Edit: Huyết Vũ

Phiên ngoại 15: Series điện ảnh – mùa đông lạnh giá ( nhất )

Điện ảnh 《mùa đông lạnh giá 》 cảnh thứ nhất

Trong rạp chiếu phim mờ tối, một người đàn ông tóc vàng lẳng lặng ngồi trong đám người xem điện ảnh đang chiếu trên màn hình lớn, một bộ điện ảnh không phải nói về tình yêu, mà gần như chỉ là phim chiến tranh nói về tình bạn giữa những người đàn ông.

Chiến sĩ vì yểm hộ cho đồng đội mà trúng đạn bỏ mình, trong khói thuốc súng và lửa đạn đầy trời, trong lòng đồng đội ôm người bạn tốt của mình trước đó đau khổ khàn giọng khóc rống, anh cầm lấy súng, chạy ào về phía kẻ địch trong chiến hỏa bắn phá.

Biện pháp tốt nhất để báo thù cho chiến hữu, chính là lấy máu kẻ địch làm hiến tế.

“Tôi sẽ bên anh, thẳng đến vĩnh viễn.”

Khi trong rạp chiếu vang lên âm nhạc bối cảnh bi thương, trong màn hình lớn xuất hiện lời thề khi hai người bạn tốt bước trên chiến trường, trong mắt người đàn ông tóc vàng ngồi ở khán phòng hiện lên một tia bi thương khó có thể đè xuống, lời nói như vậy, anh cũng từng nói với người kia.

Tôi sẽ bên em, thẳng đến vĩnh viễn.

Nhưng hiện tại, chỉ còn lại mình anh.

Khi ánh đèn trong rạp chiếu phim sáng lên, điện ảnh kết thúc, cuộc sống của anh vẫn phải tiếp tục.

Anh là người cuối cùng rời khỏi rạp chiếu phim, thẳng đến nhân viên vệ sinh quét dọn đến chỗ anh, Albert mới từ trong hồi ức tỉnh lại, anh mặc chiếc áo bành tô màu đen và đi giày da màu đen, mặc dù anh là một thiên sứ trưởng trong mắt người trần hẳn là chỉ mặc đồ trắng chìm trong thánh quang.

Thiên sứ trưởng Albert, 700 năm trước đã từng tham dự cuộc chiến đầu tiên giữa thiên giới và ma giới, chiến tranh kéo dài, hai bên tử thương vô số, bởi vì xảy ra vào mùa đông lạnh lẽo, nên được xưng là trận chiến mùa đông lạnh giá.

Sau cuộc chiến mùa đông lạnh giá, ma giới cuối cùng bị thiên giới trấn áp, thiên sứ trưởng Albert vì bị thương nặng mà bị ép rơi vào giấc ngủ sâu, khi lần nữa tỉnh lại đã là hôm nay 700 năm sau, một xã hội hiện đại hoàn toàn xa lạ.

“Đinh —— ”

Cửa hàng rào gỗ bị người từ bên ngoài đẩy ra, một đôi nam nữ trẻ tuổi đẹp mắt bước chân vững vàng trực tiếp đi tới chỗ Albert ngồi ở bên cạnh quầy bar, hai người kia là thuộc hạ thiên giới xếp cho Albert, phụ trách giúp đỡ Albert làm quen với xã hội hiện đại.

“Anh cả, em biết có chút vượt quá, thế nhưng lần sau anh có thể đừng trực tiếp biến mất không?” Nữ thiên sứ tên Alice, là một thiên sứ giáng sinh hai trăm năm, tính cách hoạt bát sang sảng, thái độ làm người thông minh, là một người dẫn đường.

“Cảm ơn, hai cốc bia!” Chàng trai tuấn tú John ngồi xuống bên cạnh Albert, cậu là một lính gác thân thể cường tráng, Alice là người dẫn đường gắn liền với cậu, giống như Alice, John cũng là một thiên sứ giáng sinh hai trăm năm.

Cùng với bọn họ đều có một điểm giống nhau, chỉ biết Albert là một thiên sứ vừa mới thức tỉnh, vừa là thủ trưởng của bọn họ vừa là thiên sứ bọn họ chỉ dẫn về cuộc sống nhân giới, còn thân phận đích thực của Albert là thiên sứ trưởng, bọn họ cũng không biết.

Dù sao nếu bọn họ biết lúc này ngồi ở bên cạnh bọn họ dĩ nhiên là thiên sứ trưởng, Alice không có khả năng oán giận Albert, John cũng không có khả năng để Albert mời bọn họ uống bia, bầu không khí nhẹ nhõm vui vẻ sẽ trợ giúp Albert mau chóng thích ứng thế giới mới hơn.

Alice và John là hai người không tệ, bỏ qua thân phận thiên sứ của bọn họ, hai người này thấy thế nào cũng là nam nữ thời thượng của thế giới mới, bọn họ thích uống rượu, thích đi hộp đêm khiêu vũ, cũng thích du lịch khắp nơi trên thế giới.

Tuy rằng dựa theo lời Alice và John, bọn họ làm như vậy là vì tiện cho việc tìm kiếm ma quỷ ẩn mình trong nhân giới.

Trận đánh mùa đông lạnh giá 700 năm trước chỉ là khiến ma giới nguyên khí đại thương cũng không hề triệt để bị tiêu diệt, nói thật, Albert không cảm thấy bọn họ có thể triệt để tiêu diệt ma giới, điều này có nghĩa chiến tranh giữa thiên giới và ma giới vĩnh viễn cũng sẽ không dừng lại.

“Anh cả, nói thật, em nghĩ anh ngoại trừ cần thích ứng thế giới mới này, anh hẳn là suy nghĩ một chút tìm một người dẫn đường thích hợp.” Alice giơ lên cốc bia không có hình tượng uống từng ngụm lớn, cô còn nhớ lần trước bọn họ đi làm nhiệm vụ, Albert đột nhiên thoáng cái không khống chế tốt lực lượng, thiếu chút nữa phá hủy cả con phố.

Chuyện kia khiến Alice và John khiếp sợ không nhỏ, ngoại trừ cảm thán thủ trưởng mới của mình cư nhiên lợi hại như vậy ra, cũng bắt đầu lo lắng Albert đối với việc nắm giữ lực lượng tự thân không phải chỉ là có chút vấn đề.

Albert thân là lính gác có tất cả đặc thù của lính gác: cường đại, nhanh nhẹn và nguy hiểm.

Mỗi một lính gác đều cần một người dẫn đường tinh thần giúp tỉnh táo, hiển nhiên ở trong mắt Alice và John, hiện tại Albert lực lượng cường đại lại có chút không bất ổn phi thường cần một người dẫn đường cũng cường đại như Albert.

Alice nhún vai, bổ sung nói: “Ừm —— tuy rằng nhìn qua muốn tìm người dẫn đường cường đại như anh là có chút khó khăn, nhưng chúng ta có nhiều thiên sứ như vậy, hẳn là sẽ có một người có thể tiến hành tiếp nối với anh.”

Albert cúi đầu uống rượu không nói gì, John ở bên cạnh hiếu kỳ hỏi: “Nhưng mà anh cả, quá khứ nhiều năm như vậy anh cũng chưa từng nghĩ tới tìm một người dẫn đường sao?”

“Tôi có một người dẫn đường, ” Chần chờ một chút, trong ánh mắt trầm lắng của Albert hiện lên một tia bi thương nhàn nhạt, “Đã từng.”

Lính gác và người dẫn đường từng kết nối, một ngày một bên trong đó tử vong, quan hệ kết nối cũng sẽ gián đoạn vào lúc đó.

John sửng sốt một chút, cậu nỗ lực giảm bớt bầu không khí trở nên xấu hổ, nhưng kết quả lại càng ngày càng xấu hổ.

“Chị ấy nhất định là một cô gái mê người.”

“Cậu ấy là nam.” Albert giơ lên chén rượu, một ngụm uống cạn.

Người dẫn đường và lính gác cũng không đặc biệt quy định giới tính, nhưng phần lớn đều là khác phái kết nối với nhau, thường thường là nam tính lính gác và nữ tính dẫn đường, tổ hợp như vậy có lợi cho cảm tình của hai bên, cũng bởi vì tồn tại tín nhiệm mà khiến cho quan hệ hai người càng thêm vững chắc.

John và Alice thử nói vài lời an ủi Albert, bởi vì bọn họ phát hiện Albert lần đầu ở trước mặt bọn họ bày ra bi thương nhàn nhạt, trước đây người đàn ông anh tuấn lại cao quý này chẳng bao giờ mở ra nửa điểm tâm tình của mình.

Thế nhưng đúng lúc này, bọn họ đột nhiên cảm giác được một cỗ hơi thở ma quỷ cường liệt, khí tức kia giống như rượu Vodka và hương vị cherry trộn lẫn với nhau, đặc nồng, ngọt ngào mà lại mê người.

Mặc dù khác với hơi thở tanh tưởi trên người ác ma trước đây bọn họ ngửi thấy, nhưng Alice bọn họ lập tức liền nhận ra đây là khí tức của một ác ma, hơi thở cường liệt đến mức khiến người ta mê muội chỉ có thể là từ trên người một ác ma cường đại phát ra.

Trong nháy mắt Albert biến mất trước mắt Alice và John, người đàn ông kia đã hành động trước một bước, Alice và John chỉ có thể lại một lần sợ hãi than Albert cường đại.

Trong không khí tràn ngập hương vị say ngọt khiến Albert có một loại cảm giác quái dị, anh không thể nói rõ cảm giác này là chuyện gì xảy ra, nhưng sự thực là anh phát hiện tâm tình của mình bị loại hơi thở ngọt ngào này ảnh hưởng, anh cần lập tức tìm ra ma quỷ cường đại mà lại thần bí này.

Trong trí nhớ quá khứ của anh, chưa từng có ác ma nào có mùi như vậy.

Albert chạy tới hiện trường trước tiên, đáng tiếc anh tới chậm một bước, một gã thiên sứ bản thân bị thương nặng nằm trên mặt đất hấp hối, Albert vội vã đuổi tới kiểm tra vết thương thiên sứ, nhưng vào lúc này anh nhận ra được nguy hiểm.

Trong nháy mắt khi nguy hiểm đột kích, Albert xoay người thi triển ma pháp tấm chắn chắn rơi một viên đạn bắn lên tấm chắn ma pháp của anh, một bóng đen cầm vũ khí trong tay đứng ở trên đỉnh tòa nhà trong nháy mắt biến mất trước mặt anh.

Alice và John theo sát mà tới, khi thấy thiên sứ ngã trong vũng máu thì không khỏi kinh hô một tiếng.

Albert đuổi theo bóng đen, Alice ở lại chăm sóc thiên sứ hấp hối, John sợ Albert gặp chuyện không may cũng chạy theo.

John rút súng bắn về phía bóng đen, John ở thiên giới chính là một tay súng thiện xạ nổi danh, thế nhưng chết tiệt, đạn đặc chế của cậu lại không bắn trúng bóng đen kia, mỗi lần đều chỉ thiếu một chút, nhưng chỉ một chút như vậy đã khiến cho John quả thực muốn phát điên!

Phía trước đã không có nhà lầu có thể cho ma quỷ trốn thoát, đứng ở sát biên giới đỉnh nhà lầu, ác ma quay đầu nhìn thoáng qua Albert bọn họ, nửa khuôn mặt dưới ẩn trong mặt nạ màu đen chỉ lộ ra một đôi mắt cay nghiệt mà lại đặc biệt xinh đẹp.

Albert vốn có thể đuổi tới ác ma kia, anh nghĩ, anh có thể.

Nhưng khi nhìn thấy đôi mắt của đối phương anh như bị một viên bắn xuyên qua lồng ngực, trong nháy mắt hít thở không thông và đau đớn.

Bọn họ để ác ma kia chạy thoát.

Thiên sứ bị thương nặng kia cuối cùng vẫn chết.

John vẫn không thể tin được điều cậu thấy hôm nay: “Lần đầu em gặp phải một kẻ mạnh mẽ như vậy, em chưa bao giờ nghe nói có nhân vật số một như thế trong thành phố này.” Một ít ma quỷ cố định có khu vực hành động cố định của chúng, mà khu vực John và Alice phụ trách cũng là tương đối an toàn.

“Cậu nói một phát cậu cũng không bắn trúng?” Alice rất kinh ngạc, cô rất rõ năng lực của John, sao có thể một phát cũng không bắn trúng.

“Albert, anh nghĩ sao?” Thấy người đàn ông tóc vàng bên cạnh vẫn không lên tiếng, Alice hỏi.

Albert còn đang trầm tư, nói ra một câu khiến Alice và John đều rất kinh ngạc: “Cậu ta là một người dẫn đường.”

“Không thể nào!” John lập tức phủ định lời Albert, “Một người dẫn đường? Ác ma có thân thủ mẫn tiệp quỷ mỵ, tốc độ đáng sợ và năng lực cường đại kia là một người dẫn đường?”

Không trách John kinh ngạc như vậy, phải biết người dẫn đường cường hãn ở chỗ khống chế tinh thần lực mà không phải thân thể, người dẫn đường trong ấn tượng vốn có của mọi người thường thường đều là yếu đuối cần lính gác bảo vệ, làm một người lính gác, John rất khó tiếp thu sự thực mình bị một người dẫn đường bỏ qua như vậy.

Thế nhưng một người dẫn đường cường hãn, cũng có thể lợi dụng tinh thần lực ảnh hưởng độ chính xác của một người lính gác xạ kích.

 

Phiên ngoại 16: Series điện ảnh – mùa đông lạnh giá ( nhị )

Lấy lần đầu tiên đóng phim mà nói, biểu hiện của Albert quả thực khiến mọi người mở rộng tầm mắt, nguyên vốn tưởng rằng tiến độ thong thả mà lại quay chụp khó khăn, nhưng không nghĩ tới Albert ở trên màn ảnh lại có sức dãn thậm chí còn vượt qua cả diễn viên chuyên nghiệp đóng vai Alice và John.

“Không nói khoa trương chút nào, anh ở trên màn ảnh chói sáng hơn tất cả mọi người, nếu không phải em từng nói cho đạo diễn lúc trước anh là một phú hào bản địa, muốn tự mình đóng phim tự giải trí tự vui vẻ, phỏng chừng ông ấy sẽ nghĩ anh là siêu siêu sao từ ngoài không gian rớt xuống.”

Đường Phong không chút nào keo kiệt khen ngợi diễn xuất của Albert, đây chính là Albert, người đàn ông của cậu, cậu đương nhiên vì biểu hiện vượt trội của Albert mà cảm thấy quang vinh, điều này gián tiếp chứng minh Đường Phong không chỉ là diễn viên tốt, còn là một người đàn ông đặc biệt biết chọn bạn đời.

Albert được tán thưởng đương nhiên sẽ không biểu hiện quá nhiều kích động vui vẻ, nhưng thần thái trong mắt lại biểu lộ tâm tình người đàn ông này hiện tại phi thường không tệ, mà một vị khác khoan thai đến muộn sắm vai phụ rõ ràng có chút mất hứng.

“Tốt như vậy sao? Anh còn tưởng Albert chỉ biết sắm vai một cái mặt than.” Charles bĩu môi, bộ điện ảnh nhỏ này cũng không có bao nhiêu cảnh quay của anh, lúc trước Đường Phong cũng không muốn để Charles đến làm khách mời vai phụ, thế nhưng sau khi xem kịch bản, Charles lập tức xung phong nhận việc biểu thị mình muốn diễn.

Về phần nguyên nhân, trong cảnh quay kế tiếp rất nhanh sẽ có đáp án.

《mùa đông lạnh giá 》 cảnh thứ hai

Có thể xác định đối phương là một ác ma, nhưng ở trong trí nhớ mấy nghìn năm về trước của Albert, anh cho tới bây giờ cũng không nhớ trong đám ma quỷ có một kẻ quỷ mị như vậy.

Mùi hương kia quá mức đặc thù, dáng người kia quá mức mạnh mẽ, làm thiên sứ trưởng, Albert nếu như từng gặp phải ma quỷ này trước đó anh tuyệt đối không có khả năng sẽ quên, giải thích duy nhất chính là, ác ma cường đại lại thần bí này xuất hiện trong 700 năm anh ngủ say.

Sự thực chứng minh, suy đoán của anh là đúng.

Sau khi Alice và John tỉnh táo lại nhớ tới một vài lời đồn nghe thấy trong quá khứ, khoảng chừng hai trăm sau trận chiến mùa đông lạnh giá, Ma giới đột nhiên xuất hiện một ma quỷ thần bí lại cường đại, đến vô ảnh đi vô tung, mỗi lần ra tay nhất định tạo thành thương vong cho thiên sứ thiên giới.

Bọn họ đặt một biệt hiệu cho kẻ này: ác ma mùa đông lạnh giá.

Mái tóc dài đen tuyền rối tung trên vai theo gió đêm hơi lạnh mà hơi tung bay, nhìn qua nhu thuận lại mềm mại, ác ma mùa đông lạnh giá mặc một thân đồ bó màu đen, mặt trên gài đủ loại súng ống cùng với dao găm sắc bén dùng để đối phó với thiên sứ, trên khuôn mặt hắn đeo một chiếc mặt nạ bảo hộ không có biện pháp thấy rõ khuôn mặt.

Chỉ có một đôi mắt, một đôi mắt đen đẹp quá mức, trong vắt lại lạnh lùng.

Khi Albert thấy đôi mắt đen có chứa ma tính kia trái tim anh bắt đầu không chịu đè xuống gia tốc nhảy lên, có một loại lực lượng vô hình đang hấp dẫn anh, anh không nghe thấy John và Alice la lên ở bên, anh chỉ muốn bắt được ác ma mùa đông lạnh giá kia, anh phải bắt được hắn, tháo xuống mặt nạ bảo hộ của hắn, anh muốn nhìn thấy hắn!

Đôi cánh màu trắng thánh khiết xoè ra trong trời đêm, Albert liều lĩnh đuổi tới ác ma kia, đây là lần đầu tiên tranh đấu chân chính trên ý nghĩa của bọn họ.

Ác ma ngay từ đầu cũng không mở đôi cánh của hắn, thẳng đến bắt đầu không thể chống đỡ tiến công điên cuồng của thiên sứ trưởng, trong mắt ác ma dấy lên ngọn lửa bị chọc giận, hắn mở ra đôi cánh ác ma.

Cánh ác ma màu đen lộ ra sắc bén dưới ánh trăng, Albert bỗng nhiên cả kinh, đôi cánh kia, đôi cánh kia cư nhiên là từng mảnh kim loại màu đen ghép thành.

Dường như nhìn thấy Albert thất thần trong nháy mắt, lông chim kim loại đen trên cánh ác ma từ trên cánh rơi xuống giống như lưỡi dao đâm về phía Albert.

Nhờ vào lực phản ứng siêu mạnh của lính gác, Albert miễn cưỡng tránh thoát lông chim màu đen công kích gần như khiến anh tan xương nát thịt, một mảnh lông chim giống như lưỡi dao bay trên không trung rồi lại quay về đôi cánh của ác ma mùa đông lạnh giá, chỉ khiến trên người Albert có thêm mấy vết thương hiển nhiên ác ma rất không vừa lòng.

Ác ma nâng súng máy của hắn bắt đầu bắn phá về phía Albert, trong lòng Albert lo nghĩ càng ngày càng nghiêm trọng, phẫn nộ khó có thể nói rõ khiến anh có chút không thể khống chế chính mình, anh vọt về phía ác ma làm rối loạn nội tâm anh kia.

Lực lượng, chân chính thuộc về thiên sứ trưởng.

Ác ma không ngờ tới Albert lại đột nhiên đi tới trước mặt mình, sử dụng súng ống trong cận chiến là sự lựa chọn tồi tệ, hắn lập tức rút đao bên hông đánh xáp lá cà với Albert.

Nắm tay vung lên trên người hai bên, Albert thân là lính gác càng đánh càng hăng, pheromone đặc thù của anh tràn ngập cả khu vực này, thẳng đến khi tiến tới rất gần với ác ma kia, Albert rốt cục phát hiện giấu kín dưới hơi thở ngọt ngào, là pheromone người dẫn đường nhàn nhạt.

Ác ma này, thật là một người dẫn đường.

Albert căn đúng thời cơ bắt được mặt nạ bảo hộ trên khuôn mặt đối phương, anh suy đoán mặt nạ bảo hộ này là vì phòng ngừa người dẫn đường hít phải pheromone lính gác mà chế tác, điểm này anh đoán đúng, thế nhưng anh không hề đoán được khuôn mặt lộ ra dưới mặt nạ lại quen thuộc như vậy.

Ngay sau khi mặt nạ bị lấy xuống, ác ma vừa rồi còn hung hãn không gì sánh được nhất thời giống như con mèo nhỏ bị bệnh ỉu xìu, khắp nơi trong không khí đều là pheromone lính gác vô cùng cường liệt của Albert, chúng nó giống như biển gầm cuồn cuộn nổi lên sóng lớn từ bốn phương tám hướng bao vây ác ma, khiến hắn trong nháy mắt đánh mất hơn nửa sức chiến đấu.

Ác ma ghét loại cảm giác xa lạ lại cường liệt này, hắn hung hăng trừng tới đầu sỏ gây nên, nhưng phát hiện thiên sứ chết tiệt kia lại dùng một loại ánh mắt kinh hỉ đến sắp rơi lệ nhìn mình, nói ra một chữ: “Đường. . .”

Cái gì Đường?

Ác ma không phải một người thích nói chuyện, phần lớn thời gian hắn thậm chí vài năm cũng không mở miệng nói một câu, dù sao cũng không có ai nói chuyện với hắn.

“Mẹ nó ai là Đường!” Ác ma mở miệng, có chút hung ác, nhưng lại bởi vì bị pheromone lính gác bao phủ đến sắp ngạt thở mà thanh âm như nhũn ra.

Ác ma càng ngày càng hoảng loạn, hắn thử dựng lên màn che tinh thần, thế nhưng hết lần này tới lần khác không có tác dụng, rõ ràng trước đây đều rất hữu dụng, ngày hôm nay là làm sao vậy?

Màn chắn tinh thần thất bại khiến sắc mặt ác ma trắng bệch, vô số pheromone lính gác giống như thủy triều bao phủ hắn, sắp hít thở không thông rồi.

“Đường! Tôi là lính gác của em, lính gác duy nhất của em! Đừng cưỡng chế thi triển màn chắn tinh thần với tôi, như vậy sẽ khiến em bị thương. . .” Albert quả thực không thể tin nổi thứ anh nhìn thấy, người đàn ông 700 năm trước bị tuyên bố chết trên chiến trường rõ ràng xuất hiện ở trước mặt anh.

Anh có thể cảm giác được hơi ấm trên da thịt người kia, anh có thể thấy được tình tự có chút hoảng loạn và khẩn trương trong mắt kia.

“Ta không biết mi.” Ác ma khẩn trương nhìn người đàn ông đột nhiên ôm lấy mình này, ý chí của đối phương nóng lên giống như nham thạch nóng chảy trong địa ngục, chỉ là không có tổn thương như trong tưởng tượng của cậu.

Ấm áp.

Từ này lần đầu xuất hiện trong đầu ác ma.

“Không, em biết tôi, em vẫn luôn biết tôi!”

Thiên sứ gắt gao ôm ác ma, hình ảnh rõ ràng không ăn khớp lại ngoài ý muốn có vẻ ấm áp mà tốt đẹp, hình ảnh tốt đẹp như vậy chung quy giống như cảnh tượng huyền ảo.

Tiếng nổ mạnh và tiếng súng vang lên ở bốn phía, có một nhóm ác ma công kích tới chỗ Albert bọn họ, Albert đem Đường suy yếu chắn ở phía sau anh, thế nhưng anh quên, Đường này đã không phải là đồng đội kề vai chiến đấu với anh 700 năm trước, không phải là người yêu mà anh đã quen giao phía sau mình cho cậu.

Khi Albert quay đầu lại, Đường đã biến mất.

. . .

【Đường. . . 】

【Tôi là lính gác duy nhất của em! 】

【Em vẫn luôn biết tôi 】

Đầu, đầu đau quá, đây là có chuyện gì?

Là ai đang cười nói?

【Chúng ta sẽ vĩnh viễn ở bên nhau, biết chưa? Anh phải nghe lời em Albert, em không cho phép anh có người dẫn đường thứ hai ngoài em 】

【Ngày mai sẽ lên chiến trường, chúng ta cùng đi tới, sau đó cùng nhau trở về, đây là giao hẹn của chúng ta, Đường 】

Là ai đang gọi cái tên khiến cậu đau đầu?

“A ——” Trong giây lát ác ma mở ra đôi cánh kim loại của mình, mấy người ác ma bên cạnh phụ trách khám chữa bệnh cho cậu đều ngã lăn trên đất.

Một người đàn ông vươn tay hướng về phía khuôn mặt ác ma phát điên hung hăng đánh xuống một cái tát, đau đớn đột nhiên khiến ác ma ngừng la hét, giống như bị rút hồn ngẩn ngơ nhìn một góc, trong mắt không hề có tiêu cự.

Ác ma lẩm bẩm nói: “Tôi biết người kia, tôi đã thấy hắn.”

“Ngẩng đầu lên nhìn anh là ai!” Charles đóng vai lão đại ma quỷ nắm lấy cằm Đường.

Không để ý đến Charles, Đường vẫn đang chìm đắm trong hồi ức đột nhiên hiện lên của cậu, giống như một đứa trẻ hoảng sợ vô thố lại bức thiết muốn biết được đáp án: “Hắn là ai? Thiên. . . Thiên sứ kia là ai?”

Charles nửa ngồi xổm xuống, anh nhìn Đường bởi vì tâm tình kích động mà viền mắt đỏ hoe, trong mắt hiện lên một tia dịu dàng khó phát hiện, Charles nhẹ nhàng xoa gương mặt Đường: “Hắn là mục tiêu ám sát kế tiếp của em.”

Con ngươi chợt co rút nhanh, Đường gắt gao mím môi, cậu rốt cục ngẩng đầu nhìn về phía Charles, trong đôi mắt đẹp kia tràn ngập thứ nước muối mang tính sinh lý cậu không thể lý giải, cậu muốn nói, cậu không muốn giết cái người gọi cậu là Đường kia.

“Chuẩn bị ma pháp trận, cậu ấy cần một lần nữa. . . Một lần nữa xóa trí nhớ.” Thanh âm lạnh lẽo, hạ xuống mệnh lệnh tàn khốc.

 

Phiên ngoại 17: Series điện ảnh – mùa đông lạnh giá ( tam )

Đây là nguyên nhân Charles kiên trì muốn đóng vai lão đại ma quỷ trong 《mùa đông lạnh giá 》, anh mới mặc kệ lúc quay có phải dùng phương thức số nhớ hay không, Charles không thể dễ dàng tha thứ cho người khác đánh mặt Đường Phong, nếu như phải quay một màn này, vậy để anh làm.

“Nói thật, điều này khiến tôi có một loại cảm giác đặc biệt, dù sao trong cuộc sống hiện thực tôi căn bản luyến tiếc đi đánh Đường thân ái của tôi, tôi nghĩ có lẽ đây là sức hấp dẫn của điện ảnh.”

Sau khi kết thúc quay chụp, Charles và Đường Phong cùng với Albert cùng ngâm mình trong quán bar, Charles lần đầu thử đóng phim hiển nhiên còn chưa từ trong tình tự kích động bình phục lại, từ lúc ngồi xuống đã bắt đầu huyên thuyên nói không ngừng.

Đường Phong cười uống ngụm rượu whisky: “Có phải cảm giác vừa ngược vừa sướng không?”

Charles bị Đường Phong nói trúng nhún vai vẻ mặt phức tạp, tự mình diễn chung với Đường Phong mang đến cho Charles chấn động cực lớn, loại cảm giác này vừa mới mẻ lại kích thích, khi nhìn thấy trong mắt Đường Phong hiển lộ ra mê man và giãy dụa giấu ở sâu trong đáy mắt, chớp mắt Charles đã bị kéo vào trong điện ảnh.

Có thể thuận lợi quay chụp lần đầu tiên, Charles phải thừa nhận Đường Phong giúp anh giúp rất lớn.

Trước đây chỉ biết Đường Phong diễn rất tốt, lúc chân chính diễn chung mới biết được diễn xuất của người kia tốt ở chỗ nào, dù chỉ là một ánh mắt, cũng đều tràn đầy ý diễn.

Tuy trong kịch bản chưa bao giờ viết rõ lão đại ác ma có bất cứ tâm tư đặc biệt gì với Đường, nhưng nếu quả thực là Charles nhận vai, thì dù không có tâm tư cũng có thể bị anh diễn thành một phen thâm tình, đây là sau khi Đường Phong và đạo diễn cùng nhau xem đoạn ngắn đã quay thì phát hiện.

Charles trước đây không có bất cứ kinh nghiệm biểu diễn gì, điều này vừa vặn có thể khiến Charles thoát khỏi ràng buộc khuôn mẫu, dùng cách nhìn đặc biệt của chính anh đi diễn vai kia, Đường Phong cảm thấy điều này rất tốt, bộ điện ảnh không phải dùng để công khai chiếu phim, đây là điện ảnh của chính bọn họ, cậu thích tình cảm giấu ở trong điện ảnh tự nhiên bộc lộ.

Huống chi lão đại ma quỷ gì gì đó, kỳ thực rất hợp với phong cách Charles.

《mùa đông lạnh giá 》 cảnh thứ ba

Albert lần thứ ba gặp được Đường, chỉ là không quá giống lần trước, lần trước là Đường tìm ra anh, mà lần này, Albert một mình một người xông vào địa ngục.

Anh muốn phá hủy địa ngục thương tổn người anh yêu này, anh nhất định phải tìm được Đường của anh, anh sẽ không lần nữa cho Đường rời xa anh.

Trong đôi mắt đen sáng sủa lãnh khốc kia nhìn không thấy một chút tâm tình, nhìn không thấy một chút do dự, cũng nhìn không thấy một chút quen thuộc với Albert, ngoại trừ giết chóc lạnh lẽo thì chẳng còn gì.

Albert nghĩ tới lời Alice và John nói, người này rốt cuộc có phải là Đường đã từng của anh không, hay chỉ là một thứ thay thế ma quỷ dùng để lừa dối và mê hoặc anh?

Loại nghi hoặc nhàn nhạt này vào lúc thấy Đường một lần nữa thì biến mất sạch sẽ, người đàn ông này chính là người dẫn đường của anh, Đường của anh, người anh quý trọng!

“Em vẫn nhớ tôi, Đường! Nhìn khuôn mặt tôi, nghe thanh âm của tôi, tôi biết em vĩnh viễn sẽ không quên tôi!”

Albert càng không ngừng lùi về phía sau, ma quỷ có đôi cánh kim loại ở trước mặt anh dường như bị Albert một lần lại một lần kêu gọi mà nổi giận, đôi mắt duy nhất lộ ra dưới mặt nạ hầu như muốn tràn ra giãy dụa và phẫn nộ.

【Giết Albert, mục tiêu của em, giết thiên sứ tên Albert kia! 】

【Nghe cho rõ Đường, không được nghe lời hắn nói, tất cả lời hắn nói đều là dối trá, hắn muốn nhiễu loạn nội tâm của em, hắn là kẻ địch của em! 】

“Không —— Ta không biết ngươi! Ta muốn giết ngươi!” Phẫn nộ kêu gào từ chỗ sâu trong yết hầu hô lên, Đường nắm chặt nắm tay, một quyền lại một quyền đánh về phía thiên sứ trước mặt, nắm tay xẹt qua gió đêm mang đến trận trận tiếng vang rạn nứt, người đàn ông bị công kích từ đầu đến cuối không hề phản kích.

Ngoại trừ phòng thủ, chính là phòng thủ.

“Tôi sẽ không đánh với em, tôi vĩnh viễn sẽ không rời xa em nữa, Đường, tôi đã nhịn đủ 700 năm địa ngục rồi.” Một ngụm máu tươi tanh ngọt tràn ra ở sâu trong yết hầu, Albert từng ngụm từng ngụm thở phì phò, anh nhìn ma quỷ mở ra đôi cánh kim loại trước mặt anh rồi đột nhiên vung lên khóe miệng, chậm rãi buông lỏng nắm tay nắm chặt.

Albert mở hai tay, đem vị trí trái tim yếu đuối của mình hoàn toàn mở ra về phía Đường, tư thế giống như kính dâng khiến Đường ngạc nhiên mở to hai mắt nhìn, đây không phải lần đầu tiên Đường chấp hành nhiệm vụ, nhưng là lần đầu có người ở sát biên giới sống chết còn la lên tên cậu, một lần lại một lần, thậm chí dùng tư thế tử vong mở hai tay cố gắng ôm cậu.

Trí nhớ bị một lần một lần xóa đi dường như sắp bùng nổ, Đường gắt gao nhìn chằm chằm người đàn ông tóc vàng trước mặt, vô số thanh âm va chạm hô quát trong đầu cậu, cậu cảm giác màng nhĩ của cậu đều phải nứt ra.

Trong địa ngục, Charles càng không ngừng ghé vào tai cậu một lần một lần lặp lại:

【Giết hắn! Giết hắn, mục tiêu của em liền hoàn thành! Đừng tin người đàn ông kia, tất cả hắn làm đều là vì mê hoặc em! 】

Trong trí nhớ hỗn loạn, dường như có một người đàn ông tóc vàng kim nhạt ngồi bên cậu dịu dàng nhìn cậu:

【Đường, chờ chúng ta từ trên chiến trường trở về chúng ta liền cử hành hôn lễ được không? Dù rằng chúng ta đã là duy nhất của nhau, nhưng tôi muốn cho em một lễ cưới, xin nhất định phải đồng ý với tôi 】

Trong thế giới tăm tối tràn ngập máu tươi và hỗn loạn, là ai xoay quanh bên cậu:

【Chúng ta tìm được một tên thiên sứ, cải tạo hắn thành một ma quỷ, thực sự rất tốt không phải sao? Để anh hùng thần giới kiêu ngạo biến thành cỗ máy giết chóc của chúng ta, hắn sẽ thay chúng ta giết chết đồng bạn trước đây của hắn 】

【Thứ lông vũ màu trắng chết tiệt, nhổ sạch chúng nó đi! 】

Không, đừng đụng vào lông vũ của cậu, rất đau, Albert, Albert anh ở đâu?

Albert, không phải anh nói vĩnh viễn sẽ không rời xa em sao? Anh ở đâu, cứu em, xin anh cứu em. . .

Chất lỏng không biết tên tràn ngập viền mắt ma quỷ, cậu gào thét xông lên đẩy Albert ngã trên mặt đất, mở ra đôi cánh đen giống như hai thanh kiếm sắc bén đặt ở trên cổ Albert, chỉ cần một chút, một chút nữa, là có thể đơn giản cắt cổ Albert, khiến thiên sứ trưởng hùng mạnh này đầu lìa khỏi xác.

Thế nhưng cậu, không xuống tay được.

Có chất lỏng ấm áp gì đó từ trong mắt cậu càng không ngừng rơi xuống, cậu không khống chế được, cậu ghét loại cảm giác tệ hại giống như trái tim đều phải bị bóp nát này.

Albert vươn tay nhẹ nhàng xoa gương mặt Đường, anh lau đi nước mắt trên gương mặt người đàn ông kia, đôi mắt tràn ngập giãy dụa, mê man và thống khổ khiến Albert không thể hô hấp.

Anh nhẹ nhàng lấy xuống mặt nạ bảo hộ trên khuôn mặt Đường, đã không có mặt nạ bảo hộ cách ly, pheromone lính gác rất nhanh dung hợp cùng pheromone người dẫn đường, mặc dù đã từng bị mạnh mẽ cắt đứt kết nối, nhưng mùi vị quen thuộc trên người hai bên vẫn làm cho Đường thân là người dẫn đường cảm thấy chấn động mạnh mẽ.

“Tôi yêu em.”

Anh ôm cậu, nhẹ nhàng nói.

Alice và John rất nhanh mang theo đội cứu viện chạy tới, khi bọn họ chạy tới nhìn thấy, Albert cả người là máu ôm lấy ác ma mùa đông lạnh giá trong lòng.

Địa ngục vĩnh viễn không có khả năng bị triệt để tiêu diệt, thế nhưng Albert phẫn nộ dùng một thân đau xót của anh đổi lấy thiệt hại cực lớn cho địa ngục, cùng với ác ma mùa đông lạnh giá.

Alice và John sau đó phát hiện Albert dĩ nhiên là thiên sứ trưởng thần giới, bọn họ còn nghe nói Albert vì không cho thần giới nghiêm phạt ác ma mùa đông lạnh giá mà ầm ĩ với thần giới ba ngày ba đêm.

Sau đó, dựa trên danh nghĩa tu dưỡng, Albert từ chức thiên sứ trưởng.

Sau đó, Albert mang theo người đàn ông giống như ma quỷ có cánh kim loại đen quy ẩn tu dưỡng tại nhân giới.

Alice đã từng hỏi Albert, nếu Đường không khôi phục ký ức, anh có thể không chịu nổi hay không?

Albert trả lời là, mặc kệ Đường có khôi phục ký ức hay không, anh đều sẽ vĩnh viễn ở bên Đường, vĩnh viễn cũng không buông tay.

. . .

Ma quỷ mùa đông lạnh giá đã từng uy danh hiển hách lúc này đang ngồi trên sô pha phòng khách, không nói một lời nhìn chằm chằm TV đang chiếu phim hoạt hình, thỉnh thoảng từ bên cạnh xé mở túi bóng lấy ra một miếng khoai tây nhét vào trong miệng.

Charles không chỉ thay đổi thuộc tính của Đường, thậm chí còn lần lượt lợi dụng ma pháp trận tiến hành phá hủy và sửa chữa cực lớn đối với ký ức của Đường, người đàn ông trước kia rộng rãi, lạc quan lại trầm ổn, hôm nay đã thành người đàn ông đặc biệt cần Albert che chở và chăm sóc.

Ngoài cửa vang lên một trận âm hưởng, ngay sau đó cửa phòng bị đẩy ra, trong tay Albert mang theo một túi mua sắm chứa đầy đồ ăn vặt và nước trái cây đi vào gian phòng, từ khi anh và Đường ở bên nhau, Đường rất ít đi ra ngoài, cũng chưa bao giờ nói một câu với anh.

Duy nhất khiến Albert cảm thấy vui mừng chính là, Đường đã thả lỏng hơn lúc đầu nhiều, anh còn nhớ rõ khi Đường lần đầu tiên đến đây liền giống như đang đánh trận nhìn quét một lần toàn bộ phòng ốc, dù là buổi tối đi ngủ cũng đều thường xuyên gặp ác mộng giật mình tỉnh giấc, gần đây số lần Đường gặp ác mộng càng ngày càng ít.

“Xem, tôi mua cho em nước trái cây em thích, Đường, ăn ít khoai tây chiên một chút, thứ đó không tốt cho thân thể của em.”

Albert một bên sắp xếp túi mua sắm, một bên như bình thường nói chuyện với người đàn ông hoàn toàn sẽ không đáp lại anh.

“Hôm nay người đi siêu thị rất nhiều, may là em không đi, tôi nghĩ em sẽ không thích chỗ chen chúc.”

“Lần sau, tôi cũng đi.”

Albert nhất thời ngừng động tác trong tay, anh vừa rồi, có phải là nghe được thanh âm của Đường không?

Albert quay đầu lại nhìn về phía người đàn ông ngồi ở trên sô pha, người sau vẫn đang là mặt không chút thay đổi xem TV, ăn khoai chiên, không biết có phải Albert nhìn chăm chú quá lâu hay không, vành tai Đường có chút đỏ hồng.

“Ừ, ” Albert vung lên khóe môi, “Sau cơm tối cùng đi công viên tản bộ được không?”

“. . . Ừ.” Đường lại đem một miếng khoai nhét vào trong miệng, vành tai càng đỏ.

Albert nghĩ, đây là một khởi đầu tốt.

——