Edit: Huyết Vũ.

Đệ thất thập lục chương: Xin hãy mãnh liệt thêm một chút.

Cho dù là minh tinh người Hoa nổi danh nhất, là siêu sao Hollywood tiếng tăm tận trời, nhưng chỉ người trong giới biết, người đàn ông này năm xưa làm thế nào dụng tâm tranh thủ mỗi một vai diễn.

Thành công lớn nhất của Fiennes là gì?

Là cậu làm một người da vàng, nhưng chân chính đạt được một trong những nhân tố khiến màu da không trở thành vấn đề điện ảnh, cậu có thể diễn vai người Hoa có bối cảnh riêng, cũng có thể diễn bất cứ một bộ phim Mỹ nào, chân chính khiến khán giả thưởng thức điện ảnh quên rằng kỳ thực cậu không giống với người da trắng.

Khi minh tinh người da đen dần dần đi lên Hollywood, trở thành diễn viên điện ảnh, vậy tại sao người Hoa lại không thể?

Cho dù Fiennes lớn lên ở Mỹ, trong huyết mạch của cậu vẫn như cũ chảy xuôi vị đạo cố hương từ xưa.

Điện ảnh 《siêu sao 》

Cảnh thứ 27, bên trong quay chụp, bệnh viện

Ngày này đối với Fiennes mà nói là một ngày buồn vui cùng đến, sáng sớm người đại diện gọi điện thoại cho cậu, uyển chuyển nói cho cậu có thể đạo diễn cũng không muốn dùng cậu, nhưng đây là vì sao?

Trong lời nói của người đại diện tiết lộ tin tức khiến Fiennes khó có thể chấp nhận, đạo diễn cho rằng cậu là ưu tú nhất, về lý luận thì là nam diễn viên thích hợp nhất được chọn cho điện ảnh, nhưng bởi vì đạo diễn sợ bề ngoài tóc đen mắt đen của Fiennes sẽ làm khán giả nghĩ không hợp, khán giả có thể sẽ không mua vé, nên mới chọn buông tha Fiennes.

Lúc này Fiennes ở Hollywood đã có chút danh tiếng, cậu đối đãi công tác chăm chú cùng với diễn xuất siêu quần khiến cậu trở thành minh tinh được đại chúng bình luận điện ảnh thích nhất, bọn họ thậm chí xưng cậu là ngôi sao chói mắt nhất của thế kỷ mới.

Nhưng sự thực và danh khí lại kém xa, ngay cả đạo diễn cũng thừa nhận Fiennes có tài khiến người ta kinh diễm, nhưng chỉ vì e ngại sau khi điện ảnh công chiếu khán giả sẽ không thích, đạo diễn và người đầu tư liền dự định đem diễn viên tài hoa hơn người này đổi thành người khác.

Cứ như thế lui về phía sau sao?

Fiennes muốn gọi điện thoại cho đạo diễn và phía sản xuất, từng bước từng bước gọi điện thoại cho bọn họ, ý đồ thuyết phục bọn họ lớn mật dùng cậu làm diễn viên chính cho điện ảnh.

Có người còn tương đối khách khí, trò chuyện lâu sau đó đối phương cũng dần dần nhận cậu, đồng thời hứa hẹn sẽ thận trọng suy xét về chuyện thay diễn viên.

Nhưng cũng có vài người hiển nhiên cũng không coi Fiennes ra gì, giọng điệu của họ rất khinh miệt, trong ngôn ngữ luôn luôn mang theo vị đạo khiến người ta khó chịu, nếu như không phải Fiennes mạnh mẽ đè lại mình, có lẽ cậu sẽ cùng đối phương ầm ĩ lên.

Nhưng chính là vì cứng rắn nín nhịn, liền kích động, ngực trái của cậu đột nhiên mãnh liệt co rút đau đớn, đau đớn kia tựa như có người coi trái tim cậu giống như khăn ướt mà đem vắt khô, trước mắt cậu bắt đầu từng đợt biến thành màu đen, ngực bị đè nén khó chịu, tim đập càng lúc càng nhanh, như là lập tức sẽ nhảy ra khỏi thân thể cậu.

Cậu cảm giác sinh mệnh của mình đang từng chút biến mất, theo trái tim mãnh liệt nhảy lên quá mức kia.

“Bác sĩ! Bác sĩ! Tôi. . . Sắp không được. . .” Giãy dụa ấn một dãy số, Fiennes bước chân lảo đảo đi tới vị trí sô pha nằm xuống, há miệng thở dốc song song cũng nhanh đem thuốc tùy thân mang theo mau chóng nuốt vào.

Trước mắt cậu dần dần tối tăm một mảnh, cậu cho rằng mình sẽ chết, nhưng không biết qua bao lâu, cậu chậm rãi mở mắt, cho dù là tia sáng yếu ớt cũng khiến cậu cảm thấy con mắt có chút đau đớn.

Còn chưa kịp thấy rõ tất cả, Fiennes liền nghe được bác sĩ và người bên cạnh dường như nói gì đó, cậu dần dần nghe rõ.

“Không thể để cậu ấy kích động thêm, trái tim cậu ấy càng ngày càng không ổn định, tôi không muốn nói như vậy, thế nhưng. . . Tối đa cũng chỉ còn 10 năm.”

Bác sĩ bình tĩnh nói chuyện, chức nghiệp của bọn họ khiến cho bọn họ dần dần đã quen chuyện sống và chết.

Nhưng làm đối tượng được báo cho, trong nháy mắt Randa liền khóc.

“Ôi, trời ơi, bác sĩ, chẳng lẽ không có biện pháp khác sao?” Cô nghẹn ngào, không muốn cứ như thế chấp nhận số phận, còn mong ngóng có được một tia sáng hi vọng.

Fiennes không nghe thấy bác sĩ trả lời, nhưng cậu biết, bác sĩ có lẽ là lắc đầu.

Theo tiếng bước chân rất nhỏ, bác sĩ và y tá đều rời đi, trong phòng bệnh chỉ còn lại Fiennes và Randa, Fiennes mở mắt, lộ ra mỉm cười với người bạn tốt viền mắt đỏ hoe.

“Khóc nhìn xấu lắm.” Thanh âm Fiennes nghe vào suy yếu như vậy, dường như chỉ cần một làn gió thổi qua, sinh mệnh của cậu sẽ giống như ánh nến trong gió đột nhiên tắt.

“Thân ái, cậu đều nghe thấy rồi?” Randa hít sâu một hơi, chậm rãi ngồi ở bên người Fiennes cầm tay đối phương, biết Fiennes không thích thấy người khác khóc, Randa nỗ lực lộ ra dáng cười, “Nói cho cậu một tin tức tốt, bộ điện ảnh cậu tranh thủ kia đã có câu trả lời, phía sản xuất đã quyết định giữ lại tư cách biểu diễn của cậu, không ai có thể thay thế được cậu thân ái, cậu là độc nhất vô nhị. . .”

Nói nói, dĩ nhiên lại muốn khóc.

“Này, tôi còn chưa chết đâu, cho dù tôi chết, tôi cũng mong chị có thể mỉm cười trong lễ tang của tôi, tôi thích nụ cười của chị, Randa.”

“Nghe được loại tin tức khiến người ta đau lòng này, sao cậu còn có thể cười được, trời ạ, lòng tôi đều sắp nát, cậu hẳn là nghỉ ngơi cho tốt, mà không phải cả ngày đều vội vàng đóng phim.” Đối với người bạn quá mức nhiệt tình với công việc, Randa hiển nhiên có chút oán giận.

“Tôi chỉ là muốn. . . Khiến mình lưu lại càng nhiều vết tích trên thế giới này.”

Mỉm cười, Fiennes nâng tay nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt trên khuôn mặt Randa: “Không cần lo lắng cho tôi, cơ thể của tôi tôi biết chúng nó hiện tại là tình huống gì.”

Cho dù nghe thấy bác sĩ nói cậu sống không quá mười năm, kỳ thực Fiennes cũng không có bao nhiêu kinh ngạc hoặc là sợ hãi.

Mười năm?

Coi như hết. . .

Kỳ thực có thể sống qua năm năm đã là không tệ rồi, dù sao cậu cũng đã gần 30.

Bác sĩ nói cũng không xem như là tin tức xấu, tin tức xấu chân chính còn ở phía sau, buổi tối Fiennes nhận được một tin nhắn, một tin nhắn đến từ Harvey.

Trung Quốc có một câu nói từ rất xưa, gọi là “Phúc đến thì ít họa đến thì nhiều”, có thể thật là như vậy.

Tin nhắn rất đơn giản, chia tay, kết hôn, còn là bạn.

Còn có thể là bạn sao?

Fiennes không muốn quá mức miễn cưỡng mình, cậu đóng lại di động chậm rãi nhắm hai mắt, cậu cần nghỉ ngơi.

. . .

Trong phim Randa là do một nữ minh tinh khác đóng vai, mặc dù kỳ thực Randa cũng có thể diễn, thế nhưng bắt cô phải trải qua cảnh Fiennes tử vong một lần nữa thì có phần quá mức tàn khốc.

Mà trong 《siêu sao 》 cũng có trải nghiệm cảm tình của Fiennes ngoại giới hiếu kỳ, Fiennes là một trong số ít minh tinh giữ mình trong sạch hiếm có, hầu như không có scandal gì, đặc biệt cậu còn nổi danh như vậy.

Trên thế giới không có tường không có kẽ hở, kỳ thực ngoại giới cũng có tin đồn Fiennes có một người yêu bí mật, hoặc là nói cậu là đồng tính luyến.

Harvey đã có cuộc sống và gia đình của mình, Đường Phong không có khả năng kéo Harvey vào trong điện ảnh, dù cậu có tham dự sửa chữa kịch bản, nhưng cậu đã hơi chút sửa lại một vài chỗ, ví dụ như người yêu Fiennes trong điện ảnh không phải bác sĩ gia đình, mà là một bác sĩ tâm lý, là vào lúc Fiennes biểu đạt áp lực tâm lý mà quen biết.

Nhưng ngoại trừ thân phận Harvey thay đổi, phần lớn những chỗ khác, kỳ thực cũng không thay đổi.

Ví dụ như Fiennes đích thật là vào cùng một ngày biết mình sống không được bao nhiêu năm, chia tay với Harvey.

Sau khi quay xong cảnh này, Đường Phong cảm thấy trong lòng có chút rầu rĩ rất khó chịu, có lẽ là nhập vai quá sâu, có lẽ là cậu lại lần nữa chịu đựng khổ sở dày vò năm xưa, cả người cậu đều có một loại khó chịu nói không nên lời.

Nhìn ra Đường Phong khó chịu, đạo diễn cũng cho Đường Phong sớm kết thúc công việc trở về.

“Cần uống nước không?” Lục Thiên Thần lái xe đến đón Đường Phong về, ở trong điện thoại từ chỗ tiểu Vũ anh biết Đường Phong dường như nhập vai quá sâu có chút đi không được, cũng không biết vừa rồi diễn nội dung gì.

Tựa ở bên cửa sổ xe, cậu lắc đầu, chỉ là chậm rãi nhắm mắt lại: “Đến bờ biển đi, em muốn hít thở không khí.”

Khoảng chừng hơn mười phút, xe dừng ở trên đường cái phụ cận bờ biển.

Đường Phong hai tay ghé vào tay vịn cúi đầu, trầm mặc không nói, mặt trời chiều đã sắp hạ xuống, tia nắng ấm áp rơi ở trên người cậu nhưng lại khiến người đàn ông này có vẻ có chút cô độc và đau thương, khiến người ta muốn tới gần.

“Nói ra, đừng nghẹn ở trong lòng.” Lục Thiên Thần từ phía sau ôm lấy cậu, anh biết Đường Phong chính là Fiennes, để Đường Phong biểu diễn Fiennes, khi Đường Phong trải qua vui sướng trong quá khứ, cũng sẽ khiến cậu một lần nữa trải qua đau xót khiến người ta không muốn đụng vào.

Nhưng là có chút đau xót, nói ra, có thể sẽ không đau như vậy nữa.

“Em chỉ là. . . Mong muốn có người có thể yêu em, cùng em đi hết con đường còn lại không nhiều lắm mà thôi.”

Cậu đã từng đích thật cho rằng là như thế, cho rằng Harvey có thể cùng cậu đi đến kết thúc, nhưng cuối cùng Harvey lại đi mất, cậu biết mình không nên ích kỷ, nhưng nhìn người mình yêu rời đi là chuyện khiến người ta đau lòng đến cỡ nào.

Hơn nữa cậu thỉnh thoảng cũng muốn ích kỷ một hồi, đáng tiếc chính là, thượng đế cũng không cho cậu cơ hội ích kỷ.

Thẳng đến khi Fiennes chết, cậu vẫn như cũ là một mình, cô đơn, nhắm hai mắt lại.

Không ai biết loại vui sướng khi Đường Phong tỉnh lại phát hiện mình còn sống này, loại vui sướng thậm chí còn hòa tan sự thực cậu sau đó bị người đại diện đưa đến nhà Charles.

Nếu là trước đây cậu có thể sẽ cho Charles một nắm đấm, nhưng sau khi đã chết một lần, thực sự cái gì cũng có thể nhìn thoáng hơn.

Xoay người, Đường Phong dúi đầu vào cần cổ Lục Thiên Thần dùng gương mặt nhẹ nhàng cọ cổ đối phương, hai tay cũng ôm lấy vai Lục Thiên Thần.

“Tôi sẽ luôn ở bên em, chúng ta sẽ cùng nhau già đi, tôi sẽ không rời xa em, mặc kệ xảy ra chuyện gì.” Hôn trán và gương mặt cậu, Lục Thiên Thần đặt Đường Phong ở trên tay vịn, ôm chặt lấy thắt lưng cậu.

“Fiennes đã qua đi, em hiện tại là Đường Phong, là người đàn ông của Lục Thiên Thần tôi.”

Nói xong câu đó, Lục Thiên Thần dùng sức hôn Đường Phong, dẫn theo vị đạo cố ý áp bách, vô cùng kịch liệt cắn xé, rất nhanh khiến Đường Phong nếm tới một chút vị máu rỉ sắt, một chút đau đớn xúc động thần kinh cậu, giống như một sợi dây đem cậu từ hồi ức xa xôi kéo về.

“Yêu em, Lục Thiên Thần. . .”

Cậu cần được yêu, khát vọng được yêu, dù tình yêu đó có nồng đặc đến đâu cũng không sao.

Tia sáng tà dương màu vàng kim chiếu đầy quanh thân bọn họ, mái tóc đen đều nhuộm lên một tầng vàng kim bóng loáng, theo động tác của hai người mà rơi đầy đất.

Bọn họ rất nhanh từ bên đường cái đi vào trong xe, không gian xe có chút chật hẹp, nhưng càng cho bọn họ có thêm càng nhiều cơ hội tiếp xúc lẫn nhau, Lục Thiên Thần đặt Đường Phong ở ghế sau, anh cưỡi trên đùi người kia, tay ấn vai Đường Phong, hơi chút thở dốc, hai mắt giống như loài sói trong đêm mang theo vị đạo nóng vội.

“Có thể chứ?” Anh vẫn là hỏi trước.

“Đạo diễn cho em nghỉ ngơi ngày mai, vậy nên. . . Anh có thể cho em ngày mai không xuống giường được.”

Lúc này đáp ứng cũng đủ rõ ràng, cậu cần Lục Thiên Thần, cần đối phương dùng sức, hung hăng yêu cậu, khiến cậu từ trong hồi ức tệ hại cực độ khiến người ta tâm phiền ý loạn này triệt để bước ra ngoài.

Không nên dịu dàng, xin hãy mãnh liệt thêm một ít.

Còn có cái gì không dám chứ?

Biết đối phương cần cái gì, Lục Thiên Thần không giống như thường ngày chậm rãi cùng đối phương vành tai tóc mai chạm vào nhau rồi mới từ từ tiến hành chính sự, anh cúi đầu dùng sức hôn người kia, bất kể khi Đường Phong về đến nhà có còn quần áo hoàn chỉnh hay không, thanh âm hai tay xé rách sơ-mi nổ vang trong không khí, kích thích thần kinh Đường Phong.

Có chút khó có thể hô hấp, hàm răng bị đầu lưỡi đảo qua mãnh liệt tê dại, cảm giác không khí trong phổi đều bị rút hết.

“Gọi tên của tôi, Đường Phong.” Song song cũng hô tên cậu.

Là Đường Phong, mà không phải Fiennes.

“Thiên Thần. . . Lục Thiên Thần. . .”

“Tôi yêu em.” Nắm thắt lưng người kia, cúi đầu lại một lần nữa khi hôn đối phương cố sức mạnh mẽ đỉnh vào, không có quá nhiều tiền hí, mỗi bước tiến tới đều có chút gian nan và khô khốc, nhưng Lục Thiên Thần cũng không sợ ngày mai Đường Phong không xuống giường được, đem tiếng hét của đối phương đều ổn định, kiên quyết thẳng vọt tới đáy.

Lửa nóng giống như luyện ngục, khiến anh rơi xuống vực sâu vô cùng cũng không muốn đứng lên. . .

“Ha a ——” vô cùng kịch liệt dũng mãnh đi vào, giống như thủy triều trong nháy mắt đẩy cậu lên đỉnh núi, ngoài đau đớn kịch liệt còn khiến cậu cảm giác được mình được lấp đầy.

Trong tim cũng vậy, tràn đầy.

 

Đệ thất thập thất chương: một ngày tốt đẹp.

Bóng đêm trong trẻo nhưng lạnh lùng rất nhanh bao phủ một tòa thành thị, một chút ánh sao gắn đầy bầu trời đêm thành phố, người đàn ông trong bóng mờ tựa ở trên cửa thủy tinh trong suốt trên sân thượng chậm rãi phun ra một ngụm khói trắng.

“Cậu ấy ngủ rồi?” Charles lên tiếng hỏi.

“Ừ.” Người đàn ông từ trong phòng ngủ đi ra nhẹ nhàng đóng cửa, liếc nhìn Charles đang hút thuốc, hỏi, “Còn chưa ngủ?”

Charles giơ lên cổ tay nhìn đồng hồ, Lục Thiên Thần và Đường Phong là vào lúc gần tới hừng đông mới về, quan trọng là khi vào cửa Đường Phong đã ngủ, hơn nữa trên người khoác áo khoác của Lục Thiên Thần, người là bị Lục Thiên Thần ôm vào.

Chỉ có mấy cô bé thuần khiết mới có thể cho rằng Lục Thiên Thần và Đường Phong ở bên ngoài chuyện gì cũng không làm, ôi, dã chiến, thật làm cho người ta điên cuồng.

Lại. . . Ước ao đến đố kị.

“Cậu người kia, ” Charles từ trên xuống dưới quan sát Lục Thiên Thần một phen, cuối cùng từ trong hơi thở hừ một tiếng, “Ngày Đường Phong nghỉ ngơi tiếp theo là tôi tới.”

“Tùy tiện.”

“Này, chờ một chút.”

Lục Thiên Thần ngừng lại: “Có việc?”

“Cậu ấy ổn không? Nhập vai quá sâu không phải chuyện dễ xử lý.” Charles nhìn qua nghiêm túc không ít, mặc dù anh không tới phim trường, thế nhưng khi Lục Thiên Thần và Đường Phong đều vẫn không về, Charles chung quy sẽ không ngẩn người ngồi ở nhà, có lẽ cũng biết một ít chuyện xảy ra trên phim trường hôm nay.

“Đã không có việc gì.” Khóe miệng hơi cong lên, Lục Thiên Thần đi tới bên cạnh Charles cũng dựa vào cửa thủy tinh, từ trong túi lấy ra một điếu thuốc châm lên, ánh lửa đốt cháy giấy cuộn, đốm lửa nho nhỏ, mùi vị nồng nặc rất nhanh từ trong làn khói tràn ngập ra.

Thật sâu hút một ngụm, làn khói cuồn cuộn một vòng trong khoang miệng lưu lại một chút cay đắng, sau khi thật sâu nếm lấy vị đạo đầu tiên của điếu thuốc, Lục Thiên Thần mới chậm rãi phun ra một ngụm khói trắng.

Khói trắng rất nhanh bị loãng ra trong không khí, thẳng đến biến mất không thấy.

Lục Thiên Thần trở tay mở một khe cửa sân thượng, để gió đêm lạnh lẽo thổi vào hòa tan mùi thuốc lá, Đường Phong không thích bọn họ hút thuốc, đây cũng là vì sao bọn họ luôn vào lúc Đường Phong không ở hoặc là đang ngủ mới có thể chạy ra hút một điếu.

Nghiện thuốc lá kỳ thực đã ít hơn rất nhiều so với trước đây, Đường Phong bình thường ngoại trừ thỉnh thoảng có chút liều mạng vì công việc ra, phần lớn thời gian đều rất chú ý dưỡng sinh, liên quan cũng sẽ hơi chút yêu cầu mấy người ở cùng cậu.

Dưới tiền đề phạm vi thay đổi thói quen sinh hoạt không lớn, Lục Thiên Thần và Charles kỳ thực đều rất hưởng thụ loại cảm giác được Đường Phong quan tâm này, chí ít chứng minh người đàn ông kia quan tâm bọn họ.

Tình huống này có đôi khi rất khiến Charles khó hiểu, trước đó, anh cho tới bây giờ chưa từng lo lắng người yêu có yêu anh hay không, đương nhiên cũng có thể nói anh căn bản không quan tâm những người từ trước đó có thương anh hay không.

Nhưng Đường Phong dù sao cũng không giống người thường, có đôi khi Charles cảm thấy đối phương là thương anh, nhưng có đôi khi cá tính vô cùng lạnh nhạt của Đường Phong sẽ làm anh nghĩ anh cũng không hề vững vàng nắm chặt đối phương ở trong tay.

“Cậu ấy thích đóng phim, giống như chúng ta thích kinh doanh, tôi biết mình không thể can thiệp cậu ấy, nhưng đôi khi thấy cậu ấy bị khổ tôi thật đúng là khó chịu.” Hơi chút tự giễu nở nụ cười, từ bao giờ Charles nham hiểm cũng sẽ suy nghĩ cho người khác yêu thương người khác.

Đúng vậy đúng vậy, anh lo lắng cho Đường Phong, anh hiện tại đã không thể tự kềm chế đối với người đàn ông trong phòng ngủ kia.

Anh giống như là trúng vu thuật hoặc là thần chú nào đó, cho dù ở trên đường thấy siêu cấp mỹ nữ hoặc là tuấn nam cũng sẽ không liếc mắt nhìn lần thứ hai, thường thường sẽ chỉ nghĩ: ôi, nhìn những bình hoa này xem, lại nhìn nhìn một đám ngu ngốc chảy nước miếng với bình hoa kia, thật tốt, mình và bọn chúng không phải người cùng một đường.

Sau đó bắt đầu dào dạt đắc ý mình thật tinh mắt, có thưởng thức.

“Charles, sau này chúng ta có thể không có mâu thuẫn không?” Lục Thiên Thần hỏi một câu.

Lời này dường như là câu nói có hàm ý khác, Charles hừ nở nụ cười một tiếng: “Vấn đề này của cậu nghe vào như có ý khác, Lục Thiên Thần bạn cũ của tôi, cậu thực sự dự định vẫn cùng tôi ở lại bên người Đường Phong sao? Điều này thật không giống như lời cậu sẽ nói, trời ạ, trong mấy năm đại học tôi hiểu cậu rất sâu đấy, cậu cho tới bây giờ cũng không phải một người thích chia xẻ với người khác.”

“Cậu trả lời tôi trước, có thể chứ, có thể làm được không?” Không có nói thẳng ý nghĩ của mình, Lục Thiên Thần tiếp tục truy vấn.

Đó là một vấn đề khiến người ta có chút khó có thể trả lời, nếu như là thuận theo nội tâm, Charles khẳng định nói không, không ai thích người mình yêu nhất còn có những người khác yêu thương thậm chí là giữ lấy.

Nhưng Charles hiện tại lại luôn luôn suy nghĩ cho Đường Phong.

“Đừng nói cho tôi cậu làm như vậy là vì Đường Phong.” Charles nheo lại con mắt, điếu thuốc lá kẹp giữa hai ngón tay dần dần cháy hết, tàn thuốc bị gió thổi bay.

“Vì sao không thể?”

Lục Thiên Thần vừa nói chuyện, Charles liền lập tức lắc đầu: “Ôi trời ạ, ôi, trời ạ, tôi không thể tin nổi, nói cho tôi biết là cái gì đã khiến cậu thay đổi ý muốn ban đầu?”

Bọn họ không phải kẻ ngu, hiện tại ở cùng nhau không nhất định sau đó cũng muốn tiếp tục ba người cùng nhau, có thể nói giải hòa trước đó có nguyên nhân lớn nhất là vì Đường Phong, nếu bọn họ khắc khẩu thậm chí tranh chấp lên, phỏng chừng người đàn ông nào đó trong phòng ngủ sẽ không nói “Hai người tôi đều muốn”, mà là trực tiếp cho một câu “Cút đi, tôi không cần hai người.”

Charles đương nhiên cũng không có khả năng ngửa đầu cười to hai tiếng: Ha ha ha, cậu không cần tôi còn có những người khác cần tôi.

Anh có thể trăm phần trăm khẳng định, một ngày anh và Lục Thiên Thần rời đi, người điên biến thái nào đó sẽ lập tức chen vào.

“Cậu làm như vậy khẳng định có lý do, nói cho tôi biết, là cái gì khiến cậu có quyết định như vậy.” Charles loáng thoáng nghĩ có liên quan đến chuyện ngày hôm nay Đường Phong một mực ở bên ngoài.

Lục Thiên Thần và Đường Phong sẽ không dối anh, anh tin tưởng Đường Phong, người đàn ông kia trong thời gian dài ở bên ngoài cùng Lục Thiên Thần khẳng định là có nguyên nhân, mà nguyên nhân này trực tiếp dẫn đến lời nói hiện tại của Lục Thiên Thần.

Cho dù trước đó bọn họ sống yên ổn với nhau, nhưng ai dám phủ nhận trong lòng ai sẽ không thỉnh thoảng toát ra ý nghĩ muốn đem đối phương đá văng.

“Tôi chỉ là muốn để cậu ấy sống càng thêm vui vẻ.”

Những lời này nói ra ngay cả Lục Thiên Thần cũng đều cảm thấy buồn cười, từ bao giờ anh cũng sẽ nói ra loại lời hùng hồn đại nghĩa này, nhưng đây đều là lời nói thật, không phải lời nói dối tùy tiện soạn ra hoặc là nói nhăng nói cuội.

Trong lúc quay chụp 《siêu sao 》, anh càng hiểu thêm về Fiennes song song cũng càng thêm yêu thương Đường Phong.

Anh không có cách nào tưởng tượng một người biết mình sắp chết sống không được bao nhiêu năm, làm thế nào thản nhiên đối mặt với người yêu mà mình vẫn luôn tin cậy rời đi, nhìn người đã từng yêu kết hôn sống cùng người khác.

Khi những người khác đều có gia đình và tương lai thuộc về mình, Fiennes có thể đối mặt chỉ có cô độc và tùy thời đều gặp phải tử thần.

Khi Fiennes che ngực giãy dụa tại sát biên giới sinh tử, người đàn ông kia nhất định rất mong muốn có người có thể ở bên cậu, dù chỉ là một giây cũng được.

Mang theo lời cầu nguyện và tiếc nuối cả đời cũng không thể có, mang theo đau lòng khiến người ta khó có thể chịu được kia, cuối cùng chậm rãi nhắm hai mắt rời bỏ thế giới.

Lục Thiên Thần còn nhớ rõ lần đầu tiên anh nhìn thấy Đường Phong hiện tại, trong mắt người đàn ông kia là nhiệt huyết lại chân thành tha thiết như vậy, giống như một ngọn lửa đang thiêu đốt, đó là sinh mệnh, là hi vọng, còn có ánh sáng sáng rực.

Lại một lần nữa chiếm được sinh mệnh, “Fiennes” có chính là cảm kích đối với sinh mệnh và vô hạn ước mơ sau này.

Anh muốn cho Đường Phong một ít đặc biệt gì đó, anh muốn yêu người đàn ông kia, càng muốn Đường Phong vẫn luôn hạnh phúc sống sót thẳng đến đi hết cả đời này.

Nghe xong nguyên nhân theo như lời Lục Thiên Thần, Charles sững sờ nhìn người bạn cũ này một hồi lâu, xác nhận đối phương không phải nói giỡn hay là âm mưu gì đó mới thật sâu thở dài.

“Được rồi được rồi, cậu đều đã nói như vậy. . .” Nhịn không được nở nụ cười, Charles ném tàn thuốc, bàn tay vươn tới.

Liếc mắt nhìn “Bàn tay hòa bình” của Charles, Lục Thiên Thần mỉm cười cố sức nắm chặt tay đối phương.

Bọn họ đều là người nhìn rất thoáng, để Đường Phong ở bên một người, hay là hai người bọn họ, kỳ thực về bản chất cũng không khác nhau là bao.

Trong lòng tiếp nhận, cũng sẽ không còn vấn đề nữa.

“Vậy cậu có từng cân nhắc đến Albert không?” Charles hỏi một câu.

Albert không giống như người sẽ tùy tùy tiện tiện buông tha, Charles biết tính cách tên kia, nếu như Albert thực sự chỉ coi Đường Phong là một thứ đồ chơi thú vị, sẽ vẫn không dây dưa như thế.

Nhiều năm qua, người ở bên Albert chưa từng vượt lên trước hai tháng.

Như là minh tinh Jonas Hollywood trước đó, cũng chỉ là hướng về tiền của Albert, đáng tiếc nghe nói người kia ngay cả chạm cũng không chạm vào Jonas, sau đó chưa tới một tháng Albert đã không để ý tới Jonas, ngược lại là Jonas muốn chết muốn sống chạy đến bên người Albert.

Tiểu minh tinh đáng thương, thật đúng là cho rằng mình có sức quyến rũ siêu lớn, muốn lấy cái chết uy hiếp, kết quả Albert căn bản không để ý đến, ngược lại là Jonas vừa diễn thiếu chút nữa thì đem chính mình diễn chết.

Hơi một tí liền chán sống tìm chết, cũng không xem đối phương là ai, sao có thể chỉ vì loại uy hiếp này mà quay đầu.

Lục Thiên Thần nghe Charles hỏi trái lại có chút buồn bực, đối với cái tên âm hồn bất tán kia đích thật không có cách nào, nhưng duy nhất có thể khẳng định chính là, Albert sẽ không thương tổn Đường Phong, ở trên trình độ nào đó thậm chí còn khẩn trương người đàn ông trong phòng ngủ kia hơn cả bọn họ.

“Cứ như vậy đi.” Lục Thiên Thần nói một câu.

Anh sẽ không chủ động công kích Albert, từ tình huống hiện tại đến xem, Albert dường như cũng không dự định đem hai người bọn họ từ bên người Đường Phong đá văng.

Trước mắt, cũng chỉ có thể như vậy, cũng không thể đột nhiên lại xảy ra sự cố, hiện tại chính là thời kỳ sự nghiệp đóng phim của Đường Phong bay lên.

. . .

Sáng sớm hôm sau người đàn ông mang theo mệt mỏi chậm rãi tỉnh lại mở mắt liền phát hiện bên người mình có hai người, bên trái là Lục Thiên Thần bên phải là Charles, kỳ thực bọn họ rất ít rất ít ba người song song ngủ ở trên một cái giường.

Tuy rằng Đường Phong không ngại buổi tối có thêm chăn ấm, nhưng Lục Thiên Thần và Charles lại nghĩ như vậy rất kỳ quái.

Vậy nên trên cơ bản buổi tối Đường Phong sẽ chỉ cùng giường với một người, sau khi đã quen bên người có người ngủ cùng, cậu không bao giờ còn muốn ngủ một mình trong phòng ngủ vắng vẻ nữa, đời trước đều đã phiền muộn về loại cảm giác cô đơn trống rỗng này rồi.

“Chào buổi sáng.” Lục Thiên Thần đang xem báo cúi đầu cho Đường Phong một nụ hôn chào buổi sáng.

“Bảo bối, đói bụng chưa?” Bên này hôn xong, Charles bên kia liền ôm thắt lưng cậu hôn bờ vai của cậu một cái.

Ngay sau đó Charles liền nhảy xuống giường, vừa mặc quần áo vừa nói: “Anh đi lấy ít đồ ăn, em đi tắm trước đi thân ái.”

“Nước nóng đã chuẩn bị sẵn.” Lục Thiên Thần buông tờ báo trong tay, mở hai cánh tay cường tráng ôm Đường Phong vào trong ngực khẽ xoa một trận, nhỏ giọng hỏi , “Còn đi được không?”

“Em có yếu đuối như vậy sao?” Nghĩ đến hôm qua dã chiến còn thật là có chút lỗ mãng và điên cuồng, Đường Phong một cái khuỷu tay đẩy Lục Thiên Thần ra, động tác mặc dù có chút thô lỗ, nhưng người sáng suốt đều có thể nhìn ra sung sướng trong mắt cậu.

Đối với Đường Phong mà nói, sáng sớm mở mắt có thể người yêu bên cạnh là một chuyện cực kỳ vui vẻ, mà đối phương thậm chí còn tri kỷ chuẩn bị nước tắm cho cậu, lấy đồ ăn cho cậu.

Không cần cậu bụng đói đi tắm, đói bụng lại gọi thức ăn ngoài.

“Lục Thiên Thần.” Xốc lên chăn, chân trần giẫm lên mặt đất, Đường Phong quay người cho người kia một cái ôm thật to, “Chào buổi sáng, thân ái.”

Năm chữ này, nhất là mấy chữ sau, thật đúng là khiến người nào đó ngọt đến tận ngực.

Sau khi nhận được tình yêu người khác dành cho mình, Đường Phong cũng luôn luôn tận lực hồi báo đối phương, một ít chi tiết nhỏ rất đơn giản, Charles và Lục Thiên Thần có thể sẽ không chỉnh lý tốt cà-vạt của mình, nhưng Đường Phong sẽ nhớ kỹ.

Cậu sẽ vào buổi sáng dành cho người yêu nụ môi và ân cần thăm hỏi giống vậy, sẽ vào bữa cơm đưa cho đối phương khăn tay, sẽ thỉnh thoảng nho nhỏ hôn đối phương một chút.

Giống như rất nhiều năm trước, cậu mỗi ngày đều chờ đợi một ngày tốt đẹp sẽ xuất hiện, tuy rằng bình thường, nhưng đủ để cho cậu thỏa mãn.

 

Đệ thất thập bát chương: kết cục của điện ảnh.

Cuộc sống tình cảm không như ý cũng không khiến Fiennes đổ vỡ, cho dù Harvey rời đi, cuộc sống của cậu vẫn phải tiếp tục.

Sau khi rời khỏi bệnh viện Fiennes và Randa cùng đi nghỉ phép du lịch, ngày có thể sống đếm trên đầu ngón tay, một ngày một ngày qua đi, cậu muốn cho sinh mệnh cuối cùng của mình càng thêm hoàn mỹ và thoải mái.

Bọn họ đem bó lớn bó lớn tiền mình kiếm đi ra ngoài, ở khách sạn tốt nhất, nếm món ăn ngon nhất, thưởng thức cảnh đẹp thiên nhiên mỹ lệ trao cho thế giới này, bọn họ cùng hát khiêu vũ dưới ánh trăng trên boong du thuyền, thỉnh thoảng cũng uống một ít rượu, có Randa ở, Fiennes muốn uống thêm mấy ngụm cũng là chuyện không thể được.

Bọn họ tự mình đi một vài nơi cằn cỗi gian khổ ở Nam Phi và Châu Á, bọn họ hôn mỗi một đứa trẻ khuyết thiếu thức ăn và giáo dục, khi chính mình hưởng thụ song song cũng không quên tận lực đi giúp những người khác.

“Mọi người đều biết lý luận hiệu ứng bươm bướm trứ danh, bươm bướm nhẹ nhàng vỗ cánh, bờ bên kia đại dương sẽ thổi lên gió xoáy, có thể hôm nay chúng ta cho những đứa trẻ này một quyển sách hoặc là một cái bánh mì, thậm chí là một nụ hôn và một câu nói giản đơn, sẽ đem tương lai của chúng thay đổi.”

Fiennes 37 tuổi, phong nhã hào hoa, sự nghiệp diễn nghệ đang trên đỉnh cao, cậu đứng ở trên đài nhận thưởng chỉ có mình cậu, quần áo ngăn nắp, ngọn đèn chiếu vào trên người cậu, tia sáng bốn phía từng chút làm nền cho cậu trở nên giống với siêu sao độc nhất vô nhị trên thế giới này.

Mà cậu vốn đã là độc nhất vô nhị.

Sau khi quét sạch giải thưởng ảnh đế của các liên hoan phim lớn, Fiennes lại một lần nữa đứng ở trên đài nhận thưởng, nhưng khác biệt chính là, người đàn ông lấy diễn xuất và sức hấp dẫn cá nhân mà nổi tiếng này, lúc này đây nhận cũng không phải giải thưởng trên phương diện đóng phim, mà là đại sứ từ thiện của thế giới.

Fiennes đã làm rất nhiều chuyện tốt, lúc cậu vừa nổi danh, sau khi có tài chính bản thân có thể chi phối, cậu đã bắt đầu giúp đỡ những người cần quan tâm và quan ái khắp nơi.

Thế nhưng nếu như không phải lần trao giải đại sứ từ thiện thế giới này, phần lớn mọi người thậm chí cũng không biết siêu sao Hollywood này chỉ riêng khoản từ thiện quyên tặng ra ngoài đã gần tới 200 triệu đô.

Không có bất cứ tuyên truyền gì, cũng không có bất cứ tuyên dương gì, Fiennes chỉ muốn làm một ít chuyện tốt, nhưng cho tới bây giờ chưa từng nghĩ muốn từ đó thu được một ít lợi ích.

Có thể là ánh nến sinh mệnh sắp cháy hết, đối với danh lợi và tiền tài, luôn luôn có vẻ đặc biệt thản nhiên.

“Tôi còn nhớ lúc tôi còn nhỏ, có một lần một tổ chức từ thiện dân gian tới chỗ cô nhi viện biểu diễn tiết mục cho chúng tôi, dạy chúng tôi ca hát khiêu vũ còn có biểu diễn kịch nói, nếu như bọn họ chưa từng đi tới cô nhi viện, tôi cũng sẽ không được chọn diễn kịch, nói không chừng tôi hiện tại sẽ không đứng ở chỗ này.”

“Tôi hi vọng, những người đang ngồi đây, cùng với trước mặt TV, có thể cho người khác một cơ hội thay đổi tương lai, tôi nghĩ thế giới của chúng ta cũng sẽ trở nên tươi đẹp hơn, cảm ơn.”

Phát biểu diễn thuyết, trên khuôn mặt người đàn ông kia tràn ngập dáng cười nhu hòa, ba năm trước đây, cậu bởi vì một lần ra ngoài đột nhiên bệnh tim phát tác mà được xe cứu thương đưa vào bệnh viện, hiện tại mọi người đều biết siêu sao Hollywood này dĩ nhiên bị bệnh tim.

Nhưng bệnh tình đến tột cùng là thế nào, không ai biết, mà Fiennes cũng chưa bao giờ tiết lộ mảy may.

Khi tin tức có liên quan đến bệnh tim dần dần giảm thiểu đến gần như biến mất thì, phần lớn mọi người đều đã quên chuyện Fiennes thân bị bệnh.

Nhìn người đàn ông này đứng trên sân khấu, là anh tuấn mà có nhiều sức quyến rũ như vậy, luôn luôn mỉm cười khiến người ta cảm giác được một loại ấm áp nói không nên lời, ai sẽ nghĩ đến, trong thời gian không đến một năm.

Siêu sao, ngã xuống.

Cuộc sống và cảm tình của Fiennes cũng không tốt đẹp, thậm chí có thể nói là một đường nhấp nhô, nhưng tương phản chính là sự nghiệp của cậu vẫn vững bước bay lên.

Có thể là thượng đế thương hại, sau khi cậu biết mình sống không được vài năm, sự nghiệp điện ảnh của cậu đột nhiên tăng mạnh, từ một minh tinh tầm thường cấp tốc bay lên thành đại minh tinh số một số hai Hollywood.

Mà cậu cũng đích xác làm được, khiến khán giả và phía sản xuất quên đi màu da của cậu, triệt triệt để để coi cậu là một một minh tinh.

Vào thời khắc Fiennes phong nhã hào hoa nhất, sự nghiệp huy hoàng nhất, sinh mệnh của cậu cũng vào lúc này véo von ngừng lại, đem tất cả tốt đẹp đều hóa thành tiếc nuối không thể biến mất trong lòng mọi người.

Tiếc nuối này, đã định trước khiến Fiennes trở thành nhân vật truyền kỳ trong lịch sử.

. . .

Điện ảnh 《siêu sao 》 — — kết cục

Đó là một ngày cực kỳ bình thường, Fiennes giống như bình thường một mình một người rời giường, tắm, đánh răng, mặc quần áo như thường ngày.

Cậu gần đây đang nghỉ ngơi không nhận đóng phim, tuy rằng xem mấy kịch bản, nhưng vẫn không có kịch bản thích hợp có thể cho cậu biểu diễn.

Ống kính điện ảnh chậm rãi tiến lên, không có lời thoại, không có âm nhạc bối cảnh, chỉ có quay chụp ống kính thuần túy, từ khi người đàn ông này rời giường đến khi cậu xuống lầu hưởng dụng bữa sáng người giúp việc làm cho cậu.

Fiennes trong ống kính uống chút nước trái cây, tùy ý mở TV, trong TV vừa vặn là tin tức về cậu, trên màn hình TV là đại minh tinh Fiennes đang bị vô số người đuổi theo, cái đó và Fiennes hiện tại an tĩnh ngồi ở trước bàn ăn xem TV hình thành một loại đối lập rõ ràng.

Người giúp việc thu dọn bộ đồ ăn đem vào bếp rửa, Fiennes ngồi ở bên cửa sổ mở một tờ báo xem, nhưng chưa xem được mấy chữ cậu lại đột nhiên cảm thấy một trận đau ngực mãnh liệt, đau đớn kia giống như một bàn tay vô hình bóp chặt cổ họng của cậu, không thể kêu lên.

Một màn cuối cùng điện ảnh, màn ảnh không có bất cứ di động gì, khán giả chỉ có thể nhìn thấy Fiennes bưng ngực dần dần chìm xuống, cho đến người đàn ông kia biến mất trong tầm mắt.

Ánh nắng sáng sớm xán lạn, điện ảnh trong tiếng bước chân vội vội vàng vàng của người giúp việc đến đây kết thúc.

—— Anh ấy vĩnh viễn sống, trong tim chúng ta ——

Đây là một câu cuối cùng trong đoạn cuối điện ảnh.

. . .

Sau lần đầu công chiếu 《siêu sao 》, bình luận đến từ các tầng lớp: tôi phải nói xin lỗi vì những lời đã nói trước đó, một diễn viên tên là Đường Phong đã tái hiện được Fiennes khi còn sống —— xã tin tức XX; Sinh mệnh của Fiennes giống như sao băng lộng lẫy mà ngắn ngủi, nhưng tinh thần của anh ấy, sẽ là ngôi sao mai sáng của phương Đông —— báo OO; 《siêu sao 》 không thẹn với cái tên của nó, Đường Phong và Fiennes, tôi đã không thể phân biệt bọn họ, ai có thể nói cho tôi biết, Đường Phong có phải là Fiennes hay không? Tạp chí XXOO

. . .

Bình luận điện ảnh như trên liên tiếp xuất hiện sau khi điện ảnh 《siêu sao 》 lần đầu công chiếu, khó có được chính là, làm một bộ phim tiểu sử danh nhân, làm một minh tinh điện ảnh mới nổi danh hơn ba năm, Đường Phong dùng diễn xuất tinh xảo của cậu khiến đại chúng khiến người bình luận điện ảnh phải tâm phục khẩu phục.

Giống như có người nói, khi xem phim bọn họ triệt để coi Đường Phong trở thành Fiennes, mặc kệ là một nụ cười hay là một cử chỉ, nhỏ đến một biểu tình, lớn đến phương thức biểu diễn, Đường Phong gần như là phục chế Fiennes, nhưng trên cơ sở Fiennes lại có thêm một ít sức hấp dẫn chỉ thuộc về chính cậu.

Không chỉ là Fiennes, cậu còn là Đường Phong, sẽ không bởi vì rời khỏi 《siêu sao 》 mà biến mất phẩm chất cá nhân rất riêng.

【Ôi, đây là tin tức về một bộ điện ảnh phi thường phi thường nổi gần đây, tôi không biết xảy ra chuyện gì, nhưng bắt đầu từ cuối tuần trước, mỗi ngày tôi đều có thể nghe được có người nói với tôi “Này, cậu xem 《siêu sao 》 chưa? Đường Phong diễn thực sự là quá tuyệt vời!”, một người nói như vậy không kỳ quái, kỳ quái chính là mỗi người đều nói như thế, hoặc là danh tiếng tốt đã kéo được phòng bán vé điện ảnh, làm một bộ phim tiểu sử, 《siêu sao 》 thành công thay đổi kỷ lục phòng bán vé phim tiểu sử nhân vật, thành tích phòng bán vé tuần đầu 70 triệu hẳn là cũng đủ để phía sản xuất bù lỗ cho 《Thiên Tử 2 》】

Trong TV, kênh tin tức một bên nói đến điện ảnh 《siêu sao 》 đang chiếu phim gần đây, một bên còn không quên trêu chọc nhà sản xuất 《siêu sao 》 một chút, xem ra rất nhiều người đều biết chuyện 《Thiên Tử 2 》 nhà sản xuất thay đổi Đường Phong kết quả phải chịu thiệt hại rất lớn, phỏng chừng trong một đoạn thời gian rất dài sau đó, chuyện này sẽ cho không ít công ty điện ảnh làm một lần tham khảo khi chọn diễn viên tập tiếp của series phim, đương nhiên, cũng sẽ là một đoạn trào phúng kinh điển trên chương trình TV.

Nhưng điều này đối với nhà sản xuất mà nói thì chẳng là gì, thực thực sự sự, bọn họ kiếm được tiền.

Đối với Đường Phong mà nói, cái này càng không có hại.

“Ha ha ha, MC này nói rất hay, phía sản xuất chính là ngốc như vậy, à, được rồi, có thể bọn họ cũng không ngốc đến mức đó, cuối cùng cũng làm ra cử động thông minh sau một lần quyết sách cực độ sai lầm.” Charles xem TV, phát sinh tiếng cười sang sảng.

Ba người ngồi vây quanh bàn ăn cùng ăn bữa sáng, Đường Phong đang rót nước trái cây cho mình song song cũng rót cho Charles, Lục Thiên Thần bên kia cắt một khối điểm tâm ngọt cho Đường Phong.

“Tôi tán thành lời nói của cậu.” Người này vừa cười vừa nói.

Điện ảnh đã kết thúc quay chụp từ mấy tháng trước, Đường Phong còn nhớ rõ khi quay một màn tử vong cuối cùng, bản thân cũng không có chỗ nào bị ảnh hưởng, trái lại là sau khi kết thúc quay chụp Charles và Lục Thiên Thần đều dùng cùng một loại ánh mắt nhìn cậu khiến cậu chịu không nổi.

Cảm giác kia giống như, cậu là một người làm bằng thủy tinh, tùy tiện chạm vào cũng sẽ vỡ tan.

Có một việc khiến Đường Phong đến bây giờ cũng hay lấy ra pha trò Charles, con gấu lớn kia vào buổi tối gắt gao ôm cậu ngủ bắt đầu phát rồ, trong miệng liên tục hô: “Thân ái bảo bối, em nghìn vạn lần không thể chết được, không thể xảy ra chuyện, trời ạ, anh biết đó là đóng phim, đó là giả, nhưng lúc đó anh thiếu chút nữa liền điên mất! Anh sắp điên mất thôi, điên mất thôi! Nếu em thực sự rời xa anh, anh không biết mình sẽ làm ra chuyện gì nữa! Để không cho anh biến thành một con ác ma, đừng rời xa anh. . .”

Đường Phong rất thích ý làm nhà thuần thú, tuy rằng cậu nghĩ lời Charles nói có chút khiến người ta nổi da gà, người kia càng ngày càng hí kịch hóa, hi vọng sẽ không bị tẩu hỏa nhập ma.

. . .

Làm một diễn viên trong thời kỳ lên cao, tham dự hội nghị tuyên truyền một cái cũng không thể ít, cũng may kết quả điện ảnh mang đến cuối cùng còn tương đối tốt, Đường Phong coi như là khổ cực cũng có được hồi báo nên có.

Người hẳn là nên cảm ơn nhất có lẽ chính là Charles gần đây bắt đầu trở nên hí kịch hóa, cùng với Lục Thiên Thần càng ngày càng phát triển theo hướng “Chị gái tri kỷ”, nếu không có Lục Thiên Thần và Charles, Đường Phong cũng không biết làm thế nào để có thể từ trong cuộc sống Fiennes bước ra, nhất là một màn tử vong cuối cùng, cùng ngày biểu diễn đặc biệt thuận lợi, cũng không xuất hiện u ám hoặc là bị đè nén bởi vì biểu diễn mà mang đến như cậu lo lắng.

Nguyên nhân sao?

Có lẽ là do ngày ấy Lục Thiên Thần và Charles đều có ở đây.

Là người yêu cậu, cho cậu biết ý nghĩa tồn tại của mình. . .

Được rồi, một phần ý nghĩa.

Điện ảnh ở Bắc Mỹ sau tuần đầu đạt được thành tích phòng bán vé 70 triệu đô, phía sản xuất lập tức cử hành khánh công yến tư nhân, hoàn toàn xứng đáng làm diễn viên chính của khánh công yến, Đường Phong tự nhiên là phải tham dự.

Cùng các nhân viên công tác hợp tác trong mấy tháng hưởng thụ thành quả thành công, đây là một chuyện phi thường khiến người ta vui vẻ.

“Ôi, trời ạ, tôi không thể không nói, khi xem thành phẩm điện ảnh tôi hầu như đã nghĩ cậu chính là Fiennes, tôi hi vọng cậu có thể tha thứ cho tôi vì nói như thế, thế nhưng tôi đã từng xem qua điện ảnh của Fiennes, thậm chí là từng hợp tác vài lần, ” Robert lấy một loại ánh mắt kinh ngạc nhìn Đường Phong, “Cậu và cậu ta phi thường phi thường giống nhau, phương thức nói chuyện, tính cách, tính tình, còn có diễn xuất trong điện ảnh, đây cũng là lý do vì sao tôi kiên trì chọn cậu là người biểu diễn Fiennes.”

Robert cảm thán nói một câu: “Cậu quả thực chính là Fiennes chuyển thế, rất xin lỗi, tôi không có ý phủ định cậu, chỉ là hai người thực sự rất giống, phi thường giống.”

“Không, tôi rất vui vì có thể nghe thấy đánh giá như vậy, Fiennes là nhân vật truyền kỳ trong giới điện ảnh, song song anh ta cũng là mục tiêu cố gắng của tôi, anh nói như thế, tôi nghĩ đây là vinh hạnh của tôi.” Đường Phong nâng lên ly rượu cười, cậu thế nhưng tuyệt không chú ý có người ca ngợi Fiennes.

Người đã chết liền dễ bị thần hóa, khi Fiennes sống cũng chỉ là một diễn viên, một siêu sao Hollywood, thỉnh thoảng còn có thể bị một ít tờ báo tạp chí tìm cơ hội pha trò một phen tranh thủ quan tâm.

Thế nhưng sau khi Fiennes qua đời, Đường Phong nghe thấy cũng chỉ có Fiennes vĩ đại, thiên phú và truyền kỳ.

Quả thực là không giống cậu nữa rồi.

Không thể nghi ngờ, lực ảnh hưởng 《siêu sao 》mang đến to lớn vượt qua sức tưởng tượng của Đường Phong, khi Robert nghĩ cậu và Fiennes hết sức giống nhau, cũng sẽ có không ít người khác cũng nghĩ như thế.

Ví dụ như người đã từng là bác sĩ gia đình và là người yêu của Fiennes.