Edit: Huyết Vũ.

Đệ tam thập thất chương: Không dễ vậy đâu.

Trong mỗi bộ phim anh hùng đều có một nhân vật phản diện, trong điện ảnh 《Thiên Tử 》 cũng có một vai nhân vật phản diện làm đối thủ của Đường, câu truyện chủ yếu quay chung quanh minh tinh điện ảnh đi tới Mỹ phát triển, cậu sẽ cùng một minh tinh khác cạnh tranh một vai diễn, mà minh tinh này chính là đối thủ của Đường.

Bộ phim cũng không phải thuần túy chỉ là anh hùng đại chiến với người xấu, trong phim cũng có thêm một ít yếu tố liên quan đến giới giải trí, nhất là Đường Phong trong điện ảnh đều có vài bộ quần áo trang phục hiện đại, toàn bộ đều là do điện ảnh tài trợ, một nhãn hiệu thời trang nổi tiếng thế giới nào đó miễn phí cung cấp, trong đống quần áo này có phân nửa Đường Phong đều có thể lấy đi làm kỷ niệm.

Hiện tại rất nhiều tân binh nam diễn viên trong phim cơ bản đều phải có vóc người tốt khôi ngô tuấn tú, đặc biệt là một điểm vóc người tốt kia.

Minh tinh điện ảnh giống như Đường Phong, có kỹ năng diễn cũng có thân hình, không lấy ra cống hiến một chút thì thực sự không được, vậy nên mỗi ngày ở phim trường hầu như đều có thể thấy Đường Phong mặc Âu phục vừa người đi tới đi lui, quần áo đẹp luôn luôn có thể tôn lên vóc người cực tốt có thể so với người mẫu của cậu.

Theo điện ảnh quay chụp, bốn phía phim trường cũng bắt đầu xuất hiện một ít nhà báo trang bị đầy đủ.

. . .

. . .

Đóng phim cũng giống như đi làm, mỗi ngày đúng giờ đến phim trường khởi công, mỗi ngày đúng giờ tan tầm về nhà.

Ở phim trường Đường Phong phải đóng tốt một vai anh hùng, ra ngoài ống kính, cậu còn phải giả vờ từng bị Albert ngược đãi, ôi, trời ạ, cuộc sống của cậu thực sự là bận rộn.

Albert nói cho cậu, chỉ cần tan tầm mỗi ngày đúng giờ trở lại là được, trên khuôn mặt ít đi nụ cười là đủ rồi.

Điều này đối với Đường Phong mỗi ngày quay điện ảnh sức cùng lực kiệt mà nói là không thể dễ hơn, cậu tuyệt đối có thể ở trên phim trường cười đến xán lạn không gì sánh được, xoay người liền ủ rũ như là sống có bao nhiêu đau khổ vậy.

Dù sao ở trong một đám trợ lý bên người khẳng định có cơ sở ngầm của Lục Thiên Tịch, tùy tiện diễn một chút là được, phỏng chừng Lục Thiên Tịch cũng sẽ không quan tâm quá nhiều đối với tiểu minh tinh như cậu, chỉ cần cơ sở ngầm liên tục báo cáo tinh thần Đường Phong gần đây không tốt, Lục Thiên Tịch chậm rãi cũng sẽ không quá để ý tới cậu.

“Tôi đi uống tách cà phê rồi trở lại.” Sau khi tách ra, Đường Phong và tiểu Vũ bọn họ phất tay tạm biệt, một mình tản bộ ở bên cạnh, dự định đi dạo hai vòng rồi chậm rãi trở lại.

Albert rất nhàm chán, nhàm chán đến mức Đường Phong trở lại cũng không có chuyện gì để làm.

Albert thích vào phòng sách đọc sách hoặc là xử lý công việc của mình, đề tài có thể trò chuyện cũng chỉ có bấy nhiêu, thâm nhập thêm một chút, Đường Phong lại không muốn quá mức đi sâu giao lưu với Albert.

Ở bên cạnh tìm một quán cà phê nhỏ đi vào, gọi một bánh táo và một tách cà phê uống, Đường Phong tìm một vị trí vắng vẻ ngồi xuống, bởi vì hiện tại là tóc dài, cậu giấu mái tóc vào trong mũ, nếu không thì quá nóng.

Vành nón kéo thấp hầu như không thấy rõ dáng vẻ của cậu, mặc dù trước đó cậu đã có một ít tiếng tăm, nhưng hiện tại người nhận ra Đường Phong cũng không nhiều, cho dù nhận ra phần lớn mọi người cũng chỉ là nhìn nhiều hai mắt, vậy nên cậu hiện tại coi như là giải trí cá nhân, cho dù một mình đi ra ngoài không có rắc rối quá lớn gì đó.

Ăn hai miếng bánh táo uống vài ngụm cà phê, Đường Phong tựa ở trên ghế xem tin tức gần đây, đối với tin tức giới giải trí tương đối nhìn ít hơn, cũng chỉ là chọn mấy tin cảm thấy hứng thú nhìn một cái.

Điện ảnh của Chino lập tức được đánh tiếng, ngày chiếu phim đổi thành vào kỳ nghỉ hè, đây là một chuyện tốt.

Đặt ở kỳ nghỉ hè nói rõ công ty điện ảnh đối với bộ điện ảnh mới của Chino tràn ngập lòng tin, tuy rằng là một thời kỳ không tệ, nhưng điện ảnh cạnh tranh cùng lúc cũng không ít, phỏng chừng Chino cũng có chút áp lực.

Gần đây rất ít gọi điện thoại với Chino, phần lớn thời gian bọn họ đều là gửi mail cho nhau, dù sao gọi điện thoại rất có thể sẽ quấy rối đối phương công tác, mà kết thúc công tác lại có cuộc sống của mình.

Mặc kệ trước đây hay hiện tại, Đường Phong đều không thích đi quấy rối cuộc sống của người khác, đồng dạng cũng không thích cuộc sống của mình bị can thiệp quá mức.

Ngay lúc Đường Phong vừa gửi mail cho Chino hỏi đối phương hôm nào kết thúc công việc, một người đàn ông thân hình cao lớn đã ngồi đối diện với Đường Phong.

Đường Phong chỉ là nhìn bốn phía, chỗ trống còn nhiều, không biết vì sao đối phương hết lần này tới lần khác lại ngồi ở đối diện cậu.

“Thưa ngài, ngài có chuyện gì không?” Đường Phong nhìn người đàn ông đối diện, đội mũ lưỡi trai, trên khuôn mặt và cằm đều là râu quai nón rậm rạp, liếc mắt nhìn qua căn bản là không biết bộ dáng trông như thế nào.

Nhìn nhìn, Đường Phong liền cảm thấy ánh mắt này sao lại quen mắt như thế.

“Trước khi chúng ta còn chưa gặp mặt anh đã từng nghĩ rất nhiều lần, chúng ta hẳn là lấy phương thức lãng mạn gì để gặp nhau lần nữa, thế nhưng. . . Tuyệt đối sẽ không như bây giờ.” Người đàn ông đối diện cảm thán một câu, nhẹ nhàng kéo kéo râu mép trên mặt mình, “Thân ái, em cư nhiên không nhận ra anh, anh đau lòng muốn chết.”

“Anh là ai, tôi không quen anh.” Liếc liếc nhìn người kia, Đường Phong tiếp tục cúi đầu xem điện thoại của cậu.

Thái độ lạnh lùng này thực sự tổn thương đến người đàn ông râu xồm kia, hai mắt tràn ngập đáng thương, anh ghé vào trên bàn không nói chuyện, y như một con chó lớn bị vứt bỏ đáng thương hề hề nhìn Đường Phong.

Đường Phong một câu không nói cúi đầu làm chuyện của mình, chẳng biết qua bao lâu cậu liền hơi chút khẽ động, trong nháy mắt trong mắt người đàn ông râu xồm kia tràn ngập mong muốn và hào quang, nhưng Đường Phong chỉ là từ trong túi lấy ra tai nghe đeo vào.

“Thực sự không để ý tới anh nữa? Thực sự thực sự không cần anh nữa?” Người đàn ông râu xồm đau lòng kéo kéo râu mép của mình, một phần râu bị anh kéo rơi xuống, nhìn kỹ căn bản là một ít râu giả.

Đường Phong cúi đầu không phản ứng, nhìn qua dường như không nghe thấy đối phương đang nói gì.

“Anh biết em hiện tại nhất định rất hận anh, không muốn tha thứ cho anh, bởi vì làm người yêu của em anh cư nhiên cái gì cũng không nói liền đẩy em đi, được rồi.” Charles chống đầu than thở, “Anh không có ý biện giải gì, thế nhưng trời ạ, sau khi anh leo lên máy bay mới biết được kế hoạch.”

“Ngay từ đầu nghe kế hoạch của bọn họ anh thật muốn dùng đạn bắn Lục Thiên Thần thành tổ ong vò vẽ, nhưng song song anh cũng hận mình vì sao lại thông minh và lý trí như thế, bởi vì anh biết một mình anh là không có cách nào bảo vệ em. Từ ngay từ đầu, bọn anh đều đã chọc vào phiền phức cho em, thậm chí bọn anh chính là phiền toái của em, điều này khiến anh cảm thấy rất bất đắc dĩ.”

Ngẩng đầu, Charles nhìn Đường Phong thờ ơ tiếp tục nghe nhạc nói tiếp: “Anh rất nhớ em, bảo bối, lớn đến như vậy, được rồi, kỳ thực anh sống hạnh phúc hơn bất cứ đứa trẻ nào, nhưng thời gian ở bên em mới khiến anh biết cái gì mới là vui sướng chân chính.”

Không phải thứ tiền tài có thể mua được, cũng không phải thông qua quyền lực là có thể nhận được.

“Anh rất xin lỗi, thực sự rất xin lỗi, bản thân anh đã từng tổn thương em, cùng với hiện tại chưa được sự đồng ý của em đã tự ý quyết định. Anh vẫn biết em là một người đàn ông cực kỳ thông minh lại độc lập, trưởng thành xa xa hơn anh, vậy nên em nhất định rất tức giận vì sao anh không thương lượng với em mà đã giao em cho Albert.” Trên khuôn mặt toát ra vẻ thống khổ, hai tay Charles bưng kín mặt mình.

“Anh rất đau khổ, mỗi một ngày đều sống rất đau khổ.” Giống như con thú nhỏ phát sinh thanh âm nghẹn ngào.

Không, hẳn là thú lớn cực đại.

“Nói không sai, anh và Lục Thiên Thần còn có Albert đều là một đám ngu ngốc, chỉ nghĩ tới biện pháp giải quyết hữu hiệu nhất, nhưng quên rằng em cũng không phải một người bình thường không có cảm tình không có cảm thụ.” Gỡ tai nghe xuống, Đường Phong kỳ thực chỉ là đeo tai nghe chứ không hề mở nhạc.

Lời Charles nói, cậu toàn bộ đều nghe được.

“Bảo bối, em nghe hết rồi?” Charles cẩn thận hỏi, so với thân hình cao to của anh có vẻ có chút ngốc nghếch và đáng yêu.

“Râu của anh sắp rơi hết rồi kìa.” Đường Phong chỉ chỉ bộ râu giả bị Charles vừa nói chuyện vừa quấn quýt kéo xuống.

Sự việc đã phát triển tới bước này, cũng không có nút tua lại, cũng không có khả năng làm lại lần nữa, Đường Phong có trách cứ thêm cũng chẳng có ý nghĩa gì, nhưng cậu vẫn tức giận.

“Em không biết anh là một người đàn ông nhát gan, Charles.” Đường Phong đặt điện thoại sang một bên, “Không dám liên lạc với em, không dám gọi điện thoại cho em, để em đơn độc ở cùng Albert.”

Charles không nói gì, nhưng từ đôi lông mày nhăn chặt của anh cùng với sắc mặt không tốt lắm là có thể thấy tâm tình người đàn ông này gần đây vẫn không tốt.

“Anh cao ngạo cuồng vọng, có đôi khi còn rất đáng ghét, có đôi khi tùy hứng như một đứa trẻ, có đôi khi lại không biết thông cảm cho người khác.”

Trải nghiệm lớn đứng trên đỉnh cao khiến Charles có một khuyết điểm trong tính cách, phần lớn con một đều có khuyết điểm, quá mức ích kỷ, quá mức không hiểu thông cảm người khác.

Bởi vì từ nhỏ đến lớn chỉ có người khác nhân nhượng Charles, chưa bao giờ Charles đi nhân nhượng người khác.

Sau khi ở cùng Đường Phong Charles đã tốt hơn, nhưng hoàn cảnh trưởng thành vẫn còn đó, khiến Charles triệt để thay đổi là chuyện không thực tế.

“Nhưng em phát hiện, khi anh không ở bên em em dĩ nhiên có chút nhớ anh.” Đường Phong vươn tay nhẹ nhàng xoa lên gương mặt Charles, người sau lập tức từ sát biên giới hấp hối toả sáng sức sống sinh lực, hai mắt lấp lánh hữu thần nhìn cậu.

“Em tha thứ cho anh rồi?” Charles chờ mong không gì sánh được nói.

“Cái đó và tha thứ cho anh không có nửa điểm quan hệ.” Ngón tay chọc lên trán Charles, “Muốn em tha thứ cho anh không dễ như vậy đâu.”

 

Đệ tam thập bát chương: Xin hãy dùng sức.

Song song trong cuộc sống Đường Phong gặp phải rất nhiều gút mắt cảm tình, Đường trong điện ảnh 《Thiên Tử 》cũng gặp phải phiền phức trong cuộc sống, ở trong niên đại hủ bại này, mỹ nữ vóc người nóng bỏng cuối cùng chỉ có thể làm nữ vệ sĩ bên người Đường, mà chân chính có gút mắt với Đường lại là người đại diện của cậu, một người bạn từ nhỏ đã có cảm tình tốt với cậu.

Trong phim có một vài hình ảnh nhỏ vụn giống như đèn kéo quân, hai năm trước Đường chưa thành danh, tình yêu không như ý, sự nghiệp không quan tâm, tiểu minh tinh không có tiếng tăm gì trong một lần leo núi giải sầu đột nhiên trượt chân rơi xuống sườn núi.

Là kiếp trước, là kiếp này, Đường lẳng lặng nằm ở phòng bệnh trong nháy mắt có vô số ký ức giống như thủy triều dũng mãnh chảy vào.

Sức mạnh bị phong ấn, ký ức bị ẩn sâu, khi cậu một lần nữa mở mắt đã định trước Đường đời này sẽ không còn là một tiểu minh tinh không có tiếng tăm gì, cũng không còn là một người bình thường nữa.

Đường Phong không có lực lượng phong ấn, cũng không có ký ức ẩn sâu, nhưng nam diễn viên trong điện ảnh lại rất giống cậu, đến nỗi Đường Phong đều hoài nghi trên thế giới có phải có chuyện trùng hợp giống như thế này không.

Mặc kệ thế nào, Đường trong điện ảnh và Đường Phong ngoài điện ảnh, cuộc sống từ nay về sau đều xảy ra thay đổi thật lớn.

“Bảo bối, sao anh cảm thấy bộ phim này giống như là vì em mà tạo ra vậy.” Vừa tắm rửa xong, Charles bỏ đi đống râu giả trên mặt một thân nhẹ nhàng khoan khoái đứng ở trước mặt Đường Phong.

Đích đích xác xác một thân nhẹ nhàng khoan khoái, chỉ mặc một cái quần tam giác đen, ngoài ra không còn gì khác.

Hai tay chống nạnh đứng trước mặt cậu, giống như đang cố ý triển lộ vóc người của mình, Charles tiếp tục nói: “Có thể em cũng là một vị thần nào đó chuyển thế, ôi, trời ạ, anh không thể nghĩ như vậy, điều này sẽ làm anh cảm thấy rất hưng phấn.”

“Bởi vì anh khinh nhờn thần linh?” Liếc nhìn người kia, Đường Phong chỉ chỉ tủ quần áo, “Tự tìm quần áo mặc vào.” Sau đó một mình đi vào phòng tắm.

Sau khi rời khỏi quán cà phê Charles rõ ràng là một bộ không muốn rời đi, Đường Phong cũng kệ người này, nếu Charles và Albert đã có giao hẹn trước, vậy Charles trở lại với cậu có thể gặp phải Albert, có thể sẽ xảy ra chuyện gì hay không thì không phải chuyện cậu sẽ đi lo lắng.

Kết quả chính là Charles và Đường Phong cùng gọi xe chạy về khách sạn, Albert trước kia mỗi ngày trở về đều có thể thấy nhưng ngoài ý muốn lại không ở nhà, Đường Phong lúc đầu khó hiểu sau đó rất nhanh nghĩ đến, có thể Albert đã biết Charles sẽ tới đây.

Ở trong phòng tắm ngâm tròn một giờ, Đường Phong mới chậm chạp mặc vào quần áo ngủ đi vào phòng.

Lau khô tóc, Đường Phong đầu tiên là cầm một miếng pizza ăn, rồi lại ở dưới tầng Penthouse tùy tiện vòng hai vòng mới chậm rì rì lên lầu, kỳ quái chính là không biết Charles đi nơi nào.

Lẽ nào đi rồi?

Lấy tính cách Charles mà nói phỏng chừng sẽ không, trừ phi là Charles thật sự muốn một đao đoạn tuyệt với cậu mới có thể đi không từ biệt.

Một tay cầm pizza, một tay cầm cốc nước trái cây, Đường Phong nhẹ nhàng dùng chân đá văng cửa phòng ngủ, một màn trước mắt thiếu chút nữa khiến cậu đánh rơi cái cốc trong tay.

“Anh đang làm gì vậy?” Đường Phong hầu như là trợn mắt há hốc mồm nhìn Charles.

Người kia đã nằm trên giường cậu từ bao giờ, còn có, vì sao Charles lại trần như nhộng. . . Không, chỗ nào đó còn dùng tơ lụa màu hồng phấn buộc lại thành nơ bướm, nhìn qua thực sự là. . . Khó có thể nói rõ!

Charles nằm dang tay dang chân nâng cằm, một bộ chờ đợi nhận lấy cái chết, dõng dạc nói: “Bảo bối, để bù đắp cho sai lầm anh phạm phải, đến đây đi, anh đem lần đầu tiên tốt đẹp của mình hiến cho em.” (Vũ: Phụt!!! Mẹ ơi. . .)

“Chỗ đó của anh khẳng định không phải lần đầu tiên.” Đường Phong liếc nhìn chỗ nào đó thắt nơ con bướm, nhìn thế nào cũng thấy chướng mắt, đặt cốc xuống, cậu cũng không muốn ăn nữa, xoay người cầm lấy khăn ẩm xoa xoa tay.

“Tiểu cúc hoa tươi mới của anh, tuyệt đối chưa từng bị người khai hoang.” Charles xoay người một cái liền vểnh cái mông lên, còn không quên quay đầu lại cười cười với Đường Phong đang ngẩn tò te, “Đến đây đi, bảo bối, anh đã làm tốt chuẩn bị hiến thân rồi!”

“Vậy anh cứ nằm úp đi.” Sau khi kinh hãi, khóe miệng người này kéo ra ý cười rất nhỏ.

“Đến đây đi!” Charles nhiệt tình la một tiếng.

“Anh đã nhiệt tình như thế, em không ra tay hình như cũng không ổn.” Đường Phong xoa xoa cổ tay, bước tới vỗ nhẹ nhẹ bộ vị nhếch đến cao cao của người nào đó, “Co dãn không tệ.”

“Vóc người cực tốt của anh chỉ có thể là em tới hưởng dụng.” Quay đầu lại ném cho Đường Phong một cái mị nhãn.

Khóe mắt co giật, Đường Phong kéo chăn trùm đầu Charles, trong chăn truyền đến thanh âm ong ong của Charles: “Ôi, bảo bối, hóa ra em còn thích kiểu này, thực sự là khẩu vị nặng.”

“Khẩu vị nặng còn ở phía sau.”

Ví dụ, như vậy.

Vung tay lên, Đường Phong dùng sức vỗ xuống cái mông Charles, thanh âm thanh thúy lập tức vang lên trong phòng ngủ.

“Ngao ô! Rất có cảm giác!” Con gấu nào đó hét lớn một tiếng, còn cố ý lắc lắc cái mông. (Vũ: =..= em đầu hàng, k còn j để nói!!!)

Đường Phong nổi cáu mạnh mẽ quật vài cái lên mông con gấu kia, mắt thấy cái mông trắng trắng của Charles bị cậu đánh đến đỏ hồng, cậu mới chậm rãi thu tay, kéo chăn che đi cái mông hồng của ai đó.

“Bảo bối, không tiếp tục sao?” Người nào đó nhịn đau vươn đầu từ trong chăn ra, đáng tiếc còn chưa thấy được Đường Phong đã bị người sau ấn về.

“Nằm úp đấy không được nhúc nhích.” Đường Phong lấy giọng điệu mệnh lệnh nói.

“Bảo bối, em thật đúng là nhiệt tình, thế nhưng anh tuyệt không ghét, anh đợi em.” Đầu ở trong chăn, nhưng tay vẫn ở bên ngoài vẫy vẫy.

Đường Phong xuống tay cũng không nhẹ, Charles coi như là làm bằng sắt phỏng chừng cũng bị đánh đau, người này lại còn nhiệt tình la lên cái gì?

Cười khổ lắc đầu, Đường Phong từ ngăn tủ bên cạnh lấy ra thuốc mỡ, một lần nữa quay về giường ngồi xuống, xốc lên chăn nhìn cái mông đỏ hồng toàn bộ của người nào đó một chút.

Vẫn là bôi chút thuốc đi, nếu không sẽ sưng lên mất.

Mở nắp, Đường Phong khoét một ít thuốc mỡ trên đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa lên mông Charles, người sau hơi run lên, phỏng chừng là bị cảm giác mát lạnh của thuốc mỡ kích thích tới.

“Đau không?” Đường Phong cười hỏi.

“Không đau, em đánh đi, thoải mái.” Charles dúi đầu trong chăn, thanh âm có chút ong ong: “Bảo bối em thực sự là tri kỷ, còn biết bôi trơn cho anh, thế nhưng sao em lại xoa hết, không phải chỉ cần thoa ở. . . Ai u!”

Đường Phong nhẹ nhàng đánh cái mông Charles một chút: “Đau không?”

“Không. . . Không đau! Ha ha ha!”

Đây có tính là miễn cưỡng vui cười không? Đường Phong bôi thuốc cho Charles xong, vươn tay xuống dưới cởi ra nơ bướm màu hồng phấn của người nào đó ném sang một bên: “Mặc quần áo vào đi, em không có bất cứ ý nghĩ gì với cái kẻ cao lớn thô kệch như anh.”

“Bảo bối. . .” Gấu lớn nào đó chui đầu ra từ trong chăn, vẻ mặt thương cảm hề hề lại tủi thân nhìn cậu.

Suy nghĩ một chút lần đầu tiên gặp mặt Charles bộ dạng người kia kiêu ngạo, đến bây giờ là dáng dấp đáng thương hiện tại, Đường Phong vươn tay cố sức xoa xoa đầu Charles, khiến cho tóc đối phương y như một cái tổ chim, rối bời.

“Em biết anh muốn em tha thứ cho anh, được rồi, đứng lên đi, anh còn nằm úp nữa em liền ném anh ra ngoài.”

. . .

. . .

Mười phút sau, Charles cái mông phát đau đã mặc áo ngủ ngồi trên cái đệm mềm mại.

“Bảo bối, em đánh thật dùng sức, ” Charles lại liếc nhìn người đàn ông Châu Âu khóe miệng hàm chứa ý cười nhàn nhạt nào đó, vẻ mặt chế nhạo nhìn anh, “Cái tên biến thái kia, có phải anh dạy bậy cho Đường bảo bối của tôi hay không?”

Albert không biết trở về từ lúc nào chỉ là mỉm cười uống cà phê, đối với Charles không để ý tới không hỏi.

“Các cậu chậm rãi trò chuyện.” Lưu lại một câu, Albert liền đứng dậy rời đi.

Không hỏi Đường Phong và Charles vừa rồi làm gì, không hỏi Charles tới đây làm gì, cũng mặc kệ sau khi anh đi sẽ xảy ra chuyện gì.

Cử động khó hiểu như vậy, thật đúng là phù hợp phong cách Albert.

“Anh tới làm gì, chỉ là để em tha thứ cho anh?” Đường Phong hoài nghi hỏi, “Em lại không nghĩ như thế, vậy nên tốt nhất là anh nói thật ngay từ đầu đi.”

Charles buông thõng tay, lúc đầu quen biết Đường Phong người đàn ông này đáng yêu biết bao, hiền hoà biết bao, hiện tại khí thế càng ngày càng mạnh, ngược lại là bọn họ hình như bắt đầu đi tới hoàn cảnh bị ức hiếp.

“Tên kia không có khả năng một mực ở cạnh em, anh thật vui vì hắn ta rốt cục có thể cút.” Charles chỉ chỉ phương hướng Albert rời đi.

“Chuyện Lục Thiên Tịch giải quyết rồi?” Đường Phong hỏi.

“Không nhanh như vậy, nhưng Lục Thiên Tịch hiện tại đang bị con trai ngoan của ông ta cướp quyền, hai bố con đánh nhau cực kỳ vui vẻ, sẽ không quản những tiểu nhân vật như chúng ta.” Charles giải thích nói, “Diễn trò liền diễn đủ, hai ngày nữa có một party, Albert sẽ ở trên party một lần nữa tìm niềm vui mới, anh ta từ trước đến nay đều là như thế.”

“Như thế là thế nào?”

“Lúc cưng chiều một người thì tùy ý cưng chiều, nhưng đột nhiên không thích nữa, quăng đi giống như quăng rác.”

“Vậy nên em chính là đống rác kia.” Đường Phong hiểu rồi.