Edit: Huyết Vũ

Phiên ngoại 18: Series điện ảnh – trăm năm cô độc ( nhất )

Đôi lời của tác giả: Ta vẫn muốn viết văn mang chút khẩu vị nặng, chính văn dài phỏng chừng không có khả năng, mượn phiên ngoại qua thỏa nguyện thôi (Vũ: khẩu vị nặng???)

————————————————

Đường Phong từng diễn một bộ phim huyền nghi kinh tủng 《đồ ma giả 》, vì bộ phim kia cậu đã một lần tăng cân, cũng trải qua sự cố bắt cóc trong lúc quay chụp, cho dù 《đồ ma giả 》 không phải điện ảnh đắt khách nhất của Đường Phong, nhưng cũng là một bộ danh tiếng tốt nhất trong tất cả điện ảnh cậu quay.

Lục Thiên Thần yêu nhất chính là Đường Phong thâm trầm tối tăm lại khiến người ta không thể nhìn thấu trong 《đồ ma giả 》, Đường Phong trong điện ảnh không có một chỗ tương tự như trong hiện thực, nhưng lại mang theo ma tính mê người của loài hoa xinh đẹp nào đó cắm rễ từ sâu trong địa ngục chui từ dưới đất đến nhân gian, cậu tràn ngập tội ác, có tính bi kịch âm u qua lại.

Biết rõ là cậu nguy hiểm, phải bị nghiêm phạt, nhưng nội tâm lại có một thanh âm tương phản đối nghịch trong mình, không ngừng đầu độc mình tới gần ác ma nhìn như hoà nhã vô hại, nhưng thực sự lại giấu kín nguy hiểm và sắc lạnh này.

Đường Phong hoàn hoàn toàn toàn khác biệt, khiến Lục Thiên Thần lún sâu.

Đây là điện ảnh anh muốn cùng quay với Đường Phong: trăm năm cô độc

《trăm năm cô độc 》 cảnh thứ nhất:

Anh lần đầu tiên thấy cậu, là ở nhà hát Opéra Garnier tại Pháp.

Ego dominus tuus ta là chủ nhân của ngươi

Vide contuum xem tim của ngươi

Ed’ estoconeandedo trái tim bùng cháy ấy

Lời ca từ trong kịch thơ La Vita Nuova, vịnh ngâm nam nữ giao nhau giống thiên sứ thần thánh mà tươi đẹp, cao quý mà thánh khiết, anh nhắm mắt lại dường như đi tới thiên đường sáng chói nhất trên thế gian này, một mảnh lông thiên nga tinh khiết xoay tròn rơi xuống, chúng nó rơi trên mái tóc anh, trên bờ vai anh, còn có trong lòng bàn tay anh.

Anh thử nhẹ nhàng nắm lấy, chúng nó giống như biến thành bọt nước tiêu tan trong tay anh, giống như bị bóp nát thả ra màn sương máu đỏ sậm, màu đỏ càng ngày càng dày đặc tràn ngập khắp nơi thần thánh sáng ngời này.

Anh ngửi thấy mùi máu thuần ngọt tràn ngập trong không khí, ngọt ngào mà tuyệt vời, nam cao âm dưới sự tô điểm của nhạc giao hưởng hát lên làn điệu bi tráng.

Laletiglasiconventia vui sướng biến thành

Inamanissimopianto nước mắt cực kỳ thống khổ

Thiên đường thánh khiết bị một mảnh máu tươi dày đặc vấy bẩn, ác ma mỉm cười dùng ngón tay thon dài xinh đẹp của mình xé tan mặt nạ thần thánh, anh thấy được xương và máu vùi lấp dưới mặt đất, anh ngửi thấy mùi máu tươi càng dày đặc, chúng nó khiến anh muốn nôn.

Anh thấy được một đôi mắt thuộc về ác ma, màu đen.

Đôi con ngươi đen tà ác giống như ác ma mỉm cười với anh, dụ dỗ không lời dẫn anh đi vào vực sâu máu chảy đầm đìa như địa ngục.

Mạnh mở mắt, Lục Thiên Thần chăm chú bưng lấy trái tim rơi vào hoảng loạn của anh, người trên sân khấu vẫn đang thâm tình vịnh xướng, không có thiên đường, không có địa ngục, chỉ có một đôi mắt đen giống hệt như trong ác mộng nhìn anh, chủ nhân ánh mắt kia an vị trên đại sảnh quý khách phía trên của nhà hát Opéra.

Mang theo thú vị, nhẹ nhàng nhìn anh một cái, dường như còn hiện lên một tia ý cười nhợt nhạt không rõ hàm xúc, Lục Thiên Thần còn không kịp lĩnh hội ý tứ trong đó, thân thể người đàn ông kia đã hơi tựa ra sau ẩn vào trong bóng mờ.

“Người đàn ông kia họ Đường, là một bác sĩ, là học giả được hoan nghênh nhất khiến người ta tôn kính, cậu ta sẽ trở thành người cộng tác của cậu, sĩ quan cảnh sát Lục.” Thủ trưởng nói với anh.

. . .

Lần thứ hai anh thấy người kia, là ở trong nhà thủ trưởng.

Người đàn ông kia khoảng chừng hơn 30 tuổi, ăn mặc cẩn thận tỉ mỉ. Âu phục vừa người màu lam xám thẳng không có một chút nếp nhăn, giống như quý tộc thế kỷ trước xuyên toa trên xã hội thượng lưu, dưới áo khoác là áo gi-lê sát người và áo sơmi tơ lụa màu trắng, cùng với quần Âu cùng màu, chúng nó quả thực giống như tầng da thứ hai của người kia, gọn gàng sáng đẹp, khiến người ta không thể chuyển mắt.

Người đàn ông kia im lặng ngồi trước đàn dương cầm màu đen, ngón tay thon dài hạ xuống phím đàn tạo nên nốt nhạc êm tai mà ưu nhã đến cực điểm, sống lưng người kia thẳng, mái tóc đen vuốt ra sau đầu lộ ra cái trán trơn bóng xinh đẹp.

Con mắt đen che giấu yên lặng và điềm tĩnh kia, giống như hồ nước sâu nhất dưới bầu trời đêm, dưới cái mũi cao thẳng là đôi môi mím thành một đường, đỏ tươi như sắp nhỏ máu.

Người ấy ngồi ở chỗ kia, chìm đắm trong thế giới chơi đàn dương cầm của mình, ánh mắt mỗi người trong phòng đều dừng lại trên người cậu, cậu không hề phát hiện hoặc có thể là không quan tâm, ưu nhã mà bình thản, giống như cậu chính là đức vua của thế giới này, toàn bộ tất cả đều bị cậu nắm giữ trong tay.

“Rất vui được biết anh.” Một khúc diễn tấu hoàn tất, cậu trực tiếp đi tới trước mặt anh, lộ ra mỉm cười nửa lễ phép, thanh âm vững vàng mà từ tính, giống như nỉ non đêm về, “Sĩ quan Lục.”

Bản năng, Lục Thiên Thần đối với bác sĩ Đường mê người mà lại ưu nhã này sản sinh một loại chống cự, anh vốn hẳn là mỉm cười bắt tay với đối phương, nhưng bởi vì cảnh giác quan sát khiến bác sĩ chủ động vươn tay liên tục dừng lại ở giữa bọn họ.

Bác sĩ Đường duy trì mỉm cười lễ phép của mình, lẳng lặng nhìn Lục Thiên Thần, bàn tay vươn tới không dự định thu về, cũng không có cảm giác xấu hổ, dường như chắc chắc Lục Thiên Thần nhất định sẽ có phản ứng, bình tĩnh tự nhiên, nội tâm mạnh mẽ.

Trên thực tế, vào lúc Lục Thiên Thần phản ứng tới vội vàng vươn tay, anh thậm chí còn chưa kịp cầm tay bác sĩ Đường, bàn tay bọn họ chỉ là nhẹ nhàng chạm một chút rồi cấp tốc tách ra, đầu ngón tay lưu lại một mạt lạnh lẽo như màn đêm cô đơn.

. . .

Lại phát hiện một cỗ thi thể, đến từ chính sân khấu nhà hát Opéra Garnier.

Một nam một nữ, Lục Thiên Thần nhớ kỹ bọn họ, tuần trước anh còn nghe qua ca kịch bọn họ hát, tiếng ca rung động mà thánh khiết.

Nhưng hiện tại, bọn họ đã thành thi thể lạnh như băng.

Trên cổ người đàn ông thắt một sợi dây, một mặt sợi dây bị buộc trên đỉnh nhà hát, mặc dù trên cổ có vết siết nhưng đây cũng không phải nguyên nhân khiến người này tử vong trực tiếp, có lẽ sát thủ chỉ là không muốn để thi thể người này rơi xuống mà thôi.

Trên ngực bị lưỡi dao sắc bén đâm lên, máu tươi ngưng kết thành sông dưới chân bọn họ, vết thương bằng phẳng khiến người ta sợ hãi than tài nghệ cao siêu của hung thủ, có thể hung thủ này là một gã bác sĩ ngoại khoa ưu tú, ban ngày ở bệnh viện hưởng thụ tôn kính đến từ đồng nghiệp và bệnh nhân, buổi tối vùng vẫy trong địa ngục âm u.

Tim người đàn ông kia bị móc ra, nó bị đặt trong tay người phụ nữ, một thanh trường kiếm sắc bén màu bạc xuyên qua cổ họng cô ta đâm vào nền nhà, điều này làm cho cô ta không đến mức co quắp ngã trên mặt đất.

Môi cô ta đỏ bừng, trong tay cầm trái tim bị cắn một góc của người đàn ông kia.

Tràng cảnh này quả thực chính là tái hiện hoàn mỹ ca kịch.

Lục Thiên Thần cố sức nhắm mắt đè xuống buồn nôn trong ngực, hung thủ có thể là một gã cố chấp yêu thích ca kịch, nhiệt tình yêu thương nghệ thuật thậm chí hưởng thụ cuộc sống, tử vong không phải mục đích của hắn, quá trình mới là thứ hắn muốn.

Đây đã là hung án thứ ba xảy ra trong vùng này ba tháng nay, giống các vụ án trước đó, người chết cũng không phải bị thô bạo giết chết, bọn họ được xếp thành một loại nghệ thuật tử vong đáng sợ, hung thủ dơ bẩn, tà ác, lại tràn ngập thú vui kinh tủng này!

Đây là nguyên nhân Lục Thiên Thần đến nơi đây, anh muốn tìm ra tội phạm hoàn mỹ, bình tĩnh, ưu nhã vẫn đang nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật này!

Lục Thiên Thần nhìn người đàn ông bên cạnh thủy chung mặc một thân ba thứ giống như quý tộc kia, bác sĩ Đường mặt không biểu tình nghiêm túc kiểm tra chung quanh bức nghệ thuật tử vong, tựa như đây cũng không phải hiện trường tử vong khiến người ta cảm thấy sợ hãi, mà chỉ là một loại thịnh yến nghệ thuật khác.

Bọn họ trao đổi tin tức với nhau, ngoại trừ xác định hung thủ là một tên điên yêu ca kịch, đao pháp sắc bén, nội tâm vặn vẹo điên cuồng ra, bọn họ cũng không tìm được đầu mối khác.

“Có thể hắn là một kẻ thích đóng giả quỷ hút máu, trên cổ người chết đều có hai dấu răng, chúng nó y như của quỷ hút máu trong phim vậy.” Thanh âm bác sĩ Đường bình thản mà có chứa một tia trêu đùa vui vẻ, trong ngôn ngữ dường như là đang cười nhạo hành vi ấu trĩ của kẻ hành hung.

“Hung thủ lần này và hai lần trước không phải cùng một người.” Lục Thiên Thần nhìn chằm chằm người chết khó chịu nói, anh vẫn đang cau chặt mày nhìn chăm chú vào người chết, giống như muốn nhìn thấu bọn họ vậy, quá mức tập trung đến nỗi không hề nhận thấy khi anh nói ra những lời này, trong mắt bác sĩ Đường bên cạnh hiện lên một tia sáng yếu ớt.

Thanh âm bác sĩ Đường trầm ổn mà mát lạnh, giống như nước sông sau cơn mưa trong rừng: “Vì sao anh lại nghĩ như vậy? Thủ pháp của hung thủ, cùng với kỹ thuật cắt chém có thể nói là hoàn mỹ lưu loát này, chúng nó nhìn qua hầu như giống hệt hai vụ án lúc trước.”

“Dấu răng, dấu răng trên cổ người chết không giống với lần trước, mặc dù kẻ mô phỏng cuồng nhiệt này đã rất cố gắng, thế nhưng. . . Không giống.” Lục Thiên Thần nhăn chặt lông mày, bọn họ còn chưa phá được hai vụ án trước, hiện tại lại xuất hiện một tên cuồng nhiệt mô phỏng quỷ hút máu, đây thật đúng là chuyện tệ hại.

Điều này có nghĩa bọn họ sẽ bị mê hoặc, giống như bước đi trong rừng cây trải rộng hỗn độn, càng ngày càng nhiều đường nhỏ xuất hiện trước mắt bọn họ, muốn tìm được hung thủ ban đầu càng ngày càng trở nên khó khăn.

Đã có người thứ nhất cuồng nhiệt mô phỏng theo, ai biết có thể có người thứ hai hay không?

Lục Thiên Thần còn đang chìm đắm trong thế giới của mình, cũng không nhận ra bác sĩ Đường càng ngày càng gần đến gần anh, cho đến khi anh ngửi thấy một cỗ hơi thở nhàn nhạt, trong veo như quả berry màu đỏ tản mát ra sau cơn mưa trong rừng.

Anh quay đầu, bác sĩ Đường đứng cách anh không đến một bước, anh tinh tường thấy được bóng ma giống như cánh bướm vỗ xuống lưu lại ở dưới mắt khi lông mi đối phương rung động, người đàn ông này bình tĩnh, ưu nhã, đáy mắt luôn luôn lộ ra một tia lãnh khốc hoàn mỹ.

“Hắn còn có thể xuất hiện lần thứ hai.”

“Cái gì?” Lục Thiên Thần kinh hãi phát hiện anh dĩ nhiên nhìn chằm chằm vào người đàn ông này, hoảng hốt rồi.

“Kẻ mô phỏng cuồng nhiệt, nhà hát tượng trưng cho sự thu hoạch của hắn, hắn đang mượn điều này biểu đạt sự nhiệt tình và sùng bái của hắn với hung thủ đầu tiên, còn có một chút khiêu khích, rất nhanh hắn sẽ gây án lần thứ hai, đối tượng phải giống như đúc người bị hại của hai vụ án trước của hung thủ thứ nhất.” Bác sĩ Đường dùng thanh âm trầm ổn của mình bình tĩnh tự thuật, dường như không hề phát hiện ánh mắt chăm chăm vô cùng thẳng tắp nhìn vào mình kia.

Người bị hại của hai vụ án trước có điểm giống nhau: Tinh anh, đàn ông, nghệ thuật, ưu nhã, chín chắn.

Lục Thiên Thần mạnh mở to hai mắt nhìn, những từ ngữ này ở trên người bác sĩ Đường chiếm được cực hạn, hoàn mỹ thể hiện.

 

Phiên ngoại 19: Series điện ảnh – trăm năm cô độc ( nhị )

Tôi cho em sự cô đơn của tôi, hắc ám của tôi, lòng tôi khao khát; tôi cố gắng dùng hoang mang, nguy hiểm, thất bại làm em cảm động.

—— Jorge Luis Borges 《tôi dùng thứ gì giữ lại em 》

Nốt nhạc nhảy múa xoay tròn theo đầu ngón tay, người đàn ông trẻ tuổi ngồi ở trên sô pha nhìn chằm chằm không chớp mắt người đàn ông ưu nhã đang ngồi đàn trước đàn dương cầm đen.

Khuôn mặt người ấy trầm tĩnh như nước, mái tóc đen chải vuốt tỉ mỉ, không, có chút không giống với ngày thường, có một vài sợi tóc phản nghịch buông xuống trên trán và gương mặt người kia, nương theo thân thể thỉnh thoảng bởi vì đầu ngón tay chơi đàn mà giống như bị gió thổi lay động rất nhỏ, che đi một chút biểu tình trên khuôn mặt Đường.

Chỉ là Lục Thiên Thần không cảm thấy trên khuôn mặt Đường có biểu tình gì, người đàn ông này luôn luôn trầm ổn, ưu nhã, giống như một pho tượng điêu khắc hào hoa phong nhã biết đi.

Trong phòng chỉ có bọn họ, đúng vậy, chỉ có hai người bọn họ.

Không có thủ trưởng, không có đồng nghiệp, cũng không có nhân viên phục vụ.

Bọn họ đang ở trong nhà Đường, trên thực tế bác sĩ Đường cũng không chủ động mời Lục Thiên Thần đến nhà mình làm khách, đối với điểm này Lục Thiên Thần thủy chung có chút mất mát không rõ, nhàn nhạt khó nói.

Phần cảm tình này đặt ở trên người người thường vốn hẳn là khó có thể phát hiện, nhưng anh là Lục Thiên Thần, một nhân viên phá án ưu tú, anh có cái đầu thông minh nhất và trực giác nhạy cảm nhất, đây là nguyên nhân vì sao anh lại xuất hiện tại Pari.

Anh biết mình không nên đối với một người đàn ông, nhất là người đàn ông như Đường sản sinh mảy may tình tự bên ngoài công tác, Lục Thiên Thần cũng một mực làm như vậy, anh đè xuống tình cảm của mình, bắt chúng nó giống như món đồ chơi trân quý khi còn bé khóa vào trong hộp sắt, sau đó đào một cái hố chôn dưới đất.

Lục Thiên Thần nhìn về phía thân ảnh Đường, người đàn ông này có thể nói là hoàn mỹ, Đường có một phần công tác được người tôn trọng, thu nhập không hề nhỏ, hào hoa phong nhã như quý tộc, ăn nói ưu nhã, kiến thức rộng rãi, quả thực, quả thực giống như một vị thần không gì không làm được.

Anh nhìn Âu phục để ý ngăn nắp sạch sẽ của Đường, giày da không dính một tia bụi, bất luận là một chi tiết gì đều không buông tha, mỗi một chỗ đều tiết lộ khiến Lục Thiên Thần cảm thấy buồn bực áp lực, người đàn ông này có bao nhiêu hoàn mỹ lại có bao nhiêu cách xa anh.

Điều này làm cho Lục Thiên Thần có một loại cảm giác muốn phá hỏng đối phương, quá mức cao cao tại thượng, vậy nên muốn đem đối phương kéo xuống nhuộm đẫm hơi thở của anh, tràn đầy bùn đất và tro bụi; quá mức cẩn thận tỉ mỉ, vậy nên muốn cởi bỏ mặt nạ trên khuôn mặt bình tĩnh của đối phương, nhìn thấy càng nhiều tình cảm chân thực bộc lộ: bi thương, hoảng loạn. . .

Gần chỉ là suy nghĩ một chút, cũng đủ để cho Lục Thiên Thần kích động đến ngay cả đầu ngón tay cũng run, anh hiện tại đã hiểu động cơ gây án của tội phạm chưa bị bắt kia.

“Anh xuất thần.” Một cốc nước xuất hiện trước mắt anh, ý thức được mình vừa thất lễ, Lục Thiên Thần hoảng loạn đứng lên, “Xin lỗi. . .”

Khi đón lấy cốc nước, ngón tay bọn họ lơ đãng chạm vào với nhau.

“Có thể khiến anh thả lỏng tôi rất vui vẻ, áp lực tinh thần của anh quá nhiều, Thiên Thần.” Đầu lưỡi rung động nhẹ nhàng phun ra hai chữ cuối, dẫn theo một chút tình tự như ẩn như hiện, loại tình huống này xuất hiện trên người Đường có vẻ đặc biệt không dễ dàng, dù sao bác sĩ Đường vẫn đều là một người đàn ông hết sức bình tĩnh kiềm chế, bất luận tình tự thưa thớt gì ngày thường đều rất khó xuất hiện trên người cậu.

Lục Thiên Thần thừa nhận, khi đối phương vô cùng thân thiết gọi tên anh, đáy lòng anh rung động càng mãnh liệt, anh nắm chặt cốc nước mạnh trút một ngụm vào miệng, cũng không chú ý tới tia sáng có chứa màu sắc giảo hoạt chợt lóe rồi biến mất nơi đáy mắt bác sĩ Đường.

Xảy ra chuyện gì?

Ký ức của Lục Thiên Thần vẫn đang dừng lại trên một hình ảnh: vì để càng sâu lĩnh hội động cơ gây của tội phạm anh đã đi tới nhà Đường, Đường đang chơi đàn dương cầm, bọn họ nói chuyện với nhau, sau đó anh uống nước.

Tiếp đó, anh hiện tại mở mắt, phát hiện mình ngồi trong bồn tắm lớn, một người đàn ông trong lòng anh bị anh gắt gao ôm lấy, nước trong bồn tắm lớn đục ngầu mà nhiễm vết máu, Lục Thiên Thần nhất thời cảm thấy đầu mình sắp nổ tung.

“Bác sĩ Đường, bác sĩ Đường!”

Người đàn ông ưu nhã lúc này chật vật bất kham ngã vào trong lòng anh, sợi tóc chải vuốt tỉ mỉ mất trật tự tản mát ở bên tai, đôi mắt điềm tĩnh như hồ nước vào lúc chạm tới Lục Thiên Thần thì có một tia co lại không dễ phát hiện, nhưng rất nhanh lại lộ ra điềm đạm và ung dung: “Anh rốt cục tỉnh, Thiên Thần.”

Thanh âm kia suy yếu, vô lực, như trút được gánh nặng lại mang theo một chút khẩn trương.

Khiến Lục Thiên Thần ở trong ý nghĩ bỗng nhiên hiện lên một ít đoạn ngắn, là anh, anh đẩy bác sĩ Đường ngã xuống mặt đất, anh thậm chí đánh đối phương mấy cái bạt tai, điểm này từ khuôn mặt sưng đỏ của Đường là có thể nhìn ra.

【Tỉnh tỉnh, Thiên Thần, anh không phải hắn, mau tỉnh lại! 】

【Dừng lại, Thiên Thần. . . Nhớ lại anh là ai 】

Ôi, trời ơi, anh cư nhiên, cư nhiên đem bác sĩ Đường ——

“Xin lỗi, tôi, xin lỗi. . .”

Lục Thiên Thần biết loại xin lỗi này phi thường buồn nôn, nhưng anh hiện tại ngoại trừ xin lỗi anh không biết hẳn là nói cái gì với bác sĩ Đường bị thương.

“Anh tỉnh lại là tốt rồi, hiện tại đỡ tôi lên giường được không? Hòm thuốc ở. . .”

. . .

. . .

Quan hệ của bọn họ trở nên không bình thường, bọn họ không nên đến với nhau, Lục Thiên Thần biết rõ điểm này.

Thế nhưng anh không khống chế được tình yêu của mình đối với Đường, từ lần đầu tiên xảy ra quan hệ dưới tình huống tệ hại kia, Lục Thiên Thần một lần lại một lần ở trong mơ mơ tới buổi tối đáng sợ kia, Đường la lên, Đường nước mắt, Đường hỗn loạn. . .

Điều này làm cho Lục Thiên Thần có một loại cảm giác tội ác trầm trọng song song lại sản sinh hưng phấn khó có thể nói rõ, Đường như vậy chỉ có anh nhìn thấy, ba thứ Âu phục ngăn nắp sạch sẽ bị kéo mở lung tung, mái tóc cẩn thận tỉ mỉ mất đi chỉnh tề dưới tay anh, còn có mỗi một biểu tình của Đường, những thứ ấy đều khiến Lục Thiên Thần cảm thấy điên cuồng.

Đường cũng không đem chuyện ngày ấy nói ra, điều này làm cho Lục Thiên Thần nhận thấy được đối phương tín nhiệm anh, cùng với một tia yêu thích với anh, dù sao đổi thành người bình thường khác có lẽ đã sớm kiện anh ra tòa, sau đó anh sẽ mất đi công việc, cuộc sống trở nên rối tinh rối mù.

Nhưng sự thực là, bọn họ đến với nhau, một loại quan hệ kỳ diệu đan xen giữa bạn bè và tình nhân.

Có đôi khi Đường sẽ mang theo đồ ăn đến nhà Lục Thiên Thần, bọn họ cùng nhau hưởng dụng bữa cơm, sau đó trao đổi ý kiến vào lúc tản bộ, lúc chia ly sẽ ôm lấy nhau, Lục Thiên Thần cũng không muốn thương tổn người đàn ông tinh xảo hoàn mỹ này, đáng giá ăn mừng chính là, sau một lần chia ly anh cố lấy dũng khí hôn môi Đường, đối phương đã dùng mỉm cười, cho Lục Thiên Thần không ít lòng tin.

Chỉ là công việc bận rộn cũng không cho bọn họ quá nhiều cơ hội ở chung, lại có án mạng xảy ra.

Người chết vẫn là một người đàn ông trung niên tinh anh, bọn họ cố gắng kéo ra càng nhiều đầu mối và điểm giống nhau giữa những người bị hại: trung niên, ưu tú, đàn ông, đến từ trường học khác nhau, đến từ ngành nghề khác nhau, cùng với. . . Đã từng đều tiếp thu quyên giúp khi ở trường học.

Bọn họ theo đầu mối chậm rãi vén bức màn, cuối cùng phát hiện người chết khi ở trường học đã từng tiếp thu tài trợ đến từ xã hội, mà giúp đỡ đều là đến từ cùng một người, Lục Thiên Thần cho rằng bọn họ rốt cục tìm được đầu mối quan trọng, nhưng chết tiệt chính là bọn họ phát hiện người tài trợ kia đã qua đời rất nhiều năm trước.

“Em biết ông ấy, trên thực tế lúc học đại học em cũng từng được ông ta tài trợ.” Khi bác sĩ Đường nói những lời này trong mắt bộc lộ yếu đuối và bi thương hiếm thấy, điều này khiến Lục Thiên Thần muốn lập tức ôm chặt người đàn ông kia, anh muốn ôm chặt cậu, anh ý thức được Đường rất có thể cũng sẽ bị xếp vào đối tượng bị công kích.

Một buổi tối cuối tuần, Đường mời Lục Thiên Thần cùng nhau dùng bữa, Đường không giống như thường ngày sau bữa cơm sẽ ngồi trước đàn dương cầm chơi đàn, cậu rót hai cốc rượu, Lục Thiên Thần biết Đường muốn nói chuyện với anh, anh quý trọng cơ hội này, cũng cảm ơn Đường đã tin tưởng anh, điều này đối với tiến triển cảm tình của hai người bọn họ là một chuyện tốt.

Đường nói cho Lục Thiên Thần càng nhiều về chuyện người tài trợ, người tài trợ tốt bụng kia chưa bao giờ tiết lộ thân phận của ông, Đường biết được người tài trợ này cũng là sau khi người này qua đời.

“Nghề nghiệp của ông ta cũng không vinh quang vẻ vang như trong tưởng tượng của mọi người, trên thực tế ông ta là vì bệnh AIDS mà qua đời, nhưng điều này không thể xóa đi nửa điểm vinh quang của ông ta, ông ta là một người lương thiện mà lại đáng thương.”

Đường từ trước đến nay giỏi về khống chế tâm tình thả ra một chút yếu đuối, điều này làm cho Lục Thiên Thần lập tức buông xuống cốc rượu trong tay nhẹ nhàng ôm lấy Đường, một đêm kia bọn họ ôm nhau mà ngủ, cảm tình phát triển có tính thực chất, chí ít Lục Thiên Thần nghĩ như vậy.

Theo vụ án càng ngày càng đi sâu, quan hệ của bọn họ cũng càng ngày càng hài hòa, chuẩn xác mà nói, Lục Thiên Thần phát hiện tính ỷ lại của mình đối với Đường càng ngày càng cao.

Anh đã không thích ứng cảm giác trống rỗng buổi tối một mình một người cô đơn nằm ở nhà, anh thích bác sĩ Đường khi chơi đàn dương cầm chuyên chú và mê người, thích mặt ngoài ngăn nắp sạch sẽ và cẩn thận tỉ mỉ của cậu đối với mọi người, cùng với một mặt mê loạn thuộc về Đường chỉ có anh mới có thể thưởng thức tới.

Điều này khiến Lục Thiên Thần có chút sợ, anh không rõ Đường rốt cuộc có bao nhiêu yêu anh, có đôi khi anh nhìn đôi mắt đen của Đường, nhưng nhìn không thấy chính anh.

Vấn đề này còn chưa tìm ra được đáp án, Lục Thiên Thần bọn họ rất ngẫu nhiên tìm được kẻ cuồng nhiệt mô phỏng quỷ hút máu kia, ở trong nhà Đường, tên khốn chết tiệt kia ý đồ thi bạo đồng thời giết chết Đường.

 

Phiên ngoại 20: Series điện ảnh – trăm năm cô độc ( tam )

Trong phòng một mảnh hỗn độn, sáng sớm bình hoa tinh mỹ còn đặt bên bàn làm việc của bác sĩ lúc này đã rơi trên mặt đất chia năm xẻ bảy, Lục Thiên Thần vươn tay ngắt lấy hoa tươi nghiền nát trên mặt đất dường như từng bị người hung hăng giẫm lên, giống như đang khóc từng mảnh cánh hoa rơi lả tả các góc trong phòng.

“Xin lỗi, xin lỗi ——” Lục Thiên Thần hận chết chính mình, anh tình nguyện người bị thương tổn là anh mà không phải người đàn ông vẫn đang lạnh run trong lòng anh này.

Nếu không phải anh giận Đường, nếu anh vẫn ở bên Đường, hung thủ sẽ không có cơ hội xâm nhập trong phòng Đường, thiếu chút nữa, chỉ kém một chút như vậy anh đã mất đi tình yêu, mà đây là đau khổ anh không thể chịu được.

Kẻ điên cuồng mô phỏng quỷ hút máu lúc này đã biến thành một cỗ thi thể lạnh lẽo, mở to hai mắt “nhìn” hai người đàn ông ôm lấy nhau trên giường.

Mới đây, Lục Thiên Thần luôn luôn có một loại Đường đang mơ hồ điều khiển cảm giác của anh, anh phát hiện mình càng ngày càng khó rời xa người đàn ông nho nhã lễ độ này, nhưng đây cũng không phải chuyện tệ hại nhất, tệ nhất chính là Lục Thiên Thần phát hiện anh dĩ nhiên bắt đầu hoài nghi Đường chính là hung thủ của mấy vụ án trước.

Bọn họ thân mật như vậy, đến nỗi Lục Thiên Thần có thể đơn giản thấy Đường khi ở trên giường và khi bình thường khác nhau đến mức nào, không có ưu nhã ngày thường, cũng không có tự kiềm chế ngày thường, giống một đóa hoa ma quỷ tùy ý hé nở trong bóng đêm, mặc cho anh chi phối, mất trật tự cực kỳ, ma tính vô cùng.

Lục Thiên Thần không thể khống chế say mê tất cả, đây đều là thuộc về anh, một mặt của Đường không giống người thường chỉ có anh mới có thể thấy, điên cuồng say đắm nhưng lý trí chưa đánh mất, anh phát hiện Đường phi thường thích vào lúc thân mật hôn cổ và cổ tay anh, có đôi khi thậm chí sẽ gặm cắn đến chảy máu, giống như một đứa trẻ đói khát hút máu anh.

Kích thích, nhưng cũng khiến đáy lòng Lục Thiên Thần bắt đầu hiện lên hoài nghi.

Anh ngồi ở bên giường an ủi người yêu chưa từ trong khủng hoảng bình phục lại, ngoài phòng vang lên một trận tiếng bước chân mất trật tự, anh vừa gọi điện thoại báo cảnh sát, lúc này hẳn là cảnh sát tới.

Lục Thiên Thần khép lại quần áo anh choàng trên người Đường, khiến người yêu tận lực ngả vào lòng anh, tựa ở cần cổ anh, anh một chút lại một chút vỗ vai và lưng cậu, nỗ lực trấn an người yêu bất ổn, nhưng Đường kiên cường hơn nhiều trong tưởng tượng của anh.

“Em không sao, em rất vui. . . Anh đã trở về.”

Chúa ơi, trời biết khi Đường dùng ánh mắt thoải mái nhìn anh nói ra những lời này, Lục Thiên Thần có bao nhiêu tự trách, sao anh có thể hoài nghi người yêu của anh.

Hung thủ gây án bị Lục Thiên Thần một súng bắn chết, vườn sau nhà Đường có dấu vết tổn hại khi hung thủ tiến nhập thì lưu lại, trên sàn nhà là máu của Đường, đó là vết tích khi hung thủ dùng sức ấn đầu Đường mà đụng trên mặt đất, trên giường có dây thừng hung thủ dùng để buộc chặt hai tay Đường. . .

Nhân chứng vật chứng đủ cả, một vụ án khiến Lục Thiên Thần bọn họ bối rối nhiều ngày cứ như thế kết thúc.

Pari hỗn loạn và lộng lẫy cùng tồn tại mỗi ngày vẫn đều có người chết, hoặc là vì tuổi già mà tự nhiên mất đi, hoặc là không chịu không nổi áp lực thế giới mà kết thúc sinh mệnh của mình, cùng với đủ loại tử vong tràn ngập hiềm nghi.

Bọn họ chỉ bắt được một kẻ điên cuồng mô phỏng, tội phạm chân chính, giấu ở trong đêm tối vẫn đang nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật.

Thế giới này thực sự có quỷ hút máu sao?

Lục Thiên Thần không biết, bọn họ vẫn không thể bắt được quý ngài “Quỷ hút máu” ưu nhã kia, nhưng anh đã thấy hắn, trong một đêm tối.

. . .

Trong tay anh cầm theo một chai rượu vang chưa mở thắt dây nơ màu đỏ, chai rượu này ngốn tròn tiền lương một tháng của anh, cuộc sống của bác sĩ Đường tốt hơn nhiều so với anh, người đàn ông kia ưu nhã, trầm ổn, có nhiều phẩm vị hơn nữa giàu có, Lục Thiên Thần thường xuyên nghĩ anh có thể có được cậu quả thực chính là ông trời ban ơn.

Anh nghĩ hết khả năng có thể đối tốt với cậu một chút, Lục Thiên Thần nhẹ nhàng chạm lên chai rượu đặt ở vị trí phó lái, anh dự định cho Đường một cái kinh hỉ, anh tưởng tượng người đàn ông điềm đạm săn sóc kia khi thấy anh mang theo rượu vang xuất hiện tại cửa sẽ lộ ra biểu tình tốt đẹp gì, bọn họ sẽ ngồi ở bên lò sưởi trong tường ấm áp nhấm nháp thứ rượu thơm ngon tinh khiết tươi đẹp như ru-bi này, bọn họ sẽ vào ban đêm lạnh lẽo sưởi ấm cho nhau.

Ở một chỗ giao lộ, Lục Thiên Thần đang chờ đèn đỏ ngoài ý muốn thấy được một chiếc xe anh quen thuộc, đó không phải xe của Đường sao? Người trên xe là Đường sao? Đã trễ thế này, Đường muốn đi đâu?

Lục Thiên Thần không có bất cứ do dự theo sát tới, anh ở ven đường trong rừng hoang vắng thấy được xe Đường, Lục Thiên Thần lập tức xuống xe, anh một bên nhìn xung quanh một bên lấy ra điện thoại di động dự định gọi một cú điện thoại cho Đường, nhưng bóng người cách đó không xa lay động lại khiến anh ngừng bước.

Người đàn ông kia cởi ra áo khoác, sơ-mi ngăn nắp sạch sẽ trên người dưới buổi tối cực kỳ dễ thấy, Đường tựa trên một thân cây hơi nâng cằm, chiếc cổ kéo lên cực kỳ giống thiên nga ưu nhã, nhưng hết thảy điều này sẽ chỉ làm ngọn lửa giận dữ hừng hực thiêu đốt trong lòng Lục Thiên Thần, bởi vì có một gã đàn ông chết tiệt xa lạ bao phủ trên người Đường hôn người yêu của anh.

Đường là của anh, của anh!

Ai cũng không thể chạm vào Đường của anh!

Lục Thiên Thần chưa kịp tiến lên đem cái tên dám can đảm đụng vào Đường kéo xuống hung hăng đánh cho một trận, anh liền thấy bác sĩ một phút trước dường như còn đang nhắm mắt hưởng thụ đột nhiên cúi đầu một cắn ngụm lên cổ người xa lạ kia, trong nháy mắt vị trí trao đổi, người xa lạ thành kẻ bị đặt ở trên thân cây.

Dường như không cảm thấy đau, người đàn ông xa lạ phát sinh tiếng gào hưởng thụ, Lục Thiên Thần thấy được máu, máu tươi nồng đậm tươi đẹp theo cổ người xa lạ càng không ngừng nhỏ giọt xuống, thậm chí cũng dính ướt áo sơ-mi trắng trên người Đường, nhiễm đỏ một mảnh.

Đầu lưỡi liếm qua khóe miệng lưu lại máu tươi, người đàn ông sau khi ăn no dùng sợi dây thắt ở trên cổ người xa lạ treo lên, Lục Thiên Thần sững sờ ở xa xa nhìn, trong nháy mắt anh hiểu ra tất cả đều là Đường đã sớm chuẩn bị tốt, Đường nhìn như tao nhã lễ độ thậm chí có tốc độ và sức mạnh vượt xa người thường.

Thuần thục xử lý tốt hiện trường phạm tội, khi bác sĩ Đường tâm tình sung sướng trở lại chiếc xe đỗ ven đường, ngoài ý muốn thấy được Lục Thiên Thần vẫn đang dừng lại tại chỗ, Lục Thiên Thần tinh tường thấy trong mắt Đường hiện lên tình tự phức tạp: kinh ngạc, khẩn trương cùng với một tia sầu lo.

“Anh thấy rồi?” Đường dù sao cũng là Đường, cậu nhanh chóng khôi phục biểu tình bình thường, bình tĩnh mà nho nhã cho dù cậu vừa giết chết một người.

Lục Thiên Thần thong thả gật đầu, anh biết anh hẳn là lập tức gọi cảnh sát, anh biết anh bắt được hung thủ bọn họ đuổi bắt cho tới nay, thế nhưng hai chân anh như bị đóng ở tại chỗ không rút ra được, anh nhìn chằm chằm vào Đường, anh thấy được đôi môi bị máu tươi nhuộm đến xinh đẹp, Lục Thiên Thần khó có thể ức chế nghĩ tới hình ảnh người xa lạ chết tiệt kia phủ trên người Đường tùy ý hôn môi.

Còn hơn chuyện Đường giết người, dường như Đường bị những người khác hôn càng khiến cho anh điên cuồng.

“Hắn là ai?” Trong thanh âm Lục Thiên Thần kiềm nén phẫn nộ run rẩy.

“Thức ăn.”

“Hắn. . . Hôn em.”

Khóe miệng Đường thoáng vung lên, bất đắc dĩ than thở: “Một học trò sùng bái em.”

Có thể không chỉ là sùng bái, còn muốn làm một vài chuyện khác, điều này quá rõ ràng!

Lục Thiên Thần phát hiện mình càng ngày càng tức giận, anh rõ ràng ý thức được Đường dĩ nhiên lợi dụng thân thể của chính mình đến dụ dỗ con mồi, hai tay buông ở bên người anh không tự giác nhẹ nhàng run rẩy, thanh âm khàn khàn: “Tôi thì sao? Tôi cũng là con mồi của em?”

Anh nhớ tới lần đầu tiên của bọn họ, dưới tình huống mơ hồ anh xảy ra quan hệ với Đường, hiện tại ngẫm lại, có thể cũng là một hồi âm mưu Đường tỉ mỉ bày ra? Anh không quan tâm đó phải là âm mưu hay không, anh chỉ quan tâm, ngoại trừ anh ra, Đường còn từng làm cùng loại chuyện này với người khác sao?

Ánh mắt trở nên mềm xuống, Đường thong thả đi tới trước người Lục Thiên Thần, vươn bàn tay nhiễm máu khẽ vuốt gương mặt lạnh lẽo mà giận dữ của Lục Thiên Thần, thanh âm mềm nhẹ mà chân thành: “Không, anh là độc nhất vô nhị.”

Dáng vẻ và ngôn ngữ của Đường trấn an được Lục Thiên Thần, Lục Thiên Thần tiến lên ôm chặt lấy người yêu anh, hai tay anh siết Đường có chút phát đau, thế nhưng Đường cũng không đẩy ra Lục Thiên Thần, vẫn đang một chút một chút nhẹ nhàng trấn an.

“Thất vọng sao, Thiên Thần? Em là một con quái vật, một con quái vật cần uống máu người mới có thể sống sót.”

“Em không phải. . .”

Đường nở nụ cười, dẫn theo chút thở dài: “Em đương nhiên phải, mặc kệ là trước đây, hiện tại, hay sau đó, em muốn sống nhất định phải có người chết đi. Ở trong bóng tối vô tận này, lẻ loi một mình, phủ thêm mặt nạ lộng lẫy ưu nhã, không người có thể hiểu.”

“Chúng ta. . . Về nhà trước.”

Đầu óc Lục Thiên Thần có chút loạn, đêm nay quá lạnh, gió từng trận từng trận giống như dao nhỏ thổi mạnh đầu óc anh.

Bọn họ ngồi bên lò sưởi trong tường ở trong nhà Đường, ánh lửa toát ra màu đỏ sậm trong lò sưởi giống như dòng máu chảy xuôi, Đường lắc lắc rượu vang trong ly, nhấp một ngụm nhỏ, nghiêng đầu nhìn về phía Lục Thiên Thần còn đang sững sờ bên cạnh, vung lên khóe miệng ức chế không được nhàn nhạt vui sướng: “Cảm ơn món quà của anh.”

“Em sẽ giết tôi sao?” Lục Thiên Thần hỏi.

Buông xuống ly rượu trong tay, Đường thong thả đi tới bên cạnh Lục Thiên Thần, trong ánh mắt ngạc nhiên của người kia chậm rãi nửa quỳ xuống, cậu nằm ở trên đùi Lục Thiên Thần: “Sẽ không.”

Cử động tượng trưng cho thần phục khiến người đàn ông chiếm được thỏa mãn khó có thể nói rõ cùng với khiếp sợ khó có thể tiêu hóa, Lục Thiên Thần không cầm nổi lòng nhẹ vỗ về sợi tóc rơi lả tả trên trán Đường: “Tôi không thích người khác chạm vào em.”

“Thế nhưng em đói bụng.” Trong thanh âm nhuộm lên vài phần tủi thân, thanh âm này từ trong miệng Đường nói ra quả thực khiến trái tim Lục Thiên Thần đều đang run rẩy, sao anh có thể để người yêu anh chịu đói.

Lục Thiên Thần nhớ lại lúc anh và Đường hay dùng cơm, người đàn ông này mỗi lần đều ăn rất ít, hiện tại anh đã biết nguyên nhân.

“Anh sẽ rời bỏ em sao, Thiên Thần?”

“Tôi sẽ không.” Lục Thiên Thần nhẹ vỗ về gáy cậu, “Em có thể. . . Hút máu tôi.”

Đường ngẩng đầu lên nở nụ cười với anh, Lục Thiên Thần biết mình triệt để, triệt để hết thuốc chữa, say đắm người đàn ông nguy hiểm này.

Cuối cùng của phim, sĩ quan cảnh sát trước đó cầm trong tay một thanh dao găm đâm vào ngực con mồi, không đến mức khiến con mồi lập tức chết đi nhưng cũng đủ để con mồi đánh mất năng lực phản kháng, người yêu của anh, thích máu tươi mới nóng hổi.

Người đàn ông ưu nhã từ trong bóng tối chậm rãi đi ra, Đường nhìn về phía Lục Thiên Thần cách đó không xa thay cậu trở thành kẻ đi săn, cười đến dịu dàng lại khiến người ta sợ hãi.

——end

Dựa theo lời Charles, bộ 《trăm năm cô độc 》 này triệt để bại lộ ham mê đặc biệt làm thụ ngược cuồng dưới đáy lòng Lục Thiên Thần.

Đường Phong ngồi ở một bên từ trong tờ báo nâng mắt lên, tùy ý nói: “Buổi tối ngày đó em cùng Thiên Thần chơi một lần quỷ hút máu play, cảm giác không tệ, huyết tương đều là vị dâu tây, ngon lắm.”

Charles giơ tay lên: “Thân ái, anh có thể chuẩn bị huyết tương bất cứ vị gì!”