Edit: Huyết Vũ

Vũ: mệt gần chết với tổ hợp sinh nhật này T^T

Phiên ngoại 6: sinh nhật Albert.

Sinh nhật?

Ở trong trí nhớ của Albert, sinh nhật khi còn bé của anh là cái cớ cho đám người lớn tụ tập tiến hành hoạt động xã giao, cho rằng anh có thể dưới sự trợ giúp cầu nối của trưởng bối quen biết được đủ loại nhân vật trong giới.

Sau khi lớn lên, anh hoàn toàn nắm lấy quyền lợi trong tay đã không còn cần sinh nhật của mình đi tổ chức hoạt động xã giao, có thể anh là một người làm ăn khôn khéo, nhưng cũng sẽ không bởi vì một chút lợi ích liền làm ra chuyện tổn hại đến phẩm cách của mình, ví dụ như dựa vào party sinh nhật đi kết bạn.

Bởi vì sau khi lớn lên, anh đã không cần đi kết giao với những người khác.

Khi cô con gái Annie đột nhiên nói muốn giúp anh trải qua sinh nhật, Albert đích thật là có một chút kinh ngạc, anh đối với sinh nhật không có cảm giác gì, mua một cái bánh ga-tô cắm hai cái nến rồi nói ra nguyện vọng, ở trong mắt anh là một chuyện cực kỳ nhàm chán.

Nếu anh thực sự có nguyện vọng gì đó anh sẽ nghĩ hết mọi biện pháp đi thực hiện, mà không phải làm ra biểu tình ngây thơ lại buồn cười với một đống bánh mì và bơ sữa.

Chính anh từ trước đến giờ không hề có sinh nhật, nhưng đối với con gái anh cũng không cấm Annie mừng sinh nhật, mỗi năm đều để Annie tự đi chọn một món quà cho mình.

Thế nhưng từ khi quen được Đường Phong, loại tình huống này liền có chút thay đổi.

Hàng năm khi đến sinh nhật Annie đều sẽ chạy đến chỗ Đường Phong, Albert không phải người thích náo nhiệt, phần lớn thời gian anh đều là ở bên cạnh nhìn, nhìn Đường Phong và Annie cùng nhau tự làm bánh ga-tô trong ánh nắng buổi sớm, bọn họ nhìn qua rất vui vẻ, trên ngón tay dính đầy bột mì, bơ và chocolate đủ loại.

Còn hơn ăn bánh ga-tô, anh càng muốn liếm bơ sữa trên ngón tay Đường Phong.

“Đừng cho ba cái gì kinh hỉ, ba không thích kinh hỉ.”

Albert rất vui vì con gái anh sẵn lòng chúc mừng sinh nhật cho anh, nhưng anh không phải người sẽ bởi vì thân tình mà cảm động rơi lệ, càng không thích cái gọi là “Kinh hỉ”, đối với tất cả sự vật anh không thể đoán trước và nắm trong tay anh đều không thích.

Nếu Annie tổ chức party kinh hỉ gì đó cho anh, Albert có lẽ sẽ đem tất cả mọi người trên party kinh hỉ đuổi ra ngoài, thế nhưng nếu có Đường Phong ở bên trong, anh sẽ chỉ lưu lại một mình Đường Phong.

Về điểm này Albert vẫn luôn là một người kiên trì, sẽ không bởi vì thích một người mà thay đổi nguyên tắc của mình, nếu như ngay cả chính mình cũng đánh mất, như vậy sao có thể cho người khác đi yêu mình đây, bởi vì hắn đương sơ yêu ngươi hiện tại đều đã thay đổi không phải sao?

Vậy nên sau ngày đó Annie nói muốn chuẩn bị quà sinh nhật cho anh, ngoại trừ từ đầu có chút khá ngạc nhiên ra Albert cũng không đem chuyện này để ở trong lòng, thỉnh thoảng hỏi người phụ trách chăm sóc Annie một chút, sau đó biết Annie gần đây chỉ có chạy đến cửa hàng chọn một ít dây tơ lụa và vật phẩm trang sức nhỏ dùng để bọc quà.

Annie cho Albert kinh hỉ, đáng tiếc từng cử động của Annie Albert đều thấy rất rõ ràng, thế nhưng Albert đã nghĩ rồi, đến lúc nhận được quà vẫn là biểu hiện ngạc nhiên một chút, nếu không lần sau Annie gặp Đường Phong sẽ tố cáo với Đường Phong, mà mỗi lần Đường Phong vừa mở miệng giáo huấn anh, anh chỉ muốn che lại cái miệng của người đàn ông kia, làm một vài chuyện khác.

Cuộc sống mỗi ngày đều không thay đổi gì quá lớn, đương nhiên, luôn luôn sẽ có người cố gắng khiêu chiến quyền uy của anh, trong những người đó có hình cảnh lính mới non nớt cả gan làm loạn, cũng có thuộc hạ phía dưới hoặc là đối thủ lòng muông dạ thú rình mò vị trí của anh.

Có vài người làm vật phẩm điều hòa như vậy, cuộc sống mới không quá buồn chán.

Albert tựa ở trên sân thượng hưởng thụ gió biển mát mẻ, lúc này ở Bắc bán cầu đã là cuối mùa thu đầu mùa đông, phần lớn nơi đây đều bắt đầu lạnh lên, Albert không phải rất thích cảm giác lạnh giá, phần lớn anh đều trở lại hòn đảo tư nhân nhỏ ấm áp.

Anh cầm trong tay một chiếc máy tính bảng mở xem tin tức gần đây liên quan đến Đường Phong, sắp đến ngày lễ Giáng sinh, giống với kỳ nghỉ hè, mùa lễ Giáng sinh hàng năm đều là thời kì các bộ phim lớn giành giật phòng bán vé, vừa vặn trong mùa Giáng sinh này Đường Phong cũng có một bộ điện ảnh mới sắp chiếu.

Lúc này Đường Phong hẳn là đang chạy đi tuyên truyền chung quanh, vậy nên dù có nhớ người đàn ông kia cũng không có cách nào lập tức thấy đối phương, anh sẽ không đi quấy rối công việc của Đường Phong, đây là nguyên tắc cơ bản ở chung của bọn họ — tôn trọng lẫn nhau.

Đầu năm nay có một tân binh điện ảnh bởi vì có biểu hiện không tầm thường trong một bộ điện ảnh mà rất được hoan nghênh, mà một ít tạp chí giải trí lại đặc biệt thích đem những tân binh này lấy ra so sánh với Đường Phong, dù sao Đường Phong thành danh giống như một truyền kỳ, thăng tiến ổn định cực nhanh, gần như trở thành tấm gương cho mỗi một tân binh của giới giải trí.

Mỗi năm trong những người bị so sánh đều phải có Đường Phong, khác biệt chính là mỗi năm người bị đem ra so với Đường Phong đều không giống nhau, giống như tất cả mọi người đều mượn dính chút rìa của Đường Phong đến quảng cáo cho mình một lần.

Albert lạnh lùng cười, bên thân người ưu tú luôn luôn không hề thiếu người theo đuổi.

“Tu — ”

Điện thoại di động đột nhiên vang một chút, Albert tiện tay cầm lấy mở tin nhắn, người biết số di động tư nhân của anh chỉ có mấy người, Annie tự nhiên là một người trong đó.

【Ba ba thân ái, sinh nhật vui vẻ, hi vọng ba ba sẽ thích quà của con — vĩnh viễn yêu ba ba, Annie 】

Khóe miệng nhẹ nhàng cong lên, nếu không có tin nhắn của Annie, anh thiếu chút nữa đã quên hôm nay là sinh nhật anh, chỉ là lúc này Annie còn đang ở trường không có cách nào trở về, như vậy cái gọi là quà kia đang ở đâu?

Rất nhanh, không quá một phút Albert lại nhận được tin nhắn của Annie.

【Ba ba thân ái, quà của ba ba ở ngay trong phòng! Mau đi hưởng dụng đi! 】

Sẽ là quà gì đây, bánh ga-tô tinh xảo làm bằng tay, hay là một bữa cơm nhìn qua ngon miệng, nhưng bây giờ vẫn chỉ là buổi sáng hơn 10h mà thôi, cũng có thể là bữa sáng, tuy rằng anh đã dùng bữa sáng xong rồi.

Mặc kệ thế nào, nếu là quà con gái tặng chung quy cũng không thể bỏ mặc.

Nói thật, Albert đích thật không ôm bao nhiêu chờ đợi quá lớn đối với món quà của Annie, chờ đợi càng cao thường thường thất vọng càng lớn, vị trí và cuộc sống của anh quyết định tất cả và cho anh có cũng đủ nhiều, đã không có quá nhiều gì đó có thể khiến anh cảm thấy cực kỳ hứng thú hoặc là hưng phấn.

Một mình đi về gian phòng trên đảo nhỏ, lúc vào cửa Albert chú ý tới vệ sĩ phụ trách trông coi biệt thự và đám người hầu trong phòng đều không có biểu tình gì đặc biệt, như vậy Annie là nhờ ai đem quà vào phòng anh?

Tiến vào gian nhà đi lên phòng ngủ lầu hai, Albert thấy được một tấm biển treo trên cửa phòng mình: ba ba vĩnh viễn tuổi trẻ.

Khóe miệng khẽ nhếch, bé Annie của anh thật đúng là dụng tâm.

Tay đặt ở trên cửa nhẹ nhàng đẩy, ánh mắt Albert lập tức rơi vào bàn nhỏ bên cạnh gian phòng đặt ngoài sân thượng lộ thiên mặt hướng về phía biển, trên bàn còn đặt một chai rượu vang có quấn dây tơ tằm.

Đây có lẽ là món quà Annie đưa cho mình chăng?

Thế nhưng khi đi vào trong phòng chuẩn bị thưởng thức rượu ngon, Albert chú ý tới trong phòng tắm của mình truyền đến trận trận tiếng nước, mà trên giường lớn sạch sẽ ngăn nắp của anh cũng đặt một bộ quần áo gấp gọn, quần áo không thuộc về anh.

Đột nhiên ý thức được cái gì, Albert thoáng cái liền nở nụ cười, có lẽ điều này có thể giải thích vì sao vệ sĩ trên đảo và đám người hầu không nói cho anh là ai chạy vào phòng anh.

Đi tới cửa phòng tắm, Albert rất dễ dàng kéo lại cửa phòng tắm, người đàn ông đang tắm ở bên trong cũng không khóa cửa.

Bọt nước rơi trên gương mặt và trên cổ cậu, Albert không hề để ý tiến thêm một bước về phía trước, trước khi người đàn ông đưa lưng về phía anh xoay người tiến lên ôm lấy đối phương, thấp giọng cười khẽ: “Có thể tôi hẳn là nghiêm phạt đám người hầu và vệ sĩ, lại dễ dàng thả một người đi vào phòng tôi như vậy.”

“Này, anh muốn em bị bọn họ trừng chết sao?” Xoay người lại, Đường Phong cười lấy tay lau khuôn mặt một chút, “Quần áo của anh ướt hết rồi, ngài Albert.”

“Vậy nên em là món quà Annie tặng cho tôi hôm nay?” Albert cũng không có ý lui ra phía sau, thuận thế muốn ôm người kia.

Bất đắc dĩ khiêu khiêu mi, cậu cười nói: “Như vậy, anh có thích món quà này không?”

“Em biết tôi sẽ làm gì.”

Anh cho tới bây giờ cũng không là chính nhân quân tử gì đó, cũng không cần.

“Nể mặt em cả đêm vừa ngồi máy bay vừa ngồi thuyền, dịu dàng một chút thế nào?” Đường Phong cởi áo khoác ướt sũng của Albert, cậu luôn luôn không có cách nào cự tuyệt lời khẩn cầu của một cô bé.

Tuy bọn họ quan hệ qua lại đã nhiều năm, nhưng đây vẫn là lần đầu Đường Phong biết hôm nay là sinh nhật Albert, bởi vì trước đó Albert cũng không mừng sinh nhật.

Đường Phong rất vui cũng rất bằng lòng cậu có thể trở thành “Quà sinh nhật đầu tiên” về mặt ý nghĩa trong đời Albert.

Ánh nắng trên đảo rất ấm áp, nhưng đối mặt với gió biển thỉnh thoảng vẫn sẽ cảm thấy lạnh lẽo, khi ôm người kia vào lòng Albert đột nhiên hiểu ra, anh cảm thấy lạnh chẳng qua là vì cô đơn. . .

Có lẽ câu nói kia của Đường Phong nổi lên tác dụng, Albert đích thật là rất dịu dàng.

Trên chiếc giường rộng lớn mà mềm mại anh cúi đầu hôn người đàn ông nhìn qua có chút uể oải, bởi vì điện ảnh sắp công chiếu, mấy ngày nay Đường Phong cũng chạy đi tuyên truyền không ít, giống như Đường Phong nói, cậu là cả đêm vừa đi máy bay vừa du thuyền chạy tới.

Đường Phong không ngủ đủ sau một phen “Mệt nhọc” uể oải lại thỏa mãn ngủ thiếp đi, Albert an tĩnh ôm cậu, chỉ có lúc này anh mới cảm thấy sinh nhật cũng có một chút ý nghĩa.

Nếu như sang năm còn có thể nhận được món quà như vậy, anh nghĩ anh sẽ yêu sinh nhật.

 

Phiên ngoại 7: sinh nhật Charles ( thượng )

Vừa vặn tương phản với Albert, Charles là một phần tử theo chủ nghĩa ăn chơi thích náo nhiệt đồng thời cực thích party, sinh nhật mỗi năm đều tổ chức party để chúc mừng.

Sau khi quen biết Đường Phong, sinh nhật hàng năm của Charles đều là vào ngày sinh nhật sẽ cùng Đường Phong đơn độc hai người vượt qua, ngày đó cho dù Đường Phong công tác ở ngoài thường thường cũng sẽ đi máy bay gấp gáp trở về, mỗi lần đều đem Charles cảm động đến chết đi sống lại.

Thế nhưng sau thế giới hai người Charles vẫn như cũ sẽ mở party sinh nhật, chỉ là Đường Phong từ trước đến nay không thích quá náo nhiệt ầm ĩ xôn xao, đồng thời thân là nhân vật nổi danh Đường Phong cơ bản sẽ không tham gia party, đương nhiên Đường Phong cũng sẽ không ngăn Charles mở party, dù sao con gấu kia thích náo nhiệt như thế.

Năm nay lại có chút khác, party sinh nhật chậm lại vài ngày mới có thể tổ chức như trước kia đột nhiên lại cử hành cùng ngày sinh nhật Charles, mà nguyên nhân phi thường giản đơn, bởi vì tháng trước Đường Phong gọi điện thoại nói phải đi Nam Cực quay chụp một bộ phim tài liệu, trong khoảng thời gian ngắn là không có biện pháp trở về, ngay cả sinh nhật Charles cũng sẽ vắng mặt.

Đây là lần đầu khi hai người bọn họ quen nhau, trong ngày chúc mừng sinh nhật Charles không có Đường Phong.

Trong không khí nhảy lên âm nhạc tiết tấu rõ ràng, DJ đội mũ lưỡi trai càng không ngừng dùng hai bàn tay của mình duy trì lửa nóng của party, dưới ánh đèn rực rỡ là đủ loại người mẫu mỹ nữ mặc bó sát người càng không ngừng vặn vẹo thân thể xinh đẹp của bọn họ.

Nơi này có người mẫu đẹp nhất Manhattan, có người gọi là tầng lớp thượng lưu thích lưu luyến đủ loại party, nơi này là party sinh nhật của Charles.

“Tôi nói Charles, đây chính là party sinh nhật của anh, lẽ nào anh chuẩn bị cả đêm ngồi ở chỗ này uống rượu, sau đó thờ ơ nhìn cảnh đẹp trước mắt?” Ngồi ở bên cạnh Charles chính là con trai của một ông chủ trong giới kinh doanh bản địa Manhattan, con ông cháu cha công tử bột, party sinh nhật lần này của Charles là người này phụ trách.

“Thế nào, cậu có ai để giới thiệu sao?” Charles tiện tay duỗi ra, vệ sĩ bên cạnh lập tức đi tới đưa xì gà lên.

Anh hung hăng hút ngụm xì gà, cũng không gấp gáp phun ra khói thuốc, khiến khói thuốc lưu chuyển một chút qua đi trong khoang miệng rồi mới chậm rãi phun ra.

“Đương nhiên rồi!” Adam còn nhớ bố từng nói, nhất định phải khiến vị đại gia này thoả mãn vui vẻ, nếu không cũng đừng nghĩ muốn tiến nhập tầng quản lý công ty.

Adam chỉ vào mấy người đẹp cách đó không xa đang tùy ý nhảy múa trên sân nhảy hình tròn: “Ở giữa kia, hiện tại là nữ minh tinh đài truyền hình XX dốc sức nâng đỡ, đã có một bộ phim truyền hình được chiếu, nhân khí khá cao, cô ta cũng rất đẹp.”

“Tôi không có hứng thú với phụ nữ.” Lại hút một ngụm xì gà, Charles cảm thấy ở đây thực sự là bí bức muốn chết, nhưng có thể là tâm tình của anh quá tệ, anh cần một chút phóng túng, một chút không khí mới mẻ.

Cầm lấy ly rượu uống một ngụm champagne, Charles biết tâm tình tệ hại lúc này của anh là từ đâu tới, người đàn ông đáng ghét kia cư nhiên vắng mặt sinh nhật của anh mà nhào vào vòng tay công việc, điều này làm cho anh cảm thấy địa vị của mình đang thẳng tắp giảm xuống, anh đường đường là Charles cư nhiên ngay cả công việc của Đường Phong cũng không bằng.

Adam lập tức nói tiếp: “A, ở đây ngoại trừ có phụ nữ đương nhiên còn có vài gã không tệ.”

Tuy Charles vẫn luôn nổi danh là thiếu gia trăng hoa, nhưng mấy năm gần đây chỉ có danh tiếng ở ngoài, chứ hầu như không ai nhìn thấy kẻ phong lưu ngày xưa này trái ôm phải ấp nữa.

Có người nói Charles mắc bệnh gì đó không thể nhìn người, cũng có người nói Charles đã có người trong lòng, thế nhưng phần lớn mọi người rất hoài nghi trên thế giới này lại có người nào có thể khiến Charles thay đổi thái độ.

“Thấy tên mặc Âu phục xám sậm kia không, dáng dấp và vóc người đều phi thường tốt, cậu ta là một người mẫu, anh biết đấy, nếu anh có thể liên hệ chụp ảnh một vài tạp chí lớn cho cậu ta, hoặc giới thiệu cậu ta đi quen mấy nhà thiết kế nổi tiếng, cậu ta tuyệt đối sẽ lập tức cởi một thân quần áo kia nằm ở trước mặt anh mặc cho anh chơi.” Adam tận hết sức lực giới thiệu.

Charles thiếu thiếu hăng hái quét mắt, vóc người nhìn qua không tệ, dáng dấp cũng tốt, người cũng còn trẻ, giống một cái bình hoa đi ra từ sản xuất dây chuyền, căn bản không nhấc nổi hứng thú của một người thích đồ cổ.

Thấy ánh mắt Charles cao như vậy, ai cũng chướng mắt, Adam chỉ có thể nói bóng nói gió hỏi: “Mái tóc vàng của cậu ta rất đẹp, tưởng tượng một chút chúng nó tản ra giữa đệm chăn màu trắng xem.”

Charles bĩu môi, nói rằng: “Tôi thích tóc đen.”

“Ồ, kỳ thực ở đây có mấy người mẫu và minh tinh Nhật Hàn.”

“Trung Quốc.”

Adam một bên gật đầu phụ họa nói: “Không sai, bọn họ rất có hương vị thần bí.” Một bên tìm kiếm mấy người mẫu người Hoa ở chỗ nào trên party.

“Xem, bên kia có một, hơn nữa nhìn qua không có chuyện gì làm, thằng nhóc cô đơn tịch mịch chỉ cần một ly rượu champagne.”

Charles không nghe Adam nói, toàn bộ đầu óc của anh đều là chuyện Đường Phong cư nhiên vì công việc mà không đến mừng sinh nhật anh, trong lòng nghẹn khuất nói không nên lời, từ tháng trước sau khi nghe điện thoại anh đã rất quyết tâm không gọi điện thoại cho người đàn ông kia, kiên quyết muốn cho Đường Phong hiểu ra không nên lạnh nhạt với anh.

Thế nhưng Charles quên, kỳ thực trên cơ bản đều là anh mỗi ngày gửi tin nhắn hoặc là gọi điện thoại quấy rầy Đường Phong.

Kết quả chính là, cho tới bây giờ bọn họ cũng không hề gọi một cú điện thoại cho nhau.

Chết tiệt, vì sao mỗi lần chủ động gọi điện thoại đều là anh.

Vì sao Đường Phong có thể chịu đựng không liên hệ với anh?

Hôm nay là sinh nhật anh, sinh nhật của Charles anh, vì sao anh phải ngồi đây giống như “Oán phu” bị vứt bỏ một mình uống rượu hút thuốc hậm hực không vui?

Không sai, anh phải vui vẻ, anh là Charles, anh chính là công tử trăng hoa Charles!

“Tìm mấy người phương Đông đến khiêu vũ.”

Người đàn ông cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, còn chưa tới 9h, phỏng chừng party sinh nhật của Charles cũng chỉ mới bắt đầu không lâu.

Vừa nghĩ một tháng này Charles cũng không gọi điện thoại cho cậu, Đường Phong liền nhịn không được cười khổ, rõ ràng lớn lên y như con gấu, thế nào còn có thể làm trò không được tự nhiên như vậy.

Thế nhưng nếu Charles không chủ động liên hệ với cậu, Đường Phong thẳng thắn cũng không đi liên hệ Charles, ngoại trừ gọi điện thoại về sau anh còn có biện pháp khác có thể biết Charles gần đây đều đang làm những gì.

Party sinh nhật, đích thật là phong cách Charles.

Mỗi năm trước đó Đường Phong đều sẽ đơn độc ở cùng Charles, chỉ là năm nay vừa vặn phải đi Nam Cực quay một cuộn phim tài liệu, cậu là một người nhiệt tình yêu thương công tác hơn nữa có trách nhiệm, nhưng song song cũng là một người coi trọng gia đình, sao Charles lại đơn giản tin lời nói dối cậu cư nhiên ngay cả công việc và gia đình đều không thể cùng lúc cân bằng?

Kỳ thực cậu chỉ là muốn cho Charles một cái kinh hỉ mà thôi, có thể Charles sẽ tức giận, nhưng không có vấn đề gì, cậu có biện pháp khiến con gấu kia từ gấu hoang rừng rậm biến thành gấu nhồi bông đặt ở đầu giường.

Nhưng cũng có một nguyên nhân, đó chính là Đường Phong rất muốn xem một chút party sinh nhật của Charles là bộ dáng gì, thỉnh thoảng tham gia một ít party hẳn là cũng không tệ.

Hi vọng kinh hỉ đừng biến thành kinh hách là tốt rồi.

Cửa party có mấy người vạm vỡ trông giữ, mấy người này quanh năm đi theo bên người Charles đối với Đường Phong tuyệt đối không lạ, vậy nên khi Đường Phong quang minh chính đại đi tới, mấy con người cao lớn lập tức thẳng tắp thân thể, ánh mắt lấp lánh làm lễ chú mục với Đường Phong, còn kém kêu một tiếng “Phu nhân” nữa thôi.

Đường Phong nhanh chóng đi vào, cậu thật đúng là sợ bọn người kia loạn gọi cậu.

Đi vào party ánh đèn mờ tối và âm nhạc ầm ĩ, náo nhiệt phi thường, có lẽ là do ánh đèn khá tối, cũng không có mấy người chú ý tới Đường Phong, liếc mắt nhìn qua đều là tuấn nam mỹ nữ, cũng không biết Charles lúc này đang ở chỗ nào.

Thế nhưng rất nhanh liền có người kề sát vào một phương hướng riêng nào đó, trong đám người cũng lục tục bộc phát từng đợt tiếng hoan hô, khi Đường Phong còn đang nghi hoặc liền thấy một vài người mẫu trẻ tuổi nhảy lên sân khấu party, thân thể bọn họ lắc lư theo âm nhạc, trong tiếng huýt sáo của khán giả bắt đầu xé quần áo.

Lúc này Đường Phong thấy được con gấu ngốc Charles kia, mặc kệ ở nơi nào đều thấy được Charles mặc Âu phục màu xám nhạt cũng nhảy lên sân khấu theo, một bên ở trên đó hô to trong tiếng ồn ào của đoàn người cùng mấy người mẫu kề sát người nhảy múa.

Đường Phong hơi nhíu mày, ở bên rìa đoàn người khoanh tay nhìn, nhìn qua con gấu lớn siêu ngốc Charles này trái lại chơi rất vui vẻ.

“Hôn đi! Hôn đi!” Không náo nhiệt không khác người không bỏ qua, trong đám người không ngừng phát sinh tiếng ồn ào và tiếng huýt sáo.

Trong đó một người mẫu nam hầu như lập tức dán tới Charles, giống như bạch tuộc trong biển rộng ôm Charles không buông, nhiệt tình lại chủ động hôn lên Charles, tốc độ của người mẫu kia quá nhanh, đến nỗi khi Charles phản ứng tới đều đã miệng đối miệng, chỉ là Charles lúc này còn không có ý muốn quá trớn, anh rất nhanh đẩy ra thằng nhóc nhiệt tình quá mức này, dù miệng đã ma sát miệng cũng không kéo ra được một chút nhiệt tình.

Dây thần kinh nào đó của người đàn ông dưới đài nào đó nhảy một chút.

Đường Phong đi qua đoàn người đi về phía sân khấu, bắt đầu có người phát hiện sự tồn tại của đại minh tinh này, mặc dù tiếng nhạc vẫn rất ầm ĩ, nhưng một tiếng thét chói tai hai chữ “Đường Phong” vẫn rất rõ ràng.

 

Phiên ngoại 8: Sinh nhật Charles ( hạ )

Khi Charles đang mờ mịt thấy Đường Phong ở trong đám người, trong óc anh toát ra câu đầu tiên chính là: xong đời.

Ý nghĩ thứ hai là: Bảo bối Đường Phong đáng yêu của anh quả nhiên vẫn là từ xa vạn dặm đến chúc mừng sinh nhật anh, cuộc đời này có người đàn ông tốt am hiểu ý người mặc dù không xuống được nhà bếp nhưng lên được giường như vậy, thực sự là may mắn đã tu luyện ba đời ba kiếp của Charles anh.

Nhưng hiện tại cũng không phải lúc cảm khái, không phải sao?

“Ôi, đại minh tinh của anh!” Mở hai tay, Charles hướng về phía Đường Phong lộ ra dáng cười anh tự cho là quyến rũ nhất, thuận tiện dùng mắt sai người mau chóng đem mấy người mẫu trên đài kéo xuống, nghìn vạn lần đừng tăng thêm phiền phức cho anh.

Mặc dù cũng có lúc anh muốn cho Đường Phong ghen một chút, thế nhưng dùng lý trí phân tích đến xem, kết quả để Đường Phong tức giận ghen ghét chính là tiện nghi cho hai tên đàn ông nào đó, đây thật đúng là chuyện khiến người phát điên không phải sao?

Khi anh nỗ lực khiến Đường Phong nhớ anh, luôn sẽ có họ Lục nào đó da mặt dày, tà ác, âm hiểm giả dối cùng với biến thái nào đó có con gái còn đi dụ dỗ khắp nơi nhảy ra, dùng viên đạn bọc đường của bọn họ đem Đường Phong lừa tới, trực tiếp khiến Đường Phong đem anh quên đến trảo oa quốc.

“Thực sự là party náo nhiệt, Charles.” Đường Phong đi tới phía dưới sân khấu, tiếng nhạc có chút ầm ĩ, bọn họ phải đến gần mới có thể nghe thấy hai bên nói chuyện.

“Anh nghĩ em sẽ không thích nơi náo nhiệt quá mức này, thân ái, sự xuất hiện của em thực sự là khiến anh kinh hỉ!” Mở hai tay, Charles đang muốn nhảy xuống ôm đại minh tinh đã lâu không gặp của anh một cái.

Thế nhưng Đường Phong đã trước một bước nhảy lên sân khấu, cậu nhìn qua tao nhã như vậy, luôn luôn đem mỉm cười hiền lành đặt trên miệng, thế nhưng hiện tại, đối với Charles mà nói nụ cười này thấy thế nào lại có chút. . . Đáng sợ.

“Anh xác định sự xuất hiện của em đối với anh mà nói không phải kinh hách mà là kinh hỉ? Ngài Charles thân ái của em, hi vọng em không làm phiền anh vui vẻ cùng. . . Các bạn.” Con mắt hơi chút liếc xuống mấy người mẫu nam trẻ tuổi, cho dù động tác rất nhẹ, nhưng lại giống như cái búa cực lớn nện ở trên ngực Charles.

Lúc đầu có chút chấn đau nhức, nhưng sau lại có chút đắc ý nho nhỏ nói không rõ, Đường Phong bảo bối của anh nhất định là ghen tị, anh thật vui vẻ, anh thật hạnh phúc.

“Sao có thể thân ái, em biết đấy, em đối với anh chính là cả đời, không, kiếp sau, kiếp sau nữa, kiếp sau nữa nữa. . . Trân bảo!” Không mặt không da thổ lộ.

Muốn đem chuyện vừa rồi coi như chưa từng xảy ra sao?

Mặc kệ là cố ý hay vô ý, ai bảo lại để Đường Phong thấy chứ?

Nói chung là tận mắt nhìn thấy, liền không thể coi như chưa từng xảy ra.

“Sinh nhật vui vẻ Charles, em nghĩ em phải tặng chút quà sinh nhật cho anh, hi vọng anh sẽ thích.” Đường Phong cười đến dịu dàng.

Sống lưng Charles bắt đầu đổ mồ hôi, dáng cười cũng có chút cứng ngắc, anh thử hỏi: “Thân ái, không biết. . . Quà năm nay là cái gì vậy, ha ha, anh biết rồi, em là muốn cho anh một nụ hôn đúng không?”

Đường Phong đến gần, hầu như ngực dán ngực với Charles, nhưng động tác của cậu lại không quá mức thân thiết, người ở bên ngoài xem ra giống như là vì tiếng nhạc ầm ĩ mà phải tới gần nói chuyện, nhưng lại có chút mờ ám không rõ, người xem tâm ngứa.

Cậu ở bên tai Charles nói rằng: “Anh thích thoát y vũ, em có thể nhảy một điệu thoát y vũ ở ngay tại đây cho anh, đương nhiên, em vừa thấy ở đây có một cậu thanh niên không tệ, làm hồi báo em nghĩ em có thể hôn cậu ta.”

“Anh không cảm thấy đó là một ý kiến hay, thân ái.” Charles chớp chớp mắt, hai tay cầm cánh tay Đường Phong, “Thoát y vũ của em chỉ có thể nhảy cho anh xem. Những người khác ai dám xem anh liền móc mắt người đó xuống.”

Đường Phong tượng trưng cởi hai chiếc cúc áo sơ mi.

Cầm lấy tay Đường Phong, Charles cười dài nói rằng: “Thân ái, ở đây thực sự là quá ồn.”

Người nào đó đương nhiên sẽ không biểu diễn thoát y vũ hiện trường trực tiếp, cũng mặc cho Charles lôi kéo đi qua đoàn người rời khỏi party.

Charles trực tiếp lôi kéo Đường Phong đi vào thang máy, tuy rằng trong thang máy có nhân viên phục vụ thang máy cho khách, nhưng Charles rất không khách khí trực tiếp đẩy đối phương ra ngoài.

“Lát nữa có thể có bảo vệ tới không?” Đường Phong dựa lưng trên vách thang máy.

Sau khi rời khỏi party náo nhiệt đột nhiên liền trở nên an tĩnh, an tĩnh có thể nghe thấy tiếng hít thở rất nhỏ của hai bên, Charles cảm thấy đầu mình giống như đang hạ nhiệt độ rất nhanh, nguội lạnh có chút đáng sợ.

“Anh chỉ là có chút. . . Đau lòng, em biết đấy, sinh nhật không có em anh giống như một đứa trẻ không thể ăn bánh ga-tô, sẽ hoảng sợ, trong lòng khó chịu, sẽ phi thường khó chịu.” Dựa theo đủ loại trải nghiệm trước đó đến xem, chủ động nhận sai cộng thêm giả đáng thương là biện pháp đối phó với Đường Phong tốt nhất.

Charles chớp chớp mắt, động tác này phát sinh trên thân một người đàn ông cao lớn khó tránh khỏi có chút không phù hợp, nhưng chính loại không phù hợp này lại xây dựng một loại hiệu quả hài kịch khiến người ta cười.

“Nước bọt chảy kìa.” Đường Phong chỉ chỉ môi mình.

“Anh tuyệt đối không phải cố ý.” Nhanh lấy tay lau lau miệng, hai tay Charles tạo thành chữ thập một bộ đáng thương khẩn cầu tha thứ.

“Em chỉ là muốn cho anh một cái kinh hỉ, không nghĩ tới cư nhiên thành kinh hách.” Đều đã là người trưởng thành hiểu rõ đôi bên, Đường Phong đương nhiên cũng sẽ không thực sự hiểu lầm Charles, hoặc là nói vài lời thương tổn lẫn nhau chỉ vì xả giận.

Xả giận có rất nhiều phương pháp, nhưng nói lời ác độc tuyệt đối là một loại tệ hại nhất.

“Không không không, sự thực là anh phi thường vui vẻ, thẳng đến lúc này anh vẫn không thể tin em ở ngay trước mặt anh, thân ái, em chính là như thế. . .”

Charles còn chưa tiến lên ôm lấy Đường Phong, người sau cũng đã đi tới một tay túm lấy Charles đặt ở trên vách tường, thang máy càng không ngừng đi lên phía trên.

“Bảo bối, em thật thô bạo.” Mở hai tay, Charles một bộ chờ bị chà đạp.

“Vậy anh thích em thô bạo không?” Sờ sờ con mắt, khóe môi lộ vẻ ý cười thấy thế nào cũng có chút tà khí, Đường Phong như vậy thật khiến người ta cảm thấy hưng phấn.

Charles còn chưa trả lời, hai tay Đường Phong đã đặt ở trên cổ áo sơ mi mở một chiếc cúc của Charles, chỉ cần dùng sức xé xuống, cúc áo này liền nhanh chóng rơi trên mặt đất.

“Ôi, thật tuyệt.” Nhịn không được hít sâu một hơi, Charles nắm tay Đường Phong dán lên ngực mình, lòng bàn tay đối phương giống như ngọn lửa đang thiêu đốt khiến anh cảm giác được từng đợt đau đớn, đau đớn này chọc đau thần kinh của anh, huyệt thái dương từng đợt nảy lên.

Thoải mái khiến Charles nhịn không được hơi ngẩng: “Bảo bối, mau sờ anh. Anh thích cảm giác này.”

“Em không thích anh hôn môi với người khác, nhất là khi em thấy.” Có chút thô lỗ túm lấy tóc gáy Charles, Đường Phong cắn lên môi anh.

Hai cánh môi lấy tư thái ma sát nguyên thủy, không có dịu dàng và kỹ xảo tận lực xây dựng, lực đạo bất ngờ câu dẫn ra dục vọng ngủ say sâu trong nội tâm mỗi người, giống như cuồng phong cuộn lên sóng lớn trên biển rộng, giống như bão cát tùy ý kéo đi tất cả trong sa mạc, giống như con ngựa hoang tự do tùy ý phi nhanh trên thảo nguyên.

Hầu kết chuyển động trên dưới, huyệt thái dương nảy lên giống như nhịp trống mất kiểm soát khiến người ta nóng nảy bất an.

Đường Phong gắt gao đè lấy Charles, hai tay cậu ôm đầu Charles, mà Charles còn lại là gắt gao nắm cánh tay cậu, nhiệt độ theo thân thể và môi ma sát mà không ngừng thăng cao, cái lưỡi mềm mại trong khoang miệng đang tiến hành một hồi tranh đấu giữa đàn ông và đàn ông, tiến công, phòng thủ lẫn nhau, chẳng ngại quấn lấy nhau, có đôi khi kịch liệt đều có chút khó có thể hô hấp.

“Đinh —— ”

Thang máy đến tầng cao nhất, cửa chậm rãi mở.

Hai tay Charles cầm cánh tay Đường Phong cố sức trượt xuống chung quanh, da và da ma sát ở trong không khí nổi lên ngọn lửa vô hình, Đường Phong hơi run một chút, chỉ trong nháy mắt ngây ngẩn như thế đã bị Charles ôm lấy thắt lưng đi ra thang máy.

Trên hành lang có người không?

Mặc kệ nó.

“Em muốn rửa sạch nó.” Đường Phong vòng lên cổ Charles, nói một câu rồi liếm liếm đôi môi của người kia đã bị mình cắn đến đỏ bừng.

Dịu dàng như vậy, gần như khiến Charles nhũn chân ngã xuống.

“Chúng nó là của em, anh là của em, mỗi một chỗ đều là của em.”

Hai thân thể đàn ông nóng như lửa trăn trở đi tới gian phòng duy nhất trên tầng trên cùng, lúc vào cửa Charles còn không quên đá một cước lên cửa đóng cửa lại.

“Phòng ngủ, phòng khách, phòng bếp hay phòng tắm?” Khó có được quan tâm, Charles hỏi.

Đường Phong cởi đai lưng của Charles: “Vì sao không thể là sân thượng?”

“Ý kiến hay, anh thích, thế nhưng em không sợ bị người thấy sao?” Một bên thở gấp, một bên động tác lưu loát cởi áo của Đường Phong.

Nhẹ nhàng cắn vành tai Charles, hơi thở ấm áp vào ban đêm thực sự đáng sợ: “Anh thế nhưng là Charles, không phải sao?” Giống như ác ma nói nhỏ.

Tâm hư vinh đàn ông của Charles được thỏa mãn cực độ, trong nháy mắt nổ tung.

Lúc này đã chẳng có gì để nói, hành động có thể chứng minh tất cả.

Ngâm mình trong ban đêm thành thị làm tình là cảm giác gì?

Làn gió mát mẻ, không khí trong veo toát ra ở đầu lưỡi, bọn họ phải dựa vào nhiệt độ cơ thể của nhau để sưởi ấm, cảm giác khi ôm lẫn nhau phi thường tốt, không có người chung quanh và đủ loại mê hoặc quấy rầy, sau khi tâm bình tĩnh xuống, phát hiện có thể có đối phương làm bạn khiến cho bọn cảm thấy rất ấm áp.

Bầu trời rất rộng, mặt đất cũng rất rộng, nhưng trong lòng lại tràn đầy không có một chút trống rỗng.

“Sinh nhật vui vẻ, Charles.”

Charles cười hôn cái trán đầy mồ hôi của người kia, em chính là món quà sinh nhật tuyệt nhất.

Hi vọng sang năm, năm sau nữa, mỗi một năm kế tiếp đều có thể nhận được quà sinh nhật như vậy. . .

 

Phiên ngoại 9: sinh nhật Lục Thiên Thần ( thượng )

“Tíc tắc tíc tắc —— ”

Thời gian từng giây qua đi, trong căn phòng an tĩnh đến có chút khiến người ta sản sinh thính giác ảo, tần suất bên tai vẫn ong ong ong giống như TV mất tín hiệu.

Cơm nước trên bàn tỉ mỉ chuẩn bị đã lạnh đến triệt để, miếng thịt bò bít tết chín bảy phần đã nguội lạnh lẳng lặng nằm ở trên đĩa sứ trắng, sớm đã không còn nóng hổi tươi mới như mấy giờ trước, chỉ là người đàn ông ngồi ở trước bàn lại cảm thấy không khí càng ngày càng oi bức.

Lục Thiên Thần cố sức kéo kéo cà- vạt, cà- vạt màu lam này chính là năm trước anh và Đường Phong cùng nhau đến Hồng Kông chọn, làm quà sinh nhật Đường Phong tặng cho anh.

Hít sâu một hơi, Lục Thiên Thần không biết đã là lần thứ mấy nhìn đồng hồ trên cổ tay, chỉ là còn không chờ anh nhìn lúc này là mấy giờ, đồng hồ treo trên vách tường liền phát sinh tiếng vang hừng đông.

“Thùng thùng —— ”

Đã 12h, sinh nhật của anh, coi như là triệt để qua đi.

Trên chỗ ngồi đối diện vẫn như cũ không có một bóng người, Lục Thiên Thần cũng không phải rất lưu ý sinh nhật, có mừng sinh nhật hay không đối với anh mà nói không có ý nghĩa gì, nhưng mấy năm gần đây anh vẫn rất thích sinh nhật, bởi vì trong mấy ngày trước sau sinh nhật này Đường Phong sẽ luôn buông mọi việc ở lại bên anh.

Lục Thiên Thần cầm lấy dao ăn cắt miếng thịt bò đã nguội lạnh, chỉ là anh không hề muốn ăn gì nữa.

. . .

. . .

“Giảm sốt rồi.” Ngồi ở bên giường, Đường Phong cầm lấy nhiệt kế nhìn thoáng qua, nhiệt độ cơ thể đã hạ xuống bình thường.

“Chú Đường, cảm ơn chú đã chăm sóc con.” Cô bé thường ngày vui vẻ giống như là quả cà ủ rũ đánh phấn trắng.

Đường Phong cười sắp xếp chăn đệm cho Annie, nói rằng: “Nghỉ ngơi cho khỏe, ngày mai sẽ tốt lên, ba ba con hẳn là ngày mai cũng có thể chạy tới đây.”

Vừa nghe Đường Phong nhắc tới Albert, Annie liền chu miệng: “Ba ba nếu như biết con lại làm phiền chú, nhất định sẽ mắng con.”

“Cô bé ngốc, đều đã phát sốt đến gần 39 độ cũng không biết gọi một cú điện thoại, nếu không phải chú đi ngang qua Hồng Kông tới tìm con, con chẳng lẽ còn muốn tự đem mình chết cháy sao?” Đường Phong trong nháy mắt nhẹ nhàng búng lên trán Annie, người sau “Ôi” một tiếng vội bưng chỗ bị Đường Phong búng lên, giống như làm nũng nói rằng: “Đau mà, chú Đường.”

Cô bé tuổi còn nhỏ mà đã bắt đầu rời khỏi ba ba tự mình đi học ở ngoài, người ở bên ngoài nhìn vào độc lập tự chủ này, kỳ thực cũng chỉ là một đứa trẻ 8 9 tuổi mà thôi.

Chỉ là ở trước mặt Albert, Annie vĩnh viễn đều là hình dạng Albert thích, độc lập, kiên cường, tự chủ, cũng chỉ có lúc ở trước mặt Đường Phong, Annie mới có thể lộ ra một ít tâm tính cô gái nhỏ, thường thường hay làm nũng với Đường Phong, hưởng thụ một chút cảm giác được nuông chiều.

Đôi bố con thú vị này thường xuyên khiến Đường Phong cảm thấy rất bất đắc dĩ lại rất kính nể, Albert không phải không thương Annie, chỉ là tình yêu đối với Annie đều thể hiện trên phương diện bồi dưỡng Annie, Albert không hy vọng con gái mình giống như các cô bé khác không có năng lực tự bảo vệ mình, công chúa được bảo hộ trong tháp ngà voi ở trong mắt anh chỉ qua là con chim thú nuôi được người nuôi nhốt, một ngày rời khỏi cái lồng lộng lẫy cũng chỉ có phần bị thợ săn giết.

Đường Phong còn từng tranh chấp với Albert về vấn đề giáo dục Annie, cậu nghĩ yêu cầu của Albert đối với một cô bé là quá nghiêm ngặt, thế nhưng ở điểm này Albert lại mười phần kiên trì, cũng sẽ không bởi vì Đường Phong phản đối mà lui bước.

【Nếu có một ngày tôi mất, ai sẽ bảo hộ con bé? Trên thế giới này người có thể bảo hộ con bé cả đời chỉ có chính con bé, dù là chồng tương lai của con bé cũng không thể hoàn toàn tin tưởng. 】

Từ đó Đường Phong cũng không thể nói gì hơn, cậu tôn trọng sự lựa chọn của Albert, hơn nữa Annie cũng không có bởi vậy mà oán giận bố mình chút nào.

Chỉ là có đôi lúc, Đường Phong vẫn sẽ lặng lẽ quan tâm Annie, dù sao một khi tuổi thơ qua đi liền sẽ không có nữa.

“Chú Đường, chú cũng mau đi nghỉ ngơi đi, đã hơn 12h rồi.”

“Ừ.”

Chờ một chút —— hơn 12h?

Đường Phong nhìn đồng hồ đeo tay của mình, bỗng dưng trong lòng lạnh lẽo, không xong rồi. . .

“Chú Đường, làm sao vậy?” Cô bé nhạy cảm cảm thấy được dị dạng chợt lóe mà qua trên khuôn mặt người đàn ông kia.

“Không có việc gì, chỉ là không nghĩ tới thời gian trôi qua nhanh như vậy.” Âm thầm thở dài ở trong lòng, Đường Phong sau khi an trí Annie xong liền tắt đèn rời khỏi gian phòng.

Hôm nay vốn là từ Singapore bay đến Hồng Kông đổi máy bay lại đến thành phố S, dự tính buổi chiều 4 5h là có thể tới thành phố S, chỉ là trong mấy giờ đổi máy bay Đường Phong thuận tiện đến xem Annie, không nghĩ tới Annie lại phát sốt nằm ở nhà.

Như thế vừa ngừng lại, máy bay bỏ lỡ, ngay cả sinh nhật của người đàn ông kia cũng lỡ mất.

“A —— Đường Phong, mày là đồ ngốc, gặp rắc rối rồi!” Ngồi ở phòng khách cảm thấy đau đầu, cậu cố sức vỗ vỗ trán mình, ngẩng đầu liền thấy một cái hộp đóng gói tinh xảo đặt trên bàn, đó là quà cậu mua cho Lục Thiên Thần.

Năm ngoái tặng người đàn ông kia một cái cà- vạt, năm nay mua một cái dây lưng, dựa theo lời Lục Thiên Thần mà nói, anh thích trên người mỗi ngày đều có vật phẩm Đường Phong tặng.

Nhưng mấy món quà này đều không thể bằng cậu ở bên Lục Thiên Thần, Đường Phong rất nhanh cầm lấy điện thoại đặt vé máy bay bay tới thành phố S sớm nhất.

Hôm sau sau khi Albert tới, Đường Phong dặn dò vài câu liền lên máy bay rời đi.

Phải bổ cứu như thế nào đây? Người đàn ông ngồi trên máy bay nhìn trận trận biển mây màu trắng liên miên vô tận ngoài cửa sổ xuất thần, ngay cả tiếp viên hàng không nói chuyện với cậu cậu cũng không nghe thấy.

Tiếp viên hàng không lại hô một lần: “Ngài Đường, ngài có muốn gọi món không?”

“Ừ, được, cảm ơn.” Vội vội vàng vàng đi ra cũng chưa ăn sáng, Đường Phong vẫn là lấp đầy bụng trước đã, lúc lật xem thực đơn cậu đột nhiên có một ý nghĩ bổ cứu.

Xuống máy bay đầu tiên là gọi điện thoại hỏi thư ký bên người Lục Thiên Thần, thuận tiện căn dặn đối phương đừng nói cho Lục Thiên Thần cậu đã tới thành phố S, biết ngày hôm nay Lục Thiên Thần vẫn như thưòng ngày tới công ty đi làm, Đường Phong liền trực tiếp ngồi xe đi tới tập đoàn Thiên Thần.

. . .

. . .

Sáng sớm xử lý mấy văn kiện, sau đó cũng không có việc gì quá lớn, kỳ thực đến công ty đi làm cũng chỉ là một thói quen thôi.

Ngón tay nhẹ nhàng gõ lên bàn, Lục Thiên Thần nhìn điện thoại bàn đặt ở trên bàn, người đàn ông kia không biết vì sao không đúng lúc chạy tới mừng sinh nhật anh, chỉ là lấy cá tính của Đường Phong không có khả năng ngay cả một lời giải thích cũng không có.

Lẽ nào đã xảy ra chuyện gì?

Cũng không phải, nếu thực sự xảy ra chuyện gì, Albert và Charles khẳng định sẽ có động tác.

Tuy rằng ngay từ đầu rất không thích ứng cuộc sống bốn người, nhưng về lâu về dài cũng từ từ quen, bốn người bọn họ lấy Đường Phong làm trung tâm, dần dần hình thành vòng tròn sinh hoạt và công tác, giúp đỡ lẫn nhau, ngoại trừ cảm tình ban đầu khiến người ta xúc động xung động ra, hiện tại phần quan hệ này càng thêm trôi chảy.

Lục Thiên Thần đang chuẩn bị gọi điện thoại hỏi người đại diện tiểu Vũ bên người Đường Phong một câu, thế nhưng khi anh vừa mới chuẩn bị cầm lấy điện thoại điện thoại liền vang lên.

Anh ấn phím nhận nghe, là tiếng của thư ký: 【chủ tịch Lục, đồ ăn gọi ngoài của ngài tới rồi. 】

“Tôi đâu có gọi đồ ở ngoài.”

【Bởi vì ống nước của nhà hàng công ty hôm nay bị hỏng, vậy nên tôi đã giúp ngài gọi một phần cơm ngoài, ngài xem có được không? 】 trước khi Lục Thiên Thần dập điện thoại thứ ký liền giải thích.

“Vậy đưa vào đi.” Dù sao Lục Thiên Thần cũng không biết buổi trưa hẳn là tìm ai cùng đi ăn, không có tâm tư, không muốn ăn uống.

Rất nhanh liền vang lên tiếng đập cửa, Lục Thiên Thần còn đang do dự có nên gọi điện thoại hay không, cũng không ngẩng đầu nói rằng: “Tiến đến, để đồ xuống là được.”

Lục Thiên Thần nghe được thanh âm có người vào, thế nhưng không phải tiếng giày cao gót quen thuộc của thư ký, anh cảnh giác ngẩng đầu nhìn thoáng qua, người vào đội mũ lưỡi trai che khuất khuôn mặt, trong tay cầm theo một giỏ đưa cơm.

“Người cũng để lại được không?” Đường Phong nhấc lên vành nón, nhếch miệng cười về phía Lục Thiên Thần.

Người đàn ông đột nhiên xuất hiện ở trước mắt này khiến Lục Thiên Thần hơi sửng sốt, trong nháy mắt một chút lo lắng lúc trước của Lục Thiên Thần liền bình ổn xuống, thế nhưng lại nghĩ người này hôm qua để anh giống như một oán phụ đợi lâu như vậy, anh cố ý không để ý tới Đường Phong.

Cười hắc hắc, Đường Phong đem hai phần cơm từ trong giỏ lấy ra: “Chủ tịch Lục, nhân lúc còn nóng ăn đi.”

“Em lấy một thân quần áo kia ở đâu ra vậy?” Lục Thiên Thần ngẩng đầu nhìn Đường Phong, người đàn ông này mặc áo sơmi màu lam cùng với quần thường màu trắng gạo, phối với mũ lưỡi trai cùng với giỏ đựng cơm rõ ràng chính là một người đưa cơm tận nơi.

“Anh có một thư ký rất lợi hại.”

Cũng không phải hoàn toàn không để ý tới Đường Phong, dù sao Lục Thiên Thần cũng không nhẫn tâm như thế.

Đường Phong đặt cơm nước xuống rồi tự mình đứng ở một bên, Lục Thiên Thần liếc nhìn cậu: “Đứng làm cái gì?”

“Anh đâu có cho em ngồi.” Giống như nàng dâu nhỏ thấp giọng nói.

“Tôi còn có thể bắt em đứng sao? Đến đây ngồi xuống.”

Đường Phong đang chuẩn bị kéo ghế ngồi ở đối diện Lục Thiên Thần, người đàn ông kia lại nói thêm: “Muốn nhận lỗi thì ngồi ở đây.”

Lục Thiên Thần chỉ chỉ lòng mình.

 

Phiên ngoại 10: sinh nhật Lục Thiên Thần ( hạ )

Đêm qua Lục Thiên Thần còn lo lắng gọi điện thoại hỏi tình huống của Đường Phong, biết Đường Phong trên đường ở Hồng Kông chuyển máy bay dừng một hồi, anh còn từ chỗ Albert đã biết nguyên nhân vì sao Đường Phong ở lại Hồng Kông đến nỗi bỏ lỡ máy bay đến thành phố S.

Mặc dù có Lục Thiên Thần hôm qua có chút thất vọng, nhưng trên thực tế vẫn là lo lắng nhiều hơn, đều đã là người trưởng thành, anh cũng không đến mức bởi vì không thể ăn mừng một bữa sinh nhật mà thực sự tức giận với Đường Phong.

Sau khi bỏ mũ xuống Đường Phong đi tới, chiếu theo ý muốn của Lục Thiên Thần ngồi ở trên đùi đối phương, Lục Thiên Thần thuận thế đè lại thắt lưng cậu.

“Có cái gì ăn, giới thiệu một chút đi.” Lục Thiên Thần hỏi.

“Rau xào thập cẩm, cà tím chiên, sườn xào chua ngọt, bò băm xào cay còn có canh trứng cà chua.” Đường Phong lần lượt chỉ vào đồ ăn đặt trên bàn nói.

“Đều là một ít món ăn thường tại nhà, nhìn qua coi như tạm được, cũng không biết hương vị thế nào.” Lục Thiên Thần ôn hoà nói, một bên đem tay vói vào dưới áo người kia, nhẹ nhàng dùng lòng bàn tay vuốt nhẹ phía sau lưng của Đường Phong.

Động tác có chút chọc người này khiến Đường Phong nhẹ nhàng cắn cắn môi, cậu hơi nghiêng về phía trước lấy một cái bát và đôi đũa: “Chủ tịch Lục muốn ăn cái gì, em gắp giúp anh.”

“Vậy thử rau xào trước đi.” Có người hầu hạ, Lục Thiên Thần cũng không khách khí ra lệnh.

Đường Phong tự mình gắp rau đút cho Lục Thiên Thần, rất chăm chú nhìn đối phương chậm rãi nhấm nuốt, có chút dè dặt hỏi thăm: “Mùi vị có được không, chủ tịch Lục?”

“Tạm được, chỉ là xào bị già một chút.” Chiếm được một đánh giá rất bình thường.

Lục Thiên Thần nhìn người đàn ông gần trong gang tấc không có lý do gì không động tâm, hơi ngẩng đầu hôn môi Đường Phong, lướt qua rồi ngừng, nhưng lại có dư vị vô cùng.

Thời gian bọn họ quen nhau cũng không ngắn, chỉ là không biết vì sao mỗi lần thấy Đường Phong đều nghĩ người đàn ông này thực sự là đẹp, mặt mày càng nhìn càng có hương vị, ngay cả một chút nếp nhăn trên khóe mắt dần dần bắt đầu hiện lên cũng lộ ra phong tình nói không rõ.

Giống như rượu mạnh cất kỹ trong nhà chứa, thời gian càng lâu, càng phẩm càng thuần.

“Vậy nếm thử thêm cái này.” Đường Phong lại dùng đũa gắp một miếng cà tím, đang chuẩn bị đút vào trong miệng Lục Thiên Thần, người sau lại ngậm miệng lắc đầu.

“Dùng ở đây đút cho tôi.” Lục Thiên Thần chỉ chỉ môi mình.

“Vâng ——” kéo dài thanh âm, khóe miệng Đường Phong cong lên ý cười, Lục Thiên Thần có thể đưa ra ý kiến là tốt nhất, cậu sợ nhất chính là Lục Thiên Thần thực sự nổi giận.

Dùng hàm răng khẽ cắn miếng cà, Đường Phong cứ như vậy đem miếng cà đút cho Lục Thiên Thần, người sau cũng không ăn hết toàn bộ, mỗi lần chỉ cắn một ngụm nho nhỏ, chậm rãi nhấm nuốt giống như là đang thưởng thức, Đường Phong cũng chỉ có thể cứ cắn miếng cà kia.

“Hương vị tạm ổn.” Lục Thiên Thần chậm rì rì nói, bàn tay vốn đang vỗ về lưng người kia liền lặng lẽ quấn đến phía trước, hướng về phía trước ngực Đường Phong lục lọi.

Ngón tay chạm vào nơi gồ lên, Đường Phong từ trong kẽ răng nhảy ra một chút rên rỉ, cảm giác tê dại khiến cậu nhịn không được run rẩy một chút.

Thực sự là cái tên ác liệt, Đường Phong nhíu nhíu mày với Lục Thiên Thần, người sau thẳng thắn tiến đến từ trong miệng cậu cướp đi miếng cà tím ăn sạch, một bên gật đầu tán thưởng: “Ăn ngon.”

Cái miệng Đường Phong đều đã mỏi, sau khi được giải thoát hơi chút giật giật khớp hàm, trên đầu lưỡi là hương vị cà tím nhàn nhạt lưu lại, đáng thương cho cậu ngay cả cơm cũng chưa được ăn, thấy Lục Thiên Thần ăn vui vẻ như thế tuy rằng cậu cũng rất vui mừng, thế nhưng dạ dày rỗng tuếch lại âm thầm xao động không ngớt.

Rất đói. . .

“Sườn xào chua ngọt.” Lục Thiên Thần giống như đại lão gia ra lệnh, “Xé thịt xuống.”

Buông đũa, Đường Phong cầm lấy một tờ giấy ướt lau qua tay rồi mới cầm lên một miếng sườn sắc vị đều đủ, cậu thử lấy tay xé trước, thế nhưng không hề dễ.

Sau đó thẳng thắn dùng hàm răng cắn thịt từ miếng sườn xuống, xoay người đút cho Lục Thiên Thần, thế nhưng khi Đường Phong dùng miệng đút người kia lại dùng đỉnh đầu lưỡi, đem thịt đẩy về trong miệng Đường Phong.

“Ăn nó.”

“Không thích sao?” Đường Phong hỏi một bên rất tự giác ăn lên, hương vị không tệ.

Lục Thiên Thần nhợt nhạt cười, lôi kéo ngón tay vừa cầm sườn xào của Đường Phong cúi đầu mút lên, hình ảnh này nhìn qua. . . Thật sự là có một chút vô cùng mờ ám.

Đầu ngón tay bị môi lưỡi ấm áp bao bọc, có chút ngứa, giống như bị người dùng dòng điện thật nhỏ làm thành kim châm vô hình đâm vào, càng ác liệt chính là Lục Thiên Thần hết lần này tới lần khác còn ở phía sau vân vê chỗ gồ lên trước ngực cậu.

Giống như trong tiểu thuyết võ hiệp bị người điểm huyệt, toàn thân nhất thời tê dại xụi lơ xuống, Đường Phong một tay vịn trên vai Lục Thiên Thần hít ngược một hơi, giữa ban ngày ban mặt thế này Lục Thiên Thần cũng không cảm thấy e lệ, ngang nhiên ve vãn với cậu ngay trong phòng làm việc.

Tuy cậu vốn là mục đích đến xin lỗi, muốn phục vụ Lục Thiên Thần một lần, nhưng Đường Phong nghĩ đến chính là làm một nhân viên phục vụ riêng biệt cho Lục Thiên Thần một ngày, cho Lục Thiên Thần thỉnh thoảng hưởng thụ tư vị làm lão gia.

“Chủ tịch Lục, ngón tay có cái gì ăn ngon?”

Liếm đủ ngón tay người kia, Lục Thiên Thần thẳng thắn nhấc người kia đặt ở trên bàn: “Ngón tay không có gì ăn ngon, tôi ăn em được rồi.”

“Chờ một chút —— chờ một chút! Anh. . . Anh vẫn là ăn cơm trước đi.” Đường Phong liếc nhìn cơm nước chỉnh tề đặt bên cạnh.

“Hôm qua tôi đợi em rất lâu.” Dẫn theo một ít giọng điệu oán giận, Lục Thiên Thần bắt đầu cởi dây lưng người kia, “Lẽ nào em hiện tại không phải là tới xin lỗi tôi thuận tiện bổ sung quà sinh nhật sao?”

“Đương nhiên là vậy.” Đường Phong thở dài, thẳng thắn nằm luôn trên bàn, một bộ thịt cá nằm trên thớt, “Chủ tịch Lục, mời từ từ hưởng dụng.”

Khóe miệng cong lên, Lục Thiên Thần cũng không vội, cởi quần ngoài của Đường Phong giữ lại cái quần nhỏ bó sát người, lại chậm rãi cởi cúc áo.

Tuy trong phòng làm việc có mở điều hòa, nhưng bị Lục Thiên Thần tỉ mỉ ngắm nhìn, dù mặt dày của Đường Phong có dày thêm, cũng vẫn có một ít xấu hổ nho nhỏ.

“Nhìn cái gì, em có anh cũng có, huống chi đều đã nhìn bao nhiêu năm.” Đường Phong hơi chút xê dịch vị trí khiến mình nằm càng thoải mái, đôi chân thon dài hơi mở sang hai bên dẫm lên bàn công tác.

Nắm đầu gối người kia, Lục Thiên Thần cười nói: “Hình dạng hiện tại của em không thích hợp nói lời như vậy.”

Đường Phong trừng mắt cái kẻ được một tấc lại muốn tiến một thước này, cái bụng rất đói, cậu giục nói: “Mau một chút được không, chủ tịch Lục.”

“Gấp như thế?” Lục Thiên Thần đem một miếng cà đặt lên ngực người kia, cảm giác ấm áp lại dầu mỡ khiến Đường Phong từ trước đến nay thích sạch sẽ cảm thấy rất quái dị.

“Tôi ăn đây, cảm ơn.” Hai tay tạo thành chữ thập, Lục Thiên Thần cúi đầu hôn lên ngực người kia, song song lại cắn xé miếng cà kia, cánh môi liên tục nhúc nhích cọ lên làn da của Đường Phong, cậu hít sâu một hơi nắm chặt vai Lục Thiên Thần.

Cái tên chết tiệt khốn nạn này cư nhiên dám lăn qua lăn lại như thế, quà sinh nhật lần này thực sự là hi sinh rất nhiều.

Lúc miên man suy nghĩ Lục Thiên Thần đột nhiên buông cậu ra, Đường Phong nhìn sang bên, Lục Thiên Thần chạy tới tủ rượu cầm một chai rượu vang tới, cậu đột nhiên có dự cảm không ổn.

“Chủ tịch Lục, buổi trưa cũng muốn uống rượu sao?”

“Chỉ có người đẹp và thức ăn, không có rượu ngon sao được?” Đi tới trước bàn, Lục Thiên Thần vặn mở liền đem rượu trong chai đổ xuống trên người Đường Phong, tròn một chai.

Lồng ngực trắng nõn hầu như là bị nhiễm đỏ, sực nức mùi rượu nho dường như cũng hun say Đường Phong, trong hương rượu tràn ngập cậu chỉ thấy Lục Thiên Thần cởi quần áo rất nhanh đè ép lên, tiến sát vào tai cậu nói nhỏ một câu: “Nếu không sinh nhật tôi sang năm, em lại muộn lần nữa thế nào?”

Khốn kiếp!