xem hay không.

Khó có được là người kia vẫn luôn bảo trì tiêu chuẩn chọn phim không tệ, càng khó chính là tin tức liên quan đến Đường Phong cơ bản đều là điện ảnh, rất ít khi ở trên bất cứ tin tức truyền thông gì thấy tin tức đường viền liên quan đến người đàn ông này.

Không có đầu cơ, thái độ làm người khiêm tốn, chăm chú công tác —— đây là ấn tượng của phần lớn mọi người đối với Đường Phong, bao gồm cả Tiền Trữ.

Tiền Trữ nghĩ người như vậy mới là siêu sao, rất gương mẫu, thế nhưng thật không nghĩ tới, Đường Phong cư nhiên có liên quan đến ông trùm mafia gì đó.

Vài năm trước giới giải trí Hồng Kông vẫn bị mafia khống chế, đây là chuyện mọi người hơi chút quan tâm đến điện ảnh Hồng Kông đều biết, Tiền Trữ lúc này nghĩ ngay, lẽ nào Hollywood cũng có thế lực mafia trộn vào?

Ai, làm minh tinh thật không dễ dàng.

Thế nhưng Đường Phong này thật đúng là rất khó đến gần, Tiền Trữ nói thầm một hồi ở trong lòng, nếu không phải bởi vì nhiệm vụ phải tiếp cận Đường Phong, cậu cũng không biết muốn đến gần người đàn ông này có bao nhiêu trắc trở.

Đường Phong và Trần Minh Húc thuê một nhà lầu hai tầng nhỏ ở trấn trên, cơm nước mỗi ngày nếu như không phải ăn ở ngoài thì cơ bản đều là ở nhà, bọn họ tuy rằng gọi đồ ăn ngoài của dân bản xứ, nhưng Tiền Trữ vừa tra liền phát hiện những người này đều là được những người khác đặc biệt thuê tới.

Mỗi khi Đường Phong và Trần Minh Húc ra ngoài, liền có mấy người vệ sĩ dân bản xứ tùy thời đi theo, phàm là người đến gần Đường Phong quá mức sẽ bị vệ sĩ nhìn chòng chọc, đồng thời sẽ có biện pháp khiến những người này cách Đường Phong xa một ít, ví dụ như cố ý đi qua liền đụng vào đối phương, cho dù khơi ra tranh chấp cũng không sao.

Cũng may tổ chức đã sắp xếp, Tiền Trữ giả làm một sinh viên Trung Quốc đến trấn nhỏ du lịch, đeo một cái cameras chụp ảnh chung quanh, mục đích của cậu đương nhiên chính là tiếp cận Đường Phong.

Rốt cục để cậu đợi được Đường Phong, xuyên qua màn ảnh cameras, Tiền Trữ thoáng cái liền chú ý tới Đường Phong, cho dù người đàn ông kia ăn mặc rất đơn giản, nhưng minh tinh chung quy là minh tinh, hơn nữa còn là một người Trung Quốc tóc đen, ở nơi tụ tập người nước ngoài phi thường dễ thấy.

Mọi người đều là cùng gốc rễ, Tiền Trữ cân nhắc lát nữa qua đó có thể xin Đường Phong chụp một bức với cậu, thứ nhất là mượn cơ hội gần gũi, thứ hai, còn có thể chụp ảnh chung với siêu sao, chuyện tốt.

Lúc Tiền Trữ chuẩn bị đi tới, một người Châu Âu cao to đi tới trước mặt Đường Phong trước một bước, không biết nói cái gì, nhưng người bạn Trần Minh Húc bên người Đường Phong rõ ràng có chút mất hứng.

Đến gần, Tiền Trữ nghe thấy Trần Minh Húc dùng tiếng Trung nói với Đường Phong: “Tôi có thể đánh tên kia không, hắn điếc sao, đã bảo tránh ra rồi còn chắn đường.”

“Em thật đẹp, cậu ta một chút cũng không xứng với em, đi cùng tôi thế nào hả?” Người Châu Âu dùng tiếng Anh cười với Đường Phong, rõ ràng là coi Trần Minh Húc trở thành người yêu của Đường Phong.

Một chút cũng không xứng?

Sắc mặt Trần Minh Húc xấu xí, tuy rằng cậu không có phong thái siêu sao như Đường Phong, nhưng tốt xấu cũng là một MC thanh tú động lòng người! Cho dù đã hơn 30 tuổi, vậy cũng là thanh tú động lòng người!

Xắn tay áo đang chuẩn bị dạy dỗ tên lưu manh kia, một cậu nhóc Trung Quốc đeo cameras bên cạnh liền chạy tới, thoáng cái chắn phía trước Đường Phong và Trần Minh Húc, hướng về phía người nước ngoài kia mắng: “Mau cút đi!”

“Còn có người giúp? Ở đây không phải Trung Quốc, mấy người bạn, cẩn thận một chút.” Mắt thấy đối phương nhiều người hơn, người nước ngoài kia buông hai câu hung ác liền đi mất.

Phỏng chừng cũng không dám trở lại nữa.

“Cũng là cậu lợi hại, thoáng cái đã dọa chạy tên kia.” Trần Minh Húc thở dài, chẳng lẽ bởi vì bề ngoài của cậu quá nhỏ bé và yếu ớt.

“Các anh không sao chứ? Mấy tên nước ngoài kia chính là miệng cọp gan thỏ, dọa một chút anh ta sẽ không tới nữa.” Tiền Trữ sờ sờ đầu, nhịn không được nhìn qua chỗ Đường Phong, ôi ôi, người thật còn đẹp hơn trong phim, không phải là loại đẹp bề ngoài này, vẫn là người thật luôn luôn càng thêm quyến rũ một ít.

Khiến ánh mắt cậu cũng không muốn từ trên người đối phương dời đi, đây có lẽ chính là người khác thường nói, chín chắn và chững chạc theo năm tháng lắng đọng, đích xác rất có lực hấp dẫn.

“Cảm ơn cậu.” Cũng không bởi vì đối phương nhìn kỹ mà cảm thấy không vui, Đường Phong mỉm cười tiến lên nói lời cảm ơn.

Châu Âu là một nơi cởi mở, nhất là Bắc Âu lại càng cởi mở vô cùng, có đôi khi bọn họ đi ra ngoài cũng sẽ gặp phải đồng tính cầu yêu, nhưng trên cơ bản nói rõ sẽ không có việc gì, giống loại quấn quít không tha như vừa rồi kỳ thực cũng không nhiều.

Có lẽ là do ở nơi tha hương thấy được đồng hương, Trần Minh Húc lôi kéo Tiền Trữ hỏi một đống, cái gì cậu có phải du học sinh Trung Quốc hay không, tới nơi này là du lịch sao, tên là gì, quê ở đâu, biết cậu và Đường Phong sao?

“Em. . . Em không phải du học sinh, hiện tại là nghỉ hè nên tự đi ra ngoài một chút, em là Tiền Trữ, quê ở Phúc Kiến, em đương nhiên biết các anh!” Nói đến phía sau Tiền Trữ liền có chút kích động, “Bình thường em đều xem TV!”

Phần phật, Trần Minh Húc liền trò chuyện với Tiền Trữ, nói cho cùng cũng là MC, lưỡi uốn ba tấc, cùng người xa lạ lần đầu tiên gặp mặt cũng có thể trò chuyện ba hoa chích choè.

Đường Phong ở bên cạnh nhìn cảm thấy không ổn, vội vã nói rằng: “Đứng trên đường cái trò chuyện cái gì, qua bên kia ngồi đi.”

“Em em em. . .” Tiền Trữ đột nhiên nói lắp.

“Cậu sao vậy, yên tâm đi, tôi biết học sinh các cậu không có thu nhập gì, lát nữa đại minh tinh của chúng ta mời khách!” Trần Minh Húc rất không khách khí đem nhiệm vụ mời khách ném cho Đường Phong.

Đường Phong cũng sảng khoái đáp ứng: “Cái này không thành vấn đề.”

“Em. . . Có thể chụp một bức ảnh với anh không?” Tiền Trữ rất muốn đấm cho mình một quyền, đường đường hình cảnh quốc tế, cư nhiên còn nói lắp!

“Ha ha ha, có chuyện đó thôi nhìn cậu khẩn trương kìa, ” Trần Minh Húc bị chọc đến vui vẻ, cầm lấy cameras của Tiền Trữ, đem người đẩy đến bên cạnh Đường Phong, “Đến đến đến, tôi giúp hai người chụp, đại minh tinh không ngại chứ?”

“Cậu cũng đừng chế nhạo tôi, đại MC.” Chủ động kề sát Tiền Trữ, Đường Phong giống như trưởng bối ôm vai Tiền Trữ.

Trong chốc lát ấn chụp, Đường Phong vẻ mặt dáng cười thân thiết, Tiền Trữ có chút khẩn trương lại tràn ngập kích động.

Một nhà hàng nhỏ độc đáo được xây trên một mỏm núi trắng rất lớn mặt hướng về biển rộng, Đường Phong và Tiền Trữ mấy người ngồi dưới ô uống nước trái cây bỏ thêm đá lạnh, trên bàn bày món ăn ngon miệng, đều là một ít hải sản bản địa.

Tiền Trữ nhìn hải sản kia mà bắt đầu chảy nước miếng, lớn như vậy vẫn là lần đầu tiên thấy con tôm hùm to như thế!

“Sắp đến giờ cơm, tôi nghĩ thẳng thắn ở chỗ này ăn cơm luôn.” Thấy Tiền Trữ còn có chút xấu hổ, Đường Phong đột nhiên cảm thấy đứa trẻ này bản tính cũng không tệ lắm, chịu “Gặp chuyện bất bình rút dao tương trợ”, lại có chút xấu hổ rụt rè, trái lại rất chọc người thích, vì vậy đại minh tinh tự mình cắt cho Tiền Trữ một miếng thịt tôm hùm lớn.

“Vậy, em đây không khách khí nữa, cảm ơn!” Nuốt nước miếng một cái, Tiền Trữ lập tức cầm lấy dao nĩa hưởng dụng món ngon.

“Không đủ cứ nói, nghìn vạn lần đừng để người khác cho rằng tôi mời khách còn không cho người ta ăn no.” Đường Phong vừa cười vừa nói.

“Vâng, vâng, được!” Tiền Trữ liên tục gật đầu.

“Tôi đi lấy ít đá.” Trần Minh Húc đứng dậy tạm thời rời đi.

Tiền Trữ đang miệng lớn cắn tôm hùm vẫn không quên mục đích cậu tới lúc này đây, biết đám vệ sĩ ngầm cơ bản sẽ không chính diện xuất hiện trước mặt Đường Phong, trên khuôn mặt Tiền Trữ vẫn duy trì dáng cười thoải mái, tận lực không làm cho mấy kẻ kia cảnh giác quá mức.

Thời gian cấp bách, Tiền Trữ không có thời gian giải thích hoặc là nói lời dạo đầu hoà hoãn một chút, cậu trực tiếp mở miệng nói rằng: “Ngài Đường anh không nên tức giận, kỳ thực em đã tốt nghiệp đại học, còn là học viên quân sự, em hiện tại là thành viên của tổ chức hình cảnh quốc tế phân bộ Trung Quốc, lần này tới đây là muốn mời anh giúp đỡ.”

Nói ra sau đó tim Tiền Trữ đều nhấc lên tới cổ họng, rất sợ Đường Phong thoáng cái sắc mặt biến đổi hoặc là tức giận đuổi cậu cút đi, kỳ thực nhiệm vụ lần này bọn họ cũng không xác định Đường Phong có thể hợp tác với bọn họ hay không.

“Vậy cũng là vừa tốt nghiệp phải không, nhìn cậu tính trẻ con còn chưa thoát hết, hóa ra là hình cảnh, thảo nào vừa đối mặt với người nước ngoài kia khí thế lại mạnh như vậy.” Đường Phong rất nhẹ nhàng cười, hoàn toàn không có hoảng loạn hoặc là nghi hoặc như trong tưởng tượng của Tiền Trữ.

Quá tự nhiên, quá bình tĩnh, quá khiến cậu không thể hiểu nổi.

“Ngài Đường, anh không kinh ngạc vì sao em tới đây tìm anh sao?” Ngược lại là bản thân Tiền Trữ có chút kinh ngạc.

Cậu cứ nghĩ Đường Phong sẽ tức giận, kinh ngạc, phẫn nộ hoặc là nghi hoặc, nhưng chưa từng tưởng tượng đối phương cư nhiên là phản ứng tự nhiên đối thoại với cậu.

“Không bằng nói một câu mục đích cậu đến tìm tôi đi.” Đường Phong nhìn thoáng qua Trần Minh Húc đang đi về phía bọn họ, lại nói một câu, “Lát nữa nói sau, việc này tôi không muốn kéo Minh Húc vào.”

Trong ánh mắt Tiền Trữ nhìn Đường Phong lại có thêm một phần kính nể, thảo nào là siêu sao, rất có phong phạm đại tướng.

Ăn xong cơm, Đường Phong mời Tiền Trữ cùng tản bộ với bọn họ, sau đó lại đến một quán cà phê nhỏ ngồi tâm sự, Trần Minh Húc bởi vì buổi tối phải gọi điện thoại cho người trong nhà nên chạy tới bên ngoài, đây là chuyện Đường Phong sớm đã biết, Trần Minh Húc mỗi ngày buổi tối đều phải trò chuyện điện thoại.

Mà lúc này, cũng chỉ còn lại Đường Phong và Tiền Trữ.

“Được rồi, hiện tại cậu có thể nói mục đích cậu tới đây.” Đường Phong nhìn Trần Minh Húc ngồi trên ghế gỗ bên ngoài gọi điện thoại, phí điện thoại hàng tháng của người này nhất định rất cao.

“Đầu tiên em phải xin lỗi anh. . .”

“Chờ một chút.” Đường Phong nghe xong nhanh chóng kêu dừng, vừa cười vừa nói, “Lời khách sáo không cần phải nói, Tiền Trữ, cậu nói thẳng là chuyện gì xảy ra.”

Gãi gãi đầu, Tiền Trữ nghĩ có chút đáng tiếc, cậu đã chuẩn bị tốt một đoạn lời dạo đầu, lúc này lại chẳng có chỗ phát huy.

“Một vị quan trọng chỗ bọn em có con trai bị một tổ chức mafia Châu Âu bắt đi, hiện tại người không biết ở nơi nào, bọn em biết được. . . Anh và mafia kia có một chút quan hệ, cho nên muốn mời anh giúp đỡ.” Đột nhiên cảm thấy mình ở trong mắt đối phương bị nhìn thấy rõ ràng, Tiền Trữ trực tiếp đem chuyện nói ra.

Rõ ràng cậu mới là hình cảnh, thế nhưng vì sao dưới ánh mắt của đối phương lại có chút lo lắng chứ?

“Không bằng nói cho tôi biết tên tổ chức kia?” Đường Phong nhịn không được nghĩ, chẳng lẽ là Charles?

“Thủ lĩnh của bọn họ tên Albert.” Lúc Tiền Trữ nói ra liền chú ý quan sát phản ứng của Đường Phong, người sau hơi sửng sốt một chút. Rõ ràng là không xa lạ với người Tiền Trữ nhắc tới này.

Xem ra tổ chức nói đúng, Đường Phong thực sự quen tên đại biến thái kia.

Đối với Albert, Tiền Trữ không có khả năng không biết, chuẩn xác mà nói là không có khả năng chưa từng nghe qua.

Người đàn ông ở Châu Âu thậm chí là toàn cầu đều có lực ảnh hưởng nhất định này vẫn đều khiến rất nhiều người đau đầu, không thể thuần túy nói anh ta là thuộc hắc đạo hay bạch đạo, nhưng Albert tuyệt đối là người sống tốt nhất.

Mặc dù phần lớn mọi người biết Albert là người điên, là một kẻ biến thái, tính cách cổ quái, không dễ tiếp cận, là một nhân vật không ít người đều biết rồi lại ít bị phơi bày trước mặt công chúng.

Thẳng đến xác thực biết cái gọi là ông trùm tổ chức mafia chính là Albert, Tiền Trữ kỳ thực rất hoài nghi Đường Phong có thực sự quen biết Albert hay không, cho dù quen, bọn họ lại có quan hệ gì?

Nghe nói Albert thích đàn ông. . .

Tiền Trữ nhìn Đường Phong trước mặt, đột nhiên cảm giác có chút là lạ, nếu là Đường Phong, coi như là Albert ít nhiều cũng sẽ động tâm nhỉ?

Thế nhưng cũng không đúng, trước đó cậu từng tra tư liệu, bên người Albert tuy rằng cũng có minh tinh, nhưng trên cơ bản không được một tháng sẽ bị đá văng, càng miễn bàn có thể ảnh hưởng đến phán đoán của bản thân Albert.

Tiền Trữ càng trở nên hồ đồ, Đường Phong thực sự có thể ảnh hưởng đến Albert sao?

 

Đệ bát thập tam chương: Albert.

Tiền Trữ chờ mong câu trả lời của Đường Phong, nhưng người sau chỉ là lẳng lặng trầm mặc.

Trong căn phòng nhỏ chảy xuôi âm nhạc đậm chất Bắc Âu, nam âm thuần hậu trầm thấp quanh quẩn bên tai, nương theo trận trận hương cà phê đậm đà hòa hợp làm một với bóng đêm.

“Ngài Đường. . .” Tiền Trữ kiềm chế không được hô một tiếng, đây rốt cuộc là đáp ứng hay là vẫn đang suy nghĩ?

Cậu cố gắng thuyết phục Đường Phong: “Nếu ngài Đường thực sự có năng lực giải cứu một người, em phi thường mong muốn ngài Đường có thể giúp đỡ, đó có thể là một cái mạng người, phía sau mạng người kia còn gắn với một gia đình, ngài Đường. . .”

“Nói thật, tôi không thích cuộc sống của mình bị quấy rối, giải cứu con tin là trách nhiệm của cảnh sát các cậu, tôi không biết từ bao giờ bách tính phổ thông như tôi cũng phải đóng vai cảnh sát.”

Không trả lời có đáp ứng lời đề nghị của đối phương hay không, Đường Phong đem đề tài kéo đến một phương diện khác, cậu nói rằng: “Khi cậu đề nghị tôi hỗ trợ có từng nghĩ tới, nếu như tôi tiếp cận mafia kia sẽ có nguy hiểm hay không, nếu như tôi hỗ trợ giải cứu con tin lại sẽ phải trả giá cái gì, nếu như tôi đáp ứng cậu một lần, như vậy có thể có lần thứ hai thậm chí lần thứ ba hay không?”

“Em . . .” Tiền Trữ nhất thời nghẹn lời, cậu đích xác chưa từng nghĩ tới quá nhiều như vậy.

“Em tin tưởng tổ chức!” Tiền Trữ chỉ có thể nói vậy, “Em cũng mong muốn ngài Đường có thể tin tưởng bọn em có đủ có năng lực bảo hộ anh.”

“Nếu các cậu có đủ năng lực bảo hộ tôi, vì sao không đủ năng lực từ trên tay một tổ chức mafia cứu ra con tin? So với tổ chức khổng lồ của các cậu, Đường Phong tôi chỉ là một minh tinh nho nhỏ, không có siêu trang bị, không có thuộc hạ đắc lực, phía sau cũng không có đoàn cố vấn bày mưu tính kế, tôi có thể giúp các cậu cái gì?”

Đường Phong lắc đầu, đứng dậy nói rằng: “Mặc kệ cậu là bởi vì nguyên nhân gì mà tiếp cận chúng tôi, tôi vẫn rất cảm ơn cậu ngày hôm nay ra tay cứu giúp, tôi biết cậu là một cảnh sát có nhiều tinh thần trọng nghĩa, thế nhưng làm một người dân bình thường, tôi càng hi vọng các cậu làm hình cảnh có thể giải quyết tốt việc của chính mình, mà không phải đến làm khó bách tính nhỏ như tôi.”

Nhìn Trần Minh Húc ngoài cửa sổ vừa treo điện thoại, Đường Phong quay đầu lại nói với Tiền Trữ: “Chúng tôi về trước, tạm biệt.”

“Ngài Đường. . .” Tiền Trữ bị Đường Phong nói mấy câu chắn cho không biết nên trả lời thế nào, chỉ có thể mắt mở trừng trừng nhìn Đường Phong và Trần Minh Húc rời đi.

Thở dài, Tiền Trữ bất đắc dĩ ngồi xuống, cậu biết cậu hẳn là nghe theo mệnh lệnh của tổ chức, chỉ là vì sao cậu lại nghĩ Đường Phong nói rất đúng.

Bọn họ một tổ chức lớn như vậy, chẳng lẽ còn không có biện pháp từ trong tay mafia giải cứu một con tin?

Thực sự chỉ có thể dựa vào Đường Phong sao?

Đường Phong nói không sai, làm một người bình thường Đường Phong không có nghĩa vụ phải mạo hiểm đi thu xếp cho một con tin, hi sinh một người để cứu một người khác, đổi lấy là cái gì?

Mọi người là bình đẳng, không có ai hẳn là bị hi sinh.

Con trai của cấp trên cũng tốt, bách tính phổ thông cũng được, đều là người các cậu đang bảo hộ.

Thế nhưng cứ như thế rời đi cũng không phải Tiền Trữ muốn, chỉ là ngày hôm nay ước chừng không có hi vọng gì, cũng đâu thể quấy rối người khác mãi, Đường Phong không đuổi cậu đi đã là khách khí lắm rồi.

Hạ quyết tâm, Tiền Trữ đứng dậy trở về nơi ở, dự định từ chỗ tổ chức thám thính một ít tin tức về lần bắt cóc này, cùng với vì sao quyết định phải mời Đường Phong hỗ trợ.

Vùng biển quốc tế, trên một chiếc du thuyền cỡ lớn bình thường.

“Các quý ông quý bà tôn kính, vật bán đấu giá tiếp theo là một chiếc dây chuyền kim cương trân quý đến từ thời kì đế quốc La Mã.”

MC đứng ở trên đài mở ra vật bán đấu giá về phía các vị khách, vòng cổ kim cương tinh mỹ dưới ánh đèn lấp lánh tia sáng mỹ lệ, cho dù giá khởi đầu đối với người giàu có mà nói chỉ là 2 triệu đô, nhưng phỏng chừng giá cuối cùng sẽ gấp 5 lần.

Người có thể đến nơi đây, không thiếu nhất chính là tiền tài.

Mà phụ nữ, vĩnh viễn sẽ không ghét bỏ châu báu khiến các nàng càng thêm hào phú, nhiều hơn nữa cũng sẽ không.

Phía sau sân khấu MC là một gian phòng bị trông coi nghiêm ngặt, cả đống lồng sắt nhìn qua giống như là giam giữ dã thú bị tấm vải tinh mỹ bao phủ, cho dù trong phòng không có người nào khác, đám vệ sĩ trông coi lồng sắt cũng không có một chút hình dạng buông lỏng, tập trung tinh thần nhìn chằm chằm bốn phía.

Rất rõ ràng những người này đều là vệ sĩ được huấn luyện nghiêm chỉnh, mà không phải đám côn đồ bình thường.

Nếu có thể tỉ mỉ lắng nghe, còn có thể phát hiện trong những lồng sắt này thỉnh thoảng sẽ phát sinh một ít thanh âm, không giống như động vật khẽ kêu, càng giống như nhân loại bị che miệng nhưng từ sâu trong yết hầu phát sinh cầu cứu, sợ hãi và khóc lóc.

Chủ nhân của chiếc du thuyền trên vùng biển quốc tế này cũng không ở trên thuyền, trên một hòn đảo tư nhân ngoài biển nào đó, bầu trời trên biển đầy sao rực rỡ dị thường vào buổi tối, vô số ánh sao giống như ánh nến thắp sáng chiếu đến ngoài khơi một mảnh lấp lánh nhỏ vụn.

Trên sân thượng lộ thiên ở gần biển rộng trồng đầy hoa tươi và cây cối thấp bé, đèn đường rất khác biệt lẳng lặng tản ra tia sáng màu vàng ấm áp, một người đàn ông Châu Âu có mái tóc vàng nằm tựa trên ghế dài, cầm trong tay một quyển sách tinh tế thưởng thức, thỉnh thoảng thấy có chỗ cảm thấy hứng thú sẽ cầm lấy bút máy bên cạnh hơi chút viết vài câu, đồng thời có thêm cả chú thích của mình.

Điều này khiến Albert có một loại cảm giác đang đối thoại với sách vở, hai bên giao lưu tin tức, cùng với trí tuệ.

Gió đêm mát lạnh luôn khiến người ta cảm giác thoải mái, nữ hầu bên cạnh quỳ ngồi trên đệm mềm mại, an tĩnh chờ đợi chủ nhân ra lệnh.

“Thưa ngài, ngài có điện thoại.” Nữ hầu nhẹ giọng nói một câu đánh vỡ bầu không khí yên tĩnh.

“Của ai.” Tiếp tục cúi đầu đọc sách, thanh âm Albert có chút lạnh như băng.

“Là ngài Đường.” Nữ hầu hồi đáp.

Vừa mới lật được một trang giấy còn chưa kịp đọc chữ đầu tiên, Albert nâng lên đôi mắt, một bên lấy thẻ kẹp sách kẹp vào trong cuốn sách, một bên nói: “Điện thoại.”

Một phút sau.

Nữ hầu bên cạnh rất thức thời chủ động rời đi, ra khỏi sân thượng chưa xa liền đụng phải một cô bé đã trở nên hết sức xinh đẹp, nữ hầu cúi đầu: “Tiểu thư Annie, ngài Albert đang nói chuyện điện thoại với ngài Đường.”

Cô bé có mái tóc màu sậm, mặc dù không được di truyền mái tóc vàng của Albert, cô bé vẫn như cũ mới chỉ 11 12 tuổi này hiện tại cũng đã trở nên trưởng thành, người sáng suốt vừa nhìn sẽ cảm khái, cô bé này lớn lên sau đó phỏng chừng sẽ là một kẻ họa thủy.

“Thật không? Vậy tôi chờ ở chỗ này, tôi đang muốn xin baba lúc nào mang tôi đi xem chú Đường.” Trong giọng nói tràn ngập sung sướng, Annie xoay quanh tại chỗ, tiện tay bảo nữ hầu rời đi.

“Được rồi, cô đi xuống đi.”

“Tiểu thư Annie ngủ ngon.” Nữ hầu rất nhanh rời đi.

Annie không có trực tiếp rời khỏi, cô bé dè dặt đi tới bên cạnh sân thượng, ý đồ nghe trộm baba mình nói chuyện điện thoại với Đường Phong.

“Hiếm khi nào muộn như vậy em lại gọi điện thoại cho tôi.” Trên sân thượng, sau khi Albert nhận lấy điện thoại, trên khóe môi nhếch lên vẻ tươi cười nói.

“A. . . Em hi vọng em không quấy rầy đến anh, nhưng nhìn qua em vẫn là quấy rối đến anh rồi, Albert, đừng để bụng.” Đường Phong vừa cười vừa nói, trong lời nói cũng không có quá nhiều ý xin lỗi.

Đường Phong rất rõ ràng thói quen làm việc và nghỉ ngơi của Albert, cậu biết Albert lúc này phỏng chừng là đang đọc sách, nhưng vẫn gọi điện thoại đến, có một ít tùy hứng như thế, cũng có thể là biết đối phương sẽ không bởi vậy mà tức giận.

Cậu nhớ Albert đã từng nói, tùy thời đều có thể gọi điện thoại, tùy thời đều đang chờ đợi nhận nghe điện thoại của cậu.

7 năm rồi, lời này đến tận bây giờ vẫn hữu hiệu, không biết hạn sử dụng là bao lâu, nhưng từ hiện nay đến xem hình như còn một đoạn thời gian nữa.

“Annie có khỏe không?” Đường Phong hỏi.

Cô bé năm xưa còn cần được người ôm, vài năm nay càng ngày càng trổ mã mê người, có lẽ là có thêm nguyên nhân Albert làm bố tự mình giáo dục, Annie cũng không quá giống phần lớn các cô bé khác, có thể từ trong mắt cô bé thấy được giảo hoạt, thông minh còn có kiên cường, cùng với một tia lãnh khốc ẩn sâu trong đáy mắt.

May là, còn có giảo hoạt và thông minh, Đường Phong vẫn cho rằng đây là công lao của mình.

Tính tính ra, cậu coi như là nửa ba ba của Annie, tuy rằng gần đây cô bé này vừa thấy mặt liền thích nhào về phía cậu gọi một tiếng. . . Mẹ.

“Tuy con bé cũng không nói gì, nhưng gần đây một mực nhắc tới điện ảnh của em với tôi, con bé nhớ em.” Albert đứng dậy đi tới chỗ tay vịn đứng, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm tràn đầy ngôi sao.

“Em cũng rất nhớ con bé, gần đây em đang nghỉ phép, nếu không anh mang theo Annie tới đây đi, chính là trấn nhỏ lần trước anh dẫn em tới, anh hẳn là nhớ kỹ.”

Thời gian ở chung với Albert càng dài sẽ phát hiện, người đàn ông này ngoại trừ thích một mình đọc sách ra còn thích đọc sách ở những nơi khác nhau, đặc biệt trong trấn nhỏ an tĩnh, mỹ lệ, tường hòa.

Trong cuộc sống đô thị tràn ngập tiết tấu nhanh chóng, cùng với công tác phải đối mặt với khiêu chiến, kích thích và nguy hiểm như của Albert những người này, địa phương nhỏ bình thản như vậy phi thường thích hợp cho bọn họ thả lỏng.

”Tôi sẽ, tôi sẽ dẫn con bé tới xem em.” Tính tính, bọn họ cũng đã gần hai tháng không gặp mặt.

Loại phương thức ở chung này là từ lúc nào bắt đầu tồn tại, mặc kệ là Albert hay Đường Phong cũng đều nhớ không rõ, tất cả đều là tự nhiên như vậy, bọn họ sẽ thỉnh thoảng tụ lại với nhau, đọc sách, tâm sự, nói một chút về điện ảnh.

Mang theo Annie giống như người một nhà đến khu vui chơi chơi một chút, sau đó Albert sẽ luôn dùng thuật bắn súng tinh chuẩn của mình thắng cho Annie rất nhiều món đồ chơi đẹp, đáng thương cho thương nhân kia đều sắp khóc.

Đã không có ép buộc, đã không có miễn cưỡng, Đường Phong khắc sâu nhớ kỹ, sau khi bọn họ ở chung tròn một năm Albert mới có động tác mang tính ám chỉ.

Quan hệ hình như trở nên càng ngày càng phức tạp, nhưng này có thể làm sao bây giờ?

Cuộc đời bọn họ giống như một đoàn len sợi, vốn là đều tự quấn thành một đoàn, thế nhưng sau một ngày lơ đãng bị người quấn cùng với nhau thì khó mà tháo gỡ, cho dù Đường Phong đã từng nỗ lực cởi bỏ, nhưng cậu cũng phải đối mặt với một sự thực.

Bọn họ đã thành len sợi quấn lại với nhau, mà còn sắp cuốn thành một cuộn.

Kỳ thực Đường Phong đã từng nghĩ vì sao cậu có thể tiếp thu Lục Thiên Thần, có thể tiếp thu Charles, nhưng vì sao không thể tiếp thu Albert?

Cậu chỉ là không muốn khiến mình quá mức ích kỷ, song song tiếp thu Lục Thiên Thần và Charles, kỳ thực cậu vẫn cảm thấy có chút xin lỗi với hai người kia, không ai nguyện ý người yêu của mình bị những người khác phân chia một ít.

Lại thêm một Albert?

Trời ạ, bọn họ thật là đúng có thể tụ thành một bàn mạt chược.

À, nói đến mạt chược, đây là một hạng vận động của quốc nội Đường Phong rất thích gần đây, phi thường rèn giũa đầu óc, không có việc gì liền thích cùng Trần Minh Húc mấy người kia luận bàn luận bàn.

Đề tài hình như bị kéo xa, nói tóm lại, Lục Thiên Thần và Charles vào một ngày nào đó đột nhiên ám chỉ Đường Phong dù sao cũng đã là ba người, cũng không ngại bốn người, tuy rằng phần lớn thời gian kỳ thực Albert cũng không ở.

Người đàn ông kia cũng không phải một người thích hợp tùy thời dán người, quan hệ của bọn họ càng như là tình nhân thần bí, chỉ là Đường Phong không biết vì sao lại có người biết cậu quen với Albert, hơn nữa đối tượng còn là hình cảnh, đối với cậu mà nói chuyện này không phải chuyện tốt gì.

“Kỳ thực em là có một việc muốn nói cho anh, có người nhờ em đi cầu tình với anh, hi vọng anh thả một con tin.” Đường Phong còn nhớ rõ Albert dường như vẫn luôn kinh doanh hoạt động bán đấu giá kia, mặc dù cậu kỳ thực chỉ từng đi tới một lần mà thôi.

Thế giới này quá phức tạp, không phải giản đơn chỉ là đen và trắng, rất nhiều chuyện cũng không phải chính phủ có thể đi can thiệp xử lý, bình dân nhỏ như cậu cũng không có cách nào chỉ cần bằng vào giá trị quan cá nhân của cậu là có thể mạnh mẽ yêu cầu Albert thay đổi cái gì.

“Con tin, biết tên không?” Albert hỏi.

“Em chỉ là hiếu kỳ, vì sao có người lại biết em biết anh. . .”

“Nghe có vẻ cũng không phải một chuyện khiến người ta vui vẻ, ngày mai tôi sẽ khởi hành, có lẽ buổi chiều sẽ đến chỗ em.” Albert rất quả đoán nói rằng.

“Albert, mặc kệ là nguyên nhân gì, tạm thời đừng động bất cứ ai, được không?” Đường Phong cũng không muốn đem Tiền Trữ vạch trần, dù sao người bị phái đến trực tiếp kỳ thực trên cơ bản đều là bia đỡ đạn.

Cảm giác Tiền Trữ cho cậu không tệ, là một cậu nhóc tính tình chính trực, tuy rằng phụng mệnh tiếp cận cậu nhưng cũng không cố ý đặt bẫy cậu, sau khi tiếp xúc liền nói thẳng ra ý đồ đến.

Đường Phong thích người thẳng thắn.

 

Đệ bát thập tứ chương: một người hai người.

Kết quả có chút khiến Tiền Trữ cảm thấy vô cùng kinh ngạc, mặc dù cậu đã hướng huấn luyện viên và thủ trưởng mấy người tìm kiếm đáp án Đường Phong và Albert có quan hệ gì, cùng với nhờ Đường Phong đi hỗ trợ sẽ tạo thành cho Đường Phong các loại vấn đề ảnh hưởng nhất định gì đó không, nhưng câu trả lời cậu nhận được hiển nhiên có chút ba phải cái nào cũng được.

Cấp trên ngoại trừ nói cho cậu, để Đường Phong hỗ trợ sẽ không tạo thành bất cứ thương tổn bên ngoài gì cho Đường Phong, đối với vấn đề khác thì lại trốn tránh, hoặc là nói rất nhiều chuyện cũng không phải cấp bậc hình cảnh như Tiền Trữ có thể biết đến.

Điều này làm cho Tiền Trữ vẫn muốn vâng theo chỉ huy của thượng cấp rất là giãy dụa, cậu một bên hoài nghi lời thủ trưởng nói có thật hay không, một bên lại nghĩ cậu có phải là hẳn đi tin tưởng tổ chức hay không?

Hầu như là một đêm không ngủ, sáng sớm hôm sau, Tiền Trữ liền trực tiếp đi tới căn phòng Đường Phong và Trần Minh Húc thuê ở.

Tiền Trữ thử ấn chuông cửa, cậu chỉ là mang theo tâm tình thử một lần đi tới, sau khi trải qua chuyện đêm qua, cậu kỳ thực cũng không biết Đường Phong có còn sẵn lòng tiếp đãi cậu không.

Thế nhưng không để cậu chờ quá lâu, cửa phòng liền mở.

Đường Phong nhìn qua hẳn là vừa rời giường, còn mặc quần áo ngủ màu nhạt mở cửa cho Tiền Trữ, đồng thời dâng tặng một dáng cười chào buổi sáng: “Thật sớm, còn chưa ăn sáng phải không?”

“A? Vâng.” Tiền Trữ vừa dậy liền trực tiếp tới đây, đâu còn có tâm tình gì đi ăn bữa sáng.

“Vào đi, tôi vừa gọi thức ăn ngoài, vừa vặn Minh Húc sáng sớm bởi vì có chuyện muốn về nước trước, vậy nên cậu có thể ăn phần của cậu ta.” Đường Phong vừa đi vừa ngáp một cái.

“Xin lỗi, em. . . Hình như quấy rối đến anh.” Tiền Trữ lúc này mới ý thức được, hiện tại cũng chỉ là 7h sáng, có mấy người đi du lịch lại bằng lòng dậy vào 7h sáng.

Hơn nữa thời tiết hôm nay cũng không phải tốt, sáng sớm mưa phùn lất phất, khí trời ẩm lạnh, phỏng chừng không lâu sau đó trời sẽ mưa.

Thời tiết như vậy hợp nhất là chui trong chăn ấm, mà không phải là bị người gõ cửa đánh thức.

Đường Phong quay đầu lại nở nụ cười một chút: “Không sao, có người đánh thức tôi còn sớm hơn cậu.”

Nhắc Tào Tháo Tào Tháo tới, Trần Minh Húc lôi kéo hành lý từ trên lầu đi xuống, trừng mắt Đường Phong: “Này này này, lời anh nói tôi nghe thấy đấy nhé, tôi chính là sợ thoáng cái rời khỏi, sau khi anh tỉnh lại không tìm thấy người mà lo lắng thôi!”

Tiền Trữ mau chóng chạy tới giúp nâng hành lý, Trần Minh Húc tán thưởng gật đầu, song song nói với Đường Phong ngồi trên sô pha đối diện cầm điều khiển từ xa mở TV: “Xem xem, cậu nhóc người ta cần cù biết bao, người tốt biết bao, đâu giống như anh, cũng không tới hỗ trợ.”

“Tạm biệt.” Đường Phong vung tay lên, cười nói lời từ biệt với Trần Minh Húc.

Một trận nghiến răng nghiến lợi, Trần Minh Húc hừ một tiếng, lúc tới cửa đột nhiên vừa cười vừa nói với Tiền Trữ đang giúp cậu lấy hành lý: “Chàng trai, sớm như vậy đã tới đây, có phải là tìm đến Đường Phong hay không?”

“A, có một chuyện muốn thương lượng với ngài Đường.”

“Chậc chậc chậc!” Ý vị sâu xa cảm thán một trận, Trần Minh Húc hắc hắc hai tiếng, cầm lấy hành lý song song vỗ vỗ vai Tiền Trữ, một bộ trưởng bối mô dạng, “Chàng trai, bên kia ngồi không phải là người cậu có thể chạm vào, tên kia là một lão yêu tinh, cẩn thận bị anh ta nuốt chửng!”

“Tới địa ngục đi, ai là lão yêu tinh, mau mau về nước đi tai họa tổ quốc nhân dân đi!” Đường Phong tiện tay cầm lấy một cái gối ôm ném về phía Trần Minh Húc.

Trần Minh Húc ha ha cười cúi đầu né tránh: “Được rồi, tôi đi, đừng quá nhớ tôi đấy!”

Xong quay đầu lại lại căn dặn Tiền Trữ một câu: “Buông tha đi chàng trai, người này đã có tình nhân rồi.”

“Cài này, không, không phải!” Tiền Trữ thoáng cái hiểu được Trần Minh Húc nói là cái gì, vội vàng giải thích đầu lưỡi đều nhanh thắt lại, cậu cũng đâu muốn làm gì Đường Phong, cậu chỉ là tới nói chuyện kia với Đường Phong thôi, thế nhưng chuyện này lại không thể nói cho Trần Minh Húc, nhưng Tiền Trữ lại sợ Trần Minh Húc hiểu lầm, cả người căng thẳng ngược lại là không biết phải làm sao.

“Ha ha, tôi hiểu, tôi hiểu!”

Trần Minh Húc cười liền ra khỏi cửa, lưu lại Tiền Trữ không biết nên làm cái gì bây giờ.

“Làm sao bây giờ, anh ấy hiểu lầm rồi.” Tiền Trữ quay đầu lại tìm Đường Phong hỗ trợ.

“Kệ, cứ mặc cậu ta, cậu cũng không phải tới tìm tôi nói chuyện yêu đương, quản cậu ta nghĩ như thế nào!” Đường Phong vừa cười vừa nói, tùy ý dùng điều khiển từ xa đổi sang kênh khác trên TV.

Tiền Trữ à một tiếng liền đứng ở tại chỗ, không biết hẳn là qua đó ngồi hay là làm gì.

“Cậu dự định cứ đứng ở đó sao?” Đường Phong quay đầu nhìn Tiền Trữ, chỉ chỉ bên phải sô pha, “Đến đây ngồi đi, sớm như vậy đã tới tìm tôi hẳn là sẽ không vì đến phòng tôi phạt đứng chứ.”

Cảm thấy mình đứng đích xác có chút ngốc, Tiền Trữ đi tới ngồi ở bên phải Đường Phong, cậu nghĩ tới ngày hôm nay phải nói thế nào với Đường Phong, nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy mình thẳng thắn là được rồi.

Không cần phải lừa dối đối phương, giống như Đường Phong nói, Đường Phong chỉ là một người bình thường, mà Tiền Trữ còn lại là một hình cảnh, hình cảnh và dân chúng hẳn là quan hệ hợp tác hữu hảo, mà không phải để đạt được mục đích mà lừa gạt đối phương.

“Đêm qua em trở về hỏi thủ trưởng, anh cũng đừng chê cười em, mặt trên chỉ là rất khẳng định nói cho em biết anh có thể giúp, hơn nữa sẽ không bị bất cứ thương tổn gì, em muốn hỏi anh một chút, đây là thật sao?” Tiền Trữ hỏi.

“Không phải tôi không muốn giúp, thế nhưng Tiền Trữ, cậu thực sự biết mình đang chấp hành nhiệm vụ gì không, biết mình đang vì ai mà xin giúp đỡ không?” Đường Phong buông xuống điều khiển từ xa, lúc này chuông cửa vang lên, phỏng chừng là người đưa thức ăn tới.

“Cậu cứ ngồi đi.” Đường Phong đứng dậy nói.

Không tới một hồi Đường Phong liền nhấc một giỏ đồ ăn đến đây, cầm ra một ít bữa sáng địa phương, phần hai người, đáng tiếc Trần Minh Húc không có biện pháp hưởng dụng.

“Vừa ăn vừa nói đi.” Đường Phong đem một phần trong đó đưa cho Tiền Trữ.

“Nghe có vẻ anh biết một ít gì đó. . .” Tiền Trữ nói rằng.

“Lát nữa có thể sẽ có mấy người tới. . .” Đường Phong không trả lời Tiền Trữ, cậu ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo trên vách tường, nói rằng, “Kỳ thực đêm qua tôi cũng nghĩ một chút, cậu chỉ là một học sinh vừa tốt nghiệp trường quân sự, chưa từng trải nghiệm xã hội và thế giới phức tạp, đây cũng là lý do vì sao sáng ngày hôm nay tôi mở cửa cho cậu.”

“Anh nghĩ em rất ấu trĩ phải không?” Thở dài, Tiền Trữ cúi đầu nói rằng, “Em hẳn là vâng theo mệnh lệnh của tổ chức, thế nhưng nghe xong lời anh nói, em đột nhiên liền dao động.”

“Quân sĩ phục tùng mệnh lệnh đích thật là một quân sĩ tốt, nhưng đôi khi cậu cũng phải có phán đoán của chính mình.”

Đường Phong hàn huyên một hồi với Tiền Trữ, nhưng để mình có thể thuận lợi hưởng dụng hết bữa sáng, Đường Phong chỉ có thể mệnh lệnh Tiền Trữ tạm thời ngậm miệng, bọn họ ăn xong rồi trò chuyện sau, nếu không bữa sáng này có khi phải ăn đến tận trưa.

Ăn bữa sáng của người ta, Tiền Trữ rất chủ động đưa lên khăn tay cho Đường Phong, song song đem bộ đồ ăn đều dọn vào trong giỏ, Đường Phong cũng không khách khí, ở bên cạnh xem TV.

Lúc Tiền Trữ chỉnh lý bộ đồ ăn chuông cửa lại vang lên, Tiền Trữ chỉ chú ý tới Đường Phong đứng dậy đi mở cửa, cậu nghĩ là người đưa bữa sáng tới lấy giỏ và bộ đồ ăn, vì vậy cũng không quá chú ý.

Thế nhưng cậu rất nhanh nghe được thanh âm Đường Phong hơi kinh hô, cùng với thanh âm một người đàn ông giọng Anh trầm thấp tiêu chuẩn.

“Ôi, trời ạ!” Đường Phong cũng cho rằng là người đưa cơm đến lấy đồ, kết quả vừa mở cửa chính là một người đàn ông có mái tóc vàng chói, con ngươi màu xanh biếc, làn da cho chút tái nhợt.

“Chào buổi sáng, Đường Phong của tôi.” Tiến lên một bước, Albert mở hai tay ôm người kia vào lòng, tiến lên dành cho Đường Phong một nụ hôn dài lãng mạn cách thức tiêu chuẩn.

Albert thích loại cảm giác mỗi một lần xa nhau rồi gặp lại, liền giống như mỗi một lần tình đầu gặp được người âu yếm này, tim đập gia tốc, máu chảy nhanh hơn, cả người đều trở nên linh động.

Chỉ có lúc này anh mới cảm thấy kỳ thực anh cũng là một người, có yêu, có dục vọng, có xung động.

“Đang có khách.” Ở khoảng cách hôn môi, Đường Phong tranh thủ nói ba chữ.

Albert mặc kệ các gì khách hay không khách, anh hiện tại chỉ muốn hôn người đàn ông trước mặt, phẩm thường ấm áp đôi môi Đường Phong mang đến, mùi thơm ngát người đàn ông này sáng sớm tắm rửa xong, cùng với cảm giác thỏa mãn lúc ôm khiến lòng anh cảm thấy tràn đầy.

“Tôi rất nhớ em.” Rốt cục kết thúc một nụ hôn dài, Albert có vẻ có chút ý do chưa hết hôn gương mặt người kia một cái.

Dựa theo lệ cũ, ặc, Đường Phong muốn nói chính là từ trải nghiệm cậu ở chung với Albert đến xem, bình thường bọn họ xa nhau vượt lên trước một tháng, lúc Albert nhìn thấy cậu chuyện thứ nhất sẽ làm chính là hôn môi, sau đó, sau đó chính là lăn lên giường.

“Vào trước đi.” Thế nhưng Đường Phong cũng không muốn lúc trong nhà có người lại cùng Albert lên lầu lăn trên giường.

Kỳ thực cậu cứ nghĩ Albert buổi chiều mới tới, ai biết sớm như vậy.

“Anh ngồi máy bay đêm?” Đường Phong đưa Albert vào trong phòng khách.

Căn phòng cậu và Trần Minh Húc thuê cũng không tính là đặc biệt lớn, vậy nên từ cửa đến phòng khách cũng chỉ là cự ly mấy bước, Tiền Trữ hoàn hoàn toàn toàn có thể thấy Đường Phong vừa rồi cùng một người đàn ông ngoại quốc đang làm gì.

Lần đầu thấy hiện trường nam nam hôn môi nồng nhiệt như vậy, khuôn mặt Tiền Trữ nghẹn đỏ, có chút xấu hổ cười cười với Albert: “Xin chào.”

Albert căn bản không hề liếc nhìn Tiền Trữ, chỉ cùng Đường Phong ngồi trên sô pha, nói chuyện với cậu.

“Em biết đấy, tôi không thể đợi lâu như vậy.”

Tiền Trữ ở bên cạnh nhìn, ngực yên lặng nói một câu, thực sự là một kẻ vô lễ, thế nhưng nhìn qua có quan hệ rất tốt với Đường Phong, là người yêu sao?

Chờ một chút! Lẽ nào người kia là. . .

“Albert, chúng ta có khách.” Đường Phong phải nhắc lại một chút.

Albert chỉ là lạnh nhạt đem đường nhìn rơi vào trên người Tiền Trữ, khóe miệng hơi cong: “Cậu nhìn qua rất căng thẳng.”

Tiền Trữ nuốt nước miếng một cái, khi bị đôi mắt xanh biếc của Albert nhìn kỹ trong nháy mắt cậu buộc chặt, người này chính là Albert, nhân vật xã hội đen tiếng tăm lừng lẫy, thân phận phức tạp, tính tình biến thái, cực kỳ nguy hiểm. . .

Đủ loại chữ trong nháy mắt tràn đầy trong đầu Tiền Trữ, đến nỗi dung lượng não của cậu cũng không đủ để cậu đi tự hỏi hiện tại nên làm như thế nào.

Trời ạ, cái gì Albert các loại, đối với bọn họ những học sinh vừa tốt nghiệp này mà nói căn bản là một truyền thuyết, một nhân vật chỉ tồn tại trong lời tán gẫu với mọi người.

Hiện tại, cư nhiên xuất hiện ở trước mặt cậu.

“Đừng dọa cậu ấy, cậu ấy chỉ là một đứa trẻ.” Đường Phong lôi kéo ngón tay Albert, người sau thẳng thắn thuận thế móc ngón tay với Đường Phong.

“Tôi là một. . . Quý ông ôn hoà.” Albert nhợt nhạt cười, lời này vào tai Tiền Trữ nghe thế nào liền quái dị như vậy?

Mắt thấy hình hình Tiền Trữ lính mới này đã tạm thời đánh mất năng lực tự điều khiển, Đường Phong thở dài, lôi kéo Albert, lại nói với Tiền Trữ: “Tự cậu xem TV đi, tôi và Albert lên lầu nói chút chuyện.”

“À.” Tiền Trữ trả lời xong mới bắt đầu hối hận, cậu à cái gì mà à, thế nhưng. . . Thế nhưng cậu cũng không biết nên làm thế nào, cư nhiên lại đụng tới Albert, đây là chuyện cậu nghĩ cũng chưa từng nghĩ tới.

Hô to một tiếng “Không được nhúc nhích” ?

Coi như hết, cũng không phải đóng phim cảnh sát và kẻ cướp, ngay cả hình cảnh quốc tế cũng không có cách với người kia, huống chi là con gà như cậu.

Hơn nữa, ở đây là Châu Âu, cậu lấy thân phận gì bắt người ta không nên cử động.

Tiền Trữ mắt mở trừng trừng nhìn Đường Phong và Albert cùng lên lầu, thở dài, cậu nghĩ có phải là nên gọi một cú điện thoại cho tổ chức hay không? Nhưng vừa nghĩ như vậy quá nguy hiểm, cuối cùng vẫn đem ánh mắt rơi vào màn hình TV, làm đúng như Đường Phong nói —— xem TV đi.

Nhưng không biết ngày hôm nay Tiền Trữ ra cửa có phải là quên xem hoàng lịch hay không, còn chưa chờ cậu xem TV được nửa tiếng, chuông cửa lại vang lên.

Cậu đợi một hồi, chuông cửa vang lên hai tiếng sau trên lầu cũng không có động tĩnh gì, không biết có phải Đường Phong và Albert đang nói chuyện gì cho nên không nghe thấy tiếng chuông cửa hay không, Tiền Trữ liền tự đi tới mở cửa.

Cửa vừa mở ra, liền thấy bên ngoài đứng một người đàn ông cao lớn, nhìn qua như là con lai, đặc biệt anh tuấn, là một gã có mười phần quyến rũ của đàn ông.

“Oa ôi, đây là con chim non từ đâu tới?” Charles vừa nhìn người mở cửa không phải Đường Phong, liền nhếch miệng cười cười.