Edit: Huyết Vũ

Đệ thất thập cửu chương: giấy không gói được lửa.

Xe dừng ở cửa một quán cà phê, một người đàn ông mặc T-shirt đơn giản đeo kính râm đi vào trong quán, tùy ý nhìn lướt qua, rất nhanh liền thấy được người cậu muốn tìm.

“Thật xin lỗi, trên đường bị kẹt xe, tôi tới chậm.” Trực tiếp đi tới, sau khi gỡ xuống kính râm là khuôn mặt anh tuấn hơi áy náy, nếu có người gần đây quan tâm điện ảnh hoặc là tin tức giải trí, liền sẽ biết người đàn ông tao nhã lễ độ này là ai.

“Không có việc gì, cậu có thể đến tôi đã rất vui rồi, cần uống gì, tôi gọi cho cậu.” Đến trước một bước là một người đàn ông tuổi chừng bốn mươi, sau khi thấy Đường Phong anh có chút vội vội vàng vàng đưa menu qua.

“Một cốc nước chanh đi.” Đường Phong gần đây đang giảm lượng hấp thu cà phê, mỗi ngày tối đa một tách.

Harvey rất nhanh giơ tay gọi nhân viên phục vụ, đồng thời giúp Đường Phong gọi một cốc nước chanh và một chiếc bánh chocolate lava.

“Harvey, Randa nói với tôi anh gần đây rất uể oải, chuyện quá khứ đã qua đi, không cần suy nghĩ nữa.” Trời ạ, vì sao cậu còn phải đảm nhận vai người khuyên giải.

Mấy ngày hôm trước, Randa đột nhiên gọi điện thoại cho cậu, nói là sau khi xem phim, Harvey liền lâm vào trong tự trách thật sâu, tâm tình và thân thể cũng không tốt, hơn nữa lại không chịu nói nguyên nhân.

Vợ Harvey rất lo lắng, không thể làm gì khác hơn là xin giúp đỡ từ Randa, Randa đương nhiên biết Harvey vì sao lại đột nhiên tâm tình ngã vào đáy cốc, nhưng cô không muốn đi khuyên Harvey lại không thể cự tuyệt vợ Harvey, dĩ nhiên liền đem Đường Phong đẩy ra ngoài.

Trời biết Đường Phong tuyệt không muốn làm người tốt kiểu này.

Nhân viên phục vụ rất nhanh đem tới nước chanh và bánh, đây là một cậu nhóc mới đôi mươi, có chút gầy yếu và điềm đạm, vừa nhìn chính là một sinh viên thích đọc sách, lúc đưa đồ lên cho Đường Phong, cậu nhóc kia hình như muốn nói lại thôi, cuối cùng lặng lẽ mở miệng.

“Xin hỏi. . . Anh là Đường Phong sao?” Cậu nhóc cẩn thận đè xuống vui sướng hỏi, có thể từ trong mắt cậu ta thấy rõ cậu ta lúc này hưng phấn tới cỡ nào.

“Đúng vậy, tôi đang trò chuyện với bạn tôi.”

“A, thật xin lỗi, em không có ý quấy nhiễu anh, thế nhưng phim của anh em toàn bộ đều xem qua, thực sự là quá tuyệt vời, nhất là 《siêu sao 》 gần đây, anh quả thực chính là phiên bản Fiennes, xin tha lỗi vì em nói như vậy, em chỉ là muốn nói, có thể tận mắt nhìn thấy người thật là vinh hạnh của em, chúc anh dùng bữa vui vẻ.”

Sau khi biểu đạt sự ngưỡng mộ của mình, cậu fan này kích động rất nhanh rời đi, không quấy rối Đường Phong và Harvey nói chuyện.

Phỏng chừng là ông chủ nhà hàng bên kia đã trừng mắt nhân viên phục vụ, bằng không cậu nhóc kia xem ra còn muốn xin chữ kí gì gì đó.

“Cậu hiện tại đã là siêu sao.” Harvey cảm khái một câu.

“Cảm ơn.” Đường Phong cũng không biết mình nên khuyên bảo Harvey thế nào, đối phương đã sống đến bốn mươi, nếu như là vì Fiennes, vậy thực sự không cần thiết.

Trò chuyện rất nhanh rơi vào trong im lặng, Đường Phong không nói, Harvey liền tự chậm rãi nói lên: “Rất xin lỗi quấy rối đến cậu, tôi biết cậu gần đây bề bộn nhiều việc. . . Thế nhưng, sau khi xem 《siêu sao 》 cả người tôi đều phi thường khó chịu, người tôi có thể tâm sự chỉ có cậu và Randa, thế nhưng tôi biết, Randa kỳ thực vẫn không hề tha thứ cho tôi.”

Nói đến đây, Harvey liền cúi đầu thở dài, một tay bưng trán hình dạng cực kỳ đau khổ. . .

Anh tiếp tục nói rằng: “Cho tới bây giờ tôi cũng không biết, ngày đó tôi và Fiennes chia tay, dĩ nhiên là ngày cậu ấy vừa biết mình sống không nổi, trời ạ, tôi không biết, tôi thực sự không biết. . .”

Liên tục lặp lại, Harvey lắc đầu.

“Harvey, biết hay không đâu có liên quan gì, anh là bác sĩ gia đình của Fiennes, hẳn là biết kỳ thực anh ấy vốn không sống được bao lâu, mặc kệ là ngày ấy khi anh ấy biết mình sắp chết và chia tay với anh, hay là sau đó, về bản chất cũng không có gì khác nhau không phải sao?”

Đường Phong không thể đi an ủi Harvey, cậu không thích loại trạng thái hiện tại của Harvey, một bên tự mình sám hối, nhưng một bên lại có một chút tự mình bào chữa.

“Cậu nhất định nghĩ tôi là một tên cặn bã phải không?” Harvey nở nụ cười khổ, “Bộ điện ảnh kia khiến tôi thấy được rất nhiều chuyện trước đây mà cậu ấy không cho tôi thấy, cũng cho tôi biết được mình ích kỷ và ngu xuẩn.”

“Sự truy cầu của mỗi người không giống nhau.”

Cho dù lúc đó Harvey không rời bỏ Fiennes, hoặc sớm hoặc muộn, cũng sẽ gặp phải sự tình giống vậy.

“Nếu cho tôi trở lại trước kia, tôi sẽ không bỏ rơi cậu ấy, tôi sẽ cùng cậu ấy đi đến cuối cùng.” Harvey nhìn qua có chút thống khổ.

Hiện tại đi ăn năn không có ý nghĩa gì, chuyện cũng đã xảy ra, sẽ không bởi vì hai chữ hối hận mà có thể làm lại từ đầu.

“Harvey, đừng như vậy, anh như vậy quá khó coi, không nên vào lúc anh đã kết hôn, có vợ có con, cùng với Fiennes qua đời ba năm sau nói như vậy.” Đường Phong hiển nhiên có chút không quá thoả mãn Harvey nói ra loại lời này.

Nếu như thực sự hối hận, như vậy nhiều năm về trước đều đi làm gì?

Hối tiếc, đây là chuyện khiến Đường Phong cảm thấy phẫn nộ đến cỡ nào, cậu tình nguyện Harvey thẳng thắn quên Fiennes.

“Đúng, cậu nói không sai, có đôi khi tôi đều thống hận mình, vì sao hết lần này tới lần khác lại không thể bước ra, cho dù đã kết hôn, tôi cũng không có cách nào quên Fiennes.”

Harvey đem phiền muộn những năm gần đây anh vẫn kìm nén thẳng thắn nói ra: “Cho tới bây giờ tôi chưa từng nói cho ai biết, những người không quen hoặc là bên người đều nghĩ tôi sống rất hạnh phúc, có một cô vợ hiền lành dịu dàng, có một đứa con đáng yêu, thế nhưng những thứ kia đều là giả dối.”

Đường Phong có chút vô cùng kinh ngạc, Harvey cư nhiên nói như vậy.

Harvey tiếp tục nói rằng: “Tôi không hạnh phúc, tuyệt không hạnh phúc, cho dù tôi có gia đình, một nơi trong tim kia lại vẫn trống không, khi tôi nằm ở nhà tôi thậm chí suy nghĩ, tôi đang ở đâu, tôi đời này sống là vì cái gì? Thỏa mãn bố mẹ mong đợi, không làm bạn bè bên người thất vọng, hay là thu được hạnh phúc giả tạo khiến người khác ước ao.”

“Tôi biết vợ tôi rất hiền lành, nhưng tôi không thể yêu cô ấy, ở bên cô ấy tôi không có bất cứ cảm giác gì. . .” Hai tay bưng kín gương mặt, Harvey nghẹn ngào nói rằng, “Tôi chính là vô sỉ lại ích kỷ như thế, vẫn luôn mong muốn Fiennes yêu tôi, mong muốn sau khi tôi rời đi bên người cậu ấy không có người khác. . .”

Đường Phong phát hiện, cậu đã thực sự không có bất cứ cảm giác gì với Harvey, cư nhiên có thể bình tĩnh nghe Harvey nói mà không có bất cứ sóng ngầm gì trong lòng.

Cúi đầu uống một ngụm nước chanh, Đường Phong chậm rãi nói rằng: “Như vậy anh hiện tại nói những lời này cho tôi nghe lại có ý nghĩa gì đây? Harvey, anh lớn tuổi hơn tôi rất nhiều, hẳn là biết mình cần cái gì, tôi không có gì có thể an ủi anh.”

“Tôi yêu cậu ấy. . .”

“Thế nhưng anh đã dứt bỏ anh ấy, không phải sao?”

Harvey ngẩng đầu nhìn Đường Phong, lấy một loại ánh mắt hoài nghi lại chờ đợi: “Trước có một người nói cho tôi biết, Fiennes hiện tại sống tốt, cậu ấy kỳ thực không chết, đúng hay không? Cậu chính là Fiennes, đúng hay không?”

Chỉ có một tia kinh ngạc, Đường Phong rất nhanh liền khôi phục hình dạng bình thường.

“Harvey, tôi biết anh hiện tại tâm tình không tốt, thế nhưng loại lời này vẫn không nên nói ra thì hơn, lễ tang của Fiennes là anh chủ trì, anh ấy rốt cuộc là qua đời hay còn sống, lẽ nào anh lại không biết?”

Lời này lập tức khiến trong mắt Harvey xuất hiện thần tình nghi hoặc, Fiennes đích thật là đã chết, trên lễ tang bọn họ đều tận mắt nhìn thấy người đàn ông kia nằm trong quan tài gỗ lim trải lông thiên nga, yên lặng ngủ.

“Trời ạ, tôi không biết tôi làm sao. . .” Harvey cố sức ôm đầu mình, thấp giọng nói, “Cậu và cậu ấy quá giống, xin lỗi, tôi thật là hồ đồ, hồ đồ rồi. . .”

Đường Phong trầm mặc không nói gì, đường là Harvey tự chọn, cậu không giúp được Harvey, cũng không có gì có thể đi giúp.

Nhân viên phục vụ cách đó không xa thừa dịp ông chủ không ở len lén lấy di động chụp ảnh, chờ sau khi Đường Phong và Harvey đều rời khỏi, người này tiếp tục công tác một ngày đêm của mình, đến lúc sắp tan tầm, một chàng trai Trung Quốc trẻ tuổi mang kính đen đi vào trong quán.

Nhân viên phục vụ đi qua giúp đỡ gọi đồ: “Dưới đáy bàn.”

Lý Đông Tây gọi chút đồ ăn, tiện tay nhẹ nhàng sờ dưới bàn, lấy được một bộ máy ghi âm mini.

Sáng sớm một ngày nào đó, Đường Phong bị điện thoại của Randa đánh thức, điện thoại vừa kết nối đối phương liền kêu cậu lập tức mở TV xem tin tức.

Đường Phong biết, khẳng định là xảy ra tin tức lớn gì đó, nhưng cậu thật không ngờ sẽ là tin tức liên quan đến Harvey.

“Ôi, trời ơi, thân ái, sáng sớm như vậy đã dậy rồi, không ngủ thêm chút nữa sao?” Charles đã dậy ở bên ngoài nghe được tiếng TV truyền đến trong phòng ngủ, lúc đẩy cửa vào thấy Đường Phong đang ngồi ở trên giường xem tin tức.

Charles nghe thấy TV phát tin thế này: Theo câu chuyện của ảnh đế Fiennes truyền kỳ được đưa lên màn ảnh lớn, cuộc sống Fiennes không muốn người biết cũng vẫn khiến cho người ta suy đoán không thôi, nhất là trong điện ảnh công bố Fiennes đã từng có một người yêu đồng tính luyến ái, anh ta rốt cuộc là ai? Căn cứ tin tức đáng tin cậy gần đây, người yêu của Fiennes trong 《siêu sao 》 , vô cùng có khả năng chính là bác sĩ gia đình và là bạn tốt lúc còn sống của anh. . .”

“Ô, người kia không phải là người sáng sớm hôm đó em đi gặp mặt sao?” Charles đi tới, hôn một cái trên trán Đường Phong, ngồi ở bên người cậu cùng đối phương xem tin tức.

Kỳ thực ngày đó Đường Phong đến muộn cũng không phải vì kẹt xe trên đường, mà là lúc đi ra bị Charles quấn một hồi, bởi vì người sau biết Đường Phong muốn đi gặp một người đàn ông tên là Harvey.

Mặc dù giữa Đường Phong và Harvey không có gì, nhưng đàn ông ăn giấm lên cũng là rất mãnh liệt.

Dẫn theo giọng điệu có chút hả hê, Charles nói rằng: “Có một câu nói thế này, nợ người sớm muộn gì cũng đều phải trả, nếu người yêu của Fiennes lúc còn sống thật là người kia, anh chỉ có thể nói, có nhân tất có quả.”

“Anh gần đây trở nên văn minh hơn.” Đường Phong nghiêng đầu nhìn Charles giảng đạo lý lớn.

Lẽ nào đây là lý do Randa sốt ruột gọi điện thoại cho cậu, bọn họ ai cũng không ngờ mối quan hệ của Harvey và Fiennes sẽ bị phơi bày, hiện tại điện ảnh còn đang rất nóng, mà Harvey lại đã kết hôn có gia đình, sau khi chân tướng phơi bày tất nhiên sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống của Harvey.

Là ai để lộ bí mật?

Trên thực tế, người biết quan hệ của Fiennes và Harvey cũng không chỉ có Randa, nếu như Randa muốn yêu sách đã sớm làm chứ sẽ không chờ tới bây giờ.

Ai làm?

Không biết.

Trên tin tức chỉ nói người đưa ra yêu sách là người bên cạnh Harvey, nhưng cụ thể là ai thì không nói ra.

Bởi vì không có chứng cứ, phỏng chừng lúc này phần lớn mọi người cũng là ôm tâm tính xem kịch vui, mà người nhà của Harvey cũng đứng dậy biểu thị Harvey và Fiennes chỉ là quan hệ bạn bè bình thường, nhưng bản thân Harvey lại không tỏ thái độ.

Chuyện này chưa qua một ngày, buổi chiều liền có một nhân viên phục vụ một nhà hàng đứng trong màn ảnh nói cho phóng viên, vào ngày nào đó cậu thấy Đường Phong đi gặp Harvey, trong lúc lơ đãng nghe thấy Harvey nói hối hận và thống khổ năm xưa rời bỏ Fiennes với Đường Phong, để phóng viên tin tưởng lời cậu, nhân viên phục vụ còn đem ra ảnh chụp trong di động.

Lần này xong rồi, tuy rằng truyền thông làm nhân vật công chúng không thể đem sự việc nói ra rõ ràng, nhưng rất nhiều fan của Fiennes và người xem qua 《siêu sao 》 ở trên internet mắng to Harvey năm xưa tuyệt tình và hiện tại dối trá, nếu năm xưa đã bỏ rơi Fiennes vào lúc anh cần giúp đỡ nhất, bây giờ còn quay lại hối hận cái gì.

Sự tình phát triển vượt xa sự tưởng tượng của Đường Phong, cũng không biết nhân viên phục vụ ngày đó cư nhiên đều nghe hết đối thoại của cậu và Harvey.

Tuy rằng việc này không liên quan tới cậu, Đường Phong vẫn gọi một cú điện thoại cho Randa, bảo Randa nói cho Harvey, một đoạn thời gian gần đây rời Mỹ đi chỗ khác nghỉ phép thì hơn, tốt nhất là mang theo vợ con.

Kỳ thực chỉ cần theo chương trình phát sóng điện ảnh kết thúc, cùng với thời gian trôi qua, mọi người cũng sẽ dần dần quên chuyện này.

Ngày thứ hai yêu sách, nghe nói Harvey liền mang theo người nhà tạm thời rời Mỹ, Đường Phong cho rằng việc này chẳng qua là năng lực đào móc tin tức cường đại của đám paparazzi, lại thật không ngờ có người tỉ mỉ thiết kế vở kịch này.

Thế nhưng từ đó về sau, cậu liền không còn có thấy Harvey nữa, nghe Randa nói Harvey đã định cư ở Anh, chỉ khi đến nghỉ lễ mới có thể thỉnh thoảng trở về.

Vũ: ta nghi nghi Albert biết mối liên hệ giữa Đường Đường và Fiennes quá!!!

 

Đệ bát thập chương: 7 năm.

Tiền Trữ năm nay vừa tốt nghiệp trường cảnh sát, sau khi phân phối ở trong bộ đội đến bây giờ tổng cộng ở chưa đến 3 tháng, ba tháng này cơ bản đều là đang tiến hành huấn luyện.

Cậu giống các học viên mới khác hy vọng sau khi tốt nghiệp có thể có một thành tích, tuy rằng trước đó, bọn họ phải tiếp nhận huấn luyện tròn một năm, nhưng cậu vẫn cho rằng những điều này đều là đáng giá.

Bởi vì bọn họ là hình cảnh quốc tế, lệ thuộc phân bộ Trung Quốc.

Hôm nay vào một ngày Tiền Trữ xem ra là cực kỳ bình thường, sáng sớm dậy bắt đầu chạy bộ và huấn luyện thân thể đủ loại, buổi chiều là học về tri thức vũ khí và kỹ xảo chiến đấu, hôm nay là thứ sáu, buổi tối còn có thể có điện ảnh xem, đây chính là hoạt động Tiền Trữ thích nhất.

“Hôm nay có phim gì vậy, có ai biết không?” Sau khi hoàn thành huấn luyện buổi chiều, một đám người ở ngay trong nhà tắm một bên tắm một bên trò chuyện.

“《Thiên Tử 3 》, phim Mỹ, diễn viên chính các cậu biết là ai chứ?” Một người một bên xoa xoa tóc một bên hàm hồ lớn tiếng hỏi.

Tiền Trữ toét miệng cười, trả lời: “Đương nhiên biết, Đường Phong chứ ai! Hai bộ trước của phim này tôi đều xem, không giống chủ nghĩa anh hùng cá nhân kiểu Mỹ, Đường Phong diễn rất hay, bộ thứ hai một chút vị đạo cũng không có!”

Mấy người líu ríu hàn huyên một trận, tắm xong mặc quần áo, cơm nước xong liền chờ buổi tối xem phim.

Tiền Trữ và mấy người bạn sớm đã đoạt vị trí tốt nhất của rạp chiếu phim, thuận tiện cũng trò chuyện về diễn viên điện ảnh ngày hôm nay muốn xem, nói Đường Phong này là mấy năm trước đột nhiên nổi tiếng.

Kỳ thực minh tinh đột nhiên nổi tiếng có không ít, thế nhưng có thể giống như Đường Phong nổi tiếng mà không bị tụt dốc phỏng chừng không có mấy người, tuy rằng bọn họ bình thường huấn luyện tương đối khổ cực, nhưng đối với giới giải trí cũng không phải là tuyệt không hiểu, chí ít hai chữ “Đường Phong” có thể nói là như sấm bên tai.

Một người duy nhất có thể gọi ra danh hiệu ở Hollywood hiện nay, thân là minh tinh người Hoa nhất tuyến.

Ngoại trừ sau giải Oscar, từng quang vinh nhận được diễn viên ảnh đế trẻ nhất liên hoan phim cấp thế giới.

Minh tinh điện ảnh người Hoa đầu tiên có tổng thù lao vượt lên trước 50 triệu đô.

Những kỷ lục như thế, cũng không biết bị truyền thông lấy ra nói bao nhiêu lần, có đôi khi Tiền Trữ thấy tin tức Đường Phong nhận thù lao đều sẽ cảm khái một chút, 50 triệu đô nha, đều đủ cho cậu ăn ngon mặc đẹp bao nhiêu đời chứ.

Thế nhưng lúc này, tin tức trên báo Đường Phong được ca tụng là đại minh tinh trường phái biểu diễn thế kỷ mới, ở trên màn ảnh hào hùng sảng khoái, đối với Tiền Trữ bọn họ mà nói cũng chỉ là nhân vật, là siêu sao Hollywood giống với các minh tinh khác thỉnh thoảng được bọn họ lấy ra làm đề tài nói chuyện phiếm, là người bọn họ không có khả năng tiếp xúc đến, là hoàn hoàn toàn toàn không có bất cứ liên hệ gì, người của hai thế giới.

Loại tình huống này vào lúc điện ảnh chiếu đến một nửa thì bị đánh vỡ.

Tiền Trữ đang mắt không di chuyển nhìn chằm chằm khuôn mặt của Đường Phong trong phim trên màn hình lớn, chỉ xem bìa mặt tạp chí gì gì đó đã cảm thấy người này rất đẹp, lúc này vừa động lên trên màn hình, cảm giác giống như là tùy thời tùy khắc đều đang toả ra sức quyến rũ, cũng chỉ cảm thấy người này đẹp, rất hấp dẫn, nhưng rốt cuộc đẹp ở chỗ nào thì cậu lại không thể nói rõ.

Có thể đây chính là cái gọi là siêu sao.

Lúc đang xem vui vẻ, trước mặt Tiền Trữ đột nhiên đứng một người, Tiền Trữ bị chặn hình ảnh đang chuẩn bị kêu đối phương tránh ra, liền thấy đối phương cong thắt lưng xuống nói khẽ với cậu một câu: “Chỉ huy có việc tìm cậu, mau đi.”

“A?” Không phải đâu, lúc này?

Phim đang tiến vào giai đoạn cao trào mà, đột nhiên không cho cậu xem như vậy không phải quá ác sao? Tiền Trữ nói thầm trong lòng, lẽ nào không thể chờ hết phim rồi mới gọi cậu sao?

“Nhanh đi! Chỉ huy đang chờ!”

Đối phương liên tục giục, Tiền Trữ không có cách nào, tuy rằng cậu rất muốn xem hết phim, nhưng nếu quả thực là mệnh lệnh của Chỉ huy thì cậu cũng không dám vi phạm.

Bất đắc dĩ từ trên ghế đứng lên, người đến gọi Tiền Trữ lập tức ngồi vào chỗ cậu, trong lòng có chút bực bội mà không có biện pháp, Tiền Trữ tâm tình rầu rĩ rời khỏi rạp chiếu phim mờ tối.

Sau khi ra ngoài cậu đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, sao Chỉ huy lại đột nhiên tìm cậu, chẳng lẽ là phát hiện ra thuốc lá cậu giấu ở dưới giường?

Nghĩ sắp bị ăn mắng Tiền Trữ lề mề dây dưa đi tới phòng làm việc của Chỉ huy, sau khi gõ cửa, Tiền Trữ liền đi vào.

“Chào Chỉ huy. . .”

Cậu còn chưa nói xong, Chỉ huy liền ngoắc ngoắc với cậu, chỉ chỉ cái ghế ý bảo Tiền Trữ ngồi xuống.

“Tiền Trữ, cậu ở đây cũng đã gần ba tháng, trong ba tháng này tôi thấy cậu tiến bộ rất nhanh, trong học viện cậu cũng là học viên ưu tú số một số hai! Chúng tôi phi thường xem trọng cậu!” Chỉ huy vừa mở miệng chính là liên tục tán thưởng, Tiền Trữ vội vã ngồi nghiêm chỉnh, cậu sợ nhất nghe thấy chính là một cái chuyển ngoặt đột nhiên đến sau đó, ví dụ như. . .

“Thế nhưng. . .” Chỉ huy đổi đề tài, “Cậu còn trẻ, cần một ít tôi luyện, vậy nên tổ chức quyết định cho cậu đi thử một nhiệm vụ, cậu có đồng ý nhận không?”

Người chết chí ít cũng phải biết là chết như thế nào, nhiệm vụ gì còn chưa nói đã muốn cậu nhận, Tiền Trữ nhỏ giọng hỏi: “Chỉ huy, là nhiệm vụ gì vậy, ngài xem tôi lúc này mới học tập chưa được ba tháng, nhỡ làm hỏng nhiệm vụ quan trọng gì đó. . .”

“Đích thật là một nhiệm vụ cực kỳ quan trọng.” Câu nói đầu tiên của Chỉ huy khiến Tiền Trữ thiếu chút nữa hộc máu ba lít, nếu nhiệm vụ quan trọng như vậy, vậy sao không để các đàn anh đi làm?

Tiền Trữ không lên tiếng, cậu không dám.

“Người này cậu biết chứ?” Chỉ huy đem laptop trước mặt xoay về phía Tiền Trữ, người sau thò đầu liếc nhìn, hắc, hóa ra Chỉ huy đang xem 《Thiên Tử 3 》.

Trên hình ảnh điện ảnh tạm dừng, Tiền Trữ lập tức nói rằng: “Đương nhiên biết, siêu siêu sao Đường Phong.”

Hiện tại đầu năm nay có ai không biết Đường Phong?

Dù sao cũng là học viên ưu tú, Tiền Trữ biết Chỉ huy sẽ không vô duyên vô cớ cho cậu xem điện ảnh của Đường Phong, lập tức hỏi: “Chỉ huy, lẽ nào nhiệm vụ liên quan đến điện ảnh này?”

Ví dụ như Hollywood tẩy tiền đen gì gì đó. . .

Chỉ huy lắc đầu phủ định ý nghĩ của Tiền Trữ, nhìn hình ảnh Đường Phong vừa vặn tạm dừng trên màn hình, chậm rãi nói rằng: “Cấp trên có một vị quan trọng bị một tổ chức mafia Châu Âu lớn bắt cóc, căn cứ theo tin tức đáng tin cậy, Đường Phong rất có thể quen biết với cao tầng của tổ chức mafia kia, cậu cần phải làm chính là lặng yên không một tiếng động tiếp cận Đường Phong, đồng thời tận lực thuyết phục Đường Phong giúp cậu giải cứu con tin.”

Chờ một chút, chờ một chút!

Tiền Trữ kinh ngạc nhìn siêu sao tao nhã lễ độ trên màn hình máy vi tính, Đường Phong cư nhiên có liên hệ với tổ chức mafia Châu Âu?

Không, không không không, đây không phải trọng điểm.

Trọng điểm là, cậu phải đi tiếp cận Đường Phong, thấy Đường Phong người thật, thậm chí rất có thể xin được chữ ký và chụp ảnh chung với đối phương. (Vũ: uy uy, hình như nói ngược trọng điểm rồi!!)

“Thế nhưng Chỉ huy, tôi phải tiếp cận anh ta như thế nào?” Người ta là siêu siêu sao, tùy thời đều có vệ sĩ che chở, cậu cũng đâu thể đường đột nhảy ra chứ.

Chỉ huy nói chính là “Lặng yên không một tiếng động đi tiếp cận” nha.

“Chuyện này chúng tôi đã thay cậu sắp xếp.”

. . .

Từ 《Thiên Tử 1 》 đến  Thiên Tử 3 》, khoảng cách hai bộ điện ảnh này gần tròn 7 năm, cũng có nghĩa Đường Phong đã bước vào giới diễn nghệ 7 năm.

Thời gian trôi qua quá nhanh, tiểu minh tinh trước đây, đại minh tinh hiện tại, trong nháy mắt, cảm tình của cậu và bọn họ cũng duy trì 7 năm.

Rất nhiều người đều nói “cái ngưỡng bảy năm”, dù có ngọt ngào hạnh phúc đến cỡ nào, mỗi ngày mặt đối mặt nhìn nhau cũng sẽ có một ngày chán chường, mà bảy năm giống như một ngưỡng cửa, một cái kênh, vượt qua được là ổn.

Cho dù năm xưa Charles và Lục Thiên Thần miệng đầy hứa hẹn vẫn luôn ở bên cậu, sẽ thương cậu cả đời, sẽ cùng nhau bảo trì hòa bình không phân tranh, kỳ thực lúc ấy trong lòng Đường Phong vẫn để lại cho mình một ít đường lui, không phải là không tín nhiệm và tin tưởng, chẳng qua chỉ vì cậu là một người đàn ông nhiều lần trải qua tang thương mà thôi.

Nhưng mà 7 năm qua đi, Charles và Lục Thiên Thần vẫn như cũ ở lại bên cậu, không hề tranh chấp hoặc là tranh đấu.

Về phần cái gọi là cái ngưỡng bảy năm. . .

“Ưm. . . Charles, đừng náo loạn.” Sáng sớm, Đường Phong còn chưa mở mắt liền biết là ai đang hôn lưng cậu, còn có móng vuốt sắc sắc kia, có thể đừng xoa thắt lưng và bộ vị dưới thắt lưng của cậu nữa hay không.

“Bảo bối, chúng ta làm vận động đi, vận động vào sáng sớm mỗi ngày rất có lợi cho thể xác và tinh thần khỏe mạnh.”

“Charles!”

Xin anh đấy, đêm qua không phải mới làm sao, chẳng qua là nửa tháng không gặp, có cần phải làm đến triền miên như thế không, có cần phải sinh hoạt đến điên cuồng như thế không, thật đúng là muốn cùng cậu ở trên giường vượt qua ba ngày sao?

Tóm lại, Đường Phong hiện tại một chút cũng không phát hiện cái gọi là cái ngưỡng bảy năm phát sinh trên người bọn họ, Charles trước sau như một dính người, mà Lục Thiên Thần cũng chưa từng thay đổi dịu dàng và tri kỷ chút nào.

7 năm, đối với bọn họ mà nói kỳ thực chỉ vừa mới bắt đầu.

7 năm qua đi, số đầu tuổi của bọn họ cũng từ hai biến thành ba, thời gian sẽ luôn đem người cải biến, hơi thở lưu manh trên người Charles dần dần thu liễm một ít, nhưng phong độ của một ông trùm mafia lại càng trở nên dày đặc, cả người vừa đứng ở chỗ nào, khí tràng trên người cũng đủ để người bốn phía nhượng bộ lui binh.

Trước đây Lục Thiên Thần lạnh như băng hiện tại trở nên ôn hòa một ít, nhưng dùng lời Đường Phong mà nói, Lục Thiên Thần giống như một nồi nước ấm, nhìn qua vô hại, nhưng sẽ chậm rãi đem người ta nấu chết ở bên trong, chờ đến lúc phát hiện ra, phỏng chừng đã là chuyện kiếp sau.

Bọn họ đều đang thay đổi. Không thay đổi chính là trái tim đối với hai bên.

“Chúc mừng, phòng bán vé 《Thiên Tử 3 》 bán lớn.”

Khi Charles và Đường Phong cùng nhau từ trên lầu đi xuống, Lục Thiên Thần đã ngồi ở trước bàn ăn.

Không muốn tiết tấu cuộc sống trở nên quá nhanh, ngoại trừ vài năm đầu vì sự nghiệp mà phấn đấu, hàng năm cậu quay tương đối nhiều phim, từ khi 《siêu sao 》 thu được thành công không gì sánh kịp, Đường Phong chính thức trở thành minh tinh nhất tuyến Hollywood cũng dần dần giảm thiểu số lượng nhận phim mỗi năm, hiện nay cơ bản là duy trì một năm một bộ điện ảnh.

Sẽ không quá mệt mỏi, cũng không đến mức khiến sự nghiệp của mình gián đoạn.

Đường Phong kỳ thực cũng không nghĩ tới muốn đóng 《Thiên Tử 3 》, nhưng không chịu nổi Robert lần nữa thỉnh cầu, hơn nữa bản thân cậu cũng có cảm tình đặc biệt với bộ điện ảnh kia, sau khi xem qua kịch bản và điều ước hợp đồng tỉ mỉ, Đường Phong cuối cùng lại một lần nữa quay chụp 《Thiên Tử 》 vào 7 năm sau.

Nhưng song song cũng sẽ là lần cuối cậu nhận vai diễn viên chính series 《Thiên Tử 》.

“Em muốn tháng sau đi ra ngoài vòng vòng, hai người ai rảnh?” Đường Phong ngồi xuống, vừa cười vừa nói, “Em mời.”

“Bao phí dụng ăn ở và du lịch không?” Charles hỏi.

“Đương nhiên.”

“Ôi, đại minh tinh Đường Phong thân ái của anh, xin hãy bao dưỡng anh đi!” Charles vỗ vỗ lồng ngực rắn chắc của mình, một bên ném mị nhãn cho Đường Phong, “Anh có thể làm ấm giường còn có thể làm xoa bóp đặc thù cho em, hơn nữa là miễn phí.”

Đường Phong liếc nhìn Charles, xoa bóp đặc thù gì gì đó thì thôi đi.

“Không phải tháng sau cậu phải về Châu Âu sao?” Lục Thiên Thần cầm lấy một chiếc bánh mì phết bơ đưa tới chỗ Đường Phong.

Charles nhếch miệng: “Cậu không thể không nói đến chuyện này sao?”

“Nguy hiểm không?” Tuy rằng Đường Phong không can thiệp vào công việc của người yêu mình, nhưng cậu luôn luôn nghĩ công việc của Charles bọn họ quá nguy hiểm.

“Không không không, tuyệt không nguy hiểm thân ái, chỉ là có mấy người phía dưới không quá an phận, anh đi nói chuyện với bọn họ, ha hả, đều là chuyện nhỏ trên vấn đề lợi ích?” Charles nhìn qua rất ung dung.

Thế nhưng. . . Coi như hết, liên quan đến lợi ích đều không phải là chuyện nhỏ gì.

Đường Phong chen chân vào đạp Charles một cước: “Cẩn thận một chút.”

Charles rất nhanh lại nhìn về phía Lục Thiên Thần: “Tháng sau là sinh nhật bố cậu đúng không, chẳng lẽ cậu không định trở lại?”

Lục Thiên Tịch?

Đường Phong thiếu chút nữa đã quên kẻ nguy hiểm này.

Có người nói năm xưa phía sản xuất vứt bỏ Đường Phong biểu diễn 《Thiên Tử 2 》, có một phần nguyên nhân là Lục Thiên Tịch ở bên trong cản trở, cũng không biết Lục Thiên Thần và Lục Thiên Tịch ở chung như thế nào, dù sao từ đó về sau Lục Thiên Tịch cũng không làm khó Đường Phong, đồng dạng, bọn họ thậm chí cũng chưa từng gặp lại.

Lục Thiên Thần cũng chưa bao giờ nhắc tới Lục Thiên Tịch ở trước mặt cậu.

Nhưng sự thực là, Lục Thiên Tịch dù sao cũng là bố Lục Thiên Thần, quan hệ huyết mạch của hai người là không thể cắt đứt.

“Em không muốn làm lam nhan họa thủy, vậy nên anh tốt nhất là trở lại đi.” Cho dù Lục Thiên Thần dự định ở lại, Đường Phong cũng sẽ không khách khí đem anh đá văng.

“Vậy ai đi cùng em?” Lục Thiên Thần hỏi.

“Không phải còn có Trần Minh Húc sao?”

 

Đệ bát thập nhất chương: bọn họ đang làm gì.

Đường Phong dự định đến Châu Âu thả lỏng vài ngày, danh lam thắng cảnh đối với cậu mà nói cũng không có bao nhiêu lực hấp dẫn, cậu càng thích sáng sớm uống một ly trà sữa, nhàn rỗi ngồi ở sân thượng phơi nắng đọc báo địa phương.

Buổi chiều cùng bạn bè dạo chơi qua những con phố khác nhau của trấn nhỏ địa phương, nỗ lực tìm một ít cửa hàng nhỏ tương đối đặc biệt, tùy tiện mua chút đồ, mệt mỏi liền ngồi xuống nghỉ ngơi trong quán cà phê ngay bên đường.

Lục Thiên Thần và Charles đều có chuyện cần làm, tuy rằng không có cách nào cùng Đường Phong đi đến trấn nhỏ cạnh biển của Châu Âu này, thế nhưng cũng đã nói, chờ bọn họ xong việc sẽ tới đây.

Đường Phong cũng không ngại ở lại trấn nhỏ một đoạn thời gian, còn hơn vội vàng chạy đi du lịch khắp nơi, cậu càng thích dừng lại một chỗ, dùng thời gian chậm rãi thưởng thức lịch sử và phong thổ nơi này.

Khi Đường Phong và Trần Minh Húc một bên đi dạo hàng quán, một bên trò chuyện lát nữa sẽ đi ăn gì, Charles và Lục Thiên Thần lại đang làm gì?

Cùng lúc ấy, cũng ở Châu Âu, chẳng qua là tại Anh.

Trong căn phòng đặc biệt rộng mở và cao ráo, cho dù là ban ngày bọn họ cũng kéo mành lại, tia sáng trong phòng đầy đủ, toàn bộ đèn đều bật sáng.

Dưới ánh sáng là chiếc bàn dài hình bầu dục, mái tóc vuốt hết ra sau lộ ra khuôn mặt ngũ quan khắc sâu, người đàn ông này luôn luôn thích nhếch lên một tia mỉm cười ở khóe môi, nhìn qua dường như còn rất dễ ở chung.

Nhưng ngoại trừ anh, những người khác đều hé ra khuôn mặt nghiêm túc.

“Charles, cậu đây là lũng đoạn, là độc chiếm!” Ngồi ở đối diện Charles, một phía khác của bàn dài là một lão già Châu Âu tóc trắng xoá, mũi ưng, khóe miệng thoáng cong xuống, khiến người này nhìn qua mười phần không dễ chọc.

“Lão Grey, bình tĩnh, mau bình tĩnh lại, tôi không muốn thấy có người ở trên bàn đàm phán bởi vì nói chuyện quá nhanh mà tự bị nghẹn chết, ôi, rất xui, ha ha ha.” Charles mở miệng chính là nói bậy, cũng không sợ lời nói mang theo chửi rủa sẽ làm đối phương mất hứng.

Kỳ thực đối phương đã mất hứng rồi, như vậy mất hứng thêm một chút cũng không sao phải không?

Lão Grey cười nhạt hai tiếng, đem tức giận đều giấu ở sâu trong đáy mắt, dẫn theo giọng điệu ép hỏi nói rằng: “Charles, chúng ta đều là làm ăn buôn bán cùng một nơi, cậu không thể đoạt đi toàn bộ, như vậy bảo mọi người chúng tôi đang ngồi ở đây phải làm sao? Charles, cậu là muốn chúng tôi chết sao? !”

“Cứ thoải mái một chút, đừng nói đến đáng sợ như thế, tôi sẽ sợ đấy.” Mặt mang dáng cười, Charles vừa nói vừa bưng ngực mình, giống như thực sự rất sợ vậy.

Phối với dáng cười bất cần đời và khí tràng bức người của anh, thấy thế nào cũng là một trò đùa.

Nếu như lúc này Đường Phong ở bên cạnh, khẳng định sẽ một cước phi tới khiến Charles bình thường một chút, đáng tiếc chính là người đang ngồi ở đây phỏng chừng không ai dám đứng lên cho Charles một cước.

Không thú vị, thực sự là không thú vị.

Yên lặng cảm khái vài câu ở trong lòng, Charles một lần nữa đem ánh mắt rơi vào trên người lão già vẻ mặt tóc bạc nếp nhăn, trong lòng tràn ngập oán hận.

Nếu không phải lão già lòng tham không đáy này, anh hiện tại hẳn là ngồi ở đối diện Đường Phong cùng đại minh tinh thân ái nhà anh nói chuyện yêu đương, mà không phải ngồi trong một căn phòng bí bức, đối mặt với một lão già khiến người ta ghét.

“Lão Grey, ông rốt cuộc là muốn cái gì, buôn bán là mọi người cùng làm, tôi đã cho các người một phần không ít, đến đây đi, nói thẳng, đừng xấu hổ.” Nhìn quanh mọi người, cười nói một câu, Charles vươn tay giơ lên ly rượu nhấm nháp một ngụm champagne, “Tôi sẽ suy xét về yêu cầu của các người.”

Những người khác đều không lên tiếng, lão Grey trừng mắt mấy kẻ kia, ở sau lưng thì từng người nói đến hận thù sôi sục, đến trước mặt Charles cả đám lại không dám nói thêm.

“Ba phần!” Lão Grey một ngụm nói rằng.

“Tôi bảy ông ba, có thể suy nghĩ.” Charles gật đầu.

“Không, là chúng tôi bảy, cậu ba.” Lão Grey sửa lời Charles.

Chờ một chút, anh không nghe nhầm chứ?

Trước vẫn đều là anh tám phần những người khác hai phần, hiện tại cư nhiên muốn chia cho anh ba phần?

Charles ngửa đầu nở nụ cười: “Ha ha ha! Lão Grey ông thật là giỏi nói đùa!”

Người tuy rằng là cười, nhưng không có một chút cảm giác khiến người ta sung sướng, ngược lại là khiến không ít người ở đây đều sởn gai ốc, ai cũng biết Charles nham hiểm, càng là cười đến vui vẻ, thường thường đại biểu cho anh càng tức giận.

“Lão Grey, tôi nói lão Grey. . .” Hai tay ghé vào trên bàn, Charles nhìn chằm chằm đối phương quan sát một trận, ánh mắt chuyên chú khiến người ta có chút khó chịu, nhưng chung quy là người từng trải, lão Grey vẫn như cũ ngồi thẳng không có bất cứ sợ hãi gì, giống như cuộc đời ông ta chỉ dựa vào một đoạn xương sống chống đỡ.

“Tôi vẫn không rõ ông muốn nhiều tiền như vậy làm gì, tối đa hai năm ông liền đi vào trong quan tài nằm, một đồng tiền ông cũng không thể mang theo.” Lời này của Charles có chút ác độc, sắc mặt đối phương thoáng cái liền xấu xí.

Charles tiếp tục nói rằng: “Người sắp chết có phải lá gan đều đặc biệt lớn không, có phải đều thích lôi kéo những người khác cùng theo chôn cùng?” Anh quét mắt liếc nhìn đám người bên cạnh, mọi người đều có chút khẩn trương.

“Charles, nói như vậy cậu không đồng ý?”

Charles đột nhiên thoáng cái nhảy dựng lên, hai tay chống lên bàn lớn tiếng mắng: “Lão già chết tiệt, lão cho tôi là thằng ngu sao? Ngay cả thằng ngu cũng sẽ không đồng ý mấy lời nói năng bậy bạ của lão, lão hẳn là đi lấy nước tiểu soi chính mình là cái dạng gì, lão còn tưởng rằng lão là lão Grey oai phong một cõi trước đây sao? Lão hiện tại chỉ là một lão già không theo kịp thời đại, quý tộc nghèo túng, không có bất cứ thứ gì, đừng cho là tôi xưng lão Grey lão liền thực sự coi mình là lão gia, đây chẳng qua là biểu hiện kính già yêu trẻ của tôi mà thôi!”

Là bảo bối nhà anh nói với anh, đối đãi với người già phải nhã nhặn.

“Charles, cậu nghĩ cậu là ai, con chó hoang kia!” Lão Grey bị tức đến sắc mặt đỏ lên khóe miệng đều run run không ngớt.

Tốt, tốt, mắng ra là tốt rồi.

Charles ghét nhất chính là một đống lời vô ích trên bàn đàm phán, dù sao cuối cùng, có tác dụng nhất vẫn là thực lực của mình.

Bầu không khí thoáng cái căng thẳng, đột nhiên một đám người liền rút súng nhắm ngay Charles, mà vệ sĩ bên người Charles cũng song song nhắm ngay súng vào những người khác.

“Đây xem như là Hồng Môn Yến sao?” Charles liếc nhìn đám người mang súng bên cạnh.

Lão Grey cười lạnh: “Charles, ký hiệp ước, đáp ứng yêu cầu của chúng tôi, chúng tôi có thể không thương tổn cậu, cậu là một người thông minh, hẳn là biết nên chọn đường nào.”

Charles không nói chuyện, vệ sĩ bên người anh đột nhiên giật mở quần áo, lão Grey và những người khác sắc mặt đột nhiên trở nên rất khó coi, trên người vệ sĩ của Charles toàn bộ đều đeo bom.

Bao gồm cả chính Charles.

Tùy ý kéo mở áo ngoài, Charles chỉ chỉ bom trên người mình: “Chỉ cần tôi chết, các người cũng đừng mong sống đi ra ngoài.”

Kẻ có tiền sợ nhất cái gì, sợ chết?

Lão già có tiền sợ nhất cái gì, sợ chết nhất.

“Charles cậu điên rồi! Cậu không muốn sống nữa sao?” Đường nhìn của lão Grey chạm đến bom trên người Charles nhất thời có chút đứng ngồi không yên.

Charles nhìn đám người bốn phía, ha hả cười nói: “Không, tôi chỉ là đang tự bảo vệ mình mà thôi, trên thực tế tôi phi thường yêu quý sinh mệnh của mình.”

“Hai lựa chọn, mọi người cùng nhau chết ở chỗ này, hoặc là. . .” Ánh mắt Charles rơi vào trên người lão Grey, dáng cười trên khuôn mặt càng phát ra nồng đặc, “Để kẻ đáng chết nhắm mắt lại, mà các người, vẫn như cũ có thể nhận được hai phần.”

Năm phút sau.

“Ôi, mau đem mấy thứ đồ chơi chết tiệt này lấy ra khỏi người tôi, chúng nó thật đúng là nặng muốn chết.” Rời khỏi gian phòng vừa họp, Charles cau mày để người bên cạnh giúp anh cởi bom, lúc này điện thoại di động anh đặt trong túi tiền vang lên.

Thấy biểu hiện điện thoại gọi đến, Charles liền cười tươi như hoa.

“Hi, thân ái, nhớ anh không?”

“Charles, tranh cãi lợi ích bên anh giải quyết chưa?” Đi dạo phố mệt mỏi, Đường Phong đang phơi nắng uống nước trái cây, nói chuyện phiếm với Trần Minh Húc bớt thời gian gọi cho Charles một cú điện thoại.

“Đã xong, phi thường thuận lợi, hai ngày nữa anh có thể tới tìm em.” Charles vừa nói xong, trong phòng liền truyền đến một tiếng súng, anh nhếch miệng, là tên khốn nào vậy, không biết dùng ống hãm thanh sao?

“Đây là thuận lợi anh nói?” Giọng nói của Đường Phong nghe có vẻ không tốt lắm.

“Anh lúc này đang ở sân bắn, ha hả.” Mau chóng thuận miệng bịa một lời nói dối, Charles lập tức chuyển hướng đề tài, “Được rồi thân ái, anh bên này còn có chút việc, chốc nữa sẽ gọi điện thoại cho em, hôn một cái!”

Biện pháp tốt nhất chính là ngắt điện thoại, nếu không rất dễ sẽ bị Đường Phong vài ba câu liền nói hết ra.

“Nói cho các cậu bao nhiêu lần, phải dùng ống hãm thanh!” Charles quay đầu lại lớn tiếng mắng.

Như vậy Lục Thiên Thần lúc này đang làm gì?

Sinh nhật XX tuổi của Lục Thiên Tịch, kỳ thực cũng không tổ chức một party hoặc là hoạt động chúc mừng gì gì đó như Đường Phong nghĩ.

“Lại già thêm một tuổi.” Lục Thiên Thần đem hộp bánh ga-tô đặt ở trên bàn người nào đó đang cúi đầu làm việc, nói rằng, “Đừng tưởng rằng mình vẫn 30 tuổi, mỗi ngày không có việc gì liền vội vàng làm việc.”

“Con còn biết trở về sao, ha hả.” Cười nhạt hai tiếng, Lục Thiên Tịch nhìn cũng không nhìn bánh ga-tô trên bàn, cúi đầu tiếp tục làm việc của mình.

“Bố là bố của con.”

“Con cũng biết ta là bố con?” Lục Thiên Tịch nói rằng.

Giật lại cái ghế ngồi xuống, Lục Thiên Thần nhìn bố mình, hai người bọn họ ở chung tương đối kỳ quái, có đôi khi rất giương cung bạt kiếm, có đôi khi tràn ngập buộc chặt và phòng bị, duy độc khuyết thiếu bố con ấm áp như gia đình khác.

“Sinh nhật vui vẻ.” Bình thản, nói bốn chữ.

“Ấu trĩ.” Đạt được chính là hai chữ Lục Thiên Tịch tặng ra.

Đến gần cái tuổi 30, Lục Thiên Thần sẽ không còn nổi giận gì đó, anh vốn đã không phải một người tâm tình không ổn định.

“Con đi.” Dù sao không có gì có thể nói, anh đã về, tặng quà, cũng nói sinh nhật vui vẻ.

“Vội vàng trở lại xem người kia sao?” Lục Thiên Tịch rốt cục ngẩng đầu lên, ông không thích Đường Phong, đây là chuyện người sáng suốt đều có thể nhìn ra.

Nhưng đến tột cùng vì sao không thích?

Bởi vì Đường Phong là đàn ông, là diễn viên, còn cướp đi con của ông, giành được sự tín nhiệm và tình yêu của con trai ông?

“Đúng.” Lục Thiên Thần không có chút nào muốn che giấu.

Sớm đã biết sẽ là loại đáp án này, Lục Thiên Tịch nhìn Lục Thiên Thần một hồi, đột nhiên liền cảm thấy bất đắc dĩ, nhiều năm như vậy, mặc kệ là giới thiệu cho Lục Thiên Thần đàn ông hoặc phụ nữ khác, thậm chí là mạnh mẽ nhét vào, kết quả Lục Thiên Thần đến bây giờ vẫn còn khăng khăng một mực với cái người tên Đường Phong kia.

Ông vốn tưởng rằng qua vài năm Lục Thiên Thần sẽ chán minh tinh kia, thế nhưng hiện tại thì sao.

Sự thực đặt ở trước mắt, Lục Thiên Tịch phải thừa nhận, Đường Phong đích thật là đã ăn sạch Lục Thiên Thần.

Vì sao?

Bởi vì đối phương cho Lục Thiên Thần ấm áp, quan tâm và bảo vệ ông không thể cho, còn có cảm giác gia đình chân chính, là như vậy sao?

Nhìn đứa con trước mắt rõ ràng không giống với trước đây, Lục Thiên Tịch cúi đầu tiếp tục xử lý công tác của mình, nói rằng: “Vậy mau mau cút đi, đừng ở chỗ này chướng mắt.”

“Lớn tuổi rồi không nên cậy mạnh, nếu công tác quá mệt mỏi bố có thể giao cho con một phần.” Hơi chút ý cười để lại một câu khiến Lục Thiên Tịch muốn phát hỏa, Lục Thiên Thần xoay người liền rời khỏi “căn nhà” anh sớm đã không còn lưu luyến quá nhiều.

“Càng ngày càng không có lễ phép.” Mắng một câu, Lục Thiên Tịch cúi đầu nhìn chữ trên trang giấy, nhưng nửa ngày một chữ cũng không nhìn vào.

Tâm tình phiền táo, ông thẳng thắn toàn bộ thu lại công việc, cuối cùng đường nhìn rơi vào hộp bánh ga-tô Lục Thiên Thần mang đến.

“Ấu trĩ!”

Vươn tay mở hộp, bên trong có một chiếc bánh Tiramisu, mặt trên còn viết bốn chữ: sinh nhật vui vẻ.

Đây là cái gì?

Lục Thiên Tịch đột nhiên phát hiện trong hộp bánh còn có thứ gì đó, ông cầm lên nhìn, cư nhiên là hai vé xem phim 《Thiên Tử 3 》!

“Được, ta liền xem rốt cuộc cậu có chỗ nào hấp dẫn con ta!”

Thế nhưng một tấm vé khác là cho ai? Nghĩ đến hàm nghĩa Lục Thiên Thần đặt hai vé xem phim, sắc mặt Lục Thiên Tịch nhất thời có chút xấu xí. ( Vũ: Thiên Thần cũng ác liệt phết!! Keke!!!)